Chương 13: Xin lỗi
Con người Cận Thâm đúng là đáng ghét, nhưng cũng không đến mức không biết xấu hổ, thấy Lục Phỉ đến thì tự rời đi.
Thư Nguyên không biết có phải cậu ta về phòng để tán dóc với mọi người cảnh tượng này hay không, sau đó gọi bọn họ tới cùng xem kịch vui. Cậu không rảnh để ý, vì Lục Phỉ xuất hiện khiến cậu không thể cùng nghĩ tới hai việc một lúc.
Cận Thâm vừa đi, bên hồ bơi không có ai khác ngoài cậu và Lục Phỉ.
Đã gần một tháng không gặp mặt.
Hai người cách nhau một hồ bơi, khi nhìn nhau Thư Nguyên cảm nhận được tim mình đập mạnh, mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, Lục Phỉ cất bước, vòng qua rìa hồ bơi, đi về phía cậu.
Đứng trước mặt cậu, Lục Phỉ nói: "Em uống rượu?"
Thư Nguyên vô thức siết chặt thành ghế, mơ màng đáp một tiếng.
Câu hỏi của Lục Phỉ khiến cậu cảm thấy hơi đau, cậu không muốn nhìn thẳng vào Lục Phỉ. Thư Nguyên dời ánh mắt xuống, dừng trên ống tay áo không dính hạt bụi nào, vẫn trắng tinh, mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh trên cổ tay. Lần gặp mặt trước, cậu từng nắm chặt cổ tay này, đau khổ cầu xin, khóc lóc hối hận, hi vọng Lục Phỉ đừng chia tay với cậu.
Nhưng Lục Phỉ không đồng ý.
Bởi vậy, mũi Thư Nguyên cay cay.
Lục Phỉ hỏi: "Uống bao nhiêu?"
Thư Nguyên nghi ngờ mình say thật, nếu không sao Lục Phỉ lại hỏi vậy, giống như trước đây sau mỗi lần uống rượu, Lục Phỉ luôn hỏi cho rõ ràng. Cảm giác say khiến suy nghĩ vốn mơ màng của cậu càng thêm mờ mịt, câu hỏi của Lục Phỉ khiến cậu như quay về lúc bọn họ còn ở bên nhau, thời gian qua không xảy ra chuyện gì cả, họ chia tay chỉ là một giấc mơ mệt bở hơi tai của Thư Nguyên mà thôi.
Cậu khẽ nói: "Uống không bao nhiêu."
"Em không nên uống rượu." Lục Phỉ có vẻ rất bình tĩnh, nói một cách thẳng thắn: "Như vậy chúng ta không thể nào nói chuyện."
Chỉ vẻn vẹn mấy giây, lời nói vô tình của Lục Phỉ đã phá nát giấc mơ Thư Nguyên vừa tạo nên. Đồng thời, ánh mắt của Thư Nguyên cũng rơi vào ngón tay để xuôi bên người của Lục Phỉ. Ngón tay kia mảnh khảnh có lực, rất sạch sẽ. Trên ngón áp út có một vùng ra trắng vòng tròn, đó là dấu đeo nhẫn lâu để lại.
Trên ngón áp út của Lục Phỉ trống không.
Lòng Thư Nguyên cũng càng trở nên rỗng tuếch.
Thư Nguyên ngẩng đầu, hờ hững nở nụ cười: "Vậy thì để lần sau."
Lục Phỉ vẫn chưa trả lời, Thư Nguyên đứng lên, cậu lảo đảo giữ cơ thể đứng vững, chất cồn khiến cậu không thật sự khống chế được cơ thể mình, tuy rằng đầu óc của cậu vẫn vô cùng tỉnh táo.
"Anh muốn có cuộc sống mới, anh có rồi." Thư Nguyên say khướt nói: "Bây giờ em cũng có cuộc sống mới, ngày nào cũng có rất nhiều người hẹn, bận bịu không lo được quá nhiều việc. Nếu lần sau anh đến sớm một chút, em sẽ không uống nhiều rượu như vậy, là anh bỏ lỡ thời gian nói chuyện tốt nhất với em."
Cậu vừa nói vừa đi về phía trước.
Hướng đi này nhìn rất nguy hiểm, Lục Phỉ muốn giữ cậu lại, nhưng anh không làm.
Thư Nguyên đi được vào bước, chợt quay đầu lại nói: "Em gạt anh đó."
Lục Phỉ hơi nhíu mi: "Cái gì?"
Thư Nguyên nở nụ cười gượng gạo, trông có chút tàn nhẫn, cậu nói: "Em, em chưa từng mua căn nhà của anh, em bảo Ôn Nghi lừa anh đó."
Lục Phỉ vươn tay ra: "Em qua đây một chút."
Thư Nguyên không nghe anh đang nói gì, cũng không biết trông mình đã sắp khóc tới nơi: "Em không có ngu như vậy đâu, giống như một đứa ngu đi mua nhà của anh.."
"Bõm!!"
Bọt nước văng tung tóe, Thư Nguyên hổng chân chìm vào hồ bơi.
Cậu phun bóng nước ùng ục dưới đáy hồ, vô thức muốn hô lên, trong hoảng sợ đã quên mất kỹ năng bơi.
Mấy giây sau, có người vớt cậu lên.
Cậu sặc nước không ngừng ho khan, trong tầm mắt mơ hồ thấy trước mặt mình là khuôn mặt của Lục Phỉ.
Sắc mặt của Lục Phỉ không tốt lắm, Thư Nguyên đoán là do Lục Phỉ vì vớt cậu lên cũng phải nhảy xuống nước.
Hai cơ thể lạnh lẽo dính sát vào nhau.
Tuy rằng tháng 8 nhiệt độ không khí còn khá cao, nhưng cái lạnh của hồ bơi vào đêm khuya cũng đủ làm người rơi xuống nước run bần bật.
Ngọn tóc, lông mi của Lục Phỉ đều đang nhỏ nước, lấy này cả hai người đều ướt sũng, Lục Phỉ không muốn nói gì với con ma men này, im lặng ôm người đẩy lên bờ.
Động tĩnh này không nhỏ, nhân viên tạp vụ ở gần đó nghe được đi tới, lấy khăn lông cho họ.
Thư Nguyên bị khăn bọc lại, môi trắng bệch.
Bên kia Lục Phỉ lau sơ mình vài cái bèn lấy điện loại ra. May mà điện thoại vẫn còn dùng được, anh gọi một cú điện thoại, hỏi: "Xin lỗi, nếu cậu chưa đi xa, có thể quay lại một chuyến không?"
Thư Nguyên không biết anh gọi điện cho anh.
Chỉ thấy Lục Phỉ dừng một lát, nói ngắn gọn: "Được, tôi chờ cậu ở cửa."
Thư Nguyên muốn hỏi Lục Phỉ đợi ai.
Có phải là người gặp trên đường ngày đó không, có phải là Nguyên Gia Y đang theo đuổi Lục Phỉ trong miệng của Ôn Nghi không.
"Đứng dậy." Lục Phỉ cúp điện thoại, nói với cậu.
"..." Lông mi và môi của Lục Phỉ đều run lên: "Đi đâu?"
Lục Phỉ nói: "Đưa em về nhà."
...
Tối nay không nói được chuyện gì.
Sau khi Thư Nguyên uống rượu rơi xuống nước cũng không kịp chào hỏi đám người Tạ Hiểu Mang, cậu cùng Lục Phỉ lên xe rời khỏi câu lạc bộ.
Thì ra người nói chuyện với Lục Phỉ vừa nãy là trợ lý của anh, không phải là kẻ thứ ba gì.
Không, Thư Nguyên hoàn toàn không có tư cách gọi người khác là kẻ thứ ba.
Hai người ướt sũng lên xe, trước kia Thư Nguyên cũng rất ít ngồi chiếc xe này, nhưng bây giờ ngồi lên lần nữa, cậu có ảo giác mình lại đến gần Lục Phỉ thêm chút. Trong xe rất an tĩnh, Lục Phỉ chỉ nói với trợ lý "Đưa Thư Nguyên về nhà" rồi im lặng.
Không khí thật sự rất vi diệu.
Trong lòng họ đều biết rõ, cuộc gặp mặt đêm nay lấy việc Thư Nguyên "làm" mà kết thúc. Nếu không phải cậu cố ý hẹn ở nơi thế này, nếu không phải cậu cố ý uống rượu, nếu không phải cậu cố ý dùng lời nói làm tổn thương Lục Phỉ... Nếu cậu nghe Lục Phỉ nói "Em qua đây một chút", thì bọn họ cũng đến mức ướt nhẹp thế này.
Tuy đã chia tay, nhưng Lục Phỉ vẫn bao dung điểm này.
Thư Nguyên cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Trợ lý vốn muốn mở máy lạnh, nhưng rất tốt bụng mà tắt giúp họ, còn mở hé cửa sổ.
Chắc là không muốn sếp của mình bị cảm nhỉ - Thư Nguyên nghĩ, người trợ lý này luôn không thích cậu, cậu không ngốc, cậu nhìn ra được người khác không dễ dàng tha thứ cho cậu.
Lúc sắp về đến nhà.
Thư Nguyên co người ở ghế sau chợt nói: "Em không lừa anh."
Lục Phỉ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Đường dài như vậy, áo sơ mi trên người anh đã sắp khô, nhưng vì từng ngấm nước nên nhàu nhĩ.
Anh mở mắt, vẫn hiểu Thư Nguyên như trước mà nói: "Anh biết em không lừa anh."
"Em thật sự mua nhà của anh." Mũi Thư Nguyên cay xè, nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng rơi xuống, lời của cậu nhuốm màu đau xót: "Em muốn tặng anh lúc anh 30 tuổi, là anh làm hỏng chuyện lãng mạn này, là anh làm hỏng nó."
Lục Phỉ không vô tình như lần trước nữa, ôm lấy tội danh mà cậu lên án: "Là anh làm hỏng nó, xin lỗi em."
Xe vẫn chạy về phía trước.
Trong ánh sáng không ngừng thay đổi chiếu lên cửa xe, giống như một đứa trẻ đang đau lòng tột cùng, không ngừng lấy tay lau nước mắt giàn giụa.
Cậu khóc một lúc lâu, xe dừng dưới lầu nhà cậu.
Vài phút trôi qua, Thư Nguyên dần ngừng sụt sịt, cậu khàn giọng hỏi Lục Phỉ: "Anh còn yêu em không?"
Không biết trợ lý đã xuống xe từ lúc nào.
Trong xe chỉ còn hai người họ.
Hiện tại Thư Nguyên không cần thể diện gì cả, dù trợ lý còn ở đây cũng cũng cảm thấy không sao, cồn làm tê liệt thần kinh của cậu, khiến cậu có thể quên đi khi chia tay Lục Phỉ kiên quyết thế nào. Cậu quay đầu, nhìn thẳng vào Lục Phỉ hỏi lại lần nữa: "Lục Phỉ, anh còn yêu em không?"
Đáng tiếc, dù cậu chờ mong một đáp án khác, nhưng sự chờ mong của cậu vẫn rơi vào khoảng không.
Dường như Lục Phỉ rất sẵn lòng xin lỗi về chuyện này, cậu nghe Lục Phỉ nói: "Xin lỗi."
Thư Nguyên lắc lắc đầu, muốn nói không sao.
Không sao, không yêu là không yêu, nếu không sao lại có chuyện đột ngột chia tay như vậy.
Cậu đã hiểu từ lâu rồi.
Nhưng cậu há miệng thở dốc, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không thốt thành lời.
Cậu mất một lúc lâu mới tìm lại được cách nói chuyện, tuyên bố với Lục Phỉ tựa như người vừa học được cách nói chuyện: "Em sẽ gặp gỡ người khác."
Nước mắt lại rơi đầy trên gò má cậu, cậu nói với Lục Phỉ: "Em sẽ gặp được người mới, em sẽ ở bên người khác, em sẽ không chờ anh quay lại."
Như trong dự đoán của Thư Nguyên, Lục Phỉ nói: "Được."
Thư Nguyên cắn môi mở cửa xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh.
Lục Phỉ không đưa cậu lên lầu.
Trong xe khôi phục lại sự an tĩnh.
Chỉ còn chiếc khăn lông Thư Nguyên mang từ câu lạc bộ ra để lại trên xe, còn sót lại độ ấm và ẩm ướt trên người Thư Nguyên.
Lục Phỉ ngồi trong xe một lát, trợ lý quay lại lái xe.
Bọn họ còn chưa ăn cơm chiều, trải qua câu chuyện khôi hài này, trợ lý đoán hẳn là Lục Phỉ không có tâm trạng đi ăn cơm.
Xe được lái đi.
Trợ lý không nhịn được, nói một câu: "Lục tổng, Thư Nguyên gầy quá, vừa rồi ở cửa câu lạc bộ em suýt nhận không ra."
Lục Phỉ cầm chiếc khăn trong tay, chiếc khăn này không tính là quá lớn, lại có thể hoàn toàn bọc lấy người kia.
Lục Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cảm nhận được độ ẩm từ chiếc khăn thấm ra do bị siết lại, "Ừ" một tiếng.
Thư Nguyên không biết có phải cậu ta về phòng để tán dóc với mọi người cảnh tượng này hay không, sau đó gọi bọn họ tới cùng xem kịch vui. Cậu không rảnh để ý, vì Lục Phỉ xuất hiện khiến cậu không thể cùng nghĩ tới hai việc một lúc.
Cận Thâm vừa đi, bên hồ bơi không có ai khác ngoài cậu và Lục Phỉ.
Đã gần một tháng không gặp mặt.
Hai người cách nhau một hồ bơi, khi nhìn nhau Thư Nguyên cảm nhận được tim mình đập mạnh, mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, Lục Phỉ cất bước, vòng qua rìa hồ bơi, đi về phía cậu.
Đứng trước mặt cậu, Lục Phỉ nói: "Em uống rượu?"
Thư Nguyên vô thức siết chặt thành ghế, mơ màng đáp một tiếng.
Câu hỏi của Lục Phỉ khiến cậu cảm thấy hơi đau, cậu không muốn nhìn thẳng vào Lục Phỉ. Thư Nguyên dời ánh mắt xuống, dừng trên ống tay áo không dính hạt bụi nào, vẫn trắng tinh, mơ hồ lộ ra mạch máu màu xanh trên cổ tay. Lần gặp mặt trước, cậu từng nắm chặt cổ tay này, đau khổ cầu xin, khóc lóc hối hận, hi vọng Lục Phỉ đừng chia tay với cậu.
Nhưng Lục Phỉ không đồng ý.
Bởi vậy, mũi Thư Nguyên cay cay.
Lục Phỉ hỏi: "Uống bao nhiêu?"
Thư Nguyên nghi ngờ mình say thật, nếu không sao Lục Phỉ lại hỏi vậy, giống như trước đây sau mỗi lần uống rượu, Lục Phỉ luôn hỏi cho rõ ràng. Cảm giác say khiến suy nghĩ vốn mơ màng của cậu càng thêm mờ mịt, câu hỏi của Lục Phỉ khiến cậu như quay về lúc bọn họ còn ở bên nhau, thời gian qua không xảy ra chuyện gì cả, họ chia tay chỉ là một giấc mơ mệt bở hơi tai của Thư Nguyên mà thôi.
Cậu khẽ nói: "Uống không bao nhiêu."
"Em không nên uống rượu." Lục Phỉ có vẻ rất bình tĩnh, nói một cách thẳng thắn: "Như vậy chúng ta không thể nào nói chuyện."
Chỉ vẻn vẹn mấy giây, lời nói vô tình của Lục Phỉ đã phá nát giấc mơ Thư Nguyên vừa tạo nên. Đồng thời, ánh mắt của Thư Nguyên cũng rơi vào ngón tay để xuôi bên người của Lục Phỉ. Ngón tay kia mảnh khảnh có lực, rất sạch sẽ. Trên ngón áp út có một vùng ra trắng vòng tròn, đó là dấu đeo nhẫn lâu để lại.
Trên ngón áp út của Lục Phỉ trống không.
Lòng Thư Nguyên cũng càng trở nên rỗng tuếch.
Thư Nguyên ngẩng đầu, hờ hững nở nụ cười: "Vậy thì để lần sau."
Lục Phỉ vẫn chưa trả lời, Thư Nguyên đứng lên, cậu lảo đảo giữ cơ thể đứng vững, chất cồn khiến cậu không thật sự khống chế được cơ thể mình, tuy rằng đầu óc của cậu vẫn vô cùng tỉnh táo.
"Anh muốn có cuộc sống mới, anh có rồi." Thư Nguyên say khướt nói: "Bây giờ em cũng có cuộc sống mới, ngày nào cũng có rất nhiều người hẹn, bận bịu không lo được quá nhiều việc. Nếu lần sau anh đến sớm một chút, em sẽ không uống nhiều rượu như vậy, là anh bỏ lỡ thời gian nói chuyện tốt nhất với em."
Cậu vừa nói vừa đi về phía trước.
Hướng đi này nhìn rất nguy hiểm, Lục Phỉ muốn giữ cậu lại, nhưng anh không làm.
Thư Nguyên đi được vào bước, chợt quay đầu lại nói: "Em gạt anh đó."
Lục Phỉ hơi nhíu mi: "Cái gì?"
Thư Nguyên nở nụ cười gượng gạo, trông có chút tàn nhẫn, cậu nói: "Em, em chưa từng mua căn nhà của anh, em bảo Ôn Nghi lừa anh đó."
Lục Phỉ vươn tay ra: "Em qua đây một chút."
Thư Nguyên không nghe anh đang nói gì, cũng không biết trông mình đã sắp khóc tới nơi: "Em không có ngu như vậy đâu, giống như một đứa ngu đi mua nhà của anh.."
"Bõm!!"
Bọt nước văng tung tóe, Thư Nguyên hổng chân chìm vào hồ bơi.
Cậu phun bóng nước ùng ục dưới đáy hồ, vô thức muốn hô lên, trong hoảng sợ đã quên mất kỹ năng bơi.
Mấy giây sau, có người vớt cậu lên.
Cậu sặc nước không ngừng ho khan, trong tầm mắt mơ hồ thấy trước mặt mình là khuôn mặt của Lục Phỉ.
Sắc mặt của Lục Phỉ không tốt lắm, Thư Nguyên đoán là do Lục Phỉ vì vớt cậu lên cũng phải nhảy xuống nước.
Hai cơ thể lạnh lẽo dính sát vào nhau.
Tuy rằng tháng 8 nhiệt độ không khí còn khá cao, nhưng cái lạnh của hồ bơi vào đêm khuya cũng đủ làm người rơi xuống nước run bần bật.
Ngọn tóc, lông mi của Lục Phỉ đều đang nhỏ nước, lấy này cả hai người đều ướt sũng, Lục Phỉ không muốn nói gì với con ma men này, im lặng ôm người đẩy lên bờ.
Động tĩnh này không nhỏ, nhân viên tạp vụ ở gần đó nghe được đi tới, lấy khăn lông cho họ.
Thư Nguyên bị khăn bọc lại, môi trắng bệch.
Bên kia Lục Phỉ lau sơ mình vài cái bèn lấy điện loại ra. May mà điện thoại vẫn còn dùng được, anh gọi một cú điện thoại, hỏi: "Xin lỗi, nếu cậu chưa đi xa, có thể quay lại một chuyến không?"
Thư Nguyên không biết anh gọi điện cho anh.
Chỉ thấy Lục Phỉ dừng một lát, nói ngắn gọn: "Được, tôi chờ cậu ở cửa."
Thư Nguyên muốn hỏi Lục Phỉ đợi ai.
Có phải là người gặp trên đường ngày đó không, có phải là Nguyên Gia Y đang theo đuổi Lục Phỉ trong miệng của Ôn Nghi không.
"Đứng dậy." Lục Phỉ cúp điện thoại, nói với cậu.
"..." Lông mi và môi của Lục Phỉ đều run lên: "Đi đâu?"
Lục Phỉ nói: "Đưa em về nhà."
...
Tối nay không nói được chuyện gì.
Sau khi Thư Nguyên uống rượu rơi xuống nước cũng không kịp chào hỏi đám người Tạ Hiểu Mang, cậu cùng Lục Phỉ lên xe rời khỏi câu lạc bộ.
Thì ra người nói chuyện với Lục Phỉ vừa nãy là trợ lý của anh, không phải là kẻ thứ ba gì.
Không, Thư Nguyên hoàn toàn không có tư cách gọi người khác là kẻ thứ ba.
Hai người ướt sũng lên xe, trước kia Thư Nguyên cũng rất ít ngồi chiếc xe này, nhưng bây giờ ngồi lên lần nữa, cậu có ảo giác mình lại đến gần Lục Phỉ thêm chút. Trong xe rất an tĩnh, Lục Phỉ chỉ nói với trợ lý "Đưa Thư Nguyên về nhà" rồi im lặng.
Không khí thật sự rất vi diệu.
Trong lòng họ đều biết rõ, cuộc gặp mặt đêm nay lấy việc Thư Nguyên "làm" mà kết thúc. Nếu không phải cậu cố ý hẹn ở nơi thế này, nếu không phải cậu cố ý uống rượu, nếu không phải cậu cố ý dùng lời nói làm tổn thương Lục Phỉ... Nếu cậu nghe Lục Phỉ nói "Em qua đây một chút", thì bọn họ cũng đến mức ướt nhẹp thế này.
Tuy đã chia tay, nhưng Lục Phỉ vẫn bao dung điểm này.
Thư Nguyên cũng không cảm thấy hổ thẹn.
Trợ lý vốn muốn mở máy lạnh, nhưng rất tốt bụng mà tắt giúp họ, còn mở hé cửa sổ.
Chắc là không muốn sếp của mình bị cảm nhỉ - Thư Nguyên nghĩ, người trợ lý này luôn không thích cậu, cậu không ngốc, cậu nhìn ra được người khác không dễ dàng tha thứ cho cậu.
Lúc sắp về đến nhà.
Thư Nguyên co người ở ghế sau chợt nói: "Em không lừa anh."
Lục Phỉ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Đường dài như vậy, áo sơ mi trên người anh đã sắp khô, nhưng vì từng ngấm nước nên nhàu nhĩ.
Anh mở mắt, vẫn hiểu Thư Nguyên như trước mà nói: "Anh biết em không lừa anh."
"Em thật sự mua nhà của anh." Mũi Thư Nguyên cay xè, nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng rơi xuống, lời của cậu nhuốm màu đau xót: "Em muốn tặng anh lúc anh 30 tuổi, là anh làm hỏng chuyện lãng mạn này, là anh làm hỏng nó."
Lục Phỉ không vô tình như lần trước nữa, ôm lấy tội danh mà cậu lên án: "Là anh làm hỏng nó, xin lỗi em."
Xe vẫn chạy về phía trước.
Trong ánh sáng không ngừng thay đổi chiếu lên cửa xe, giống như một đứa trẻ đang đau lòng tột cùng, không ngừng lấy tay lau nước mắt giàn giụa.
Cậu khóc một lúc lâu, xe dừng dưới lầu nhà cậu.
Vài phút trôi qua, Thư Nguyên dần ngừng sụt sịt, cậu khàn giọng hỏi Lục Phỉ: "Anh còn yêu em không?"
Không biết trợ lý đã xuống xe từ lúc nào.
Trong xe chỉ còn hai người họ.
Hiện tại Thư Nguyên không cần thể diện gì cả, dù trợ lý còn ở đây cũng cũng cảm thấy không sao, cồn làm tê liệt thần kinh của cậu, khiến cậu có thể quên đi khi chia tay Lục Phỉ kiên quyết thế nào. Cậu quay đầu, nhìn thẳng vào Lục Phỉ hỏi lại lần nữa: "Lục Phỉ, anh còn yêu em không?"
Đáng tiếc, dù cậu chờ mong một đáp án khác, nhưng sự chờ mong của cậu vẫn rơi vào khoảng không.
Dường như Lục Phỉ rất sẵn lòng xin lỗi về chuyện này, cậu nghe Lục Phỉ nói: "Xin lỗi."
Thư Nguyên lắc lắc đầu, muốn nói không sao.
Không sao, không yêu là không yêu, nếu không sao lại có chuyện đột ngột chia tay như vậy.
Cậu đã hiểu từ lâu rồi.
Nhưng cậu há miệng thở dốc, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không thốt thành lời.
Cậu mất một lúc lâu mới tìm lại được cách nói chuyện, tuyên bố với Lục Phỉ tựa như người vừa học được cách nói chuyện: "Em sẽ gặp gỡ người khác."
Nước mắt lại rơi đầy trên gò má cậu, cậu nói với Lục Phỉ: "Em sẽ gặp được người mới, em sẽ ở bên người khác, em sẽ không chờ anh quay lại."
Như trong dự đoán của Thư Nguyên, Lục Phỉ nói: "Được."
Thư Nguyên cắn môi mở cửa xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh.
Lục Phỉ không đưa cậu lên lầu.
Trong xe khôi phục lại sự an tĩnh.
Chỉ còn chiếc khăn lông Thư Nguyên mang từ câu lạc bộ ra để lại trên xe, còn sót lại độ ấm và ẩm ướt trên người Thư Nguyên.
Lục Phỉ ngồi trong xe một lát, trợ lý quay lại lái xe.
Bọn họ còn chưa ăn cơm chiều, trải qua câu chuyện khôi hài này, trợ lý đoán hẳn là Lục Phỉ không có tâm trạng đi ăn cơm.
Xe được lái đi.
Trợ lý không nhịn được, nói một câu: "Lục tổng, Thư Nguyên gầy quá, vừa rồi ở cửa câu lạc bộ em suýt nhận không ra."
Lục Phỉ cầm chiếc khăn trong tay, chiếc khăn này không tính là quá lớn, lại có thể hoàn toàn bọc lấy người kia.
Lục Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cảm nhận được độ ẩm từ chiếc khăn thấm ra do bị siết lại, "Ừ" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất