Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 24: Áp trại phu nhân

Trước Sau
Lăng Huyền Thư đi thẳng một đường tới cửa đại viện, đứng ở trước cửa gỗ hình cái miệng, lại không có hành động kế tiếp. ( cửa hình vòm thì phải)

Lăng Huyền Dạ ôm kiếm ngồi xổm ở bên chân hắn, ngước đầu nói: “Tam ca, muốn cướp thì ăn xong rồi cướp, huynh đúng là quá vội vàng.”

“Kỳ quái, ” Lăng Huyền Thư hơi hơi híp mắt, “Thực sự quá kỳ quái.”

“Cái gì kỳ quái?” Lăng Huyền Sương nắm ống tay áo Lăng Huyền Uyên kéo tới kéo lui, hai mắt trước sau cảnh giác nhìn chằm chằm cặp tuyết sư đi theo phía sau Thiệu Dục Tân.

Lăng Huyền Uyên nói: “Chúng ta nghênh ngang đi một đường tới trước cửa trại chủ bọn chúng lại không có ai chạy ra ngăn cản, thật có điều không tầm thường.”

Lăng Huyền Kỳ rất muốn ném Lưu Chưởng Môn xuống đất rồi mặc kệ, “Vậy chúng ta có vào hay không?”

“Cũng đã tới đây rồi, tất nhiên không thể không vào, ” Thiệu Dục Tân ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải cửa gỗ đặt hai hộp gỗ cao hơn một đầu người, “Chỉ không biết ở đây có che giấu huyền cơ gì không thôi.”

Vạn Trung liều mạng đạp một cước ở trên cửa, “Quản nó có huyền cơ gì không, đi vào tìm chỗ cho Liễu Nương nghỉ ngơi chữa thương trước mới là quan trọng nhất!”

Một tiếng cọt kẹt, cửa bị hắn đá văng.

Vạn Trung quay đầu lại nhìn mọi người nói: “Đi!” Nói xong liền bước chân đi vào.

Hách bang chủ cùng Yến Thanh Tiêu một trước một sau đi theo.

“Chờ đã, ” Lăng Huyền Thư nói, “Chỗ này nhất định có vấn đề, mọi người cẩn thận một chút, không muốn cũng phải để ý, đừng khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh càng bết bát hơn.”

Lăng Huyền Kỳ không thể nhịn được nữa nói: “Tốt xấu cũng phải để đệ thả ông ta xuống rồi hãy nói!”

“Có thế nào cũng không thể bết bát hơn so với hiện tại, ” Lăng Huyền Sương sau đó liếc mắt nhìn cặp tuyết sư, kéo Yến Thanh Tiêu đi vào phía trong, “Em dâu, chúng ta đi!”

Yến Thanh Tiêu: “…” Ai là em dâu ngươi?

Những người còn lại bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Ken két.

Giữa không trung phát ra âm vang vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chạy không thoát lỗ tai đám người Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Thư thở dài, tay đè ở trên chuôi kiếm, “Ta có dự cảm không tốt.”

Thiệu Dục Tân gật đầu, “Ta cũng vậy.”

Lăng Huyền Dạ nói với Lăng Huyền Sương cùng Lăng Huyền Kỳ đằng trước: “Quay lại!”

“Lại muốn thế nào?” Lăng Huyền Sương xoay người lại, đang muốn chửi thằng em mình lắm chuyện, liền thấy hai hộp gỗ cao lớn cạnh cửa mở ra, từ trong bắn ra hai cái lồng sắt to lớn. Trên mỗi cạnh lồng sắt đều được vót nhọn, nếu thật sự đâm phải trên người nào đó, thì không còn là chuyện đùa. Lăng Huyền Sương liền kéo cánh tay  Yến Thanh Tiêu càng chặt hơn, “Oa a! Em dâu, chạy mau!”

Lăng Huyền Dạ vận công đuổi tới, “Ngu ngốc, ta đã gọi huynh quay lại còn chạy cái gì mà chạy!”

“Ngươi mắng ai!” Lăng Huyền Sương hỏa khí tăng cao.

“Đại ca ruột của đệ, đệ sai rồi, ” Lăng Huyền Dạ cũng kéo cánh tay của hắn, “Mau đi theo ta!”

Lăng Huyền Sương mới chạy theo y ngược về hai bước, thì thấy cặp tuyết sư đi theo sau lưng Thiệu Dục Tân tiến lên đón, lúc này quát to một tiếng, cũng không biết xuất ra khí lực ở đâu, gạt tay Lăng Huyền Dạ ra, chạy ngược về hướng cũ.

Yến Thanh Tiêu bị hắn lôi kéo áo bào: “…” Có thể thả ta ra trước được không?

“Đại ca!” Lăng Huyền Dạ đang muốn đoạt hắn về, liền cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, “Không phải chứ, lại tới!”

“Có một…hay không” Lăng Huyền Kỳ cõng Lưu Chưởng Môn, từ lâu mệt tới không còn khí lực, phản ứng đương nhiên chậm hơn so với bình thường, cho nên cậu nói một câu còn chưa dứt lời liền rơi vào bên trong bẫy, “Cách a…”

Lồng sắt bay ra phụ cận, Lăng Huyền Sương kinh hãi đến biến sắc, ôm chặt lấy Yến Thanh Tiêu.

Yến Thanh Tiêu vốn định mang theo hắn nhảy lên, nhưng để tránh mình và hắn sẽ đụng phải trụ sắt sắc bén mà phải mất mạng, đành phải cùng hắn rơi vào trong bẫy trước rồi mới tìm đường tính tiếp.

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư cùng lúc tiến sát, rút kiếm nhằm vào lồng sắt chém xuống; Thiệu Dục Tân thì ở phía dưới muốn kéo hai người ra.

Nhưng tay hắn mới túm được vai Lăng Huyền Sương, vách tường trong bẫy bất ngờ bắn ra một chiếc vòng sắt, kìm chặt cánh tay của hắn, cùng lúc nhanh chóng kéo xuống. Thiệu Dục Tân cả kinh, đành phải nhảy xuống theo, nếu không cánh tay này sẽ bị nó kéo kẹp đứt.



Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư giải quyết lồng sắt, bắt gặp Thiệu Dục Tân cũng bị rơi xuống bẫy, cho rằng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lấy tay ra kéo, kết quả…

Tất nhiên cũng rơi vào bên trong bẫy.

Bẫy này không rộng rãi so với bẫy trước, có thêm ba người nhảy vào có vẻ chật chội, lại thêm vòng sắt đặt tương đối thấp, ba người kia chỉ đành ngồi xuống dưới đất, Lăng Huyền Sương không thể làm gì khác hơn duy trì tư thế đứng sát Yến Thanh Tiêu. Hắn cúi đầu nhìn Lăng Huyền Thư bên cạnh, quơ quơ tay, “Thật vui vẻ, chúng ta sẽ gặp mặt lại nhanh như vậy.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Lăng Huyền Uyên ngửa đầu lên hô: “Huyền Dạ!”

Sau một lát, âm thanh Lăng Huyền Dạ truyền tới, “Nhị ca, ta ở cách vách với huynh.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

“Đệ đang ở cùng ai?” Lăng Huyền Thư hỏi.

Lăng Huyền Dạ đáp: “Huyền Kỳ cùng Lưu Chưởng Môn, còn có Hách bang chủ.”

Thiệu Dục Tân nói: “Những người khác đâu?”

Một bên khác truyền tới tiếng Tào Nghĩa, “Ở sát vách bên này với các ngươi.”

Thiệu Dục Tân: “…”

Lăng Huyền Sương thả lỏng nói: “Thiết Mã Kim Qua nhà ngươi lúc này cũng không giúp được gì.”

“Nhìn qua ngươi rất vui vẻ?” Thiệu Dục Tân cân nhắc.

“Làm sao biết chứ?” Lăng Huyền Sương cười, “Ngươi nhìn lầm rồi, nhất định là ngươi nhìn lầm.”

Yến Thanh Tiêu áp sát vào trên vách đá, “Ngươi có thể…Đừng dán gần ta thế không…”

“Rất gần sao?” Lăng Huyền Sương đứng thẳng người, “Em dâu, xin lỗi.”

Yến Thanh Tiêu cắn răng, “Ta không phải em dâu ngươi!”

“Yến lâu chủ, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Hình như ngươi không bị nhốt, có thể nghĩ cách thoát thân không?”

“Đúng vậy, ta không…” Yến Thanh Tiêu mới vui vẻ hơn, sau lưng liền bắn ra vòng dắt siết chặt eo hắn lại, làm hắn không thể động đậy, “Tại sao ngươi phải nhắc nhở bọn họ hả…”

Lăng Huyền Uyên nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Tuyết sư canh giữ ở bên cạnh vị trí Thiệu Dục Tân trúng bẫy, phát ra từng trận gầm nhẹ.

Lăng Huyền Sương lại nhích gần cạnh Yến Thanh Tiêu, “Kêu la cái gì! Em dâu, bảo vệ ta!”

Yến Thanh Tiêu đã chẳng còn muốn để ý đến hắn.

Thiệu Dục Tân động viên nói: “Thiết Mã Kim Qua đừng sợ, nằm xuống.”

Hai con tuyết sư vây quanh miệng bẫy dạo hai bước, một trước một sau nằm xuống.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

“Đương gia, hai con súc sinh này làm gì bây giờ?”

“Sư tử lông trắng, đúng là hiếm thấy. Tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng chung quy không nghe theo chúng ta, Đương gia, không bằng giết nó ăn thịt được chứ?”

“Ta thấy rất được, thịt sư tử chúng ta còn chưa được hưởng qua!”

Có người nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Đi xem xem, có những người nào.”

Mấy người ngầm theo, chia làm hai nhóm đến xem chỗ Lăng Huyền Dạ cùng Tào Nghĩa trúng bẫy, nhưng không có ai dám xem chỗ Tuyết sư bảo vệ.

Thiệu Dục Tân cất cao giọng nói: “Tuyết sư nhà ta không có mệnh lệnh của ta thì sẽ không làm người khác bị thương, trại chủ cứ yên tâm đi. Để tránh tổn thương hòa khí, không bằng trại chủ thả chúng ta ra trước, mặt đối mặt địa nói chuyện, trại chủ thấy thế nào?”



“Nếu ngươi chúng nói chúng nó không hại người vậy thì ta rất yên tâm, ” Có người đi qua nâng bẫy lên, ở trên cao nhìn mấy người bọn họ, “Thế này cũng xem như mặt đối mặt nói chuyện?”

Lăng Huyền Sương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, cả kinh: “Ngươi là trại chủ?”

“Lớn mật!” Người đỡ cánh tay cho người phía trước quát lên, “Ngươi ngươi ngươi gì hả, đây chính là trại chủ chúng ta!”

Lăng Huyền Sương cười gượng hai tiếng, “Không giống.”

Người nọ còn muốn mắng tiếp, bị trại chủ giơ tay ngăn lại, “Nguyên Bảo, ngươi lui xuống trước đi.”

“Trại chủ, ta…” Nguyên Bảo còn muốn nói nữa, gặp phải ánh mắt trại chủ, bé ngoan mà cúi thấp đầu lui lại.

Trại chủ vẫy tay sai người đưa lên một cái ghế tựa, ngồi xuống ở bên miệng bẫy, “Vị công tử này, ngươi nói xem ta không giống trại chủ chỗ nào.”

Lăng Huyền Sương khẽ nói: “Chúng ta không thể ra ngoài rồi nói tiếp sao, tư thế này rất mệt.”

Trại chủ lắc đầu, “Tán gẫu khiến ta hài lòng, thì ta sẽ suy nghĩ có thả các ngươi ra không.”

“Được rồi, ” Lăng Huyền Sương nói, “Từ trước giờ ta từng nghe qua đầu lĩnh thổ phỉ ăn cướp, đều là dạng cao lớn thô kệch râu quai nón, quần áo lôi thôi đeo đao lớn; nhưng ngươi thì khác, dung mạo trắng nõn gầy gò văn nhược, ăn nói không thô lỗ, ăn mặc cũng chú trọng, thấy thế nào cũng không giống thổ phỉ.”

Lăng Huyền Thư nói: “Liễu Nương cũng từ thổ phỉ mà ra.”

“Nhưng giờ nàng đã không phải, ” Lăng Huyền Sương nói, “Trong ranh giới thổ phỉ vẫn chưa làm gì được.”

Trại chủ kia khẽ mỉm cười, hai gò má hiện ra một đôi lúm đồng tiền nhẹ, càng hiện ra vẻ thanh tú, “Ngươi đang khen ta?”

“Ngươi không thích nghe sao?” Lăng Huyền Sương lòng tốt phối hợp, “Vậy ta đổi một cách nói khác, sắc mặt ngươi nhìn qua thật kém, có phải không còn sống bao lâu?”

“Ngươi thật lớn mật!” Nguyên Bảo lại muốn xông lên.

Trại chủ giơ tay ngăn hắn, nụ cười bất biến, nói với Lăng Huyền Sương: “Ngươi đoán không sai, ta bị bệnh quấn thân đã mấy năm, gần đây số lần tái phát càng lúc càng nhiều, có lẽ không còn sống lâu nữa.”

Mấy người phía sau hắn cùng nhau nói: “Trại chủ!”

Trại chủ tiếp tục nói: “Nhưng ta không muốn mang tiếc nuối rời đi, ta phải làm xong những chuyện ta muốn làm, mới có thể thanh thản ổn định rời đi.”

“Ngươi muốn làm cái gì, ta có thể giúp ngươi không?” Lăng Huyền Sương hiếu kỳ nói.

“Cửu Ngõa liên hoàn trại này do một tay Tiên phụ sáng lập, chưa bao giờ bị người ngoài tìm được, ” Trại chủ nói, “Mà một năm trước ta đã từng thề, nếu ai tìm được tới chỗ này, ta liền để người đó làm áp trại phu nhân của ta. Ta xem ngươi rất được, ngươi nói xem?”

Thiệu Dục Tân không nhịn được cười ra tiếng.

Lăng Huyền Sương vội hỏi: “Ta thấy không được, rất không được, mười phần không được! Bên đó có nữ nhân, ngươi đi tìm nàng a!”

Trại chủ không muốn, “Tướng mạo nàng nhìn không kém, nhưng đã có chút tuổi, không thích.”

“Nhưng ta đã có người!” Lăng Huyền Sương vội la lên, “Dục Tân, ngươi nói chuyện!”

Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Nói cái gì?”

Trại chủ sờ sờ cằm, “Có người rồi hả, thật đáng tiếc.” Hắn lại chỉ Yến Thanh Tiêu, “Vậy thì ngươi đi, dung mạo ngươi cũng rất được.”

Yến Thanh Tiêu vừa muốn há mồm, thì bị Lăng Huyền Sương đoạt trước, “Hắn cũng có người rồi, hắn là em dâu ta!”

“Ta nói rồi ta…” Yến Thanh Tiêu còn muốn biện minh, nửa đường nghĩ ra nếu mình không thừa nhận cùng Lăng Huyền Thư có quan hệ, chẳng phải sẽ bị tên trại chủ này dây dưa, liền không lên tiếng.

Trên mặt trại chủ xuất hiện mấy phần không kiên nhẫn, “Tại sao đều có người? Vậy trong năm người các ngươi, rốt cuộc còn ai chưa có người muốn?”

Lăng Huyền Sương không chút do dự chỉ Lăng Huyền Uyên, “Nó!”

Yến Thanh Tiêu chậm một bước, nhưng vì không muốn liên luỵ tới mình, quyết đoán gật đầu.

Nụ cười trên mặt trại chủ lại khôi phục, “Cũng rất được, vậy ngươi liền làm áp trại phu nhân của ta đi.”

Lăng Huyền Uyên: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau