Chương 7: Bắt đầu
Ánh mắt Từ Bính Khu dừng lại trên người Tiêu Miễn, ánh đèn ngoài hành lang xuyên qua khe cửa chiếu lên người hắn, gương mặt tinh xảo đến mức có thể nói là xinh đẹp kia lúc này không nở một nụ cười nào, cảm giác áp bức khi ở vị trí cao đã lâu trên người hắn cũng bởi vậy mà không bị đè xuống nữa, tăng thêm vài phần u ám cho vẻ ngoài xinh đẹp của hắn.
Ai đang cảm cúm choáng đầu lại bị người khác liên tục quấy rầy cũng sẽ không có tâm trạng tốt, Tiêu Miễn vẫn biết rõ điều này.
Anh hơi vội vàng cúi đầu xuống, những nghi vấn trong đầu như từng dòng phông chữ được tô đậm đường viền, liên tục hiện lên theo nhịp tim tăng dần của anh: chàng trai kia là ai? Có quan hệ gì với Từ Bính Khu? Lời cậu ta nói trước khi rời đi có ý nghĩa gì…
Những thắc mắc này như cơn mưa to bên ngoài miệng cống, miệng cống chỉ cần mở ra một xíu là có thể cuốn sập mọi lý trí.
Anh hít sâu một hơi, nén những thắc mắc kia vào trong lòng, vẻ mặt giả vờ thả lỏng đi từng bước về phía Từ Bính Khu.
Anh biết mình không có tư cách hỏi.
Ít nhất là bây giờ chưa có.
“Vậy tôi không quấy rầy anh Từ nữa, khi nào anh khỏe hơn tôi sẽ quay lại thăm anh.” Tiêu Miễn hơi cứng ngắc giơ tay vỗ vỗ vai Từ Bính Khu, dường như đang cố gắng an ủi tình trạng của Từ Bính Khu bằng cách này, rút ngắn khoảng cách của hai người.
Từ Bính Khu im lặng một lúc, mới chậm rãi gật đầu, cho dù cơ thể đang khó chịu, nhưng hắn vẫn nhìn ra được sự cứng ngắc và không quen tay trong động tác của đối phương, rõ ràng Tiêu Miễn chưa từng làm hành động an ủi này với người khác.
Thấy hắn đồng ý, âm điệu của Tiêu Miễn cũng cao thêm mấy mức: “Vậy anh Từ nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần tiễn tôi.”
Nói đoạn, anh nhanh chân bước ra khỏi cửa phòng.
Từ Bính Khu im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp. Cho đến khi đối phương nói câu không cần tiễn, hắn nhanh chóng đáp lời một câu khách sáo trở về chú ý an toàn rồi không lưu luyến chút nào đóng cửa lại.
Bước chân Tiêu Miễn dừng lại, chậm rãi giơ bàn tay vỗ vai Từ Bính Khu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay tựa như vẫn còn mang theo mùi nước hoa đối phương thường dùng. Một lúc sau, anh cười khẽ một tiếng, giọng điệu lưu luyến: “Thật là…”
Không giữ anh lại tí nào luôn.
Anh rút tay về, cảm nhận trái tim đập trong lồng ngực ngày càng mạnh hơn, ngay cả hít thở cũng dần dần nặng hơn, mà tất cả những điều này, chỉ vì anh dính mùi của đối phương.
Âm thanh giòn giã của giày da giẫm lên đá cẩm thạch trong hành lang từ từ nhỏ dần, hành lang lại trở nên im ắng, lại là một đêm dài dằng dặc và cô đơn, nhưng nó chỉ lướt qua trong lúc nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.
Người đáng lẽ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh lại tuân theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi ngày thường, dưới sự khuyên can của quản gia Từ Bính Khu ăn một chút cháo và uống thuốc, tám giờ mười lăm phút sáng hôm sau đã đúng giờ bước vào công ty với cái đầu vẫn hơi choáng váng.
“Sếp Từ, mười giờ sáng anh có cuộc họp với giám đốc Lý của tập đoàn NARui, đặt trong phòng riêng tầng 43 của tòa nhà HL, năm giờ ba mươi chiều bàn bạc cổ phần đã đặt ở phòng trà cho anh, tám giờ bốn mươi có một bữa tiệc tối với quản lý Vương của công ty NETX, đã đặt ở Tô Thành Gia cho anh.”
Trợ lý Hồ đứng bên cạnh, trong tay cầm tài liệu dày như quyển sách, vừa thông báo cho đối phương cuộc họp và hoạt động trong hôm nay, vừa lật qua điểm đánh dấu của tài liệu trong tay: “Bởi vì anh Triệu mở tiệc vào cuối tuần, nên công việc ngày thứ bảy đã sắp xếp cho anh đến trước thứ sáu rồi.”
Nói đến đây, anh ta dừng một lát, giọng điệu cũng thoải mái hơn, trợ lý Hồ đã đi theo Từ Bính Khu tròn năm năm, từng bước nhìn đối phương từ trẻ tuổi vô danh đến khi trở thành trung tâm trong giới kinh doanh. Một người sát phạt quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn như hắn, ở trước mặt những người bạn kia lại luôn thể hiện ra một mặt chân thật nhất của mình. Có đôi khi trợ lý Hồ sẽ nghĩ, có lẽ những tình bạn này là một phòng tuyến cuối cùng trong lòng Từ Bính Khu.
Trợ lý Hồ biết rằng trong vòng bạn bè của Từ Bính Khu, tri kỷ chỉ có mấy người kia, đối với Từ Bính Khu, Triệu Tố là bạn thân không thể thay thế.
Từ Bính Khu chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu lại lần nữa, cuối cùng hắn có thể cứu được Triệu Tố.
Sức khỏe của Triệu Tốt luôn không tốt, người yêu cũ của anh là kẻ thối nát, hành hạ Triệu Tố đến mức không còn sức. Lúc trước hắn thường nói Triệu Tố bị mê muội đầu óc, nhưng mỗi khi hắn nhớ đến mình ở kiếp trước, lại nói không nên lời.
Mấy người họ đều giống nhau, không ai sống tốt hơn ai.
Hắn có cơ hội bắt đầu lại, cho nên lúc vừa trở về hắn đã sắp xếp người đến tư vấn tâm lý, khám sức khỏe cho Triệu Tố thường xuyên, đồng thời luôn chú ý đến phản hồi của bác sĩ. Trước khi mở tiệc hắn còn cố ý bay một chuyến đến Thượng Hải, để xác nhận tình trạng thể chất và tinh thần của Triệu Tố, hắn và mấy người Hạ Tuân thay phiên nhau trông nom Triệu Tố, chỉ sợ Triệu Tố lại tử tự lần nữa.
Cũng may lần này Triệu Tố đã sống tiếp.
Anh đã đi du lịch nước ngoài, đến rất nhiều nước, liên tục gửi bưu thiếp cho họ, thỉnh thoảng còn gửi một chút đặc sản địa phương về.
Những sự kiện này được tóm gọn trong vài câu và được đặt trên bảng đánh giá do Từ Bính Khu sắp xếp, một câu “tình hình đang dần tốt lên” khiến tảng đá chặn trong lòng Từ Bính Khu mấy ngày nay đã rơi xuống.
Từ Bính Khu xua tay, miễn cưỡng kiềm chế nụ cười ở khóe miệng, bóng xương lông mày hắn rơi vào trong ánh mắt dần dần tối lại, giọng nói có sự nhẹ nhàng cố ý đè nén: “Tiếp tục đi.”
Trợ lý Hồ gật đầu, nói tiếp: “Tình hình phát triển thị trường trái phiếu của công ty Flex gần đây vượt ngoài mong đợi, họ cũng tham gia đấu thầu dự án lần này. Điểm đấu thầu mà họ mua vào tuần trước chỉ cao hơn Từ thị hai điểm.”
“Mặt khác, trong dự án Từ thị đang đàm phán, cũng có sự tham gia của công ty Flex. Hơn nữa, trùng hợp là thấp hơn mười phần trăm so với mức chia lợi nhuận chúng ta đã thương lượng.”
“Tôi biết rồi.” Từ Bính Khu bóp ấn đường, ra hiệu cho trợ lý Hồ đặt tài liệu lên bàn sau đó có thể rời đi.
Ở đời trước không có công ty Flex này, ở đời này có thể là việc hắn sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Mức độ tàn nhẫn trong cách làm việc của công ty đối phương không thua gì hắn, người cầm quyền của Flex thậm chí còn khôn khéo hơn Từ Bính Khu trong chuyện đối nhân xử thế. Thậm chí hắn thường xuyên nghe thấy cái tên Trì Viễn trong cuộc trò chuyện của các ông trùm giới kinh doanh.
Người này khó đối phó hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Từ Bính Khu định thần lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười chế giễu, trong đôi mắt đen như mực kia là sự nham hiểm và tĩnh mịch đang ngầm di động.
Nhưng kết quả cuối cùng.
Nhất định là hắn thắng.
Thời gian biểu lật đến ngày 17 tháng 6.
Hoa tươi, suối nước, thời tiết nắng ráo và đám người mặc đủ loại quần áo, những người qua lại vẻ mặt thoải mái. Em trai Triệu Tố cong môi gửi lời cảm ơn đến họ, bên cạnh là Triệu Tố mặc áo ngắn tay, sắc mặt anh hồng hào, không còn vẻ yếu ớt như trước, thậm chí khi trò chuyện hăng say còn có thể uống mấy chén với Hạ Tuân.
Đây là cảnh tượng hoàn toàn khác với kiếp trước.
Điều duy nhất không trọn vẹn là sau khi tham gia bữa tiệc của Triệu Tố hắn đã bị ốm nặng.
Trận ốm này khi thế mạnh mẽ, thuốc hạ sốt do trợ lý Hồ chuẩn bị cũng không có tác dụng, hắn truyền nước thuốc một lần cũng vẫn không có chuyển biến tốt. Dưới sự khuyên can hết sức của trợ lý và bạn bè, Từ Bính Khu vốn phải về Bắc Kinh đành nhượng bộ, hứa với họ sẽ ở lại Thượng Hải nằm viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Hắn nghỉ ngơi hết nửa tháng.
Trong phòng bệnh riêng chỉ có tiếng vận hành của máy điều hòa ở trên đỉnh, xung quanh là mặt tường trắng tinh ép lên không khí yên tĩnh, Từ Bính Khu nằm trên giường bệnh chợp mắt, suy nghĩ lại quay về thời gian nằm viện ở kiếp trước.
Khi đó Từ Bính Khu mới ngoài hai tư tuổi, tuổi còn trẻ đã đạt đến độ cao mà người khác khó đạt được. Đang là thời điểm tràn đầy năng lượng, đối với hắn việc mất đi khả năng đứng vững như một tảng đá lớn chặn trong tim, đè tới nỗi mỗi đêm hắn đều nhịn đau hít vào.
“Tinh”, máy vi tính đặt trên đầu gối hắn vang lên, phá vỡ bầu không khí vốn đang vắng vẻ.
Người trên giường bệnh nâng mí mắt lên, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn tin nhắn email nhảy liên tục trong cột hiển thị trên màn hình máy tính. Gương mặt tinh xảo không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, lông mi nhỏ dài nửa che đi cảm xúc khó dò trong mắt hắn, khiến người ta không đoán được.
Hai phút sau, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay sờ bàn di chuột cảm ứng, nhấn mở mấy tin nhắn kia
[Bính Khu:
Chào buổi tối, Bính Khu. Không biết giờ này có quấy rầy đến anh không.
Em đã thuận lợi vào thực tập ở Flex, gần đây giá thị trường của Flex trên thị trường chứng khoán không tốt lắm, Trì Viễn này không đơn giản, anh phải cẩn thận.
Em biết bây giờ anh không tin tưởng em, nhưng không sao, em có thể chờ.
Đúng rồi, anh bị cảm đã đỡ hơn chưa? Em biết anh không muốn gặp em, nhưng ít ra phải uống thuốc, được không?
…
Có lỗi vì rất nhiều chuyện, nói xin lỗi quả thực không có tác dụng gì, nhưng em vẫn xin lỗi anh, thật sự, cho dù là trước kia hay bây giờ, em đều xin lỗi.
Em sẽ chứng minh cho anh thấy giá trị của em.
Vậy thôi, ngủ ngon, Bính Khu.
Thiệu Ninh]
[Bính Khu:
Chào buổi sáng, Bính Khu, anh ăn sáng chưa?
Em đã thực tập ở phòng tài vụ của Flex, chuyên ngành đại học của em là tài chính, họ rất hài lòng với năng lực của em, tin rằng em sẽ lên chính thức nhanh thôi, em sẽ giúp được anh.
Nếu anh có gì cần thì gửi vào hòm thư này là được.
Đúng rồi Bính Khu, khi họ không chú ý em đã sao chép một bản báo cáo quý trước của Flex và một vài tài liệu, chắc là có ích cho anh, anh có thể xem thử.
Phải chú ý ăn cơm đúng giờ, chăm sóc tốt cho bản thân, em đi làm việc đây.
Thiệu Ninh]
…
Bên dưới còn có mười mấy tin nhắn chưa mở, tất cả đều gửi từ cùng một địa chỉ email.
Khoảng thời gian này đều là trợ lý Hồ giúp trả lời email công việc, anh ta chưa bao giờ vượt giới hạn kiểm tra những email cá nhân, cho nên Từ Bính Khu mới nhìn thấy email Thiệu Ninh gửi trong khoảng thời gian này.
Hắn đọc tin nhắn nội dung nhanh như gió, trái tim cũng chậm rãi chìm xuống theo lời nói của đối phương, hắn đã sắp mất cảm giác với mấy từ áy náy như “có lỗi” “xin lỗi” “em sai rồi”.
Lời xin lỗi này có thể đổi lấy sự tha thứ không?
Nếu xin lỗi có tác dụng vậy thì hắn lương thiện quá.
Con trỏ của máy vi tính dừng lại trên nút xóa, trong con ngươi hắn phản chiếu nội dung trên màn hình, cùng với sự chán ghét và nghiêm nghị khó tả. Chỉ chốc lát sau biểu tượng thùng rác kia đã được nhấn vào.
“Tiểu Hồ, làm giúp tôi một việc.”
Ai đang cảm cúm choáng đầu lại bị người khác liên tục quấy rầy cũng sẽ không có tâm trạng tốt, Tiêu Miễn vẫn biết rõ điều này.
Anh hơi vội vàng cúi đầu xuống, những nghi vấn trong đầu như từng dòng phông chữ được tô đậm đường viền, liên tục hiện lên theo nhịp tim tăng dần của anh: chàng trai kia là ai? Có quan hệ gì với Từ Bính Khu? Lời cậu ta nói trước khi rời đi có ý nghĩa gì…
Những thắc mắc này như cơn mưa to bên ngoài miệng cống, miệng cống chỉ cần mở ra một xíu là có thể cuốn sập mọi lý trí.
Anh hít sâu một hơi, nén những thắc mắc kia vào trong lòng, vẻ mặt giả vờ thả lỏng đi từng bước về phía Từ Bính Khu.
Anh biết mình không có tư cách hỏi.
Ít nhất là bây giờ chưa có.
“Vậy tôi không quấy rầy anh Từ nữa, khi nào anh khỏe hơn tôi sẽ quay lại thăm anh.” Tiêu Miễn hơi cứng ngắc giơ tay vỗ vỗ vai Từ Bính Khu, dường như đang cố gắng an ủi tình trạng của Từ Bính Khu bằng cách này, rút ngắn khoảng cách của hai người.
Từ Bính Khu im lặng một lúc, mới chậm rãi gật đầu, cho dù cơ thể đang khó chịu, nhưng hắn vẫn nhìn ra được sự cứng ngắc và không quen tay trong động tác của đối phương, rõ ràng Tiêu Miễn chưa từng làm hành động an ủi này với người khác.
Thấy hắn đồng ý, âm điệu của Tiêu Miễn cũng cao thêm mấy mức: “Vậy anh Từ nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần tiễn tôi.”
Nói đoạn, anh nhanh chân bước ra khỏi cửa phòng.
Từ Bính Khu im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp. Cho đến khi đối phương nói câu không cần tiễn, hắn nhanh chóng đáp lời một câu khách sáo trở về chú ý an toàn rồi không lưu luyến chút nào đóng cửa lại.
Bước chân Tiêu Miễn dừng lại, chậm rãi giơ bàn tay vỗ vai Từ Bính Khu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay tựa như vẫn còn mang theo mùi nước hoa đối phương thường dùng. Một lúc sau, anh cười khẽ một tiếng, giọng điệu lưu luyến: “Thật là…”
Không giữ anh lại tí nào luôn.
Anh rút tay về, cảm nhận trái tim đập trong lồng ngực ngày càng mạnh hơn, ngay cả hít thở cũng dần dần nặng hơn, mà tất cả những điều này, chỉ vì anh dính mùi của đối phương.
Âm thanh giòn giã của giày da giẫm lên đá cẩm thạch trong hành lang từ từ nhỏ dần, hành lang lại trở nên im ắng, lại là một đêm dài dằng dặc và cô đơn, nhưng nó chỉ lướt qua trong lúc nhắm mắt điều chỉnh hơi thở.
Người đáng lẽ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh lại tuân theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi ngày thường, dưới sự khuyên can của quản gia Từ Bính Khu ăn một chút cháo và uống thuốc, tám giờ mười lăm phút sáng hôm sau đã đúng giờ bước vào công ty với cái đầu vẫn hơi choáng váng.
“Sếp Từ, mười giờ sáng anh có cuộc họp với giám đốc Lý của tập đoàn NARui, đặt trong phòng riêng tầng 43 của tòa nhà HL, năm giờ ba mươi chiều bàn bạc cổ phần đã đặt ở phòng trà cho anh, tám giờ bốn mươi có một bữa tiệc tối với quản lý Vương của công ty NETX, đã đặt ở Tô Thành Gia cho anh.”
Trợ lý Hồ đứng bên cạnh, trong tay cầm tài liệu dày như quyển sách, vừa thông báo cho đối phương cuộc họp và hoạt động trong hôm nay, vừa lật qua điểm đánh dấu của tài liệu trong tay: “Bởi vì anh Triệu mở tiệc vào cuối tuần, nên công việc ngày thứ bảy đã sắp xếp cho anh đến trước thứ sáu rồi.”
Nói đến đây, anh ta dừng một lát, giọng điệu cũng thoải mái hơn, trợ lý Hồ đã đi theo Từ Bính Khu tròn năm năm, từng bước nhìn đối phương từ trẻ tuổi vô danh đến khi trở thành trung tâm trong giới kinh doanh. Một người sát phạt quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn như hắn, ở trước mặt những người bạn kia lại luôn thể hiện ra một mặt chân thật nhất của mình. Có đôi khi trợ lý Hồ sẽ nghĩ, có lẽ những tình bạn này là một phòng tuyến cuối cùng trong lòng Từ Bính Khu.
Trợ lý Hồ biết rằng trong vòng bạn bè của Từ Bính Khu, tri kỷ chỉ có mấy người kia, đối với Từ Bính Khu, Triệu Tố là bạn thân không thể thay thế.
Từ Bính Khu chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu lại lần nữa, cuối cùng hắn có thể cứu được Triệu Tố.
Sức khỏe của Triệu Tốt luôn không tốt, người yêu cũ của anh là kẻ thối nát, hành hạ Triệu Tố đến mức không còn sức. Lúc trước hắn thường nói Triệu Tố bị mê muội đầu óc, nhưng mỗi khi hắn nhớ đến mình ở kiếp trước, lại nói không nên lời.
Mấy người họ đều giống nhau, không ai sống tốt hơn ai.
Hắn có cơ hội bắt đầu lại, cho nên lúc vừa trở về hắn đã sắp xếp người đến tư vấn tâm lý, khám sức khỏe cho Triệu Tố thường xuyên, đồng thời luôn chú ý đến phản hồi của bác sĩ. Trước khi mở tiệc hắn còn cố ý bay một chuyến đến Thượng Hải, để xác nhận tình trạng thể chất và tinh thần của Triệu Tố, hắn và mấy người Hạ Tuân thay phiên nhau trông nom Triệu Tố, chỉ sợ Triệu Tố lại tử tự lần nữa.
Cũng may lần này Triệu Tố đã sống tiếp.
Anh đã đi du lịch nước ngoài, đến rất nhiều nước, liên tục gửi bưu thiếp cho họ, thỉnh thoảng còn gửi một chút đặc sản địa phương về.
Những sự kiện này được tóm gọn trong vài câu và được đặt trên bảng đánh giá do Từ Bính Khu sắp xếp, một câu “tình hình đang dần tốt lên” khiến tảng đá chặn trong lòng Từ Bính Khu mấy ngày nay đã rơi xuống.
Từ Bính Khu xua tay, miễn cưỡng kiềm chế nụ cười ở khóe miệng, bóng xương lông mày hắn rơi vào trong ánh mắt dần dần tối lại, giọng nói có sự nhẹ nhàng cố ý đè nén: “Tiếp tục đi.”
Trợ lý Hồ gật đầu, nói tiếp: “Tình hình phát triển thị trường trái phiếu của công ty Flex gần đây vượt ngoài mong đợi, họ cũng tham gia đấu thầu dự án lần này. Điểm đấu thầu mà họ mua vào tuần trước chỉ cao hơn Từ thị hai điểm.”
“Mặt khác, trong dự án Từ thị đang đàm phán, cũng có sự tham gia của công ty Flex. Hơn nữa, trùng hợp là thấp hơn mười phần trăm so với mức chia lợi nhuận chúng ta đã thương lượng.”
“Tôi biết rồi.” Từ Bính Khu bóp ấn đường, ra hiệu cho trợ lý Hồ đặt tài liệu lên bàn sau đó có thể rời đi.
Ở đời trước không có công ty Flex này, ở đời này có thể là việc hắn sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Mức độ tàn nhẫn trong cách làm việc của công ty đối phương không thua gì hắn, người cầm quyền của Flex thậm chí còn khôn khéo hơn Từ Bính Khu trong chuyện đối nhân xử thế. Thậm chí hắn thường xuyên nghe thấy cái tên Trì Viễn trong cuộc trò chuyện của các ông trùm giới kinh doanh.
Người này khó đối phó hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Từ Bính Khu định thần lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười chế giễu, trong đôi mắt đen như mực kia là sự nham hiểm và tĩnh mịch đang ngầm di động.
Nhưng kết quả cuối cùng.
Nhất định là hắn thắng.
Thời gian biểu lật đến ngày 17 tháng 6.
Hoa tươi, suối nước, thời tiết nắng ráo và đám người mặc đủ loại quần áo, những người qua lại vẻ mặt thoải mái. Em trai Triệu Tố cong môi gửi lời cảm ơn đến họ, bên cạnh là Triệu Tố mặc áo ngắn tay, sắc mặt anh hồng hào, không còn vẻ yếu ớt như trước, thậm chí khi trò chuyện hăng say còn có thể uống mấy chén với Hạ Tuân.
Đây là cảnh tượng hoàn toàn khác với kiếp trước.
Điều duy nhất không trọn vẹn là sau khi tham gia bữa tiệc của Triệu Tố hắn đã bị ốm nặng.
Trận ốm này khi thế mạnh mẽ, thuốc hạ sốt do trợ lý Hồ chuẩn bị cũng không có tác dụng, hắn truyền nước thuốc một lần cũng vẫn không có chuyển biến tốt. Dưới sự khuyên can hết sức của trợ lý và bạn bè, Từ Bính Khu vốn phải về Bắc Kinh đành nhượng bộ, hứa với họ sẽ ở lại Thượng Hải nằm viện nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Hắn nghỉ ngơi hết nửa tháng.
Trong phòng bệnh riêng chỉ có tiếng vận hành của máy điều hòa ở trên đỉnh, xung quanh là mặt tường trắng tinh ép lên không khí yên tĩnh, Từ Bính Khu nằm trên giường bệnh chợp mắt, suy nghĩ lại quay về thời gian nằm viện ở kiếp trước.
Khi đó Từ Bính Khu mới ngoài hai tư tuổi, tuổi còn trẻ đã đạt đến độ cao mà người khác khó đạt được. Đang là thời điểm tràn đầy năng lượng, đối với hắn việc mất đi khả năng đứng vững như một tảng đá lớn chặn trong tim, đè tới nỗi mỗi đêm hắn đều nhịn đau hít vào.
“Tinh”, máy vi tính đặt trên đầu gối hắn vang lên, phá vỡ bầu không khí vốn đang vắng vẻ.
Người trên giường bệnh nâng mí mắt lên, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn tin nhắn email nhảy liên tục trong cột hiển thị trên màn hình máy tính. Gương mặt tinh xảo không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, lông mi nhỏ dài nửa che đi cảm xúc khó dò trong mắt hắn, khiến người ta không đoán được.
Hai phút sau, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay sờ bàn di chuột cảm ứng, nhấn mở mấy tin nhắn kia
[Bính Khu:
Chào buổi tối, Bính Khu. Không biết giờ này có quấy rầy đến anh không.
Em đã thuận lợi vào thực tập ở Flex, gần đây giá thị trường của Flex trên thị trường chứng khoán không tốt lắm, Trì Viễn này không đơn giản, anh phải cẩn thận.
Em biết bây giờ anh không tin tưởng em, nhưng không sao, em có thể chờ.
Đúng rồi, anh bị cảm đã đỡ hơn chưa? Em biết anh không muốn gặp em, nhưng ít ra phải uống thuốc, được không?
…
Có lỗi vì rất nhiều chuyện, nói xin lỗi quả thực không có tác dụng gì, nhưng em vẫn xin lỗi anh, thật sự, cho dù là trước kia hay bây giờ, em đều xin lỗi.
Em sẽ chứng minh cho anh thấy giá trị của em.
Vậy thôi, ngủ ngon, Bính Khu.
Thiệu Ninh]
[Bính Khu:
Chào buổi sáng, Bính Khu, anh ăn sáng chưa?
Em đã thực tập ở phòng tài vụ của Flex, chuyên ngành đại học của em là tài chính, họ rất hài lòng với năng lực của em, tin rằng em sẽ lên chính thức nhanh thôi, em sẽ giúp được anh.
Nếu anh có gì cần thì gửi vào hòm thư này là được.
Đúng rồi Bính Khu, khi họ không chú ý em đã sao chép một bản báo cáo quý trước của Flex và một vài tài liệu, chắc là có ích cho anh, anh có thể xem thử.
Phải chú ý ăn cơm đúng giờ, chăm sóc tốt cho bản thân, em đi làm việc đây.
Thiệu Ninh]
…
Bên dưới còn có mười mấy tin nhắn chưa mở, tất cả đều gửi từ cùng một địa chỉ email.
Khoảng thời gian này đều là trợ lý Hồ giúp trả lời email công việc, anh ta chưa bao giờ vượt giới hạn kiểm tra những email cá nhân, cho nên Từ Bính Khu mới nhìn thấy email Thiệu Ninh gửi trong khoảng thời gian này.
Hắn đọc tin nhắn nội dung nhanh như gió, trái tim cũng chậm rãi chìm xuống theo lời nói của đối phương, hắn đã sắp mất cảm giác với mấy từ áy náy như “có lỗi” “xin lỗi” “em sai rồi”.
Lời xin lỗi này có thể đổi lấy sự tha thứ không?
Nếu xin lỗi có tác dụng vậy thì hắn lương thiện quá.
Con trỏ của máy vi tính dừng lại trên nút xóa, trong con ngươi hắn phản chiếu nội dung trên màn hình, cùng với sự chán ghét và nghiêm nghị khó tả. Chỉ chốc lát sau biểu tượng thùng rác kia đã được nhấn vào.
“Tiểu Hồ, làm giúp tôi một việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất