Chương 105
Chấn Văn cũng không phải ở trong phòng tạm giam quá lâu. Bốn giờ sáng, cảnh sát Lý đi vào, nói cho cậu biết sự việc đã được điều tra, cậu chỉ cần nộp tiền phạt, bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương là có thể về.
Chấn Văn ngồi trong góc phòng, nghe Cảnh sát Lý nói vậy, tâm trạng lại không vì tin tức này mà thoải mái hơn. Nhìn hai gã say say rượu đêm qua đang ngáy như sấm dậy trong phòng, cậu cười khổ nghĩ, nếu như hôm qua được uống một chén rượu, có phải cậu sẽ cảm thấy khá hơn một chút?
Ra khỏi phòng tạm giam, thấy những người đang chờ bên ngoài, Chấn Văn chợt thấy xúc động, cũng không biết là vì cảm động hay vì tự trách.
Chờ ở bên ngoài trừ Chấn Văn và Trần Cẩn, còn có cảnh sát Liễu Ngu mặc đồng phục cảnh sát và Chương Vũ mặc T-shirt, đeo cặp kính dày cộp trông như sinh viên đại học.
Chấn Võ nhìn ánh mắt bối rối của Chấn Văn, đau lòng kéo cậu vào trong ngực, nhẹ hôn lên chỏm tóc cậu: “Không sao rồi, chúng ta được về nhà rồi.”
Chấn Văn lướt qua vai Chấn Văn nhìn mấy người phía sau, ngoại trừ Chương Vũ vẫn treo nụ cười cà lơ cà phất, vẻ mặt của những người khác không hề nhẹ nhõm.
Trần Cẩn lau khóe mắt, hai mắt đầy tơ máu, sưng lên như đã khóc. Bà đi tới vuốt ve lưng Chấn Văn: “Chấn Văn phải chịu khổ rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Chấn Văn chớp đôi mắt khô rát, nhìn hai người nhà: “Việc kia giải quyết thế nào ạ?”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, sờ mặt cậu, thấy da cậu lạnh toát, tay cũng lạnh, vội ôm vai cậu, dùng sức xoa, trách mình sơ ý, không mang thêm áo cho cậu: “Chúng ta về nhà trước, trên đường anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Đoàn người rời cục cảnh sát, Liễu Ngu đi sau cùng, chào hỏi cảnh sát Lý. Cảnh sát Lý sùng bái nhìn anh ta, chỉ thiếu điều khom mình.
Ngoài cửa lúc này vẫn còn mấy phóng viên chầu chực, thấy bọn họ đi ra thì vội vây lấy. Liễu Ngu và cảnh sát Lý đi ra theo chặn phóng viên, Chương Vũ hộ tống đám người Chấn Văn lên xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, Chấn Văn nghe thấy câu hỏi của phóng viên hoàn toàn đổi chiều: “Tập đoàn Minh thị định xử trí kẻ vu oan thiếu gia thế nào? Nghe nói kẻ kia có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, xin hỏi thiếu gia có biết chuyện này không? Cậu và kẻ kia có quan hệ gì? Là người yêu sao?”
Chấn Văn ngồi trên xe, đầu óc choáng váng, một đêm không ngủ cộng thêm căng thẳng lo lắng khiến cậu mệt lả.
Ngồi giữa Chấn Võ và Trần Cẩn, Chấn Văn tựa đầu lên vai Chấn Võ, nắm tay Chấn Võ, cảm giác không chân thật khiến cậu không kiềm được mà càng dựa sát người Chấn Võ, ôm chặt cánh tay anh.
Chấn Võ nhẹ xoa bàn tay của Chấn Văn, muốn dùng thân nhiệt của mình để làm tay Chấn Văn ấm lên: “Mệt lắm đúng không? Hai người say rượu không quấy nhiễu em chứ?”
“Không, chỉ là cả đêm bọn họ ngáy rất to. Chấn Võ, chuyện này xử lý thế nào?”
Chấn Võ nói: “Công ty phát toàn bộ chứng cứ liên quan lên trang web của nhà nước, Cố Tiềm được chứng minh có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, lần này bị kích thích, sau khi tự sát, được người khác phát hiện kịp thời, đưa đi cấp cứu. Lúc bị hỏi cậu ta khai tên của em, cho nên mới có chuyện người cứu cậu ta hiểu nhầm thành vụ hành hung mà báo cảnh sát.”
“Ai báo cảnh sát? Đoạn ghi hình kia thì sao? Còn cả những ký giả kia nữa?”
“Đoạn ghi hình là do người cứu Cố Tiềm thương cảm với cậu ta, tự tiện phát lên, việc liên lạc với phóng viên xuất phát từ tâm lý ghen ghét người giàu. Cảnh sát đã tìm được tài xế taxi chở em, chứng minh em đã rời chỗ ở của Cố Tiềm lúc ba giờ chiều. Cảnh sát Liễu đến bệnh viện thẩm định lời khai của Cố Tiềm, phát hiện lời cậu ta nói có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên đã điều tra từ chỗ cậu ta. Cảnh sát tìm được đoạn ghi hình gốc và thuốc điều trị trầm cảm trong phòng ở của Cố Tiềm. Đoạn ghi hình gốc cho thấy sau khi đánh người em đã rời đi, đồng thời cũng ghi lại toàn bộ quá trình Cố Tiềm tự làm mình bị thương. Nhưng khi phát trên mạng chỉ có đoạn em đánh người.”
Chấn Văn mờ mịt hỏi: “Tại sao cậu ta lại lắp camera trong phòng của mình?”
Chấn Võ không đáp. Trần Cẩn bên cạnh cũng nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ thở dài.
Chấn Văn nhếch môi nói: “Vậy tức là toàn bộ câu chuyện anh vừa kể đều là sự việc thông báo trên trang web của nhà nước. Sự thật thì thế nào? Có đúng như vậy không?”
“Đúng vậy, những lời anh vừa nói là thông báo ra bên ngoài. Anh Chương đã tới trước cảnh sát, tìm được bức ảnh kia trong phòng cậu ta, còn cả chiếc điện thoại giống hệt của anh.”
“Điện thoại? Giống hệt của anh?” Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu Chấn Văn, cậu chợt nhớ đến những lần không thể gọi điện được cho Chấn Võ.
“Đúng vậy, giống hệt, ngay cả màn hình bảo vệ, hình vẽ mở khóa, thậm chí cả ảnh chụp trong thư viện ảnh và danh bạ đều giống hệt nhau.”
Chấn Văn ngồi thẳng người, nhìn Chấn Võ thấp thoáng trong ánh nắng bình minh: “Vậy tức là anh không hề gửi tin nhắn bảo em về nhà?”
Chấn Võ nhìn vào mắt Chấn Văn, nhẹ giọng nói: “Ừ, anh không gửi. Là Cố Tiềm gửi.”
“Lần trước lịch sử cuộc gọi của chúng ta không giống nhau, còn cả lần này em gọi điện cho anh không được đều là vì chiếc điện thoại đó? Vậy tại sao em cũng không nhận được điện thoại của anh?”
Chấn Võ lấy điện thoại của Chấn Văn ra, mở lên, trong danh sách đen có một dãy số lạ: “Trước khi đánh tráo hai chiếc điện thoại giống nhau này, Cố Tiềm đã đổi số điện thoại của anh thành của cậu ta, mà số điện thoại này lại bị chuyển vào danh sách đen, cho nên mỗi lần anh gọi điện em đều không nhận được.”
“Nhưng lần trước anh gọi điện thoại cho anh Điền, anh ta vẫn nhận được mà. Nếu như số điện thoại lạ, anh ta phải…” Chấn Văn đột nhiên ngừng lại, miệng đóng mở, một đáp án chợt hiện lên trong đầu cậu. Mà lúc này cậu mới nhận ra người ngồi trên ghế lái không phải Điền Duy Thành, mà là Chương Vũ.
Chấn Võ ôm chặt Chấn Văn: “Em đoán đúng rồi.”
“Nhưng mà tại sao?”
“Hôm qua anh đang định nói cho em biết, người chụp ảnh với Cố Tiềm chính là anh Điền.”
“Nhưng dù bọn họ yêu nhau thì sao phải che giấu? Tại sao lại làm những chuyện này?”
Trần Cẩn nghẹn ngào nói: “Chấn Văn, chuyện này nên để ba con nói cho con nghe sẽ tốt hơn.”
Chấn Văn nghi ngờ nhìn Trần Cẩn, bà lại tránh đi, không dám nhìn thẳng cậu: “Chuyện này liên quan gì tới ba?”
Trần Cẩn và Chấn Võ đều nặng nề trầm mặc.
Chương Vũ quay đầu nhìn Chấn Văn, cười nhẹ hỏi: “Nhóc, xem như cậu may mắn, bọn họ thật sự không làm gì cậu. Nếu không, với mưu kế nhìn xa trông rộng thế này, lại không cố ý để cho chúng tôi tìm được chứng cứ, chắc hẳn cậu sẽ không tránh khỏi tai họa lao ngục đâu.”
Tâm lý vừa bình tĩnh của Chấn Văn lại trở nên sợ hãi, sự im lặng của mẹ và Chấn Võ tựa như hai tảng đá đè nặng lên ngực cậu, làm cậu sợ về nhà, sợ gặp ba, sợ biết được chân tướng.
Cậu nắm chặt tay Chấn Võ như muốn nói với: “Chúng ta không về nhà nữa, bây giờ em không muốn biết nguyên do.”
Như cảm nhận được sự sợ hãi, muốn né tránh của Chấn Văn, hai mắt Chấn Võ đỏ lên: “Chấn Văn, anh biết em sẽ rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng vấn đề đã xảy đến, sớm hay muộn em cũng phải biết. Nhưng nếu em cảm thấy nên để sau hãy nói, anh sẽ gọi điện thoại cho ba.”
Bàn tay Chấn Văn nắm tay Chấn Võ phát đau, cậu cúi đầu nhìn, thấy tay Chấn Võ đã đỏ ửng, cậu vội buông tay mình ra, lại bị Chấn Võ cầm ngược lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chấn Võ, trong mắt anh lúc này ngoại trừ đau lòng còn có tự trách đã lâu không thấy.
Tại sao Chấn Võ lại có vẻ mặt thế này? Người nên tự trách là cậu mới phải chứ? Là vì cậu xúc động, lỗ mãng nên mới gây họa, làm tất cả mọi người lo lắng, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng đang lên như mặt trời ban trưa của công ty ba. Bọn họ không trách cậu đã làm cậu rất cảm động rồi. Vậy mà bây giờ cậu lại phát hiện không chỉ có mình cậu đang tự trách.
Chấn Văn biết, câu trả lời đang nằm ở chỗ Vương Tuần Dương, ở chỗ ba của cậu. Chân tướng sắp được vạch trần rồi. Cậu nên để bọn họ sớm thoát khỏi cơn lốc tự trách? Vì vậy cậu chỉ nói: “Em biết rồi.”
Xe chạy thẳng đến biệt thự. Trên đường, Chấn Văn mở điện thoại ra xem, thấy tin tức được đẩy lên rất nhanh, thông tin chính thức và bình luận trái chiều đan xen, nhưng dần dần đang có khuynh hướng nghiêng về phía Chấn Văn. Có người tung lên rất nhiều ảnh chụp thường ngày của cậu để chứng minh cậu là một người ngay thẳng, lương thiện, trong đó còn có một vài bức ảnh thời cấp ba.
Ảnh chụp của Chấn Võ và Cố Tiềm cũng bị đưa lên. Trong ảnh, Chấn Võ vẫn cười rất dịu dàng, mà cũng không ai nhìn ra Cố Tiềm đang cười rất đẹp kia lại mắc bệnh trầm cảm.
Nhìn phong ba trên mạng dần bình tĩnh lại, Chấn Văn thở phào một hơi, tựa lên người Chấn Võ, nhắm mắt, đầu óc ong ong, làm cậu không thể không để cho đầu óc của mình nghỉ ngơi.
Lúc bọn họ về đến biệt thự, Vương Tuần Dương đã ở đó. Hình như cả đêm ông cũng không ngủ, lúc này đang ngồi trước quầy bar, trước mặt là nửa ly rượu vang, nét mặt ngưng trọng.
Thấy mấy người Chấn Văn vào nhà, Vương Tuần Dương bước nhanh ra, vươn tay ôm Chấn Văn vào ngực.
Bình thường, mỗi lúc cậu làm sai, Vương Tuần Dương đều trách mắng. Lần này cậu phạm lỗi lớn như vậy, mà Vương Tuần Dương lại ôm cậu?
Chấn Văn ngoan ngoãn nhận cái ôm của ba. Lần cuối cùng ông ôm cậu là khi nào, cậu đã không còn nhớ nữa. Lúc này, được ông ôm như vậy, cậu lại cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn sởn gai ốc.
Mấy người ngồi xuống ghế sofa, Vương Tuần Dương vẫn cầm tay Chấn Văn không buông, nhưng mắt lại nhìn Trần Cẩn và Chấn Võ.
Chương Vũ tự đi tham quan căn biệt thự, gắng rời xa gia đình này, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, tựa như đang chờ gì đó.
Chấn Văn hoàn hồn, khàn giọng nói: “Ba, ba nói đi, bây giờ có chuyện gì con nên biết sao ạ?”
Vương Tuần Dương nhìn gương mặt bình tĩnh của Chấn Văn, cặp mắt kia lấp lánh ánh lửa mà trước giờ ông chưa từng nhìn thấy, tựa như Chấn Văn đã đột ngột trưởng thành chỉ sau một đêm.
“Chấn Văn, chuyện lần này là do ba, không phải do con. Để con phải chịu oan ức rồi.”
Chấn Văn nhíu mày nói: “Con không hiểu. Sao ba lại nói như vậy?”
Vương Tuần Dương chần chừ một lát, rồi nói: “Chấn Văn, con còn nhớ mẹ ruột của con không?”
Chấn Văn hơi khựng lại. Mẹ ruột của cậu dường như chỉ còn là một cái tên, cậu cố gắng tìm kiếm khuôn mặt của cái tên kia trong ký ức, nhưng lại không sao thấy được.
Chấn Văn lắc đầu: “Con không nhớ mẹ trông thế nào, trong nhà cũng không có hình của mẹ. Ba, sao ba lại nhắc đến mẹ?”
Vương Tuần Dương thở dài nói: “Mẹ ruột của con họ Minh, ba gặp mẹ con trong một hành trình lái mô tô. Khi đó, ba chưa gặp Trần Cẩn. Lần đầu tiên ba lái mô tô đến Cao Hùng, tình cờ gặp được Minh Tâm trong một khách sạn. Khi đó mẹ con dẫn theo em trai đứng trước cửa khách sạn tránh mưa, thấy ba đang sửa xe mô tô thì đi tới trò chuyện. Mẹ con rất thích nói chuyện, rất thích cười, chúng ta nói chuyện rất hợp nhau. Sau đó, mỗi lần ba đến đều gặp được mẹ con, lúc ấy ba tưởng rằng mẹ con ở gần đó.
Về sau, ba gặp Trần Cẩn, rồi yêu nhau, hơn một năm không lái xe đến chỗ xa xôi đó nữa. Nhưng chuyện tình giữa ba và Trần Cẩn bị người nhà phản đối mà bị ép phải chia tay. Để hoàn toàn cắt đứt với ba, người nhà Trần Cẩn đã dọn tới nơi khác, từ đó bặt vô âm tín.
Thời gian đó, ba rất suy sụp. Khi ấy sắp tốt nghiệp đại học, ba lại tham gia rất nhiều câu lạc bộ để bản thân bận rộn, nhưng vẫn rất buồn bã, khó chịu.
Đúng lúc đó, ba gặp lại Minh Tâm, mẹ con an ủi ba, nói có thể thay Trần Cẩn yêu ba. Ba rất biết ơn mẹ con, nhưng không tiếp nhận.
Nào ngờ mẹ con lén đến Đài Bắc tìm ba. Sau khi ba phát hiện, khuyên mẹ con trở về, nhưng mẹ con nhất quyết không chịu. Khi ấy chưa có điện thoại di động, phương thức liên lạc chủ yếu thông qua thư và điện thoại cố định. Ba gọi điện thoại cho khách sạn, họ nói không biết ai là Minh Tâm, lúc đó ba mới biết thì ra Minh Tâm vốn không ở Cao Hùng. Mà mẹ con sợ ba ép về, nên kiên quyết không nói cho ba biết nhà mình ở đâu.
Ba không thể mặc kệ mẹ con ở Đài Bắc một mình, vẫn chăm sóc cô ấy, cũng nghĩ đủ mọi cách để mẹ con về nhà, nhưng không có kết quả. Thời gian ấy, mẹ con chăm sóc ba rất tỉ mỉ, chu đáo, giúp ba không phải băn khoăn việc sinh hoạt để tập trung làm việc. Đối với đứa trẻ mồ côi như ba, cảm giác gia đình đó là cảm giác ba vẫn luôn ao ước. Sau khi tốt nghiệp đại học được một năm, ba vẫn không tìm được Trần Cẩn. Vì vậy ba từ bỏ, quyết định kết hôn với Minh Tâm, bắt đầu từ việc buôn bán nhỏ, dần dần gây dựng sự nghiệp.
Lúc mới đầu, tất cả đều không được thuận lợi, dù là trong công việc làm ăn hay sinh hoạt, nhưng chúng ta rất vui vẻ. Khi đó ba chưa quá bận rộn, có nhiều thời gian ở bên mẹ con.
Nhưng công việc buôn bán ngày càng tốt, thời gian ba ở cùng mẹ con cũng ngày ít, mẹ con bắt đầu trở nên trầm mặc. Mãi cho đến khi mẹ con mang thai con, ba mới thuê người đến chăm sóc mẹ con, nghĩ rằng có con, mẹ con sẽ vui vẻ hơn. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại, mẹ còn chẳng những không vui vẻ hơn mà ngày càng u uất, thậm chí chẳng màng chăm sóc con. Ba mua cho mẹ con rất nhiều thứ, cố gắng hết mức dành thời gian ở bên cạnh cô ấy, nhưng vẫn chẳng thể làm mẹ con vui vẻ.
Năm con bốn tuổi, ba tổ chức tiệc sinh nhật cho con, mời rất nhiều bạn bè làm ăn và con cái của họ. Ngày đó mẹ con mặc trang phục rất đẹp, đi quanh chào hỏi khách khứa, nét cười như hoa, làm ba cho rằng mẹ con đã vui vẻ trở lại, còn tự trách mình đáng ra nên làm chuyện này sớm hơn.”
Nhưng, ngay trong đêm đó, mẹ con… mẹ con lại cắt cổ tay tự sát.”
Nói đến đây, Vương Tuần Dương nghẹn ngào ngừng lại. Trần Cẩn cũng đã khóc không thành tiếng, Chấn Võ thì ngồi bên cạnh Chấn Văn, ôm lấy vai cậu, ân cần nhìn nét mặt cậu.
Vẻ mặt Chấn Văn trống rỗng, đoạn chuyện cũ này đối với cậu tựa như một câu chuyện cổ tích xa xưa, bởi vì trí nhớ của cậu về mẹ đã mơ hồ đến không còn gì nữa rồi.
Vương Tuần Dương thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp: “Cũng tại ba sơ ý, để con nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ con. Ngày đó con khóc rất thương tâm, khóc liên tiếp mấy ngày liền. Ngày nào cũng khóc xong lại ngủ, ngủ xong lại khóc. Mặc dù từ khi sinh con ra, mẹ con không quá thân cận với con, thậm chí chưa từng bế con, nhưng dù sao cô ấy cũng là mẹ của con.
May mắn là lúc ấy con còn nhỏ, ba đưa con đi khắp nơi chơi đùa để phân tán sự chú ý của con, cất tất cả ảnh chụp của mẹ con trong nhà đi, cũng không tổ chức tiệc sinh nhật cho con một lần nào nữa. Dần dà, con bắt đầu quên đi. Mặc dù đôi khi con hỏi mẹ đâu, ba chỉ ậm ờ trả lời, về sau con cũng không hỏi nữa.
Sau này ba mới biết, mẹ con mắc bệnh trầm cảm, mà sau khi sinh con, bệnh tình càng trầm trọng. Nhưng ba lại không phát hiện ra, chỉ cho rằng mẹ con thiếu người trò chuyện nên mới không vui. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ba quá vô tâm, ba thật có lỗi với mẹ con.”
Nói đến đây, Vương Tuần Dương cúi thấp đầu, mắt đỏ lên, chìm vào hồi ức của mình, đau lòng vô cùng.
Trần Cẩn đi tới, nhẹ vỗ lên lưng Vương Tuần Dương, tựa đầu lên vai ông, thấp giọng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Mất một lúc lâu Chấn Văn mới từ chuyện cũ quay về hiện thực, nhìn dáng vẻ đau lòng của ba, trái tim như bị kim đâm, đau đớn, nhưng ký ức của cậu về chuyện này vẫn trống rỗng.
Chấn Văn nhẹ vỗ tay ba mình: “Ba, ba không cần lo lắng cho con. Chuyện này đã qua lâu rồi, con cũng không còn nhớ nữa.” Mặc dù vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng lại không sao nhớ được gì cả, cảm giác này làm cậu vô cùng khó chịu. Nhưng cậu không muốn làm Vương Tuần Dương lo lắng. Để che giấu cảm giác này và dời sự chú ý sang chuyện khác, cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện cái chết của mẹ có liên quan gì đến chuyện lần này.
Đúng lúc Chương Vũ đi tới bên cạnh, hắng giọng một tiếng, nói: “Cắt đứt câu chuyện của mọi người rồi. Đã tìm được người kia, cũng đã báo tin cho Điền Duy Thành, bây giờ anh ta đang trên đường, sắp tới nơi này. Nên làm thế nào đây? Có nên để anh ta ngồi trong xe một lát? Các người nói chuyện sau?”
Chấn Văn ngồi trong góc phòng, nghe Cảnh sát Lý nói vậy, tâm trạng lại không vì tin tức này mà thoải mái hơn. Nhìn hai gã say say rượu đêm qua đang ngáy như sấm dậy trong phòng, cậu cười khổ nghĩ, nếu như hôm qua được uống một chén rượu, có phải cậu sẽ cảm thấy khá hơn một chút?
Ra khỏi phòng tạm giam, thấy những người đang chờ bên ngoài, Chấn Văn chợt thấy xúc động, cũng không biết là vì cảm động hay vì tự trách.
Chờ ở bên ngoài trừ Chấn Văn và Trần Cẩn, còn có cảnh sát Liễu Ngu mặc đồng phục cảnh sát và Chương Vũ mặc T-shirt, đeo cặp kính dày cộp trông như sinh viên đại học.
Chấn Võ nhìn ánh mắt bối rối của Chấn Văn, đau lòng kéo cậu vào trong ngực, nhẹ hôn lên chỏm tóc cậu: “Không sao rồi, chúng ta được về nhà rồi.”
Chấn Văn lướt qua vai Chấn Văn nhìn mấy người phía sau, ngoại trừ Chương Vũ vẫn treo nụ cười cà lơ cà phất, vẻ mặt của những người khác không hề nhẹ nhõm.
Trần Cẩn lau khóe mắt, hai mắt đầy tơ máu, sưng lên như đã khóc. Bà đi tới vuốt ve lưng Chấn Văn: “Chấn Văn phải chịu khổ rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Chấn Văn chớp đôi mắt khô rát, nhìn hai người nhà: “Việc kia giải quyết thế nào ạ?”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, sờ mặt cậu, thấy da cậu lạnh toát, tay cũng lạnh, vội ôm vai cậu, dùng sức xoa, trách mình sơ ý, không mang thêm áo cho cậu: “Chúng ta về nhà trước, trên đường anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Đoàn người rời cục cảnh sát, Liễu Ngu đi sau cùng, chào hỏi cảnh sát Lý. Cảnh sát Lý sùng bái nhìn anh ta, chỉ thiếu điều khom mình.
Ngoài cửa lúc này vẫn còn mấy phóng viên chầu chực, thấy bọn họ đi ra thì vội vây lấy. Liễu Ngu và cảnh sát Lý đi ra theo chặn phóng viên, Chương Vũ hộ tống đám người Chấn Văn lên xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, Chấn Văn nghe thấy câu hỏi của phóng viên hoàn toàn đổi chiều: “Tập đoàn Minh thị định xử trí kẻ vu oan thiếu gia thế nào? Nghe nói kẻ kia có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, xin hỏi thiếu gia có biết chuyện này không? Cậu và kẻ kia có quan hệ gì? Là người yêu sao?”
Chấn Văn ngồi trên xe, đầu óc choáng váng, một đêm không ngủ cộng thêm căng thẳng lo lắng khiến cậu mệt lả.
Ngồi giữa Chấn Võ và Trần Cẩn, Chấn Văn tựa đầu lên vai Chấn Võ, nắm tay Chấn Võ, cảm giác không chân thật khiến cậu không kiềm được mà càng dựa sát người Chấn Võ, ôm chặt cánh tay anh.
Chấn Võ nhẹ xoa bàn tay của Chấn Văn, muốn dùng thân nhiệt của mình để làm tay Chấn Văn ấm lên: “Mệt lắm đúng không? Hai người say rượu không quấy nhiễu em chứ?”
“Không, chỉ là cả đêm bọn họ ngáy rất to. Chấn Võ, chuyện này xử lý thế nào?”
Chấn Võ nói: “Công ty phát toàn bộ chứng cứ liên quan lên trang web của nhà nước, Cố Tiềm được chứng minh có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, lần này bị kích thích, sau khi tự sát, được người khác phát hiện kịp thời, đưa đi cấp cứu. Lúc bị hỏi cậu ta khai tên của em, cho nên mới có chuyện người cứu cậu ta hiểu nhầm thành vụ hành hung mà báo cảnh sát.”
“Ai báo cảnh sát? Đoạn ghi hình kia thì sao? Còn cả những ký giả kia nữa?”
“Đoạn ghi hình là do người cứu Cố Tiềm thương cảm với cậu ta, tự tiện phát lên, việc liên lạc với phóng viên xuất phát từ tâm lý ghen ghét người giàu. Cảnh sát đã tìm được tài xế taxi chở em, chứng minh em đã rời chỗ ở của Cố Tiềm lúc ba giờ chiều. Cảnh sát Liễu đến bệnh viện thẩm định lời khai của Cố Tiềm, phát hiện lời cậu ta nói có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên đã điều tra từ chỗ cậu ta. Cảnh sát tìm được đoạn ghi hình gốc và thuốc điều trị trầm cảm trong phòng ở của Cố Tiềm. Đoạn ghi hình gốc cho thấy sau khi đánh người em đã rời đi, đồng thời cũng ghi lại toàn bộ quá trình Cố Tiềm tự làm mình bị thương. Nhưng khi phát trên mạng chỉ có đoạn em đánh người.”
Chấn Văn mờ mịt hỏi: “Tại sao cậu ta lại lắp camera trong phòng của mình?”
Chấn Võ không đáp. Trần Cẩn bên cạnh cũng nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ thở dài.
Chấn Văn nhếch môi nói: “Vậy tức là toàn bộ câu chuyện anh vừa kể đều là sự việc thông báo trên trang web của nhà nước. Sự thật thì thế nào? Có đúng như vậy không?”
“Đúng vậy, những lời anh vừa nói là thông báo ra bên ngoài. Anh Chương đã tới trước cảnh sát, tìm được bức ảnh kia trong phòng cậu ta, còn cả chiếc điện thoại giống hệt của anh.”
“Điện thoại? Giống hệt của anh?” Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu Chấn Văn, cậu chợt nhớ đến những lần không thể gọi điện được cho Chấn Võ.
“Đúng vậy, giống hệt, ngay cả màn hình bảo vệ, hình vẽ mở khóa, thậm chí cả ảnh chụp trong thư viện ảnh và danh bạ đều giống hệt nhau.”
Chấn Văn ngồi thẳng người, nhìn Chấn Võ thấp thoáng trong ánh nắng bình minh: “Vậy tức là anh không hề gửi tin nhắn bảo em về nhà?”
Chấn Võ nhìn vào mắt Chấn Văn, nhẹ giọng nói: “Ừ, anh không gửi. Là Cố Tiềm gửi.”
“Lần trước lịch sử cuộc gọi của chúng ta không giống nhau, còn cả lần này em gọi điện cho anh không được đều là vì chiếc điện thoại đó? Vậy tại sao em cũng không nhận được điện thoại của anh?”
Chấn Võ lấy điện thoại của Chấn Văn ra, mở lên, trong danh sách đen có một dãy số lạ: “Trước khi đánh tráo hai chiếc điện thoại giống nhau này, Cố Tiềm đã đổi số điện thoại của anh thành của cậu ta, mà số điện thoại này lại bị chuyển vào danh sách đen, cho nên mỗi lần anh gọi điện em đều không nhận được.”
“Nhưng lần trước anh gọi điện thoại cho anh Điền, anh ta vẫn nhận được mà. Nếu như số điện thoại lạ, anh ta phải…” Chấn Văn đột nhiên ngừng lại, miệng đóng mở, một đáp án chợt hiện lên trong đầu cậu. Mà lúc này cậu mới nhận ra người ngồi trên ghế lái không phải Điền Duy Thành, mà là Chương Vũ.
Chấn Võ ôm chặt Chấn Văn: “Em đoán đúng rồi.”
“Nhưng mà tại sao?”
“Hôm qua anh đang định nói cho em biết, người chụp ảnh với Cố Tiềm chính là anh Điền.”
“Nhưng dù bọn họ yêu nhau thì sao phải che giấu? Tại sao lại làm những chuyện này?”
Trần Cẩn nghẹn ngào nói: “Chấn Văn, chuyện này nên để ba con nói cho con nghe sẽ tốt hơn.”
Chấn Văn nghi ngờ nhìn Trần Cẩn, bà lại tránh đi, không dám nhìn thẳng cậu: “Chuyện này liên quan gì tới ba?”
Trần Cẩn và Chấn Võ đều nặng nề trầm mặc.
Chương Vũ quay đầu nhìn Chấn Văn, cười nhẹ hỏi: “Nhóc, xem như cậu may mắn, bọn họ thật sự không làm gì cậu. Nếu không, với mưu kế nhìn xa trông rộng thế này, lại không cố ý để cho chúng tôi tìm được chứng cứ, chắc hẳn cậu sẽ không tránh khỏi tai họa lao ngục đâu.”
Tâm lý vừa bình tĩnh của Chấn Văn lại trở nên sợ hãi, sự im lặng của mẹ và Chấn Võ tựa như hai tảng đá đè nặng lên ngực cậu, làm cậu sợ về nhà, sợ gặp ba, sợ biết được chân tướng.
Cậu nắm chặt tay Chấn Võ như muốn nói với: “Chúng ta không về nhà nữa, bây giờ em không muốn biết nguyên do.”
Như cảm nhận được sự sợ hãi, muốn né tránh của Chấn Văn, hai mắt Chấn Võ đỏ lên: “Chấn Văn, anh biết em sẽ rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng vấn đề đã xảy đến, sớm hay muộn em cũng phải biết. Nhưng nếu em cảm thấy nên để sau hãy nói, anh sẽ gọi điện thoại cho ba.”
Bàn tay Chấn Văn nắm tay Chấn Võ phát đau, cậu cúi đầu nhìn, thấy tay Chấn Võ đã đỏ ửng, cậu vội buông tay mình ra, lại bị Chấn Võ cầm ngược lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chấn Võ, trong mắt anh lúc này ngoại trừ đau lòng còn có tự trách đã lâu không thấy.
Tại sao Chấn Võ lại có vẻ mặt thế này? Người nên tự trách là cậu mới phải chứ? Là vì cậu xúc động, lỗ mãng nên mới gây họa, làm tất cả mọi người lo lắng, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng đang lên như mặt trời ban trưa của công ty ba. Bọn họ không trách cậu đã làm cậu rất cảm động rồi. Vậy mà bây giờ cậu lại phát hiện không chỉ có mình cậu đang tự trách.
Chấn Văn biết, câu trả lời đang nằm ở chỗ Vương Tuần Dương, ở chỗ ba của cậu. Chân tướng sắp được vạch trần rồi. Cậu nên để bọn họ sớm thoát khỏi cơn lốc tự trách? Vì vậy cậu chỉ nói: “Em biết rồi.”
Xe chạy thẳng đến biệt thự. Trên đường, Chấn Văn mở điện thoại ra xem, thấy tin tức được đẩy lên rất nhanh, thông tin chính thức và bình luận trái chiều đan xen, nhưng dần dần đang có khuynh hướng nghiêng về phía Chấn Văn. Có người tung lên rất nhiều ảnh chụp thường ngày của cậu để chứng minh cậu là một người ngay thẳng, lương thiện, trong đó còn có một vài bức ảnh thời cấp ba.
Ảnh chụp của Chấn Võ và Cố Tiềm cũng bị đưa lên. Trong ảnh, Chấn Võ vẫn cười rất dịu dàng, mà cũng không ai nhìn ra Cố Tiềm đang cười rất đẹp kia lại mắc bệnh trầm cảm.
Nhìn phong ba trên mạng dần bình tĩnh lại, Chấn Văn thở phào một hơi, tựa lên người Chấn Võ, nhắm mắt, đầu óc ong ong, làm cậu không thể không để cho đầu óc của mình nghỉ ngơi.
Lúc bọn họ về đến biệt thự, Vương Tuần Dương đã ở đó. Hình như cả đêm ông cũng không ngủ, lúc này đang ngồi trước quầy bar, trước mặt là nửa ly rượu vang, nét mặt ngưng trọng.
Thấy mấy người Chấn Văn vào nhà, Vương Tuần Dương bước nhanh ra, vươn tay ôm Chấn Văn vào ngực.
Bình thường, mỗi lúc cậu làm sai, Vương Tuần Dương đều trách mắng. Lần này cậu phạm lỗi lớn như vậy, mà Vương Tuần Dương lại ôm cậu?
Chấn Văn ngoan ngoãn nhận cái ôm của ba. Lần cuối cùng ông ôm cậu là khi nào, cậu đã không còn nhớ nữa. Lúc này, được ông ôm như vậy, cậu lại cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn sởn gai ốc.
Mấy người ngồi xuống ghế sofa, Vương Tuần Dương vẫn cầm tay Chấn Văn không buông, nhưng mắt lại nhìn Trần Cẩn và Chấn Võ.
Chương Vũ tự đi tham quan căn biệt thự, gắng rời xa gia đình này, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, tựa như đang chờ gì đó.
Chấn Văn hoàn hồn, khàn giọng nói: “Ba, ba nói đi, bây giờ có chuyện gì con nên biết sao ạ?”
Vương Tuần Dương nhìn gương mặt bình tĩnh của Chấn Văn, cặp mắt kia lấp lánh ánh lửa mà trước giờ ông chưa từng nhìn thấy, tựa như Chấn Văn đã đột ngột trưởng thành chỉ sau một đêm.
“Chấn Văn, chuyện lần này là do ba, không phải do con. Để con phải chịu oan ức rồi.”
Chấn Văn nhíu mày nói: “Con không hiểu. Sao ba lại nói như vậy?”
Vương Tuần Dương chần chừ một lát, rồi nói: “Chấn Văn, con còn nhớ mẹ ruột của con không?”
Chấn Văn hơi khựng lại. Mẹ ruột của cậu dường như chỉ còn là một cái tên, cậu cố gắng tìm kiếm khuôn mặt của cái tên kia trong ký ức, nhưng lại không sao thấy được.
Chấn Văn lắc đầu: “Con không nhớ mẹ trông thế nào, trong nhà cũng không có hình của mẹ. Ba, sao ba lại nhắc đến mẹ?”
Vương Tuần Dương thở dài nói: “Mẹ ruột của con họ Minh, ba gặp mẹ con trong một hành trình lái mô tô. Khi đó, ba chưa gặp Trần Cẩn. Lần đầu tiên ba lái mô tô đến Cao Hùng, tình cờ gặp được Minh Tâm trong một khách sạn. Khi đó mẹ con dẫn theo em trai đứng trước cửa khách sạn tránh mưa, thấy ba đang sửa xe mô tô thì đi tới trò chuyện. Mẹ con rất thích nói chuyện, rất thích cười, chúng ta nói chuyện rất hợp nhau. Sau đó, mỗi lần ba đến đều gặp được mẹ con, lúc ấy ba tưởng rằng mẹ con ở gần đó.
Về sau, ba gặp Trần Cẩn, rồi yêu nhau, hơn một năm không lái xe đến chỗ xa xôi đó nữa. Nhưng chuyện tình giữa ba và Trần Cẩn bị người nhà phản đối mà bị ép phải chia tay. Để hoàn toàn cắt đứt với ba, người nhà Trần Cẩn đã dọn tới nơi khác, từ đó bặt vô âm tín.
Thời gian đó, ba rất suy sụp. Khi ấy sắp tốt nghiệp đại học, ba lại tham gia rất nhiều câu lạc bộ để bản thân bận rộn, nhưng vẫn rất buồn bã, khó chịu.
Đúng lúc đó, ba gặp lại Minh Tâm, mẹ con an ủi ba, nói có thể thay Trần Cẩn yêu ba. Ba rất biết ơn mẹ con, nhưng không tiếp nhận.
Nào ngờ mẹ con lén đến Đài Bắc tìm ba. Sau khi ba phát hiện, khuyên mẹ con trở về, nhưng mẹ con nhất quyết không chịu. Khi ấy chưa có điện thoại di động, phương thức liên lạc chủ yếu thông qua thư và điện thoại cố định. Ba gọi điện thoại cho khách sạn, họ nói không biết ai là Minh Tâm, lúc đó ba mới biết thì ra Minh Tâm vốn không ở Cao Hùng. Mà mẹ con sợ ba ép về, nên kiên quyết không nói cho ba biết nhà mình ở đâu.
Ba không thể mặc kệ mẹ con ở Đài Bắc một mình, vẫn chăm sóc cô ấy, cũng nghĩ đủ mọi cách để mẹ con về nhà, nhưng không có kết quả. Thời gian ấy, mẹ con chăm sóc ba rất tỉ mỉ, chu đáo, giúp ba không phải băn khoăn việc sinh hoạt để tập trung làm việc. Đối với đứa trẻ mồ côi như ba, cảm giác gia đình đó là cảm giác ba vẫn luôn ao ước. Sau khi tốt nghiệp đại học được một năm, ba vẫn không tìm được Trần Cẩn. Vì vậy ba từ bỏ, quyết định kết hôn với Minh Tâm, bắt đầu từ việc buôn bán nhỏ, dần dần gây dựng sự nghiệp.
Lúc mới đầu, tất cả đều không được thuận lợi, dù là trong công việc làm ăn hay sinh hoạt, nhưng chúng ta rất vui vẻ. Khi đó ba chưa quá bận rộn, có nhiều thời gian ở bên mẹ con.
Nhưng công việc buôn bán ngày càng tốt, thời gian ba ở cùng mẹ con cũng ngày ít, mẹ con bắt đầu trở nên trầm mặc. Mãi cho đến khi mẹ con mang thai con, ba mới thuê người đến chăm sóc mẹ con, nghĩ rằng có con, mẹ con sẽ vui vẻ hơn. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại, mẹ còn chẳng những không vui vẻ hơn mà ngày càng u uất, thậm chí chẳng màng chăm sóc con. Ba mua cho mẹ con rất nhiều thứ, cố gắng hết mức dành thời gian ở bên cạnh cô ấy, nhưng vẫn chẳng thể làm mẹ con vui vẻ.
Năm con bốn tuổi, ba tổ chức tiệc sinh nhật cho con, mời rất nhiều bạn bè làm ăn và con cái của họ. Ngày đó mẹ con mặc trang phục rất đẹp, đi quanh chào hỏi khách khứa, nét cười như hoa, làm ba cho rằng mẹ con đã vui vẻ trở lại, còn tự trách mình đáng ra nên làm chuyện này sớm hơn.”
Nhưng, ngay trong đêm đó, mẹ con… mẹ con lại cắt cổ tay tự sát.”
Nói đến đây, Vương Tuần Dương nghẹn ngào ngừng lại. Trần Cẩn cũng đã khóc không thành tiếng, Chấn Võ thì ngồi bên cạnh Chấn Văn, ôm lấy vai cậu, ân cần nhìn nét mặt cậu.
Vẻ mặt Chấn Văn trống rỗng, đoạn chuyện cũ này đối với cậu tựa như một câu chuyện cổ tích xa xưa, bởi vì trí nhớ của cậu về mẹ đã mơ hồ đến không còn gì nữa rồi.
Vương Tuần Dương thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp: “Cũng tại ba sơ ý, để con nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ con. Ngày đó con khóc rất thương tâm, khóc liên tiếp mấy ngày liền. Ngày nào cũng khóc xong lại ngủ, ngủ xong lại khóc. Mặc dù từ khi sinh con ra, mẹ con không quá thân cận với con, thậm chí chưa từng bế con, nhưng dù sao cô ấy cũng là mẹ của con.
May mắn là lúc ấy con còn nhỏ, ba đưa con đi khắp nơi chơi đùa để phân tán sự chú ý của con, cất tất cả ảnh chụp của mẹ con trong nhà đi, cũng không tổ chức tiệc sinh nhật cho con một lần nào nữa. Dần dà, con bắt đầu quên đi. Mặc dù đôi khi con hỏi mẹ đâu, ba chỉ ậm ờ trả lời, về sau con cũng không hỏi nữa.
Sau này ba mới biết, mẹ con mắc bệnh trầm cảm, mà sau khi sinh con, bệnh tình càng trầm trọng. Nhưng ba lại không phát hiện ra, chỉ cho rằng mẹ con thiếu người trò chuyện nên mới không vui. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ba quá vô tâm, ba thật có lỗi với mẹ con.”
Nói đến đây, Vương Tuần Dương cúi thấp đầu, mắt đỏ lên, chìm vào hồi ức của mình, đau lòng vô cùng.
Trần Cẩn đi tới, nhẹ vỗ lên lưng Vương Tuần Dương, tựa đầu lên vai ông, thấp giọng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Mất một lúc lâu Chấn Văn mới từ chuyện cũ quay về hiện thực, nhìn dáng vẻ đau lòng của ba, trái tim như bị kim đâm, đau đớn, nhưng ký ức của cậu về chuyện này vẫn trống rỗng.
Chấn Văn nhẹ vỗ tay ba mình: “Ba, ba không cần lo lắng cho con. Chuyện này đã qua lâu rồi, con cũng không còn nhớ nữa.” Mặc dù vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng lại không sao nhớ được gì cả, cảm giác này làm cậu vô cùng khó chịu. Nhưng cậu không muốn làm Vương Tuần Dương lo lắng. Để che giấu cảm giác này và dời sự chú ý sang chuyện khác, cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện cái chết của mẹ có liên quan gì đến chuyện lần này.
Đúng lúc Chương Vũ đi tới bên cạnh, hắng giọng một tiếng, nói: “Cắt đứt câu chuyện của mọi người rồi. Đã tìm được người kia, cũng đã báo tin cho Điền Duy Thành, bây giờ anh ta đang trên đường, sắp tới nơi này. Nên làm thế nào đây? Có nên để anh ta ngồi trong xe một lát? Các người nói chuyện sau?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất