Chương 27: Đường Gia 1
Buổi chiều yên bình đang dần buông xuống, ánh nắng ấm dần nhạt phai và lan tỏa khắp căn phòng của Đường Di, tạo nên không gian ấm áp và tĩnh lặng.
Đường Di nằm trên giường, dường như chìm vào sự yên bình của không gian, cô nhìn những tia ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tạo nên những bức tranh ánh sáng mơ mộng trên bức tường. Cô cảm thấy bình yên và thoải mái, những căng thẳng và lo lắng trong suy nghĩ dần tan biến.
Những cuốn sách đặt trên giá sách nằm gọn gàng, nhồi nhét đến cùng nhưng vẫn tạo ra một cảm giác mỹ quan và tinh tế. Cái bàn nhỏ bên cạnh giường được dọn dẹp kĩ lưỡng, không còn dấu vết của sự lộn xộn như mọi khi.
Không khí trong phòng lúc này thật thanh bình và yên tĩnh, tiếng chim hót nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ khiến Đường Di cảm thấy gần gũi với thiên nhiên.
Cô thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế êm dịu, và nhìn ra trời xanh biếc qua cửa sổ, cảm nhận sự bình yên và an lạc trong tâm hồn. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà Đường Di tìm thấy sự yên bình và hài lòng trong cuộc sống bận rộn của mình.
Nhưng chưa yên bình được bao lâu, từ điện thoại của cô tiếng reo vang lên inh ỏi, Đường Di bật ngồi dậy đi đến cái bàn nhỏ nơi cô để chiếc điện thoại.
Nhìn vào màn hình, là id của anh trai cô. Cô khẽ động mi mắt rồi ấn nút nghe máy.
- [ Di, hiện tại em có tiện gặp anh không?]
- Dạ… được.
- [ Vậy em về Đường gia, anh có chuyện cần nói.]
Đường Di nghe đến hai chữ Đường gia mà trong lòng nặng nề.
- Vâng, em sẽ về.
Cúp máy cô ngồi sụp xuống giường, lòng thì nặng mà tâm thì đau nhói. Cái chữ Đường gia này đã qua một thời gian cô không còn nghe nhắc đến, nhém khiến cô quên mất.
Quên mất bản thân mình vị trí hiện tại có quá hư ảo nhỉ!
Cô sực nhớ đến cái bản hợp đồng hôn nhân. Lòng cô càng nặng nề hơn, hình như thời gian qua cô đã quá tham lam rồi đúng không?
Không nghĩ đến thì không sao mà nghĩ đến rồi thì đau thương nó chắt thành đống.
Cô không thôi nghĩ nữa mà đi thay đồ về Đường gia sao cho kịp giờ.
[…]
Đường Di đến được Đường gia lúc này đã 4 giờ mấy hơn. Cô nhanh chống đi vào bên trong nhà.
Vừa vào cô đã thấy mọi người lúc này có mặt rất đầy đủ cả. Cô kính trọng mà đi đến thưa hỏi mọi người.
- Cha, mẹ, anh hai con mới về.
- Di em qua đây ngồi với anh.
Đường Di đi đến ngồi ngay bên ghế mà anh hai cô chỉ.
- Đường Di về rồi thì con cũng xin nói.
Đường Di ngồi nghe anh nói mà không khỏi có phần khó hiểu.
- Cha mẹ, chuyện cha mẹ đối xử với Đường Di như vậy, cha mẹ giải thích như thế nào?
Cha mẹ Đường ngồi mà ánh mắt nhìn lườm nguýt về phía Đường Di, như rằng cô là kẻ có tội vậy.
Còn Đường Di nghe anh hai nói vậy, trong lòng cô có hơi run rinh một ít.
- Không giải thích gì cả, chỉ đơn giản cha mẹ không thích, không muốn nhìn mặt nó thôi.
- Cha mẹ! hai người nói gì vậy hả?, tại sao lại không thích, em ấy cũng là con ruột của hai người mà.
Đường Nhuệ như bức xúc trước thái độ của cha mẹ mình. Mà đáng lí ra anh không muốn phanh phui mọi chuyện hôm nay như vậy đâu, anh không muốn mọi người lại càng thêm khó xử.
Nhưng không ngờ hôm nay anh vô tình nghe được cha mẹ nói muốn lợi dụng Đường Di để kiếm một ít lợi nhuận từ Âu gia. Anh mới bức xúc bất bình như vậy.
Đường Quân tỏa vẻ thờ ơ trước lời nói của con trai.
- Con ruột thì đã làm sao, con gái ăn cơm nhà rồi cũng gả cho người ta, tội gì mà không lấy lại lợi nhuận chứ.
Ông phán một câu, Đường Nhuệ và cả Đường Di như muốn chết lặng.
Đường Di thì lòng nhói lên từng đợt như không thể tin được, bản thân cô cuối cùng cũng chỉ như một món đồ để cha mẹ tự ý muốn làm gì thì làm.
Đường Nhuệ hai mắt cay nồng, anh tức đến hai mắt đỏ ngầu, anh cũng khó mà chấp nhận được trước câu nói ấy.
- Vậy con từ đầu đến cuối, chỉ có vô dụng thôi đúng không?
Đường Di khẽ nói, cô đưa đôi mắt nặng nề mà nhìn cha mẹ mình.
Mọi người đều bất ngờ trước câu nói của cô, nhất là Đường Nhuệ, anh đau lòng thay cho em gái mình.
- Di…
- Em không sao đâu ạ.
Cô như trấn an anh trai mình, nhưng bản thân cô vào lúc này vừa đau lại vừa sợ, chẳng ổn một chút nào.
Nhưng lần này bản thân cô sẽ thử mạnh mẽ một lần, câu hỏi này cô cũng vô thức mà nói ra trong suy nghĩ.
- Mày đừng nói, bản thân mày không vô dụng không lẻ là bọn tao.
Đường Di cười chua chát, cô biết ngay thế nào cũng sẽ là câu nói quen thuộc này, cô biết từ rất lâu rất lâu trong mắt cha mẹ, cô chỉ là một cái gai thấp hèn.
- Vậy con đã làm gì sai để cha mẹ đối xử như thế với con?
- Mày làm gì sai à, bản thân mày yếu hèn mọn, ngay cả làm con bọn tao còn không xứng đáng.
- Nuôi mày lớn được như ngày hôm nay, đã là phúc đức lắm rồi.
Đường Di đau đớn, nước mắt lưng tròng trước lời nói của cha mình. Đường Nhuệ thì vô cùng thất vọng, anh không nghĩ cha mẹ lại trọng nam khinh nữ như vậy.
Lý do lúc trước cha mẹ giữ lại cô cũng chỉ là để hành hạ, tra tấn tâm lý cô thôi ư?
- Cha mẹ thấy cha mẹ có xứng đáng làm cha mẹ của em ấy chưa?
- Có cha mẹ nào lại nói với con cái của mình như vậy không, em ấy không xứng đáng?, vậy còn ai xứng đáng hơn hả cha mẹ.
- Em ấy là máu mủ cha mẹ tạo ra mà?
Đường Di nằm trên giường, dường như chìm vào sự yên bình của không gian, cô nhìn những tia ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tạo nên những bức tranh ánh sáng mơ mộng trên bức tường. Cô cảm thấy bình yên và thoải mái, những căng thẳng và lo lắng trong suy nghĩ dần tan biến.
Những cuốn sách đặt trên giá sách nằm gọn gàng, nhồi nhét đến cùng nhưng vẫn tạo ra một cảm giác mỹ quan và tinh tế. Cái bàn nhỏ bên cạnh giường được dọn dẹp kĩ lưỡng, không còn dấu vết của sự lộn xộn như mọi khi.
Không khí trong phòng lúc này thật thanh bình và yên tĩnh, tiếng chim hót nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ khiến Đường Di cảm thấy gần gũi với thiên nhiên.
Cô thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế êm dịu, và nhìn ra trời xanh biếc qua cửa sổ, cảm nhận sự bình yên và an lạc trong tâm hồn. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà Đường Di tìm thấy sự yên bình và hài lòng trong cuộc sống bận rộn của mình.
Nhưng chưa yên bình được bao lâu, từ điện thoại của cô tiếng reo vang lên inh ỏi, Đường Di bật ngồi dậy đi đến cái bàn nhỏ nơi cô để chiếc điện thoại.
Nhìn vào màn hình, là id của anh trai cô. Cô khẽ động mi mắt rồi ấn nút nghe máy.
- [ Di, hiện tại em có tiện gặp anh không?]
- Dạ… được.
- [ Vậy em về Đường gia, anh có chuyện cần nói.]
Đường Di nghe đến hai chữ Đường gia mà trong lòng nặng nề.
- Vâng, em sẽ về.
Cúp máy cô ngồi sụp xuống giường, lòng thì nặng mà tâm thì đau nhói. Cái chữ Đường gia này đã qua một thời gian cô không còn nghe nhắc đến, nhém khiến cô quên mất.
Quên mất bản thân mình vị trí hiện tại có quá hư ảo nhỉ!
Cô sực nhớ đến cái bản hợp đồng hôn nhân. Lòng cô càng nặng nề hơn, hình như thời gian qua cô đã quá tham lam rồi đúng không?
Không nghĩ đến thì không sao mà nghĩ đến rồi thì đau thương nó chắt thành đống.
Cô không thôi nghĩ nữa mà đi thay đồ về Đường gia sao cho kịp giờ.
[…]
Đường Di đến được Đường gia lúc này đã 4 giờ mấy hơn. Cô nhanh chống đi vào bên trong nhà.
Vừa vào cô đã thấy mọi người lúc này có mặt rất đầy đủ cả. Cô kính trọng mà đi đến thưa hỏi mọi người.
- Cha, mẹ, anh hai con mới về.
- Di em qua đây ngồi với anh.
Đường Di đi đến ngồi ngay bên ghế mà anh hai cô chỉ.
- Đường Di về rồi thì con cũng xin nói.
Đường Di ngồi nghe anh nói mà không khỏi có phần khó hiểu.
- Cha mẹ, chuyện cha mẹ đối xử với Đường Di như vậy, cha mẹ giải thích như thế nào?
Cha mẹ Đường ngồi mà ánh mắt nhìn lườm nguýt về phía Đường Di, như rằng cô là kẻ có tội vậy.
Còn Đường Di nghe anh hai nói vậy, trong lòng cô có hơi run rinh một ít.
- Không giải thích gì cả, chỉ đơn giản cha mẹ không thích, không muốn nhìn mặt nó thôi.
- Cha mẹ! hai người nói gì vậy hả?, tại sao lại không thích, em ấy cũng là con ruột của hai người mà.
Đường Nhuệ như bức xúc trước thái độ của cha mẹ mình. Mà đáng lí ra anh không muốn phanh phui mọi chuyện hôm nay như vậy đâu, anh không muốn mọi người lại càng thêm khó xử.
Nhưng không ngờ hôm nay anh vô tình nghe được cha mẹ nói muốn lợi dụng Đường Di để kiếm một ít lợi nhuận từ Âu gia. Anh mới bức xúc bất bình như vậy.
Đường Quân tỏa vẻ thờ ơ trước lời nói của con trai.
- Con ruột thì đã làm sao, con gái ăn cơm nhà rồi cũng gả cho người ta, tội gì mà không lấy lại lợi nhuận chứ.
Ông phán một câu, Đường Nhuệ và cả Đường Di như muốn chết lặng.
Đường Di thì lòng nhói lên từng đợt như không thể tin được, bản thân cô cuối cùng cũng chỉ như một món đồ để cha mẹ tự ý muốn làm gì thì làm.
Đường Nhuệ hai mắt cay nồng, anh tức đến hai mắt đỏ ngầu, anh cũng khó mà chấp nhận được trước câu nói ấy.
- Vậy con từ đầu đến cuối, chỉ có vô dụng thôi đúng không?
Đường Di khẽ nói, cô đưa đôi mắt nặng nề mà nhìn cha mẹ mình.
Mọi người đều bất ngờ trước câu nói của cô, nhất là Đường Nhuệ, anh đau lòng thay cho em gái mình.
- Di…
- Em không sao đâu ạ.
Cô như trấn an anh trai mình, nhưng bản thân cô vào lúc này vừa đau lại vừa sợ, chẳng ổn một chút nào.
Nhưng lần này bản thân cô sẽ thử mạnh mẽ một lần, câu hỏi này cô cũng vô thức mà nói ra trong suy nghĩ.
- Mày đừng nói, bản thân mày không vô dụng không lẻ là bọn tao.
Đường Di cười chua chát, cô biết ngay thế nào cũng sẽ là câu nói quen thuộc này, cô biết từ rất lâu rất lâu trong mắt cha mẹ, cô chỉ là một cái gai thấp hèn.
- Vậy con đã làm gì sai để cha mẹ đối xử như thế với con?
- Mày làm gì sai à, bản thân mày yếu hèn mọn, ngay cả làm con bọn tao còn không xứng đáng.
- Nuôi mày lớn được như ngày hôm nay, đã là phúc đức lắm rồi.
Đường Di đau đớn, nước mắt lưng tròng trước lời nói của cha mình. Đường Nhuệ thì vô cùng thất vọng, anh không nghĩ cha mẹ lại trọng nam khinh nữ như vậy.
Lý do lúc trước cha mẹ giữ lại cô cũng chỉ là để hành hạ, tra tấn tâm lý cô thôi ư?
- Cha mẹ thấy cha mẹ có xứng đáng làm cha mẹ của em ấy chưa?
- Có cha mẹ nào lại nói với con cái của mình như vậy không, em ấy không xứng đáng?, vậy còn ai xứng đáng hơn hả cha mẹ.
- Em ấy là máu mủ cha mẹ tạo ra mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất