Chương 7
" Làm bánh ngọt cần những nguyên liệu gì? "
" Trứng gà, sữa, bột mì, còn có... "
" Còn có gì? ", Tần Ngọc đẩy xe đi trước Bồi Phong, tay cậu cầm một hộp sữa, quay đầu nhìn Bồi Phong chỉ mới nói có nửa câu.
" Còn có tiểu A Ngọc ".
" Tiểu A Ngọc không cho phép anh thêm cậu ấy vào bánh. "
Tần Bồi Phong tiếc nuối đẩy mắt kính, " Như vậy bánh sẽ không đủ ngọt "
" Vậy thêm Tần tiên sinh vào đi, em thấy ngọt là được. "
Tần Bồi Phong nhếch miệng, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ lên môi, " Tiểu A Ngọc là đang tỏ tình với anh hả. "
" Tần tiên sinh! Yêu cầu anh nghiêm túc mua nguyện liệu nấu ăn! ", Tần Ngọc như ông cụ non thở dài, " Em nhớ tới một chuyện. "
" Là chuyện gì? ", mặt Tần Bồi Phong đầy mơ hồ, anh vẫn còn chìm đắm trong lời tỏ tình ngập tràn bong bóng vừa rồi, không phản ứng được cậu đang nói gì.
" Mùa này bộ có dâu tây à! "
" Không có sao? "
" Không có... "
Không có bánh dâu tây để ăn khiến Tần Ngọc ngơ ngác ba giây, sau đó hỏi Bồi Phong, " Anh biết làm bánh trứng không? Bánh táo thì sao? Hay tụi mình đổi thành bánh chocolat? "
" Được. "
" Vậy được. ", Tần Ngọc lại cười hì hì chọn mấy quả táo, sau đó bỏ vào giỏ Bồi Phong đang cầm.
" Loại này không tươi "
" Ô...Anh nhìn không ra "
" Ha ha, cái này là kinh nghiệm cực kỳ bí mật của em, nhất định không truyền cho người ngoài. "
" Truyền cho anh thì sao? "
" Đương nhiên là được ". Tần Ngọc cầm hai trai táo lên cân nhắc xem nên chọn trái nào, lời nói ra thuận miệng nhưng lại nghiêm túc, " Anh là Tần tiên sinh của em. "
Tần Ngọc nói xong lại có chút ngượng ngùng, thấy Tần Bồi Phong đứng ngẩn ra, hình như là hơi sốc rồi.
"...Sao vậy? "
Tần Bồi Phong tiến lên, ôm Tần Ngọc vào lòng, càng ngày anh càng không thể buông tay cậu, càng cảm thấy cậu đúng là một viên ngọc quý giá, may thay anh dùng trăm phương nghìn cách cuối cùng cũng có được viên ngọc này trong tay, nếu như có ai đó trước anh có được cậu, anh không thể nghĩ được mình sẽ điên cuồng cùng hối hận nhiều bao nhiêu.
" My Treasure ".
" Chúng ta đang ở chỗ đông người, Tần tiên sinh. "
" Em gọi anh một tiếng. "
Tần Ngọc chôn trong lòng anh che miệng cười trộm, " Tần tiên sinh ~ Tần tiên sinh, đủ rồi chứ "
" Không đủ ", anh đi bên cạnh Tần Ngọc, ôm vai cậu, thỉnh thoảng sẽ có vài người trong siêu thị liếc mắt nhìn họ, nhưng cũng không quá mức chú ý, anh nhỏ giọng nói bên tai Tần Ngọc, " Anh còn muốn lúc lên giường em cũng gọi anh như vậy. "
Gương mặt trắng nõn của Tần Ngọc hồng hồng, cậu che miệng anh, đẩy đầu anh sang một bên, " Trước đây em bị cái vẻ ngoài lịch sự của anh lừa, anh đúng là một tên vừa lịch sự vừa lưu manh. "
Tần Bồi Phong nâng kính, " Bà xã anh minh thần vũ. "
" Phải gọi lão công ".
Tần Bồi Phong thuận theo đổi lời, " Lão công anh minh thần vũ ".
Khiến Tần Ngọc có chút buồn cười, " Không biết xấu hổ. "
Đi dạo ở siêu thị một lát, chờ Tần Bồi Phong lái xe về nhà trời đã sắp tối, bầu trời một màu xanh lam, có chút gió thổi qua, làm giảm bớt cái nóng của mùa hè.
Tần Bồi Phong cắt một miếng bít tết, sau đó lại chuyển bếp làm bánh ngọt, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào.
" Em ăn hết một bữa này, có thể suốt một tháng sau cũng không cần ăn đồ ngọt nữa. ", Tần Ngọc ợ một cái, cảm thấy toàn thân đều ngọt ngào, ngọt vô cùng.
Tần Ngọc chép miệng, " Em còn muốn ăn đồ mặn "
Tần Bồi Phong mới vừa tháo tạp dề ra, sau khi nghe xong lại mang tạp dề vào, " Còn muốn ăn cái gì? "
" Tùy anh, đồ mặn là được. "
——————————————
Đã trễ lắm rồi
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên.
Tần Bồi Phong ngồi xổm trong phòng tắm, tay run run đổ thuốc trong chai ra, anh không thể đếm nổi số thuốc trên tay mình rốt cuộc có bao nhiêu viên, ngửa đầu liền một hớp nuốt xuống, sau đó nhét khăn lông vào miệng, cắn chặt, phòng ngừa tiếng gào thét của mình có thể bật ra, đáng sợ hơn là anh lo mình sẽ làm Tần Ngọc bị thương.
Đại não phân anh làm hai, một bên là lý trí, một bên là điên cuồng, anh biết mình lại phát bệnh, vì vậy cố gắng áp chế bản thân.
Lúc Tần Bồi Phong đến chỗ bác sĩ tâm lý, nhìn bệnh án miêu tả căn bệnh của mình liền không thể tin được.
Đây mà là con người sao, thật chẳng khác gì một con quái vật, thậm chí anh còn hoài nghi bác sĩ chẩn đoán sai, anh chưa từng nghe nói người mắc chứng cuồng loạn có thể tự khống chế lúc phát bệnh.
Ở trong mắt bác sĩ, Tần Bồi Phong là một bệnh nhân vô cùng chịu phối hợp, tích cực chữa trị, mà nguyên nhân của sự tích cực này là bởi vì người yêu của anh, bác sĩ hết lần này đến lần khác nói với Bồi Phong, anh không thể cứ kiềm chế mình như vậy, nếu không sau này có thể sẽ khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn.
" Mình không thể, mình không làm được ".
Tần Bồi Phong cắn khăn lông, co rúc trên nền đất lạnh băng.
" Không thể phát bệnh trước mặt em ấy, sẽ làm em ấy bị thương. "
" Mình thật sự thương em ấy, không thể để em ấy nhìn thấy bộ dáng này của mình. "
" Bình tĩnh lại. ".
Anh trấn anh bản thân.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, tứ chi tràn đầy cảm giác tê dại, anh vô lực nằm ngửa xuống, không quan tâm trên sàn đều là nước, vòi tắm cũng được mở để che giấu âm thanh.
Tần Bồi Phong đột nhiên che miệng, dạ dày anh co rút, axit tiêu hóa từ dạ dày trào ngược lên.
——————————
Tần Ngọc vẫn chưa ngủ hẳn, đang lúc cậu nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng nôn mửa, cậu ngồi dậy nhìn về phía phòng tắm, tai nhỏ lắng nghe, đúng là tiếng nôn mửa.
" Tần tiên sinh? "
Cậu nhìn thấy Tần Bồi Phong loã thể nằm trên bồn cầu nôn mửa, " Làm sao vậy? Dạ dày không khỏe? Em đi lấy thuốc cho anh ".
Tần Bồi Phong kéo tay cậu, lắc đầu, " Không sao, chỉ là trào ngược dạ dày thôi. "
" Có phải do lúc nãy ăn bánh ngọt quá nhiều không? "
" Không phải do bánh ngọt ", Tần Bồi Phong thở gấp, dạ dày nóng rực, " Dưới đất lạnh, sao lại không mang dép ".
Tần Ngọc cúi đầu nhìn, mới vừa rồi lo lắng, liền quên mang, " Một lát em sẽ mang, anh còn đứng được không? Em đỡ anh lên giường. "
" Không sao, thân thể tiên sinh của em khỏe lắm, không vấn đề gì đâu. ", Tần Bồi Phong chống bồn tắm đứng dậy
Tác dụng phụ để lại sau khi sử dụng thuốc khiến cho mắt anh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không nhìn thấy rõ, anh híp mắt lục tìm kính của mình.
" Trước lên giường, mắt kính chờ lát nữa em tìm cho anh. "
Tần Bồi Phong nằm lên giường, lúc này ý thức của anh đã bắt đầu không còn tỉnh táo, anh kéo tay Tần Ngọc, " Em lên ngủ đi ".
" Em tới ngay ", nói xong vẫn xuống lầu rót một ly nước ấm, cậu lục lọi trong nhà để tìm hòm thuốc, cậu dựa theo triệu chứng ghi trên giấy hướng dẫn, pha một ly thuốc dạ dày.
" Tần tiên sinh, uống thuốc ".
Tần Bồi Phong mơ mơ màng mang uống xong thuốc, đầu kề lên gối, lúc sắp tiến vào giấc ngủ trong đầu vẫn còn nghĩ
Ngày mai phải làm bữa sáng cho A Ngọc.
Hết chương 7.
Có nhiều bạn cảm thấy tình cảm của nhân vật chính chuyển biến quá nhanh, vừa gặp đã yêu, nhưng thật ra không có gì là " tự nhiên " hết, tất cả đều có nguyên do của nó, cho đến những chương cuối cùng, chúng ta sẽ có thể biết vì sao Tần tiên sinh lại yêu Tiểu A Ngọc nhiều đến vậy.
" Trứng gà, sữa, bột mì, còn có... "
" Còn có gì? ", Tần Ngọc đẩy xe đi trước Bồi Phong, tay cậu cầm một hộp sữa, quay đầu nhìn Bồi Phong chỉ mới nói có nửa câu.
" Còn có tiểu A Ngọc ".
" Tiểu A Ngọc không cho phép anh thêm cậu ấy vào bánh. "
Tần Bồi Phong tiếc nuối đẩy mắt kính, " Như vậy bánh sẽ không đủ ngọt "
" Vậy thêm Tần tiên sinh vào đi, em thấy ngọt là được. "
Tần Bồi Phong nhếch miệng, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ lên môi, " Tiểu A Ngọc là đang tỏ tình với anh hả. "
" Tần tiên sinh! Yêu cầu anh nghiêm túc mua nguyện liệu nấu ăn! ", Tần Ngọc như ông cụ non thở dài, " Em nhớ tới một chuyện. "
" Là chuyện gì? ", mặt Tần Bồi Phong đầy mơ hồ, anh vẫn còn chìm đắm trong lời tỏ tình ngập tràn bong bóng vừa rồi, không phản ứng được cậu đang nói gì.
" Mùa này bộ có dâu tây à! "
" Không có sao? "
" Không có... "
Không có bánh dâu tây để ăn khiến Tần Ngọc ngơ ngác ba giây, sau đó hỏi Bồi Phong, " Anh biết làm bánh trứng không? Bánh táo thì sao? Hay tụi mình đổi thành bánh chocolat? "
" Được. "
" Vậy được. ", Tần Ngọc lại cười hì hì chọn mấy quả táo, sau đó bỏ vào giỏ Bồi Phong đang cầm.
" Loại này không tươi "
" Ô...Anh nhìn không ra "
" Ha ha, cái này là kinh nghiệm cực kỳ bí mật của em, nhất định không truyền cho người ngoài. "
" Truyền cho anh thì sao? "
" Đương nhiên là được ". Tần Ngọc cầm hai trai táo lên cân nhắc xem nên chọn trái nào, lời nói ra thuận miệng nhưng lại nghiêm túc, " Anh là Tần tiên sinh của em. "
Tần Ngọc nói xong lại có chút ngượng ngùng, thấy Tần Bồi Phong đứng ngẩn ra, hình như là hơi sốc rồi.
"...Sao vậy? "
Tần Bồi Phong tiến lên, ôm Tần Ngọc vào lòng, càng ngày anh càng không thể buông tay cậu, càng cảm thấy cậu đúng là một viên ngọc quý giá, may thay anh dùng trăm phương nghìn cách cuối cùng cũng có được viên ngọc này trong tay, nếu như có ai đó trước anh có được cậu, anh không thể nghĩ được mình sẽ điên cuồng cùng hối hận nhiều bao nhiêu.
" My Treasure ".
" Chúng ta đang ở chỗ đông người, Tần tiên sinh. "
" Em gọi anh một tiếng. "
Tần Ngọc chôn trong lòng anh che miệng cười trộm, " Tần tiên sinh ~ Tần tiên sinh, đủ rồi chứ "
" Không đủ ", anh đi bên cạnh Tần Ngọc, ôm vai cậu, thỉnh thoảng sẽ có vài người trong siêu thị liếc mắt nhìn họ, nhưng cũng không quá mức chú ý, anh nhỏ giọng nói bên tai Tần Ngọc, " Anh còn muốn lúc lên giường em cũng gọi anh như vậy. "
Gương mặt trắng nõn của Tần Ngọc hồng hồng, cậu che miệng anh, đẩy đầu anh sang một bên, " Trước đây em bị cái vẻ ngoài lịch sự của anh lừa, anh đúng là một tên vừa lịch sự vừa lưu manh. "
Tần Bồi Phong nâng kính, " Bà xã anh minh thần vũ. "
" Phải gọi lão công ".
Tần Bồi Phong thuận theo đổi lời, " Lão công anh minh thần vũ ".
Khiến Tần Ngọc có chút buồn cười, " Không biết xấu hổ. "
Đi dạo ở siêu thị một lát, chờ Tần Bồi Phong lái xe về nhà trời đã sắp tối, bầu trời một màu xanh lam, có chút gió thổi qua, làm giảm bớt cái nóng của mùa hè.
Tần Bồi Phong cắt một miếng bít tết, sau đó lại chuyển bếp làm bánh ngọt, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào.
" Em ăn hết một bữa này, có thể suốt một tháng sau cũng không cần ăn đồ ngọt nữa. ", Tần Ngọc ợ một cái, cảm thấy toàn thân đều ngọt ngào, ngọt vô cùng.
Tần Ngọc chép miệng, " Em còn muốn ăn đồ mặn "
Tần Bồi Phong mới vừa tháo tạp dề ra, sau khi nghe xong lại mang tạp dề vào, " Còn muốn ăn cái gì? "
" Tùy anh, đồ mặn là được. "
——————————————
Đã trễ lắm rồi
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên.
Tần Bồi Phong ngồi xổm trong phòng tắm, tay run run đổ thuốc trong chai ra, anh không thể đếm nổi số thuốc trên tay mình rốt cuộc có bao nhiêu viên, ngửa đầu liền một hớp nuốt xuống, sau đó nhét khăn lông vào miệng, cắn chặt, phòng ngừa tiếng gào thét của mình có thể bật ra, đáng sợ hơn là anh lo mình sẽ làm Tần Ngọc bị thương.
Đại não phân anh làm hai, một bên là lý trí, một bên là điên cuồng, anh biết mình lại phát bệnh, vì vậy cố gắng áp chế bản thân.
Lúc Tần Bồi Phong đến chỗ bác sĩ tâm lý, nhìn bệnh án miêu tả căn bệnh của mình liền không thể tin được.
Đây mà là con người sao, thật chẳng khác gì một con quái vật, thậm chí anh còn hoài nghi bác sĩ chẩn đoán sai, anh chưa từng nghe nói người mắc chứng cuồng loạn có thể tự khống chế lúc phát bệnh.
Ở trong mắt bác sĩ, Tần Bồi Phong là một bệnh nhân vô cùng chịu phối hợp, tích cực chữa trị, mà nguyên nhân của sự tích cực này là bởi vì người yêu của anh, bác sĩ hết lần này đến lần khác nói với Bồi Phong, anh không thể cứ kiềm chế mình như vậy, nếu không sau này có thể sẽ khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn.
" Mình không thể, mình không làm được ".
Tần Bồi Phong cắn khăn lông, co rúc trên nền đất lạnh băng.
" Không thể phát bệnh trước mặt em ấy, sẽ làm em ấy bị thương. "
" Mình thật sự thương em ấy, không thể để em ấy nhìn thấy bộ dáng này của mình. "
" Bình tĩnh lại. ".
Anh trấn anh bản thân.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, tứ chi tràn đầy cảm giác tê dại, anh vô lực nằm ngửa xuống, không quan tâm trên sàn đều là nước, vòi tắm cũng được mở để che giấu âm thanh.
Tần Bồi Phong đột nhiên che miệng, dạ dày anh co rút, axit tiêu hóa từ dạ dày trào ngược lên.
——————————
Tần Ngọc vẫn chưa ngủ hẳn, đang lúc cậu nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng nôn mửa, cậu ngồi dậy nhìn về phía phòng tắm, tai nhỏ lắng nghe, đúng là tiếng nôn mửa.
" Tần tiên sinh? "
Cậu nhìn thấy Tần Bồi Phong loã thể nằm trên bồn cầu nôn mửa, " Làm sao vậy? Dạ dày không khỏe? Em đi lấy thuốc cho anh ".
Tần Bồi Phong kéo tay cậu, lắc đầu, " Không sao, chỉ là trào ngược dạ dày thôi. "
" Có phải do lúc nãy ăn bánh ngọt quá nhiều không? "
" Không phải do bánh ngọt ", Tần Bồi Phong thở gấp, dạ dày nóng rực, " Dưới đất lạnh, sao lại không mang dép ".
Tần Ngọc cúi đầu nhìn, mới vừa rồi lo lắng, liền quên mang, " Một lát em sẽ mang, anh còn đứng được không? Em đỡ anh lên giường. "
" Không sao, thân thể tiên sinh của em khỏe lắm, không vấn đề gì đâu. ", Tần Bồi Phong chống bồn tắm đứng dậy
Tác dụng phụ để lại sau khi sử dụng thuốc khiến cho mắt anh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không nhìn thấy rõ, anh híp mắt lục tìm kính của mình.
" Trước lên giường, mắt kính chờ lát nữa em tìm cho anh. "
Tần Bồi Phong nằm lên giường, lúc này ý thức của anh đã bắt đầu không còn tỉnh táo, anh kéo tay Tần Ngọc, " Em lên ngủ đi ".
" Em tới ngay ", nói xong vẫn xuống lầu rót một ly nước ấm, cậu lục lọi trong nhà để tìm hòm thuốc, cậu dựa theo triệu chứng ghi trên giấy hướng dẫn, pha một ly thuốc dạ dày.
" Tần tiên sinh, uống thuốc ".
Tần Bồi Phong mơ mơ màng mang uống xong thuốc, đầu kề lên gối, lúc sắp tiến vào giấc ngủ trong đầu vẫn còn nghĩ
Ngày mai phải làm bữa sáng cho A Ngọc.
Hết chương 7.
Có nhiều bạn cảm thấy tình cảm của nhân vật chính chuyển biến quá nhanh, vừa gặp đã yêu, nhưng thật ra không có gì là " tự nhiên " hết, tất cả đều có nguyên do của nó, cho đến những chương cuối cùng, chúng ta sẽ có thể biết vì sao Tần tiên sinh lại yêu Tiểu A Ngọc nhiều đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất