Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 44: Ta không thích
Lăng Huyền Thư đuổi tới được Yến Thanh Tiêu đang ở chuồng ngựa, ngăn cản hành động y đang muốn dẫn ngựa, “Ngươi trước đừng vọng động, hãy bình tĩnh nghe ta nói.”
“Có gì hay mà nói?” Yến Thanh Tiêu đẩy gã, “Các ngươi đi đường các ngươi, ta đi đường ta, không can thiệp chuyện của nhau!”
Lăng Huyền Thư nắm lấy hai cổ tay y, “Ngươi biết rõ ta không thể để ngươi một thân một mình đi tìm Hỏa Phong!”
Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói: “Vậy ngươi hãy đi cùng ta!”
Lăng Huyền Thư ngớ người, “Ngươi nói thật chứ?”
Yến Thanh Tiêu thầm mắng một tiếng đáng chết, xoay cổ tay nói: “Ngươi thả ta ra đã.”
“Ngươi đồng ý nghe ta hết thì ta sẽ thả ngươi ra.” Lăng Huyền Thư lại cười nói.
Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Nghe thì nghe, ta nghe hết được chưa?”
Lăng Huyền Thư lúc này mới thả y ra, “Ta biết có lẽ cả đời này ngươi sẽ không đến Cẩm Tú Viên nữa, nhưng…”
“Không phải có lẽ, ” Yến Thanh Tiêu ngắt lời của hắn, “Không chỉ đời này ta không muốn đi, mà đời sau kiếp sau sau nữa cũng không muốn đi!”
“Vâng vâng vâng, đó là một nơi ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa, giống như chủ nhân của nó.” Lăng Huyền Thư dừng một chút mới nói, “Ba năm trước ngươi nói ngươi muốn báo thù, mà tìm Thái Cẩm mãi mà không được đúng không? Hắn trốn ngươi đã hơn hai năm, gần đây lại xuất hiện đi lại, lẽ nào ngươi không muốn giáo huấn hắn một trận?”
Yến Thanh Tiêu khẽ run môi, ánh mắt đã không còn kiên quyết như ban đầu.
Lăng Huyền Thư tiếp tục nói: “Lần này chính là cơ hội tuyệt vời đưa tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua một lần nữa hay sao?”
Yến Thanh Tiêu đi hai bước qua bên cạnh, lại quay trở về, “Nếu như lần này hắn dùng danh chính nghĩa tham dự chuyện thảo phạt Hỏa Phong, sao ta giết hắn dễ dàng được? Nếu có giết được hắn, chẳng phải ta đây sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, sau này không còn ngóc đầu được ở trên giang hồ hay sao?”
“Giết hắn dễ dàng như vậy chẳng phải có lợi cho hắn quá rồi?” Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Từ Cẩm Tú Viên đến Ẩm Huyết Giáo, ngươi còn có rất nhiều thời gian chậm rãi trả thù hắn, mãi đến khi ngươi chơi chán mới thôi.”
Yến Thanh Tiêu đưa mắt tìm tòi nhìn hắn, “Nếu lúc đó ta vẫn muốn giết hắn thì sao?”
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu ngươi không ngại, ta đồng ý làm giúp.”
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng khi làm thế sẽ mang tiếng xấu à?” Giọng nói của Yến Thanh Tiêu rốt cuộc mềm mỏng hơn.
Lăng Huyền Thư nhún vai một cái, “Cùng lắm thì chỉ bị cha ta mắng vài câu, nghiêm trọng hơn nữa thì cả đời không cho ta ra ngoài, không sao cả.”
Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, nhấc chân bước đi.
Lăng Huyền Thư nhìn bóng lưng y hỏi: “Vậy có đi hay không hả?”
“Đi đi đi, ” Yến Thanh Tiêu không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo một cái với hắn, “Ngươi phiền chết đi được!”
Lăng Huyền Thư khi trở về, người trong quán đã vơi hơn một nửa, chỉ còn dư lại mấy bàn có người ngồi, trong đó còn có đám người Lưu Chưởng Môn.
Thấy hắn đi vào, Tào Nghĩa vẫy tay vơi hắn, “Lăng Tam thiếu, ở đây.”
Lăng Huyền Thư đi tới, “Chuyện gì?”
“Trước đó có phải các ngươi đang thương nghị chuyện đi Cẩm Tú Viên đúng không, ” Tào Nghĩa nói, “Kết quả thế nào?”
Lăng Huyền Thư gật đầu, “Chúng ta quyết định đi Cẩm Tú Viên trước.”
“Như vậy cũng đúng, ” Hách bang chủ nói, “Nếu chúng ta cứ đi tìm thẳng Hỏa Phong, tránh không khỏi sẽ có người nói chúng ta tham công.”
Liễu Nương nói: “Nếu được chuyện thì cũng chẳng sao, không được chỉ sợ sẽ bị mắng là không biết tự lượng sức mình.”
Vạn Trung xưng phải, “Đúng dịp đám người chúng ta còn thiếu một vị đứng đầu, đến lúc đã có Minh Chủ, chuyện này có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Nếu mà Lăng trang chủ chịu ra tay, dù cho tặc nhân Hỏa Phong khinh công có cao đến đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ông.” Lưu Chưởng Môn ôm quyền với Lăng Huyền Thư, “Lăng Tam thiếu, ta thấy vị trí minh chủ võ lâm này có Lăng trang chủ ngồi vào là phù hợp nhất, đến lúc đó còn xin ngài để ý nhiều hơn, hi vọng các ngươi hãy nhường cho ta, cho Hỏa Phong đó một đòn trí mạng.”
“Chuyện này vẫn nên dựa vào bản lãnh của mình.” Người muốn giết Hỏa Phong có biết bao nhiêu, ai sẽ đứng ra bảo đảm, kết quả lại gây ra nhiều chuyện cho chính bản thân mình. Lăng Huyền Thư khiêm tốn khẽ mỉm cười, “Hơn nữa, ta cũng không rõ ý gia phụ nhà mình, ngay cả cha có tham dự đại hội võ lâm hay không ta cũng không biết, tất cả vẫn nên đợi tới mười ngày sau hãy nói đi.”
Sắc mặt Lưu Chưởng Môn rõ có chút bất mãn, Lăng Huyền Thư không thèm nói gì thêm nữa, đi thẳng lên lầu.
Nếu muốn biết những người khác ở chỗ nào cũng không khó, nhìn đôi tuyết sư canh giữ ở trước cửa phòng Bối Cẩn Du là biết ngay. Lăng Huyền Thư bước tới, cúi thấp người vuốt ve đầu hai con tuyết sư, “Hai tiểu gia hỏa các ngươi, cũng không sợ người rồi.”
Hùng sư nheo mắt lại, giơ một chân trước lên cho hắn; Thư sư thì nhìn vào mặt hắn, hai mắt lóe sáng, thật giống như đang nói: “Muốn ăn thịt!”
Lăng Huyền Thư cầm chân trước mềm mại của Hùng sư, nói với Thư sư: “Ta biết rồi, hôm nay không phải chạy vội, chờ tí nữa sẽ cho chúng mày ăn đủ.”
“Tam ca, huynh đang làm gì đấy?” Cửa bị mở ra, Lăng Huyền Kỳ nhô đầu ra, “Ồ, hai đứa nó cũng ở đây.”
Lăng Huyền Thư đi vào, “Các ngươi cũng không lo lắng sẽ gây rối loạn sao hử?”
“Thiết Mã cùng Kim Qua từ trong phòng chạy qua?” Thiệu Dục Tân nhìn Lăng Huyền Sương, “Ở bên ngoài sẽ doạ phải người khác, để chúng nó vào đi?”
“Không được!” Lăng Huyền Sương nhìn bốn phía tìm chỗ có thể trốn được.
Bối Cẩn Du nằm nghiêng người ở trên giường, sắc mặt có hơi suy yếu, ý cười vẫn dịu dàng như cũ, “Ta cũng rất thích đôi tuyết sư đó, để chúng nó vào cho ta ngắm nghía cẩn thận đi.”
Lăng Huyền Sương căng thẳng môi lưỡi run rẩy, “Ta đặc biệt dẫn bọn họ đến thăm ngươi, ngươi lại muốn xem sư tử!”
“Sớm muộn rồi sẽ phải khắc phục.” Lăng Huyền Uyên làm thủ thế ý bảo Lăng Huyền Kỳ tránh ra.
Lăng Huyền Kỳ lắc mình qua một bên, tuyết sư nhìn thấy Thiệu Dục Tân, cũng không lập tức đi vào, mà là ngoẹo cổ nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi ý của hắn.
“Vào đi.” Thiệu Dục Tân ngoắc ngoắc ngón tay với chúng nó.
Hùng sư bước chân nhẹ nhàng đi vào trước, Thư sư lười biếng ngáp một cái, cũng đi vào.
“Đừng tới đây đừng tới đây đừng tới đây!” Lăng Huyền Sương chạy qua một góc, liều mạng chen vào góc tường.
Thiệu Dục Tân thì nhích dần người về phía giường, dẫn tuyết sư qua cho Bối Cẩn Du xem.
“Có thể sờ không?” Bối Cẩn Du hỏi.
Thiệu Dục Tân ở cạnh giường vỗ hai lần, “Có thể, chắc chắn sẽ không công kích ngươi.”
Tuyết sư được chỉ thị của hắn, bốn cái chân trước đều bám vào thành giường, tò mò đánh giá Bối Cẩn Du.
Bối Cẩn Du nhìn thấy mà thích, đưa tay sờ sờ đầu hai con sư tử, “Nếu ta mà có một tiểu tử như này thì hay rồi.”
“Hay gì mà hay!” Lăng Huyền Sương nhắm chặt hai mắt lại, “Xem được rồi thì đuổi ra ngoài a!”
Thấy hắn là thật sự sợ hãi, Thiệu Dục Tân huýt sáo một tiếng, chỉ chỉ ra phía ngoài.
Hùng sư không hiểu nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao hắn mới kêu nó vào mà đã bảo ra ngoài nhanh như vậy; Thư sư thì chỉ khinh bỉ liếc hắn một cái, kiêu ngạo ngước đầu đi ra.
Lăng Huyền Thư nhìn mà buồn cười, nói: “Huyền Kỳ, ta đã hứa sẽ cho chúng nó ăn đủ thịt, ngươi dẫn chúng nó trở về phòng, tìm chưởng quỹ mua ít thịt bò ngon nhất đến cho chúng nó ăn, ký tên ta vào sổ nợ”
“Được!” Lăng Huyền Kỳ đáp vang dội một tiếng, theo tuyết sư ra ngoài.
Lăng Huyền Dạ kỳ quái nói: “Sao nó lại vui đến vậy?”
“Bởi vì nó có thể mượn danh tuyết sư mua thêm phần ăn cho mình.” Lăng Huyền Thư ngồi xuống nói, “Đại ca, không sao rồi, đã đi hết rồi.”
Lăng Huyền Sương run rẩy hai vai, “Khốn nạn!”
Thiệu Dục Tân hơi kinh ngạc, đi qua kéo hắn, “Thật sự sợ đến thế?”
“Ngươi mới biết hay sao!” Lăng Huyền Sương vỗ bỏ tay hắn ra rồi xoay người lại, “Cho dù tốt thì thế nào, ta không thích!”
Nhìn lông mi đẹp dài lơ lửng giọt lệ, Thiệu Dục Tân vào lúc này hổ thẹn nói không ra lời.
Lăng Huyền Sương quay người đạp mạnh vào chân của hắn, sau đó đẩy hắn ra chạy ra ngoài.
Thiệu Dục Tân sững người một lát mới nói: “Hắn nói không thích cái gì?”
Lăng Huyền Thư và Lăng Huyền Dạ cùng kêu lên: “Ngươi.”
Thiệu Dục Tân: “…”
Nhìn thấy Thiệu Dục Tân đuổi theo, anh em nhà họ Lăng rất là yên tâm.
Lăng Huyền Uyên dịch góc chăn cho Bối Cẩn Du, nói với Lăng Huyền Thư: “Vừa nãy ta nghe bọn họ nói chuyện Cẩm Tú Viên rồi, đệ đã quyết định muốn đi đại hội võ lâm?”
“Nhị ca thấy không tốt sao?” Lăng Huyền Thư hỏi.
“Ngược lại chính là không được, ” Lăng Huyền Uyên khẽ cau mày, “Theo linh cảm nó sẽ trở thành một chuyện rất phiền toái cho ta.”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, cười nói: “Đệ cũng gần thấy như vậy.”
Yến Thanh Tiêu vẫn đứng ở một bên hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Bọn họ đang đoán, lần đại hội võ lâm này có thể cha ta sẽ không đi, mà dựa theo tính tình của cha, phỏng chừng cũng sẽ không thích vị trí minh chủ võ lâm này rơi vào nhà khác, cho nên rất có khả năng rơi vào đầu Nhị ca.”
“Không phải rất tốt hay sao, minh chủ võ lâm, rất uy phong.” Bối Cẩn Du vỗ xuống mu bàn tay Lăng Huyền Uyên, “Nếu không ngươi cứ chạy đi trước, đừng có vì ta mà bỏ lỡ chuyện lớn của mình.”
Lăng Huyền Uyên lật tay nắm chặt lấy tay y, “Không tính là chuyện lớn, ta sẽ không bỏ ngươi lại.”
Lăng Huyền Thư bĩu môi, nhìn về phía Yến Thanh Tiêu.
Yến Thanh Tiêu không hiểu ra sao, “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta đánh ngươi!”
Lăng Huyền Thư: “…” Có một số việc dù có ước ao cũng không được.
Lăng Huyền Dạ nhìn bọn họ mà thấy phiền lòng, ra tiếng đánh vỡ ám muội tung bay xung quanh trong phòng, “Nhị tẩu yên tâm, đường tới Cẩm Tú Viên cũng đi hướng này, những ngày qua chúng ta đi đường cũng không phải uổng công, không phải chạy vội, chỉ cần bảy, tám ngày cũng đến được nơi.”
“Vậy thì tốt.” Bối Cẩn Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Huyền Thư lại nhìn Yến Thanh Tiêu, Nhị tẩu đã ngầm thừa nhận xưng hô này, ngươi thì sao?
Quả thực phiền muốn chết! Yến Thanh Tiêu hận không thể học theo Lăng Huyền Sương giẫm cho hắn một cước giống Thiệu Dục Tân, nhưng nghĩ lại thì người khác sẽ nghĩ y ra vẻ như Lăng Huyền Sương ngu ngốc kia, đây càng là chuyện không thể chịu được! Nên y chỉ quơ quơ nắm đấm với Lăng Huyền Thư rồi đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa, lại phát hiện Mộ Phi Hàn đang đứng ở ngoài cửa, Yến Thanh Tiêu sợ hết hồn, “Đến rồi sao không lên tiếng?”
Mộ Phi Hàn không để ý đến y, vọng vào bên trong nói với Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư nói: “Mấy người kia đi trước rồi.”
...
“Có gì hay mà nói?” Yến Thanh Tiêu đẩy gã, “Các ngươi đi đường các ngươi, ta đi đường ta, không can thiệp chuyện của nhau!”
Lăng Huyền Thư nắm lấy hai cổ tay y, “Ngươi biết rõ ta không thể để ngươi một thân một mình đi tìm Hỏa Phong!”
Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói: “Vậy ngươi hãy đi cùng ta!”
Lăng Huyền Thư ngớ người, “Ngươi nói thật chứ?”
Yến Thanh Tiêu thầm mắng một tiếng đáng chết, xoay cổ tay nói: “Ngươi thả ta ra đã.”
“Ngươi đồng ý nghe ta hết thì ta sẽ thả ngươi ra.” Lăng Huyền Thư lại cười nói.
Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Nghe thì nghe, ta nghe hết được chưa?”
Lăng Huyền Thư lúc này mới thả y ra, “Ta biết có lẽ cả đời này ngươi sẽ không đến Cẩm Tú Viên nữa, nhưng…”
“Không phải có lẽ, ” Yến Thanh Tiêu ngắt lời của hắn, “Không chỉ đời này ta không muốn đi, mà đời sau kiếp sau sau nữa cũng không muốn đi!”
“Vâng vâng vâng, đó là một nơi ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa, giống như chủ nhân của nó.” Lăng Huyền Thư dừng một chút mới nói, “Ba năm trước ngươi nói ngươi muốn báo thù, mà tìm Thái Cẩm mãi mà không được đúng không? Hắn trốn ngươi đã hơn hai năm, gần đây lại xuất hiện đi lại, lẽ nào ngươi không muốn giáo huấn hắn một trận?”
Yến Thanh Tiêu khẽ run môi, ánh mắt đã không còn kiên quyết như ban đầu.
Lăng Huyền Thư tiếp tục nói: “Lần này chính là cơ hội tuyệt vời đưa tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua một lần nữa hay sao?”
Yến Thanh Tiêu đi hai bước qua bên cạnh, lại quay trở về, “Nếu như lần này hắn dùng danh chính nghĩa tham dự chuyện thảo phạt Hỏa Phong, sao ta giết hắn dễ dàng được? Nếu có giết được hắn, chẳng phải ta đây sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, sau này không còn ngóc đầu được ở trên giang hồ hay sao?”
“Giết hắn dễ dàng như vậy chẳng phải có lợi cho hắn quá rồi?” Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Từ Cẩm Tú Viên đến Ẩm Huyết Giáo, ngươi còn có rất nhiều thời gian chậm rãi trả thù hắn, mãi đến khi ngươi chơi chán mới thôi.”
Yến Thanh Tiêu đưa mắt tìm tòi nhìn hắn, “Nếu lúc đó ta vẫn muốn giết hắn thì sao?”
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu ngươi không ngại, ta đồng ý làm giúp.”
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng khi làm thế sẽ mang tiếng xấu à?” Giọng nói của Yến Thanh Tiêu rốt cuộc mềm mỏng hơn.
Lăng Huyền Thư nhún vai một cái, “Cùng lắm thì chỉ bị cha ta mắng vài câu, nghiêm trọng hơn nữa thì cả đời không cho ta ra ngoài, không sao cả.”
Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, nhấc chân bước đi.
Lăng Huyền Thư nhìn bóng lưng y hỏi: “Vậy có đi hay không hả?”
“Đi đi đi, ” Yến Thanh Tiêu không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo một cái với hắn, “Ngươi phiền chết đi được!”
Lăng Huyền Thư khi trở về, người trong quán đã vơi hơn một nửa, chỉ còn dư lại mấy bàn có người ngồi, trong đó còn có đám người Lưu Chưởng Môn.
Thấy hắn đi vào, Tào Nghĩa vẫy tay vơi hắn, “Lăng Tam thiếu, ở đây.”
Lăng Huyền Thư đi tới, “Chuyện gì?”
“Trước đó có phải các ngươi đang thương nghị chuyện đi Cẩm Tú Viên đúng không, ” Tào Nghĩa nói, “Kết quả thế nào?”
Lăng Huyền Thư gật đầu, “Chúng ta quyết định đi Cẩm Tú Viên trước.”
“Như vậy cũng đúng, ” Hách bang chủ nói, “Nếu chúng ta cứ đi tìm thẳng Hỏa Phong, tránh không khỏi sẽ có người nói chúng ta tham công.”
Liễu Nương nói: “Nếu được chuyện thì cũng chẳng sao, không được chỉ sợ sẽ bị mắng là không biết tự lượng sức mình.”
Vạn Trung xưng phải, “Đúng dịp đám người chúng ta còn thiếu một vị đứng đầu, đến lúc đã có Minh Chủ, chuyện này có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Nếu mà Lăng trang chủ chịu ra tay, dù cho tặc nhân Hỏa Phong khinh công có cao đến đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ông.” Lưu Chưởng Môn ôm quyền với Lăng Huyền Thư, “Lăng Tam thiếu, ta thấy vị trí minh chủ võ lâm này có Lăng trang chủ ngồi vào là phù hợp nhất, đến lúc đó còn xin ngài để ý nhiều hơn, hi vọng các ngươi hãy nhường cho ta, cho Hỏa Phong đó một đòn trí mạng.”
“Chuyện này vẫn nên dựa vào bản lãnh của mình.” Người muốn giết Hỏa Phong có biết bao nhiêu, ai sẽ đứng ra bảo đảm, kết quả lại gây ra nhiều chuyện cho chính bản thân mình. Lăng Huyền Thư khiêm tốn khẽ mỉm cười, “Hơn nữa, ta cũng không rõ ý gia phụ nhà mình, ngay cả cha có tham dự đại hội võ lâm hay không ta cũng không biết, tất cả vẫn nên đợi tới mười ngày sau hãy nói đi.”
Sắc mặt Lưu Chưởng Môn rõ có chút bất mãn, Lăng Huyền Thư không thèm nói gì thêm nữa, đi thẳng lên lầu.
Nếu muốn biết những người khác ở chỗ nào cũng không khó, nhìn đôi tuyết sư canh giữ ở trước cửa phòng Bối Cẩn Du là biết ngay. Lăng Huyền Thư bước tới, cúi thấp người vuốt ve đầu hai con tuyết sư, “Hai tiểu gia hỏa các ngươi, cũng không sợ người rồi.”
Hùng sư nheo mắt lại, giơ một chân trước lên cho hắn; Thư sư thì nhìn vào mặt hắn, hai mắt lóe sáng, thật giống như đang nói: “Muốn ăn thịt!”
Lăng Huyền Thư cầm chân trước mềm mại của Hùng sư, nói với Thư sư: “Ta biết rồi, hôm nay không phải chạy vội, chờ tí nữa sẽ cho chúng mày ăn đủ.”
“Tam ca, huynh đang làm gì đấy?” Cửa bị mở ra, Lăng Huyền Kỳ nhô đầu ra, “Ồ, hai đứa nó cũng ở đây.”
Lăng Huyền Thư đi vào, “Các ngươi cũng không lo lắng sẽ gây rối loạn sao hử?”
“Thiết Mã cùng Kim Qua từ trong phòng chạy qua?” Thiệu Dục Tân nhìn Lăng Huyền Sương, “Ở bên ngoài sẽ doạ phải người khác, để chúng nó vào đi?”
“Không được!” Lăng Huyền Sương nhìn bốn phía tìm chỗ có thể trốn được.
Bối Cẩn Du nằm nghiêng người ở trên giường, sắc mặt có hơi suy yếu, ý cười vẫn dịu dàng như cũ, “Ta cũng rất thích đôi tuyết sư đó, để chúng nó vào cho ta ngắm nghía cẩn thận đi.”
Lăng Huyền Sương căng thẳng môi lưỡi run rẩy, “Ta đặc biệt dẫn bọn họ đến thăm ngươi, ngươi lại muốn xem sư tử!”
“Sớm muộn rồi sẽ phải khắc phục.” Lăng Huyền Uyên làm thủ thế ý bảo Lăng Huyền Kỳ tránh ra.
Lăng Huyền Kỳ lắc mình qua một bên, tuyết sư nhìn thấy Thiệu Dục Tân, cũng không lập tức đi vào, mà là ngoẹo cổ nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi ý của hắn.
“Vào đi.” Thiệu Dục Tân ngoắc ngoắc ngón tay với chúng nó.
Hùng sư bước chân nhẹ nhàng đi vào trước, Thư sư lười biếng ngáp một cái, cũng đi vào.
“Đừng tới đây đừng tới đây đừng tới đây!” Lăng Huyền Sương chạy qua một góc, liều mạng chen vào góc tường.
Thiệu Dục Tân thì nhích dần người về phía giường, dẫn tuyết sư qua cho Bối Cẩn Du xem.
“Có thể sờ không?” Bối Cẩn Du hỏi.
Thiệu Dục Tân ở cạnh giường vỗ hai lần, “Có thể, chắc chắn sẽ không công kích ngươi.”
Tuyết sư được chỉ thị của hắn, bốn cái chân trước đều bám vào thành giường, tò mò đánh giá Bối Cẩn Du.
Bối Cẩn Du nhìn thấy mà thích, đưa tay sờ sờ đầu hai con sư tử, “Nếu ta mà có một tiểu tử như này thì hay rồi.”
“Hay gì mà hay!” Lăng Huyền Sương nhắm chặt hai mắt lại, “Xem được rồi thì đuổi ra ngoài a!”
Thấy hắn là thật sự sợ hãi, Thiệu Dục Tân huýt sáo một tiếng, chỉ chỉ ra phía ngoài.
Hùng sư không hiểu nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao hắn mới kêu nó vào mà đã bảo ra ngoài nhanh như vậy; Thư sư thì chỉ khinh bỉ liếc hắn một cái, kiêu ngạo ngước đầu đi ra.
Lăng Huyền Thư nhìn mà buồn cười, nói: “Huyền Kỳ, ta đã hứa sẽ cho chúng nó ăn đủ thịt, ngươi dẫn chúng nó trở về phòng, tìm chưởng quỹ mua ít thịt bò ngon nhất đến cho chúng nó ăn, ký tên ta vào sổ nợ”
“Được!” Lăng Huyền Kỳ đáp vang dội một tiếng, theo tuyết sư ra ngoài.
Lăng Huyền Dạ kỳ quái nói: “Sao nó lại vui đến vậy?”
“Bởi vì nó có thể mượn danh tuyết sư mua thêm phần ăn cho mình.” Lăng Huyền Thư ngồi xuống nói, “Đại ca, không sao rồi, đã đi hết rồi.”
Lăng Huyền Sương run rẩy hai vai, “Khốn nạn!”
Thiệu Dục Tân hơi kinh ngạc, đi qua kéo hắn, “Thật sự sợ đến thế?”
“Ngươi mới biết hay sao!” Lăng Huyền Sương vỗ bỏ tay hắn ra rồi xoay người lại, “Cho dù tốt thì thế nào, ta không thích!”
Nhìn lông mi đẹp dài lơ lửng giọt lệ, Thiệu Dục Tân vào lúc này hổ thẹn nói không ra lời.
Lăng Huyền Sương quay người đạp mạnh vào chân của hắn, sau đó đẩy hắn ra chạy ra ngoài.
Thiệu Dục Tân sững người một lát mới nói: “Hắn nói không thích cái gì?”
Lăng Huyền Thư và Lăng Huyền Dạ cùng kêu lên: “Ngươi.”
Thiệu Dục Tân: “…”
Nhìn thấy Thiệu Dục Tân đuổi theo, anh em nhà họ Lăng rất là yên tâm.
Lăng Huyền Uyên dịch góc chăn cho Bối Cẩn Du, nói với Lăng Huyền Thư: “Vừa nãy ta nghe bọn họ nói chuyện Cẩm Tú Viên rồi, đệ đã quyết định muốn đi đại hội võ lâm?”
“Nhị ca thấy không tốt sao?” Lăng Huyền Thư hỏi.
“Ngược lại chính là không được, ” Lăng Huyền Uyên khẽ cau mày, “Theo linh cảm nó sẽ trở thành một chuyện rất phiền toái cho ta.”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, cười nói: “Đệ cũng gần thấy như vậy.”
Yến Thanh Tiêu vẫn đứng ở một bên hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Bọn họ đang đoán, lần đại hội võ lâm này có thể cha ta sẽ không đi, mà dựa theo tính tình của cha, phỏng chừng cũng sẽ không thích vị trí minh chủ võ lâm này rơi vào nhà khác, cho nên rất có khả năng rơi vào đầu Nhị ca.”
“Không phải rất tốt hay sao, minh chủ võ lâm, rất uy phong.” Bối Cẩn Du vỗ xuống mu bàn tay Lăng Huyền Uyên, “Nếu không ngươi cứ chạy đi trước, đừng có vì ta mà bỏ lỡ chuyện lớn của mình.”
Lăng Huyền Uyên lật tay nắm chặt lấy tay y, “Không tính là chuyện lớn, ta sẽ không bỏ ngươi lại.”
Lăng Huyền Thư bĩu môi, nhìn về phía Yến Thanh Tiêu.
Yến Thanh Tiêu không hiểu ra sao, “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta đánh ngươi!”
Lăng Huyền Thư: “…” Có một số việc dù có ước ao cũng không được.
Lăng Huyền Dạ nhìn bọn họ mà thấy phiền lòng, ra tiếng đánh vỡ ám muội tung bay xung quanh trong phòng, “Nhị tẩu yên tâm, đường tới Cẩm Tú Viên cũng đi hướng này, những ngày qua chúng ta đi đường cũng không phải uổng công, không phải chạy vội, chỉ cần bảy, tám ngày cũng đến được nơi.”
“Vậy thì tốt.” Bối Cẩn Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Huyền Thư lại nhìn Yến Thanh Tiêu, Nhị tẩu đã ngầm thừa nhận xưng hô này, ngươi thì sao?
Quả thực phiền muốn chết! Yến Thanh Tiêu hận không thể học theo Lăng Huyền Sương giẫm cho hắn một cước giống Thiệu Dục Tân, nhưng nghĩ lại thì người khác sẽ nghĩ y ra vẻ như Lăng Huyền Sương ngu ngốc kia, đây càng là chuyện không thể chịu được! Nên y chỉ quơ quơ nắm đấm với Lăng Huyền Thư rồi đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa, lại phát hiện Mộ Phi Hàn đang đứng ở ngoài cửa, Yến Thanh Tiêu sợ hết hồn, “Đến rồi sao không lên tiếng?”
Mộ Phi Hàn không để ý đến y, vọng vào bên trong nói với Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư nói: “Mấy người kia đi trước rồi.”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất