Chương 5: Từng gặp
... Gợi cảm...?
Đột nhiên từ ngữ này nảy lên trong đầu, hình dung ra chẳng biết tại sao lại mang theo một tia mập mờ.
Hiện tại là giờ làm việc... Cậu đến cùng là đang suy nghĩ cái gì a...
Hành động theo phản xạ tự nhiên, cậu hơi dời tầm mắt đang dán trên người Trác Cảnh Thành đi. Đúng vậy, phải nhìn qua chỗ khác thôi, người đàn ông này quá nguy hiểm.
Cậu biết rõ, sếp của mình là một người đàn ông trưởng thành rất hấp dẫn. Cậu cũng biết mình giống như hòn đá nhỏ bên đường, không có ý so sánh với anh, chỉ là
Bị hấp dẫn bởi một người xuất sắc lại vô tình tỏa ra hơi thở mê người là một điều rất đương nhiên, rất thiên kinh địa nghĩa.
Đó gần như là một bản năng nhất quán đến kỳ lạ của con người. Bởi vì chính mình không cách nào đạt được nên đặc biệt khát vọng.
Nguyên nhân là khó có thể dời đi sự chú ý từ Trác Cảnh Thành trước mặt. Người ta đặc biệt chói sáng mà...
Tuy nhiên, cậu nhất định phải làm như thế. Xuất phát từ bản năng, hầu như không cần suy nghĩ, vì cậu không muốn để người khác ảnh hưởng đến mình vì những lý do cá nhân và chủ quan như vậy.
( Đoạn này tác giả thực sự rườm rà lun huhu)
Đối mặt với Phương Thời Nhượng đang cấp tốc di chuyển ánh mắt, Trác Cảnh Thành chỉ là đưa tay lên kẹp điếu thuốc ở khóe miệng vào giữa những ngón tay mảnh khảnh.
Anh khẽ thở ra, giọng nói điềm tĩnh của anh trôi giữa màn khói trắng.
" Cậu đang rất khẩn trương sao? "
Phương Thời Nhượng vô thức ngẩng đầu. Từ nhỏ đến lớn, cha cậu nghiêm khắc giáo dưỡng, khi trả lời nhất định phải nhìn đối phương mà nói chuyện, đó là tôn trọng.
" Cũng tạm. "
Không hiểu vì sao, sau khi nghe những gì anh nói, Phương Thời Nhượng thấy bản thân có vẻ mơ hồ nghe, còn Trác Cảnh Thành thì nở một nụ cười mờ ảo.
" Vậy là tốt rồi. "
Anh hơi nghiêng đầu, kết nối với tầm nhìn của Phương Thời Nhượng khiến cho ánh nhìn ấy càng thêm trực tiếp và chặt chẽ.
Mặc dù tôi nghiêm khắc, nhưng, khi ở chung tôi muốn chúng ta giống như những người bạn. Bằng cách này, ngoài giờ hành chính chúng ta sẽ không quá nghiêm túc và bị gò bó bởi công việc. ( Ở chung khúc này là làm ziệc chung nha quý dị =))))
Và Tẻ nhạt vô vị không phải triết lý sống của anh.
Vừa nói xong lời này, anh liền thấy đôi mắt kia hơi trợn tròn, dường như đang không thể hiểu. So với vẻ mặt phẳng lặng ban đầu lại có chút đáng yêu thêm đôi phần.
"... Giống bạn bè? " Cậu có chút mơ hồ lặp lại.
Cậu cùng Trác Cảnh Thành có thể giống bạn bè sao?
Nhất thời cậu tưởng tượng không ra hình ảnh đó.
" Xảy ra chuyện gì sao? " Hình như thấy cậu nói gì đó nhưng anh nghe không rõ lắm. Đề nghị của anh rất đáng sợ sao? Nếu không, làm sao mà trông Phương Thời Nhượng có vẻ không thể chấp nhận được?
" Tôi không sao..."
Phương Thời Nhượng hơi cúi đầu xuống, dừng một chút lại tiếp tục nói.
" Thật có lỗi, tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, cho nên có chút khó nói. "
Hi vọng sự do dự của cậu không làm người khác tổn thương.
Trác Cảnh Thành bật cười. "Chuyện như vậy?" Chuyện như vậy là chuyện thuộc loại nào? Cậu không phải cố ý gọi anh là kẻ làm điều phi pháp, phải không?
" A..." Phương Thời Nhượng vội vàng giải thích " Tôi không có ác ý, chỉ là...không có nghĩ qua ngài sẽ nói ra đề nghị như vậy... ờm, ý của tôi là, tôi cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng, tôi sẽ cùng cấp trên của mình có thể có quan hệ giống như bạn bè... "
Trời ơi... Đứt quãng nói xong, cậu chỉ có ý muốn tự đào hố chôn mình. Cậu chưa bao giờ ghét cái miệng vụng về của mình như lúc này.
Cấp trên? Nghe vậy, nụ cười của Trác Cảnh Thành càng thêm rực rỡ, đương nhiên, cái đầu đang cúi thấp của Phương Thời Nhượng làm cho cậu tự nhiên không thấy được điều này.
Tôi đã nói rồi, về công, yêu cầu của tôi khá khắt khe. Nụ cười của anh lộ rõ vẻ thích thú. Nhưng riêng về tư, tôi nghĩ mình khá dễ hòa đồng. Đừng khẩn trương như thế, nói không chừng chúng ta rất hợp nhau. "
A... Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cùng người như Phương Thời Nhượng hợp nhau, nhưng mà, như chính anh nói, có lẽ cậu sẽ là ngoại lệ đầu tiên của anh.
Giọng nói bình tĩnh mang ý cười khiến Phương Thời Nhượng ngẩng đầu lên, bỏ qua khinh bỉ nhàn nhạt lóe lên trong mắt Trác Cảnh Thành, cậu xuất hiện trước mặt Trác Cảnh Thành với một nụ cười.
" Tôi đã biết."
" Ừm." Trác Cảnh Thành xoay người sang một bên, đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi đi về vị trí của mình. Vậy từ hôm nay, cậu sẽ theo Tề tiểu thư làm thực tập sinh. Nếu có gì thắc mắc, hãy hỏi cô ấy..."
Tôi hiểu rồi, cảm ơn. Thấy cũng đã đến giờ tan sở, cậu đứng dậy, Vậy thì tôi sẽ không làm gián đoạn công việc của ngài.
Cậu nói xong liền đi về phía cửa, vừa định xoay tay nắm cửa rời đi, lại nghe thấy Trác Cảnh Thành ném thêm một câu.
" Buổi sáng hôm đó cậu đến phỏng vấn, chúng ta đã gặp mặt, cậu nhớ không?"
Phương Thời Nhượng quay đầu lại, đáy mắt có chút khó hiểu. " Đúng vậy, tôi nhớ mà." Cậu thoạt nhìn như trí nhớ rất kém sao?
Trác Cảnh Thành một tay chống lên mép bàn, trong con ngươi xẹt qua một tia phức tạp kỳ lạ, anh giống như là nghiền ngẫm cười nhẹ, lại có phần thâm ý tiếp tục hỏi một câu.
"Nhưng khi phỏng vấn, tôi có cảm giác như cậu chưa bao giờ nhìn thấy tôi." Anh nghiêng đầu một chút, nhàn nhạt để cho người ta hiểu rõ nghi vấn của anh.
Nghe hiểu ngụ ý, Phương Thời Nhượng bất giác chớp mắt.
Ờm liệu điều đó có ảnh hưởng gì không? Cậu vô thức đáp.
Thậm chí nếu cậu là ông chủ của mình, bọn họ cùng lắm là chỉ vô tình gặp mặt một lần trước khi phỏng vấn diễn ra. Cũng không có nghĩa là điều gì đó sẽ xảy ra không phải sao?
Hay là... Trác Cảnh Thành cho rằng cậu không đủ tôn trọng anh?
"Nếu ngài cho rằng tôi cố tình phớt lờ ngài, thật xin lỗi, tôi không có ý đó."
Nói cũng phải, khả năng là do bản thân cậu sơ suất, có thể là Trác Kinh Thành rất quan tâm đến phép xã giao như vậy.
Thật sâu liếc Phương Thời Nhượng một cái, anh cười cười, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. "Tôi chỉ tùy tiện hỏi, cũng không có nghiêm trọng như vậy, đừng để ý nhiều. Được rồi, vậy cậu có thể tiếp tục công việc của mình."
"... Được."
Khẽ gật đầu, Phương Thời Nhượng rời khỏi văn phòng và đóng cửa.
Đương nhiên, cậu căn bản không biết rằng lúc cánh cửa khép lại, trong nháy mắt, Trác Cảnh Thành cũng lộ ra một nụ cười nhếch mép quyến rũ.
- ----------------------------------------------------
Vật thay thế 5
Thời gian đổi mới: 12/28 2001.
Đột nhiên từ ngữ này nảy lên trong đầu, hình dung ra chẳng biết tại sao lại mang theo một tia mập mờ.
Hiện tại là giờ làm việc... Cậu đến cùng là đang suy nghĩ cái gì a...
Hành động theo phản xạ tự nhiên, cậu hơi dời tầm mắt đang dán trên người Trác Cảnh Thành đi. Đúng vậy, phải nhìn qua chỗ khác thôi, người đàn ông này quá nguy hiểm.
Cậu biết rõ, sếp của mình là một người đàn ông trưởng thành rất hấp dẫn. Cậu cũng biết mình giống như hòn đá nhỏ bên đường, không có ý so sánh với anh, chỉ là
Bị hấp dẫn bởi một người xuất sắc lại vô tình tỏa ra hơi thở mê người là một điều rất đương nhiên, rất thiên kinh địa nghĩa.
Đó gần như là một bản năng nhất quán đến kỳ lạ của con người. Bởi vì chính mình không cách nào đạt được nên đặc biệt khát vọng.
Nguyên nhân là khó có thể dời đi sự chú ý từ Trác Cảnh Thành trước mặt. Người ta đặc biệt chói sáng mà...
Tuy nhiên, cậu nhất định phải làm như thế. Xuất phát từ bản năng, hầu như không cần suy nghĩ, vì cậu không muốn để người khác ảnh hưởng đến mình vì những lý do cá nhân và chủ quan như vậy.
( Đoạn này tác giả thực sự rườm rà lun huhu)
Đối mặt với Phương Thời Nhượng đang cấp tốc di chuyển ánh mắt, Trác Cảnh Thành chỉ là đưa tay lên kẹp điếu thuốc ở khóe miệng vào giữa những ngón tay mảnh khảnh.
Anh khẽ thở ra, giọng nói điềm tĩnh của anh trôi giữa màn khói trắng.
" Cậu đang rất khẩn trương sao? "
Phương Thời Nhượng vô thức ngẩng đầu. Từ nhỏ đến lớn, cha cậu nghiêm khắc giáo dưỡng, khi trả lời nhất định phải nhìn đối phương mà nói chuyện, đó là tôn trọng.
" Cũng tạm. "
Không hiểu vì sao, sau khi nghe những gì anh nói, Phương Thời Nhượng thấy bản thân có vẻ mơ hồ nghe, còn Trác Cảnh Thành thì nở một nụ cười mờ ảo.
" Vậy là tốt rồi. "
Anh hơi nghiêng đầu, kết nối với tầm nhìn của Phương Thời Nhượng khiến cho ánh nhìn ấy càng thêm trực tiếp và chặt chẽ.
Mặc dù tôi nghiêm khắc, nhưng, khi ở chung tôi muốn chúng ta giống như những người bạn. Bằng cách này, ngoài giờ hành chính chúng ta sẽ không quá nghiêm túc và bị gò bó bởi công việc. ( Ở chung khúc này là làm ziệc chung nha quý dị =))))
Và Tẻ nhạt vô vị không phải triết lý sống của anh.
Vừa nói xong lời này, anh liền thấy đôi mắt kia hơi trợn tròn, dường như đang không thể hiểu. So với vẻ mặt phẳng lặng ban đầu lại có chút đáng yêu thêm đôi phần.
"... Giống bạn bè? " Cậu có chút mơ hồ lặp lại.
Cậu cùng Trác Cảnh Thành có thể giống bạn bè sao?
Nhất thời cậu tưởng tượng không ra hình ảnh đó.
" Xảy ra chuyện gì sao? " Hình như thấy cậu nói gì đó nhưng anh nghe không rõ lắm. Đề nghị của anh rất đáng sợ sao? Nếu không, làm sao mà trông Phương Thời Nhượng có vẻ không thể chấp nhận được?
" Tôi không sao..."
Phương Thời Nhượng hơi cúi đầu xuống, dừng một chút lại tiếp tục nói.
" Thật có lỗi, tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, cho nên có chút khó nói. "
Hi vọng sự do dự của cậu không làm người khác tổn thương.
Trác Cảnh Thành bật cười. "Chuyện như vậy?" Chuyện như vậy là chuyện thuộc loại nào? Cậu không phải cố ý gọi anh là kẻ làm điều phi pháp, phải không?
" A..." Phương Thời Nhượng vội vàng giải thích " Tôi không có ác ý, chỉ là...không có nghĩ qua ngài sẽ nói ra đề nghị như vậy... ờm, ý của tôi là, tôi cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng, tôi sẽ cùng cấp trên của mình có thể có quan hệ giống như bạn bè... "
Trời ơi... Đứt quãng nói xong, cậu chỉ có ý muốn tự đào hố chôn mình. Cậu chưa bao giờ ghét cái miệng vụng về của mình như lúc này.
Cấp trên? Nghe vậy, nụ cười của Trác Cảnh Thành càng thêm rực rỡ, đương nhiên, cái đầu đang cúi thấp của Phương Thời Nhượng làm cho cậu tự nhiên không thấy được điều này.
Tôi đã nói rồi, về công, yêu cầu của tôi khá khắt khe. Nụ cười của anh lộ rõ vẻ thích thú. Nhưng riêng về tư, tôi nghĩ mình khá dễ hòa đồng. Đừng khẩn trương như thế, nói không chừng chúng ta rất hợp nhau. "
A... Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cùng người như Phương Thời Nhượng hợp nhau, nhưng mà, như chính anh nói, có lẽ cậu sẽ là ngoại lệ đầu tiên của anh.
Giọng nói bình tĩnh mang ý cười khiến Phương Thời Nhượng ngẩng đầu lên, bỏ qua khinh bỉ nhàn nhạt lóe lên trong mắt Trác Cảnh Thành, cậu xuất hiện trước mặt Trác Cảnh Thành với một nụ cười.
" Tôi đã biết."
" Ừm." Trác Cảnh Thành xoay người sang một bên, đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi đi về vị trí của mình. Vậy từ hôm nay, cậu sẽ theo Tề tiểu thư làm thực tập sinh. Nếu có gì thắc mắc, hãy hỏi cô ấy..."
Tôi hiểu rồi, cảm ơn. Thấy cũng đã đến giờ tan sở, cậu đứng dậy, Vậy thì tôi sẽ không làm gián đoạn công việc của ngài.
Cậu nói xong liền đi về phía cửa, vừa định xoay tay nắm cửa rời đi, lại nghe thấy Trác Cảnh Thành ném thêm một câu.
" Buổi sáng hôm đó cậu đến phỏng vấn, chúng ta đã gặp mặt, cậu nhớ không?"
Phương Thời Nhượng quay đầu lại, đáy mắt có chút khó hiểu. " Đúng vậy, tôi nhớ mà." Cậu thoạt nhìn như trí nhớ rất kém sao?
Trác Cảnh Thành một tay chống lên mép bàn, trong con ngươi xẹt qua một tia phức tạp kỳ lạ, anh giống như là nghiền ngẫm cười nhẹ, lại có phần thâm ý tiếp tục hỏi một câu.
"Nhưng khi phỏng vấn, tôi có cảm giác như cậu chưa bao giờ nhìn thấy tôi." Anh nghiêng đầu một chút, nhàn nhạt để cho người ta hiểu rõ nghi vấn của anh.
Nghe hiểu ngụ ý, Phương Thời Nhượng bất giác chớp mắt.
Ờm liệu điều đó có ảnh hưởng gì không? Cậu vô thức đáp.
Thậm chí nếu cậu là ông chủ của mình, bọn họ cùng lắm là chỉ vô tình gặp mặt một lần trước khi phỏng vấn diễn ra. Cũng không có nghĩa là điều gì đó sẽ xảy ra không phải sao?
Hay là... Trác Cảnh Thành cho rằng cậu không đủ tôn trọng anh?
"Nếu ngài cho rằng tôi cố tình phớt lờ ngài, thật xin lỗi, tôi không có ý đó."
Nói cũng phải, khả năng là do bản thân cậu sơ suất, có thể là Trác Kinh Thành rất quan tâm đến phép xã giao như vậy.
Thật sâu liếc Phương Thời Nhượng một cái, anh cười cười, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. "Tôi chỉ tùy tiện hỏi, cũng không có nghiêm trọng như vậy, đừng để ý nhiều. Được rồi, vậy cậu có thể tiếp tục công việc của mình."
"... Được."
Khẽ gật đầu, Phương Thời Nhượng rời khỏi văn phòng và đóng cửa.
Đương nhiên, cậu căn bản không biết rằng lúc cánh cửa khép lại, trong nháy mắt, Trác Cảnh Thành cũng lộ ra một nụ cười nhếch mép quyến rũ.
- ----------------------------------------------------
Vật thay thế 5
Thời gian đổi mới: 12/28 2001.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất