Chương 130
Chấn Võ xem đồng hồ, đã hơn chín giờ tối. Anh nhìn Yến Thành say khướt đối diện, bất đắc dĩ lắc đầu.
Quen Yến Thành hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Yến Thành uống rượu, chẳng những uống rượu, còn uống say, chẳng những uống say, còn nói nhảm. Yến Thành lúc say trông như đứa nhỏ chịu oan ức, ánh mắt dưới hàng mi cong ra chiều đáng thương nhìn Chấn Võ, làm những người ăn uống chung quanh đều đảo mắt nhìn hai người.
Chấn Võ thật muốn cầm di động chụp lại dáng vẻ này của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn phúc hậu mà thôi. Yến Thành hoàn toàn không còn dáng vẻ thoải mái thường ngày, trong miệng lặp đi lặp lại một cái tên: Tô Vũ Tình.
Kể từ khi Yến Thành gặp được Chấn Võ, một tuần thì có ít nhất bốn ngày anh rủ Chấn Võ cùng ăn cơm, hoặc ăn trưa, hoặc ăn tối, tóm lại là muốn gặp mặt trò chuyện, mà chủ đề quanh đi quẩn lại cuối cùng đều quay về Tô Vũ Tình.
Có ngốc cũng nhận ra được anh ta thích ‘nữ hoàng băng giá’ kia rồi.
‘Nữ hoàng băng giá’ là biệt hiệu mấy người trẻ tuổi trong công ty đặt cho Tô Vũ Tình trong lúc lén tán gẫu. Bọn họ không thể bàn tán về cấp trên, lại không nói không vui, cho nên dùng biệt hiệu này để gọi Tô Vũ Tình, dù có người nghe thấy cũng không thể nói gì.
Mọi người đều cảm thấy biệt hiệu này rất phù hợp với Tô Vũ Tình. Không hay cười đùa, công chính nghiêm minh, không chút dung tình… Những nhận xét này càng khiến Tô Vũ Tình trở nên lạnh lùng. Chỉ có những nhân viên cùng phòng nhân sự với chị mới biết thật ra chị không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Chấn Võ cảm thấy Tô Vũ Tình chỉ là không muốn thể hiện tình cảm với những người thuộc phòng khác. Thấy chị làm việc điên cuồng, hẳn là cũng không vụng trộm yêu đương. Dù là tình yêu hay tình bạn, Tô Vũ Tình dường như đều không có.
Mỗi lần Chấn Võ nói tới khả năng này, Yến Thành đều vui như mở cờ trong bụng, không giấu được khóe miệng đang toét ra.
Đôi khi anh ta tan ca sớm sẽ đến cửa phòng nhân sự chờ Chấn Võ, sau đó cố ý nán lại, cho đến khi nhìn thấy Tô Vũ Tình từ phòng làm việc đi ra, lướt qua chỗ anh ta, lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Yến Thành được liếc tựa như một chú mèo con được chủ nhân vuốt ve, mất hồn hồi lâu, chỉ chưa dám hét lên sung sướng mà thôi.
Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần, đến giờ tan ca Chấn Võ đều cố ý ở lại phòng làm việc, chờ đến khi Yến Thành thỏa mãn cười ngốc mới khẽ gọi anh ta.
Hôm nay, Chấn Võ đã nghe Yến Thành nhắc đến quản lý Tô đến lần thứ hai mươi, không nhịn được xoa huyệt Thái Dương nói: “Anh thích chị ấy như vậy thì tỏ tình đi.”
Yến Thành tròn mắt nhìn anh, hơi tức giận nói: “Ai nói tôi thích cô nàng?”
“Toàn thân anh, trừ miệng ra, đâu cũng nói cho tôi biết anh thích chị ấy.”
Yến Thành sờ người mình từ trên xuống dưới: “Chỗ nào? Chỗ nào trên người tôi nói với cậu như vậy? Sao tôi không biết?”
Chấn Võ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc anh sợ cái gì? Tôi đã nói với anh, chị ấy chưa có bạn trai, càng không có chồng, anh do dự gì nữa?”
Mặt Yến Thành đỏ hồng, không biết là bởi vì say rượu hay bởi vì nhắc đến người trong lòng.
“Tôi sợ lỡ như cô ấy từ chối tôi sẽ làm cô ấy khó xử, chúng tôi cũng trở nên ngượng ngùng.”
Chấn Võ nghiêng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh nói hai người trở nên ngượng ngùng thì tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao chị ấy lại khó xử?”
“Bị một người thua kém mình về mọi mặt tỏ tình chẳng lẽ không khó xử sao?”
Chấn Võ thở dài: “Anh rất tốt mà. Dáng người đẹp, năng lực cao, nhân phẩm tốt, tôi không thấy chỗ nào thua kém chị ấy.”
Yến Thành bắt lấy tay Chấn Võ, vỗ mu bàn tay anh: “Ba điểm mà cậu vừa nói, tôi đều không bằng cô ấy. Quan trọng nhất là, tôi ít tuổi hơn cô ấy, ít hơn ba tuổi. Cô ấy giỏi như vậy lại gả cho một người ít tuổi hơn mình sao?”
Chấn Võ rút tay mình về, dựa người ra sau, khoanh tay: “Nếu như chị ấy thích anh, ít tuổi hơn thì có vấn đề gì? Bây giờ anh cần xác định xem chị ấy có thích anh hay không mới đúng.”
“Đúng vậy, tôi nghĩ quá xa rồi. Vậy làm thế nào để xác định được đây? Hỏi thẳng cô ấy? Chẳng phải lại quay về vấn đề ban đầu hay sao?”
“Tôi cũng không biết, không giúp được anh.”
Yến Thành đang tràn đầy mong đợi nhìn Chấn Võ, nghe được câu trả này thì đập đầu xuống bàn, buồn bực nói: “Mẹ nó.”
“Này, sao anh lại chửi thề?” Chấn Võ dở khóc dở cười nhìn đầu tóc xoăn của Yến Thành.
Yến Thành vẫn nằm rạp trên bàn, tiếng nói từ dưới bàn truyền lên: “Đừng để ý tôi, tâm trạng tôi không tốt.”
“Là anh nói đấy nhé. Tôi về trước đây, buổi tối còn có việc.” Chấn Võ nói xong thì dứt khoát đứng dậy, quét mắt một vòng, tìm được ông chủ, đi tới.
Bọn họ là khách quen của nơi này, ông chủ cũng đã quen mặt hai người, nghe Chấn Võ nhỏ giọng nói gì đó, cười ha hả, không ngừng gật đầu.
Căn dặn xong, Chấn Võ thanh toán, cũng không quay đầu lại, đi ra cửa.
Từ sau lần phỏng vấn của quản lý cấp cao, ngoại trừ công việc càng nhiều, nội dung liên quan càng rộng, Chấn Võ đã có được vị trí trong bãi đỗ xe của nhân viên chính thức.
Điều này làm cho những người vào làm việc trong công ty lâu hơn anh ghen tỵ, nhưng cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục. Quan trọng hơn nữa, Chấn Võ có thể trở thành cấp trên của bọn họ bất cứ lúc nào, cho nên thái độ làm việc hay giao tiếp của họ với anh cũng đều thay đổi.
Chấn Võ cầm chìa khóa xe đi xuống hầm để xe của công ty. Thay vì cảm thấy vinh hạnh, anh lại cảm thấy phiền phức. Trước kia đi không bao xa đã có thể lên xe, nhưng bây giờ phải tìm kiếm vài vòng mới thấy xe của mình – hầm để xe cứ như một mê cung vậy.
Chấn Võ đi quanh hầm để xe một vòng mới tìm được xe của mình, đang định mở khóa, chợt thấy một bóng người lờ mờ đằng sau cây cột cạnh xe.
Chấn Võ hơi dừng lại, rồi tiếp tục đi tới, mắt thỉnh thoảng đảo tới chỗ chiếc bóng kia.
Cách cái bóng chừng ba mét, một người đột nhiên từ đằng sau cây cột vọt ra, phóng tới chỗ Chấn Võ.
Chấn Võ thấy có người bổ nhào lại chỗ mình chợt sửng sốt, đến khi hoàn hồn đã không kịp tránh đi nữa rồi.
Con dao trong tay người nọ cắt lên cánh tay anh, Chấn Võ lách người ra sau lưng người nọ, vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm dao găm của người nọ, bắt chéo ra sau lưng. Người nọ bị đau kêu to một tiếng, dao găm rơi xuống đất.
Chấn Võ đá văng con dao đi, buông người nọ ra, lúc này mới ôm cánh tay của mình.
Lý Nam cũng bị đau mà ôm cánh tay, quay đầu nhìn thấy là Chấn Võ, vẻ mặt lập tức tràn đầy lo lắng, nhìn cánh tay Chấn Võ, hoảng hốt: “Là cậu? Phải làm sao đây? Cậu bị thương rồi, có đau không?” Nói xong, thấy máu từ trên cánh tay Chấn Võ chảy xuống, cô nàng sợ hãi đến trắng bệch mặt mày, giọng nói run rẩy, vành mắt ẩm ướt.
Chấn Võ hoang mang nhìn Lý Nam: “Chị muốn đâm ai?”
Lý Nam không trả lời, chỉ dùng tay đè chặt cánh tay Chấn Võ. Chấn Võ vội lùi lại: “Tôi không sao. Tôi đang hỏi chị đấy.”
“Cậu đừng hỏi, xử lý vết thương trước đã.” Nói xong lấy một chiếc khăn tay trong túi xách của mình ra, kéo tay Chấn Võ, buộc lên vết thương của anh.
Chấn Võ híp mắt nhìn Lý Nam, đột nhiên ôm đầu nói: “Tôi thấy hơi choáng!” Nói xong như sắp té xỉu đến nơi, vội vịn lên vai Lý Nam.
Lý Nam đỡ người anh, nói: “Phải làm sao đây? Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Chấn Võ lắc đầu: “Không cần. Chỉ là tôi thấy máu là choáng, bây giờ không lái xe được.”
Lý Nam nhìn xe Chấn Võ: “Tôi… tôi biết lái xe. Tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Nói xong kéo tay Chấn Võ choàng qua vai mình, đỡ Chấn Võ ngồi vào ghế phụ lái.
Chờ Lý Nam ngồi lên xe, Chấn Võ mới mở miệng: “Không cần đâu. Tôi không muốn đến bệnh viện, sẽ bị mất thêm tiền. Vết thương không lớn, cũng không quá đau, về nhà là được. Chị đưa tôi về nhà nhé?”
Lý Nam không dám nhìn mặt Chấn Võ, mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa buộc trên vết thương của anh vẫn đang rướm máu: “Nhưng máu vẫn còn chảy, không đến bệnh viện liệu có ổn không?”
“Không sao. Nhà tôi có thuốc sát trùng, sát trùng xong sẽ không sao.” Không phải lần đầu bị thương nên việc xử lý vết thương như thế này đối với anh không là việc khó. Huống chi, một khi đến bệnh viện, chuyện này sẽ trở lên phức tạp. Lý Nam là người mới không qua sát hạch mà bị đuổi việc, nay dùng dao làm nhân viên công ty bị thương, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, trái lại sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh thị.
Lý Nam sợ hãi nhìn Chấn Võ, thấy Chấn Võ kiên quyết, mới nhỏ giọng nói: “Nhà của cậu… ở đâu?”
Chấn Võ nói địa chỉ, Lý Nam do dự, rồi khởi động xe, nhưng lại nhìn chằm chằm phía trước, không đánh xe đi.
Chấn Võ nhìn theo tầm mắt của cô nàng, thấy một người đàn ông mặc trang phục có màu sắc gần giống anh đang đi trong hầm để xe, tới chỗ xe mình, mở cửa, lên xe.
Chấn Võ quay đầu nhìn Lý Nam. Vừa rồi cô nàng còn khiếp đảm đến sắp khóc, vậy mà lúc này trong mắt lại đầy oán giận, tay nắm chặt vô lăng đến lộ khớp xương.
Chấn Võ chờ chiếc xe kia lái đi, mới giả bộ như không phát hiện ra sự khác thường của Lý Nam khẽ đụng cô nàng: “Chị có đi không?”
Lý Nam vội cúi đầu, lúc ngẩng lên, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.
Nơi Chấn Võ ở cách công ty chưa tới mười phút lái xe, là một khu nhà một phòng không lớn.
Dừng xe, Lý Nam dìu Chấn Võ đi lên trước cửa phòng của anh. Chấn Võ khó khăn mở khóa cửa, Lý Nam do dự, rồi theo chân anh vào nhà.
Ngay sau khi cô nàng bước vào, Chấn Võ chợt xoay người, khóa trái cửa lại.
Lý Nam bị hành động bất ngờ này của Chấn Võ làm cho sợ hãi, lui về sau hai bước, nhìn Chấn Võ chằm chằm.
Vừa rồi thân thể của Chấn Võ còn mềm nhũn, vậy mà bây giờ anh đã đứng thẳng, ánh mắt nhìn cô nàng cũng không còn vẻ gì là choáng váng.
“Sao… sao cậu lại khóa cửa?” Lý Nam ôm lấy cơ thể mình, trộm liếc cánh cửa sau lưng Chấn Võ.
“Chẳng sao cả. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Chị nói thật, tôi sẽ mở cửa.”
“Sự… sự thật gì? Cậu đang nói gì thế?” Lý Nam tránh mắt, thân thể căng thẳng thả lỏng hơn, nhưng vẫn đề phòng dõi theo hành động của Chấn Võ.
Chấn Võ bước tới hai bước, nhìn chằm chằm Lý Nam: “Ai lên chiếc xe vừa rồi? Chị muốn đâm người đó? Tại sao?”
Lý Nam vô thức lùi lại phía sau. Ánh mắt của Chấn Võ nhìn như xoáy vào cô nàng, phát ra khí thế thâm trầm không hợp tuổi, khiến cô nàng không thể động đậy: “Tôi không muốn đâm ai cả. Vừa rồi… vừa rồi chỉ là đùa với cậu thôi.” Khóe miệng Lý Nam co giật thành một nụ cười, lý do này gượng ép đến chính cô nàng cũng thấy nực cười.
“Mặc dù tôi không nhìn rõ mặt người kia, nhưng hình như là quản lý Diệp của phòng Khai thác? Không phải chị vì không qua sát hạch, bị ông ấy đuổi việc nên trả thù đấy chứ?”
Lúc Chấn Võ nói đến quản lý Diệp, đồng tử của Lý Nam hơi co lại, vẻ mặt thù ghét. Cô nàng nhìn ra cửa, rồi ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.
Thấy cô nàng không đáp, Chấn Võ nói tiếp: “Sát hạch của Minh thị rất công chính công bằng, năng lực của chị không đủ, không qua được sát hạch, có oán giận ai cũng vô ích. Nhưng nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của mình, chị cảm thấy có đáng không? Rời khỏi đây, chị vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.”
Tầm mắt của Lý Nam cuối cùng cũng chuyển sang mặt Chấn Võ, vẻ tức giận dần hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng: “Công chính? Công bằng? Tôi không thấy công chính, công bằng ở đâu cả. Tôi không được phép vào bãi đỗ xe của Tổng Giám đốc, nếu không…”
Chấn Võ hoảng sợ. Lý Nam híp mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói, sự tức giận trong giọng điệu và trên nét mặt lúc này đã không lời nào tả hết. Chấn Võ nghi hoặc nhìn cô nàng: “Tôi đã xem tư liệu về chị, tất cả nội dung sát hạch đều có căn cứ và thực tế chứng minh, sao lại không công chính?”
“Căn cứ và thực tế chứng minh có thể làm giả, chỉ cần ông ta muốn, biểu hiện của tôi có thể là xuất sắc, cũng có thể là không đạt yêu cầu.”
“Sao có thể? Những nội dung đó đều đánh giá trên hiệu quả làm việc thực tế của chị, chẳng lẽ toàn bộ mấy tháng nay đều là làm giả?”
“Không cần toàn bộ, chỉ cần làm giả mấy điểm quan trọng là được.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ông ta thêm một số 0, sửa một số lẻ vào số liệu tôi trình lên đã đủ phá hủy cả kết quả.”
“Được rồi, coi như đúng là vậy đi. Còn lý do thì sao? Làm như vậy thì ông ta được lợi gì?”
Lý Nam không đáp, ánh mắt nhìn Chấn Võ ngoài tức giận còn có khuất nhục và bất an.
Một ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu Chấn Võ, anh không dám tin nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Nam, có một suy nghĩ hoang đường: “Có phải là…”
Nước mắt vẫn luôn lượn vòng trong hốc mắt của Lý Nam cuối cùng cũng chảy ra. Cô nàng cắn chặt môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, quật cường nói: “Đúng vậy!”
Quen Yến Thành hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Yến Thành uống rượu, chẳng những uống rượu, còn uống say, chẳng những uống say, còn nói nhảm. Yến Thành lúc say trông như đứa nhỏ chịu oan ức, ánh mắt dưới hàng mi cong ra chiều đáng thương nhìn Chấn Võ, làm những người ăn uống chung quanh đều đảo mắt nhìn hai người.
Chấn Võ thật muốn cầm di động chụp lại dáng vẻ này của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn phúc hậu mà thôi. Yến Thành hoàn toàn không còn dáng vẻ thoải mái thường ngày, trong miệng lặp đi lặp lại một cái tên: Tô Vũ Tình.
Kể từ khi Yến Thành gặp được Chấn Võ, một tuần thì có ít nhất bốn ngày anh rủ Chấn Võ cùng ăn cơm, hoặc ăn trưa, hoặc ăn tối, tóm lại là muốn gặp mặt trò chuyện, mà chủ đề quanh đi quẩn lại cuối cùng đều quay về Tô Vũ Tình.
Có ngốc cũng nhận ra được anh ta thích ‘nữ hoàng băng giá’ kia rồi.
‘Nữ hoàng băng giá’ là biệt hiệu mấy người trẻ tuổi trong công ty đặt cho Tô Vũ Tình trong lúc lén tán gẫu. Bọn họ không thể bàn tán về cấp trên, lại không nói không vui, cho nên dùng biệt hiệu này để gọi Tô Vũ Tình, dù có người nghe thấy cũng không thể nói gì.
Mọi người đều cảm thấy biệt hiệu này rất phù hợp với Tô Vũ Tình. Không hay cười đùa, công chính nghiêm minh, không chút dung tình… Những nhận xét này càng khiến Tô Vũ Tình trở nên lạnh lùng. Chỉ có những nhân viên cùng phòng nhân sự với chị mới biết thật ra chị không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Chấn Võ cảm thấy Tô Vũ Tình chỉ là không muốn thể hiện tình cảm với những người thuộc phòng khác. Thấy chị làm việc điên cuồng, hẳn là cũng không vụng trộm yêu đương. Dù là tình yêu hay tình bạn, Tô Vũ Tình dường như đều không có.
Mỗi lần Chấn Võ nói tới khả năng này, Yến Thành đều vui như mở cờ trong bụng, không giấu được khóe miệng đang toét ra.
Đôi khi anh ta tan ca sớm sẽ đến cửa phòng nhân sự chờ Chấn Võ, sau đó cố ý nán lại, cho đến khi nhìn thấy Tô Vũ Tình từ phòng làm việc đi ra, lướt qua chỗ anh ta, lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Yến Thành được liếc tựa như một chú mèo con được chủ nhân vuốt ve, mất hồn hồi lâu, chỉ chưa dám hét lên sung sướng mà thôi.
Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần, đến giờ tan ca Chấn Võ đều cố ý ở lại phòng làm việc, chờ đến khi Yến Thành thỏa mãn cười ngốc mới khẽ gọi anh ta.
Hôm nay, Chấn Võ đã nghe Yến Thành nhắc đến quản lý Tô đến lần thứ hai mươi, không nhịn được xoa huyệt Thái Dương nói: “Anh thích chị ấy như vậy thì tỏ tình đi.”
Yến Thành tròn mắt nhìn anh, hơi tức giận nói: “Ai nói tôi thích cô nàng?”
“Toàn thân anh, trừ miệng ra, đâu cũng nói cho tôi biết anh thích chị ấy.”
Yến Thành sờ người mình từ trên xuống dưới: “Chỗ nào? Chỗ nào trên người tôi nói với cậu như vậy? Sao tôi không biết?”
Chấn Võ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc anh sợ cái gì? Tôi đã nói với anh, chị ấy chưa có bạn trai, càng không có chồng, anh do dự gì nữa?”
Mặt Yến Thành đỏ hồng, không biết là bởi vì say rượu hay bởi vì nhắc đến người trong lòng.
“Tôi sợ lỡ như cô ấy từ chối tôi sẽ làm cô ấy khó xử, chúng tôi cũng trở nên ngượng ngùng.”
Chấn Võ nghiêng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh nói hai người trở nên ngượng ngùng thì tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao chị ấy lại khó xử?”
“Bị một người thua kém mình về mọi mặt tỏ tình chẳng lẽ không khó xử sao?”
Chấn Võ thở dài: “Anh rất tốt mà. Dáng người đẹp, năng lực cao, nhân phẩm tốt, tôi không thấy chỗ nào thua kém chị ấy.”
Yến Thành bắt lấy tay Chấn Võ, vỗ mu bàn tay anh: “Ba điểm mà cậu vừa nói, tôi đều không bằng cô ấy. Quan trọng nhất là, tôi ít tuổi hơn cô ấy, ít hơn ba tuổi. Cô ấy giỏi như vậy lại gả cho một người ít tuổi hơn mình sao?”
Chấn Võ rút tay mình về, dựa người ra sau, khoanh tay: “Nếu như chị ấy thích anh, ít tuổi hơn thì có vấn đề gì? Bây giờ anh cần xác định xem chị ấy có thích anh hay không mới đúng.”
“Đúng vậy, tôi nghĩ quá xa rồi. Vậy làm thế nào để xác định được đây? Hỏi thẳng cô ấy? Chẳng phải lại quay về vấn đề ban đầu hay sao?”
“Tôi cũng không biết, không giúp được anh.”
Yến Thành đang tràn đầy mong đợi nhìn Chấn Võ, nghe được câu trả này thì đập đầu xuống bàn, buồn bực nói: “Mẹ nó.”
“Này, sao anh lại chửi thề?” Chấn Võ dở khóc dở cười nhìn đầu tóc xoăn của Yến Thành.
Yến Thành vẫn nằm rạp trên bàn, tiếng nói từ dưới bàn truyền lên: “Đừng để ý tôi, tâm trạng tôi không tốt.”
“Là anh nói đấy nhé. Tôi về trước đây, buổi tối còn có việc.” Chấn Võ nói xong thì dứt khoát đứng dậy, quét mắt một vòng, tìm được ông chủ, đi tới.
Bọn họ là khách quen của nơi này, ông chủ cũng đã quen mặt hai người, nghe Chấn Võ nhỏ giọng nói gì đó, cười ha hả, không ngừng gật đầu.
Căn dặn xong, Chấn Võ thanh toán, cũng không quay đầu lại, đi ra cửa.
Từ sau lần phỏng vấn của quản lý cấp cao, ngoại trừ công việc càng nhiều, nội dung liên quan càng rộng, Chấn Võ đã có được vị trí trong bãi đỗ xe của nhân viên chính thức.
Điều này làm cho những người vào làm việc trong công ty lâu hơn anh ghen tỵ, nhưng cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục. Quan trọng hơn nữa, Chấn Võ có thể trở thành cấp trên của bọn họ bất cứ lúc nào, cho nên thái độ làm việc hay giao tiếp của họ với anh cũng đều thay đổi.
Chấn Võ cầm chìa khóa xe đi xuống hầm để xe của công ty. Thay vì cảm thấy vinh hạnh, anh lại cảm thấy phiền phức. Trước kia đi không bao xa đã có thể lên xe, nhưng bây giờ phải tìm kiếm vài vòng mới thấy xe của mình – hầm để xe cứ như một mê cung vậy.
Chấn Võ đi quanh hầm để xe một vòng mới tìm được xe của mình, đang định mở khóa, chợt thấy một bóng người lờ mờ đằng sau cây cột cạnh xe.
Chấn Võ hơi dừng lại, rồi tiếp tục đi tới, mắt thỉnh thoảng đảo tới chỗ chiếc bóng kia.
Cách cái bóng chừng ba mét, một người đột nhiên từ đằng sau cây cột vọt ra, phóng tới chỗ Chấn Võ.
Chấn Võ thấy có người bổ nhào lại chỗ mình chợt sửng sốt, đến khi hoàn hồn đã không kịp tránh đi nữa rồi.
Con dao trong tay người nọ cắt lên cánh tay anh, Chấn Võ lách người ra sau lưng người nọ, vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm dao găm của người nọ, bắt chéo ra sau lưng. Người nọ bị đau kêu to một tiếng, dao găm rơi xuống đất.
Chấn Võ đá văng con dao đi, buông người nọ ra, lúc này mới ôm cánh tay của mình.
Lý Nam cũng bị đau mà ôm cánh tay, quay đầu nhìn thấy là Chấn Võ, vẻ mặt lập tức tràn đầy lo lắng, nhìn cánh tay Chấn Võ, hoảng hốt: “Là cậu? Phải làm sao đây? Cậu bị thương rồi, có đau không?” Nói xong, thấy máu từ trên cánh tay Chấn Võ chảy xuống, cô nàng sợ hãi đến trắng bệch mặt mày, giọng nói run rẩy, vành mắt ẩm ướt.
Chấn Võ hoang mang nhìn Lý Nam: “Chị muốn đâm ai?”
Lý Nam không trả lời, chỉ dùng tay đè chặt cánh tay Chấn Võ. Chấn Võ vội lùi lại: “Tôi không sao. Tôi đang hỏi chị đấy.”
“Cậu đừng hỏi, xử lý vết thương trước đã.” Nói xong lấy một chiếc khăn tay trong túi xách của mình ra, kéo tay Chấn Võ, buộc lên vết thương của anh.
Chấn Võ híp mắt nhìn Lý Nam, đột nhiên ôm đầu nói: “Tôi thấy hơi choáng!” Nói xong như sắp té xỉu đến nơi, vội vịn lên vai Lý Nam.
Lý Nam đỡ người anh, nói: “Phải làm sao đây? Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Chấn Võ lắc đầu: “Không cần. Chỉ là tôi thấy máu là choáng, bây giờ không lái xe được.”
Lý Nam nhìn xe Chấn Võ: “Tôi… tôi biết lái xe. Tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Nói xong kéo tay Chấn Võ choàng qua vai mình, đỡ Chấn Võ ngồi vào ghế phụ lái.
Chờ Lý Nam ngồi lên xe, Chấn Võ mới mở miệng: “Không cần đâu. Tôi không muốn đến bệnh viện, sẽ bị mất thêm tiền. Vết thương không lớn, cũng không quá đau, về nhà là được. Chị đưa tôi về nhà nhé?”
Lý Nam không dám nhìn mặt Chấn Võ, mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa buộc trên vết thương của anh vẫn đang rướm máu: “Nhưng máu vẫn còn chảy, không đến bệnh viện liệu có ổn không?”
“Không sao. Nhà tôi có thuốc sát trùng, sát trùng xong sẽ không sao.” Không phải lần đầu bị thương nên việc xử lý vết thương như thế này đối với anh không là việc khó. Huống chi, một khi đến bệnh viện, chuyện này sẽ trở lên phức tạp. Lý Nam là người mới không qua sát hạch mà bị đuổi việc, nay dùng dao làm nhân viên công ty bị thương, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, trái lại sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh thị.
Lý Nam sợ hãi nhìn Chấn Võ, thấy Chấn Võ kiên quyết, mới nhỏ giọng nói: “Nhà của cậu… ở đâu?”
Chấn Võ nói địa chỉ, Lý Nam do dự, rồi khởi động xe, nhưng lại nhìn chằm chằm phía trước, không đánh xe đi.
Chấn Võ nhìn theo tầm mắt của cô nàng, thấy một người đàn ông mặc trang phục có màu sắc gần giống anh đang đi trong hầm để xe, tới chỗ xe mình, mở cửa, lên xe.
Chấn Võ quay đầu nhìn Lý Nam. Vừa rồi cô nàng còn khiếp đảm đến sắp khóc, vậy mà lúc này trong mắt lại đầy oán giận, tay nắm chặt vô lăng đến lộ khớp xương.
Chấn Võ chờ chiếc xe kia lái đi, mới giả bộ như không phát hiện ra sự khác thường của Lý Nam khẽ đụng cô nàng: “Chị có đi không?”
Lý Nam vội cúi đầu, lúc ngẩng lên, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.
Nơi Chấn Võ ở cách công ty chưa tới mười phút lái xe, là một khu nhà một phòng không lớn.
Dừng xe, Lý Nam dìu Chấn Võ đi lên trước cửa phòng của anh. Chấn Võ khó khăn mở khóa cửa, Lý Nam do dự, rồi theo chân anh vào nhà.
Ngay sau khi cô nàng bước vào, Chấn Võ chợt xoay người, khóa trái cửa lại.
Lý Nam bị hành động bất ngờ này của Chấn Võ làm cho sợ hãi, lui về sau hai bước, nhìn Chấn Võ chằm chằm.
Vừa rồi thân thể của Chấn Võ còn mềm nhũn, vậy mà bây giờ anh đã đứng thẳng, ánh mắt nhìn cô nàng cũng không còn vẻ gì là choáng váng.
“Sao… sao cậu lại khóa cửa?” Lý Nam ôm lấy cơ thể mình, trộm liếc cánh cửa sau lưng Chấn Võ.
“Chẳng sao cả. Tôi chỉ muốn biết sự thật. Chị nói thật, tôi sẽ mở cửa.”
“Sự… sự thật gì? Cậu đang nói gì thế?” Lý Nam tránh mắt, thân thể căng thẳng thả lỏng hơn, nhưng vẫn đề phòng dõi theo hành động của Chấn Võ.
Chấn Võ bước tới hai bước, nhìn chằm chằm Lý Nam: “Ai lên chiếc xe vừa rồi? Chị muốn đâm người đó? Tại sao?”
Lý Nam vô thức lùi lại phía sau. Ánh mắt của Chấn Võ nhìn như xoáy vào cô nàng, phát ra khí thế thâm trầm không hợp tuổi, khiến cô nàng không thể động đậy: “Tôi không muốn đâm ai cả. Vừa rồi… vừa rồi chỉ là đùa với cậu thôi.” Khóe miệng Lý Nam co giật thành một nụ cười, lý do này gượng ép đến chính cô nàng cũng thấy nực cười.
“Mặc dù tôi không nhìn rõ mặt người kia, nhưng hình như là quản lý Diệp của phòng Khai thác? Không phải chị vì không qua sát hạch, bị ông ấy đuổi việc nên trả thù đấy chứ?”
Lúc Chấn Võ nói đến quản lý Diệp, đồng tử của Lý Nam hơi co lại, vẻ mặt thù ghét. Cô nàng nhìn ra cửa, rồi ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.
Thấy cô nàng không đáp, Chấn Võ nói tiếp: “Sát hạch của Minh thị rất công chính công bằng, năng lực của chị không đủ, không qua được sát hạch, có oán giận ai cũng vô ích. Nhưng nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của mình, chị cảm thấy có đáng không? Rời khỏi đây, chị vẫn còn rất nhiều cơ hội khác.”
Tầm mắt của Lý Nam cuối cùng cũng chuyển sang mặt Chấn Võ, vẻ tức giận dần hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng: “Công chính? Công bằng? Tôi không thấy công chính, công bằng ở đâu cả. Tôi không được phép vào bãi đỗ xe của Tổng Giám đốc, nếu không…”
Chấn Võ hoảng sợ. Lý Nam híp mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói, sự tức giận trong giọng điệu và trên nét mặt lúc này đã không lời nào tả hết. Chấn Võ nghi hoặc nhìn cô nàng: “Tôi đã xem tư liệu về chị, tất cả nội dung sát hạch đều có căn cứ và thực tế chứng minh, sao lại không công chính?”
“Căn cứ và thực tế chứng minh có thể làm giả, chỉ cần ông ta muốn, biểu hiện của tôi có thể là xuất sắc, cũng có thể là không đạt yêu cầu.”
“Sao có thể? Những nội dung đó đều đánh giá trên hiệu quả làm việc thực tế của chị, chẳng lẽ toàn bộ mấy tháng nay đều là làm giả?”
“Không cần toàn bộ, chỉ cần làm giả mấy điểm quan trọng là được.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ông ta thêm một số 0, sửa một số lẻ vào số liệu tôi trình lên đã đủ phá hủy cả kết quả.”
“Được rồi, coi như đúng là vậy đi. Còn lý do thì sao? Làm như vậy thì ông ta được lợi gì?”
Lý Nam không đáp, ánh mắt nhìn Chấn Võ ngoài tức giận còn có khuất nhục và bất an.
Một ý tưởng đột nhiên nhảy ra trong đầu Chấn Võ, anh không dám tin nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Nam, có một suy nghĩ hoang đường: “Có phải là…”
Nước mắt vẫn luôn lượn vòng trong hốc mắt của Lý Nam cuối cùng cũng chảy ra. Cô nàng cắn chặt môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, quật cường nói: “Đúng vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất