Vết Bầm

Chương 8: Sụp đổ

Trước Sau
Mùi nước khử trùng ngoài hành lang hơi gay mũi, tầng cao nhất ở khu nội trú của bệnh viện không có quá nhiều người qua lại, căn phòng trong cùng yên tĩnh hơn nhiều so với các phòng ở tầng dưới.

Từ Bính Khu hơi cụp mắt, ánh mắt rơi trên người Tiêu Miễn đang gọt vỏ hoa quả bên cạnh, ánh đèn trên đỉnh đầu phác họa ra đường nét cao thẳng của anh. Tiêu Miễn hơi cúi đầu, bàn tay khớp xương rõ ràng cẩn thận gọt vỏ trái cây, bộ âu phục sang trọng làm riêng anh mặc trên người rõ ràng là bộ đã làm nên tin tức ngày hôm qua.

Chú ý đến ánh mắt của hắn, bàn tay gọt vỏ của Tiêu Miễn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Bính Khu.

Bên trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của đối phương hiện lên cảm xúc u ám không rõ, không cần hắn lên tiếng, Tiêu Miễn cũng biết hành vi phô trương lên máy bay đến Thượng Hải ngay trong đêm của mình thật sự khác thường.

Anh đặt trái cây đã gọt vỏ được một nửa lên tủ bên cạnh, bình tĩnh di chuyển tư thế ngồi của mình, đến gần giường của Từ Bính Khu một chút, khẽ nói: “Nghe nói anh bị ốm, đúng lúc tôi có bữa tiệc ở Thượng Hải nên thuận đường đến thăm anh.”

Thuận đường?

Ai thuận được đến thăm người khác mà không kịp thay quần áo?

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc làm sạch không khí do trợ lý Hồ cố ý sắp đặt, hương nước hoa đối phương thường dùng như thể thấm vào mỗi một chỗ trên làn da. Tiêu Miễn ngồi trên ghế bên giường hắn, trong xoang mũi của anh thậm chí có thể cảm nhận được mùi hoa cỏ và trái cây trên người đối phương.

Từ Bính Khu nhíu mày, hơi nheo mắt nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng: “Làm phiền anh cố ý bắt máy bay đi đi lại lại đến thăm tôi một chuyến. Vậy thì khi nào anh rảnh, tôi khỏi cảm rồi, trở về Bắc Kinh nhất định sẽ mời sếp Tiêu ăn cơm.”

Dù biết đối phương đang nói lời khách sáo, song Tiêu Miễn vẫn không khỏi hơi mừng thầm. Anh quay đầu khẽ cười một tiếng rồi đáp được, ngũ quan tuấn tú cũng trở nên sinh động hơn vì nụ cười này.

Đôi mắt màu nâu kia xuyên qua ánh sáng từ song cửa sổ chiếu lên người Từ Bính Khu, sền sệt và mềm mại một cách kỳ lạ, tựa như muốn in hình dáng mỗi một tấc xương trên người Từ Bính Khu vào trong tâm trí.

Tiêu Miễn cầm lấy trái cây trên tủ tiếp tục gọt vỏ, thật ra anh không cần phải làm việc, bệnh viện do bạn bè sắp xếp đương nhiên có người chăm sóc đặc biệt làm những việc này. Từ Bính Khu cụp mắt, hình như đang nhìn bàn tay gọt vỏ của anh, lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiêu Miễn gọt vỏ xong, tiện tay rút một tờ khăn giấy lau lưỡi dao, lại cắt quả táo thành từng miếng nhỏ vừa miệng, anh vừa cắt vừa nói: “Anh khách sáo rồi, thật không dám giấu, tôi luôn xem anh Từ như bạn bè, hết sếp Tiêu rồi lại anh cũng xa lạ quá, chúng ta đã quen biết lâu vậy rồi, sau này cứ gọi tên đầy đủ của tôi là được.”

Ở lâu trong giới kinh doanh, Tiêu Miễn vừa nói ra lời này, cơ thể vốn thả lỏng của Từ Bính Khu lập tức căng thẳng, hắn từ từ ngồi ngay ngắn lại, nở một nụ cười khách sáo mang tính tiêu chí: “… Tôi và sếp Tiêu mới quen nhau được hai tháng, gọi thẳng họ tên…”

Tiêu Miễn ngắt lời từ chối chưa kịp nói ra của Từ Bính Khu, anh cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi cô đơn: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”

“Tôi lớn lên trong gia đình kinh doanh, chưa từng có một người bạn khiến tôi… vui vẻ như vậy, nếu sự nhiệt tình thái quá của tôi khiến anh cảm thấy phiền hà, tôi xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không nhắc đến nữa.”

Không đợi Từ Bính Khu nói gì, anh lại nói tiếp: “Trước đó nhìn thấy anh và bạn bè anh cùng ăn cơm ở Bắc Kinh, nói thật tôi rất ao ước. Tôi chưa bao giờ có cuộc sống như vậy, từ khi tôi nhớ được chuyện đã là gia tộc đấm đá nhau và anh lừa tôi gạt của những người mới nổi trong giới kinh doanh.”

Nói đến đây, giọng điệu nói chuyện của anh dường như thật sự đang thở dài vì tuổi thơ cô đơn của mình: “Tôi đã đi trên con đường này gần ba mươi năm rồi, hiếm khi gặp được người như anh Từ, nhưng tôi chưa từng có bạn bè, cũng không biết làm thế nào để giao tiếp với anh. Anh xem như chưa nghe những lời tôi nói ngày hôm nay đi, xin lỗi.”

Con báo đen cắn xé máu thịt con mồi bằng răng nanh trong rừng, con báo đen vươn chiếc eo xinh đẹp khỏe mạnh của mình dưới ánh mặt trời, lại cất tất cả lưỡi dao của mình trước mặt Từ Bính Khu, thử dùng lời nói nửa thật nửa giả khơi lên chút thương hại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy trong lòng hắn.

Một người đứng ở địa vị cao tuyệt đối như vậy lại nói ra những lời này, làm Từ Bính Khu cũng phải sững sờ vài giây.

Người ta đã nói đến nước này, sau khi cân nhắc hơn thiệt nhiều lần, Từ Bính Khu vẫn nuốt lời từ chối xuống: “Tiêu… anh*, buổi họp báo lần trước em đến muộn vì lý do sức khỏe cá nhân của em, thật lòng xin lỗi vì điều này, làm phiền anh cố ý đến một chuyến.”



(* từ anh là 哥 vì anh Tiêu lớn hơn TBK, trước đó hai người xưng hô ngài với tiên sinh nhưng mình để chung là “anh”)

Biểu cảm của Tiêu Miễn rõ ràng trở nên mừng rỡ vì lời nói của đối phương, ánh sáng trong đôi mắt vừa nóng rực vừa cố chấp, anh lắc đầu, đút táo đã cắt xong đến bên miệng Từ Bính Khu: “Sức khỏe của em quan trọng nhất.”

Từ Bính Khu hơi ngửa đầu ra, vô thức từ chối ý tốt đút cho mình của đối phương, nhưng khi tiếp xúc với sự sững sờ trong chớp mắt của Tiêu Miễn, hắn giơ cánh tay lên, vẫn duy trì một khoảng cách với tay của đối phương, cầm lấy một đầu của cái dĩa, nụ cười mang theo vài phần chân thành tha thiết: “Cảm ơn anh Tiêu, em tự ăn được.”

“…”

Người này sao có thể bày ra vẻ mặt như vậy bằng khuôn mặt như vậy được.

Tay Tiêu Miễn run lên, suýt nữa không cầm chặt cái dĩa, anh đưa dĩa cho đối phương theo sức lực của Từ Bính Khu, đứng dậy ho nhẹ một tiếng, cầm lấy túi tài liệu trên tủ đầu giường đưa cho hắn: “Anh nghe nói gần đây tình hình cổ phiếu của Từ thị không tốt lắm.”

Từ Bính Khu nghiêng mặt sang, đặt dĩa về, nhận lấy tập tài liệu kia tùy ý lật vài trang, đôi con ngươi đen láy kia dần ngưng tụ sự nham hiểm theo nội dung bên trên, cùng với chút cảnh giác khó nói rõ ràng.

Không liên quan đến cái khác, bên trong tài liệu kia có đầy đủ giá thầu dự án gần đây của Flex và chi tiết số tiền của mỗi hoạt động lớn.

Nụ cười trên mặt Từ Bính Khu nhanh chóng tắt đi, hắn dựa vào đầu giường nhìn về phía Tiêu Miễn, vẻ mặt nhìn như thoải mái, lại như lớp ngụy trang xuất sắc hắn cố ý cướp đoạt thứ khác dưới hình dạng con mồi: “Anh Tiêu, đây có nghĩa là gì?”

Thấy hắn như vậy, trong tiềm thức Tiêu Miễn biết rằng đối phương đã hiểu lầm điều gì, gần như là Từ Bính Khu vừa dứt lời, anh đã nói tiếp: “Từ góc độ của bên hợp tác mà nói, cổ phiếu của Từ thị giảm vẫn có chút ảnh hưởng đến Iskye, anh vẫn có năng lực giúp những chuyện này.”

Anh đứng ở bên giường, đường nét hàm dưới sắc sảo chậm rãi kéo căng, từ góc nhìn của Từ Bính Khu, sắc mặt đối phương như thường, hình như không hề cảm thấy hành động như vậy có gì không ổn. Nhưng ở nơi Từ Bính Khu không nhìn thấy, bàn tay đút trong túi của Tiêu Miễn sắp toát một lớp mồ hôi mỏng vì ánh mắt sắc bén của đối phương.

Từ Bính Khu không từ chối ý tốt của đối phương, thương nhân xuất sắc luôn biết xem xét tình hình để lấy hay bỏ. Một lúc sau, hắn đặt tài liệu lên tủ bên cạnh, cười nói: “Vậy em sẽ nhận ý tốt của anh Tiêu, đúng rồi, gần đây ở Hồng Kông có một buổi đấu giá, nếu anh Tiêu có thời gian thì đi cùng đi?”

“Được.”

Nhờ tài liệu đó, vị trí khó xử của Từ thị trong giới doanh nghiệp vừa và nhỏ đã được tăng lên rõ rệt.

Năng lực của Từ Bính Khu vốn rất giỏi, dưới sự lãnh đạo của hắn, tốc độ phát triển của Từ thị có thể nói là thần tốc, sau khi nắm được nhược điểm của Flex, các hoạt động đấu thầu dự án và tài trợ các bên của Từ thị đã tăng cường rõ rệt. Chỉ trong ba tháng rưỡi đã thành công vượt qua cái mác doanh nghiệp vừa và nhỏ, trở thành doanh nghiệp mới.

Trong nhà xưởng bỏ hoang tối đen như mực, trần nhà tích tụ nhiều bụi cứng do lâu ngày thiếu tu sửa, mặt tường đầy những vết cũ do bị vứt bỏ, cốt thép xi măng lộ ra ở một vài nơi bị mài mòn. Ánh trăng thậm chí chỉ có thể xuyên qua khe hở của tầng cao nhất miễn cưỡng chiếu sáng không gian trong xưởng.

Trì Viễn nghiêng người dựa vào thiết bị vứt trong xưởng, liếc nhìn điện thoại trong tay mình, đôi mắt như đang lóe ánh sáng xanh trong đêm tối. Nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại trong tay bị gã đập xuống đất phát ra một tiếng “bộp”, màn hình vỡ ra, vỏ máy cũng rơi vỡ thành hai mảnh.

Gã hút một điếu thuốc, cụp mắt nhìn người nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi ngồi xuống. Sắc mặt Thiệu Ninh trắng bệch, cơ thể liên tục run rẩy vì những mối nguy hiểm chưa biết, tóc trên trán dính vào mặt vì mồ hôi lạnh, hai tay và hai chân của y bị dây thừng trói chặt, không thể cử động được.

Trì Viễn cười nhạo một tiếng, tại sao không nghĩ ra kế hoạch của mình lại bị một món đồ chơi này phá hỏng, hắn thở một hơi vào mặt Thiệu Ninh, hài lòng nhìn đối phương ho khan vì sặc khói.

Một, hai, ba… khi Thiệu Ninh sặc ra nước mắt, điếu thuốc đang ở đầu ngón tay gã nhắm thẳng vào mắt y, đột nhiên đâm xuống trong tầm nhìn mơ hồ không rõ của đối phương. Nhưng ngay khi sắp chạm vào mắt đối phương, gã đã dừng lại.

“Nói đi, để lộ ra bao nhiêu?” Gã nói: “Chỉ cần mày ngoan ngoãn nói ra, tao sẽ tha cho mày.”



Hàm dưới Thiệu Ninh căng cứng, nhìn thẳng vào tàn thuốc đang cháy chỉ cách mình hai centimet, y không lên tiếng.

Y gửi tất cả tài liệu quan trọng và cho trợ lý của Từ Bính Khu bằng một tài khoản tạm thời khác, sau khi gửi xong đã nhanh chóng loại bỏ và xóa tài khoản. Trì Viễn chỉ có thể điều tra được là y đã làm, nhưng không tra được đã gửi đi bao nhiêu tài liệu.

Thấy y không nói lời nào, Trì Viễn khẽ chậc một tiếng như vô cùng đáng tiếc, dùng tay còn lại kéo mái tóc rối bù của y ra sau, khiến Thiệu Ninh ngẩng mặt lên đối mặt với mình trong tư thế vặn vẹo như vậy: “Làm sao? Bảo vệ hắn đến vậy à? Chết cũng không sợ?”

Thiệu Ninh tỏ ra thấy chết không sợ, nhắm mắt lại trong ánh nhìn lạnh lẽo của Trì Viễn.

Vẻ mặt không sợ chết này của đối phương đã chọc giận Trì Viễn, mắt gã đỏ lên, không hề do dự đâm thẳng tàn thuốc lên mặt Thiệu Ninh. Cảm giác đầu tiên xuất hiện khi nhiệt độ cao cháy trên mặt không phải đau mà là nóng rát, ngay sau đó là khó chịu và đau đớn khi da bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, nó như quá trình khăn giấy bị cháy từng lớp đến lớp cuối cùng, Thiệu Ninh thậm chí có thể ngửi được mùi da mình bị đốt.

Cơ thể y bắt đầu giãy giụa, cố gắng tránh thoát cơn đau khó chịu đựng kia, nhưng lực tay bóp chặt tóc y ở phía trên lớn hơn y, Thiệu Ninh chỉ có thể bị ép chịu đựng cơn đau như vậy.

Trì Viễn đâm tàn thuốc vào mặt y từ góc khác, nhìn đối phương liều mạng giãy giụa từ lúc đầu đến chết lặng ở giai đoạn sau, gã cảm thấy rất vô vị. Một khi chơi chán thì phải đổi cách chơi mới.

Sức mạnh trên đỉnh đầu Thiệu Ninh đột nhiên thả lỏng, cơ thể hao hết sức lực vì giãy giụa nhanh chóng ngã sõng xoài trên mặt đất. Khi da mặt chạm vào bụi trên đất, nó lập tức phủ kín cơn đau nhói và xót, mái tóc bết dính vào nhau vì mồ hôi và bụi bặm trên đất, vừa bẩn vừa nhếch nhác.

Không đợi Thiệu Ninh thở lấy hơi, y lại bị người ta khiêng lên lần nữa, cơn đau dữ dội khiến tầm mắt Thiệu Ninh mờ đi, trong mơ màng, y cảm nhận được có người bóp hàm dưới của mình, sau đó có người nhét một cái ống rất to vào miệng mình, tiếp theo là chất lỏng không rõ chảy vào cổ họng y theo cáo ống.

Là xăng.

Đồng tử Thiệu Ninh co lại, bắt đầu liên tục giãy giụa, nhưng y làm sao so được với sức  lực của những người kia?

Cảm giác bị người khác ép buộc rót xăng thực sự không dễ chịu chút nào, một khi tốc độ nuốt của y không theo kịp tốc độ rót, xăng sẽ trào lên xoang mũi y. Thiệu Ninh không ngừng ho khan, nôn khan, nhưng chỉ vài giây sau lại bị ép ngửa đầu, tiếp tục rót và nuốt.

Cho đến khi Trì Viễn vỗ vỗ tay, những người kia mới tháo dây thừng của y ra, Thiệu Ninh nằm rạp trên mặt đất, mặt kệ vết thương trên mặt, liên tục móc họng mình nôn xăng trong dạ dày ra dưới ánh mắt chế giễu của Trì Viễn.

Trì Viễn đững ở bên cạnh, liếc nhìn y từ trên cao, khoảnh khắc Thiệu Ninh nôn ra nước chua, gã lại cười một cách kỳ dị. Gã như con ác quỷ, nhìn thấy sự đau đớn của người khác mới có thể thoải mái.

“Gọi hắn đến cứu mày đi? Mày vì hắn mới làm những chuyện này mà?” Nói đoạn, gã đạp đạp Thiệu Ninh nằm trên mặt đất đang thở dốc.

Đầu óc mê man không rõ của Thiệu Ninh đột nhiên tỉnh táo sau khi nghe rõ câu nói này của gã, y liều mạng chống đỡ cơ thể đứng lên, cổ họng đau như sắp bốc khói, chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn a a.

Thiệu Ninh quỳ gối, nước mắt chịu đựng hồi lâu cũng không rơi vẫn chảy xuống, y khàn giọng nói, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình cầu xin gã.

Y nói – đừng gọi cho anh ấy, cầu xin anh.

Trì Viễn đọc hiểu lời nói của đối phương, nhưng gã lại không theo ý đối phương, gã quay màn hình điện thoại về phía Thiệu Ninh, y có thể nhìn rõ dòng chữ đang gọi trên màn hình.

Bất kể Thiệu Ninh đau khổ cầu xin gã như thế nào, giao diện trò chuyện vẫn kết nối trong ánh mắt gần như sụp đổ của y.

“Xin chào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau