Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Chương 13: Mao Mao bị ghét bỏ
Dưới chân Dịch Long Huấn là một thằng nhỏ đang ngủ say, nét mặt ngây ngô ngủ thật bình yên trông đến lạ lùng. Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi phun ra một câu.
" Ngu ngốc, đúng là kẻ điên mà. Tự chuốc khổ vào thân.... Hừ!"
Dịch Long Huấn lại cảm thấy thằng nhỏ này cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, Tiểu Mao Mao tự làm thì tự chịu, liên quan gì đến hắn ?
Trách nhiệm không thuộc về Long Huấn, cho nên hắn quyết định quay trở lại về phòng. Mặc kệ nhóc con kia nằm ngủ trên sàn đất lạnh lẽo.
Nào ngờ, bước chân còn chưa kịp xoay đã nghe thấy giọng của Trương Tuấn Kiện vang lên.
" Mao Mao?"
Không biết từ khi nào Tuấn Kiện đã tiến lại gần tới đây, anh ngồi xuống vuốt mặt Tiểu Mao Mao, sau đó lại ngẩng lên nhìn Long Huấn với vẻ mặt ghét bỏ.
" Anh ăn hiếp em ấy? Để em ấy ngủ ở đây sao?"
Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không có ấn tượng gì tốt đối với người này, bây giờ kẻ này lại còn kiếm cớ gây sự với hắn. Rõ ràng là đối thủ không đội trời chung rồi.
Dịch Long Huấn mặt mũi không hề có chút thân thiện đáp trả.
" Tôi ăn hiếp nó làm gì? Tự nó xuất hiện ở trước cửa phòng tôi, anh ăn nói cho cẩn thận."
Trương Tuấn Kiện không nói nữa, chỉ hừ một tiếng rồi ngồi xuống đất, nâng đầu Tiểu Mao Mao lên rồi gọi.
" Mao Mao, mau tỉnh dậy đi. Chúng ta về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây nữa"
Trương Tuấn Kiện gọi mấy lần như vậy thì Tiểu Mao Mao mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn nhóc con vẫn còn ngái ngủ, anh khẽ giọng trách mắng.
" Đứa nhỏ ngốc, tại sao lại ngủ ở đây? Em có phòng mà, sao không về phòng mà ngủ?"
Người xuất hiện trước mặt là Trương Tuấn Kiện, Tiểu Mao Mao lập tức cười ngô nghê nói.
" Em muốn ngủ với Mì Trứng, nhưng Mì Trứng không cho em vào. Em nằm đây đợi Mì Trứng mở cửa cho em"
Kẻ điên thường nghĩ gì nói cái đấy, Tiểu Mao Mao cũng không ngoại lệ. Trương Tuấn Kiện cảm thấy lực chú ý của cậu bây giờ đã đổ dồn vào một người mới quen khiến anh không kìm lòng được mà cười khổ, nhỏ giọng tự than thân trách phạn mình.
" Nếu như lúc trước anh đối xử tốt với em một chút thì em đã không thành ra như vậy. Giờ em không quan tâm anh nữa, bản thân ngu ngốc này lại đi quan tâm một kẻ thô lỗ là thế nào?"
" Này!? Tôi thôi lỗ thì liên quan đến anh chắc, tình tứ thì về phòng mà tình tứ. Đừng đứng ở đây, nhìn chường cả mắt."
" Anhh...."
Dịch Long Huấn không biết từ lúc nào đã lên tiếng, trông hắn có vẻ thật sự không ưa gì Tuấn Kiện cho nên lúc anh vừa nhắc đến hắn, Long Huấn nhanh chóng lên tiếng phản bác.
Tiểu Mao Mao giây trước còn lơ ngơ không hiểu lời Tuấn Kiện nói thì giây sau đã vội bật người dậy, chạy đến chỗ Dịch Long Huấn, cậu ôm lấy cánh tay của hắn tỏ vẻ thân thiết nói.
" Anh Mì Trứng, anh dậy rồi sao? Anh ngủ có ngon không? Tối qua Mao Mao ngủ ở đây đó... Tối nay anh cho Mao Mao ngủ chung nhé! Nhé?"
" Mau cút khỏi mắt tôi"
Dịch Long Huấn là một kẻ khó gần, đặc biệt là đối với người đã khiến hắn có ác cảm như Tiểu Mao Mao đây thì lại càng không thể được hắn đối xử nhẹ nhàng.
Tiểu Mao Mao bị uy lực của Dịch Long Huấn dọa sợ đứng im như tượng. Thừa nước đục thả câu như thế này, hắn chỉ thẳng mặt cậu nói.
" Cậu... Tốt nhất là nên tránh xa tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm bất cứ lúc nào nữa. Nếu còn dám lại gần tôi, chắc chắn cậu sẽ bị ăn đòn đến khóc gọi cha gọi mẹ đấy. Mau quay về với Tuấn Kiện của cậu, đừng có làm phiền tôi. Một kẻ tâm thần như cậu tôi cực kỳ rất ghét... Vì vậy biết điều rồi thì cút"
Dịch Long Huấn nó xong lời cần nói thì nhanh chóng bỏ đi, dáng lưng ngạo mạn của hắn khiến cho Tuấn Kiện chỉ hận không thể đấm chết cái tên kiêu ngạo kia...
Tiểu Mao Mao đứng như trời trồng nhìn theo hắn, Trương Tuấn Kiện thì cứ tưởng cậu nhóc đang không vui. Anh vội đi lên an ủi cậu.
" Ngoan, Mao Mao đừng buồn nhé. Loại người đó không đáng để em buồn... Anh Kiện đưa em đi về phòng thay đồ rồi cùng ăn sáng nhé"
Tiểu Mao Mao không trả lời câu hỏi của anh, cậu nhóc ngốc ấy cứ mãi nhìn theo bóng lưng của " anh Mì Trứng". Đến một lúc sau mới cảm thán thốt lên.
" Oaaaaa... Anh Mì Trứng thật đẹp trai, thật ngầu "
Trương Tuấn Kiện cảm thấy mây đen u ám đang ở trên đầu mình, anh thầm nghĩ.
" Thì ra bệnh mê trai là không chừa một ai"
\------\*\*\*\*\*-----
Chuẩn bị coi trình thả thính của em Mao Mao này.
" Ngu ngốc, đúng là kẻ điên mà. Tự chuốc khổ vào thân.... Hừ!"
Dịch Long Huấn lại cảm thấy thằng nhỏ này cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, Tiểu Mao Mao tự làm thì tự chịu, liên quan gì đến hắn ?
Trách nhiệm không thuộc về Long Huấn, cho nên hắn quyết định quay trở lại về phòng. Mặc kệ nhóc con kia nằm ngủ trên sàn đất lạnh lẽo.
Nào ngờ, bước chân còn chưa kịp xoay đã nghe thấy giọng của Trương Tuấn Kiện vang lên.
" Mao Mao?"
Không biết từ khi nào Tuấn Kiện đã tiến lại gần tới đây, anh ngồi xuống vuốt mặt Tiểu Mao Mao, sau đó lại ngẩng lên nhìn Long Huấn với vẻ mặt ghét bỏ.
" Anh ăn hiếp em ấy? Để em ấy ngủ ở đây sao?"
Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không có ấn tượng gì tốt đối với người này, bây giờ kẻ này lại còn kiếm cớ gây sự với hắn. Rõ ràng là đối thủ không đội trời chung rồi.
Dịch Long Huấn mặt mũi không hề có chút thân thiện đáp trả.
" Tôi ăn hiếp nó làm gì? Tự nó xuất hiện ở trước cửa phòng tôi, anh ăn nói cho cẩn thận."
Trương Tuấn Kiện không nói nữa, chỉ hừ một tiếng rồi ngồi xuống đất, nâng đầu Tiểu Mao Mao lên rồi gọi.
" Mao Mao, mau tỉnh dậy đi. Chúng ta về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây nữa"
Trương Tuấn Kiện gọi mấy lần như vậy thì Tiểu Mao Mao mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn nhóc con vẫn còn ngái ngủ, anh khẽ giọng trách mắng.
" Đứa nhỏ ngốc, tại sao lại ngủ ở đây? Em có phòng mà, sao không về phòng mà ngủ?"
Người xuất hiện trước mặt là Trương Tuấn Kiện, Tiểu Mao Mao lập tức cười ngô nghê nói.
" Em muốn ngủ với Mì Trứng, nhưng Mì Trứng không cho em vào. Em nằm đây đợi Mì Trứng mở cửa cho em"
Kẻ điên thường nghĩ gì nói cái đấy, Tiểu Mao Mao cũng không ngoại lệ. Trương Tuấn Kiện cảm thấy lực chú ý của cậu bây giờ đã đổ dồn vào một người mới quen khiến anh không kìm lòng được mà cười khổ, nhỏ giọng tự than thân trách phạn mình.
" Nếu như lúc trước anh đối xử tốt với em một chút thì em đã không thành ra như vậy. Giờ em không quan tâm anh nữa, bản thân ngu ngốc này lại đi quan tâm một kẻ thô lỗ là thế nào?"
" Này!? Tôi thôi lỗ thì liên quan đến anh chắc, tình tứ thì về phòng mà tình tứ. Đừng đứng ở đây, nhìn chường cả mắt."
" Anhh...."
Dịch Long Huấn không biết từ lúc nào đã lên tiếng, trông hắn có vẻ thật sự không ưa gì Tuấn Kiện cho nên lúc anh vừa nhắc đến hắn, Long Huấn nhanh chóng lên tiếng phản bác.
Tiểu Mao Mao giây trước còn lơ ngơ không hiểu lời Tuấn Kiện nói thì giây sau đã vội bật người dậy, chạy đến chỗ Dịch Long Huấn, cậu ôm lấy cánh tay của hắn tỏ vẻ thân thiết nói.
" Anh Mì Trứng, anh dậy rồi sao? Anh ngủ có ngon không? Tối qua Mao Mao ngủ ở đây đó... Tối nay anh cho Mao Mao ngủ chung nhé! Nhé?"
" Mau cút khỏi mắt tôi"
Dịch Long Huấn là một kẻ khó gần, đặc biệt là đối với người đã khiến hắn có ác cảm như Tiểu Mao Mao đây thì lại càng không thể được hắn đối xử nhẹ nhàng.
Tiểu Mao Mao bị uy lực của Dịch Long Huấn dọa sợ đứng im như tượng. Thừa nước đục thả câu như thế này, hắn chỉ thẳng mặt cậu nói.
" Cậu... Tốt nhất là nên tránh xa tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm bất cứ lúc nào nữa. Nếu còn dám lại gần tôi, chắc chắn cậu sẽ bị ăn đòn đến khóc gọi cha gọi mẹ đấy. Mau quay về với Tuấn Kiện của cậu, đừng có làm phiền tôi. Một kẻ tâm thần như cậu tôi cực kỳ rất ghét... Vì vậy biết điều rồi thì cút"
Dịch Long Huấn nó xong lời cần nói thì nhanh chóng bỏ đi, dáng lưng ngạo mạn của hắn khiến cho Tuấn Kiện chỉ hận không thể đấm chết cái tên kiêu ngạo kia...
Tiểu Mao Mao đứng như trời trồng nhìn theo hắn, Trương Tuấn Kiện thì cứ tưởng cậu nhóc đang không vui. Anh vội đi lên an ủi cậu.
" Ngoan, Mao Mao đừng buồn nhé. Loại người đó không đáng để em buồn... Anh Kiện đưa em đi về phòng thay đồ rồi cùng ăn sáng nhé"
Tiểu Mao Mao không trả lời câu hỏi của anh, cậu nhóc ngốc ấy cứ mãi nhìn theo bóng lưng của " anh Mì Trứng". Đến một lúc sau mới cảm thán thốt lên.
" Oaaaaa... Anh Mì Trứng thật đẹp trai, thật ngầu "
Trương Tuấn Kiện cảm thấy mây đen u ám đang ở trên đầu mình, anh thầm nghĩ.
" Thì ra bệnh mê trai là không chừa một ai"
\------\*\*\*\*\*-----
Chuẩn bị coi trình thả thính của em Mao Mao này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất