Văn Võ Song Toàn

Chương 165

Trước Sau
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Minh thị được tổ chức đúng theo kế hoạch ban đầu. Lúc mới bắt đầu buổi họp báo, cả hội trường đều xôn xao, thấy sản phẩm giống hệt sản phẩm công ty khác mới ra mắt cách đây không lâu, tất cả mọi người có mặt đều không kiềm được mà xì xào bán tán: đây không phải sản phẩm của công ty K Lâm sao?

Mãi cho đến Chấn Văn đứng trên sân khấu, mô tả kỹ càng về sản phẩm, những nghi hoặc của mọi người mới được sáng tỏ. Hai sản phẩm này nhìn có vẻ giống nhau, nhưng tính năng của Minh thị hoàn thiện hơn, cũng cao cấp hơn. Bề ngoài giống nhau, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt.

Nguyên nhân là linh kiện của bọn họ được nhập khẩu từ Nhật Bản, độ chính xác rất cao, cùng ý nghĩa sâu xa bên trong sản phẩm.

Trong lúc giới thiệu, Chấn Văn nhấn mạnh ý nguyện ban đầu khi nghiên cứu sản phẩm này, đã thất bại không biết bao nhiêu lần mới dần hoàn thiện, thành công ra mắt sản phẩm như ngày hôm nay, khiến mọi người thấy được, đằng sau sản phẩm này chính là linh hồn của Minh thị.

Sau buổi họp báo, sản phẩm của K Lâm lập tức trở thành hàng nhái, rất nhiều người đã mua sản phẩm của K Lâm giậm chân đấm ngực đòi trả hàng. Sản phẩm của K Lâm trên thị thường dần bị Minh thị thay thế. Lần quật khởi này của công ty K Lâm giống như hồi quang phản chiếu, sau khi chịu phải tổn thất lần này đã hoàn toàn biến mất khỏi thị trường sản phẩm điện tử, sau đó bị một công ty ở Liverpool nước Anh thu mua lại với giá cực thấp.

Những chuyện này đương nhiên là xảy ra sau đó.

Buổi họp báo kết thúc, danh tiếng của Minh thị nổi lên như cồn, lợi nhuận cũng tăng vọt.

Sau khi điều tra ra chuyện thông tin bị tiết lộ, việc truy tìm Linda cũng không còn cần thiết nữa. Cạnh tranh trên thương trường vốn không có đúng sai, cũng không thể tuyên bố. Làm vậy chẳng những không có ý nghĩa, ngược lại còn biến công ty thành trò cười.

Về phần Linda, theo tin tức Chương Vũ thu được, đúng là cô ta đã bị suy nhược thần kinh mức độ nặng, phải nhập viện để điều trị. Người phụ nữ trước kia xinh đẹp là thế, giờ tàn tạ như hoa héo, không còn thấy vẻ mỹ miều.

Chấn Văn và Chấn Võ nhìn người phụ nữ trong ảnh, chẳng những không hả dạ, mà lại thấy thương xót. Người phụ nữ này nhất quyết theo đuổi người không yêu mình, giành lấy trái tim vốn không thuộc về mình, kết quả chính là bản thân chìm đắm trong địa ngục do chính mình dựng lên, không ai cứu được.

Trong hơn mười ngày bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo, Chấn Văn, Chấn Võ bình thản chung sống, nhưng vẫn chưa ngồi xuống tâm sự.

Vì dốc hết tâm trí cho buổi họp báo nhằm thu được hiệu quả lớn, toàn bộ tính toán trước đó phải thay đổi, làm hai người bận rộn đến không có thời gian nghĩ nhiều. Nhưng Chấn Võ biết đây chỉ là lấy cớ. Chấn Văn nói muốn yên tĩnh một thời gian, Chấn Võ chỉ có thể chờ, chờ Chấn Văn mở lời trước, dù trong lòng có sốt ruột cũng không dám thúc giục.

Nhưng họp báo đã xong, thấy hôn lễ của Hạ Vũ Hào sắp đến, vậy mà Chấn Văn lại không có chút dấu hiệu nào muốn nói chuyện. Mỗi lần Chấn Võ định mở miệng, Chấn Văn đều chuyển hướng sang chủ đều khác, hoặc giả bộ như chuyên tâm làm việc, khiến anh không thể chen vào, tỏ ý rõ ràng là không muốn nói chuyện.

Chấn Võ vẫn luôn chuẩn bị cho hôn lễ. Trước đó Chấn Văn đã giao toàn quyền cho Chấn Võ, cho nên ngoại trừ đo kích cỡ cơ thể để may trang phục, những thứ khác cậu đều không để ý, không hỏi, như muốn nhận được một niềm vui bất ngờ.

Nhưng bây giờ Chấn Võ không dám chắc Chấn Văn còn muốn nhận niềm vui bất ngờ này nữa hay không.

Hôn lễ của Hạ Vũ Hào được tổ chức ở biệt thự nhà cậu, đây là quà mừng Trần Cẩn tặng cho Hạ Vũ Hào. Món quà này khiến mẹ Hạ cảm động khóc rất lâu.

Chấn Văn, Chấn Võ được mời làm phù rể. Lúc mời Chấn Văn, Hạ Vũ Hào đột nhiên ôm chầm lấy cậu, kích động đến nói không ra lời. Chấn Văn sững sờ tiếp nhận cái ôm này, không hiểu Hạ Vũ Hào bị làm sao. Cậu đang định hỏi, Hạ Vũ Hào đã vội vã rời đi y như lúc đến.

Bố trí sân khấu và trang trí cho hôn lễ được chuẩn bị trước hai ngày. Chấn Võ ném toàn bộ công việc cho Chấn Văn, nhiệt tình chạy đến hỗ trợ.

Không nhìn thấy Chấn Võ trong phòng làm việc, lòng Chấn Văn có chút trống vắng. Hơn mười ngày yên tĩnh suy nghĩ, tâm trạng phẫn uất đã dần không còn, chỉ là cậu vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào.

Mười mấy ngày này, cuộc sống của hai người bọn cậu vẫn diễn ra bình thường, ngay cả hoan ái trên giường cũng không trì hoãn, chỉ là vẫn chưa xé tờ giấy mỏng vẫn ngăn cách hai người đi mà thôi.

Ngày mai là hôn lễ của Hạ Vũ Hào, Chấn Võ đã rời công ty từ sớm, vứt một đống việc lại cho cậu, hoàn toàn không giống người cuồng công việc trước kia.

Trên đường lái xe về nhà, cảm giác trống vắng càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí khiến Chấn Văn cảm thấy hoảng hốt, muốn lập tức được nhìn thấy Chấn Võ.

Hôm nay đi, hôm nay sẽ nói hết những lời cần nói, nói rõ tất cả. Chấn Văn vốn không phải người thích sự mập mờ, không rõ, tất cả nên trở về đến quỹ đạo rồi.

Nhưng đến nhà, Chấn Võ vẫn chưa về, chỉ thấy một bộ lễ phục trên mặt bàn trong phòng khách, hẳn là lễ phục phù rể ngày mai của cậu.

Trên lễ phục có một lá thư, là chữ của Chấn Võ. Chấn Văn vội vã ngồi xuống ghế sofa, run tay mở ra:

“Chấn Văn, hôn lễ ngày mai còn chút chuyện chưa xong, hôm nay anh không về. Ngày mai anh sẽ sai người đến đón em. Em nghỉ ngơi sớm nhé. Còn nữa, anh yêu em, Chấn Văn!

Chấn Võ mãi mãi yêu em.”

Nhìn ba chữ kia cùng phần ký tên của Chấn Võ, mũi Chấn Văn cay xè, thì ra nhìn mấy chữ này viết ra trên giấy lại có thể xúc động như vậy. Ngày trước cậu viết lên bức thư để lại, ‘nhất định phải nhớ em yêu anh’. Ba chữ này giống như một lời nguyền, khiến cậu mỗi lần nhớ đến, mỗi lúc thức dậy, tâm trạng đều kích động.

Cậu nhìn ba chữ Chấn Võ viết nhiều lần, giống như anh đang ở ngay trước mặt cậu, không ngừng lặp đi lặp lại lời thề này, khiến cậu nghe bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ, bao nhiêu lần cũng không muốn dừng lại.

Ngày mai, ngày mai nhất định phải hòa giải với Chấn Võ. Bọn cậu cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, cậu thật sự rất mong chờ niềm vui bất ngờ anh dành cho cậu.

Hôm sau, Chấn Văn đã dậy từ sớm, rửa mặt, mở lễ phục ra, quần áo bên trong có vẻ rất đắt đỏ. Cậu hoài nghi có phải Chấn Võ lấy nhầm lễ phục chú rể của Hạ Vũ Hào đưa cho cậu không. Nhưng mặc lên người, bộ đồ này chắc chắn là dành cho cậu. Hạ Vũ Hào cường tráng hơn cậu rất nhiều, chắc chắn cậu không thể mặc vừa.

Bộ lễ phục này có phù hợp không? Cậu chỉ là phù rể, không nên nổi bật hơn chú rể.

Cậu đang định nhìn đồng hồ, chuông điện thoại chợt vang lên, là tin nhắn của Chấn Võ, anh nói xe đón cậu đã đến.

Chấn Văn sửa sang lại trang phục, xuống lầu.



Đỗ ở dưới lầu không phải xe của ba cậu, có vẻ như cũng không phải xe ở biệt thự, mà rất giống chiếc xe sang trọng cậu từng mua khi còn ở Anh, hơn nữa còn rất mới.

Tài xế xuống xe, mở cửa, Chấn Văn ngồi vào. Đúng lúc này có gì đó nhá lên. Cậu nhìn trời. Trời xanh, mây trắng, trời thế này sẽ không mưa chứ?

Hôm nay là hôn lễ của Hạ Vũ Hào, bạn bè trước kia của bọn họ rất có thể đều được mời đến. Bạn bè tụ hội sẽ vô cùng náo nhiệt cho mà xem, nghĩ tới đây, Chấn Văn đã thấy kích động.

Cậu mở IG lên, xem có ai nhắn về việc tham dự hôn lễ hay không, kết quả không ai phát tin tức gì. Lẽ nào còn quá sớm? Có lẽ là còn sớm thật, chắc hẳn lát nữa mọi người sẽ phát tin thôi. Dù sao không phải dễ dàng được chứng kiến hôn lễ của hai chàng trai.

Xuống xe, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Hạ Thừa Ân. Tên này mặc tây trang thẳng thớm, mái tóc được vuốt ve, trông vô cùng bảnh bao.

Đáng tiếc Hạ Thừa Ân vừa mở miệng lập tức hiện nguyên hình: “Ui chao, Chấn Văn hôm nay thật đẹp trai. Cậu đẹp trai như vậy đừng có không để ý đến bạn bè nha. Tôi còn muốn đứng cạnh cậu nữa đó.”

Chấn Văn đập anh ta một cái: “Anh còn sợ không có bạn bè? Dù xấu thì bạn bè của anh cũng nhiều vô số. Nhưng sao hôm nay anh đến sớm vậy, không phải đến ba giờ hôn lễ mới bắt đầu sao?”

“Mặc kệ tôi. Tôi đến sớm đương nhiên là có lý do. Đi theo tôi, Hạ Vũ Hào đang đợi cậu đó.”

Chấn Văn nhìn quanh, không thấy Chấn Võ đâu cả, những bạn học cũng chưa tới: “Chấn Võ đâu?” Cả đêm không gặp, cậu rất nhớ anh.

“Ở chỗ Khâu Tử Hiên. Không phải cậu ta là phù rể của Khâu Tử Hiên à?”

Chấn Văn miễn cưỡng gật đầu. Cũng đúng, hôm nay bọn cậu là phù rể, đương nhiên không thể tự do làm theo ý mình.

Đi vào biệt thự, mẹ Hạ, Trần Cẩn, Vương Tuần Dương đang ngồi trong đại sảnh, thấy Chấn Văn đi vào, Trần Cẩn vội đứng dậy, đi ra đón, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Chấn Văn quả nhiên mặc gì cũng đẹp. Hôm nay con đẹp trai vô cùng!”

“Mẹ, hôm nay con đẹp trai quá là không được đâu, Vũ Hào mới là chú rể.”

Mẹ Hạ vuốt tóc nói: “Phù rể đẹp trai, Vũ Hào mới càng có mặt mũi. Nó không quan tâm đẹp trai hay không đẹp trai đâu, bác thấy hôm nay nó căng thẳng đến sắp xỉu đến nơi rồi. Con mau đi xem nó, đừng để nó xỉu thật.”

Chấn Văn đáp một tiếng, đang định vào trong, Vương Tuần Dương đứng dậy đi theo: “Chấn Văn, ba có chuyện muốn nói với con.”

Chấn Văn dừng lại, nhìn ba mình, bối rối hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Không có gì, Chấn Võ nói hôm nay chúng ta tập luyện một chút, theo các con lên sân khấu, sợ đến khi các con kết hôn sẽ đỡ bỡ ngỡ. Lúc cử hành hôn lễ, con nhớ khoác tay mẹ con, ba sợ mẹ con hồi hộp đến đi không vững.”

Chấn Văn cười nói: “Không phải hôn lễ của chúng con, mọi người căng thẳng như vậy làm gì? Hơn nữa, có người nào tập luyện trong hôn lễ của người khác sao? Làm vậy không thích hợp cho lắm.”

“Thích hợp. Ba mẹ đã bàn bạc với mẹ Hạ rồi. Ngày thường lấy đâu ra không khí thế này để luyện tập? Con cũng chỉ cần để ý đến mẹ con, đừng để mẹ con vấp ngã là được.”

“Vâng, con biết rồi.”

Đến phòng nghỉ của Hạ Vũ Hào, quả nhiên trông thấy Hạ Vũ Hào vô cùng căng thẳng, đang đi tới đi lui trong phòng, cố gắng kiềm chế không kéo cà vạt trên cổ xuống, nhịp thở cũng gấp gáp.

Nhìn bộ âu phục màu tím cắt may vừa vặn trên người Hạ Vũ Hào, Chấn Văn thầm cảm thấy may mắn. Bộ lễ phục màu xanh thẫm trên người cậu không quá mức nổi bật, chỉ là nhìn có vẻ không quá tương đồng với trang phục của chú rể.

Chấn Văn ngồi xuống, nhìn cậu ta chưa tới một phút đồng hồ đã không chịu nổi nữa, kéo Hạ Vũ Hào lại: “Được rồi, cậu còn tiếp tục đi thế này, hôn lễ còn chưa bắt đầu thì cậu đã xỉu rồi. Ngồi xuống, hít sâu, đúng rồi.”

Hạ Vũ Hào hít sâu từng hơi theo chỉ huy của Chấn Văn!

“Ngón tay của mình tê dại rồi, sao lại thế này? Lúc nãy mình không thấy thế!”

“Bình thường mà. Chuyện lớn trong đời, không căng thẳng mới lạ. Không biết bên Khâu Tử Hiên thế nào?”

“Nhất định là anh ấy bình tĩnh hơn mình. Lúc nào anh ấy cũng bình tĩnh hơn mình!”

“Chưa chắc!”

Hạ Vũ Hào tiếp tục hít sâu, nhắm mắt lại, nhịp thở dần trở nên vững vàng!

Khó khăn lắm Hạ Vũ Hào mới có vẻ bình tĩnh hơn, Hạ Thừa Ân lại đến: “Nửa tiếng nữa hôn lễ chính thức bắt đầu, khách mời đang đến rồi. Chuẩn bị sẵn sàng nhá.”

Lời này vừa thốt ra, Hạ Vũ Hào lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cố gắng vừa rồi thành công cốc, lần này ngay cả lỗ chân lông của cậu cũng thể hiện căng thẳng trong lòng.

Chấn Văn vỗ trán, nhìn cậu ta lại đi tới đi lui trong, cuối cùng nhắm mắt, không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Hạ Vũ Hào đi vòng quanh năm phút mới dừng lại, ngồi xuống bên cạnh Chấn Văn: “Cậu không căng thẳng sao? Mình căng thẳng chết đi được.”

“Này, này, hôn lễ đấy, cậu nói gì đó?”



“Ai da, mình biết rồi, nhưng ngoại trừ mấy chữ này, rất khó biểu đạt tâm trạng của mình bây giờ.”

“Mình biết, cậu rất căng thẳng. Mình cũng căng thẳng, lần trước mình làm phù rể đã là chuyện mấy năm trước rồi. Lần này còn không được luyện tập, không biết có làm hỏng chuyện của các cậu không.”

Hạ Vũ Hào đột nhiên khoanh tay nhìn cậu, nói một câu khó hiểu: “Cậu thật hạnh phúc!”

Chấn Văn mỉm cười, nếu như là hôn lễ của mình, cậu không biết mình có thể bình tĩnh như bây giờ không.

“Hôm nay cậu là người hạnh phúc nhất! Hôn lễ của cậu cơ mà!”

Hạ Vũ Hào ngậm miệng, tiếp tục hít thở sâu!

Năm phút trước hôn lễ, Chấn Văn và Hạ Vũ Hào rời phòng nghỉ, Hạ Thừa Ân chỉ cho hai người biết nên đứng chỗ nào, sau đó đứng phía sau bọn cậu.

Mẹ Hạ và Trần Cẩn đi tới, kéo tay con mình. Trước mặt mẹ, hai người mới thả lỏng, dù sao hai mẹ còn cần bọn cậu trấn an. Thân thể hai mẹ cứng đờ như thể không biết bước đi thế nào.

Trước mặt bọn họ là thảm đỏ, hai bên là dàn hoa tươi. Phía đối diện cũng là con đường hoa.

Người chủ trì mời các chú rể bước vào sân khấu. Chấn Văn theo chân Hạ Vũ Hào bước trên thảm đỏ, đi vào chính giữa.

Bọn cậu từ hai bên đi vào trung tâm thảm đỏ, sau khi hai người đối diện với nhau, Khâu Tử Hiên nhận lấy tay Hạ Vũ Hào từ tay mẹ Hạ, nắm tay cậu cùng bước dọc thảm đỏ, đi lên sân khấu.

Bạn bè thân thiết của họ ngồi hai bên thảm đỏ, tiếng vỗ tay luôn vang lên không ngớt, ánh mắt nhìn theo bọn họ bước đi.

Ở sân khấu nhỏ được dựng lên, hai bên là hai màn hình LED, một bên đang hiện những hình ảnh ngày thường của Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên, bên còn lại là hình ảnh của Chấn Văn và Chấn Võ.

Nhưng bối cảnh chính của sân khấu không phải hai màn hình LED kia, cũng không phải cổng vòm làm bằng hoa tươi, mà là một khối phù điêu tinh xảo, chính giữa là chữ ‘yêu’ màu lam nhạt rất lớn, hai bên là những dãy chữ nhỏ hơn. Sau bục thủy tinh trang trí đầy hoa tươi trên sân khấu, một người mặc âu phục, đeo nơ, đeo kính đen đứng đó.

Chấn Văn lại không chú ý đến, tầm mắt của cậu luôn chăm chú nhìn Chấn Võ, khóe môi vô thức cong lên, chủ động vươn tay kéo Chấn Võ, sóng vai cùng Chấn Võ đi sau Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang nhìn anh. Lên đến sân khấu, Chấn Văn định buông tay, đứng sang vị trí phù rể của mình. Chấn Võ lại nắm chặt không buông, Chấn Văn sửng sốt, Chấn Võ dùng sức kéo cậu, cậu đành theo Chấn Võ đi sang bên trái sân khấu.

Chấn Văn đứng trên sân khấu, nhìn Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên đứng song song với mình, cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh của hai người trên màn hình LED, môi toét ra, nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ cũng đáp lại cậu bằng nụ cười thật tươi, bàn tay nắm tay cậu hơi siết lại.

Người chủ trì hỏi Hạ Vũ Hào: “Anh Hạ Vũ Hào, anh có gì muốn nói với người yêu của mình không?”

Hạ Vũ Hào hít một hơi thật sâu, nhìn Khâu Tử Hiên, nói: “Khâu Tử Hiên, em vô cùng may mắn vì năm đó đã vượt tường, nhờ vậy em mới quen được người tốt như anh, mới biết được anh yêu em như vậy, mới biết được trên đời này còn có hạnh phúc nhường này đang chờ em. Khâu Tử Hiên, anh có đồng ý kết hôn với em không? Từ nay về sau, hai chúng ta cùng nâng đỡ nhau, chăm sóc nhau, cùng nhau chia sẻ, cho đến bạc đầu.”

Người chủ trì nhìn Khâu Tử Hiên, nói: “Anh Khâu Tử Hiên, anh có gì muốn nói với người yêu của mình không?”

Khâu Tử Hiên đưa tay ôm mặt Hạ Vũ Hào, hôn lên môi câu. Người chủ trì định nhắc nhở phần này ở phía sau, nhưng tay giơ lên một nửa lại hạ xuống.

Khâu Tử Hiên nói: “Anh đồng ý. Hạ Vũ Hào, cảm ơn anh đã dũng cảm yêu anh, rộng lượng tha thứ cho anh đã từng lùi bước. Nhờ sự kiên quyết của em, chúng ta mới có được hạnh phúc hôm nay. Hạ Vũ Hào, em có đồng ý kết hôn với anh không? Từ nay về sau, hai chúng ta cùng nâng đỡ nhau, chăm sóc nhau, cùng nhau chia sẻ, cho đến bạc đầu.”

Hạ Vũ Hào gật đầu thật mạnh, nói: “Em đồng ý.” Nói xong, không đợi người chủ trì lên tiếng đã hôn Khâu Tử Hiên.

Người chủ trì đẩy mắt kính, quyết định tiếp tục nhiệm vụ của mình, quay người nhìn Chấn Văn, Chấn Võ: “Anh Vương Chấn Võ, anh có gì muốn nói với người yêu của mình không?”

Tầm mắt Chấn Võ chăm chú nhìn mặt Chấn Văn, hai tay nắm chặt tay Chấn Văn, hít sâu một hơi, nói: “Chấn Văn, ở bên anh, em phải chịu rất nhiều khổ sở. Anh vốn muốn bảo vệ em, chăm sóc em, nhưng anh phát hiện ra, từ trước đến nay người được bảo vệ, chăm sóc lại là anh. Em luôn kiên cường hơn anh, dũng cảm hơn anh, luôn rõ ràng mình muốn gì hơn anh. Em đã nhận ra bản tính ích kỷ của anh, biết anh chăm sóc em thật ra đều vì bản thân mình. Anh thật ngốc, đến gần đây anh mới nhận ra, em luôn đóng vai yếu ớt để thỏa mãn lòng ích kỷ của anh. Vậy mà anh luôn cho rằng em không hiểu chuyện, luôn cần anh chăm sóc. Anh không chịu tin tưởng em đã trưởng thành, đã có thể gánh vác được mọi chuyện. Anh ích kỷ không chịu hiểu tâm ý của em. Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rồi. Anh muốn nói, dù anh ngu ngốc như vậy, ích kỷ như vậy, luôn tự cho mình là đúng như vậy, em vẫn đồng ý kết hôn với anh chứ?”

Môi Chấn Văn mấp máp, hốc mắt hồng hồng. Cậu cắn môi, điều chỉnh nhịp thở hổn hển rồi mới mở miệng: “Anh đâu có đến mức như vậy. Anh chỉ hơi ngốc nghếch một chút, chỉ không chịu nói ra suy nghĩ thật của mình. Em muốn anh thề, sau này có tâm sự gì nhất định phải nói cho em biết, dù là vui vẻ hay không. Anh có làm được không?”

Chấn Võ vội đáp: “Anh làm được, nhất định anh sẽ làm được! Vậy, câu trả lời của em là…?”

Chấn Văn nhẹ lau nước trên khóe mắt, nói: “Em đồng ý.”

Thần kinh căng thẳng của Chấn Võ cuối cùng cũng thả lỏng. Anh bật cười, đưa tay ôm Chấn Văn, thật chặt, dùng sức mà ôm cậu.

Người chủ trì nhìn bọn cậu, như là bị vui lây, cười nói: “Anh Vương Chấn Văn, anh có gì muốn nói với người yêu của mình không?”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ: “Ngày anh vớt em lên là ngày may mắn nhất trong cuộc đời em, bởi vì em gặp được anh. Bởi vì có anh, nên em không cảm thấy khổ sở chút nào. Cho nên, cách để em vui vẻ chính là anh không được rời xa em! Anh phải biết, kết hôn với em rồi, anh sẽ bị em trói lại vĩnh viễn! Như vậy, anh có đồng ý không?”

Chấn Võ bưng mặt Chấn Văn, cười vô cùng hạnh phúc: “Anh sẽ chủ động đưa dây thừng!”

Người chủ trì vui mừng nhìn hai người đến ngây người, hồi lâu mới nhớ ra phải nói nốt mấy lời nghi thức: “Tôi tuyên bố từ bây giờ các anh trở thành chồng chồng. Bây giờ, các anh có thể hôn người yêu của mình được rồi.”

Trước khi anh ta nói hết, hai đôi chú rể đã tự tìm môi của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau