Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Chương 30: Mao Mao bị tổn thương
Một lời nói thừa nhận của Dịch Long Huấn dường như giết chết niềm vui trong lòng Mao Mao, nước mắt cậu khẽ rời. Tựa như cả bầu trời sụp đổ.
Đã từ rất lâu rồi cậu không có được vui vẻ, nhưng từ khi Dịch Long Huấn xuất hiện. Cảm giác vừa quen vừa lạ cứ bám víu lấy cậu mãi thôi, nội tâm cậu rất rất muốn ở bên Dịch Long Huấn.
Anh Tuấn Kiện cũng đã từng nói, trong quá khứ... Cậu đã từng gặp Long Huấn, đến giờ có thể gặp lại thì chính là do duyên số.
Tiểu Mao Mao nước mắt ngấn lệ một lần nữa hỏi.
" Anh Mì Trứng, anh đùa với em có đúng không ? Anh không ghét Mao Mao mà. Có phải không anh?"
Dịch Long Huấn nhìn nhóc con tủi thân cũng đau lòng. Thằng bé này từ lúc được hắn thu nhận làm đàn em đến giờ lúc nào cũng nói cười vui vẻ. Vậy mà hôm nay mắt lại đỏ bừng vì mấy câu nói vô tình khiến hắn cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng hắn nghĩ... Có lẽ là do mình thương người nên mới đau xót cho thằng bé, thực ra trong chuyện này hắn không có lỗi.
Dịch Long Huấn nhắm mắt bỏ qua sự đau lòng của Tiểu Mao Mao, tiếp tục buông lời vô tình.
" Anh không đùa với nhóc. Vốn dĩ từ trước đến nay anh chưa từng thích nhóc. Em ngốc như vậy...làm sao anh có thể thích được kia chứ?"
Tiểu Mao Mao nghe đến đây thì lập tức nhảy dựng ăn vạ. Miệng không ngừng vừa khóc vừa nói.
" Anh Mì Trứng nói dối... Chẳng phải anh Tuấn Kiện nói em rất đáng yêu sao? anh Cố Phi, Viễn Minh...đều nói không ghét em. Tại sao anh lại ghét em? Hay là do Mao Mao không ngoan? "
Tiểu Mao Mao cảm thấy lần khóc này của cậu thật sự rất uất nghẹn. Nó nghẹn đến lòng ngực nhưng khi khóc cũng không thể nhẹ đi được, cảm giác vừa đau vừa khó thở lại một lần nữa trổi dậy. Nhóc con khóc to như một đứa trẻ rồi nói tiếp.
" Anh Mì Trứng, Mao Mao thích anh nhất mà. Anh cũng mau mau nói thích Mao Mao đi, nếu không em sẽ giận đó... Anh Mì Trứng, Mao Mao sai ở chỗ nào Mao Mao sẽ sửa. Anh đừng ghét em mà!"
Tiểu Mao Mao khóc đến mặt mũi đỏ bừng, vậy mà Dịch Long Huấn vẫn vô tình đáp trả.
" Nhóc con không làm gì sai! Nhưng hai chúng ta không thuộc thế giới với nhau. Anh không thích em cũng đúng, em ngốc như vậy...làm sao anh thích em được. Còn nữa, sau này anh phải đi. Sẽ chẳng ở đây mãi mãi, còn nhóc...có lẽ đây chính là nhà của em. Cho nên chúng ta không nên lại gần nhau có lẽ sẽ tốt hơn"
Dịch Long Huấn càng nói lại thấy lòng mình chua xót. Hắn chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, mình đàn cần gì... Nhưng hắn vẫn cứ cho rằng, bản thân không nên day dưa với cậu nhóc này thì hơn.
Còn về phần Tiểu Mao Mao Mao, cậu dường như sững người trước câu nói của hắn.
Trong tiềm thức của cậu. Anh Mì Trứng tuy có thô lỗ, cọc cằn... Nhưng anh ấy chưa bao giờ đối xử không tốt với cậu, Mì Trứng luôn bảo vệ cậu. Tại sao lại thành như thế này ?
Tiểu Mao Mao lại thút thít hỏi.
" Anh Mì Trứng! Tại sao lại không thích em ? Tại sao anh lại phải đi hả?"
Ánh mắt của Tiểu Mao Mao nhìn Dịch Long Huấn chằm chằm như là sự chờ đợi khiến hắn bất giác cảm thấy có lỗi. Hắn cố né mặt đi chỗ khác, lại đáp lời cậu.
" Tại vì nhóc không được bình thường, là một kẻ ngốc đáng thương. Còn chuyện anh sẽ đi, không phải bây giờ nhưng có lẽ là sẽ sớm thôi. Nhóc có hiểu không ?"
Hóa ra là vậy, hóa ra là sẽ bỏ đi. Hóa ra là mình vẫn bị anh ấy chê ngốc... Tiểu Mao Mao chính là kẻ ngốc đáng thương.
Anh Mì Trứng sẽ không ở đây mãi mãi, anh ấy rồi cùng phải rời đi. Có riêng mình... Vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi nơi này.
Tiểu Mao Mao ngốc nhưng vẫn phải ngoan. Nếu người ta không thích mình thì mình cũng không nên làm phiền nữa... Không được để anh Mì Trứng ghét mình hơn.
Tiểu Mao Mao đứng lên, bỏ hết kẹo vào trong rổ. Cậu nhóc khẽ khóc thút thít cố nói.
" Mao Mao hiểu rồi, Mao Mao xin lỗi. Mao Mao về phòng mình ăn cơm đây."
Nhóc con cúi đầu không để ý đến hắn. Nhưng Dịch Long Huấn cảm nhận được cậu nhóc có vẻ rất đau lòng.
Đến lúc Tiểu Mao Mao đẩy cửa sắp đi khỏi tầm mắt, hắn định gọi cậu nhưng lại thôi.
Tiểu Mao Mao bây giờ dường như đang tổn thương cực độ. Cậu kéo nhẹ cánh cửa rồi đi ra, trước khi cánh cửa khép lại. Cậu còn không quên khóc lóc nói to.
" Tiểu Mao Mao ghét anh Mì Trứng nhất trên đời. Sau này có gặp cũng sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa, nếu anh nhớ em... Cũng là đáng đời anh"
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, lời nói của Tiểu Mao Mao vẫn mãi vang lên bên tai hắn.
Đã từ rất lâu rồi cậu không có được vui vẻ, nhưng từ khi Dịch Long Huấn xuất hiện. Cảm giác vừa quen vừa lạ cứ bám víu lấy cậu mãi thôi, nội tâm cậu rất rất muốn ở bên Dịch Long Huấn.
Anh Tuấn Kiện cũng đã từng nói, trong quá khứ... Cậu đã từng gặp Long Huấn, đến giờ có thể gặp lại thì chính là do duyên số.
Tiểu Mao Mao nước mắt ngấn lệ một lần nữa hỏi.
" Anh Mì Trứng, anh đùa với em có đúng không ? Anh không ghét Mao Mao mà. Có phải không anh?"
Dịch Long Huấn nhìn nhóc con tủi thân cũng đau lòng. Thằng bé này từ lúc được hắn thu nhận làm đàn em đến giờ lúc nào cũng nói cười vui vẻ. Vậy mà hôm nay mắt lại đỏ bừng vì mấy câu nói vô tình khiến hắn cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng hắn nghĩ... Có lẽ là do mình thương người nên mới đau xót cho thằng bé, thực ra trong chuyện này hắn không có lỗi.
Dịch Long Huấn nhắm mắt bỏ qua sự đau lòng của Tiểu Mao Mao, tiếp tục buông lời vô tình.
" Anh không đùa với nhóc. Vốn dĩ từ trước đến nay anh chưa từng thích nhóc. Em ngốc như vậy...làm sao anh có thể thích được kia chứ?"
Tiểu Mao Mao nghe đến đây thì lập tức nhảy dựng ăn vạ. Miệng không ngừng vừa khóc vừa nói.
" Anh Mì Trứng nói dối... Chẳng phải anh Tuấn Kiện nói em rất đáng yêu sao? anh Cố Phi, Viễn Minh...đều nói không ghét em. Tại sao anh lại ghét em? Hay là do Mao Mao không ngoan? "
Tiểu Mao Mao cảm thấy lần khóc này của cậu thật sự rất uất nghẹn. Nó nghẹn đến lòng ngực nhưng khi khóc cũng không thể nhẹ đi được, cảm giác vừa đau vừa khó thở lại một lần nữa trổi dậy. Nhóc con khóc to như một đứa trẻ rồi nói tiếp.
" Anh Mì Trứng, Mao Mao thích anh nhất mà. Anh cũng mau mau nói thích Mao Mao đi, nếu không em sẽ giận đó... Anh Mì Trứng, Mao Mao sai ở chỗ nào Mao Mao sẽ sửa. Anh đừng ghét em mà!"
Tiểu Mao Mao khóc đến mặt mũi đỏ bừng, vậy mà Dịch Long Huấn vẫn vô tình đáp trả.
" Nhóc con không làm gì sai! Nhưng hai chúng ta không thuộc thế giới với nhau. Anh không thích em cũng đúng, em ngốc như vậy...làm sao anh thích em được. Còn nữa, sau này anh phải đi. Sẽ chẳng ở đây mãi mãi, còn nhóc...có lẽ đây chính là nhà của em. Cho nên chúng ta không nên lại gần nhau có lẽ sẽ tốt hơn"
Dịch Long Huấn càng nói lại thấy lòng mình chua xót. Hắn chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, mình đàn cần gì... Nhưng hắn vẫn cứ cho rằng, bản thân không nên day dưa với cậu nhóc này thì hơn.
Còn về phần Tiểu Mao Mao Mao, cậu dường như sững người trước câu nói của hắn.
Trong tiềm thức của cậu. Anh Mì Trứng tuy có thô lỗ, cọc cằn... Nhưng anh ấy chưa bao giờ đối xử không tốt với cậu, Mì Trứng luôn bảo vệ cậu. Tại sao lại thành như thế này ?
Tiểu Mao Mao lại thút thít hỏi.
" Anh Mì Trứng! Tại sao lại không thích em ? Tại sao anh lại phải đi hả?"
Ánh mắt của Tiểu Mao Mao nhìn Dịch Long Huấn chằm chằm như là sự chờ đợi khiến hắn bất giác cảm thấy có lỗi. Hắn cố né mặt đi chỗ khác, lại đáp lời cậu.
" Tại vì nhóc không được bình thường, là một kẻ ngốc đáng thương. Còn chuyện anh sẽ đi, không phải bây giờ nhưng có lẽ là sẽ sớm thôi. Nhóc có hiểu không ?"
Hóa ra là vậy, hóa ra là sẽ bỏ đi. Hóa ra là mình vẫn bị anh ấy chê ngốc... Tiểu Mao Mao chính là kẻ ngốc đáng thương.
Anh Mì Trứng sẽ không ở đây mãi mãi, anh ấy rồi cùng phải rời đi. Có riêng mình... Vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi nơi này.
Tiểu Mao Mao ngốc nhưng vẫn phải ngoan. Nếu người ta không thích mình thì mình cũng không nên làm phiền nữa... Không được để anh Mì Trứng ghét mình hơn.
Tiểu Mao Mao đứng lên, bỏ hết kẹo vào trong rổ. Cậu nhóc khẽ khóc thút thít cố nói.
" Mao Mao hiểu rồi, Mao Mao xin lỗi. Mao Mao về phòng mình ăn cơm đây."
Nhóc con cúi đầu không để ý đến hắn. Nhưng Dịch Long Huấn cảm nhận được cậu nhóc có vẻ rất đau lòng.
Đến lúc Tiểu Mao Mao đẩy cửa sắp đi khỏi tầm mắt, hắn định gọi cậu nhưng lại thôi.
Tiểu Mao Mao bây giờ dường như đang tổn thương cực độ. Cậu kéo nhẹ cánh cửa rồi đi ra, trước khi cánh cửa khép lại. Cậu còn không quên khóc lóc nói to.
" Tiểu Mao Mao ghét anh Mì Trứng nhất trên đời. Sau này có gặp cũng sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa, nếu anh nhớ em... Cũng là đáng đời anh"
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, lời nói của Tiểu Mao Mao vẫn mãi vang lên bên tai hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất