Chương 87
Hôm sau trời vừa sáng, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đã lên đường đến trạm đường sắt cao tốc, trước khi đi thì đến cục thành phố gặp đội trưởng Triệu một lần.
Đội trưởng Triệu đi ra từ tòa nhà cục thành phố, vẫy tay với họ từ xa, đến gần rồi anh ta nhìn Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh xem ra cơ thể hồi phục rất tốt, sắp trở về phục chức rồi?”
“Chưa có thông báo xuống, ” Mạnh Chiêu cười nói, “Em về trước đợi lệnh.”
“Cũng chỉ là chuyện hai ngày, ý dân mãnh liệt như thế, bên trên không thể đối nghịch với dân chúng. Anh cũng xem chương trình tối qua rồi, giáo sư Chu nói rất hay, trước kia ông ấy đến đại học công an bọn anh tọa đàm, lần nào cũng chật ních không còn chỗ ngồi.”
“Đúng thế,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Đàn anh, cảm ơn anh và cục trưởng Lý có thể cho em tham gia hành động cứu viện lần này, còn điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố phối hợp với phương án của em và cố vấn Lục. Em đến vẫn muốn hỏi một câu, gần đây lùng bắt có tiến triển không?”
“Mỗi cửa khẩu giao thông vẫn đang canh phòng nghiêm ngặt cổ thủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện tình huống khả nghi, trên người hai sát thủ kia còn bị thương, đoán chừng giờ đang trong tình trạng lẩn trốn, không dám tùy tiện ra ngoài hoạt động. Bọn anh đã phát lệnh truy nã, hễ có tiến triển sẽ lập tức thông báo cho cậu.”
“Được, vậy công an hai nơi chúng ta sẽ phối hợp với nhau, tranh thủ sớm ngày phá án.” Mạnh Chiêu nói xong, chào nghiêm với đội trưởng Triệu một cái.
Đội trưởng Triệu cũng giơ tay chào lại anh: “Nhất định.”
Đường sắt cao tốc phóng nhanh về phía Minh Đàm, bên mặt của Mạnh Chiêu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn Nham Thành nhiều núi.
Khi một lần nữa chạy qua đường hầm, phía trước sáng ngời trở nên tối tăm, tiếng ồn ào bên tai yếu ớt, Mạnh Chiêu thở dài một hơi khẽ đến mức khó nghe thấy.
Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Mặc dù công an Nham Thành đã phát lệnh truy nã, nhưng muốn bắt được hai tên sát thủ kia, độ khó thật sự quá lớn, Nham Thành nhiều núi, lại cung cấp cơ hội thiên nhiên cho tội phạm lẩn trốn và chạy trốn. Nếu giống như trước đó chúng ta suy đoán, hai sát thủ này sẽ tự tay đưa đồ vào tay Ngô Gia Nghĩa, vậy chúng ta nhất định phải nghĩ cách mau chóng giám sát Ngô Gia Nghĩa toàn diện.”
Lục Thời Sâm tiếp tục lật xem thông tin trong tay: “Vẫn chưa phục chức đã bắt đầu nghĩ đến chuyện vụ án rồi.”
“Đúng đó… ” Mạnh Chiêu dựa vào lưng ghế, “Sao tôi cảm thấy, cậu không hy vọng tôi phục chức nhỉ?”
“Cậu bị thương vừa khỏi, vẫn chưa nghỉ ngơi nhiều.”
“Cậu sợ tôi lại gặp nguy hiểm?” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn hắn, “Cố vấn Lục, bây giờ biết lo lắng cho tôi rồi? Lúc đó khi điều tra căn cứ lồng tối, tôi bảo Chu Kỳ Dương trông cậu ở trên xe, sao cậu không nghe lấy một lần?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, làm như không nghe thấy.
*
Hai giờ chiều, đường sắt cao tốc đến ga.
Hai người quay về nhà Mạnh Chiêu lái xe trước, sau đó đến chỗ Mạnh Nhã Thù một chuyến, đón Lục Tiểu Đao về.
Đứng trước cửa nhà Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu giơ tay nhấn chuông cửa. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, nhưng hình như không phải đi về phía cửa, giọng Mạnh Nhã Thù láng máng truyền ra cửa: “Ôi không sao, là anh em, anh ấy đến đón sếp Lục về nhà.” Chắc là đang nói chuyện với Lâm Lang.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên lần nữa, lần này càng ngày càng gần cánh cửa.
Cửa đẩy ra, Mạnh Nhã Thù mang theo mái tóc rối như tổ quạ thò cổ ra: “Anh, anh đến rồi?” Nói rồi cô nhìn thấy Lục Thời Sâm đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, hơi ngẩn ra, “Anh Thời Sâm cũng đi cùng à? Hai anh vào đi.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm vào nhà, ngồi xuống sofa, Lục Tiểu Đao tung bốn chân lên chạy về phía Lục Thời Sâm.
Mạnh Nhã Thù nhanh chóng kéo Lâm Lang vào phòng bên cạnh: “Các anh ngồi tự nhiên, đợi em hai phút!”
“Đi trang điểm.” Mạnh Chiêu tập mãi thành quen giải thích với Lục Thời Sâm.
Nghe phòng bên cạnh vang lên âm thanh trò chuyện của hai cô gái và âm thanh luống cuống tay chân, Mạnh Chiêu nhớ đến Mạnh Nhã Thù trong chương trình tối qua.
Từ tối qua đến bây giờ anh vẫn có phần tự trách, bởi vì nhất thời bốc đồng, phải để em gái của mình đứng ra nói chuyện vì mình ở nơi công cộng, để lộ vết sẹo như vậy, lộ ra bí mật bản thân không muốn ai biết nhất, cho dù đối với ai mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hai phút sau, Mạnh Nhã Thù đẩy cửa phòng đi ra, cô đã buộc tóc, còn cấp tốc trang điểm nhẹ — gặp người khác phải trang điểm, đây là nguyên tắc xử sự bền lòng vững dạ của Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Chiêu đứng lên, vẫy tay với Mạnh Nhã Thù: “Tiểu Thù, đến phòng sách với anh một chuyến.”
Hai người đi vào phòng sách, Mạnh Chiêu đóng cửa lại, nhìn Mạnh Nhã Thù: “Chuyện chương trình tối qua, bố em biết không?”
“Biết, em nói với bố trước rồi, bố đồng ý cho em đi.”
Mạnh Chiêu im lặng một lúc, vừa định lên tiếng, Mạnh Nhã Thù đã giành nói trước: “Anh, anh không cần lo lắng cho em… Em đã trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì.”
Mạnh Chiêu nhìn cô, thở dài rất khẽ: “Tiểu Thù, người trên mạng tốt xấu lẫn lộn, nhìn từ hiện tại, thiện ý chiếm tuyệt đại đa số che mất một phần ác ý rất nhỏ, nhưng theo trận sóng gió này chậm rãi qua đi, những ác ý lẻ tẻ kia rất có thể sẽ lộ rõ ra, luôn có một vài người ti tiện sẽ tự cho rằng nắm giữ nhược điểm của em, lợi dụng vết thương của em để tấn công em, đâm em, em phải chuẩn bị sẵn không đếm xỉa gì đến họ.”
“Em biết,” Mạnh Nhã Thù nói, “Bây giờ em là V blogger có ba triệu fan, không sợ bọn họ. Anh cũng không cần sợ, em và fan đều là hậu thuẫn kiên cố của anh, cái kiểu xông pha chiến đấu vì anh ấy.”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, giơ tay lên sờ đầu Mạnh Nhã Thù.
“Đúng rồi, bố bảo em hỏi anh, hôm nay có về ăn cơm không?”
“Tối nay sẽ ăn cơm với giáo sư Chu, để hôm khác đi, lát nữa anh gọi điện nói với cậu.”
“Vâng,” Mạnh Nhã Thù gật đầu, thấy Mạnh Chiêu định quay người đi ra phòng, cô giữ chặt cánh tay Mạnh Chiêu, “Anh ơi…”
“Sao vậy?” Động tác của Mạnh Chiêu dừng lại, “Còn có chuyện khác?”
“Anh Thời Sâm,” Mạnh Nhã Thù hất cằm về phía phòng khách, “Sao lúc nào cũng đi cùng anh vậy?”
Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy hơi chột dạ, nhưng biểu hiện trên mặt rất tự nhiên, “… Cậu ấy là cố vấn của anh, đương nhiên phải duy trì hành động cùng anh, hơn nữa cậu ấy mới từ nước ngoài trở về không lâu, cũng không có bạn bè khác.”
“Vậy anh ấy cũng không có bạn gái?” Mạnh Nhã Thù hạ giọng, “Anh ơi, anh nói em có hy vọng không?”
Mạnh Chiêu: “…” Hóa ra không phải Mạnh Nhã Thù nhìn ra điều gì, mà là Mạnh Nhã Thù có ý với Lục Thời Sâm.
“Người này không được.”
“Tại sao? Đẹp trai thế cơ mà… Tính em chỉ thích trai đẹp.”
“Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, người này là đồ cặn bã,” Mạnh Chiêu nghiêm mặt nói, “Không thích hợp với những cô gái thiếu kinh nghiệm sống như em.”
“Vậy à…” Mạnh Nhã Thù gật đầu như có điều suy nghĩ.
“Cặn bã” Lục Thời Sâm đang nửa ngồi trên mặt đất chơi với Lục Tiểu Đao, thấy Mạnh Chiêu đẩu cửa đi ra, hắn đứng lên.
Mạnh Chiêu cúi người sờ lên đầu Lục Tiểu Đao, đeo dây xích vào cho nó, lại nói với Lục Thời Sâm: “Đi thôi.”
“Em mua đồ chơi cho sếp Lục các anh có mang đi luôn không?’ Mạnh Nhã Thù đi theo hỏi.
“Không mang,” Mạnh Chiêu đứng thẳng người, “Nói không chừng vài ngày sau lại phải đưa tới đây, cứ để ở chỗ em đi.”
Lúc này Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Nhã Thù, mở miệng nói: “Là Lục Tiểu Đao.”
“Dạ?’ Mạnh Nhã Thù ngẩn tò te.
“Tên con chó.”
“Ò…” Mạnh Nhã Thù lặp lại, “Lục Tiểu Đao.”
“Ừ.”
Có lẽ nghe thấy hai người sẽ đi, lúc này Lâm Lang đi ra từ trong phòng, đứng ở cửa phòng, nhẹ giọng chào hỏi hai người: “Cảnh sát Mạnh, cố vấn Lục.”
Mạnh Chiêu cười với chị: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Lâm Lang gật đầu: “Ừ.”
Mạnh Nhã Thù đi tới kéo chị qua: “Anh, hôm qua lên chương trình là chị Lang trang điểm cho em đấy, anh thấy sao, xinh không? Có phải vừa đoan trang vừa hào phóng không?”
“Xinh.” Mạnh Chiêu cười nói.
Trên mặt Lâm Lang cũng nở nụ cười theo.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đẩy cửa đi ra ngoài, cửa đóng lại, Mạnh Nhã Thù giơ tay khoác bả vai Lâm Lang, bắt đầu tám chuyện: “Em nói mà, hai người họ nhất định là một đôi.”
Lâm Lang quay sang nhìn cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Thật hả?”
“Em mới thăm dò anh em, nói là em vừa ý anh Thời Sâm, chị xem anh ấy căng thẳng kìa… Còn có, chị không nghe con chó kia lên là Lục Tiểu Đao à? Họ của anh Thời Sâm, tên của anh em, khoan đã…” Mạnh Nhã Thù dần trở nên hơi kỳ lạ, lẩm bẩm nói, “Không thể nào…”
“Sao thế?” Lâm Lang tò mò hỏi.
“Không có gì không có gì.” Mạnh Nhã Thù lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu nói.
*
Bữa tiệc Chu Minh Sinh tổ chức được đặt vào bảy giờ ba mươi, địa điểm nhà hàng gần cục thành phố Minh Đàm.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến nhà hàng trước mười phút, tìm đến dựa theo số phòng, đẩy cửa ra, khi nhìn rõ ba người ngồi trong phòng, trong đầu Mạnh Chiêu nảy lên cảm xúc ngạc nhiên và bất ngờ.
Người ngồi đối diện cửa là Chu Minh Sinh, ngồi hai bên là cục trưởng Từ và Lục Thành Trạch. Mặc dù trước đó đã đoán trước được “hai trưởng bối” mà giáo sư Chu nói, nhưng khi suy đoán được nghiệm chứng, anh vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hai trưởng bối đã từng có ơn với mình ngồi ở đây, đã nói lên họ cũng không cùng một chiến tuyến với Ngô Gia Nghĩa, họ đứng chung một chỗ với mình. Không cần nghi ngờ người không muốn nghi ngờ nhất, đây chắc chắn là tin tức tốt nhất.
“Nào nào nào,” Chu Minh Sinh vẫy gọi hai người, “Lại đây ngồi.”
“Thầy Chu, cục trưởng Từ, chú Lục.” Mạnh Chiêu chào hỏi từng người một rồi kéo Lục Thời Sâm ngồi xuống.
Thấy người đến đông đủ, lúc này nhân viên phục vụ đi tới: “Quý khách cần rượu không?”
Chu Minh Sinh nhìn những người khác trên bàn, “Sức khỏe tôi không tốt, những năm này Thành Trạch cũng không uống rượu, chúng ta lấy trà thay rượu hết đi.”
“Thầy Chu giúp em một chuyện lớn như thế, em vẫn nên uống rượu, nếu không thì có vẻ lời cảm ơn này không có trọng lượng.” Mạnh Chiêu nói xong bảo nhân viên phục vụ đem một chai rượu lên.
Chu Minh Sinh cười nói: “Tiểu Mạnh, chuyện này thầy phải nói rõ trước một câu, thầy giúp em, không phải vì quan hệ cá nhân của chúng ta. Thầy vẫn luôn quan tâm vụ án lồng tối này, nhưng chuyện bọn súc sinh đó làm quả thực thiên lý bất dung. Đối với chuyện này, không quan tâm người bị liên lụy vào là ai thầy đều sẽ giúp. Hơn nữa, người ra sức vì chuyện này cũng không chỉ mình thầy, nếu không phải cục trưởng Từ và Thành Trạch đến tìm thầy giúp đỡ, thầy không thể biết chuyện này ngay lập tức, cũng không thể kịp thời giúp em vãn hồi trận chiến dư luận này như thế.”
Mạnh Chiêu cầm chai rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt mình, đứng lên nói: “Vậy em kính ba trưởng bối mỗi người một chén. Ba người đều đã giúp em khi em tuyệt vọng nhất, lần này lại đứng ra lúc em khó khăn nhất, ân huệ này suốt đời em sẽ không quên.”
Anh nói xong, mặt hướng về phía Chu Minh Sinh bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, rồi mới kính Lục Thành Trạch một chén rượu.
Lúc kính đến cục trưởng Từ, bàn tay của cục trưởng Từ hạ xuống hai lần, ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Thôi được rồi, thằng nhóc cậu nghĩ gì tôi rõ như lòng bàn tay. Cậu nói thật với tôi, có phải nghi ngờ tôi cùng một giuộc với Ngô Gia Nghĩa không?”
Mạnh Chiêu cười hai tiếng, không nói gì.
Cục trưởng Từ dùng ngón tay chỉ anh một cái qua không trung: “Sau khi chuyện xảy ra lập tức cho cậu đình chỉ công tác nên có ý kiến rất lớn đúng không, chút chuyện này cậu viết hết lên mặt rồi. Nhưng mà, lúc ấy cũng không có cách nào tốt hơn, sau khi chuyện bị vạch trần, buổi họp báo vẫn chưa kết thúc tôi đã phải liên hệ với bộ phận cấp trên ngay lập tức, thái độ của cấp trên cũng không tốt lắm, nói là những người khác của công an Minh Đàm chúng ta chẳng lẽ đều là phế vật, cứ phải để một người có vết nhơ làm người phụ trách của tổ chuyên án, nếu như chuyện này bị người ta nắm thóp, vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của công chúng với công an, với cá nhân ông.”
Dừng một lát, cục trưởng Từ nói tiếp: “Hơn nữa, tôi chẳng lạ gì cái tính tình của cậu, nếu như không ngay lập tức áp dụng biện pháp mạnh, không chừng cậu lại gây ra tai vạ mới gì cho tôi. Không cho cậu tiếp tục tham gia sự kiện lồng tối, cắt đứt liên lạc giữa cậu với Trình Vận và Chu Kỳ Dương cũng vì không cho người ta nắm được thóp, không để áp lực dư luận trở nên lớn hơn, nếu không trận chiến dư luận này chỉ khó đánh hơn thôi.”
“Khi đó ngài nên nói cho tôi biết.” Mạnh Chiêu hơi không vui.
“Nói cho cậu, thì tương đương với công khai nói với cậu tôi là chỗ dựa cho cậu, cậu còn có thể khống chế bản thân không nhúng tay vào vụ án sao? Chuyện dư luận, chỉ có thể dựa vào dư luận để giải quyết, mời giáo sư Chu Minh Sinh xuống núi, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Lần này cũng may mà có luật sư Lục đáp cầu dắt mối ở giữa, mới có thể làm cho chuyện tiến triển thuận lợi như thế. Chương trình này do luật sư Lục vận dụng mạng giao thiệp để lên kế hoạch, đề nghị mời giáo sư Chu xuống núi cũng là ý kiến của luật sư Lục, trong đó tôi bỏ sức ít nhất, cậu chủ yếu vẫn phải cảm ơn hai người họ.”
Mạnh Chiêu lại nói cảm ơn Chu Minh Sinh và Lục Thành Trạch: “Cảm ơn thầy Chu, cảm ơn chú Lục.”
Cục trưởng Từ lại nó: “Ngoại trừ cảm ơn giáo sư Chu và luật sư Lục, có phải cậu vẫn nên cảm ơn một người không?”
Trong phòng tổng cộng có năm người, lời này của cục trưởng Từ có ý riêng, Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm một cái.
“Đúng, chính là Tiểu Lục.” Cục trưởng Từ nói, “Chuyện lần này ở Nham Thành rất nghiêm trọng, nếu không có cố vấn Lục, cậu có thể sống sót trở về hay không cũng là một ẩn số.”
“Chén rượu này nên kính,” Lúc này Chu Minh Sinh cũng lên tiếng nói, “Tiểu Mạnh, năm đó nếu không phải Tiểu Lục đến tìm thầy giúp cậu em lật lại bản án, em có thể làm được chức cảnh sát này hay không cũng là ẩn số.”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, cầm chai rượu trên bàn lại rót cho mình một chén rượu đầy: “Đúng là nên kính một chén.” Nói xong, anh bưng chén rượu lên, xoay người mặt đối diện với Lục Thời Sâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Mạnh Chiêu chứa ý cười, giơ chén rượu lên: “Chén này kính cậu.”
Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi: “Kính tôi vì điều gì?”
Mạnh Chiêu rũ mắt suy nghĩ một lát, lại nhìn vào mắt hắn: “Kính cậu… đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của tôi.”
Anh nói xong, bưng chén rượu lên, yết hầu lên xuống, lại là một hơi uống cạn chén rượu.
Đợi Mạnh Chiêu đặt chén xuống, cục trưởng Từ lắc đầu nói tiếp: “Tôi nên làm dứt khoát hơn nữa, vụ án bên Nham Thành không để cho cậu tham gia vào, nếu không cũng không đến mức suýt nữa ném vào một cái mạng.”
“Quả nhiên,” Mạnh Chiêu nhìn cục trưởng Từ, “Người đtrò chuyện với cục trưởng Lý khi đó là ngài đúng không.”
“Cục trưởng Lý cũng là một cảnh sát tốt trọng tình nghĩa, có tinh thần trọng nghĩa mà,” Cục trưởng Từ thở dài, “Lúc ấy trò chuyện với tôi xong, không nói hai lời đã cho cậu tham gia vụ án. Ông ấy làm như thế, cũng muốn mạo hiểm bị cấp trên xử lý, so sánh với những quan lại chỉ biết giở giọng kia, cục trưởng Lý đúng là một người đàn ông thẳng thắn cương nghị, có tinh thần trách nhiệm.”
Nghe cục trưởng Từ nhắc đến chuyện Nham Thành, Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ, hỏi: “Có phải trước đó ngài cũng cảm thấy cái chết của mẹ tôi có vấn đề không?”
“Vụ án năm đó của mẹ cậu tôi cũng đã tự mình điều tra,” Cục trưởng Từ gật đầu nói, “Tính từ năm Mạnh Tịnh bị giết hại, có khoảng bốn, năm năm, tôi bí mật điều tra đứt quãng, nhưng không tìm được bất kỳ người hoặc manh mối nào có liên quan đến Trương Lâm Thanh. Nếu chỉ dựa vào một chút phỏng đoán đã nói chuyện này cho cậu, với cái tính của cậu có thể sẽ liều lĩnh đi điều tra vụ án của Mạnh Tịnh, đi làm một vài việc tốn công, tôi sợ cậu sa vào nên tạm thời không nói chuyện này với cậu.”
Dừng lại một lát, cục trưởng Từ nói tiếp: “Nhưng không ngờ, chứng cứ hai mươi năm trước không có, vậy mà xuất hiện vào hôm nay. Nếu không phải mấy năm gần đây lương tâm Lâm Mạch trỗi dậy, đi chăm sóc mẹ của Trương Lâm Thanh, khả năng sự thật Mạnh Tịnh bị giết sẽ thật sự bị vùi lấp hoàn toàn. Lần này chúng ta nhất định phải lấy được cơ hội, bắt được Ngô Gia Nghĩa, khiến ông ta rốt ráo đền tội. Mấy ngày nay tôi cũng đã bố trí nhân thủ, tiến hành giám sát nghiêm mật Ngô Gia Nghĩa, ngày mai cậu đến thăm Ngô Gia Nghĩa cùng tôi, cũng xem như chính thức tuyên chiến với ông ta, cho ông ta biết thế nào gọi là thiên đạo luân hồi, cho ông ta biết cảnh sát không dễ trêu vậy đâu.”
“Được.” Mạnh Chiêu đáp.
Lúc này, Lục Thành Trạch thở dài lắc đầu nói: “Nói đến cái chết của Mạnh Tịnh, bây giờ tôi mới chuyện được chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên. Việc này cũng trách tôi, nếu lúc trước không phải tôi nhờ cô ấy hỗ trợ điều tra vụ án Nham Thành, cũng sẽ không khiến cô ấy bị liên lụy vào.”
“Chú Lục, chú đừng tự trách.” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thành Trạch, “Mẹ cháu là người thế nào trong lòng cháu rõ ràng, cháu tin bà ấy cũng sẽ không hối hận đã giúp chú chuyện này. Nếu như ngay cả cảnh sát cũng từ bỏ truy tìm sự thật, vậy không quan tâm là cháu hay mẹ cháu, cũng không dám tưởng tượng xã hội này sẽ trở nên như thế nào. Chuyện này xét đến cùng, vẫn là Ngô Gia Nghĩa đang quấy phá, điều chúng ta cần làm bây giờ đó là diệt trừ hoàn toàn nguồn gốc tội ác của Ngô Gia Nghĩa.”
“Ừ.” Lục Thành Trạch gật đầu một cái: “Sau này nếu như còn cần giúp đỡ, cháu cứ mở lời.”
Do dự một lát, Mạnh Chiêu lại hỏi một vấn đề: “Chú Lục, cái chết của mẹ cháu là vì Ngô Gia Nghĩa trả thù, chuyện này cơ bản có thể chắc chắn. Cháu bỗng nhiên nghĩ đến… vụ tai nạn xe khi đó của cả nhà chú, có thể cũng là hành động phạm tội được lên kế hoạch xuất phát từ tâm lý trả thù của Ngô Gia Nghĩa không?”
Lục Thành Trạch im lặng lại, dường như rơi vào trầm tư, một lát sau ông mới mở miệng nói: “Chỉ nhìn bằng mắt từ lúc đó thật sự không nhìn ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, hôm xảy ra chuyện chú quả thật lái xe trong trạng thái mệt nhọc. Nhưng bây giờ nhìn, cũng không phải không có khả năng, không ai nghĩ ra sau lưng Ngô Gia Nghĩa sẽ có thế lực lớn như vậy, nhưng gần hai mươi năm rồi, chứng cứ…” Lục Thành Trạch thở dài, dừng một chút, ông nhìn cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu, “Nhất định phải bắt được Ngô Gia Nghĩa, lấy được sự thật từ miệng Ngô Gia Nghĩa, xin nhờ hai người.”
Mạnh Chiêu nói với giọng kiên định: “Cháu nhất định sẽ bắt được Ngô Gia Nghĩa, không chỉ vì cái chết của mẹ cháu, chuyện lồng tối, mà vì mấy lần Lục Thời Sâm đặt mình vào nguy hiểm vì cháu… Cháu vẫn cảm thấy có lỗi với chú, Thời Sâm là người thân duy nhất của chú, cháu không nên khiến cậu ấy ở trong cảnh nguy hiểm. Chú Lục chú yên tâm, cháu đảm bảo dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn của Lục Thời Sâm, dù cho trả giá bằng cái mạng của cháu.”
Mấy người nói chuyện quan trọng xong, thức ăn trên bàn đã lên đủ, Chu Minh Sinh cầm lấy đũa: “Chỉ lo nói chuyện, thức ăn nguội cả rồi, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Những người còn lại trên bàn cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm, nhưng rõ ràng mọi người không có khẩu vị gì.
Có lẽ vừa nhắc đến vụ tai nạn xe của gia đình Lục Thành Trạch, khiến Chu Minh Sinh nghĩ đến học sinh đã qua đời của mình, một lát sau ông dừng đũa, nhìn Lục Thành Trạch nói: “Thành Trạch, vừa rồi lại nhắc đến Thời Tân, không dễ chịu đúng không.” Ông thở dài một hơi: “Thời Tân thật sự quá đáng tiếc, tai nạn kia cũng có đả kích rất lớn với hai cha con, quả thật không ngờ, hai người thậm chí thay đổi cả tính tình, lúc em học đại học, còn có Thời Sâm khi còn bé, sinh động biết mấy… Còn bây giờ, không thấy em hay cười nữa, thầy thấy ngay cả Tiểu Lục cũng bị em nuôi thành tính tình ủ đột.”
Ông nói xong, hai cha con đối diện đều không nói chuyện, Chu Minh Sinh nói tiếp: “Thầy cũng biết, những năm này Tiểu Lục luôn ở nước ngoài, thời gian rất lâu cũng không về một lần… Nhưng bây giờ hai người là người thân duy nhất của nhau, đến cái tuổi này của thầy, hai người sẽ biết, người thân làm bạn mới quan trọng nhất. Với tư cách là trưởng bối, nhân đây thầy cũng nói thêm một câu không đúng lúc, hy vọng hai cha con em sau này có thể dành nhiều thời gian ở bên đối phương hơn.”
Nói xong, thấy bầu không khí bàn ăn hơi nặng nề do mấy câu nói của mình, Chu Minh Sinh lại nhìn Mạnh Chiêu, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Mạnh nữa, cũng đừng suốt này kéo Tiểu Lục phá án với em, để Tiểu Lục ở cạnh bố nó nhiều hơn.”
Dừng một lát, Lục Thành Trạch nói với Chu Minh Sinh: “Vâng, xin nghe lời dạy của thầy.”
Lục Thời Sâm không nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm, mấy người đi ra ngoài từ trong nhà hàng.
Lục Thành Trạch gọi Lục Thời Sâm lại, thấy giữa hai cha con có lời muốn nói, Mạnh Chiêu bèn tăng tốc bước chân, đi đến bên cạnh cục trưởng Từ.
Cục trưởng Từ đang lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn nhận được bên trên, thấy Mạnh Chiêu đi tới, ông giơ tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Chiêu: “Đúng lúc cậu qua đây, tôi vừa nhận được tin cậu phục chức, trở về chuẩn bị đi, ngày mai giữ vững tinh thần đến hạ chiến thư với tôi.”
“Vâng, thưa lãnh đạo.” Mạnh Chiêu đáp.
Cách sau lưng vài bước, Lục Thành Trạch vừa đi về phía trước vừa nói với Lục Thời Sâm: “Lần trước con bị thương vừa khỏi, lần này lại gặp phải chuyện này ở Nham Thành, đúng lúc mấy hôm trước bố gặp chủ nhiệm Lưu, ông ấy bảo con có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra lại. Sáng ngày mai bố đi với con.”
Lục Thời Sâm do dự một lát rồi nói: “Vâng.”
Tiễn ba tiền bối xong, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm lên xe.
Mạnh Chiêu uống rượu nên Lục Thời Sâm lái xe.
Mạnh Chiêu thắt dây an toàn, dựa vào lưng ghế, giơ tay bóp ấn đường, Lục Thời Sâm nhìn anh, “Uống say à?”
“Chưa say… Cậu cho rằng tôi giống cậu, tửu lượng kém như thế? Hơi choáng đầu thôi…” Mạnh Chiêu nhắm mắt lại nói.
Lục Thời Sâm lái xe lên đường, mấy phút sau, xe dừng lại, hắn nói: “Đến rồi.”
“Nhanh vậy…” Mạnh Chiêu mở mắt ra, xe dừng ở bãi đỗ xe Ngự Hồ Loan, “… Đến nhà cậu?”
“Ừ, chẳng phải ngày mai cậu phục chức sao? Ngự Hồ Loan gần cục thành phố hơn, cậu đi làm thuận tiện.” Lục Thời Sâm nói, đoạn đẩy cửa xuống xe.
Mạnh Chiêu ngồi tại chỗ, mấy giây sau cũng xuống xe theo.
Đội trưởng Triệu đi ra từ tòa nhà cục thành phố, vẫy tay với họ từ xa, đến gần rồi anh ta nhìn Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh xem ra cơ thể hồi phục rất tốt, sắp trở về phục chức rồi?”
“Chưa có thông báo xuống, ” Mạnh Chiêu cười nói, “Em về trước đợi lệnh.”
“Cũng chỉ là chuyện hai ngày, ý dân mãnh liệt như thế, bên trên không thể đối nghịch với dân chúng. Anh cũng xem chương trình tối qua rồi, giáo sư Chu nói rất hay, trước kia ông ấy đến đại học công an bọn anh tọa đàm, lần nào cũng chật ních không còn chỗ ngồi.”
“Đúng thế,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Đàn anh, cảm ơn anh và cục trưởng Lý có thể cho em tham gia hành động cứu viện lần này, còn điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố phối hợp với phương án của em và cố vấn Lục. Em đến vẫn muốn hỏi một câu, gần đây lùng bắt có tiến triển không?”
“Mỗi cửa khẩu giao thông vẫn đang canh phòng nghiêm ngặt cổ thủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện tình huống khả nghi, trên người hai sát thủ kia còn bị thương, đoán chừng giờ đang trong tình trạng lẩn trốn, không dám tùy tiện ra ngoài hoạt động. Bọn anh đã phát lệnh truy nã, hễ có tiến triển sẽ lập tức thông báo cho cậu.”
“Được, vậy công an hai nơi chúng ta sẽ phối hợp với nhau, tranh thủ sớm ngày phá án.” Mạnh Chiêu nói xong, chào nghiêm với đội trưởng Triệu một cái.
Đội trưởng Triệu cũng giơ tay chào lại anh: “Nhất định.”
Đường sắt cao tốc phóng nhanh về phía Minh Đàm, bên mặt của Mạnh Chiêu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn Nham Thành nhiều núi.
Khi một lần nữa chạy qua đường hầm, phía trước sáng ngời trở nên tối tăm, tiếng ồn ào bên tai yếu ớt, Mạnh Chiêu thở dài một hơi khẽ đến mức khó nghe thấy.
Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Mặc dù công an Nham Thành đã phát lệnh truy nã, nhưng muốn bắt được hai tên sát thủ kia, độ khó thật sự quá lớn, Nham Thành nhiều núi, lại cung cấp cơ hội thiên nhiên cho tội phạm lẩn trốn và chạy trốn. Nếu giống như trước đó chúng ta suy đoán, hai sát thủ này sẽ tự tay đưa đồ vào tay Ngô Gia Nghĩa, vậy chúng ta nhất định phải nghĩ cách mau chóng giám sát Ngô Gia Nghĩa toàn diện.”
Lục Thời Sâm tiếp tục lật xem thông tin trong tay: “Vẫn chưa phục chức đã bắt đầu nghĩ đến chuyện vụ án rồi.”
“Đúng đó… ” Mạnh Chiêu dựa vào lưng ghế, “Sao tôi cảm thấy, cậu không hy vọng tôi phục chức nhỉ?”
“Cậu bị thương vừa khỏi, vẫn chưa nghỉ ngơi nhiều.”
“Cậu sợ tôi lại gặp nguy hiểm?” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn hắn, “Cố vấn Lục, bây giờ biết lo lắng cho tôi rồi? Lúc đó khi điều tra căn cứ lồng tối, tôi bảo Chu Kỳ Dương trông cậu ở trên xe, sao cậu không nghe lấy một lần?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, làm như không nghe thấy.
*
Hai giờ chiều, đường sắt cao tốc đến ga.
Hai người quay về nhà Mạnh Chiêu lái xe trước, sau đó đến chỗ Mạnh Nhã Thù một chuyến, đón Lục Tiểu Đao về.
Đứng trước cửa nhà Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu giơ tay nhấn chuông cửa. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, nhưng hình như không phải đi về phía cửa, giọng Mạnh Nhã Thù láng máng truyền ra cửa: “Ôi không sao, là anh em, anh ấy đến đón sếp Lục về nhà.” Chắc là đang nói chuyện với Lâm Lang.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên lần nữa, lần này càng ngày càng gần cánh cửa.
Cửa đẩy ra, Mạnh Nhã Thù mang theo mái tóc rối như tổ quạ thò cổ ra: “Anh, anh đến rồi?” Nói rồi cô nhìn thấy Lục Thời Sâm đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, hơi ngẩn ra, “Anh Thời Sâm cũng đi cùng à? Hai anh vào đi.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm vào nhà, ngồi xuống sofa, Lục Tiểu Đao tung bốn chân lên chạy về phía Lục Thời Sâm.
Mạnh Nhã Thù nhanh chóng kéo Lâm Lang vào phòng bên cạnh: “Các anh ngồi tự nhiên, đợi em hai phút!”
“Đi trang điểm.” Mạnh Chiêu tập mãi thành quen giải thích với Lục Thời Sâm.
Nghe phòng bên cạnh vang lên âm thanh trò chuyện của hai cô gái và âm thanh luống cuống tay chân, Mạnh Chiêu nhớ đến Mạnh Nhã Thù trong chương trình tối qua.
Từ tối qua đến bây giờ anh vẫn có phần tự trách, bởi vì nhất thời bốc đồng, phải để em gái của mình đứng ra nói chuyện vì mình ở nơi công cộng, để lộ vết sẹo như vậy, lộ ra bí mật bản thân không muốn ai biết nhất, cho dù đối với ai mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hai phút sau, Mạnh Nhã Thù đẩy cửa phòng đi ra, cô đã buộc tóc, còn cấp tốc trang điểm nhẹ — gặp người khác phải trang điểm, đây là nguyên tắc xử sự bền lòng vững dạ của Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Chiêu đứng lên, vẫy tay với Mạnh Nhã Thù: “Tiểu Thù, đến phòng sách với anh một chuyến.”
Hai người đi vào phòng sách, Mạnh Chiêu đóng cửa lại, nhìn Mạnh Nhã Thù: “Chuyện chương trình tối qua, bố em biết không?”
“Biết, em nói với bố trước rồi, bố đồng ý cho em đi.”
Mạnh Chiêu im lặng một lúc, vừa định lên tiếng, Mạnh Nhã Thù đã giành nói trước: “Anh, anh không cần lo lắng cho em… Em đã trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì.”
Mạnh Chiêu nhìn cô, thở dài rất khẽ: “Tiểu Thù, người trên mạng tốt xấu lẫn lộn, nhìn từ hiện tại, thiện ý chiếm tuyệt đại đa số che mất một phần ác ý rất nhỏ, nhưng theo trận sóng gió này chậm rãi qua đi, những ác ý lẻ tẻ kia rất có thể sẽ lộ rõ ra, luôn có một vài người ti tiện sẽ tự cho rằng nắm giữ nhược điểm của em, lợi dụng vết thương của em để tấn công em, đâm em, em phải chuẩn bị sẵn không đếm xỉa gì đến họ.”
“Em biết,” Mạnh Nhã Thù nói, “Bây giờ em là V blogger có ba triệu fan, không sợ bọn họ. Anh cũng không cần sợ, em và fan đều là hậu thuẫn kiên cố của anh, cái kiểu xông pha chiến đấu vì anh ấy.”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, giơ tay lên sờ đầu Mạnh Nhã Thù.
“Đúng rồi, bố bảo em hỏi anh, hôm nay có về ăn cơm không?”
“Tối nay sẽ ăn cơm với giáo sư Chu, để hôm khác đi, lát nữa anh gọi điện nói với cậu.”
“Vâng,” Mạnh Nhã Thù gật đầu, thấy Mạnh Chiêu định quay người đi ra phòng, cô giữ chặt cánh tay Mạnh Chiêu, “Anh ơi…”
“Sao vậy?” Động tác của Mạnh Chiêu dừng lại, “Còn có chuyện khác?”
“Anh Thời Sâm,” Mạnh Nhã Thù hất cằm về phía phòng khách, “Sao lúc nào cũng đi cùng anh vậy?”
Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy hơi chột dạ, nhưng biểu hiện trên mặt rất tự nhiên, “… Cậu ấy là cố vấn của anh, đương nhiên phải duy trì hành động cùng anh, hơn nữa cậu ấy mới từ nước ngoài trở về không lâu, cũng không có bạn bè khác.”
“Vậy anh ấy cũng không có bạn gái?” Mạnh Nhã Thù hạ giọng, “Anh ơi, anh nói em có hy vọng không?”
Mạnh Chiêu: “…” Hóa ra không phải Mạnh Nhã Thù nhìn ra điều gì, mà là Mạnh Nhã Thù có ý với Lục Thời Sâm.
“Người này không được.”
“Tại sao? Đẹp trai thế cơ mà… Tính em chỉ thích trai đẹp.”
“Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, người này là đồ cặn bã,” Mạnh Chiêu nghiêm mặt nói, “Không thích hợp với những cô gái thiếu kinh nghiệm sống như em.”
“Vậy à…” Mạnh Nhã Thù gật đầu như có điều suy nghĩ.
“Cặn bã” Lục Thời Sâm đang nửa ngồi trên mặt đất chơi với Lục Tiểu Đao, thấy Mạnh Chiêu đẩu cửa đi ra, hắn đứng lên.
Mạnh Chiêu cúi người sờ lên đầu Lục Tiểu Đao, đeo dây xích vào cho nó, lại nói với Lục Thời Sâm: “Đi thôi.”
“Em mua đồ chơi cho sếp Lục các anh có mang đi luôn không?’ Mạnh Nhã Thù đi theo hỏi.
“Không mang,” Mạnh Chiêu đứng thẳng người, “Nói không chừng vài ngày sau lại phải đưa tới đây, cứ để ở chỗ em đi.”
Lúc này Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Nhã Thù, mở miệng nói: “Là Lục Tiểu Đao.”
“Dạ?’ Mạnh Nhã Thù ngẩn tò te.
“Tên con chó.”
“Ò…” Mạnh Nhã Thù lặp lại, “Lục Tiểu Đao.”
“Ừ.”
Có lẽ nghe thấy hai người sẽ đi, lúc này Lâm Lang đi ra từ trong phòng, đứng ở cửa phòng, nhẹ giọng chào hỏi hai người: “Cảnh sát Mạnh, cố vấn Lục.”
Mạnh Chiêu cười với chị: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Lâm Lang gật đầu: “Ừ.”
Mạnh Nhã Thù đi tới kéo chị qua: “Anh, hôm qua lên chương trình là chị Lang trang điểm cho em đấy, anh thấy sao, xinh không? Có phải vừa đoan trang vừa hào phóng không?”
“Xinh.” Mạnh Chiêu cười nói.
Trên mặt Lâm Lang cũng nở nụ cười theo.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đẩy cửa đi ra ngoài, cửa đóng lại, Mạnh Nhã Thù giơ tay khoác bả vai Lâm Lang, bắt đầu tám chuyện: “Em nói mà, hai người họ nhất định là một đôi.”
Lâm Lang quay sang nhìn cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Thật hả?”
“Em mới thăm dò anh em, nói là em vừa ý anh Thời Sâm, chị xem anh ấy căng thẳng kìa… Còn có, chị không nghe con chó kia lên là Lục Tiểu Đao à? Họ của anh Thời Sâm, tên của anh em, khoan đã…” Mạnh Nhã Thù dần trở nên hơi kỳ lạ, lẩm bẩm nói, “Không thể nào…”
“Sao thế?” Lâm Lang tò mò hỏi.
“Không có gì không có gì.” Mạnh Nhã Thù lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu nói.
*
Bữa tiệc Chu Minh Sinh tổ chức được đặt vào bảy giờ ba mươi, địa điểm nhà hàng gần cục thành phố Minh Đàm.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến nhà hàng trước mười phút, tìm đến dựa theo số phòng, đẩy cửa ra, khi nhìn rõ ba người ngồi trong phòng, trong đầu Mạnh Chiêu nảy lên cảm xúc ngạc nhiên và bất ngờ.
Người ngồi đối diện cửa là Chu Minh Sinh, ngồi hai bên là cục trưởng Từ và Lục Thành Trạch. Mặc dù trước đó đã đoán trước được “hai trưởng bối” mà giáo sư Chu nói, nhưng khi suy đoán được nghiệm chứng, anh vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hai trưởng bối đã từng có ơn với mình ngồi ở đây, đã nói lên họ cũng không cùng một chiến tuyến với Ngô Gia Nghĩa, họ đứng chung một chỗ với mình. Không cần nghi ngờ người không muốn nghi ngờ nhất, đây chắc chắn là tin tức tốt nhất.
“Nào nào nào,” Chu Minh Sinh vẫy gọi hai người, “Lại đây ngồi.”
“Thầy Chu, cục trưởng Từ, chú Lục.” Mạnh Chiêu chào hỏi từng người một rồi kéo Lục Thời Sâm ngồi xuống.
Thấy người đến đông đủ, lúc này nhân viên phục vụ đi tới: “Quý khách cần rượu không?”
Chu Minh Sinh nhìn những người khác trên bàn, “Sức khỏe tôi không tốt, những năm này Thành Trạch cũng không uống rượu, chúng ta lấy trà thay rượu hết đi.”
“Thầy Chu giúp em một chuyện lớn như thế, em vẫn nên uống rượu, nếu không thì có vẻ lời cảm ơn này không có trọng lượng.” Mạnh Chiêu nói xong bảo nhân viên phục vụ đem một chai rượu lên.
Chu Minh Sinh cười nói: “Tiểu Mạnh, chuyện này thầy phải nói rõ trước một câu, thầy giúp em, không phải vì quan hệ cá nhân của chúng ta. Thầy vẫn luôn quan tâm vụ án lồng tối này, nhưng chuyện bọn súc sinh đó làm quả thực thiên lý bất dung. Đối với chuyện này, không quan tâm người bị liên lụy vào là ai thầy đều sẽ giúp. Hơn nữa, người ra sức vì chuyện này cũng không chỉ mình thầy, nếu không phải cục trưởng Từ và Thành Trạch đến tìm thầy giúp đỡ, thầy không thể biết chuyện này ngay lập tức, cũng không thể kịp thời giúp em vãn hồi trận chiến dư luận này như thế.”
Mạnh Chiêu cầm chai rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt mình, đứng lên nói: “Vậy em kính ba trưởng bối mỗi người một chén. Ba người đều đã giúp em khi em tuyệt vọng nhất, lần này lại đứng ra lúc em khó khăn nhất, ân huệ này suốt đời em sẽ không quên.”
Anh nói xong, mặt hướng về phía Chu Minh Sinh bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, rồi mới kính Lục Thành Trạch một chén rượu.
Lúc kính đến cục trưởng Từ, bàn tay của cục trưởng Từ hạ xuống hai lần, ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Thôi được rồi, thằng nhóc cậu nghĩ gì tôi rõ như lòng bàn tay. Cậu nói thật với tôi, có phải nghi ngờ tôi cùng một giuộc với Ngô Gia Nghĩa không?”
Mạnh Chiêu cười hai tiếng, không nói gì.
Cục trưởng Từ dùng ngón tay chỉ anh một cái qua không trung: “Sau khi chuyện xảy ra lập tức cho cậu đình chỉ công tác nên có ý kiến rất lớn đúng không, chút chuyện này cậu viết hết lên mặt rồi. Nhưng mà, lúc ấy cũng không có cách nào tốt hơn, sau khi chuyện bị vạch trần, buổi họp báo vẫn chưa kết thúc tôi đã phải liên hệ với bộ phận cấp trên ngay lập tức, thái độ của cấp trên cũng không tốt lắm, nói là những người khác của công an Minh Đàm chúng ta chẳng lẽ đều là phế vật, cứ phải để một người có vết nhơ làm người phụ trách của tổ chuyên án, nếu như chuyện này bị người ta nắm thóp, vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến lòng tin của công chúng với công an, với cá nhân ông.”
Dừng một lát, cục trưởng Từ nói tiếp: “Hơn nữa, tôi chẳng lạ gì cái tính tình của cậu, nếu như không ngay lập tức áp dụng biện pháp mạnh, không chừng cậu lại gây ra tai vạ mới gì cho tôi. Không cho cậu tiếp tục tham gia sự kiện lồng tối, cắt đứt liên lạc giữa cậu với Trình Vận và Chu Kỳ Dương cũng vì không cho người ta nắm được thóp, không để áp lực dư luận trở nên lớn hơn, nếu không trận chiến dư luận này chỉ khó đánh hơn thôi.”
“Khi đó ngài nên nói cho tôi biết.” Mạnh Chiêu hơi không vui.
“Nói cho cậu, thì tương đương với công khai nói với cậu tôi là chỗ dựa cho cậu, cậu còn có thể khống chế bản thân không nhúng tay vào vụ án sao? Chuyện dư luận, chỉ có thể dựa vào dư luận để giải quyết, mời giáo sư Chu Minh Sinh xuống núi, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Lần này cũng may mà có luật sư Lục đáp cầu dắt mối ở giữa, mới có thể làm cho chuyện tiến triển thuận lợi như thế. Chương trình này do luật sư Lục vận dụng mạng giao thiệp để lên kế hoạch, đề nghị mời giáo sư Chu xuống núi cũng là ý kiến của luật sư Lục, trong đó tôi bỏ sức ít nhất, cậu chủ yếu vẫn phải cảm ơn hai người họ.”
Mạnh Chiêu lại nói cảm ơn Chu Minh Sinh và Lục Thành Trạch: “Cảm ơn thầy Chu, cảm ơn chú Lục.”
Cục trưởng Từ lại nó: “Ngoại trừ cảm ơn giáo sư Chu và luật sư Lục, có phải cậu vẫn nên cảm ơn một người không?”
Trong phòng tổng cộng có năm người, lời này của cục trưởng Từ có ý riêng, Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm một cái.
“Đúng, chính là Tiểu Lục.” Cục trưởng Từ nói, “Chuyện lần này ở Nham Thành rất nghiêm trọng, nếu không có cố vấn Lục, cậu có thể sống sót trở về hay không cũng là một ẩn số.”
“Chén rượu này nên kính,” Lúc này Chu Minh Sinh cũng lên tiếng nói, “Tiểu Mạnh, năm đó nếu không phải Tiểu Lục đến tìm thầy giúp cậu em lật lại bản án, em có thể làm được chức cảnh sát này hay không cũng là ẩn số.”
Mạnh Chiêu cười một tiếng, cầm chai rượu trên bàn lại rót cho mình một chén rượu đầy: “Đúng là nên kính một chén.” Nói xong, anh bưng chén rượu lên, xoay người mặt đối diện với Lục Thời Sâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Mạnh Chiêu chứa ý cười, giơ chén rượu lên: “Chén này kính cậu.”
Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi: “Kính tôi vì điều gì?”
Mạnh Chiêu rũ mắt suy nghĩ một lát, lại nhìn vào mắt hắn: “Kính cậu… đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của tôi.”
Anh nói xong, bưng chén rượu lên, yết hầu lên xuống, lại là một hơi uống cạn chén rượu.
Đợi Mạnh Chiêu đặt chén xuống, cục trưởng Từ lắc đầu nói tiếp: “Tôi nên làm dứt khoát hơn nữa, vụ án bên Nham Thành không để cho cậu tham gia vào, nếu không cũng không đến mức suýt nữa ném vào một cái mạng.”
“Quả nhiên,” Mạnh Chiêu nhìn cục trưởng Từ, “Người đtrò chuyện với cục trưởng Lý khi đó là ngài đúng không.”
“Cục trưởng Lý cũng là một cảnh sát tốt trọng tình nghĩa, có tinh thần trọng nghĩa mà,” Cục trưởng Từ thở dài, “Lúc ấy trò chuyện với tôi xong, không nói hai lời đã cho cậu tham gia vụ án. Ông ấy làm như thế, cũng muốn mạo hiểm bị cấp trên xử lý, so sánh với những quan lại chỉ biết giở giọng kia, cục trưởng Lý đúng là một người đàn ông thẳng thắn cương nghị, có tinh thần trách nhiệm.”
Nghe cục trưởng Từ nhắc đến chuyện Nham Thành, Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ, hỏi: “Có phải trước đó ngài cũng cảm thấy cái chết của mẹ tôi có vấn đề không?”
“Vụ án năm đó của mẹ cậu tôi cũng đã tự mình điều tra,” Cục trưởng Từ gật đầu nói, “Tính từ năm Mạnh Tịnh bị giết hại, có khoảng bốn, năm năm, tôi bí mật điều tra đứt quãng, nhưng không tìm được bất kỳ người hoặc manh mối nào có liên quan đến Trương Lâm Thanh. Nếu chỉ dựa vào một chút phỏng đoán đã nói chuyện này cho cậu, với cái tính của cậu có thể sẽ liều lĩnh đi điều tra vụ án của Mạnh Tịnh, đi làm một vài việc tốn công, tôi sợ cậu sa vào nên tạm thời không nói chuyện này với cậu.”
Dừng lại một lát, cục trưởng Từ nói tiếp: “Nhưng không ngờ, chứng cứ hai mươi năm trước không có, vậy mà xuất hiện vào hôm nay. Nếu không phải mấy năm gần đây lương tâm Lâm Mạch trỗi dậy, đi chăm sóc mẹ của Trương Lâm Thanh, khả năng sự thật Mạnh Tịnh bị giết sẽ thật sự bị vùi lấp hoàn toàn. Lần này chúng ta nhất định phải lấy được cơ hội, bắt được Ngô Gia Nghĩa, khiến ông ta rốt ráo đền tội. Mấy ngày nay tôi cũng đã bố trí nhân thủ, tiến hành giám sát nghiêm mật Ngô Gia Nghĩa, ngày mai cậu đến thăm Ngô Gia Nghĩa cùng tôi, cũng xem như chính thức tuyên chiến với ông ta, cho ông ta biết thế nào gọi là thiên đạo luân hồi, cho ông ta biết cảnh sát không dễ trêu vậy đâu.”
“Được.” Mạnh Chiêu đáp.
Lúc này, Lục Thành Trạch thở dài lắc đầu nói: “Nói đến cái chết của Mạnh Tịnh, bây giờ tôi mới chuyện được chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên. Việc này cũng trách tôi, nếu lúc trước không phải tôi nhờ cô ấy hỗ trợ điều tra vụ án Nham Thành, cũng sẽ không khiến cô ấy bị liên lụy vào.”
“Chú Lục, chú đừng tự trách.” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thành Trạch, “Mẹ cháu là người thế nào trong lòng cháu rõ ràng, cháu tin bà ấy cũng sẽ không hối hận đã giúp chú chuyện này. Nếu như ngay cả cảnh sát cũng từ bỏ truy tìm sự thật, vậy không quan tâm là cháu hay mẹ cháu, cũng không dám tưởng tượng xã hội này sẽ trở nên như thế nào. Chuyện này xét đến cùng, vẫn là Ngô Gia Nghĩa đang quấy phá, điều chúng ta cần làm bây giờ đó là diệt trừ hoàn toàn nguồn gốc tội ác của Ngô Gia Nghĩa.”
“Ừ.” Lục Thành Trạch gật đầu một cái: “Sau này nếu như còn cần giúp đỡ, cháu cứ mở lời.”
Do dự một lát, Mạnh Chiêu lại hỏi một vấn đề: “Chú Lục, cái chết của mẹ cháu là vì Ngô Gia Nghĩa trả thù, chuyện này cơ bản có thể chắc chắn. Cháu bỗng nhiên nghĩ đến… vụ tai nạn xe khi đó của cả nhà chú, có thể cũng là hành động phạm tội được lên kế hoạch xuất phát từ tâm lý trả thù của Ngô Gia Nghĩa không?”
Lục Thành Trạch im lặng lại, dường như rơi vào trầm tư, một lát sau ông mới mở miệng nói: “Chỉ nhìn bằng mắt từ lúc đó thật sự không nhìn ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào, hôm xảy ra chuyện chú quả thật lái xe trong trạng thái mệt nhọc. Nhưng bây giờ nhìn, cũng không phải không có khả năng, không ai nghĩ ra sau lưng Ngô Gia Nghĩa sẽ có thế lực lớn như vậy, nhưng gần hai mươi năm rồi, chứng cứ…” Lục Thành Trạch thở dài, dừng một chút, ông nhìn cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu, “Nhất định phải bắt được Ngô Gia Nghĩa, lấy được sự thật từ miệng Ngô Gia Nghĩa, xin nhờ hai người.”
Mạnh Chiêu nói với giọng kiên định: “Cháu nhất định sẽ bắt được Ngô Gia Nghĩa, không chỉ vì cái chết của mẹ cháu, chuyện lồng tối, mà vì mấy lần Lục Thời Sâm đặt mình vào nguy hiểm vì cháu… Cháu vẫn cảm thấy có lỗi với chú, Thời Sâm là người thân duy nhất của chú, cháu không nên khiến cậu ấy ở trong cảnh nguy hiểm. Chú Lục chú yên tâm, cháu đảm bảo dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn của Lục Thời Sâm, dù cho trả giá bằng cái mạng của cháu.”
Mấy người nói chuyện quan trọng xong, thức ăn trên bàn đã lên đủ, Chu Minh Sinh cầm lấy đũa: “Chỉ lo nói chuyện, thức ăn nguội cả rồi, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Những người còn lại trên bàn cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm, nhưng rõ ràng mọi người không có khẩu vị gì.
Có lẽ vừa nhắc đến vụ tai nạn xe của gia đình Lục Thành Trạch, khiến Chu Minh Sinh nghĩ đến học sinh đã qua đời của mình, một lát sau ông dừng đũa, nhìn Lục Thành Trạch nói: “Thành Trạch, vừa rồi lại nhắc đến Thời Tân, không dễ chịu đúng không.” Ông thở dài một hơi: “Thời Tân thật sự quá đáng tiếc, tai nạn kia cũng có đả kích rất lớn với hai cha con, quả thật không ngờ, hai người thậm chí thay đổi cả tính tình, lúc em học đại học, còn có Thời Sâm khi còn bé, sinh động biết mấy… Còn bây giờ, không thấy em hay cười nữa, thầy thấy ngay cả Tiểu Lục cũng bị em nuôi thành tính tình ủ đột.”
Ông nói xong, hai cha con đối diện đều không nói chuyện, Chu Minh Sinh nói tiếp: “Thầy cũng biết, những năm này Tiểu Lục luôn ở nước ngoài, thời gian rất lâu cũng không về một lần… Nhưng bây giờ hai người là người thân duy nhất của nhau, đến cái tuổi này của thầy, hai người sẽ biết, người thân làm bạn mới quan trọng nhất. Với tư cách là trưởng bối, nhân đây thầy cũng nói thêm một câu không đúng lúc, hy vọng hai cha con em sau này có thể dành nhiều thời gian ở bên đối phương hơn.”
Nói xong, thấy bầu không khí bàn ăn hơi nặng nề do mấy câu nói của mình, Chu Minh Sinh lại nhìn Mạnh Chiêu, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Mạnh nữa, cũng đừng suốt này kéo Tiểu Lục phá án với em, để Tiểu Lục ở cạnh bố nó nhiều hơn.”
Dừng một lát, Lục Thành Trạch nói với Chu Minh Sinh: “Vâng, xin nghe lời dạy của thầy.”
Lục Thời Sâm không nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm, mấy người đi ra ngoài từ trong nhà hàng.
Lục Thành Trạch gọi Lục Thời Sâm lại, thấy giữa hai cha con có lời muốn nói, Mạnh Chiêu bèn tăng tốc bước chân, đi đến bên cạnh cục trưởng Từ.
Cục trưởng Từ đang lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn nhận được bên trên, thấy Mạnh Chiêu đi tới, ông giơ tay vỗ vỗ bả vai Mạnh Chiêu: “Đúng lúc cậu qua đây, tôi vừa nhận được tin cậu phục chức, trở về chuẩn bị đi, ngày mai giữ vững tinh thần đến hạ chiến thư với tôi.”
“Vâng, thưa lãnh đạo.” Mạnh Chiêu đáp.
Cách sau lưng vài bước, Lục Thành Trạch vừa đi về phía trước vừa nói với Lục Thời Sâm: “Lần trước con bị thương vừa khỏi, lần này lại gặp phải chuyện này ở Nham Thành, đúng lúc mấy hôm trước bố gặp chủ nhiệm Lưu, ông ấy bảo con có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra lại. Sáng ngày mai bố đi với con.”
Lục Thời Sâm do dự một lát rồi nói: “Vâng.”
Tiễn ba tiền bối xong, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm lên xe.
Mạnh Chiêu uống rượu nên Lục Thời Sâm lái xe.
Mạnh Chiêu thắt dây an toàn, dựa vào lưng ghế, giơ tay bóp ấn đường, Lục Thời Sâm nhìn anh, “Uống say à?”
“Chưa say… Cậu cho rằng tôi giống cậu, tửu lượng kém như thế? Hơi choáng đầu thôi…” Mạnh Chiêu nhắm mắt lại nói.
Lục Thời Sâm lái xe lên đường, mấy phút sau, xe dừng lại, hắn nói: “Đến rồi.”
“Nhanh vậy…” Mạnh Chiêu mở mắt ra, xe dừng ở bãi đỗ xe Ngự Hồ Loan, “… Đến nhà cậu?”
“Ừ, chẳng phải ngày mai cậu phục chức sao? Ngự Hồ Loan gần cục thành phố hơn, cậu đi làm thuận tiện.” Lục Thời Sâm nói, đoạn đẩy cửa xuống xe.
Mạnh Chiêu ngồi tại chỗ, mấy giây sau cũng xuống xe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất