Chương 157
Khóe môi ông Yoshida hạ xuống, cười như không cười nhìn Chấn Văn, Chấn Võ đi đến chỗ mình, muốn xoay người giả bộ như không nhìn thấy, lại bị cô gái bên cạnh kéo lại, không thể nhấc chân đi, cuối cùng đành phải đứng tại chỗ, miễn cưỡng bắt tay hai người, nói bằng giọng điệu không mấy vui vẻ: “Các cậu đến đây bằng cách nào?”
Chấn Văn cười nói: “Chúng tôi đến tìm ngài thương thảo về chuyện gia hạn hợp đồng, người ở công ty và ở nhà ngài đều nói ngài đi vắng, không biết là đi đâu. Chúng tôi vốn tưởng rằng chuyến này công cốc rồi, lại nghĩ nếu đã đến thì nhân tiện dạo chơi. Thật trùng hợp, gặp ngài ở đây.”
“Cậu nghĩ tôi tin sao? Chỗ này ngược đường như vậy, các cậu lại tới dạo chơi?”
Chấn Võ nói: “Chúng tôi sắp kết hôn, cho nên muốn đến đền thờ để cầu phúc.”
Cô gái Nhật Bản kia hưng phấn che miệng, nói mấy câu gì đó, ánh mắt chuyển giữa hai người.
Vẻ mặt ông Yoshida trở nên rất ngượng ngùng, nhưng lại không đành lòng trách cứ con gái, đành miễn cưỡng nói mấy câu, kết quả con gái bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Yoshida vội nói thêm gì đó an ủi, lúc này cô gái mới lại lộ nụ cười.
Yoshida nhìn Chấn Văn, Chấn Võ nói: “Reiko mời các cậu đến nhà chúng tôi làm khách. Nhưng tôi nói trước, chúng ta không nói chuyện công việc.”
Chấn Văn nhìn đồng hồ: “Ngài Yoshida, ba giờ chúng tôi phải ra sân bay rồi. Ngày mai là hội nghị năm năm tổ chức một lần của công ty, nếu như không nói chuyện công việc, vậy chúng tôi không nán lại thêm nữa.”
Ông Yoshida không ngờ Chấn Văn lại từ chối, dù sao mời bọn cậu ở lại có nghĩa là sẽ có cơ hội. Ông vốn cho rằng bọn cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, rồi sẽ tìm thời cơ nói về chuyện hợp đồng. Nhưng Chấn Văn, Chấn Võ có vẻ không quá nóng lòng nghĩ đến chuyện này, thậm chí ông còn nghi ngờ hai người chỉ mượn việc công làm việc tư, sang đây du lịch mà thôi. Mặc dù ông cũng hiểu Chấn Văn hay Chấn Võ đều không phải là người như thế.
Cô gái bên cạnh hiển nhiên không hiểu được một tràng dài mà Chấn Văn vừa nói, hỏi ông Yoshida, ông Yoshida do dự thuật lại, mặt Reiko lập tức trầm xuống, cũng mặc kệ Chấn Văn, Chấn Võ có hiểu hay không, trực tiếp nói gì đó với họ.
Ông Yoshida có chút khó xử, cuối cùng vẫn phải phiên dịch dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của con gái.
“Con gái tôi nói rất muốn mời hai người tới nhà chơi. Con bé đã biết đến tên của hai người, còn vô cùng hứng thú với mối quan hệ của các cậu, con bé muốn kết bạn với hai cậu.”
Chấn Văn dùng tiếng Nhật không quá lưu loát nói cảm ơn, sau đó khó xử nhìn Chấn Võ. Chấn Võ nắm tay Chấn Văn, đối mắt với Chấn Văn một lát rồi mới nhìn ông Yoshida: “Nếu tiểu thư đã yêu mến, vậy chúng tôi xin phép quấy rầy.”
Yoshida Reiko vui sướng hôn lên mặt ông Yoshida. Ông Yoshida khó nén ý cười, dắt tay con gái đi ra đền thờ.
Đến nhà Yoshida, sau khi mấy người ngồi xuống, Yoshida Reiko thả chậm tốc độ trò chuyện với Chấn Văn, Chấn Võ bằng tiếng Nhật xen chút tiếng Hán không thành thạo, chỗ nào không rõ thì nhờ ông Yoshida phiên dịch.
Cô nàng hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ chuyện của Chấn Văn, Chấn Võ từ khi quen nhau, bắt đầu yêu nhau, ba mẹ có phản đối không, rồi đến chuẩn bị kết hôn từ bao giờ…
Chấn Văn, Chấn Võ cũng chẳng kiêng dè có ông Yoshida ở đây, kể chuyện tường tận giống như nói với bạn cũ lâu ngày không gặp. Biểu cảm của Reiko không ngừng biến đổi, lúc thì ưu sầu, khi lại mừng rỡ, làm ông Yoshida bên cạnh dở khóc dở cười.
Kể hết câu chuyện đã qua giữa trưa, Reiko nhiệt tình mời bọn cậu ở lại dùng cơm trưa.
Chấn Văn, Chấn Võ tỏ ra vội vã, nói là phải đi luôn để kịp chuyến bay buổi chiều về Đài Bắc.
Reiko lập tức túm lấy ông Yoshida, nói với ông gì đó. Ông Yoshida vờ giận nhìn Reiko, nhưng thay vì trách cứ lại trấn an, thuyết phục. Reiko vẫn không chịu, giọng điệu càng lúc càng nghiêm túc.
Hai người Chấn Văn ở bên cạnh mỉm cười chờ hai người nói xong.
Cuối cùng ông Yoshida phải thỏa hiệp, quay đầu nói: “Các cậu ở lại đi, ăn xong chúng ta bàn chuyện hợp đồng.”
Chấn Văn, Chấn Võ nhìn dáng vẻ bất lực của ông Yoshida, cố nén cười, gật đầu đồng ý.
Trên bàn cơm đương nhiên cũng nói chuyện không ngớt, Reiko kể về người yêu của mình. Nói về chủ đề tình yêu, cả ba người trẻ tuổi rất có tiếng nói chung.
Ăn trưa xong, Chấn Văn, Chấn Võ theo ông Yoshida vào phòng đọc sách, ông Yoshida đóng cửa lại, trầm mặt ngồi xuống ghế dựa, khoanh tay trước ngực: “Các cậu giỏi lắm, dồn tôi tới đến nước này.”
Chấn Võ dở khóc dở cười nói: “Ông Yoshida, thật oan uổng cho chúng tôi quá. Đâu phải chúng tôi mua chuộc tiểu thư?”
“Đúng là không phải, nhưng tôi biết trình độ tiếng Nhật của các cậu ở mức nào, sao hôm nay lại trở nên kém thành thạo như thế?”
Chấn Văn, Chấn Võ chỉ có thể cúi đầu mỉm cười. Ông Yoshida không vạch trần thẳng mặt hẳn là muốn cho bọn cậu cơ hội?
Quả nhiên ông Yoshida trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Tôi vẫn cho rằng nam nữ yêu nhau mới là lẽ thường đúng đắn, nhưng giờ thời đại thay đổi rồi, con gái của tôi bị những bộ phim, truyện tranh nam nam tẩy não, đặc biệt là bộ phim của Đài Loan các cậu, tên History gì đó, con bé mê đến phát điên. Thật không biết thế hệ sau sẽ trở thành thế nào nữa! Tôi thật không hiểu, trên đời này có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mà các cậu không yêu, lại đi yêu đàn ông?”
Chấn Võ khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt ông Yoshida: “Ngài Yoshida, tôi cũng không hiểu, chúng ta kinh doanh là để kiếm tiền, có lợi thì làm, dường như không liên quan gì đến việc chúng tôi yêu ai, kết hôn với ai?”
Ông Yoshida nhìn anh và Chấn Văn, khóe môi mấp máy, hỏi một đằng nói một nẻo nói: “Vừa rồi nghe câu chuyện của các cậu, các cậu cho tôi cảm giác các cậu thật sự yêu nhau. Tôi biết một số người yêu thích người đồng tính, nhưng lại liên tục thay đổi bầu bạn, khiến tôi hoài nghi tình yêu đồng tính liệu có tồn tại tình yêu chân thành hay không. Xưa nay tôi luôn cho rằng nếu như không thể trung trinh với người yêu của mình, liệu có thể đối đãi như vậy với đối tác làm ăn? Đối với tôi, việc kinh doanh không chỉ coi trọng lợi ích.”
Chấn Văn hiểu ý cười: “Vậy chúng ta hẳn là càng nên tiếp tục hợp tác. Chúng tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Lúc Chấn Văn, Chấn Võ rời khỏi nhà Yoshida, mặc dù đã để lỡ chuyến bay đặt trước, nhưng cầm bản hợp đồng gia hạn đã được ký kết trong tay, tâm trạng của hai người vô cùng dễ chịu.
Trước khi đi, Reiko còn đặc biệt mời bọn họ tham dự hôn lễ của cô nàng. Nhìn Reiko đáng yêu như thế, bọn họ đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Mặc dù ngồi chuyến bay muộn, khi về nhà đã qua nửa đêm, nhưng tinh thần của hai người rất phấn chấn, sáng hôm sau vẫn đúng giờ đến công ty làm việc.
Nhìn thấy Chấn Văn và Chấn Võ cùng đi vào công ty, nhân viên đều tươi cười rạng rỡ chào hỏi. Ngoại trừ chứng tỏ buổi họp báo của hai người đã vô cùng thành công, màn tỏ tình công khai ngọt ngào càng trở thành câu chuyện của đám nhân viên trong lúc rảnh rỗi. Một lý do khác khiến tất cả nhân viên đều phấn khởi đó là bữa tiệc vào buổi tối, nghĩ đến vừa được ăn ngon vừa có tiền cầm về, ai nấy đều cười không khép miệng lại được.
Toàn bộ công ty có lẽ chỉ có một người buồn bã, chính là Lý Nam.
Lý do diễn kịch của Chấn Võ trong cuộc họp báo khiến mọi người càng thêm nể trọng cô nàng, cảm thấy cô nàng thật sự hết mình vì Tổng Giám đốc, vì công ty. Chỉ có Lý Nam tự biết, lúc Chấn Võ trở lại chính là lúc mình rời Minh thị.
Cho nên khi Chấn Võ bước vào tầng mười bảy, vẻ mặt âm trầm vẫy tay với Lý Nam, Lý Nam sửa sang quần áo, dáng vẻ như đi vào pháp trường.
Dù đã có một ngày hai đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng trước bàn làm việc của Chấn Võ, cô nàng vẫn căng thẳng xoắn ngón tay đến sắp gãy.
Cũng may Chấn Võ không có ý định tra tấn cô nàng, cho nên đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, lý do của cô là gì?”
Lý Nam mím môi, vành mắt hơi đỏ nhìn Chấn Võ, cố tỏ ra cứng cỏi: “Tôi… tôi chỉ lo lắng nếu như công khai sẽ gây ảnh hưởng xấu cho ngài và Minh thị.”
Chấn Võ nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn cô nàng: “Tôi có thể hiểu được lý do cô lo lắng cho Minh thị, nhưng ảnh hưởng xấu cho tôi là sao? Tôi đoán cô hẳn đã biết quan hệ giữa tôi và Chấn Văn, cho nên cũng hiểu quyết định của chúng tôi, vậy mà cô lại đột nhiên đâm ngang. Nếu như người phụ nữ kia không đột ngột xuất hiện, hành động của cô chẳng những không giúp được tôi, ngược lại còn khiến tôi sa vào tai tiếng.”
Lý Nam cúi thấp đầu nhìn ngón tay của mình: “Tôi biết, là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, nhất thời nóng đầu mới làm ra hành động sai lầm.”
Chấn Võ vuốt ve chiếc nhẫn của mình, nhìn ngón tay xoắn lại của cô nàng, chiếc nhẫn kia đã không còn đeo ở đó nữa. Anh lắc đầu: “Không phải cô nhất thời nóng đầu. Đã làm xong chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của tôi, hẳn là cô đã chuẩn bị từ lâu rồi. Tôi muốn biết tại sao!”
Lý Nam nhắm hai mắt, lúc mở ra, ánh mắt nhìn Chấn Võ đã không còn che giấu tình yêu. Dù sao cũng sắp rời đi rồi, không bằng nói ra hết: “Đúng vậy, tôi thích ngài, từ khi trở lại công ty vào mấy năm trước, tôi đã bắt đầu thích ngài. Nhưng tôi biết quá khứ của mình không ra gì, cho nên không dám ôm hy vọng xa vời mình sẽ trở thành người phụ nữ của ngài. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới ngài là… ngài… không thích phụ nữ. Từ khi biết quan hệ của các ngài, tôi luôn lo lắng, nếu như có một ngày chuyện này bị tiết lộ, sự nghiệp, tương lai của ngài sẽ thế nào. Cho nên, tôi lén đặt làm một chiếc nhẫn giống với chiếc nhẫn của ngài, chuẩn bị nếu như có một ngày cần thiết, tôi sẽ làm tấm chắn của ngài, dù là hữu danh vô thực cũng được. Tôi chỉ không muốn ngài phải chịu tổn thương.”
Chấn Võ nhìn Lý Nam càng nói càng kích động đến chảy nước mắt. Cô gái xinh đẹp này đã ở bên cạnh anh bao năm qua, anh biết có rất nhiều người theo đuổi cô nàng, nhưng cô nàng đều từ chối. Anh còn từng trêu chọc, nếu cứ như vậy cô nàng sẽ không gả đi được mất. Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới Lý Nam thích mình, bởi vì cô nàng chưa từng có bất cứ hành động nào khiến anh hiểu lầm.
Chấn Võ thở dài nói: “Tôi sai rồi, tôi không nhìn ra tâm tư của cô, khiến cô càng ngày càng lún sâu. Nhưng, Lý Nam, tôi tuyệt đối sẽ không để cô hay bất cứ cô gái nào khác làm lá chắn cho mình. Dù chuyện gì xảy ra cũng là chuyện chúng tôi phải đối mặt, không liên quan gì đến cô.”
Chấn Võ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô không thích hợp tiếp tục làm việc ở đây nữa. Chúng ta có vài công ty con, cô được phép lựa chọn, muốn chuyển đi đâu cũng được. À đúng rồi, công ty Hữu Minh ở nước Anh sắp trống vị trí giám đốc. Công ty đó do Chấn Văn dốc sức sáng lập, tôi rất coi trọng, nếu như cô đi sang đó, tôi sẽ càng yên tâm.”
Lý Nam cười buồn: “Vậy là tôi bị đẩy vào lãnh cung thật sao?”
Chấn Võ lắc đầu: “Cô chưa từng vào cung, cô tự do.”
“Tự do? Không biết rời khỏi đây, tôi còn là tôi nữa không.”
Chấn Võ đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Nam, tựa lên bàn: “Có lẽ cô chỉ coi lòng cảm kích vì năm đó tôi giúp cô thành tình yêu, mấy năm nay cô cũng chỉ ở bên cạnh tôi, không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Đáng tiếc, tôi vĩnh viễn không thể cho cô thứ cô muốn, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Còn nữa, nếu như cô thật sự muốn tốt cho tôi thì nhất định phải làm cho mình hạnh phúc. Cô biết tính cách của tôi rồi đấy, nếu như cô vì tôi mà không hạnh phúc, trong lòng tôi nhất định sẽ luôn có một khúc mắc. Cô không muốn như vậy, đúng không?”
Nước mắt Lý Nam không cầm được nữa mà liên tiếp lăn xuống, nhỏ giọng sụt sùi, nghe thấy câu nói cuối cùng của Chấn Võ, dở khóc dở cười nói: “Ngài luôn là người như vậy, ngay cả đuổi người đi cũng dịu dàng đến mức làm người ta không nỡ, tốt đến mức vô thức bị ngài hấp dẫn.”
Chấn Võ sờ mũi khẽ cười: “Chấn Văn cũng nói như vậy, xem ra đúng là tôi cần sửa đổi.”
Lý Nam lắc mạnh đầu: “Không cần sửa! Tôi nghĩ ngài cũng không sửa đổi được. Ngài chính là người như vậy. Được rồi, tôi biết rồi, nếu như ngài hy vọng tôi hạnh phúc, tôi nhất định sẽ cố gắng! Nước Anh, nghe không tệ, tôi sẽ thử xem sao.”
Chấn Võ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lý Nam: “Cô đi Anh tốt nhất là thuê một bảo vệ. Xinh đẹp như vậy lại một mình tha hương, thật làm người khác không yên lòng.”
“Vậy tôi nhất định phải thuê một bảo vệ đẹp trai hơn ngài mới được.”
“Được. Tôi sẽ nhờ bạn tìm giúp cô.”
Lý Nam lau khô nước mắt trên mặt, cười chua xót: “Tôi sẽ nhanh chóng bàn giao công việc. Phòng thư ký có một người không tệ, hẳn là có thể tiếp nhận vị trí của tôi.” Lý Nam do dự một chút, dè dặt hỏi: “Tôi có thể ôm ngài một cái được không?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không thể, như vậy sẽ bất công với cô.”
Lý Nam hít sâu một hơi: “Mặc dù không biết tại sao, nhưng cảm ơn ngài!”
Nói xong, giống như lúc đi vào, thân thể cô nàng thẳng tắp, rời khỏi phòng làm việc.
Chấn Văn cười nói: “Chúng tôi đến tìm ngài thương thảo về chuyện gia hạn hợp đồng, người ở công ty và ở nhà ngài đều nói ngài đi vắng, không biết là đi đâu. Chúng tôi vốn tưởng rằng chuyến này công cốc rồi, lại nghĩ nếu đã đến thì nhân tiện dạo chơi. Thật trùng hợp, gặp ngài ở đây.”
“Cậu nghĩ tôi tin sao? Chỗ này ngược đường như vậy, các cậu lại tới dạo chơi?”
Chấn Võ nói: “Chúng tôi sắp kết hôn, cho nên muốn đến đền thờ để cầu phúc.”
Cô gái Nhật Bản kia hưng phấn che miệng, nói mấy câu gì đó, ánh mắt chuyển giữa hai người.
Vẻ mặt ông Yoshida trở nên rất ngượng ngùng, nhưng lại không đành lòng trách cứ con gái, đành miễn cưỡng nói mấy câu, kết quả con gái bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Yoshida vội nói thêm gì đó an ủi, lúc này cô gái mới lại lộ nụ cười.
Yoshida nhìn Chấn Văn, Chấn Võ nói: “Reiko mời các cậu đến nhà chúng tôi làm khách. Nhưng tôi nói trước, chúng ta không nói chuyện công việc.”
Chấn Văn nhìn đồng hồ: “Ngài Yoshida, ba giờ chúng tôi phải ra sân bay rồi. Ngày mai là hội nghị năm năm tổ chức một lần của công ty, nếu như không nói chuyện công việc, vậy chúng tôi không nán lại thêm nữa.”
Ông Yoshida không ngờ Chấn Văn lại từ chối, dù sao mời bọn cậu ở lại có nghĩa là sẽ có cơ hội. Ông vốn cho rằng bọn cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, rồi sẽ tìm thời cơ nói về chuyện hợp đồng. Nhưng Chấn Văn, Chấn Võ có vẻ không quá nóng lòng nghĩ đến chuyện này, thậm chí ông còn nghi ngờ hai người chỉ mượn việc công làm việc tư, sang đây du lịch mà thôi. Mặc dù ông cũng hiểu Chấn Văn hay Chấn Võ đều không phải là người như thế.
Cô gái bên cạnh hiển nhiên không hiểu được một tràng dài mà Chấn Văn vừa nói, hỏi ông Yoshida, ông Yoshida do dự thuật lại, mặt Reiko lập tức trầm xuống, cũng mặc kệ Chấn Văn, Chấn Võ có hiểu hay không, trực tiếp nói gì đó với họ.
Ông Yoshida có chút khó xử, cuối cùng vẫn phải phiên dịch dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của con gái.
“Con gái tôi nói rất muốn mời hai người tới nhà chơi. Con bé đã biết đến tên của hai người, còn vô cùng hứng thú với mối quan hệ của các cậu, con bé muốn kết bạn với hai cậu.”
Chấn Văn dùng tiếng Nhật không quá lưu loát nói cảm ơn, sau đó khó xử nhìn Chấn Võ. Chấn Võ nắm tay Chấn Văn, đối mắt với Chấn Văn một lát rồi mới nhìn ông Yoshida: “Nếu tiểu thư đã yêu mến, vậy chúng tôi xin phép quấy rầy.”
Yoshida Reiko vui sướng hôn lên mặt ông Yoshida. Ông Yoshida khó nén ý cười, dắt tay con gái đi ra đền thờ.
Đến nhà Yoshida, sau khi mấy người ngồi xuống, Yoshida Reiko thả chậm tốc độ trò chuyện với Chấn Văn, Chấn Võ bằng tiếng Nhật xen chút tiếng Hán không thành thạo, chỗ nào không rõ thì nhờ ông Yoshida phiên dịch.
Cô nàng hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ chuyện của Chấn Văn, Chấn Võ từ khi quen nhau, bắt đầu yêu nhau, ba mẹ có phản đối không, rồi đến chuẩn bị kết hôn từ bao giờ…
Chấn Văn, Chấn Võ cũng chẳng kiêng dè có ông Yoshida ở đây, kể chuyện tường tận giống như nói với bạn cũ lâu ngày không gặp. Biểu cảm của Reiko không ngừng biến đổi, lúc thì ưu sầu, khi lại mừng rỡ, làm ông Yoshida bên cạnh dở khóc dở cười.
Kể hết câu chuyện đã qua giữa trưa, Reiko nhiệt tình mời bọn cậu ở lại dùng cơm trưa.
Chấn Văn, Chấn Võ tỏ ra vội vã, nói là phải đi luôn để kịp chuyến bay buổi chiều về Đài Bắc.
Reiko lập tức túm lấy ông Yoshida, nói với ông gì đó. Ông Yoshida vờ giận nhìn Reiko, nhưng thay vì trách cứ lại trấn an, thuyết phục. Reiko vẫn không chịu, giọng điệu càng lúc càng nghiêm túc.
Hai người Chấn Văn ở bên cạnh mỉm cười chờ hai người nói xong.
Cuối cùng ông Yoshida phải thỏa hiệp, quay đầu nói: “Các cậu ở lại đi, ăn xong chúng ta bàn chuyện hợp đồng.”
Chấn Văn, Chấn Võ nhìn dáng vẻ bất lực của ông Yoshida, cố nén cười, gật đầu đồng ý.
Trên bàn cơm đương nhiên cũng nói chuyện không ngớt, Reiko kể về người yêu của mình. Nói về chủ đề tình yêu, cả ba người trẻ tuổi rất có tiếng nói chung.
Ăn trưa xong, Chấn Văn, Chấn Võ theo ông Yoshida vào phòng đọc sách, ông Yoshida đóng cửa lại, trầm mặt ngồi xuống ghế dựa, khoanh tay trước ngực: “Các cậu giỏi lắm, dồn tôi tới đến nước này.”
Chấn Võ dở khóc dở cười nói: “Ông Yoshida, thật oan uổng cho chúng tôi quá. Đâu phải chúng tôi mua chuộc tiểu thư?”
“Đúng là không phải, nhưng tôi biết trình độ tiếng Nhật của các cậu ở mức nào, sao hôm nay lại trở nên kém thành thạo như thế?”
Chấn Văn, Chấn Võ chỉ có thể cúi đầu mỉm cười. Ông Yoshida không vạch trần thẳng mặt hẳn là muốn cho bọn cậu cơ hội?
Quả nhiên ông Yoshida trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Tôi vẫn cho rằng nam nữ yêu nhau mới là lẽ thường đúng đắn, nhưng giờ thời đại thay đổi rồi, con gái của tôi bị những bộ phim, truyện tranh nam nam tẩy não, đặc biệt là bộ phim của Đài Loan các cậu, tên History gì đó, con bé mê đến phát điên. Thật không biết thế hệ sau sẽ trở thành thế nào nữa! Tôi thật không hiểu, trên đời này có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mà các cậu không yêu, lại đi yêu đàn ông?”
Chấn Võ khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt ông Yoshida: “Ngài Yoshida, tôi cũng không hiểu, chúng ta kinh doanh là để kiếm tiền, có lợi thì làm, dường như không liên quan gì đến việc chúng tôi yêu ai, kết hôn với ai?”
Ông Yoshida nhìn anh và Chấn Văn, khóe môi mấp máy, hỏi một đằng nói một nẻo nói: “Vừa rồi nghe câu chuyện của các cậu, các cậu cho tôi cảm giác các cậu thật sự yêu nhau. Tôi biết một số người yêu thích người đồng tính, nhưng lại liên tục thay đổi bầu bạn, khiến tôi hoài nghi tình yêu đồng tính liệu có tồn tại tình yêu chân thành hay không. Xưa nay tôi luôn cho rằng nếu như không thể trung trinh với người yêu của mình, liệu có thể đối đãi như vậy với đối tác làm ăn? Đối với tôi, việc kinh doanh không chỉ coi trọng lợi ích.”
Chấn Văn hiểu ý cười: “Vậy chúng ta hẳn là càng nên tiếp tục hợp tác. Chúng tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Lúc Chấn Văn, Chấn Võ rời khỏi nhà Yoshida, mặc dù đã để lỡ chuyến bay đặt trước, nhưng cầm bản hợp đồng gia hạn đã được ký kết trong tay, tâm trạng của hai người vô cùng dễ chịu.
Trước khi đi, Reiko còn đặc biệt mời bọn họ tham dự hôn lễ của cô nàng. Nhìn Reiko đáng yêu như thế, bọn họ đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Mặc dù ngồi chuyến bay muộn, khi về nhà đã qua nửa đêm, nhưng tinh thần của hai người rất phấn chấn, sáng hôm sau vẫn đúng giờ đến công ty làm việc.
Nhìn thấy Chấn Văn và Chấn Võ cùng đi vào công ty, nhân viên đều tươi cười rạng rỡ chào hỏi. Ngoại trừ chứng tỏ buổi họp báo của hai người đã vô cùng thành công, màn tỏ tình công khai ngọt ngào càng trở thành câu chuyện của đám nhân viên trong lúc rảnh rỗi. Một lý do khác khiến tất cả nhân viên đều phấn khởi đó là bữa tiệc vào buổi tối, nghĩ đến vừa được ăn ngon vừa có tiền cầm về, ai nấy đều cười không khép miệng lại được.
Toàn bộ công ty có lẽ chỉ có một người buồn bã, chính là Lý Nam.
Lý do diễn kịch của Chấn Võ trong cuộc họp báo khiến mọi người càng thêm nể trọng cô nàng, cảm thấy cô nàng thật sự hết mình vì Tổng Giám đốc, vì công ty. Chỉ có Lý Nam tự biết, lúc Chấn Võ trở lại chính là lúc mình rời Minh thị.
Cho nên khi Chấn Võ bước vào tầng mười bảy, vẻ mặt âm trầm vẫy tay với Lý Nam, Lý Nam sửa sang quần áo, dáng vẻ như đi vào pháp trường.
Dù đã có một ngày hai đêm để chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đứng trước bàn làm việc của Chấn Võ, cô nàng vẫn căng thẳng xoắn ngón tay đến sắp gãy.
Cũng may Chấn Võ không có ý định tra tấn cô nàng, cho nên đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, lý do của cô là gì?”
Lý Nam mím môi, vành mắt hơi đỏ nhìn Chấn Võ, cố tỏ ra cứng cỏi: “Tôi… tôi chỉ lo lắng nếu như công khai sẽ gây ảnh hưởng xấu cho ngài và Minh thị.”
Chấn Võ nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn cô nàng: “Tôi có thể hiểu được lý do cô lo lắng cho Minh thị, nhưng ảnh hưởng xấu cho tôi là sao? Tôi đoán cô hẳn đã biết quan hệ giữa tôi và Chấn Văn, cho nên cũng hiểu quyết định của chúng tôi, vậy mà cô lại đột nhiên đâm ngang. Nếu như người phụ nữ kia không đột ngột xuất hiện, hành động của cô chẳng những không giúp được tôi, ngược lại còn khiến tôi sa vào tai tiếng.”
Lý Nam cúi thấp đầu nhìn ngón tay của mình: “Tôi biết, là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, nhất thời nóng đầu mới làm ra hành động sai lầm.”
Chấn Võ vuốt ve chiếc nhẫn của mình, nhìn ngón tay xoắn lại của cô nàng, chiếc nhẫn kia đã không còn đeo ở đó nữa. Anh lắc đầu: “Không phải cô nhất thời nóng đầu. Đã làm xong chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của tôi, hẳn là cô đã chuẩn bị từ lâu rồi. Tôi muốn biết tại sao!”
Lý Nam nhắm hai mắt, lúc mở ra, ánh mắt nhìn Chấn Võ đã không còn che giấu tình yêu. Dù sao cũng sắp rời đi rồi, không bằng nói ra hết: “Đúng vậy, tôi thích ngài, từ khi trở lại công ty vào mấy năm trước, tôi đã bắt đầu thích ngài. Nhưng tôi biết quá khứ của mình không ra gì, cho nên không dám ôm hy vọng xa vời mình sẽ trở thành người phụ nữ của ngài. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới ngài là… ngài… không thích phụ nữ. Từ khi biết quan hệ của các ngài, tôi luôn lo lắng, nếu như có một ngày chuyện này bị tiết lộ, sự nghiệp, tương lai của ngài sẽ thế nào. Cho nên, tôi lén đặt làm một chiếc nhẫn giống với chiếc nhẫn của ngài, chuẩn bị nếu như có một ngày cần thiết, tôi sẽ làm tấm chắn của ngài, dù là hữu danh vô thực cũng được. Tôi chỉ không muốn ngài phải chịu tổn thương.”
Chấn Võ nhìn Lý Nam càng nói càng kích động đến chảy nước mắt. Cô gái xinh đẹp này đã ở bên cạnh anh bao năm qua, anh biết có rất nhiều người theo đuổi cô nàng, nhưng cô nàng đều từ chối. Anh còn từng trêu chọc, nếu cứ như vậy cô nàng sẽ không gả đi được mất. Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới Lý Nam thích mình, bởi vì cô nàng chưa từng có bất cứ hành động nào khiến anh hiểu lầm.
Chấn Võ thở dài nói: “Tôi sai rồi, tôi không nhìn ra tâm tư của cô, khiến cô càng ngày càng lún sâu. Nhưng, Lý Nam, tôi tuyệt đối sẽ không để cô hay bất cứ cô gái nào khác làm lá chắn cho mình. Dù chuyện gì xảy ra cũng là chuyện chúng tôi phải đối mặt, không liên quan gì đến cô.”
Chấn Võ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô không thích hợp tiếp tục làm việc ở đây nữa. Chúng ta có vài công ty con, cô được phép lựa chọn, muốn chuyển đi đâu cũng được. À đúng rồi, công ty Hữu Minh ở nước Anh sắp trống vị trí giám đốc. Công ty đó do Chấn Văn dốc sức sáng lập, tôi rất coi trọng, nếu như cô đi sang đó, tôi sẽ càng yên tâm.”
Lý Nam cười buồn: “Vậy là tôi bị đẩy vào lãnh cung thật sao?”
Chấn Võ lắc đầu: “Cô chưa từng vào cung, cô tự do.”
“Tự do? Không biết rời khỏi đây, tôi còn là tôi nữa không.”
Chấn Võ đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Nam, tựa lên bàn: “Có lẽ cô chỉ coi lòng cảm kích vì năm đó tôi giúp cô thành tình yêu, mấy năm nay cô cũng chỉ ở bên cạnh tôi, không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Đáng tiếc, tôi vĩnh viễn không thể cho cô thứ cô muốn, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Còn nữa, nếu như cô thật sự muốn tốt cho tôi thì nhất định phải làm cho mình hạnh phúc. Cô biết tính cách của tôi rồi đấy, nếu như cô vì tôi mà không hạnh phúc, trong lòng tôi nhất định sẽ luôn có một khúc mắc. Cô không muốn như vậy, đúng không?”
Nước mắt Lý Nam không cầm được nữa mà liên tiếp lăn xuống, nhỏ giọng sụt sùi, nghe thấy câu nói cuối cùng của Chấn Võ, dở khóc dở cười nói: “Ngài luôn là người như vậy, ngay cả đuổi người đi cũng dịu dàng đến mức làm người ta không nỡ, tốt đến mức vô thức bị ngài hấp dẫn.”
Chấn Võ sờ mũi khẽ cười: “Chấn Văn cũng nói như vậy, xem ra đúng là tôi cần sửa đổi.”
Lý Nam lắc mạnh đầu: “Không cần sửa! Tôi nghĩ ngài cũng không sửa đổi được. Ngài chính là người như vậy. Được rồi, tôi biết rồi, nếu như ngài hy vọng tôi hạnh phúc, tôi nhất định sẽ cố gắng! Nước Anh, nghe không tệ, tôi sẽ thử xem sao.”
Chấn Võ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lý Nam: “Cô đi Anh tốt nhất là thuê một bảo vệ. Xinh đẹp như vậy lại một mình tha hương, thật làm người khác không yên lòng.”
“Vậy tôi nhất định phải thuê một bảo vệ đẹp trai hơn ngài mới được.”
“Được. Tôi sẽ nhờ bạn tìm giúp cô.”
Lý Nam lau khô nước mắt trên mặt, cười chua xót: “Tôi sẽ nhanh chóng bàn giao công việc. Phòng thư ký có một người không tệ, hẳn là có thể tiếp nhận vị trí của tôi.” Lý Nam do dự một chút, dè dặt hỏi: “Tôi có thể ôm ngài một cái được không?”
Chấn Võ lắc đầu: “Không thể, như vậy sẽ bất công với cô.”
Lý Nam hít sâu một hơi: “Mặc dù không biết tại sao, nhưng cảm ơn ngài!”
Nói xong, giống như lúc đi vào, thân thể cô nàng thẳng tắp, rời khỏi phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất