Chương 20
" Anh đang nhìn gì vậy? ".
Tần Ngọc kéo mũ, cậu vừa bị Bồi Phong kéo ra ngoài, nói muốn dẫn cậu đi câu cá, tình huống thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta có hơi không theo kịp.
" Chỗ đó.... " Tần Bồi Phong bẻ gãy cành cây khô trước mắt, chỉ chỉ, " Chỗ đó có một ngôi nhà ".
Tần Ngọc híp mắt, nhìn theo hướng anh chỉ, chỗ đó quả thật có một ngôi nhà hiện đại hai tầng, cách chỗ cậu không xa lắm. Còn có thể nhìn thấy nóc nhà màu đỏ, hẳn nó là một tòa nhà rất cũ rồi, dù hiện tại là tết cũng không có ai ở đó, người trong thôn cũng không muốn cho con cái mình đến đó chơi, nói nơi đó có ma quỷ.
" Ừ, sao vậy? ".
Tần Bồi Phong không lên tiếng, chỉ sâu sắc, sâu sắc ngắm nhìn căn nhà bị cỏ dại mọc um tùm kia, cảm giác mát mẻ, khiến anh càng mở rộng tầm mắt.
" Đi tới trước sẽ có một con sông nhỏ, vận khí tốt có thể câu được cá ".
" Sao mà anh biết được phía trước có con sông? ", Tần Ngọc trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến, Tần tiên sinh hình như từng nói, cậu và anh cùng quê.
" Anh từng tới chỗ này? ".
" Từng tới ", Tần Bồi Phong buông thùng nước trong tay, nhặt lên một nhánh cây, đang tìm chỗ có mặt băng tương đối mỏng, gõ ra một cái lỗ, dùng dây buộc mồi câu, thả từ trên mặt nước xuống, động tác rất thành thạo, hoàn toàn không giống như người lớn lên ở thành phố.
" Bởi vì anh không lớn lên ở thành phố a ", Tần Bồi Phong xoa xoa đầu Tần Ngọc, " Khi anh còn nhỏ, cũng từng trèo cây, hái trái cây rừng ".
Tần Ngọc nhìn Tần Bồi Phong đẩy kính, bộ dáng lắc đầu liên tục, " Không nhìn ra nha Tần tiên sinh ".
Dưới nước có chút động tĩnh, Tần Bồi Phong dùng sức kéo dây câu, cổ tay dùng sức, câu được một con cá lớn chừng bàn tay.
Tuy rằng cá nhỏ, nhưng thịt mềm, rất ngon.
Không chớp mắt nhìn mặt nước.
Tần tiên sinh nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn vẻ mặt Tần Ngọc, đột nhiên hỏi một câu.
" Tần Ngọc, vì sao em lại tên là Tần Ngọc vậy? ".
" Anh đang học theo Romeo và Juliet à? ", Tần Ngọc mỉm cười toe toét, bỗng nhiên hít phải một hơi gió lạnh, liên tục ho khan mấy tiếng, Tần Bồi Phong xoay người ôm cậu, ngăn gió lùa tới, Tần Ngọc chôn mặt trong cổ Bồi Phong, " Tần Bồi Phong, vì sao anh lại tên là Tần Bồi Phong vậy ".
" Bởi vì thần ban cho, bởi vì đó là sự cứu rỗi ".
Tựa hồ câu tiếp theo Romeo nói với Juliet, không phải như vậy, nhưng Tần Bồi Phong nhìn vào mắt Tần Ngọc, nói rất nghiêm túc, giống như chân thành khẩn cầu.
" Tên thật của anh, không phải là Tần Bồi Phong ".
" Hả? ".
Cậu nhìn Tần Bồi Phong cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Tần Ngọc lần đầu nhìn thấy Tần Bồi Phong cười như vậy, hoặc có thể đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là sau khi cậu đồng ý ở bên Bồi Phong.
Bất quá so với lần này không giống cho lắm, người trước mắt giống như đã vui vẻ quyết định được một chuyện gì đó rất quan trọng.
" Trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về thôi ", Tần Bồi Phong đứng lên, xách thùng nước, kéo Tần Ngọc về, " Anh có một câu chuyện xưa, muốn kể cho em nghe, câu chuyện về một người điên và một cậu bé xấu ".
Bọn họ đi được nửa đường, mưa đã bắt đầu rơi, hai người hoang mang rối loạn chạy tới trước căn nhà bỏ hoang nọ.
" Đây là ý trời a ".
Tần Ngọc nghe thấy Tần Bồi Phong nhẹ giọng cảm thán.
" Dù sao bây giờ cũng về không được, để anh kể chuyện cho em nghe....Ở quê của anh, có một gia đình, chồng là một quan chức lớn, cưới vợ, sinh được một cậu con trai, cuộc sống cũng coi như hòa thuận yên ổn, sau đó vị quan chức này lén lút sau lưng vợ mình, có người khác bên ngoài, sinh ra một đứa bé, tạo thành một gia đình hòa thuận khác, người vợ cả của vị quan chức này vốn có vấn đề về tinh thần, không chịu nổi đả kích như vậy, liền điên rồi, ông ta ngại mất mặt, đành sắp xếp cho vợ cả về quê, ngay cả đứa con trai di truyền căn bệnh tâm thần cũng về cùng, khi đó, đứa bé chỉ mới lên năm tuổi ".
Tần Bồi Phong nhìn bầu trời âm u, " Hai mẹ con bị đưa về sống chung với nhau, đứa bé kia không thể nào chăm sóc tốt cho người mẹ vui buồn thất thường của mình, nó không thể nào hiểu được mẹ mình muốn cái gì, muốn làm gì, tại sao lại đau khổ, vì sao lại tuyệt vọng như vậy, cho đến khi mẹ nó tự sát, nó cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao? ".
Giọng nói của Bồi Phong lãnh tĩnh như vậy, " Nó điên rồi ".
" Trước đêm giao thừa, pháo hoa ở bên ngoài rất đẹp, nó ngồi trong phòng khách, rót cho mình một ly rượu, muốn sau khi uống xong ly rượu đó, sẽ rời khỏi thế giới này...."
" Sau đó thì sao....", Tần Ngọc khẩn trương nắm vạt áo Bồi Phong.
" Sau đó....Nó gặp được, một đứa bé, tựa như thiên sứ, mang hương vị ngọt ngào, nói với nó, " Năm mới vui vẻ ".
" A.... ", ánh mắt Tần Ngọc kinh ngạc, cậu gần như nhớ ra rồi, từ sâu trong trí nhớ mơ hồ, tìm được cái gì đó.
————————————————————
Mùa xuân của một năm nào đó, cha mẹ hiếm khi có thể cùng lúc trở về, khi đó Tiểu A Ngọc vô cùng vui vẻ. cùng với bạn tốt chơi ở bên ngoài đến tối khuya, trên đường về nhà thấy được căn nhà này, nhìn thấy một tiểu ca ca ngồi ở bên cửa sổ, cậu vui vẻ chạy đến dưới lầu, lục lọi trong túi mấy viên kẹo, cầm trên tay, nhón nhón chân, ngọt ngào nói, " Anh ơi, năm mới vui vẻ ".
Thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, kinh ngạc nhìn chằm chămd đứa nhỏ phía dưới, "....Năm mới vui vẻ ".
Tiểu A Ngọc híp mắt, " Em có thể chơi với anh không? Em cho anh kẹo nè ".
" Được a ".
" Tiểu ca ca tên là gì? "
" Tần...."
" Tần gì? ", Tiểu A Ngọc nhét một viên kẹo vào miệng, " Bồi Phong hả? Ý nghĩa của nó cũng hay lắm, ông nội từng nói với em, " ' Phong chi tích cũng không đủ, kỳ thua đại dực cũng như không. Trong vòng chín vạn dặm, phong tư kẻ hèn, sau đó chính là Kim Bồi Phong * ' ý là cưỡi gió ", đứa bé nhỏ nhắn, viên kẹo đường trong miệng còn chưa nuốt xuống, vụng về, gật đầu đắc ý.
* Đây là một câu nằm trong " Tiêu Dao Du " của Trang Tử, vì mình không tìm được bản dịch Việt nên chỉ có thể dịch chữ nào mà mình hiểu, mình biết là phần giải nghĩa tên này khá hay nhưng năng lực của mình có hạn, chỉ có thể làm được tới mức này, mong mọi người thông cảm nhé
Giọng điệu hệt như ông cụ non.
Thiếu niên dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt, ôm đứa nhỏ gào khóc.
——————————————————
" Tên thật của anh là Tập Bắc Phong, là do tiếng pháo khiến cho đứa bé kia nghe nhầm, cậu bé gọi anh, Tần Bồi Phong, anh liền nghĩ, cái tên này thật không tệ, vậy sau này anh liền gọi là Tần Bồi Phong đi ", anh dùng một tay nâng kính, " Nhưng vào năm sau, đứa bé đó đã không trở lại ".
Tần Bồi Phong dùng ngón trỏ chạm vào chóp mũi Tần Ngọc, " Đúng là một đứa nhỏ xấu ".
" Bất quá anh vẫn muốn được gọi là Tần Bồi Phong, không phải người điên Tập Bắc Phong, không phải thiếu niên cô độc mà điên cuồng đó, anh muốn làm Tần Bồi Phong, cái tên này có ma lực, nó đem đến cho anh một sinh mạng mới ".
Cho anh nụ cười, cho anh tên, cho anh hy vọng, cho anh từng chút một.
Gió lạnh đã ngừng, mưa cũng ngừng rơi, sắc trời tối mờ, chú cá trong thùng nước nhảy bắn lên, phát ra tiếng " tõm ", tiếng nước rung động vang vọng hồi ức.
Lông mi cong cong của Tần Ngọc run rẩy, cậu vẫn luôn cảm thấy, trong mối quan hệ tình cảm này, cậu bị động, là cậu lệ thuộc vào người đàn ông này, sợ bị vứt bỏ, bị bỏ lại.
Cậu dùng bàn tay lạnh như băng nâng gò má Bồi Phong, người đàn ông này, có danh vọng, tiền bạc, trong mắt phản chiếu bóng hình cậu, anh ấy chưa từng nghĩ tới, sẽ dây dưa cả đời với một người khác, trong lòng Tần Ngọc mãnh liệt cảm thấy thỏa mãn
Còn có một tia, hư vinh thắng lợi.
" Trong mắt anh là em, trong môi anh là em, trong đầu đều là em, linh hồn khắc lên dấu ấn của em ".
—— Anh là của em, vật sở hữu.
Hết chương 20.
Còn một PN nữa là truyện sẽ kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi tác phẩm lần này của mình, tuy đã hoàn thành ba bộ truyện nhưng " Vật Sở Hữu " sẽ là bộ để lại trong lòng mình nhiều cảm xúc nhất, mình rất ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu của A Ngọc và Bồi Phong, cũng ngưỡng mộ Tần Ngọc vì đã dũng cảm mở lòng ra để có được hạnh phúc và trân trọng cả tình yêu mà Bồi Phong dành cho A Ngọc, anh nổ lực nửa đời người, cuối cùng cũng chờ được ngày A Ngọc yêu anh. Có lẽ vài năm sau nữa, mình vẫn sẽ cô đơn như vậy, vì mình chẳng dũng cảm được như A Ngọc, cũng chẳng có được cho mình một " Bồi Phong " như cậu ấy, nhưng duyên phận mà, ai biết được nó sẽ tới lúc nào đúng chứ? Lời cuối, mình muốn gửi đến cho những bạn đọc của mình, dù cho các bạn đang có nửa kia hay vẫn còn cô đơn, thì hay luôn hạnh phúc với tình yêu của mình nhé, nếu các bạn vẫn còn độc thân như mình, thì hãy tin rằng dù sớm hay muộn, người yêu bạn thương bạn rồi cũng sẽ xuât hiện ????
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Tần Ngọc kéo mũ, cậu vừa bị Bồi Phong kéo ra ngoài, nói muốn dẫn cậu đi câu cá, tình huống thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta có hơi không theo kịp.
" Chỗ đó.... " Tần Bồi Phong bẻ gãy cành cây khô trước mắt, chỉ chỉ, " Chỗ đó có một ngôi nhà ".
Tần Ngọc híp mắt, nhìn theo hướng anh chỉ, chỗ đó quả thật có một ngôi nhà hiện đại hai tầng, cách chỗ cậu không xa lắm. Còn có thể nhìn thấy nóc nhà màu đỏ, hẳn nó là một tòa nhà rất cũ rồi, dù hiện tại là tết cũng không có ai ở đó, người trong thôn cũng không muốn cho con cái mình đến đó chơi, nói nơi đó có ma quỷ.
" Ừ, sao vậy? ".
Tần Bồi Phong không lên tiếng, chỉ sâu sắc, sâu sắc ngắm nhìn căn nhà bị cỏ dại mọc um tùm kia, cảm giác mát mẻ, khiến anh càng mở rộng tầm mắt.
" Đi tới trước sẽ có một con sông nhỏ, vận khí tốt có thể câu được cá ".
" Sao mà anh biết được phía trước có con sông? ", Tần Ngọc trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến, Tần tiên sinh hình như từng nói, cậu và anh cùng quê.
" Anh từng tới chỗ này? ".
" Từng tới ", Tần Bồi Phong buông thùng nước trong tay, nhặt lên một nhánh cây, đang tìm chỗ có mặt băng tương đối mỏng, gõ ra một cái lỗ, dùng dây buộc mồi câu, thả từ trên mặt nước xuống, động tác rất thành thạo, hoàn toàn không giống như người lớn lên ở thành phố.
" Bởi vì anh không lớn lên ở thành phố a ", Tần Bồi Phong xoa xoa đầu Tần Ngọc, " Khi anh còn nhỏ, cũng từng trèo cây, hái trái cây rừng ".
Tần Ngọc nhìn Tần Bồi Phong đẩy kính, bộ dáng lắc đầu liên tục, " Không nhìn ra nha Tần tiên sinh ".
Dưới nước có chút động tĩnh, Tần Bồi Phong dùng sức kéo dây câu, cổ tay dùng sức, câu được một con cá lớn chừng bàn tay.
Tuy rằng cá nhỏ, nhưng thịt mềm, rất ngon.
Không chớp mắt nhìn mặt nước.
Tần tiên sinh nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn vẻ mặt Tần Ngọc, đột nhiên hỏi một câu.
" Tần Ngọc, vì sao em lại tên là Tần Ngọc vậy? ".
" Anh đang học theo Romeo và Juliet à? ", Tần Ngọc mỉm cười toe toét, bỗng nhiên hít phải một hơi gió lạnh, liên tục ho khan mấy tiếng, Tần Bồi Phong xoay người ôm cậu, ngăn gió lùa tới, Tần Ngọc chôn mặt trong cổ Bồi Phong, " Tần Bồi Phong, vì sao anh lại tên là Tần Bồi Phong vậy ".
" Bởi vì thần ban cho, bởi vì đó là sự cứu rỗi ".
Tựa hồ câu tiếp theo Romeo nói với Juliet, không phải như vậy, nhưng Tần Bồi Phong nhìn vào mắt Tần Ngọc, nói rất nghiêm túc, giống như chân thành khẩn cầu.
" Tên thật của anh, không phải là Tần Bồi Phong ".
" Hả? ".
Cậu nhìn Tần Bồi Phong cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Tần Ngọc lần đầu nhìn thấy Tần Bồi Phong cười như vậy, hoặc có thể đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là sau khi cậu đồng ý ở bên Bồi Phong.
Bất quá so với lần này không giống cho lắm, người trước mắt giống như đã vui vẻ quyết định được một chuyện gì đó rất quan trọng.
" Trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về thôi ", Tần Bồi Phong đứng lên, xách thùng nước, kéo Tần Ngọc về, " Anh có một câu chuyện xưa, muốn kể cho em nghe, câu chuyện về một người điên và một cậu bé xấu ".
Bọn họ đi được nửa đường, mưa đã bắt đầu rơi, hai người hoang mang rối loạn chạy tới trước căn nhà bỏ hoang nọ.
" Đây là ý trời a ".
Tần Ngọc nghe thấy Tần Bồi Phong nhẹ giọng cảm thán.
" Dù sao bây giờ cũng về không được, để anh kể chuyện cho em nghe....Ở quê của anh, có một gia đình, chồng là một quan chức lớn, cưới vợ, sinh được một cậu con trai, cuộc sống cũng coi như hòa thuận yên ổn, sau đó vị quan chức này lén lút sau lưng vợ mình, có người khác bên ngoài, sinh ra một đứa bé, tạo thành một gia đình hòa thuận khác, người vợ cả của vị quan chức này vốn có vấn đề về tinh thần, không chịu nổi đả kích như vậy, liền điên rồi, ông ta ngại mất mặt, đành sắp xếp cho vợ cả về quê, ngay cả đứa con trai di truyền căn bệnh tâm thần cũng về cùng, khi đó, đứa bé chỉ mới lên năm tuổi ".
Tần Bồi Phong nhìn bầu trời âm u, " Hai mẹ con bị đưa về sống chung với nhau, đứa bé kia không thể nào chăm sóc tốt cho người mẹ vui buồn thất thường của mình, nó không thể nào hiểu được mẹ mình muốn cái gì, muốn làm gì, tại sao lại đau khổ, vì sao lại tuyệt vọng như vậy, cho đến khi mẹ nó tự sát, nó cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao? ".
Giọng nói của Bồi Phong lãnh tĩnh như vậy, " Nó điên rồi ".
" Trước đêm giao thừa, pháo hoa ở bên ngoài rất đẹp, nó ngồi trong phòng khách, rót cho mình một ly rượu, muốn sau khi uống xong ly rượu đó, sẽ rời khỏi thế giới này...."
" Sau đó thì sao....", Tần Ngọc khẩn trương nắm vạt áo Bồi Phong.
" Sau đó....Nó gặp được, một đứa bé, tựa như thiên sứ, mang hương vị ngọt ngào, nói với nó, " Năm mới vui vẻ ".
" A.... ", ánh mắt Tần Ngọc kinh ngạc, cậu gần như nhớ ra rồi, từ sâu trong trí nhớ mơ hồ, tìm được cái gì đó.
————————————————————
Mùa xuân của một năm nào đó, cha mẹ hiếm khi có thể cùng lúc trở về, khi đó Tiểu A Ngọc vô cùng vui vẻ. cùng với bạn tốt chơi ở bên ngoài đến tối khuya, trên đường về nhà thấy được căn nhà này, nhìn thấy một tiểu ca ca ngồi ở bên cửa sổ, cậu vui vẻ chạy đến dưới lầu, lục lọi trong túi mấy viên kẹo, cầm trên tay, nhón nhón chân, ngọt ngào nói, " Anh ơi, năm mới vui vẻ ".
Thiếu niên ngồi bên cạnh cửa sổ, kinh ngạc nhìn chằm chămd đứa nhỏ phía dưới, "....Năm mới vui vẻ ".
Tiểu A Ngọc híp mắt, " Em có thể chơi với anh không? Em cho anh kẹo nè ".
" Được a ".
" Tiểu ca ca tên là gì? "
" Tần...."
" Tần gì? ", Tiểu A Ngọc nhét một viên kẹo vào miệng, " Bồi Phong hả? Ý nghĩa của nó cũng hay lắm, ông nội từng nói với em, " ' Phong chi tích cũng không đủ, kỳ thua đại dực cũng như không. Trong vòng chín vạn dặm, phong tư kẻ hèn, sau đó chính là Kim Bồi Phong * ' ý là cưỡi gió ", đứa bé nhỏ nhắn, viên kẹo đường trong miệng còn chưa nuốt xuống, vụng về, gật đầu đắc ý.
* Đây là một câu nằm trong " Tiêu Dao Du " của Trang Tử, vì mình không tìm được bản dịch Việt nên chỉ có thể dịch chữ nào mà mình hiểu, mình biết là phần giải nghĩa tên này khá hay nhưng năng lực của mình có hạn, chỉ có thể làm được tới mức này, mong mọi người thông cảm nhé
Giọng điệu hệt như ông cụ non.
Thiếu niên dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt, ôm đứa nhỏ gào khóc.
——————————————————
" Tên thật của anh là Tập Bắc Phong, là do tiếng pháo khiến cho đứa bé kia nghe nhầm, cậu bé gọi anh, Tần Bồi Phong, anh liền nghĩ, cái tên này thật không tệ, vậy sau này anh liền gọi là Tần Bồi Phong đi ", anh dùng một tay nâng kính, " Nhưng vào năm sau, đứa bé đó đã không trở lại ".
Tần Bồi Phong dùng ngón trỏ chạm vào chóp mũi Tần Ngọc, " Đúng là một đứa nhỏ xấu ".
" Bất quá anh vẫn muốn được gọi là Tần Bồi Phong, không phải người điên Tập Bắc Phong, không phải thiếu niên cô độc mà điên cuồng đó, anh muốn làm Tần Bồi Phong, cái tên này có ma lực, nó đem đến cho anh một sinh mạng mới ".
Cho anh nụ cười, cho anh tên, cho anh hy vọng, cho anh từng chút một.
Gió lạnh đã ngừng, mưa cũng ngừng rơi, sắc trời tối mờ, chú cá trong thùng nước nhảy bắn lên, phát ra tiếng " tõm ", tiếng nước rung động vang vọng hồi ức.
Lông mi cong cong của Tần Ngọc run rẩy, cậu vẫn luôn cảm thấy, trong mối quan hệ tình cảm này, cậu bị động, là cậu lệ thuộc vào người đàn ông này, sợ bị vứt bỏ, bị bỏ lại.
Cậu dùng bàn tay lạnh như băng nâng gò má Bồi Phong, người đàn ông này, có danh vọng, tiền bạc, trong mắt phản chiếu bóng hình cậu, anh ấy chưa từng nghĩ tới, sẽ dây dưa cả đời với một người khác, trong lòng Tần Ngọc mãnh liệt cảm thấy thỏa mãn
Còn có một tia, hư vinh thắng lợi.
" Trong mắt anh là em, trong môi anh là em, trong đầu đều là em, linh hồn khắc lên dấu ấn của em ".
—— Anh là của em, vật sở hữu.
Hết chương 20.
Còn một PN nữa là truyện sẽ kết thúc, cám ơn mọi người đã theo dõi tác phẩm lần này của mình, tuy đã hoàn thành ba bộ truyện nhưng " Vật Sở Hữu " sẽ là bộ để lại trong lòng mình nhiều cảm xúc nhất, mình rất ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu của A Ngọc và Bồi Phong, cũng ngưỡng mộ Tần Ngọc vì đã dũng cảm mở lòng ra để có được hạnh phúc và trân trọng cả tình yêu mà Bồi Phong dành cho A Ngọc, anh nổ lực nửa đời người, cuối cùng cũng chờ được ngày A Ngọc yêu anh. Có lẽ vài năm sau nữa, mình vẫn sẽ cô đơn như vậy, vì mình chẳng dũng cảm được như A Ngọc, cũng chẳng có được cho mình một " Bồi Phong " như cậu ấy, nhưng duyên phận mà, ai biết được nó sẽ tới lúc nào đúng chứ? Lời cuối, mình muốn gửi đến cho những bạn đọc của mình, dù cho các bạn đang có nửa kia hay vẫn còn cô đơn, thì hay luôn hạnh phúc với tình yêu của mình nhé, nếu các bạn vẫn còn độc thân như mình, thì hãy tin rằng dù sớm hay muộn, người yêu bạn thương bạn rồi cũng sẽ xuât hiện ????
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất