Vẻ Ngoài

Chương 50: (Thuần tình tiết vụ án)

Trước Sau
Mạnh Chiêu xử lý vết thương đơn giản, sau đó đẩy cửa phòng quan sát ra, bước vào đánh giá Ngô Vi Hàm trong phòng thẩm vấn lúc này qua lớp kính hai mặt.

Nửa người trên của Ngô Vi Hàm ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, đây là một tư thế cực kỳ thả lỏng. Có lẽ trong ảo tưởng của Ngô Vi Hàm, giờ này những người trong xe cứu thương đã hoàn toàn về chầu trời trong vụ tai nạn xe kia, mà những tội ác của y cũng biến mất không còn tăm tích theo vụ tai nạn xe đó.

Nghĩ đến Lục Thời Sâm vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, lại nhìn Ngô Vì Hàm không hề sợ hãi trước mắt, một cơn tức giận trong người Mạnh Chiêu vọt lên cổ họng. Anh siết chặt nắm đấm, ước gì có thể lôi Ngô Vi Hàm ra khỏi phòng thẩm vấn, tìm một nơi không có giám sát đánh cho y một trận nhừ đòn.

Nhưng Mạnh Chiêu biết, lúc này anh nhất định phải bình tĩnh hơn Ngô Vi Hàm, mới có thể khiến cho Ngô Vi Hàm nhận được trừng phạt vốn có.

Nhìn tư thế thả lỏng của Ngô Vi Hàm, lại thêm trước đó đã quen biết, anh hiểu được lần thẩm vấn này không đơn giản như vậy. Muốn moi sự thật từ trong miệng Ngô Vi Hàm ra, thực sự khó càng thêm khó.

Cách duy nhất, đó là nghĩ trăm phương nghìn kế đánh tan phòng tuyến tâm lý của Ngô Vi Hàm, một khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ thì sẽ biểu hiện ra hành động bên ngoài, đồng thời nhất định sẽ mang đến tác dụng lớn cho thẩm vấn sau này.

Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, cố gắng để cho mình duy trì lý tính lớn nhất để tiến hành thẩm vấn lần này.

Sau đó anh đi qua và đẩy cửa phòng thẩm vấn ra. Một cảnh sát khác phụ trách ghi chép quá trình thẩm vấn lần này cũng theo anh đi vào.

Thấy cửa bị đẩy ra, Ngô Vi Hàm quay đầu nhìn sang, Mạnh Chiêu cũng nhìn về phía y.

Hai người đều không nói gì, Mạnh Chiêu kéo cái ghế trước bàn thẩm vấn ra rồi ngồi xuống, dùng ánh mắt bén nhọn lại dò xét nhìn chằm chằm Ngô Vi Hàm.

Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt không hề sợ hãi này của Ngô Vi Hàm…

Bên dưới cái bị thịt gọn gàng này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tội ác xấu xí?

Con ác ma khoác lớp da người này rốt cuộc còn từng phạm vào tội ác tày trời gì?

Cùng lúc đó, Ngô Vi Hàm cũng nhìn anh, dường như cũng chẳng tin đội trưởng cảnh sát hình sự trẻ tuổi trước mắt này có thể có bản lĩnh lớn bao nhiêu.

Ánh mắt hai người giằng co một lát, Mạnh Chiêu giơ tay xắn tay áo sơ mi của mình lên, lộ ra lớp băng vải rớm máu bên dưới, anh mở miệng: “Anh biết cánh tay của tôi bị thương như thế nào không?”

Ánh mắt của Ngô Vi Hàm rơi trên cánh tay anh, nhìn chằm chằm vết thương của anh mấy giây, không lên tiếng mà chuyển ánh mắt lên mặt Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu lấy chiếc điện thoại tìm được trong nhà Ngô Vi Hàm ra, đặt trên bàn thẩm vấn: “Con cá mập trong nhà sếp Ngô hung dữ quá, suýt nữa đã cắn đứt cánh tay tôi rồi.”

Lúc nghe đến hai chữ “cá mập” này, ánh mắt của Ngô Vi Hàm thay đổi trong nháy mắt, Mạnh Chiêu nhận ra được, tư thế thả lỏng trên người Ngô Vi Hàm đã hoàn toàn biến mất.

Không sai, người trước mắt này nhất định là hung thủ, hơn nữa không thể tự nhiên điềm tĩnh như vẻ bề ngoài nữa, có khả năng đánh tan phòng tuyến tâm lý của người này!

“Đối với tâm kế và năng lực phản trinh sát của sếp Ngô, tôi thật sự nhìn với con mắt khác,” Mạnh Chiêu nói tiếp, “Tôi muốn hỏi một câu, chiếc điện thoại này giấu ở nơi khuất như thế, rốt cuộc nó dùng để làm gì nhỉ?”

Ngô Vi Hàm vẫn không lên tiếng, hình như quyết định muốn im lặng đến cùng.

Mạnh Chiêu lại lấy ra một chiếc điện thoại khác, đó là chiếc điện thoại tìm được trên người tài xế xe tải đã tử vong tại chỗ. Anh nhìn Ngô Vi Hàm: “Nếu anh không chịu trả lời, vậy không ngại đoán xem, chiếc điện thoại này lại dùng để làm gì? Chủ nhân của bây giờ ở đâu?”

Giọng nói của Mạnh Chiêu dần trở nên lạnh lùng: “Không giờ hai tư phút, giữa hai chiếc điện thoại này đã trò chuyện ba lần, thời gian tổng cộng dài tám phút bốn tám giây, cuối cùng cuộc trò chuyện này nói gì, tôi tin không có ai rõ ràng hơn sếp Ngô, có định chia sẻ với tôi không?”

“Rất đáng tiếc là, khi đó tôi cũng ở trên xe cứu thương, nhìn thấy tôi còn sống xuất hiện ở đây, sếp Ngô có thấy bất ngờ không?”

Đường cong cánh tay của Ngô Vi Hàm trở nên căng cứng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, y vẫn im lặng, nhưng Mạnh Chiêu biết, sự im lặng này không còn xuất phát từ sự tự tin, mà vì y đang sợ hãi – sợ một khi mở miệng, sẽ bị nắm thóp!

Mạnh Chiêu đập mạnh bàn một cái, nâng cao âm lượng: “Ngô Vi Hàm, anh cho rằng anh không nói gì cả, những tội ác này sẽ không liên quan gì với anh sao?!”

Mạnh Chiêu đứng dậy, hai cánh tay chống lên mặt bàn, nhìn xuống Ngô Vi Hàm ở đối diện, thực hiện cảm giác áp bách im lặng với y, sau đó anh đưa ra một loạt chất vấn cho Ngô Vi Hàm…

“Nói, tại sao phải giam cầm những cô gái kia?”



“Anh giam cầm các cô ấy nhiều năm như vậy rốt cuộc muốn làm gì?”

“Căn tầng hầm đó anh xây dựng khi nào?”

“Viện dưỡng lão kia thực tế do anh sở hữu đúng không?”

“Sai tài xế xe tải đâm xe cứu thương, anh muốn giết người diệt khẩu à?!”

Âm lượng của anh câu này cao hơn câu kia, mỗi một câu chất vấn đều vô cùng có cường độ, nói xong câu nói cuối cùng, trong phòng thẩm vấn thậm chí xuất hiện tiếng vọng.

Ngón tay luôn xòe trên bàn của Ngô Vi Hàm co lại, hai cánh tay siết chặt vào nhau, đây là phản ứng chỉ xuất hiện khi con người trong tình trạng căng thẳng.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Ngô Vi Hàm đối diện, im lặng kéo dài một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ… Anh biết, đối với Ngô Vi Hàm của lúc này mà nói im lặng cũng là một sự tra tấn.

Một lát sau, hai cánh tay anh chống mặt bàn, thân trên cúi về phía Ngô Vi Hàm, lần này anh thấp giọng, nói bên tai Ngô Vi Hàm: “Tài xế anh thuê, đã cung cấp khá nhiều manh mối cho chúng tôi.”

“Mà bây giờ điều tôi vô cùng mong đợi đó là đợi những cô gái được cứu ra kia từng người tỉnh lại, rồi sẽ mang đến bất ngờ gì cho anh?”

“Thời gian để lại cho anh đã không còn nhiều nữa, tự thú tranh thủ giảm mức hình phạt xuống, hay là đợi tôi tự tay đào ra nhiều tội ác của anh hơn, Ngô Vi Hàm, anh tự chọn đi.”

Hai cánh tay của Ngô Vi Hàm nắm rất chặt, hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút.

Tài xế kia… Tài xế kia chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn rơi vào trong tay cảnh sát, hơn nữa rất có thể đã khai mình ra?!

Mà chiếc điện thoại mình giấu ở nhà, thế mà cũng bị cảnh sát tìm ra được…

Rốt cuộc trong tay cảnh sát còn nắm giữ bao nhiêu chứng cứ? Những người bị y nhốt trong tầng hầm ở viện dưỡng lão có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào hay không, ngay từ đầu y nên ra tay giết các cô gái kia mới đúng!

Tóm lại phải làm như thế nào… Trong đầu Ngô Vi Hàm nhanh chóng hiện ra những suy nghĩ này, liệu thú nhận có thật sự được giảm án không? Tiếp tục im lặng, đợi chờ mình là kết quả như thế nào?

Bởi vì khoảng cách rất gần, Mạnh Chiêu có thể thấy trên trán Ngô Vi Hàm đã rịn ra mồ hôi lạnh.

Xem ra, đối với tình huống chuyện đã nằm ngoài sự khống chế của mình, Ngô Vi Hàm bất ngờ, đã đạt tới giới hạn sụp đổ toàn bộ.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi Ngô Vi Hàm hết mím chặt lại mở ra, có vẻ như y sẽ nói điều gì đó vào giây tiếp theo.

Đây là một hồi giằng co im lặng, anh đang dùng sự im lặng ép buộc Ngô Vi Hàm mở miệng.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn sau lưng bị người đẩy ra, một tiếng mở cửa phòng đột ngột đã cắt ngang thời gian im lặng này, bầu không khí căng thẳng cao độ trong căn phòng vừa nãy đã thả lỏng bởi vì tiếng cửa này.

Mạnh Chiêu lập tức nhíu mày lại, quay đầu: “Ai?!”

Ngoài cửa có người thò đầu vào, người kia mặc âu phục giày da, nói một câu: “Sếp Ngô, cậu có quyền giữ im lặng, tôi là luật sư của cậu.”

Ngô Vi Hàm ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía luật sư kia, như là nhìn thấy cứu tinh, y lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ai cho ông đi vào?!” Cơn phẫn nộ của Mạnh Chiêu nháy mắt bị nhen lửa, “Cút ra ngoài!”

Cảnh sát hấp ta hấp tấp theo tới vội vàng kéo luật sư kia ra ngoài, vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi đội phó Mạnh, tôi nhất thời không ngăn được…”

Mạnh Chiêu đi qua, giơ tay nắm chặt cổ áo của luật sư kia, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút như vậy… Anh đã có thể hoàn toàn đánh tan Ngô Vi Hàm, moi ra sự thật từ trong miệng y. Nghĩ đến Lục Thời Sâm vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa rõ sống chết, nghĩ đến những cô gái hôn mê bất tỉnh được cứu ra từ viện dưỡng lão, anh thật sự muốn tung một cú đấm tẩn chết luật sư trước mắt này.

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói với luật sư kia: “Gây trở ngại chấp hành công vụ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, luật sư như ông nên biết rằng phải gánh chịu hậu quả chứ?”

Anh dùng sức ném luật sư cho cảnh sát sau lưng: “Trước tiên mang ông ta đi, lát nữa cậu đến tìm tôi!”

Cảnh sát bắt giữ luật sư đi, Mạnh Chiêu đi tới đi lui trong phòng quan sát, anh không có cách nào làm dịu cơn phẫn nộ của mình. Mẹ kiếp, đợi thêm năm giây, anh đã có thể cạy ra sự thật từ miệng Ngô Vi Hàm, lại vì một tên luật sư chó má đột nhiên xâm nhập mà thất bại trong gang tấc!



Sau lưng, một cảnh sát khác phụ trách ghi chép thẩm vấn cũng ra khỏi phòng thẩm vấn, kéo cửa đóng lại: “Đội phó Mạnh, còn thẩm vấn tiếp không?”

“Còn thẩm cái đếch gì,” Mạnh Chiêu liếc qua Ngô Vi Hàm trong màn hình giám sát, chửi, “Thẩm thế quái nào được?!”

Ngô Vi Hàm trong phòng thẩm vấn đã xây lại phòng tuyến tâm lý trong vòng mấy giây ngắn ngủi. Bởi vì cứu tinh chạy đến kịp thời, phòng tuyến tâm lý này nhất định kiên cố hơn trước đó, muốn phá hủy nó một lần nữa còn khó hơn lên trời.

Mà luật sư vừa rồi truyền đạt lời nói cũng thật sự mấu chốt, ông ta truyền đạt một thông tin — Ngô Vi Hàm chỉ cần giữ im lặng, chuyện còn lại tự nhiên sẽ có những người khác giải quyết giúp y.

Mạnh Chiêu đè nén lửa giận, kéo cửa phòng quan sát đi ra ngoài, cảnh sát phụ trách thu hình ở sau lưng đi ra theo: “Đội phó Mạnh, đoạn thẩm vấn vừa rồi, hỏi như vậy có thể xảy ra vấn đề gì không?”

“Xảy ra vấn đề gì?” Giọng nói của Mạnh Chiêu rất hung.

“Là cái câu anh nói, tài xế cung cấp khá nhiều manh mối, không phải tài xế kia tử vong tại chỗ rồi à… Có thể liên quan đến gian lận lời khai không?”

“Điện thoại kia có phải manh mối cung cấp trên người tài xế không? Anh cảm còn có thể thẩm vấn như nào?”

Cảnh sát áp tải luật sư đi lúc này đã quay lại, đối mặt với Mạnh Chiêu đang giận đùng đùng, có phần không dám nói lời nào.

“Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Chiêu dừng bước, nghiêm nghị nói, “Ngay cả một luật sư cũng không ngăn dược, còn làm cảnh sát gì nữa?!”

“Xin lỗi đội phó Mạnh,” Cảnh sát kia luôn miệng xin lỗi, “Đêm nay nhiều người đi phụ trách phong tỏa viện dưỡng lão, những người còn lại đều đang tra hỏi và trông giữ những nhân viên của viện dưỡng lão, trong cục không đủ người, lúc tôi đang trông giữ những nhân viên kia thì chú ý tới có người đang đi về phía phòng thẩm vấn, đợi đến lúc đuổi theo đã không kịp rồi…”

“Được rồi, cậu đi làm việc trước đi.” Mạnh Chiêu hơi bực bội xua tay, đuổi cậu ta đi.

Bởi vì vừa rồi bị luật sư nọ cắt ngang, quá trình phá án và bắt giam lại một lần nữa rơi vào thế bí.

Những người được cứu ra từ tầng hầm của viện dưỡng lão có thể tỉnh lại không, lúc nào có thể tỉnh lại vẫn chưa biết được.

Nhân viên công tác của viện dưỡng lão có vẻ như cũng hoàn toàn không biết vì về chuyện giam cầm ở tầng hầm.

Mặc dù tìm được điện thoại trò chuyện của Ngô Vi Hàm và tài xế xe tải, nhưng bởi vì điện thoại này đã được xử lý đặc biệt, không có cách nào tra được nội dung trò chuyện, cũng không thể chứng minh Ngô Vi Hàm thuê người giết người…

Mặc dù từng manh mối đều chỉ về phía Ngô Vi Hàm, nhìn từ phản ứng của Ngô Vi Hàm, y đúng là hung thủ thật tạo thành cục diện như bây giờ. Nhưng không có bất kỳ một chứng cứ thực chất nào có thể trực tiếp định tội Ngô Vi Hàm.

Chứng cứ, nhất định phải tìm được chứng cứ… Đại não của Mạnh Chiêu bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, trước khi Lục Thời Sâm tỉnh lại, ít nhất anh phải tìm được một bằng chứng xác thực, đưa Ngô Vi Hàm vào trại tạm giam.

Mạnh Chiêu sắp xếp manh mối từ đầu đến cuối…

Ban đầu là Chu Diễn, nhưng vụ án của Chu Diễn không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh có liên quan đến Ngô Vi Hàm;

Sau đó là Triệu Đồng, nhưng Triệu Đồng tự tử đã mười năm, đội bắt nạt năm đó cũng đều bị Ngô Vi Hàm mua chuộc;

Sau đó Từ Doanh Doanh và Hứa Ngộ Lâm mất tích, những cô gái khác được cứu ra từ viện dưỡng lão…

Còn có toàn bộ nhân viên công tác của viện dưỡng lão, tài xế xe tải tử vong tại chỗ…

Không đúng, còn thiếu gì đó, từ đầu vụ án đến nay…

Lâm Lang!

Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện cái tên này.

Trong mười năm không ra khỏi cửa, năm đó những chuyện xảy ra trên người Lâm Lang, nhất định không thể may mắn hơn Hứa Ngộ Lâm và Từ Doanh Doanh là bao…

Nếu như có thể khiến Lâm Lang mở miệng, hoặc có thể, trên người Lâm Lang còn giữ bằng chứng về phạm tội của Ngô Vi Hàm gây ra vào mười năm trước, vậy thì nhất định có thể phá tan cục diện bế tắc bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau