Văn Võ Song Toàn

Chương 106

Trước Sau
Vương Tuần Dương dùng tay lau mặt nói: “Để cậu ta vào đi.”

Chương Vũ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đang đi chợt dừng lại, nói: “Người của tôi nói cảm xúc của tên nhóc kia không ổn định, rất khó trị, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”

Vương Tuần Dương gật đầu, nhìn theo Chương Vũ đi ra ngoài, đang định nói với Chấn Văn, điện thoại chợt vang lên. Vương Tuần Dương nhìn tên hiện lên trên màn hình, cau mày, suy nghĩ chốc lát rồi đứng lên, đi vào phòng đọc sách nghe điện thoại.

Chấn Văn mệt mỏi tựa lên ghế sofa, vẻ mặt mờ mịt, thấy Chấn Võ từ phòng bếp đi ra, bưng một đĩa bánh, để lên bàn, rồi cầm một miếng socola lên, đút cho Chấn Văn.

Chấn Văn hơi nhăn mày, lắc đầu: “Em không đói. Ai tới thế ạ?”

Chấn Võ đặt miếng socola xuống đĩa, lo lắng nhìn Chấn Văn: “Sắc mặt của em không tốt, hay là về phòng nghỉ ngơi một lát.”

Chấn Văn lại lắc đầu, hành động này khiến đầu óc của cậu hơi choáng váng: “Em không sao, chỉ thấy hơi buồn ngủ thôi.”

Chấn Võ nắm bàn tay vẫn còn lạnh của cậu, nói: “Rạng sáng hôm nay Cố Tiềm vội vã rời bệnh viện, anh sợ cậu ta bỏ đi như vậy, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, nên nhờ anh Chương tìm cậu ta. Với lại chúng ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu ta.”

Chấn Văn nhớ lại lúc đánh Cố Tiềm hôm qua, dáng vẻ của cậu ta như người mất hồn, mặc người khác muốn làm gì thì làm, không kiềm được mà khẽ rùng mình.

Trần Cẩn đang quấy ly nước trái cây, thấy Chấn Văn đột nhiên run rẩy, lo lắng hỏi: “Chấn Văn, con khó chịu ở đâu sao?”

Chấn Võ đưa tay muốn sờ trán Chấn Văn, Chấn Văn lại lùi lại, nhỏ giọng nói: “Em không sao. Chỉ là nghĩ suýt chút nữa em đã hại chết người khác nên cảm thấy hơi sợ thôi.” Cậu nói thật, đây là cảm xúc của cậu lúc này, đồng thời cậu cũng cảm thấy sợ hãi người như kẻ điên kia, muốn hỏi xem rốt cuộc cậu ta nghĩ gì.

Lúc Vương Tuần Dương từ phòng đọc sách đi ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, trao đổi ánh mắt với Trần Cẩn, rồi ngồi xuống bên cạnh Chấn Văn.

Đúng lúc Chương Vũ nửa túm nửa lôi Cố Tiềm vào trong nhà.

Cố Tiềm không biết Chương Vũ, vẻ mặt kinh hãi bị anh lôi vào. Sau khi nhìn thấy mấy người ngồi trong phòng khách, lập tức trở nên đề phòng, cả người căng cứng, khựng lại trước ngưỡng cửa, không chịu đi nữa.

Chương Vũ gần như túm chặt cổ mà lôi mới khiến cậu ta đi vào bên trong.

Chấn Văn đứng dậy, mím chặt môi nhìn Cố Tiềm.

Thấy Chấn Văn đứng trong phòng khách, Cố Tiềm cười vang: “Quả nhiên, có tiền mua tiên cũng được, cậu ra ngoài nhanh thật đấy.”

Chấn Văn còn chưa kịp lên tiếng, Chấn Võ đã xông tới, nhìn Cố Tiềm, vươn tay định túm cổ áo cậu ta, nhưng nhìn thấy vết dây thừng màu tím sậm trên cổ cậu ta thì chợt dừng lại, tay vung lên nắm thành quả đấm, giận dữ nói: “Cố Tiềm, tại sao cậu lại làm như vậy?”

“Tôi làm gì cơ?” Cố Tiềm hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Chấn Võ, nhưng lại lập tức dời mắt khỏi mặt Chấn Võ.

Chương Vũ lôi mạnh Cố Tiềm đến ghế sofa, ấn cậu ta ngồi xuống, hài lòng khi thấy cậu ta đau đớn mà khẽ rên. Cậu ta muốn đứng dậy, Chương Vũ lại ấn xuống, không cho: “Bây giờ biết đau rồi hả? Thật không biết sao mày có thể tự ra tay với mình như vậy được?”

Trần Cẩn nói: “Được rồi, không phải thẩm vấn phạm nhân, đừng căng thẳng như vậy.”

Cố Tiềm không thoát được khỏi tay Chương Vũ, đành ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn mấy người đối diện, nói: “Các người không phải cảnh sát, không có quyền thẩm vấn tôi, tôi có thể kiện các người tội bắt người trái phép.”

Chương Vũ cười lạnh nói: “Nhãi, đừng tưởng chỉ có mình mày học luật. Chúng tao thấy mày bị thương, lo lắng cho sức khỏe của mày mới đưa mày tới đây chăm sóc, nhân tiện hóa giải hiểu lầm. Xong việc, mày thích lên thiên đường hay địa ngục là việc của mày, không ai quan tâm.”

Cố Tiềm hơi nhích mông, chán nản nhìn mấy người trong phòng. Bây giờ cậu ta chỉ có một mình, dù khỏe mạnh cũng khó chạy ra khỏi cửa, huống chi lúc này cậu ta còn đang bị thương.



Vương Tuần Dương vỗ vai Chấn Văn, đi đến ngồi đối diện với Cố Tiềm, nhìn thẳng vào mặt cậu ta, trầm giọng hỏi: “Cố Tiềm, việc cậu làm lần này chẳng những làm mình bị thương, còn gây ra tổn thất không nhỏ cho tập đoàn của chúng tôi, càng làm tổn hại Chấn Văn. Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao cậu làm vậy?”

“Chẳng tại sao cả, chỉ vì tôi không thích cậu ta.”

“Tại sao cậu lại không thích thằng bé? Không thích một người cũng nên có lý do chứ?”

“Tôi không thích người nào đó không cần lý do.”

Vương Tuần Dương nhìn vẻ mặt bất cần đối diện, không biết nên hỏi tiếp thế nào.

Chương Vũ ra dấu cho Vương Tuần Dương đổi vị trí, bản thân ngồi xuống đối diện Cố Tiềm, ghé sát mặt cậu ta, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tôi biết cậu làm những chuyện này là do có người ép buộc, đúng không?”

“Không phải!”

“Người kia là ai thế?”

“Không có người nào cả.”

Gương mặt đang mỉm cười của Chương Vũ đột nhiên thay đổi. Anh bất ngờ túm cổ áo của Cố Tiềm, nhấc người cậu ta lên, hung tợn quát: “Mày ngoan ngoãn nói thật cho tao, đừng để tao phải ép mày mở miệng!”

Hành động quá đỗi bất ngờ, khiến tất cả người trong phòng đều giật mình.

Vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên tiếng hét phẫn nộ: “Buông em ấy ra!”

Điền Duy Thành từ ngoài cửa chạy vào, đẩy tay Chương Vũ ra, đỡ lấy Cố Tiềm sắp ngã xuống, kéo cậu ta ra khỏi phạm vi cánh tay của Chương Vũ.

Cố Tiềm nhìn Điền Duy Thành, sốt ruột nói: “Anh tới đây làm gì?”

“Bọn họ có gây khó dễ gì cho em không?”

Cố Tiềm giãy thoát khỏi tay anh ta, nói: “Không cần anh quan tâm.”

Điền Duy Thành kéo Cố Tiềm lại, mắt nhìn chằm chằm Vương Tuần Dương, khóe môi cười lạnh, nói: “Các người hỏi em ấy không có kết quả gì đâu, bởi vì tất cả mọi chuyện đều do tôi sắp xếp, em ấy chỉ làm theo lời tôi mà thôi.”

Mặc dù đã biết tất cả mọi chuyện là do Điền Duy Thành và Cố Tiềm bày ra, nhưng khi đối mặt, Chấn Văn rất khó liên kết người trước mặt này với người ngày hôm qua còn cười ấm áp, nhẹ giọng nói chuyện với cậu.

Người trước mắt tựa như đã biến thành một linh hồn khác trong cùng một thể xác.

Vương Tuần Dương đau lòng nhìn Điền Duy Thành: “A Thành, không, tên của cậu không phải Điền Duy Thành, cậu tên Minh Thành, đúng không?”

Người ôm Cố Tiềm híp mắt, căm thù nhìn Vương Tuần Dương, hừ lạnh: “Bây giờ ông mới biết thì quá muộn rồi.”

Vương Tuần Dương nói: “Tôi đã nghi ngờ, bởi vì cậu rất giống chị gái mình.”

“Đừng nói là vì nguyên nhân này nên ông mới thuê tôi. Không thay đổi được gì đâu.”

Chương Vũ như sực nhớ ra gì đó, nói: “Ai da, anh chưa xem tin tức hả? Chuyện này đã điều tra xong rồi, chẳng lẽ anh không phát hiện ra Chấn Văn cũng ở đây?”

“Thì sao? Tôi đã thấy rồi. Nhưng lần này tập đoàn Minh thị các người chịu tổn thất hơn trăm triệu, thị trường chứng khoán phải mất một thời gian nữa mới có thể ổn định, đến lúc đó, các người đợi mà phá sản đi.”



Chấn Văn nhìn Vương Tuần Dương, lo lắng hỏi: “Có đúng vậy không ba?”

Vương Tuần Dương nghiêm trọng nói: “Đúng là lần này tổn thất không nhỏ, nhưng chưa đến mức phá sản. Minh Thành, cậu đang trách tôi không đối xử tốt với chị gái cậu sao?”

“Ông vẫn còn tư cách nhắc đến chị gái tôi sao? Chị tôi đã nhìn nhầm người rồi. Nếu như chị ấy không say mê ông, có lẽ bây giờ chị ấy đang sống hạnh phúc.”

Vương Tuần Dương thở dài nói: “Tôi cũng thường nghĩ đến chuyện này. Nếu như năm đó cô ấy không theo đuổi tôi, có lẽ bây giờ cô ấy đang sống khỏe mạnh, hạnh phúc.”

Trần Cẩn dịu giọng nói: “A Thành, Tuần Dương không có lỗi gì với chị gái cậu cả.”

“Các người đừng giả vờ giả vịt nữa. Nhất là bà! Thật khiến tôi buồn nôn!” Điền Duy Thành nhìn chằm chằm Trần Cẩn, ánh mắt thù ghét.

Chấn Võ đi tới, đứng bên cạnh Vương Tuần Dương: “Anh không tận mắt nhìn thấy thì chớ nói bừa.”

“Thực tế chính là sau khi chị gái tôi bỏ nhà ra đi thì bặt vô âm tín. Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được ông, vốn kỳ vọng có thể gặp lại chị gái, vậy mà lại thấy ông sống cùng người phụ nữ khác. Chị gái tôi thì đã sớm rời bỏ nhân thế, còn là tự sát. Chính các người đã tiếp tay giết chết chị gái tôi!” Câu cuối cùng của Điền Duy Thành như gào lên.

Trần Cẩn vội bước đến gần Điền Duy Thành, nhẹ giọng nói: “Không đúng. Chị gái cậu bị trầm cảm mới tự sát, Tuần Dương cũng không có lỗi với cô ấy.”

“Các người cùng một giuộc, đương nhiên sẽ đưa ra lý do để bao biện. Nhưng có ích gì chứ? Tôi chỉ tiếc vì Cố Tiềm mềm lòng mà bỏ lỡ cơ hội đưa Chấn Võ vào bẫy, không làm bà cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn mất đi người thân.”

Chấn Văn và Trần Cẩn ngơ ngác nhìn vẻ mặt khác lạ của Điền Duy Thành, gần như đồng thời hỏi: “Là sao?”

Điền Duy Thành cười gằn nhìn Trần Cẩn, nói: “Con của bà cũng mê hoặc người khác giống như bà, Cố Tiềm bị gương mặt tươi cười giả dối của nó mê hoặc, cho nên mới mềm lòng, bỏ lỡ cơ hội gài bẫy nó. Tôi nói ra, bà cảm thấy hả hê lắm đúng không?”

Vương Tuần Dương giận dữ quát: “A Thành, đủ rồi!”

Điền Duy Thành rống lên: “Ông không có tư cách gọi tên tôi! Ông lừa chị gái tôi, khiến chị ấy có nhà mà không thể về. Ông có biết chuyện này đã tạo ra ảnh hưởng đến gia đình tôi thế nào không? Ba tôi vừa làm việc vừa đi tìm chị ấy, vất vả lâu ngày thành bệnh mà chết sớm, mẹ tôi vì quá nhớ thương chị ấy mà đau khổ đến tự sát, còn tôi trở thành cô nhi, bị gửi đến nhà người khác nuôi nhờ. Trong đầu tôi trước giờ chỉ có hình ảnh điên loạn của mẹ tôi trước khi chết. Tất cả đều là tại ông!”

Vương Tuần Dương vội vàng giải thích: “Tôi không lừa chị gái cậu, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi không yêu cô ấy. Trên thực tế, tôi đã tìm đủ mọi cách để cô ấy về nhà, nhưng tôi đã tìm khắp Cao Hùng cũng không biết nhà cô ấy ở đâu. Lẽ nào cậu bảo tôi bỏ mặc một cô gái giữa Đài Bắc rộng lớn này hay sao?”

“Ông nói dối! Sao chị gái tôi lại không nói cho ông biết nhà tôi ở đâu? Là ông không cho chị ấy về! Không biết ông đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì khiến chị ấy quên chúng tôi.”

“Cô ấy sợ tôi đưa cô ấy về nhà, cho nên mới không chịu nói với tôi. Dù là sau khi chúng tôi kết hôn, cô ấy cũng vẫn sợ tôi sẽ bỏ cô ấy, cho nên… cho nên… Đúng vậy, chính vì cô ấy luôn sống trong sợ hãi, cho nên mới mắc bệnh trầm cảm.” Vương Tuần Dương nhìn chăm chăm phía trước, thổn thức nói.

Đây là lần đầu tiên ông hiểu được tại sao Minh Tâm lại mắc bệnh trầm cảm. Bởi vì bà luôn sống trong sợ hãi, sợ hãi vì sẽ mất ông.

Nghĩ được như vậy, Vương Tuần Dương ngã ngồi xuống ghế sofa, nếu không có Chấn Văn đỡ, có lẽ ông đã trượt xuống đất rồi. Trần Cẩn đau lòng gọi tên ông, nhưng tầm mắt Vương Tuần Dương vẫn trân trối nhìn phía trước: “Cậu nói rất đúng, là lỗi của tôi. Tôi tưởng rằng mang lại cho cô ấy một cuộc sống tốt, không phải lo miếng cơm manh áo là đã đối xử tốt với cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô ấy. Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ thực sự yêu cô ấy, cô ấy vẫn luôn cảm nhận được điều đó. Cô gái ngốc này, cô gái điên này!” Vương Tuần Dương vùi đầu vào trong lòng bàn tay, bật khóc tức tưởi.

Hai mắt Điền Duy Thành đầy tơ máu, nhìn Vương Tuần Dương ngồi đó: “Đúng vậy, chị gái tôi đúng là người ngốc. Mùa xuân năm nào cũng tới Cao Hùng, ở lại mấy ngày, chính là vì muốn gặp ông. Biết ông mồ côi, lo lắng người nhà phản đối, cho nên mới trốn đi. Tại sao ông lại mê hoặc một người ngốc như vậy chứ?”

Trần Cẩn thấy Vương Tuần Dương đau lòng, kích động nói: “A Thành, đã bao năm trôi qua, cái chết của Minh Tâm đối với cái nhà này vẫn là một lời nguyền. Cậu cho rằng tại sao Tuần Dương lại kết hôn với tôi? Bởi vì anh ấy không muốn đứa con duy nhất của Minh Tâm giống cô ấy. Bởi vì anh ấy hy vọng tôi và Chấn Võ có thể mang đến cho Chấn Văn sự bảo vệ mà anh ấy không làm được. Trên thực tế, chúng tôi làm được, nhưng còn cậu thì sao? Cậu đã làm được gì? Cậu rạch vết sẹo suốt bao năm qua khó khăn lắm mới liền lại ra, cậu muốn Minh Tâm chết không nhắm mắt sao?”

Chấn Võ nhìn mẹ có vẻ mất bình tĩnh, lo lắng muốn ngăn bà, không ngờ bà lại nói hết bí mật che giấu bao năm qua ra.

Anh lo lắng mà nhìn Chấn Văn đã tái mặt, thân thể lảo đảo. Ngay khi cậu ngã xuống, Chấn Võ đã kịp thời đã lấy cậu.

“Chấn Văn, không phải như thế!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau