Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!
Chương 61
Sau khi chạy thoát khỏi hiện trường, ta cùng Hy tử lại rúc trong sau hòn giả sơn bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
"Trời ơi là trời, ông muốn diệt ta sao!!!" Nằm bò ra sân lăn lộn, thứ bây giờ ta cần nhất chính là làm nguội cái đầu này. trọng trách của ta là ghép đôi hai người họ chứ không phải soán ngôi thượng vị a~
"Bình tĩnh, hoàng huynh ta trông cũng không giống như giận mà. chúng ta lại bày kế khác." Hy tử ngồi một bên vỗ vỗ vai ta an ủi. nói thì dễ, làm có dễ không? nếu lúc nãy là y đỡ ta thì tốt quá rồi. mà nói đi cũng nói lại, đều là do Vàng khè không chịu hợp tác gì cả. bản năng của nam chính đi đâu hết cả rồi hả?
"Đương nhiên là phải bày. hoàng huynh ngươi là đồ đầu gỗ!! mỹ nữ ngã còn tránh?" lườm nguýt Hy tử, ta tự hỏi không biết đầu gỗ có phải di truyền hay không? một người thì chỉ có ăn ăn ăn, một người chỉ có làm làm làm, chán.
"Nhưng anh ta đỡ ngươi còn gì. công bằng mà nói, ngươi xinh hơn cô ta nhiều lắm."
"Ông đây là nam, đừng có nhầm! có tin ta cho ngươi đi hoa lâu hiến nghệ không hả?" Đạp cho Hy tử một cái, ta gạt phăng cái tư tưởng đầy sai trái trong đầu y. đã nói bao nhiêu lầ rồi, sao y vẫn còn níu kéo cơ chứ.
"Ta nói thật mà. có khi hoàng huynh ta đoạn tụ thật thì sao? Ta còn chưa thấy hoàng huynh dịu dàng như thế bao giờ đâu. ngươi chi bằng tự hiến thân, ta gọi ngươi hoàng tẩu? đến lúc đấy chúng ta chống lưng cho nhau, tha hồ tung hoành."
Nhìn bản mặt chân thành của Hy tử, ta thật chỉ muốn đấm cho một cái. dạy mãi không nghe, anh ngươi đoạn tụ lúc nào chứ. hắn mà đoạn tụ thì ngươi liền biến thành thái tử đấy biết không hả?
"Đừng có điên. ngươi là cái đồ quân sư quạt mo. May mà hôm nay ở chỗ hoang vắng, thôi thì cũng là trong rủi có may đi. Lại bàn tiếp... Hy tử, ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta à?" đang nói chuyện, ta chợt thấy Hy tử né tránh ánh mắt ta. lênh đênh nửa năm, tuy không dám nói hiểu nhưng ta nghĩ mình đủ biết Hy tử. Mỗi lần y gây chuyện mà không dám nói đều sẽ dùng cái thái độ này trốn tránh.
"Không có!" Y quả nhiên chột dạ gào lên. Hy tử là loại ruột để ngoài da, muốn đoán cũng không khó. chậm rãi giữ cổ áo Hy tử, ta cười:
"Nói, không nói ta lập tức tố cáo ngươi làm bẩn tấu chương."
"Ta... đừng mà. ta nói ta nói ta nói. Chuyện là, ngươi cũng biết cũng ta muốn đẩy nhanh tiến độ, mà cách nhanh nhất thì là lời đồn." Hi tử nói đến đây liền ngập ngừng nhìn ta. cách y làm cũng không có gì sai mà, lan truyền tin đồn được thì tốt quá rồi. ta cực kỳ ủng hộ đó. "Cho nên... cho nên ta bảo cấm vệ quân còn có không ít cung nữ thái giám nấp trong bụi cây như ngươi để phát tán tin đồn."
Nấp trong bụi cây phát tán. tai nghe mắt thấy có thể tăng độ tín nhiệm, nên làm. vốn còn đang nghi hoặc vì sao Hy tử làm ra chuyện tốt mà lại e dè, ta chợt nghe thấy hai cung nữ cười nói:
"Thật đó thật đó, vị Lan tiểu thư đó được bệ hạ ôm vào lòng, xem ra hậu cung cũng sớm ngày có tân chủ tử rồi."
Ta cảm thấy mình đang vỡ vụn tan theo làm gió đông. cái gọi là không sợ địch thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, ta hôm nay quả là nếm đủ. lần trước thì rêu rao ta với tím rịm, lần này lại tung tin ta với vàng khè. cứ cái đà này, ta còn chưa bị nam chính giết chết thì đã bị Hy tử hại chết rồi!!!
"Hy tử, ngươi đi chết đi cho ta!!!!"
______________________________________
Phương án 2: Hiến nghệ.
Nếu như phương án ngây thơ trong sáng không thành thì chúng ta trực tiếp chơi thông mình sắc sảo, chỉ là...
"Hy tử, ngươi biết nữ chính có tài gì không?"
Sợ rằng tai vách mạch rừng, ta cùng Hy tử chui vào lãnh cung nướng gà đàm đạo. mùa đông không thể không ăn khoai lang nướng, tiện thể chôm thêm một con gà, ta cùng Hy tử vừa ăn vừa nói. Hy tử miệng há rõ to ngoạm bay nửa con gà ăn mày ta tốn công làm, lắc lắc đầu. còn dám lắc, gà của ta. con gà này là ta tốn mồ hôi nước mắt xông pha nhà bếp mới cướp được đấy nhá. ta còn chưa chén miếng nào nữa là.
"Trả gà cho ta!" Nhào lên giật lại cái đùi gà còn chưa bị Hy tử gặm mất, ta nhanh tay chộp luôn cả củ khoai lang còn chưa bị Hy tử tấn công. khoai vừa ra lò nóng đến bỏng tay nhưng không nhanh thì Hy tử nhất định nhét luôn vào bụng hắn.
"Bình tĩnh bình tĩnh, ai bảo ngươi không ăn a. để bị lạnh thì sao? vẫn còn hai củ khoai lang, ta cho ngươi hết được chưa? lát nữa ta đi chôm thêm một con là được chứ gì." Miệng nói bình tĩnh, tay lại vươn ra túm mất cái chân gà còn nhanh miệng để lại một cái dấu răng siêu rõ. Cân nhắc giữa ăn gà có dấu răng hy tử cùng hai củ khoai lang, tuy không bằng lòng nhưng ta vẫn đành cắn răng chấp nhận.
"Nhớ đó, ngươi nợ ta một con gà. ta nói từ nãy tới giờ rồi, đến lượt ngươi." hớp một ngụm nước, ta bắt đầu chén khoai lang. không hổ là đồ cho vua, củ khoai lang vừa to vừa ngọt, quá là ngon luôn, ngon hơn đống khoai ngoài chợ gấp ngàn lần.
"Tài nghệ a? rửa chén tính không? ta nghe ngóng thấy cô ta rửa chén không tồi." Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Hy tử đưa ra một đáp án khiến ta nghẹn họng. may mà không phải mấy củ khoai bở, không thì nghẹn chết ta mất.
"Rửa chén thì biểu diễn thế nào? bảo cô ta bê chậu ra trước ngự thư phòng rửa chén à? sau đó để vàng khè khen cô ta rất giỏi? rồi sau đó một người rửa chén một người phê tấu chương? ngươi không thấy hai cái cảnh tượng này không liên quan à? ngươi thử đem quan tài vào đám cưới xem người ta có dùng nước bọt dìm chết ngươi không? Hoàng Hậu tương lai đi rửa chén, ngươi thấy nó ổn à? ngươi không sợ cung nhân thất nghiệp chắc?" Giáng một đòn lên đầu Hy tử, ta gào lên. Giời ơi là giời, tại sao ai xuyên qua cũng có đồng minh bằng hữu tài trí hơn người mà ta lại dính phải tên đần này chứ. Thất Dịch, ta nhớ ngươi quá!!!
"Thế... Thế không rửa chén thì ăn có được không?"
Nghe Hy tử đưa ra phương án hai, ta từ chối miêu tả cảm cảm bản thân. Ăn, hóa ra cũng là tài cơ đấy.
"Ta nói thật mà, ta thấy Nữ Chính mang cả một xô thật to ra sau bếp, ngoắt cái đã trống không rồi. cô ta nhất định là đại vị vương!"
Thấy bộ dạng cam đoan của Hy tử, ta cũng có chút cân nhắc. Chẳng phải ở hiện đại cũng đầy mấy cái vid thích ăn hay sao? chính ta cũng thường hay xem. chờ đến lúc vàng khè lấy nử chính, ta cũng có thể nói là Vàng khè anh dũng, thì cứu người nên mới thú người về, chứ đại vị vương thông thường nhà nào dám lấy. nhưng tại sao ta vẫn cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ?
"Hy tử, anh trai ngươi thích người ăn nhiều sao?"
"Không biết, trong cung đều rất nghiêm khắc, ăn uống đều có quy luật nha." Hy tử lại lắc đầu. rốt cuộc thì y biết cái gì hả? gửi Hy tử đi điều tra chính là sai lầm lớn nhất đời ta mà.
"Thế ngươi thì sao? Hoàng huynh ngươi có ghét ngươi không?" tuy không đến mức ăn thùng uống chậu nhưng Hy tử ăn cũng không ít. vừa ăn trưa xong còn nuốt cả con gà béo tròn, chẳng kém đại vị vương mấy đâu.
"Hoàng huynh nói ta là thùng cơm, tính là ghét hay là yêu đây?" Hy tự tự hào nhe răng cười, ta lựa chọn chấm dứt chủ đề này. Thùng cơm, hahahaha~ chắc chắn không phải mắng Hy tử ăn nhiều mà là mắng y vô dụng đi.
"Nhiệm vụ mới cho ngươi, đột nhập khuê phòng, tìm đồ tùy thân. khăn tay nhạc cụ, cái gì có ích nhớ đánh dấu lại đó."
"Được!" Hy tử gật đầu một cái thật mạnh xong lại nghiêng đầu: "A Chiêu, chỗ cung nữ, cấm nam mà?"
"Đúng vậy, nhưng ngươi không cần lo, chúng ta có đủ tài nguyên mà!"
Cho ngươi cười ta, bây giờ vật đổi sao dời, ai cười ai còn chưa biết đâu.
__________________________
Thảnh thơi duỗi dài trên giường, tuy rằng kế hoạch chưa đâu ra đâu ta vẫn rất vui vẻ. mà lúc vui thế này ngủ rất khó ngủ, mà khó ngủ thì bụng đói. mon men đến thăm nhà bếp, ta nhanh chóng theo lối cũ mà đi. trên đường rút lui, chợt nhớ đến nữ chính ra đây dùng bữa, ta cũng có chút tò mò xem thử. nữ chính thường có chỗ trốn bí mật, mà nơi đấy thường thì cực kỳ đẹp. Mang theo tâm tình hóng hớt, ta nhìn xung quanh một cái rồi chạy vào.
ụt..ụt, quác quác, cục tác cục tá, be~,... Ăn! ngươi giỏi lắm Hy tử, ăn trưa? có mà cho gia súc ăn thì có!!!
"Trời ơi là trời, ông muốn diệt ta sao!!!" Nằm bò ra sân lăn lộn, thứ bây giờ ta cần nhất chính là làm nguội cái đầu này. trọng trách của ta là ghép đôi hai người họ chứ không phải soán ngôi thượng vị a~
"Bình tĩnh, hoàng huynh ta trông cũng không giống như giận mà. chúng ta lại bày kế khác." Hy tử ngồi một bên vỗ vỗ vai ta an ủi. nói thì dễ, làm có dễ không? nếu lúc nãy là y đỡ ta thì tốt quá rồi. mà nói đi cũng nói lại, đều là do Vàng khè không chịu hợp tác gì cả. bản năng của nam chính đi đâu hết cả rồi hả?
"Đương nhiên là phải bày. hoàng huynh ngươi là đồ đầu gỗ!! mỹ nữ ngã còn tránh?" lườm nguýt Hy tử, ta tự hỏi không biết đầu gỗ có phải di truyền hay không? một người thì chỉ có ăn ăn ăn, một người chỉ có làm làm làm, chán.
"Nhưng anh ta đỡ ngươi còn gì. công bằng mà nói, ngươi xinh hơn cô ta nhiều lắm."
"Ông đây là nam, đừng có nhầm! có tin ta cho ngươi đi hoa lâu hiến nghệ không hả?" Đạp cho Hy tử một cái, ta gạt phăng cái tư tưởng đầy sai trái trong đầu y. đã nói bao nhiêu lầ rồi, sao y vẫn còn níu kéo cơ chứ.
"Ta nói thật mà. có khi hoàng huynh ta đoạn tụ thật thì sao? Ta còn chưa thấy hoàng huynh dịu dàng như thế bao giờ đâu. ngươi chi bằng tự hiến thân, ta gọi ngươi hoàng tẩu? đến lúc đấy chúng ta chống lưng cho nhau, tha hồ tung hoành."
Nhìn bản mặt chân thành của Hy tử, ta thật chỉ muốn đấm cho một cái. dạy mãi không nghe, anh ngươi đoạn tụ lúc nào chứ. hắn mà đoạn tụ thì ngươi liền biến thành thái tử đấy biết không hả?
"Đừng có điên. ngươi là cái đồ quân sư quạt mo. May mà hôm nay ở chỗ hoang vắng, thôi thì cũng là trong rủi có may đi. Lại bàn tiếp... Hy tử, ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta à?" đang nói chuyện, ta chợt thấy Hy tử né tránh ánh mắt ta. lênh đênh nửa năm, tuy không dám nói hiểu nhưng ta nghĩ mình đủ biết Hy tử. Mỗi lần y gây chuyện mà không dám nói đều sẽ dùng cái thái độ này trốn tránh.
"Không có!" Y quả nhiên chột dạ gào lên. Hy tử là loại ruột để ngoài da, muốn đoán cũng không khó. chậm rãi giữ cổ áo Hy tử, ta cười:
"Nói, không nói ta lập tức tố cáo ngươi làm bẩn tấu chương."
"Ta... đừng mà. ta nói ta nói ta nói. Chuyện là, ngươi cũng biết cũng ta muốn đẩy nhanh tiến độ, mà cách nhanh nhất thì là lời đồn." Hi tử nói đến đây liền ngập ngừng nhìn ta. cách y làm cũng không có gì sai mà, lan truyền tin đồn được thì tốt quá rồi. ta cực kỳ ủng hộ đó. "Cho nên... cho nên ta bảo cấm vệ quân còn có không ít cung nữ thái giám nấp trong bụi cây như ngươi để phát tán tin đồn."
Nấp trong bụi cây phát tán. tai nghe mắt thấy có thể tăng độ tín nhiệm, nên làm. vốn còn đang nghi hoặc vì sao Hy tử làm ra chuyện tốt mà lại e dè, ta chợt nghe thấy hai cung nữ cười nói:
"Thật đó thật đó, vị Lan tiểu thư đó được bệ hạ ôm vào lòng, xem ra hậu cung cũng sớm ngày có tân chủ tử rồi."
Ta cảm thấy mình đang vỡ vụn tan theo làm gió đông. cái gọi là không sợ địch thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, ta hôm nay quả là nếm đủ. lần trước thì rêu rao ta với tím rịm, lần này lại tung tin ta với vàng khè. cứ cái đà này, ta còn chưa bị nam chính giết chết thì đã bị Hy tử hại chết rồi!!!
"Hy tử, ngươi đi chết đi cho ta!!!!"
______________________________________
Phương án 2: Hiến nghệ.
Nếu như phương án ngây thơ trong sáng không thành thì chúng ta trực tiếp chơi thông mình sắc sảo, chỉ là...
"Hy tử, ngươi biết nữ chính có tài gì không?"
Sợ rằng tai vách mạch rừng, ta cùng Hy tử chui vào lãnh cung nướng gà đàm đạo. mùa đông không thể không ăn khoai lang nướng, tiện thể chôm thêm một con gà, ta cùng Hy tử vừa ăn vừa nói. Hy tử miệng há rõ to ngoạm bay nửa con gà ăn mày ta tốn công làm, lắc lắc đầu. còn dám lắc, gà của ta. con gà này là ta tốn mồ hôi nước mắt xông pha nhà bếp mới cướp được đấy nhá. ta còn chưa chén miếng nào nữa là.
"Trả gà cho ta!" Nhào lên giật lại cái đùi gà còn chưa bị Hy tử gặm mất, ta nhanh tay chộp luôn cả củ khoai lang còn chưa bị Hy tử tấn công. khoai vừa ra lò nóng đến bỏng tay nhưng không nhanh thì Hy tử nhất định nhét luôn vào bụng hắn.
"Bình tĩnh bình tĩnh, ai bảo ngươi không ăn a. để bị lạnh thì sao? vẫn còn hai củ khoai lang, ta cho ngươi hết được chưa? lát nữa ta đi chôm thêm một con là được chứ gì." Miệng nói bình tĩnh, tay lại vươn ra túm mất cái chân gà còn nhanh miệng để lại một cái dấu răng siêu rõ. Cân nhắc giữa ăn gà có dấu răng hy tử cùng hai củ khoai lang, tuy không bằng lòng nhưng ta vẫn đành cắn răng chấp nhận.
"Nhớ đó, ngươi nợ ta một con gà. ta nói từ nãy tới giờ rồi, đến lượt ngươi." hớp một ngụm nước, ta bắt đầu chén khoai lang. không hổ là đồ cho vua, củ khoai lang vừa to vừa ngọt, quá là ngon luôn, ngon hơn đống khoai ngoài chợ gấp ngàn lần.
"Tài nghệ a? rửa chén tính không? ta nghe ngóng thấy cô ta rửa chén không tồi." Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Hy tử đưa ra một đáp án khiến ta nghẹn họng. may mà không phải mấy củ khoai bở, không thì nghẹn chết ta mất.
"Rửa chén thì biểu diễn thế nào? bảo cô ta bê chậu ra trước ngự thư phòng rửa chén à? sau đó để vàng khè khen cô ta rất giỏi? rồi sau đó một người rửa chén một người phê tấu chương? ngươi không thấy hai cái cảnh tượng này không liên quan à? ngươi thử đem quan tài vào đám cưới xem người ta có dùng nước bọt dìm chết ngươi không? Hoàng Hậu tương lai đi rửa chén, ngươi thấy nó ổn à? ngươi không sợ cung nhân thất nghiệp chắc?" Giáng một đòn lên đầu Hy tử, ta gào lên. Giời ơi là giời, tại sao ai xuyên qua cũng có đồng minh bằng hữu tài trí hơn người mà ta lại dính phải tên đần này chứ. Thất Dịch, ta nhớ ngươi quá!!!
"Thế... Thế không rửa chén thì ăn có được không?"
Nghe Hy tử đưa ra phương án hai, ta từ chối miêu tả cảm cảm bản thân. Ăn, hóa ra cũng là tài cơ đấy.
"Ta nói thật mà, ta thấy Nữ Chính mang cả một xô thật to ra sau bếp, ngoắt cái đã trống không rồi. cô ta nhất định là đại vị vương!"
Thấy bộ dạng cam đoan của Hy tử, ta cũng có chút cân nhắc. Chẳng phải ở hiện đại cũng đầy mấy cái vid thích ăn hay sao? chính ta cũng thường hay xem. chờ đến lúc vàng khè lấy nử chính, ta cũng có thể nói là Vàng khè anh dũng, thì cứu người nên mới thú người về, chứ đại vị vương thông thường nhà nào dám lấy. nhưng tại sao ta vẫn cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ?
"Hy tử, anh trai ngươi thích người ăn nhiều sao?"
"Không biết, trong cung đều rất nghiêm khắc, ăn uống đều có quy luật nha." Hy tử lại lắc đầu. rốt cuộc thì y biết cái gì hả? gửi Hy tử đi điều tra chính là sai lầm lớn nhất đời ta mà.
"Thế ngươi thì sao? Hoàng huynh ngươi có ghét ngươi không?" tuy không đến mức ăn thùng uống chậu nhưng Hy tử ăn cũng không ít. vừa ăn trưa xong còn nuốt cả con gà béo tròn, chẳng kém đại vị vương mấy đâu.
"Hoàng huynh nói ta là thùng cơm, tính là ghét hay là yêu đây?" Hy tự tự hào nhe răng cười, ta lựa chọn chấm dứt chủ đề này. Thùng cơm, hahahaha~ chắc chắn không phải mắng Hy tử ăn nhiều mà là mắng y vô dụng đi.
"Nhiệm vụ mới cho ngươi, đột nhập khuê phòng, tìm đồ tùy thân. khăn tay nhạc cụ, cái gì có ích nhớ đánh dấu lại đó."
"Được!" Hy tử gật đầu một cái thật mạnh xong lại nghiêng đầu: "A Chiêu, chỗ cung nữ, cấm nam mà?"
"Đúng vậy, nhưng ngươi không cần lo, chúng ta có đủ tài nguyên mà!"
Cho ngươi cười ta, bây giờ vật đổi sao dời, ai cười ai còn chưa biết đâu.
__________________________
Thảnh thơi duỗi dài trên giường, tuy rằng kế hoạch chưa đâu ra đâu ta vẫn rất vui vẻ. mà lúc vui thế này ngủ rất khó ngủ, mà khó ngủ thì bụng đói. mon men đến thăm nhà bếp, ta nhanh chóng theo lối cũ mà đi. trên đường rút lui, chợt nhớ đến nữ chính ra đây dùng bữa, ta cũng có chút tò mò xem thử. nữ chính thường có chỗ trốn bí mật, mà nơi đấy thường thì cực kỳ đẹp. Mang theo tâm tình hóng hớt, ta nhìn xung quanh một cái rồi chạy vào.
ụt..ụt, quác quác, cục tác cục tá, be~,... Ăn! ngươi giỏi lắm Hy tử, ăn trưa? có mà cho gia súc ăn thì có!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất