Chương 46
Edit: OhHarry
***
【 Bị thương nên không viết được. 】
Tôi trúc trắc xúc cơm lên ăn bằng tay trái, chẳng lâu sau, Lạc Mộng Bạch mặc chiếc áo blouse trắng không chút tì vết bước vào phòng bệnh để kiểm tra sức khỏe cho tôi.
Cô lấy ống nghe ra rồi nói với Tống Bách Lao: “Em họ, có vài viên cảnh sát đứng dưới sảnh bảo muốn đến hỏi Tiểu Úc ít vấn đề, chị tạm thời ngăn không cho họ đi lên, em muốn xuống gặp không?”
“Bảo họ mai hẵng tới.” Tống Bách Lao buông hai cánh tay đang vắt trên ngực xuống, hơi mất kiên nhẫn, “Tôi ra đây chút rồi quay lại ngay.”
Nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Lạc Mộng Bạch kiểm tra cẩn thận cho tôi, cô bật đèn pin soi nhãn cầu rồi hỏi tôi có bị chóng mặt không.
“Không, ngoại trừ bị đau tay thì không còn cảm giác nào khác.”
Lạc Mộng Bạch nhìn tay tôi: “Chắc em họ kể em nghe rồi, gân tay em bị đứt nhưng đã được các bác sĩ nối lại, em chỉ cần kiên trì tập vật lý trị liệu là độ linh hoạt của tay sẽ bình thường như trước thôi.”
Kiểm tra xong, cô ấy đặt tay tôi xuống rồi nhìn bụng tôi.
Ánh mắt của cả hai người đều rất lạ lùng, tôi duỗi tay ấn vào đó, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
“Hả?”
“Hôm nay chị và Tống Bách Lao kỳ lạ lắm.”
Vì Lạc Mộng Bạch đeo thiết bị chống cắn dạng khẩu trang phòng bụi nên tôi khó mà nhìn ra biểu cảm của cô ấy, tôi chỉ có thể đoán được rằng cô ấy đang cười qua đôi mắt hơi nheo.
“Bởi chị và em họ đều quan tâm em.”
Câu trả lời của cô vẫn không khiến tôi yên tâm, tôi ngập ngừng hỏi: “Không phải em có…. khối u hay bệnh nan y gì chứ? Chị cứ nói thẳng với em đi, thật đấy, sức chịu đựng tâm lý của em rất vững.”
Lạc Mộng Bạch sửng sốt, ánh nhìn nhu hòa: “Không phải đâu.” Cô dời tầm mắt xuống bụng tôi, giọng nói trầm hơn đôi phần: “Tất nhiên không phải rồi.”
Cô trấn an tôi, nói rằng tôi không mắc bệnh gì, sức khỏe còn rất tốt, sau đó dặn tôi phải nghỉ ngơi hẳn hoi và đừng nghĩ ngợi lung tung.
Mặc dù nghi ngờ lời nói của Lạc Mộng Bạch nhưng tôi vẫn ăn được ngủ được, cơ thể cũng không xuất hiện các triệu chứng nào khác nên dần thấy đây không phải vấn đề quá nghiêm trọng, rồi tạm gác chuyện này qua một bên.
Tôi nằm lại viện bốn ngày, suốt bốn ngày này, đích thân Lạc Mộng Bạch sẽ tới kiểm tra cho tôi. Ngoài hôm đầu tiên ra, Tống Bách Lao không tạt vào bệnh viện thêm lần nào nữa, Lạc Mộng Bạch kể Hạ Thịnh sắp đệ đơn kiện nhà họ Nguyễn nên dạo đây công việc của hắn rất bận rộn.
Trong lễ cưới của Chu Ly, mấy người họ vẫn rất thân thiết, nào là thưa bác gọi cháu, khi về còn hẹn gặp dịp sau trò chuyện tiếp, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã kiện nhau ra tòa, thương trường như chiến trường, giây trước còn là đồng minh, giây sau lập tức trở mặt thành thù.
Buổi tối trước hôm xuất viện, khi tỉnh dậy lúc nửa đêm do khát nước, tôi chợt thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha được kê cạnh giường dưới ánh đèn mờ ảo.
Tôi giật thót mình, tim đập loạn xạ, sợ tới nỗi suýt ngã lăn xuống gầm giường, may mà khi nhìn lại tôi đã nhận ra đối phương là ai.
“Anh, sao anh lại ngồi đây……” Tôi ngồi dậy, cầm cốc nước đặt trên bàn cạnh giường lên nhấp vài ngụm.
Tống Bách Lao ngồi ghế, nhìn tôi chằm chằm trong sự lặng lẽ, hắn liên tục lật lên lật xuống hai ngón tay để nghịch thứ gì đó, tôi quan sát kỹ hơn rồi nhận ra kia là làn khói trắng mảnh mai.
“Trước đây chúng ta từng nói qua chuyện con cái, cậu còn nhớ chứ?”
Câu hỏi của hắn quá đột ngột khiến đầu óc tôi lơ ngơ, không kịp phản ứng.
Hắn dừng lại và nhắc nhỏ: “Nếu có thai, cậu sẽ làm gì. Cậu nhớ lúc đó mình đã trả lời tôi thế nào không?”
Hóa ra hắn đang nói về chủ đề trẻ con sao.
“Nhớ.” Tôi trả lời, “Phá cái thai đi.”
Túi sinh dục được đưa ra khỏi cơ thể Beta cùng với đứa con, trong cơ thể của tôi đã không còn cơ quan giữ chức năng tạo nên sự sống mới thì sao mang thai lại được? Ngay từ đầu, giả thuyết của hắn đã không có giá trị.
Tống Bách Lao ngừng tay rồi nói một cách bình tĩnh: “Đúng vậy, phá thai, giết chết.…. con của chúng ta.”
Hai từ “giết chết” như được bật thốt ra từ môi hắn, giọng điệu nhẹ nhàng đến độ tàn nhẫn khiến người ta lấy làm kinh hãi.
Tôi khó chịu, nắm chặt tấm chăn đang đắp: “Tự nhiên anh nhắc tới chuyện này làm gì?”
Hắn đã biết tình trạng cơ thể của tôi, việc gì phải đề cập đến điều này nữa?
“Không có gì.” Hắn đứng dậy, kẹp điếu thuốc bước ra ngoài ban công.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, qua lớp kính trong suốt, tôi chỉ trông thấy được khung cảnh ngoài trời tối mờ mịt bỗng lóe lên chút ánh sáng màu cam, lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm được bao phủ bởi sương mù.
Đôi khi tôi ngỡ mình đã hiểu rõ con người Tống Bách Lao, nhưng đôi khi, lại không sao đoán nổi tâm tư của hắn.
Sau khi Duy Cảnh đạo nhân hoàn tất lễ cầu siêu, tôi sẽ tìm cách rời khỏi hắn, rời khỏi Hương Đàm.
Tôi không thể tiếp tiếp tục sống bên hắn nữa, như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Hôm xuất viện, mợ Cửu đến đón tôi trở về núi Duy Cảnh, vừa bước chân vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Mợ Cửu còn nói đã hầm riêng canh xương heo cho tôi để bồi bổ cơ thể, mong cho tay tôi sớm ngày hồi phục.
Không biết có phải vì bị thương hay không mà dạo này tôi luôn thèm ăn, chắc cơ thể đang rất mong muốn được bổ sung năng lượng đã bị hao hụt. Rõ ràng ăn trưa rồi, thế nhưng khi vừa ngửi thấy mùi canh xương, nước bọt trong miệng lại tiết ra liên tục, tôi nhờ mợ Cửu múc canh và xới thêm cả một bát cơm đầy ự. Cơm nước xong xuôi, mi mắt bắt đầu díu lại không kiểm soát được.
“Cháu về phòng ngủ một lúc đây.” Tôi bảo mợ Cửu rồi lên tầng một mình.
Khi mở cửa phòng, không khí lưu chuyển chợt làm lay động tấm rèm trắng, thấp thoáng lộ ra chậu cây được đặt trên bệ cửa sổ, tôi sững sờ một hồi rồi bước nhanh tới.
Vén rèm che lên, trên bậu cửa có một chậu cây xấu hổ mọc xanh tươi tốt.
Tôi chạm đầu ngón tay vào chiếc lá xanh non mềm mại, đúng như tên gọi của nó, cả chiếc là lập tức cuộn tròn e thẹn ngay khi bị đụng vào.
Cho đến khi chiếc lá lại hé ra, tôi mới buông rèm xuống, xoay người ngồi xuống giường và bắt đầu cởi quần áo.
Đền cho tôi một chậu cây đẹp hơn thì có ích gì, nó không phải cái cây ban đầu.
Vừa nằm trên giường vừa nhìn cây xấu hổ lấp ló trên bậu cửa sổ, tôi buồn ngủ nhắm mắt lại.
Đến tối, mợ Cửu lên phòng gõ cửa gọi tôi dậy, mợ đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ rồi bưng lên cho tôi.
Bữa cơm có sự phối hợp giữa món chay và món mặn, gồm cá, thịt, cùng một đĩa nhỏ đựng hoa quả tươi, thậm chí còn có thêm cốc nước cam mới vắt. Ngày thường nhà họ Tống ăn uống đơn giản nhưng vẫn đủ ngon, bữa hôm nay đúng là bước lên một bậc cao mới.
Lần trước Tống Bách Lao bị bệnh còn không được đãi ngộ thế này, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ nhà họ Tống mới đổi đầu bếp mới?
Đang ăn cơm thì tiếng động cơ ô tô chợt vang lên từ dưới sân, mợ Cửu bước tới bên cửa sổ rồi nhìn xuống, ngạc nhiên nói: “Là xe của ông Lạc.”
Vừa nghe thấy cái tên này, tay tôi run lên, thìa cơm rơi về trong bát.
“Ông ấy đưa Mặc Mặc về ạ?”
Mợ Cửu nhìn xuống sân một chốc, lắc đầu trả lời: “Không thấy tiểu thiếu gia, chỉ có một mình ông Lạc đến.”
Tống Bách Lao vẫn chưa về, Tống Mặc ở nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa lên núi một mình vào ban tối chắc không phải để ngắm cảnh. Nghi đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất là ông ấy đến tìm tôi.
Vài phút sau, Lạc Thanh Hòa ngồi ở bên giường, im lặng nhìn tôi khiến tôi không tài nào nuốt trôi thìa cơm.
Tôi đặt thìa xuống rồi cười với ông: “Bố, ngài…. ngài có chuyện muốn nói với con ạ?”
Lạc Thanh Hòa lãnh đạm nói: “Không sao, tôi đợi cậu ăn xong mới nói cũng được.”
Ông cứ nhìn chòng chọc như vậy thì sao tôi ăn nổi….
“Không cần đâu ạ, ngài cứ nói đi, con ăn rồi.”
Lạc Thanh Hòa vắt chân uyển chuyển, tuy mang dáng vẻ của một quý ông nhưng lời nói lại chẳng nể nang ai: “Tôi hy vọng cậu có thể kết thúc cuộc hôn nhân với con trai của tôi.” Ông chậm rãi nói: “Kể từ lúc cậu kết hôn với nó, cái nhà này liên tục xảy ra chuyện, cũng tại cậu mà Tống Mặc suýt chút nữa mất mạng. Chuyện nhà họ Chu phản bội, tôi không biết và không có hứng thú muốn biết cậu đã nhúng tay vào bao nhiêu. Cậu không có đủ tư cách của một người vợ, Tống Mặc cũng không cần một ‘người mẹ’ như cậu. Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn cho cả hai rồi, cậu chỉ việc ký vào thôi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe những lời ông nói, tôi vẫn thấy khó chịu, ngột ngạt trong lòng.
Nhưng dù sao điều này cũng đã thỏa mãn mong muốn của tôi. Tôi thường không ủng hộ cách giải quyết vấn đề của Lạc Thanh Hòa, nhưng hôm nay, tôi muốn tán thưởng ông.
Có ông ra mặt chủ trì cuộc ly hôn, tôi sẽ đỡ đi rất nhiều rắc rối.
“Còn đứa con mà cậu đang mang thai, dù sao nó cũng là máu thịt của Bách Lao, nếu phá đi thì tôi vẫn sẽ bồi thường cho cậu một khoản tiền khác. Cậu không phải lo nghĩ nhiều.”
Tôi hoàn hồn, đầu óc mù mờ: “Con mang…. thai?”
Thai nào? Chẳng lẽ ông ta đã biết chuyện xảy ra vào bảy năm trước?
Chứng kiến sự khó hiểu của tôi, dường như ông đã tìm ra lời giải thích cho chính mình, cười nhạt nói: “Mấy đứa các cậu còn muốn giấu tôi, sao không nghĩ lại xem Bệnh viện Dưỡng Hòa là sản nghiệp của ai đi, Mộng Bạch không nói thì tưởng không còn ai báo với tôi chắc?”
Khoan đã, ý ông là…… bây giờ tôi đang mang thai sao?
Tôi mang thai? Sao có thể như thế được?
Rất nhiều hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi, khứu giác bỗng trở nên nhạy bén, thái độ kỳ lạ của Lạc Mộng Bạch, và cuộc trò chuyện khó hiểu của Tống Bách Lao vào đêm hôm qua.
Hắn hỏi tôi sẽ làm gì nếu có thai, đó không phải là một giả định vô căn cứ.
Đó là suy nghĩ thật của hắn, hắn muốn…… Giết con của chúng tôi.
Tôi che bụng dưới, tay chân lạnh tê tái, giọng nói không kìm nổi được sự run rẩy: “Đơn ly hôn…… Ngài mang đến không?”
Lạc Thanh Hòa ngồi thêm nửa tiếng rồi đi luôn, để lại đơn thỏa thuận ly hôn cho tôi.
Thỏa thuận dài hơn hai mươi trang, tôi đọc lướt qua, trên giấy in chi chít chữ, trước khi kết hôn, tôi đã thấy phiền phức khi bị Ninh Thi bắt ký một loạt thỏa thuận tiền hôn nhân, không ngờ giờ ly hôn còn rắc rối hơn.
Bản thỏa thuận nêu chi tiết một loạt các khoản bồi thường bằng tiền như tiền an ủi và chi phí y tế mà tôi có thể nhận được sau khi ly hôn, đồng thời nghiêm cấm tôi đưa ra bất kỳ bình luận nào làm tồn hại đến danh tiếng của Tống Bách Lao và Hạ Thịnh, nếu không tôi sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tôi không đọc hết mà vội vàng lật đến trang cuối cùng, ký tên mình rồi đặt đơn ly hôn lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một vị trí tương đối dễ thấy.
Tôi sợ mợ Cửu nghi ngờ nên không mang theo bất cứ thứ gì ngoài nhật ký của mình.
Tôi mặc thêm áo khoác rồi xuống nhà, bảo mợ Cửu rằng tôi muốn ra ngoài một mình.
Mợ liếc nhìn bầu trời ở bên ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Muộn vậy rồi cậu vẫn muốn xuống núi ư?”
“Cháu đi gặp bạn, cậu ấy vừa khéo công tác qua Hương Đàm.” Tôi thuận miệng bịa ra lời nói dối, “Mợ kêu tài xế đưa cháu vào thành phố là được, khi nào về cháu bắt taxi.”
“Thế sao được, cậu Tống mà biết sẽ tức giận mất.” Mợ Cửu gọi điện cho tài xế nhưng vẫn chưa yên tâm, thậm chí còn muốn đi cùng tôi.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, nếu mợ Cửu nhất quyết muốn đi theo, e rằng tôi khó mà trốn đi được.
“Vậy bảo tài xế đợi cháu ở bãi đậu xe gần đó. Cháu đi một mình không sao đâu.” Tôi cười nói, “Hướng Bình bị bắt rồi, trong thành phố sao có nhiều kẻ xấu như anh ta được chứ ạ?”
Mợ Cửu do dự một hồi, rồi miễn cưỡng xem như bị tôi thuyết phục: “Vậy được rồi, cậu Ninh phải cẩn thận nhé.” Mợ đưa tôi ra đến cửa, sau đó dặn tôi phải chú ý an toàn và về sớm.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tôi bảo tài xế dừng trước một quán cà phê bất kỳ trong thành phố rồi đẩy cửa bước vào trước mặt anh ta, lại đứng bên trong nhìn xe chạy được quãng xa mới đẩy cửa đi ra khỏi quán.
Gần quán cà phê tình cờ có một cửa hàng tiện lợi, tôi vội vã mua que thử thai rồi đút vào túi áo gió, vẫy taxi trên đường, sau đó có mặt trước căn hộ cũ do Lương Thu Dương đứng tên sau nửa tiếng đồng hồ.
Khi kết hôn với Tống Bách Lao, tôi không mang đồ riêng theo nên trong nhà cũ vẫn giữ rất nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Tôi tra chìa khóa mở cửa, trong nhà tối om, không khí âm u vì lâu ngày không được lưu thông.
Tôi bật đèn lên rồi cởi áo khoác, ném lên sô pha khiến chiếc hộp nhựa nhỏ vừa mua rơi ra từ trong túi áo.
Tôi nhìn nó lúc lâu mới bước tới nhặt lên, quay người đi vào phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng thứ này nên phải mò mẫm hướng dẫn sử dụng rất lâu. Quá trình chờ đợi vô cùng dày vò, tôi ngồi trên bồn cầu, đưa tay ôm trán, đợi suốt năm phút trong tình trạng đầu óc trống rỗng.
Năm phút sau, que thử thai rung lên, tôi thấp thỏm dơ lên đọc, chỉ thấy một dòng chữ nhỏ trên màn hình.
【 Chúc mừng bạn đã mang thai được 7 tuần. 】
Những lời Lạc Thanh Hòa nói hoàn toàn là sự thật. Tôi nhắm chặt mắt, que thử thai tuột khỏi tay, rơi xuống đất “bộp” một tiếng.
Tôi ngả người ra sau, dựa đầu vào nền gạch men lạnh ngắt. Tôi đã lên kế hoạch rõ ràng về việc bản thân sẽ tới đâu và sẽ sống như thế nào sau khi rời khỏi Tống Bách Lao, nhưng vì đứa con này, mọi thứ đều vỡ lở.
Bỗng chốc, tôi thậm chí không biết mình phải làm gì.
Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi mang chậu xấu hổ về.
Ngày mà tôi xác nhận Ninh Thi lừa dối mình, con của tôi đã mất từ rất lâu. Ngày mà tôi không biết giữ mồm giữ miệng, gằn lên với Tống Bách Lao rằng “Dù sao cũng không phải anh”.
Trong phòng tắm trống vắng, tôi đưa tay bưng kín đôi mắt, trong lòng chợt muốn bật cười.
Số phận, sao mà quá trớ trêu.
1/12/2020
———
Harry: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu hả anh Bách Lao ơi. Chương 47 dài lắm nên chắc tầm tối thứ 7 mình mới up được. #PảyforTốngBáchLao.
Spoil chương 4x:
【 Vốn dĩ đã chẳng có tên Alpha nào khác phải không? Suốt từng ấy năm chỉ có mình tôi, đứa trẻ mà em mang thai bảy năm trước là con của tôi đúng chứ? 】
【 Ninh Úc, hãy nghe điện thoại của tôi, nói cho tôi biết em đang ở đâu đi. 】
【 Em định khiến tôi phát điên lên sao Ninh Úc? Nghe điện thoại đi, xin em hãy nghe điện thoại đi…..】
Tuần trước tôi nghe tập 1 kịch truyền thanh Phi Âu Bất Hạ mà mê như điếu đổ các bạn ạ. Trời ơi cái giọng sao mà quyến rũ lòng người.
***
【 Bị thương nên không viết được. 】
Tôi trúc trắc xúc cơm lên ăn bằng tay trái, chẳng lâu sau, Lạc Mộng Bạch mặc chiếc áo blouse trắng không chút tì vết bước vào phòng bệnh để kiểm tra sức khỏe cho tôi.
Cô lấy ống nghe ra rồi nói với Tống Bách Lao: “Em họ, có vài viên cảnh sát đứng dưới sảnh bảo muốn đến hỏi Tiểu Úc ít vấn đề, chị tạm thời ngăn không cho họ đi lên, em muốn xuống gặp không?”
“Bảo họ mai hẵng tới.” Tống Bách Lao buông hai cánh tay đang vắt trên ngực xuống, hơi mất kiên nhẫn, “Tôi ra đây chút rồi quay lại ngay.”
Nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Lạc Mộng Bạch kiểm tra cẩn thận cho tôi, cô bật đèn pin soi nhãn cầu rồi hỏi tôi có bị chóng mặt không.
“Không, ngoại trừ bị đau tay thì không còn cảm giác nào khác.”
Lạc Mộng Bạch nhìn tay tôi: “Chắc em họ kể em nghe rồi, gân tay em bị đứt nhưng đã được các bác sĩ nối lại, em chỉ cần kiên trì tập vật lý trị liệu là độ linh hoạt của tay sẽ bình thường như trước thôi.”
Kiểm tra xong, cô ấy đặt tay tôi xuống rồi nhìn bụng tôi.
Ánh mắt của cả hai người đều rất lạ lùng, tôi duỗi tay ấn vào đó, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
“Hả?”
“Hôm nay chị và Tống Bách Lao kỳ lạ lắm.”
Vì Lạc Mộng Bạch đeo thiết bị chống cắn dạng khẩu trang phòng bụi nên tôi khó mà nhìn ra biểu cảm của cô ấy, tôi chỉ có thể đoán được rằng cô ấy đang cười qua đôi mắt hơi nheo.
“Bởi chị và em họ đều quan tâm em.”
Câu trả lời của cô vẫn không khiến tôi yên tâm, tôi ngập ngừng hỏi: “Không phải em có…. khối u hay bệnh nan y gì chứ? Chị cứ nói thẳng với em đi, thật đấy, sức chịu đựng tâm lý của em rất vững.”
Lạc Mộng Bạch sửng sốt, ánh nhìn nhu hòa: “Không phải đâu.” Cô dời tầm mắt xuống bụng tôi, giọng nói trầm hơn đôi phần: “Tất nhiên không phải rồi.”
Cô trấn an tôi, nói rằng tôi không mắc bệnh gì, sức khỏe còn rất tốt, sau đó dặn tôi phải nghỉ ngơi hẳn hoi và đừng nghĩ ngợi lung tung.
Mặc dù nghi ngờ lời nói của Lạc Mộng Bạch nhưng tôi vẫn ăn được ngủ được, cơ thể cũng không xuất hiện các triệu chứng nào khác nên dần thấy đây không phải vấn đề quá nghiêm trọng, rồi tạm gác chuyện này qua một bên.
Tôi nằm lại viện bốn ngày, suốt bốn ngày này, đích thân Lạc Mộng Bạch sẽ tới kiểm tra cho tôi. Ngoài hôm đầu tiên ra, Tống Bách Lao không tạt vào bệnh viện thêm lần nào nữa, Lạc Mộng Bạch kể Hạ Thịnh sắp đệ đơn kiện nhà họ Nguyễn nên dạo đây công việc của hắn rất bận rộn.
Trong lễ cưới của Chu Ly, mấy người họ vẫn rất thân thiết, nào là thưa bác gọi cháu, khi về còn hẹn gặp dịp sau trò chuyện tiếp, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã kiện nhau ra tòa, thương trường như chiến trường, giây trước còn là đồng minh, giây sau lập tức trở mặt thành thù.
Buổi tối trước hôm xuất viện, khi tỉnh dậy lúc nửa đêm do khát nước, tôi chợt thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha được kê cạnh giường dưới ánh đèn mờ ảo.
Tôi giật thót mình, tim đập loạn xạ, sợ tới nỗi suýt ngã lăn xuống gầm giường, may mà khi nhìn lại tôi đã nhận ra đối phương là ai.
“Anh, sao anh lại ngồi đây……” Tôi ngồi dậy, cầm cốc nước đặt trên bàn cạnh giường lên nhấp vài ngụm.
Tống Bách Lao ngồi ghế, nhìn tôi chằm chằm trong sự lặng lẽ, hắn liên tục lật lên lật xuống hai ngón tay để nghịch thứ gì đó, tôi quan sát kỹ hơn rồi nhận ra kia là làn khói trắng mảnh mai.
“Trước đây chúng ta từng nói qua chuyện con cái, cậu còn nhớ chứ?”
Câu hỏi của hắn quá đột ngột khiến đầu óc tôi lơ ngơ, không kịp phản ứng.
Hắn dừng lại và nhắc nhỏ: “Nếu có thai, cậu sẽ làm gì. Cậu nhớ lúc đó mình đã trả lời tôi thế nào không?”
Hóa ra hắn đang nói về chủ đề trẻ con sao.
“Nhớ.” Tôi trả lời, “Phá cái thai đi.”
Túi sinh dục được đưa ra khỏi cơ thể Beta cùng với đứa con, trong cơ thể của tôi đã không còn cơ quan giữ chức năng tạo nên sự sống mới thì sao mang thai lại được? Ngay từ đầu, giả thuyết của hắn đã không có giá trị.
Tống Bách Lao ngừng tay rồi nói một cách bình tĩnh: “Đúng vậy, phá thai, giết chết.…. con của chúng ta.”
Hai từ “giết chết” như được bật thốt ra từ môi hắn, giọng điệu nhẹ nhàng đến độ tàn nhẫn khiến người ta lấy làm kinh hãi.
Tôi khó chịu, nắm chặt tấm chăn đang đắp: “Tự nhiên anh nhắc tới chuyện này làm gì?”
Hắn đã biết tình trạng cơ thể của tôi, việc gì phải đề cập đến điều này nữa?
“Không có gì.” Hắn đứng dậy, kẹp điếu thuốc bước ra ngoài ban công.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, qua lớp kính trong suốt, tôi chỉ trông thấy được khung cảnh ngoài trời tối mờ mịt bỗng lóe lên chút ánh sáng màu cam, lúc ẩn lúc hiện trong màn đêm được bao phủ bởi sương mù.
Đôi khi tôi ngỡ mình đã hiểu rõ con người Tống Bách Lao, nhưng đôi khi, lại không sao đoán nổi tâm tư của hắn.
Sau khi Duy Cảnh đạo nhân hoàn tất lễ cầu siêu, tôi sẽ tìm cách rời khỏi hắn, rời khỏi Hương Đàm.
Tôi không thể tiếp tiếp tục sống bên hắn nữa, như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Hôm xuất viện, mợ Cửu đến đón tôi trở về núi Duy Cảnh, vừa bước chân vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Mợ Cửu còn nói đã hầm riêng canh xương heo cho tôi để bồi bổ cơ thể, mong cho tay tôi sớm ngày hồi phục.
Không biết có phải vì bị thương hay không mà dạo này tôi luôn thèm ăn, chắc cơ thể đang rất mong muốn được bổ sung năng lượng đã bị hao hụt. Rõ ràng ăn trưa rồi, thế nhưng khi vừa ngửi thấy mùi canh xương, nước bọt trong miệng lại tiết ra liên tục, tôi nhờ mợ Cửu múc canh và xới thêm cả một bát cơm đầy ự. Cơm nước xong xuôi, mi mắt bắt đầu díu lại không kiểm soát được.
“Cháu về phòng ngủ một lúc đây.” Tôi bảo mợ Cửu rồi lên tầng một mình.
Khi mở cửa phòng, không khí lưu chuyển chợt làm lay động tấm rèm trắng, thấp thoáng lộ ra chậu cây được đặt trên bệ cửa sổ, tôi sững sờ một hồi rồi bước nhanh tới.
Vén rèm che lên, trên bậu cửa có một chậu cây xấu hổ mọc xanh tươi tốt.
Tôi chạm đầu ngón tay vào chiếc lá xanh non mềm mại, đúng như tên gọi của nó, cả chiếc là lập tức cuộn tròn e thẹn ngay khi bị đụng vào.
Cho đến khi chiếc lá lại hé ra, tôi mới buông rèm xuống, xoay người ngồi xuống giường và bắt đầu cởi quần áo.
Đền cho tôi một chậu cây đẹp hơn thì có ích gì, nó không phải cái cây ban đầu.
Vừa nằm trên giường vừa nhìn cây xấu hổ lấp ló trên bậu cửa sổ, tôi buồn ngủ nhắm mắt lại.
Đến tối, mợ Cửu lên phòng gõ cửa gọi tôi dậy, mợ đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ rồi bưng lên cho tôi.
Bữa cơm có sự phối hợp giữa món chay và món mặn, gồm cá, thịt, cùng một đĩa nhỏ đựng hoa quả tươi, thậm chí còn có thêm cốc nước cam mới vắt. Ngày thường nhà họ Tống ăn uống đơn giản nhưng vẫn đủ ngon, bữa hôm nay đúng là bước lên một bậc cao mới.
Lần trước Tống Bách Lao bị bệnh còn không được đãi ngộ thế này, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ nhà họ Tống mới đổi đầu bếp mới?
Đang ăn cơm thì tiếng động cơ ô tô chợt vang lên từ dưới sân, mợ Cửu bước tới bên cửa sổ rồi nhìn xuống, ngạc nhiên nói: “Là xe của ông Lạc.”
Vừa nghe thấy cái tên này, tay tôi run lên, thìa cơm rơi về trong bát.
“Ông ấy đưa Mặc Mặc về ạ?”
Mợ Cửu nhìn xuống sân một chốc, lắc đầu trả lời: “Không thấy tiểu thiếu gia, chỉ có một mình ông Lạc đến.”
Tống Bách Lao vẫn chưa về, Tống Mặc ở nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa lên núi một mình vào ban tối chắc không phải để ngắm cảnh. Nghi đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất là ông ấy đến tìm tôi.
Vài phút sau, Lạc Thanh Hòa ngồi ở bên giường, im lặng nhìn tôi khiến tôi không tài nào nuốt trôi thìa cơm.
Tôi đặt thìa xuống rồi cười với ông: “Bố, ngài…. ngài có chuyện muốn nói với con ạ?”
Lạc Thanh Hòa lãnh đạm nói: “Không sao, tôi đợi cậu ăn xong mới nói cũng được.”
Ông cứ nhìn chòng chọc như vậy thì sao tôi ăn nổi….
“Không cần đâu ạ, ngài cứ nói đi, con ăn rồi.”
Lạc Thanh Hòa vắt chân uyển chuyển, tuy mang dáng vẻ của một quý ông nhưng lời nói lại chẳng nể nang ai: “Tôi hy vọng cậu có thể kết thúc cuộc hôn nhân với con trai của tôi.” Ông chậm rãi nói: “Kể từ lúc cậu kết hôn với nó, cái nhà này liên tục xảy ra chuyện, cũng tại cậu mà Tống Mặc suýt chút nữa mất mạng. Chuyện nhà họ Chu phản bội, tôi không biết và không có hứng thú muốn biết cậu đã nhúng tay vào bao nhiêu. Cậu không có đủ tư cách của một người vợ, Tống Mặc cũng không cần một ‘người mẹ’ như cậu. Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn cho cả hai rồi, cậu chỉ việc ký vào thôi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe những lời ông nói, tôi vẫn thấy khó chịu, ngột ngạt trong lòng.
Nhưng dù sao điều này cũng đã thỏa mãn mong muốn của tôi. Tôi thường không ủng hộ cách giải quyết vấn đề của Lạc Thanh Hòa, nhưng hôm nay, tôi muốn tán thưởng ông.
Có ông ra mặt chủ trì cuộc ly hôn, tôi sẽ đỡ đi rất nhiều rắc rối.
“Còn đứa con mà cậu đang mang thai, dù sao nó cũng là máu thịt của Bách Lao, nếu phá đi thì tôi vẫn sẽ bồi thường cho cậu một khoản tiền khác. Cậu không phải lo nghĩ nhiều.”
Tôi hoàn hồn, đầu óc mù mờ: “Con mang…. thai?”
Thai nào? Chẳng lẽ ông ta đã biết chuyện xảy ra vào bảy năm trước?
Chứng kiến sự khó hiểu của tôi, dường như ông đã tìm ra lời giải thích cho chính mình, cười nhạt nói: “Mấy đứa các cậu còn muốn giấu tôi, sao không nghĩ lại xem Bệnh viện Dưỡng Hòa là sản nghiệp của ai đi, Mộng Bạch không nói thì tưởng không còn ai báo với tôi chắc?”
Khoan đã, ý ông là…… bây giờ tôi đang mang thai sao?
Tôi mang thai? Sao có thể như thế được?
Rất nhiều hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi, khứu giác bỗng trở nên nhạy bén, thái độ kỳ lạ của Lạc Mộng Bạch, và cuộc trò chuyện khó hiểu của Tống Bách Lao vào đêm hôm qua.
Hắn hỏi tôi sẽ làm gì nếu có thai, đó không phải là một giả định vô căn cứ.
Đó là suy nghĩ thật của hắn, hắn muốn…… Giết con của chúng tôi.
Tôi che bụng dưới, tay chân lạnh tê tái, giọng nói không kìm nổi được sự run rẩy: “Đơn ly hôn…… Ngài mang đến không?”
Lạc Thanh Hòa ngồi thêm nửa tiếng rồi đi luôn, để lại đơn thỏa thuận ly hôn cho tôi.
Thỏa thuận dài hơn hai mươi trang, tôi đọc lướt qua, trên giấy in chi chít chữ, trước khi kết hôn, tôi đã thấy phiền phức khi bị Ninh Thi bắt ký một loạt thỏa thuận tiền hôn nhân, không ngờ giờ ly hôn còn rắc rối hơn.
Bản thỏa thuận nêu chi tiết một loạt các khoản bồi thường bằng tiền như tiền an ủi và chi phí y tế mà tôi có thể nhận được sau khi ly hôn, đồng thời nghiêm cấm tôi đưa ra bất kỳ bình luận nào làm tồn hại đến danh tiếng của Tống Bách Lao và Hạ Thịnh, nếu không tôi sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tôi không đọc hết mà vội vàng lật đến trang cuối cùng, ký tên mình rồi đặt đơn ly hôn lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một vị trí tương đối dễ thấy.
Tôi sợ mợ Cửu nghi ngờ nên không mang theo bất cứ thứ gì ngoài nhật ký của mình.
Tôi mặc thêm áo khoác rồi xuống nhà, bảo mợ Cửu rằng tôi muốn ra ngoài một mình.
Mợ liếc nhìn bầu trời ở bên ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Muộn vậy rồi cậu vẫn muốn xuống núi ư?”
“Cháu đi gặp bạn, cậu ấy vừa khéo công tác qua Hương Đàm.” Tôi thuận miệng bịa ra lời nói dối, “Mợ kêu tài xế đưa cháu vào thành phố là được, khi nào về cháu bắt taxi.”
“Thế sao được, cậu Tống mà biết sẽ tức giận mất.” Mợ Cửu gọi điện cho tài xế nhưng vẫn chưa yên tâm, thậm chí còn muốn đi cùng tôi.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, nếu mợ Cửu nhất quyết muốn đi theo, e rằng tôi khó mà trốn đi được.
“Vậy bảo tài xế đợi cháu ở bãi đậu xe gần đó. Cháu đi một mình không sao đâu.” Tôi cười nói, “Hướng Bình bị bắt rồi, trong thành phố sao có nhiều kẻ xấu như anh ta được chứ ạ?”
Mợ Cửu do dự một hồi, rồi miễn cưỡng xem như bị tôi thuyết phục: “Vậy được rồi, cậu Ninh phải cẩn thận nhé.” Mợ đưa tôi ra đến cửa, sau đó dặn tôi phải chú ý an toàn và về sớm.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tôi bảo tài xế dừng trước một quán cà phê bất kỳ trong thành phố rồi đẩy cửa bước vào trước mặt anh ta, lại đứng bên trong nhìn xe chạy được quãng xa mới đẩy cửa đi ra khỏi quán.
Gần quán cà phê tình cờ có một cửa hàng tiện lợi, tôi vội vã mua que thử thai rồi đút vào túi áo gió, vẫy taxi trên đường, sau đó có mặt trước căn hộ cũ do Lương Thu Dương đứng tên sau nửa tiếng đồng hồ.
Khi kết hôn với Tống Bách Lao, tôi không mang đồ riêng theo nên trong nhà cũ vẫn giữ rất nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Tôi tra chìa khóa mở cửa, trong nhà tối om, không khí âm u vì lâu ngày không được lưu thông.
Tôi bật đèn lên rồi cởi áo khoác, ném lên sô pha khiến chiếc hộp nhựa nhỏ vừa mua rơi ra từ trong túi áo.
Tôi nhìn nó lúc lâu mới bước tới nhặt lên, quay người đi vào phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng thứ này nên phải mò mẫm hướng dẫn sử dụng rất lâu. Quá trình chờ đợi vô cùng dày vò, tôi ngồi trên bồn cầu, đưa tay ôm trán, đợi suốt năm phút trong tình trạng đầu óc trống rỗng.
Năm phút sau, que thử thai rung lên, tôi thấp thỏm dơ lên đọc, chỉ thấy một dòng chữ nhỏ trên màn hình.
【 Chúc mừng bạn đã mang thai được 7 tuần. 】
Những lời Lạc Thanh Hòa nói hoàn toàn là sự thật. Tôi nhắm chặt mắt, que thử thai tuột khỏi tay, rơi xuống đất “bộp” một tiếng.
Tôi ngả người ra sau, dựa đầu vào nền gạch men lạnh ngắt. Tôi đã lên kế hoạch rõ ràng về việc bản thân sẽ tới đâu và sẽ sống như thế nào sau khi rời khỏi Tống Bách Lao, nhưng vì đứa con này, mọi thứ đều vỡ lở.
Bỗng chốc, tôi thậm chí không biết mình phải làm gì.
Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi mang chậu xấu hổ về.
Ngày mà tôi xác nhận Ninh Thi lừa dối mình, con của tôi đã mất từ rất lâu. Ngày mà tôi không biết giữ mồm giữ miệng, gằn lên với Tống Bách Lao rằng “Dù sao cũng không phải anh”.
Trong phòng tắm trống vắng, tôi đưa tay bưng kín đôi mắt, trong lòng chợt muốn bật cười.
Số phận, sao mà quá trớ trêu.
1/12/2020
———
Harry: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu hả anh Bách Lao ơi. Chương 47 dài lắm nên chắc tầm tối thứ 7 mình mới up được. #PảyforTốngBáchLao.
Spoil chương 4x:
【 Vốn dĩ đã chẳng có tên Alpha nào khác phải không? Suốt từng ấy năm chỉ có mình tôi, đứa trẻ mà em mang thai bảy năm trước là con của tôi đúng chứ? 】
【 Ninh Úc, hãy nghe điện thoại của tôi, nói cho tôi biết em đang ở đâu đi. 】
【 Em định khiến tôi phát điên lên sao Ninh Úc? Nghe điện thoại đi, xin em hãy nghe điện thoại đi…..】
Tuần trước tôi nghe tập 1 kịch truyền thanh Phi Âu Bất Hạ mà mê như điếu đổ các bạn ạ. Trời ơi cái giọng sao mà quyến rũ lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất