Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 69: Gặp nạn
Lại đi tiếp mấy ngày, người Lăng Huyền Uyên phái đi truyền tin cho Sở Hoài Vương trở về, mang về hồi âm của Sở Hoài Vương cho hắn.
Lăng Huyền Uyên ở trên ngựa xem thư xong, nhìn quanh một cái hỏi: “Tiểu công tử đâu?”
Lăng Tiểu Vũ đáp: “Xin tiểu thiếu gia dẫn hắn đi săn thú đằng trước.”
Lăng Huyền Thư liếc nhìn lá thư bị hắn vò thành một cục, hỏi: “Vương gia nói thế nào?”
Lăng Huyền Uyên khẽ nhíu mày, “Nói nếu chân tướng của chuyện này là tranh chấp trong giang hồ, hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, đều giao do chúng ta tự làm, chỉ chờ chuyện này chấm dứt sẽ về phục mệnh với Hoàng thượng. Còn Hạ Tĩnh Hiên, hắn nói rất tin tưởng Ngự Kiếm sơn trang có đầy đủ năng lực bảo vệ tốt con trai của hắn, nhân cơ hội lần này để ấu tử* ở bên ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.”
*ấu tử: con út.
“… Vậy chứng tỏ hắn cái gì cũng mặc kệ còn gì.” Yến Thanh Tiêu vẫn im lặng lên tiếng.
Lăng Huyền Uyên nắm lá thư vào lòng bàn tay, bột phấn nhỏ vụn bay ra, lúc mở tay ra bên trong bàn tay đã không còn thứ gì. Hắn kêu Lăng Tiểu Vũ thông báo cho mọi người dừng lại, nói: “Hôm nay sẽ qua đêm ở đây, gọi người đi tìm tiểu thiếu gia cùng tiểu công tử trở về, không nên để chúng nó chạy loạn.”
Lăng Huyền Thư vỗ vỗ vai hắn, “Đừng xem hắn là phiền phức, sau này đem hắn trở về, chuyện làm ăn Ngự Kiếm sơn trang chúng ta sau này có khi sẽ vào tận tới sân Hoàng cung.”
“Không còn cách nào khác, chúng ta cũng chỉ coa thể tự mình cẩn thận nhiều hơn.” Lăng Huyền Uyên nói xong, vòng về phía xe ngựa phía sau nhìn Bối Cẩn Du.
Lăng Huyền Thư cầm một cái ghế nhỏ từ trên xe, phóng tới bên dưới một cây đại thụ bên đường, gọi Yến Thanh Tiêu đến ngồi.
Yến Thanh Tiêu đi qua ngồi xuống, nói: “Đã đi hơn nửa đường rồi chứ?”
“Cũng được hơn nửa, ” Lăng Huyền Thư ngồi xuống sát bên người hắn, ” Trước chạng vạng ngày mai có thể đến Tử Trúc Lâm, dựa theo tấm bản đồ Cao tiền bối kia vẽ, đúng là chỉ mới được hơn một nửa.”
Yến Thanh Tiêu duỗi chân, “Đây chắc là chuyện nhàm chán nhất mấy năm qua ta từng làm, đợi đến lúc bắt được Hỏa Phong, nhất định ta phải thoải mái đánh một trận cho đã với hắn.”
“Rất tẻ nhạt à?” Lăng Huyền Thư tựa vào thân cây, “Ta lại cảm thấy đây là một quãng thời gian thư thái thích ý nhất trải qua trong ba năm qua.”
Yến Thanh Tiêu chẳng muốn nói tiếp nữa, nói với Phó Nam đứng bên cạnh: “Phó Nam, ta khát nước, còn nước không?”
“Nước hai hôm trước lấy ở bờ sông đã hết, ” Phó Nam nói, “Lâu chủ hãy chờ, ta lại đi tìm.”
Chưa chờ hắn đi, Thái Cẩm mới nâng ống trúc đưa qua, “Yến lâu chủ, chỗ này của ta còn nước, là mới lấy từ dòng suối bên kia, đặc biệt đưa đến trước cho Yến lâu chủ.”
Yến Thanh Tiêu liếc mắt nhìn Thái Cẩm lấy lòng không ngại ngùng hết sức rõ ràng, giơ tay qua nhận ống trúc.
Ai ngờ ống trúc lại bị Lăng Huyền Thư cướp trước một bước, “Còn dám uống đồ của hắn, ngươi không sợ bên trong có độc à?”
Thái Cẩm suýt chút nữa quỳ xuống, “Tam Thiếu, ta thật sự… Thật sự không dám.”
“Đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi cho người làm gì với hắn, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Nếu hắn còn có bản lĩnh hạ độc, đã sớm chạy trốn.”
Thái Cẩm liều mạng gật đầu.
“Vậy ta cũng không để cho ngươi uống tiếp thứ hắn đưa cho.” Lăng Huyền Thư nói xong, ngửa đầu uống hết nước trong ống trúc.
Yến Thanh Tiêu: “…” Ngươi khát nước cứ việc nói thẳng?
“Còn nước không?” Lăng Huyền Sương đi tới, “Ta cũng muốn uống.”
Lăng Tiểu Tuyết đúng lúc mang nước đi qua, “Đại thiếu gia, ở đây có.”
Lăng Huyền Sương nhận lấy nước đang định uống, chợt nghe có người ở phía sau hô lớn: “Nguyên chủ!”
Thiệu Dục Tân quay đầu lại.
Một tên vốn nên ở phía sau vừa nhìn hành lý Lạc Trần Nguyên đệ tử vội vã chạy tới, đến Thiệu Dục Tân trước mặt vội la lên: “Nguyên chủ, người của chúng ta từ Lạc Trần Nguyên tới rồi, nói mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo bị nhốt đã chạy trốn!”
“Trong Nguyên có thương vong không?” Thiệu Dục Tân hỏi.
“Thương vong không lớn, những tên đó chỉ muốn chạy trốn.” Đệ tử kia nói, “Mấy huynh đệ ở Cẩm Tú viên hỏi thăm biết được Nguyên chủ đang đi hướng này, nên chạy cả ngày lẫn đêm tới đây bẩm báo, hiện đang ở phía sau nghỉ ngơi.”
Đào Tâm Duyệt đứng cách đó vài bước áy náy: “Đều do muội, nếu như muội nghe lời sư huynh không chạy theo đến đây, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Cao Thủ an ủi: “Điều này cũng không thể trách ngươi, ai cũng không thể nào đoán trước sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Lăng Huyền Dạ cũng đi tới, “Đám gia hỏa không ra thể thống gì đó chạy trốn, dùng ngón chân cũng biết sẽ chạy về Ẩm Huyết Giáo.”
“Nếu người Lạc Trần Nguyên không ngủ không nghỉ chạy một mạch đến đây, đệ tử Ẩm Huyết Giáo xem ra…” Lăng Huyền Thư mới nói một nửa, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.
“Tất nhiên đã chạy đến trước cả chúng ta đi, ý đệ muốn nói là vậy? Tại sao lại không nói hết?” Lăng Huyền Sương nói xong, muốn tiếp tục uống nước nãy giờ chưa uống.
“Đừng…” Lăng Huyền Thư đánh một chưởng vào ống trúc trong tay hắn.
Ống trúc trong tay Lăng Huyền Sương bị hắn đánh rơi, nước bay tóe ra.
“Đệ làm gì…” Lăng Huyền Sương đang muốn phát hỏa, thì thấy Lăng Huyền Thư phun ra một ngụm máu, sợ hãi đến nỗi nuốt xuống cả câu sau còn chưa nói hết.
Sắc mặt Thiệu Dục Tân đột nhiên biến, “Trong nước có độc?”
Lăng Huyền Thư khó khăn gật đầu, “Nhanh… Nói cho bọn họ biết…”
Lăng Huyền Dạ cất cao giọng nói: “Ai cũng không được uống nước ở đây!”
Yến Thanh Tiêu một bên đỡ lấy Lăng Huyền Thư rồi quay qua quát Thái Cẩm: “Tại sao lại là ngươi!”
“Lần này thật sự không phải ta!” Thái Cẩm sợ đến quỳ xuống, “Ngươi có thể hỏi bọn họ, ” hắn chỉ vào đệ tử Ngự Kiếm sơn trang tứ phía, “Thật sự ta chẳng làm gì cả!”
“Kéo hắn qua một bên đi!” Lăng Huyền Dạ không kiên nhẫn nói.
Lăng Huyền Sương có chút sợ hãi, “Huyền Thư…”
Sắc mặt Lăng Huyền Thư đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, hiển nhiên đang cố nén đau đớn.
“Ngươi thế nào rồi?” Yến Thanh Tiêu hỏi.
Lăng Huyền Thư nói đứt quãng: “Còn… Được, không… Không quan trọng lắm…”
Lăng Huyền Uyên chạy tới, thấy dáng dấp hắn như vậy mới vội vã đưa tay dò mạch hắn, “Đệ có thể thử ngưng tụ chân khí được không?”
Lăng Huyền Thư vất vả lắc đầu.
“Dược tính mạnh như vậy.” Cao Thủ quay đầu tìm kiếm bóng người Liễu Nương.
“Không phải nàng, ” Bối Cẩn Du nhẹ giọng lại nói, “Ngự Kiếm sơn trang vẫn cho người nhìn nàng, nàng vẫn chưa có cơ hội giở trò.”
Thiệu Dục Tân nói: “Nhất định là mấy tên trốn ra từ Lạc Trần Nguyên, bọn chúng đã chạy tới phía trước chúng ta, muốn dùng thủ đoạn gì đó phải nói dễ như trở bàn tay.”
Nếu việc này không phát hiện đúng lúc, hậu quả chỉ sợ không thể nào tưởng tượng được, thật không biết đây là chuyện may mắn hay là bất hạnh. Lăng Huyền Thư nội lực thâm hậu như vậy, lúc này cũng bị độc dược hành hạ khiến thần trí trong thời gian cực ngắn trở nên mơ hồ, đủ thấy thuốc này có bao nhiêu lợi hại, nếu là đổi lại người khác, chỉ sợ lúc này đã mất mạng. Yến Thanh Tiêu nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Thư gối lên vai mình nhếch môi nhịn đau, khó chịu trong lòng không nói ra được. Nếu không phải hắn cướp nước uống trước, khả năng lúc này mình đã mất mạng? Chuyện ba năm trước nói thế nào cũng không chịu thừa nhận là hắn cứu y, nhưng chuyện lần này không muốn thừa nhận cũng không xong, dù cho ma xuy quỷ khiến, y cũng không chối cãi được bản thân hắn đang chịu đau khổ vì mình.
Yến Thanh Tiêu nhấc tay áo lau lau mồ hôi lạnh không ngừng bốc lên trên trán cho hắn, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Chúng ta cần phải nghĩ cách giải độc cho hắn trước mới được.”
Lăng Huyền Uyên còn chưa trả lời, trong không trung truyền tới một chuỗi tiếng cười cuồng dã, thoáng như bao trùm toàn bộ đại địa.
“Không ngờ một chiêu này lại ít hiệu quả, đáng tiếc cho thuốc độc quý giá của ta.” Thanh âm chợt đông chợt tây, chợt nam chợt bắc truyền đến, khiến cho người sởn cả tóc gáy, “Ta còn tưởng các ngươi đều sẽ chết hết, cho nên còn chẳng mang theo thuốc giải, nếu các ngươi muốn thuốc giải, phải tự đi tìm. Mà phải xem hôm nay các ngươi còn mạng rời khỏi đây không đã, ta thấy hi vọng này không lớn lắm nha, không lớn lắm nha…”
Tiếng nói của hắn lay động theo gió chốc cái đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lông mày Lăng Huyền Uyên càng nhăn càng sâu, “Giọng nói này…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Hỏa Phong?”
Thiệu Dục Tân nói: “Giống, lại không giống.”
Cao Thủ há miệng, mới muốn nói chuyện lại nghe thấy tứ phía nổi lên tiếng la giết, đành phải nhắc nhở mọi người: “Nhanh chóng đi tìm chỗ ẩn náu, cẩn thận ám khí!” Vừa hô vừa lôi kéo Đào Tâm Duyệt tìm chỗ trốn tránh.
Lăng Huyền Uyên một tay che chở Bối Cẩn Du, một tay cùng với Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư lên, “Vào xe ngựa phía trước tránh.”
Lăng Huyền Thư đôi môi mở ra đóng lại, dường như muốn nói gì đó.
Yến Thanh Tiêu nghe không rõ, đưa lỗ tai để sát vào nghe, “Sao vậy?”
Lăng Huyền Thư cố sức mở miệng: “Huyền… Kỳ…”
Lăng Huyền Uyên ở trên ngựa xem thư xong, nhìn quanh một cái hỏi: “Tiểu công tử đâu?”
Lăng Tiểu Vũ đáp: “Xin tiểu thiếu gia dẫn hắn đi săn thú đằng trước.”
Lăng Huyền Thư liếc nhìn lá thư bị hắn vò thành một cục, hỏi: “Vương gia nói thế nào?”
Lăng Huyền Uyên khẽ nhíu mày, “Nói nếu chân tướng của chuyện này là tranh chấp trong giang hồ, hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, đều giao do chúng ta tự làm, chỉ chờ chuyện này chấm dứt sẽ về phục mệnh với Hoàng thượng. Còn Hạ Tĩnh Hiên, hắn nói rất tin tưởng Ngự Kiếm sơn trang có đầy đủ năng lực bảo vệ tốt con trai của hắn, nhân cơ hội lần này để ấu tử* ở bên ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.”
*ấu tử: con út.
“… Vậy chứng tỏ hắn cái gì cũng mặc kệ còn gì.” Yến Thanh Tiêu vẫn im lặng lên tiếng.
Lăng Huyền Uyên nắm lá thư vào lòng bàn tay, bột phấn nhỏ vụn bay ra, lúc mở tay ra bên trong bàn tay đã không còn thứ gì. Hắn kêu Lăng Tiểu Vũ thông báo cho mọi người dừng lại, nói: “Hôm nay sẽ qua đêm ở đây, gọi người đi tìm tiểu thiếu gia cùng tiểu công tử trở về, không nên để chúng nó chạy loạn.”
Lăng Huyền Thư vỗ vỗ vai hắn, “Đừng xem hắn là phiền phức, sau này đem hắn trở về, chuyện làm ăn Ngự Kiếm sơn trang chúng ta sau này có khi sẽ vào tận tới sân Hoàng cung.”
“Không còn cách nào khác, chúng ta cũng chỉ coa thể tự mình cẩn thận nhiều hơn.” Lăng Huyền Uyên nói xong, vòng về phía xe ngựa phía sau nhìn Bối Cẩn Du.
Lăng Huyền Thư cầm một cái ghế nhỏ từ trên xe, phóng tới bên dưới một cây đại thụ bên đường, gọi Yến Thanh Tiêu đến ngồi.
Yến Thanh Tiêu đi qua ngồi xuống, nói: “Đã đi hơn nửa đường rồi chứ?”
“Cũng được hơn nửa, ” Lăng Huyền Thư ngồi xuống sát bên người hắn, ” Trước chạng vạng ngày mai có thể đến Tử Trúc Lâm, dựa theo tấm bản đồ Cao tiền bối kia vẽ, đúng là chỉ mới được hơn một nửa.”
Yến Thanh Tiêu duỗi chân, “Đây chắc là chuyện nhàm chán nhất mấy năm qua ta từng làm, đợi đến lúc bắt được Hỏa Phong, nhất định ta phải thoải mái đánh một trận cho đã với hắn.”
“Rất tẻ nhạt à?” Lăng Huyền Thư tựa vào thân cây, “Ta lại cảm thấy đây là một quãng thời gian thư thái thích ý nhất trải qua trong ba năm qua.”
Yến Thanh Tiêu chẳng muốn nói tiếp nữa, nói với Phó Nam đứng bên cạnh: “Phó Nam, ta khát nước, còn nước không?”
“Nước hai hôm trước lấy ở bờ sông đã hết, ” Phó Nam nói, “Lâu chủ hãy chờ, ta lại đi tìm.”
Chưa chờ hắn đi, Thái Cẩm mới nâng ống trúc đưa qua, “Yến lâu chủ, chỗ này của ta còn nước, là mới lấy từ dòng suối bên kia, đặc biệt đưa đến trước cho Yến lâu chủ.”
Yến Thanh Tiêu liếc mắt nhìn Thái Cẩm lấy lòng không ngại ngùng hết sức rõ ràng, giơ tay qua nhận ống trúc.
Ai ngờ ống trúc lại bị Lăng Huyền Thư cướp trước một bước, “Còn dám uống đồ của hắn, ngươi không sợ bên trong có độc à?”
Thái Cẩm suýt chút nữa quỳ xuống, “Tam Thiếu, ta thật sự… Thật sự không dám.”
“Đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi cho người làm gì với hắn, ” Yến Thanh Tiêu nói, “Nếu hắn còn có bản lĩnh hạ độc, đã sớm chạy trốn.”
Thái Cẩm liều mạng gật đầu.
“Vậy ta cũng không để cho ngươi uống tiếp thứ hắn đưa cho.” Lăng Huyền Thư nói xong, ngửa đầu uống hết nước trong ống trúc.
Yến Thanh Tiêu: “…” Ngươi khát nước cứ việc nói thẳng?
“Còn nước không?” Lăng Huyền Sương đi tới, “Ta cũng muốn uống.”
Lăng Tiểu Tuyết đúng lúc mang nước đi qua, “Đại thiếu gia, ở đây có.”
Lăng Huyền Sương nhận lấy nước đang định uống, chợt nghe có người ở phía sau hô lớn: “Nguyên chủ!”
Thiệu Dục Tân quay đầu lại.
Một tên vốn nên ở phía sau vừa nhìn hành lý Lạc Trần Nguyên đệ tử vội vã chạy tới, đến Thiệu Dục Tân trước mặt vội la lên: “Nguyên chủ, người của chúng ta từ Lạc Trần Nguyên tới rồi, nói mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo bị nhốt đã chạy trốn!”
“Trong Nguyên có thương vong không?” Thiệu Dục Tân hỏi.
“Thương vong không lớn, những tên đó chỉ muốn chạy trốn.” Đệ tử kia nói, “Mấy huynh đệ ở Cẩm Tú viên hỏi thăm biết được Nguyên chủ đang đi hướng này, nên chạy cả ngày lẫn đêm tới đây bẩm báo, hiện đang ở phía sau nghỉ ngơi.”
Đào Tâm Duyệt đứng cách đó vài bước áy náy: “Đều do muội, nếu như muội nghe lời sư huynh không chạy theo đến đây, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Cao Thủ an ủi: “Điều này cũng không thể trách ngươi, ai cũng không thể nào đoán trước sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Lăng Huyền Dạ cũng đi tới, “Đám gia hỏa không ra thể thống gì đó chạy trốn, dùng ngón chân cũng biết sẽ chạy về Ẩm Huyết Giáo.”
“Nếu người Lạc Trần Nguyên không ngủ không nghỉ chạy một mạch đến đây, đệ tử Ẩm Huyết Giáo xem ra…” Lăng Huyền Thư mới nói một nửa, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.
“Tất nhiên đã chạy đến trước cả chúng ta đi, ý đệ muốn nói là vậy? Tại sao lại không nói hết?” Lăng Huyền Sương nói xong, muốn tiếp tục uống nước nãy giờ chưa uống.
“Đừng…” Lăng Huyền Thư đánh một chưởng vào ống trúc trong tay hắn.
Ống trúc trong tay Lăng Huyền Sương bị hắn đánh rơi, nước bay tóe ra.
“Đệ làm gì…” Lăng Huyền Sương đang muốn phát hỏa, thì thấy Lăng Huyền Thư phun ra một ngụm máu, sợ hãi đến nỗi nuốt xuống cả câu sau còn chưa nói hết.
Sắc mặt Thiệu Dục Tân đột nhiên biến, “Trong nước có độc?”
Lăng Huyền Thư khó khăn gật đầu, “Nhanh… Nói cho bọn họ biết…”
Lăng Huyền Dạ cất cao giọng nói: “Ai cũng không được uống nước ở đây!”
Yến Thanh Tiêu một bên đỡ lấy Lăng Huyền Thư rồi quay qua quát Thái Cẩm: “Tại sao lại là ngươi!”
“Lần này thật sự không phải ta!” Thái Cẩm sợ đến quỳ xuống, “Ngươi có thể hỏi bọn họ, ” hắn chỉ vào đệ tử Ngự Kiếm sơn trang tứ phía, “Thật sự ta chẳng làm gì cả!”
“Kéo hắn qua một bên đi!” Lăng Huyền Dạ không kiên nhẫn nói.
Lăng Huyền Sương có chút sợ hãi, “Huyền Thư…”
Sắc mặt Lăng Huyền Thư đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, hiển nhiên đang cố nén đau đớn.
“Ngươi thế nào rồi?” Yến Thanh Tiêu hỏi.
Lăng Huyền Thư nói đứt quãng: “Còn… Được, không… Không quan trọng lắm…”
Lăng Huyền Uyên chạy tới, thấy dáng dấp hắn như vậy mới vội vã đưa tay dò mạch hắn, “Đệ có thể thử ngưng tụ chân khí được không?”
Lăng Huyền Thư vất vả lắc đầu.
“Dược tính mạnh như vậy.” Cao Thủ quay đầu tìm kiếm bóng người Liễu Nương.
“Không phải nàng, ” Bối Cẩn Du nhẹ giọng lại nói, “Ngự Kiếm sơn trang vẫn cho người nhìn nàng, nàng vẫn chưa có cơ hội giở trò.”
Thiệu Dục Tân nói: “Nhất định là mấy tên trốn ra từ Lạc Trần Nguyên, bọn chúng đã chạy tới phía trước chúng ta, muốn dùng thủ đoạn gì đó phải nói dễ như trở bàn tay.”
Nếu việc này không phát hiện đúng lúc, hậu quả chỉ sợ không thể nào tưởng tượng được, thật không biết đây là chuyện may mắn hay là bất hạnh. Lăng Huyền Thư nội lực thâm hậu như vậy, lúc này cũng bị độc dược hành hạ khiến thần trí trong thời gian cực ngắn trở nên mơ hồ, đủ thấy thuốc này có bao nhiêu lợi hại, nếu là đổi lại người khác, chỉ sợ lúc này đã mất mạng. Yến Thanh Tiêu nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Thư gối lên vai mình nhếch môi nhịn đau, khó chịu trong lòng không nói ra được. Nếu không phải hắn cướp nước uống trước, khả năng lúc này mình đã mất mạng? Chuyện ba năm trước nói thế nào cũng không chịu thừa nhận là hắn cứu y, nhưng chuyện lần này không muốn thừa nhận cũng không xong, dù cho ma xuy quỷ khiến, y cũng không chối cãi được bản thân hắn đang chịu đau khổ vì mình.
Yến Thanh Tiêu nhấc tay áo lau lau mồ hôi lạnh không ngừng bốc lên trên trán cho hắn, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Chúng ta cần phải nghĩ cách giải độc cho hắn trước mới được.”
Lăng Huyền Uyên còn chưa trả lời, trong không trung truyền tới một chuỗi tiếng cười cuồng dã, thoáng như bao trùm toàn bộ đại địa.
“Không ngờ một chiêu này lại ít hiệu quả, đáng tiếc cho thuốc độc quý giá của ta.” Thanh âm chợt đông chợt tây, chợt nam chợt bắc truyền đến, khiến cho người sởn cả tóc gáy, “Ta còn tưởng các ngươi đều sẽ chết hết, cho nên còn chẳng mang theo thuốc giải, nếu các ngươi muốn thuốc giải, phải tự đi tìm. Mà phải xem hôm nay các ngươi còn mạng rời khỏi đây không đã, ta thấy hi vọng này không lớn lắm nha, không lớn lắm nha…”
Tiếng nói của hắn lay động theo gió chốc cái đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lông mày Lăng Huyền Uyên càng nhăn càng sâu, “Giọng nói này…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Hỏa Phong?”
Thiệu Dục Tân nói: “Giống, lại không giống.”
Cao Thủ há miệng, mới muốn nói chuyện lại nghe thấy tứ phía nổi lên tiếng la giết, đành phải nhắc nhở mọi người: “Nhanh chóng đi tìm chỗ ẩn náu, cẩn thận ám khí!” Vừa hô vừa lôi kéo Đào Tâm Duyệt tìm chỗ trốn tránh.
Lăng Huyền Uyên một tay che chở Bối Cẩn Du, một tay cùng với Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư lên, “Vào xe ngựa phía trước tránh.”
Lăng Huyền Thư đôi môi mở ra đóng lại, dường như muốn nói gì đó.
Yến Thanh Tiêu nghe không rõ, đưa lỗ tai để sát vào nghe, “Sao vậy?”
Lăng Huyền Thư cố sức mở miệng: “Huyền… Kỳ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất