Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Chương 46: Phải rời đi
Dịch Tan ra tay trước, hắn công khai chuyện Dịch Long Huấn đang ở trại tâm thần nhầm làm những người đang chờ đợi Dịch Long Huấn phải từ bỏ hy vọng đó.
Thời gian gần đây, các mặt báo hay tivi đều xuất hiện thông tin về đại thiếu gia Dịch Long Huấn này.
Không những thế, Dịch Tan còn công khai cả tên , lẫn địa chỉ bệnh viện.
Đám phóng viên ngày nào cũng kéo đến, nhưng Long Huấn ở khu đặc biệt nên đám nhà báo không thể làm được gì. Không những vậy, mấy bệnh nhân ở trại tâm thần cũng rất quý Long Huấn. Vừa thấy có mấy người cứ chụp chụp gọi tên hắn. Bọn họ liền nghĩ đám người này ăn hiếp Dịch Long Huấn .
Qua cánh cổng lớn của bệnh viện, đám bệnh nhân tâm thần liên tục ném đá đuổi phóng viên đi. Tạo tuyến phòng vệ cho Long Huấn.
Mà đây là bệnh viện tâm thần, khó mà kiện cáo được. Bởi vì...ai mượn ngu làm gì để vào chỗ của kẻ điên rồi mang thương tích đâu chứ ?
Mà Tiêu Anh cùng mấy bác sĩ ở đây cũng giả vờ làm lơ chuyện này. Thành thử ra, đám phóng viên đến cả Long Huấn còn chưa thấy được thì huống gì có thể tìm gặp để chụp một bức ra hồn?
Thông tin truyền thông cứ vậy mà lan nhanh. Tại một vùng quê hẻo lánh, trong một ngôi nhà cũ kĩ, chiếc radio cũ kĩ màu đỏ phát ra bản tin.
Gia tộc Dịch gia rơi vào thế lung lay, con trai độc tôn của họ Dịch- Dịch Long Huấn vì tai nạn mà trở thành người tâm thần. Bán cả tuổi trẻ ở trại Hướng Dương tại đường X thành phố Bắc Kinh.
Cạch!
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi đang chẻ củi vừa nghe tin kia liền sững sốt. Môi ông mấp máy.
" Cậu...cậu chủ"
Đoạn, ông chạy xộc vào nhà. Từ gầm giường mình lấy ra một cái thẻ nhớ nhỏ. Sau đó ông vội vã nhét quần áo đầy vali, cầm theo một chút tiền rồi như bị ma đuổi chạy ra khỏi nhà.
Người trong nhà thấy ông hối hả như vậy liền gọi.
" Phi Quân, con đi đâu thế ? Sao lại xách cả vali đi vậy?"
Người đàn ông tên Phi Quân gấp gáp chạy, chỉ kịp nói.
" Con lên Bắc Kinh, trả thù cho ông bà chủ. Cha mẹ đừng đợi cơm con, một thời gian sau con sẽ về"
\------\*\*\*\*-----
Tình hình căng như dây đàn, Dịch Long Huấn mỗi ngày chỉ ngủ có hai tiếng. Còn đâu thì dành hết thời gian để giải quyết mớ dữ liệu kia.
Cuối cùng, còn một tuần nữa là đi khỏi nơi đây... Hắn cũng đã hoàn thành xong hết thảy mọi việc.
Các thuộc hạ cũng không rãnh rỗi như trước, hai ba ngày về báo cáo với Dịch Long Huấn rồi đi.
Có những nụ hôn vội vã giữa Tiêu Anh với Tần Liêm. Sau đó, nam nhân kia lại rời đi. Để Tiêu Anh lại phải sốt ruột, lo lắng cho người kia.
Có những bữa ăn ăn đến mắc nghẹn của Viễn Minh, những lần nấu ăn vội vã do Viễn Minh gọi về khiến Trương Tuấn Kiện lúc nào nấu cũng có một món mặn hoặc bị khét. Vậy mà Viễn Minh vẫn ăn ngon lành.
Ai nấy cũng đều hiểu rõ họ tại sao lại phải ở trại tâm thần. Bản thân từng người ở Dịch Long Huấn hiểu rõ nhiệm vụ của mình là gì.
Lắm lúc, họ phải tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, người yêu cũng phải thông cảm cho họ. Bởi lẽ trong thâm tâm mỗi người đều hiểu... Thù hận của gia tộc nhất định phải báo.
Ai cũng hiểu, duy chỉ có một người không hiểu điều đó. Không ai khác ngoài Tiểu Mao Mao.
Nhóc con cứ tưởng mình được ra ngoài, mỗi ngày khi ngủ trong lòng đều nói ríu rít bên tai Long Huấn về những nơi mình muốn đến. Những chuyện mình muốn làm cùng hắn.
Nụ cười của cậu ngây thơ đến sáng lạng, khiến Dịch Long Huấn mãi vẫn không dám nói sự thật cho cậu hay.
Còn năm ngày nữa là phải rời đi, hôm nay Dịch Long Huấn dậy sớm. Định bụng sẽ gọi Mao Mao dậy ăn sáng. Nào ngờ khi nhìn qua lại chẳng thấy cậu đâu.
Hắn đi xung quanh tìm, cuối cùng cũng thấy Mao Mao đang ở phòng cậu. Hì hụi cho áo quần, gấu bông, bánh kẹo vào vali.
Nhìn mắt cậu nhóc có vẻ sung sướng lắm. Dịch Long Huấn hỏi.
" Mao Mao ? Em đang làm cái gì vậy?"
Tiểu Mao Mao vừa thấy Long Huấn liền cười hì hì kéo tay hắn đến chỗ vali của mình. Sau đó phấn khích đáp.
" Anh Mì Trứng sắp ra ngoài. Chẳng phải anh hứa sẽ đưa em đi theo sao? Mao Mao không thể làm phiền anh xếp áo quần cho mình được, em sẽ tự làm. Còn có bánh kẹo thì đi ở trên đường chia cho mỗi người một ít. Vậy có được không ?"
Sự ngốc nghếch của Tiểu Mao Mao làm Dịch Long Huấn đau lòng, hắn cảm thấy sống mũi mình cay cay. Bỗng dưng, hắn ôm lấy cậu rồi siết chặt. Miệng phát ra những lời không ai hiểu gì.
" Mao Mao! Anh xin lỗi, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời mọi người có biết chưa? Xong việc anh nhất định làm em hạnh phúc"
Thời gian gần đây, các mặt báo hay tivi đều xuất hiện thông tin về đại thiếu gia Dịch Long Huấn này.
Không những thế, Dịch Tan còn công khai cả tên , lẫn địa chỉ bệnh viện.
Đám phóng viên ngày nào cũng kéo đến, nhưng Long Huấn ở khu đặc biệt nên đám nhà báo không thể làm được gì. Không những vậy, mấy bệnh nhân ở trại tâm thần cũng rất quý Long Huấn. Vừa thấy có mấy người cứ chụp chụp gọi tên hắn. Bọn họ liền nghĩ đám người này ăn hiếp Dịch Long Huấn .
Qua cánh cổng lớn của bệnh viện, đám bệnh nhân tâm thần liên tục ném đá đuổi phóng viên đi. Tạo tuyến phòng vệ cho Long Huấn.
Mà đây là bệnh viện tâm thần, khó mà kiện cáo được. Bởi vì...ai mượn ngu làm gì để vào chỗ của kẻ điên rồi mang thương tích đâu chứ ?
Mà Tiêu Anh cùng mấy bác sĩ ở đây cũng giả vờ làm lơ chuyện này. Thành thử ra, đám phóng viên đến cả Long Huấn còn chưa thấy được thì huống gì có thể tìm gặp để chụp một bức ra hồn?
Thông tin truyền thông cứ vậy mà lan nhanh. Tại một vùng quê hẻo lánh, trong một ngôi nhà cũ kĩ, chiếc radio cũ kĩ màu đỏ phát ra bản tin.
Gia tộc Dịch gia rơi vào thế lung lay, con trai độc tôn của họ Dịch- Dịch Long Huấn vì tai nạn mà trở thành người tâm thần. Bán cả tuổi trẻ ở trại Hướng Dương tại đường X thành phố Bắc Kinh.
Cạch!
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi đang chẻ củi vừa nghe tin kia liền sững sốt. Môi ông mấp máy.
" Cậu...cậu chủ"
Đoạn, ông chạy xộc vào nhà. Từ gầm giường mình lấy ra một cái thẻ nhớ nhỏ. Sau đó ông vội vã nhét quần áo đầy vali, cầm theo một chút tiền rồi như bị ma đuổi chạy ra khỏi nhà.
Người trong nhà thấy ông hối hả như vậy liền gọi.
" Phi Quân, con đi đâu thế ? Sao lại xách cả vali đi vậy?"
Người đàn ông tên Phi Quân gấp gáp chạy, chỉ kịp nói.
" Con lên Bắc Kinh, trả thù cho ông bà chủ. Cha mẹ đừng đợi cơm con, một thời gian sau con sẽ về"
\------\*\*\*\*-----
Tình hình căng như dây đàn, Dịch Long Huấn mỗi ngày chỉ ngủ có hai tiếng. Còn đâu thì dành hết thời gian để giải quyết mớ dữ liệu kia.
Cuối cùng, còn một tuần nữa là đi khỏi nơi đây... Hắn cũng đã hoàn thành xong hết thảy mọi việc.
Các thuộc hạ cũng không rãnh rỗi như trước, hai ba ngày về báo cáo với Dịch Long Huấn rồi đi.
Có những nụ hôn vội vã giữa Tiêu Anh với Tần Liêm. Sau đó, nam nhân kia lại rời đi. Để Tiêu Anh lại phải sốt ruột, lo lắng cho người kia.
Có những bữa ăn ăn đến mắc nghẹn của Viễn Minh, những lần nấu ăn vội vã do Viễn Minh gọi về khiến Trương Tuấn Kiện lúc nào nấu cũng có một món mặn hoặc bị khét. Vậy mà Viễn Minh vẫn ăn ngon lành.
Ai nấy cũng đều hiểu rõ họ tại sao lại phải ở trại tâm thần. Bản thân từng người ở Dịch Long Huấn hiểu rõ nhiệm vụ của mình là gì.
Lắm lúc, họ phải tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, người yêu cũng phải thông cảm cho họ. Bởi lẽ trong thâm tâm mỗi người đều hiểu... Thù hận của gia tộc nhất định phải báo.
Ai cũng hiểu, duy chỉ có một người không hiểu điều đó. Không ai khác ngoài Tiểu Mao Mao.
Nhóc con cứ tưởng mình được ra ngoài, mỗi ngày khi ngủ trong lòng đều nói ríu rít bên tai Long Huấn về những nơi mình muốn đến. Những chuyện mình muốn làm cùng hắn.
Nụ cười của cậu ngây thơ đến sáng lạng, khiến Dịch Long Huấn mãi vẫn không dám nói sự thật cho cậu hay.
Còn năm ngày nữa là phải rời đi, hôm nay Dịch Long Huấn dậy sớm. Định bụng sẽ gọi Mao Mao dậy ăn sáng. Nào ngờ khi nhìn qua lại chẳng thấy cậu đâu.
Hắn đi xung quanh tìm, cuối cùng cũng thấy Mao Mao đang ở phòng cậu. Hì hụi cho áo quần, gấu bông, bánh kẹo vào vali.
Nhìn mắt cậu nhóc có vẻ sung sướng lắm. Dịch Long Huấn hỏi.
" Mao Mao ? Em đang làm cái gì vậy?"
Tiểu Mao Mao vừa thấy Long Huấn liền cười hì hì kéo tay hắn đến chỗ vali của mình. Sau đó phấn khích đáp.
" Anh Mì Trứng sắp ra ngoài. Chẳng phải anh hứa sẽ đưa em đi theo sao? Mao Mao không thể làm phiền anh xếp áo quần cho mình được, em sẽ tự làm. Còn có bánh kẹo thì đi ở trên đường chia cho mỗi người một ít. Vậy có được không ?"
Sự ngốc nghếch của Tiểu Mao Mao làm Dịch Long Huấn đau lòng, hắn cảm thấy sống mũi mình cay cay. Bỗng dưng, hắn ôm lấy cậu rồi siết chặt. Miệng phát ra những lời không ai hiểu gì.
" Mao Mao! Anh xin lỗi, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời mọi người có biết chưa? Xong việc anh nhất định làm em hạnh phúc"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất