Chương 10
Bài cổ vũ không tên kia trở thành chủ đề tám chuyện nóng hổi trong lớp 12/8 một thời gian, may sao mọi người chỉ thảo luận đến bạn nữ, Kinh Xán có ưu thế giới tính, coi như vẫn được yên tĩnh. Ôn Tương Doanh chưa từng hỏi thêm cậu câu nào, ở trong lớp, cô vẫn thường chỉ có một mình, ngoài lúc giảng bài cho các bạn, hay những công việc như thu bài tập ra, gần như cô không giao lưu gì khác với mọi người. Có lúc Kinh Xán còn nghi liệu biểu cảm hào hứng của Ôn Tương Doanh lúc đó có phải cậu tưởng tượng ra không.
Kinh Xán gác chuyện mời Hạ Bình Ý đến nhà qua một bên, thứ nhất là vì Kinh Xán không thích cố đấm ăn xôi, nếu không nghĩ được lí do thì bỏ qua đã, thứ hai là vì sau màn thể hiện xuất sắc tại hội thao, giáo viên thể dục thường xuyên kéo Hạ Bình Ý đi tập cùng tuyển trường, mà trong đội tuyển lại có hai người bạn đi học cùng đường với họ. Sau một lần bắt gặp trên đường, hai người họ lúc nào cũng đợi Hạ Bình Ý rồi đi cùng nhau. Dù Hạ Bình Ý đã giới thiệu Kinh Xán với hai người họ, nhưng mỗi lần đi đường, hai người kia đều nói chuyện với Hạ Bình Ý rất vui vẻ. Kinh Xán không nói được gì, đành ngồi im lặng đằng sau. Cứ vậy được hai buổi, Kinh Xán không thể ngó lơ cảm giác bị ngăn cách quen thuộc này nữa, vậy nên trước tiết tự học tối cuối cùng ngày hôm đó, Kinh Xán chủ động đến cửa sau lớp 12/21.
Có mấy cậu con trai trong lớp đang chơi ném bóng, Kinh Xán vừa ngó vào đã thấy Hạ Bình Ý đang đứng quay lưng về phía cậu ngay.
Lớp học hơi ồn ào, Kinh Xán gọi Hạ Bình Ý một tiếng, hẳn là Hạ Bình Ý không nghe thấy, anh không quay lại. Trái lại Vương Tiểu Vĩ phía đối diện nghiêng đầu, thấy người đứng ngoài cửa, cậu ta bèn hất cằm với Hạ Bình Ý: “Kinh Xán tìm cậu kìa”.
Hạ Bình Ý sửng sốt quay lại, nhìn Kinh Xán đã rụt nửa người lại sau bức tường.
“Sao thế?”, Hạ Bình Ý đi qua, chống một tay lên khung cửa, hỏi.
“Tối nay cậu về trước đi”.
Hạ Bình Ý lấy làm lạ, hỏi: “Cậu đi đâu à?”.
Kinh Xán ngẫm nghĩ, nói: “Tôi ở lại giảng bài cho bạn”.
“Thế thì tôi đợi cậu nhé”.
“Không cần đâu,” Kinh Xán không thích mình ảnh hưởng đến mối quan hệ bình thường của người khác, dù cho người này là Hạ Bình Ý. “Nhiều bài lắm, chắc sẽ về hơi muộn”.
Hạ Bình Ý bỗng không biết nên nhận xét cậu bạn kia cần mẫn học tập hay cần mẫn làm phiền người khác. Anh nhíu mày: “Lúc tan học bình thường đã là mười giờ rồi, ngày mai cậu có định đi học không đấy?”.
Kinh Xán không biết phải phản bác thế nào, chỉ lắc đầu, nói: “Không sao đâu”.
Có mấy học sinh đang nô đùa trên hành lang, không biết ai lại đụng vào vai Kinh Xán, Hạ Bình Ý nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tay cậu, nhìn người đang luôn miệng xin lỗi kia.
Kinh Xán cũng vội vàng quay lại, xua tay nói: “Không sao đâu”.
Bỗng dưng bị cắt ngang, Hạ Bình Ý lỡ mất cơ hội khuyên nhủ Kinh Xán tiếp, tiếng chuông vào lớp reo lên như thôi thúc, Kinh Xán thầm thở phào, nói “cậu đi trước đi” rồi cuống cuồng chạy về lớp. Hạ Bình Ý nhìn cậu chạy đi xa, đợi tiếng chuông dừng lại, anh mới nhíu mày về chỗ. Anh vòng đôi chân dài qua ghế, ngồi xuống, huých khuỷu tay chọc Vương Tiểu Vĩ: “Sao cậu lại biết Kinh Xán?”.
Vừa nãy lúc Vương Tiểu Vĩ gọi thẳng tên Kinh Xán, Hạ Bình Ý còn thấy lạ, lý ra hai người họ không liên quan gì đến nhau mới phải. Dù anh và Kinh Xán quen nhau một thời gian rồi, nhưng anh chưa từng giới thiệu với Vương Tiểu Vĩ.
“Kinh Xán á,” Vương Tiểu Vĩ nói: “Có lần cậu ấy qua lớp tìm cậu mà”.
“Tìm tôi?”. Hạ Bình Ý ngạc nhiên, sao anh lại không biết nhỉ.
“Cũng không hẳn là tìm cậu,” Vương Tiểu Vũ nghĩ lại, đính chính: “Tôi quên lúc đó cậu làm gì rồi, tóm lại là không ở trong lớp, thấy cậu ấy cứ đứng chỗ cửa sau mãi tôi mới hỏi cậu ấy tìm ai. Tôi nhớ ban đầu cậu ấy không nói gì hết, tôi hỏi lại lần nữa mới bảo ‘lớp các cậu có bạn nào tên Hạ Bình Ý không?’. Lúc đó cậu đang làm gì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là cậu không ở đó. Sau đó hình như có nói thêm mấy câu, tôi hỏi tên cậu ấy, còn hỏi tìm cậu làm gì, mà cậu ấy nói không có gì, cũng không cần nói cho cậu biết, sau đó đi luôn”.
Hạ Bình Ý ngả ra sau, tựa lưng lên tường, anh cảm giác có gì đó khác thường.
“Lúc nào thế?”.
“Lúc nào á? Tôi không nhớ nữa, cũng một thời gian rồi”.
Nói tới đây Vương Tiểu Vĩ cũng thấy lạ, Hạ Bình Ý không phải người thích chủ động kết bạn, sao lại thân thuộc với một học sinh lớp xã hội thế nhỉ?
“Nhưng hai cậu quen nhau lúc nào thế, hôm đó tôi hỏi thì cậu ấy bảo mới chuyển đến mà”.
“Hả?”. Hạ Bình Ý nhận ra mình đúng là vô tâm thật: “Cậu ấy mới tới à?”.
“Ầy,” Vương Tiểu Vĩ lắc đầu, thở dài: “Sao người đẹp đều ở lớp 12/8 hết thế?”.
Hạ Bình Ý muốn hỏi thêm cậu ta về thời gian nữa, nhưng thầy chủ nhiệm Trần Kế lại không cho anh cơ hội làm vậy. Như mọi ngày, sau khi vào lớp, Trần Kế về chỗ ngồi, cầm mút lau bảng trên bàn lên rồi đập xuống, giống hệt lúc thăng đường ngày xưa vậy, học sinh thấy vậy đều biết ông chuẩn bị nói chuyện quan trọng.
“Thứ hai tuần sau là kỳ thi tháng, tuần này ôn cho kỹ nhé”.
Tiếng hít hà vang lên khắp phòng.
Sau đó Trần Kế không quên gõ thêm vài lần: “Lớp mười hai rồi đấy, học tập khẩn trương lên, phải chủ động, bài nào không hiểu thì hỏi giáo viên nhanh, đừng chờ các thầy các cô cầm roi lùa mới chịu đi. Ai cũng phải có mục tiêu, có mục tiêu mới có động lực. Còn nữa, dạo này lạnh rồi đấy, chú ý ăn mặc cho ấm, sức khỏe là vốn liếng cho cách mạng, thời trang mà phang thời tiết rồi ốm ra đấy thì không đáng đâu”.
Hạ Bình Ý nghe một tai cho ra một tai, anh vẫn đang nghĩ Kinh Xán đến tìm mình lúc nào, tìm mình để làm gì.
Chuông tan học reo vang, Hạ Bình Ý lôi áo khoác đồng phục từ ngăn bàn ra, vắt lên vai rồi ra khỏi lớp. Khi gần đến cầu thang, anh nhìn về phía lớp 12/8. Dù anh rất muốn kéo Kinh Xán về nhà, bảo cậu có gì mai rồi giảng cũng được, nhưng anh dừng một lát, quyết định tôn trọng ý muốn của Kinh Xán.
Đến bãi gửi xe, hai cậu học sinh chuyên thể dục kia thấy anh dắt xe ra một mình còn hỏi Kinh Xán đâu rồi. Hạ Bình Ý nói hôm nay Kinh Xán về muộn. Trên đường về, mấy người họ vẫn nói chuyện như mọi ngày, mà Hạ Bình Ý lại cảm thấy ghế sau nhẹ tênh như thiếu mất thứ gì.
Kinh Xán bảo cậu giảng bài cho bạn cũng không phải nói dối. Đúng là có hai bạn nữ trong lớp nhờ cậu giảng, nhưng cũng chỉ có hai câu thôi, Kinh Xán giảng một chốc họ đã hiểu ngay. Đợi hai bạn nữ ra về cùng các bạn khác rồi, Kinh Xán thu dọn bàn học, gỡ kính, từ từ nằm bò ra bàn. Ăn tối xong cậu bắt đầu thấy lạnh, dù lúc này cậu chưa đo nhiệt độ, nhưng đã ê ẩm khắp người rồi. Với hiểu biết nhiều năm về cơ thể mình của Kinh Xán, một khi người ngợm ê ẩm, cậu có thể dám chắc rằng mình bị sốt rồi.
Phòng học chưa tắt đèn, Kinh Xán cố gắng co người lại nhiều nhất có thể, lông mi run rẩy quệt qua tay áo đồng phục. Hai tháng trước, Kinh Xán không thể tưởng tượng rằng mình sẽ mặc đồng phục nằm bò trong lớp sau giờ tự học thế này. Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn ra phía sau… Chiếc bàn nào cũng chất đầy là sách, còn có cốc nước, ống đựng bút và những thứ khác nữa. Kinh Xán lại nhìn lên mặt bàn trống không của mình, cậu mơ màng quyết định, mình cũng phải mua một cái cốc thật đẹp, mua thêm ống đựng bút nữa.
Còn phải mua thêm mấy cây bút, nếu không ống đựng trống quá lại không đẹp.
Kinh Xán cảm giác người mình càng lúc càng lạnh, đầu óc cũng mụ mị dần, mí mắt cứ sụp xuống không chịu nghe lời, nhưng lại có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện, không cho cậu mê man hẳn. Mãi đến khi một ý nghĩ chợt xuất hiện, không ngừng phóng to trong đầu cậu – Hôm nay cậu không thể về cùng Hạ Bình Ý.
Không biết có phải do không được khỏe không, mũi Kinh Xán xon xót. Cậu vùi mặt vào cánh tay, để xua đuổi suy nghĩ buồn bã này khỏi đầu, cậu thiếp đi.
Cùng lúc đó, Hạ Bình Ý dừng lại ở ngã tư nào đó, lấy cớ mình để quên đồ để vòng lại trường. Khi anh vội vàng chạy lên cầu thang, vọt vào lớp 12/8, anh thấy Kinh Xán đang yên lặng nằm đó.
Cậu rất yên tĩnh, Hạ Bình Ý linh cảm thấy không ổn, bèn chạy vào lớp.
“Kính Xán?”, Hạ Bình Ý cúi người, vươn một tay vỗ nhẹ lên vai Kinh Xán. Kinh Xán như ngủ rất sâu, không mảy may phản ứng lại. Hạ Bình Ý tiếp tục gọi cậu mấy lần, cuối cùng Kinh Xán cũng nhúc nhích, chậm chạp ngẩng đầu.
Nhìn thấy người trước mắt, sau phút mơ màng, mắt Kinh Xán lộ rõ vẻ mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó cậu khựng lại, hơi cúi xuống, nghiêng người về phía sau, cảm xúc nơi đáy mắt lại trở thành bỡ ngỡ. Hạ Bình Ý vẫn luôn lo lắng nhìn Kinh Xán, tất nhiên cũng thấy rõ loạt phản ứng vừa rồi của cậu. Nhưng anh không hơi đâu mà thấy lạ, chỉ hỏi: “Cậu mệt à?”.
Trong phòng học im lặng, Kinh Xán không lên tiếng, nhìn anh. Hạ Bình Ý vừa định hỏi tiếp, bỗng thấy bàn tay đang đặt trên bàn của Kinh Xán từ từ siết lại.
Hạ Bình Ý sửng sốt, không rõ tại sao Kinh Xán lại căng thẳng như vậy.
“Sao thế?”, sợ mình vừa nói lớn quá, làm Kinh Xán sợ, Hạ Bình Ý cố ý nói nhỏ lại.
Kinh Xán vẫn không nói gì.
Hạ Bình Ý nghĩ Kinh Xán vẫn chưa tỉnh hẳn, bèn giơ một tay lên khua trước mắt cậu: “Này, tỉnh táo nào”.
Kinh Xán chớp mắt, mím môi, cúi đầu. Sau một chốc im lặng, cậu bỗng rút cặp, đứng phắt dậy, bỏ đi từ phía bên kia bàn. Mà trong mắt Hạ Bình Ý, cậu giống đang chạy trốn hơn.
“Này,” phản ứng của cậu càng khiến Hạ Bình Ý khó hiểu. “Này, này, cậu chạy làm gì?”.
Dù gì cũng là quán quân chạy tám trăm mét, Hạ Bình Ý chống hai tay lên bàn, vọt người nhảy qua hai chiếc ghế, đáp xuống sau lưng Kinh Xán. Anh tóm lấy tay Kinh Xán, kéo người đang muốn chạy ra cửa về.
“Còn chạy nữa?”. Hạ Bình Ý nghiêng đầu hỏi: “Sao mới không gặp một lúc đã không quen tôi nữa rồi?”.
Hạ Bình Ý giữ Kinh Xán rất chặt, như thể muốn ghìm cậu vào lồng ngực mình. Kinh Xán hoảng loạn, bối rối ngẩng đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt anh.
Hạ Bình Ý nhạy bén nhận ra sức nóng khác thường này, anh lập tức áp bàn tay lên trán Kinh Xán: “Cậu sốt à?”.
Vốn anh đã không đồng ý để Kinh Xán ở lại trường muộn thế này rồi, thấy cậu sốt cao, cơn tức bỗng dâng trào trong lòng anh: “Cậu nói xem cậu đã ốm còn ở lại giảng bài cái gì? Giờ đã mấy giờ rồi…”.
Hạ Bình Ý cao lớn, cánh tay dài, chân dài, tay cũng lớn, đặt một bàn tay lên trán Kinh Xán cũng đủ che khuất đôi mắt to tròn của cậu rồi.
Rời tay đi, tiếng mắng vốn đã khẽ bỗng im hẳn.
Lúc đó Hạ Bình Ý chỉ cảm thấy khi anh nhìn vào mắt Kinh Xán, ngọn lửa trong anh chợt tắt ngúm. Nhưng nếu bảo anh hình dung chính xác mình nhìn thấy điều gì thì anh không làm được, anh chỉ thấy cảm xúc trong ánh mắt ấy rất phức tạp, lại rất mông lung, anh không thấy rõ. Lúc đó anh chỉ nghĩ là do Kinh Xán mệt mỏi, là do cậu vừa ngủ dậy, chưa tỉnh hẳn, cũng có thể là do ngay trước đó anh nổi giận với Kinh Xán, làm cậu sợ… Đến một ngày nào đó sau này, khi Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán khóc ướt mặt chạy về phía mình, anh chợt nhận ra thứ trong mắt Kinh Xán, chỉ là sự bất lực.
Tiếc là lúc này Hạ Bình Ý không hiểu.
“Thôi, thôi vậy,” Hạ Bình Ý còn lòng dạ nào truy hỏi tại sao Kinh Xán không lên tiếng, tại sao cậu lại chạy nữa. “Đi, tôi đưa cậu vào bệnh viện”.
Hạ Bình Ý vẫn giữ cánh tay Kinh Xán, kéo cậu về phía cửa. Kinh Xán vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mất hồn, thậm chí còn suýt ngã vì vấp phải một thùng sách nằm dưới đất. Thùng sách đụng vào ghế, Kinh Xán lảo đảo ngã về phía bàn, tiếng loảng xoảng vang lên liên hồi, Hạ Bình Ý vội vàng ôm cậu bằng cả hai tay, nhìn cậu: “Không sao chứ?”.
Trông vậy thôi cũng đủ làm Hạ Bình Ý sợ chết khiếp. Mới chỉ không quá nửa phút, không hiểu sao trán Kinh Xán đã lấm tấm mồ hôi, trông rất rõ ràng.
Thấy Kinh Xán vẫn không đáp lại, Hạ Bình Ý đành phải đứng lại trước, đối mặt với cậu, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Kinh Xán, cậu sao thế? Nói cho tôi biết cậu khó chịu ở đâu được không?”.
Phía đối diện, Kinh Xán nhìn anh hồi lâu mới chậm rãi nói.
“Hạ Bình Ý”.
Kinh Xán gọi tên anh, giọng hơi khàn.
“Ừ”.
Hạ Bình Ý đáp lại, đợi cậu nói tiếp. Nhưng Kinh Xán lại cúi đầu, đưa tay lên nắm lấy cánh tay tay đang đỡ mình của Hạ Bình Ý. Cậu cứ đứng yên như vậy, chỉ có bàn tay lúc buông lúc nắm, như thể đang cảm nhận sự tồn tại của Hạ Bình Ý.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, chỉ độc một ống đèn huỳnh quang trên đầu, có lẽ đã có tuổi rồi, phát ra âm thanh rì rì. Kinh Xán thấy cảnh tượng này không chân thực lắm, tim cậu đập rất nhanh.
“Không phải cậu… về nhà rồi sao?”.
Cậu chần chừ hỏi, Hạ Bình Ý lại trả lời rất nhanh: “Không phải tôi thấy muộn quá rồi nên quay lại đón cậu à? May mà tôi quay lại đấy, cậu xem giờ cậu sao rồi kìa”.
Kinh Xán rời mắt khỏi cánh tay anh, nhìn lên.
“Được rồi, được rồi,” Hạ Bình Ý dừng lại. “Đi khám trước đã, cậu sốt sắp chín luôn rồi này”.
“Không cần”. Cuối cùng Kinh Xán cũng tỉnh hẳn, chức năng ngôn ngữ đã trở lại: “Tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là hết sốt”.
“Không cái quần”.
“Thật mà…”. Kinh Xán chưa thấy Hạ Bình Ý tức giận bao giờ, đây là lần đầu tiên cậu lờ mờ nhận ra rằng… chắc là Hạ Bình Ý giận rồi. Nhưng cậu không nghĩ ra tại sao Hạ Bình Ý lại tức giận, vậy nên chỉ dè dặt giải thích tiếp: “Không cần thật mà… Tôi biết rõ tình trạng của mình, không cần đi khám đâu, với cả ở nhà cũng có thuốc nữa, bây giờ tôi chỉ muốn… đi ngủ”.
Nói cho cùng Hạ Bình Ý vốn không phải người tốt tính, nhất là trước kia. Chẳng qua dường như hai năm nay không còn mấy chuyện để anh quan tâm nữa, cũng ít chuyện đáng để anh tức giận, nên người khác mới lầm tưởng rằng anh “dễ gần”. Hạ Bình Ý hít sâu, sờ trán Kinh Xán lần nữa, hỏi cậu: “Cậu chắc chưa?”.
Kinh Xán gật đầu.
Hạ Bình Ý biết thời tiết bên ngoài đang thế nào, chắc chắn Kinh Xán không thể mặc thế này ra ngoài được, vậy nên anh cởi áo khoác, trùm thẳng lên đầu Kinh Xán.
“Vậy tôi đưa cậu về”.
“Hạ Bình Ý,” bị Hạ Bình Ý kéo đi vài bước, Kinh Xán đang vùi đầu trong chiếc áo khoác đen mới ồm ồm nói: “Tôi không thấy gì hết”.
Kinh Xán gác chuyện mời Hạ Bình Ý đến nhà qua một bên, thứ nhất là vì Kinh Xán không thích cố đấm ăn xôi, nếu không nghĩ được lí do thì bỏ qua đã, thứ hai là vì sau màn thể hiện xuất sắc tại hội thao, giáo viên thể dục thường xuyên kéo Hạ Bình Ý đi tập cùng tuyển trường, mà trong đội tuyển lại có hai người bạn đi học cùng đường với họ. Sau một lần bắt gặp trên đường, hai người họ lúc nào cũng đợi Hạ Bình Ý rồi đi cùng nhau. Dù Hạ Bình Ý đã giới thiệu Kinh Xán với hai người họ, nhưng mỗi lần đi đường, hai người kia đều nói chuyện với Hạ Bình Ý rất vui vẻ. Kinh Xán không nói được gì, đành ngồi im lặng đằng sau. Cứ vậy được hai buổi, Kinh Xán không thể ngó lơ cảm giác bị ngăn cách quen thuộc này nữa, vậy nên trước tiết tự học tối cuối cùng ngày hôm đó, Kinh Xán chủ động đến cửa sau lớp 12/21.
Có mấy cậu con trai trong lớp đang chơi ném bóng, Kinh Xán vừa ngó vào đã thấy Hạ Bình Ý đang đứng quay lưng về phía cậu ngay.
Lớp học hơi ồn ào, Kinh Xán gọi Hạ Bình Ý một tiếng, hẳn là Hạ Bình Ý không nghe thấy, anh không quay lại. Trái lại Vương Tiểu Vĩ phía đối diện nghiêng đầu, thấy người đứng ngoài cửa, cậu ta bèn hất cằm với Hạ Bình Ý: “Kinh Xán tìm cậu kìa”.
Hạ Bình Ý sửng sốt quay lại, nhìn Kinh Xán đã rụt nửa người lại sau bức tường.
“Sao thế?”, Hạ Bình Ý đi qua, chống một tay lên khung cửa, hỏi.
“Tối nay cậu về trước đi”.
Hạ Bình Ý lấy làm lạ, hỏi: “Cậu đi đâu à?”.
Kinh Xán ngẫm nghĩ, nói: “Tôi ở lại giảng bài cho bạn”.
“Thế thì tôi đợi cậu nhé”.
“Không cần đâu,” Kinh Xán không thích mình ảnh hưởng đến mối quan hệ bình thường của người khác, dù cho người này là Hạ Bình Ý. “Nhiều bài lắm, chắc sẽ về hơi muộn”.
Hạ Bình Ý bỗng không biết nên nhận xét cậu bạn kia cần mẫn học tập hay cần mẫn làm phiền người khác. Anh nhíu mày: “Lúc tan học bình thường đã là mười giờ rồi, ngày mai cậu có định đi học không đấy?”.
Kinh Xán không biết phải phản bác thế nào, chỉ lắc đầu, nói: “Không sao đâu”.
Có mấy học sinh đang nô đùa trên hành lang, không biết ai lại đụng vào vai Kinh Xán, Hạ Bình Ý nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tay cậu, nhìn người đang luôn miệng xin lỗi kia.
Kinh Xán cũng vội vàng quay lại, xua tay nói: “Không sao đâu”.
Bỗng dưng bị cắt ngang, Hạ Bình Ý lỡ mất cơ hội khuyên nhủ Kinh Xán tiếp, tiếng chuông vào lớp reo lên như thôi thúc, Kinh Xán thầm thở phào, nói “cậu đi trước đi” rồi cuống cuồng chạy về lớp. Hạ Bình Ý nhìn cậu chạy đi xa, đợi tiếng chuông dừng lại, anh mới nhíu mày về chỗ. Anh vòng đôi chân dài qua ghế, ngồi xuống, huých khuỷu tay chọc Vương Tiểu Vĩ: “Sao cậu lại biết Kinh Xán?”.
Vừa nãy lúc Vương Tiểu Vĩ gọi thẳng tên Kinh Xán, Hạ Bình Ý còn thấy lạ, lý ra hai người họ không liên quan gì đến nhau mới phải. Dù anh và Kinh Xán quen nhau một thời gian rồi, nhưng anh chưa từng giới thiệu với Vương Tiểu Vĩ.
“Kinh Xán á,” Vương Tiểu Vĩ nói: “Có lần cậu ấy qua lớp tìm cậu mà”.
“Tìm tôi?”. Hạ Bình Ý ngạc nhiên, sao anh lại không biết nhỉ.
“Cũng không hẳn là tìm cậu,” Vương Tiểu Vũ nghĩ lại, đính chính: “Tôi quên lúc đó cậu làm gì rồi, tóm lại là không ở trong lớp, thấy cậu ấy cứ đứng chỗ cửa sau mãi tôi mới hỏi cậu ấy tìm ai. Tôi nhớ ban đầu cậu ấy không nói gì hết, tôi hỏi lại lần nữa mới bảo ‘lớp các cậu có bạn nào tên Hạ Bình Ý không?’. Lúc đó cậu đang làm gì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là cậu không ở đó. Sau đó hình như có nói thêm mấy câu, tôi hỏi tên cậu ấy, còn hỏi tìm cậu làm gì, mà cậu ấy nói không có gì, cũng không cần nói cho cậu biết, sau đó đi luôn”.
Hạ Bình Ý ngả ra sau, tựa lưng lên tường, anh cảm giác có gì đó khác thường.
“Lúc nào thế?”.
“Lúc nào á? Tôi không nhớ nữa, cũng một thời gian rồi”.
Nói tới đây Vương Tiểu Vĩ cũng thấy lạ, Hạ Bình Ý không phải người thích chủ động kết bạn, sao lại thân thuộc với một học sinh lớp xã hội thế nhỉ?
“Nhưng hai cậu quen nhau lúc nào thế, hôm đó tôi hỏi thì cậu ấy bảo mới chuyển đến mà”.
“Hả?”. Hạ Bình Ý nhận ra mình đúng là vô tâm thật: “Cậu ấy mới tới à?”.
“Ầy,” Vương Tiểu Vĩ lắc đầu, thở dài: “Sao người đẹp đều ở lớp 12/8 hết thế?”.
Hạ Bình Ý muốn hỏi thêm cậu ta về thời gian nữa, nhưng thầy chủ nhiệm Trần Kế lại không cho anh cơ hội làm vậy. Như mọi ngày, sau khi vào lớp, Trần Kế về chỗ ngồi, cầm mút lau bảng trên bàn lên rồi đập xuống, giống hệt lúc thăng đường ngày xưa vậy, học sinh thấy vậy đều biết ông chuẩn bị nói chuyện quan trọng.
“Thứ hai tuần sau là kỳ thi tháng, tuần này ôn cho kỹ nhé”.
Tiếng hít hà vang lên khắp phòng.
Sau đó Trần Kế không quên gõ thêm vài lần: “Lớp mười hai rồi đấy, học tập khẩn trương lên, phải chủ động, bài nào không hiểu thì hỏi giáo viên nhanh, đừng chờ các thầy các cô cầm roi lùa mới chịu đi. Ai cũng phải có mục tiêu, có mục tiêu mới có động lực. Còn nữa, dạo này lạnh rồi đấy, chú ý ăn mặc cho ấm, sức khỏe là vốn liếng cho cách mạng, thời trang mà phang thời tiết rồi ốm ra đấy thì không đáng đâu”.
Hạ Bình Ý nghe một tai cho ra một tai, anh vẫn đang nghĩ Kinh Xán đến tìm mình lúc nào, tìm mình để làm gì.
Chuông tan học reo vang, Hạ Bình Ý lôi áo khoác đồng phục từ ngăn bàn ra, vắt lên vai rồi ra khỏi lớp. Khi gần đến cầu thang, anh nhìn về phía lớp 12/8. Dù anh rất muốn kéo Kinh Xán về nhà, bảo cậu có gì mai rồi giảng cũng được, nhưng anh dừng một lát, quyết định tôn trọng ý muốn của Kinh Xán.
Đến bãi gửi xe, hai cậu học sinh chuyên thể dục kia thấy anh dắt xe ra một mình còn hỏi Kinh Xán đâu rồi. Hạ Bình Ý nói hôm nay Kinh Xán về muộn. Trên đường về, mấy người họ vẫn nói chuyện như mọi ngày, mà Hạ Bình Ý lại cảm thấy ghế sau nhẹ tênh như thiếu mất thứ gì.
Kinh Xán bảo cậu giảng bài cho bạn cũng không phải nói dối. Đúng là có hai bạn nữ trong lớp nhờ cậu giảng, nhưng cũng chỉ có hai câu thôi, Kinh Xán giảng một chốc họ đã hiểu ngay. Đợi hai bạn nữ ra về cùng các bạn khác rồi, Kinh Xán thu dọn bàn học, gỡ kính, từ từ nằm bò ra bàn. Ăn tối xong cậu bắt đầu thấy lạnh, dù lúc này cậu chưa đo nhiệt độ, nhưng đã ê ẩm khắp người rồi. Với hiểu biết nhiều năm về cơ thể mình của Kinh Xán, một khi người ngợm ê ẩm, cậu có thể dám chắc rằng mình bị sốt rồi.
Phòng học chưa tắt đèn, Kinh Xán cố gắng co người lại nhiều nhất có thể, lông mi run rẩy quệt qua tay áo đồng phục. Hai tháng trước, Kinh Xán không thể tưởng tượng rằng mình sẽ mặc đồng phục nằm bò trong lớp sau giờ tự học thế này. Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn ra phía sau… Chiếc bàn nào cũng chất đầy là sách, còn có cốc nước, ống đựng bút và những thứ khác nữa. Kinh Xán lại nhìn lên mặt bàn trống không của mình, cậu mơ màng quyết định, mình cũng phải mua một cái cốc thật đẹp, mua thêm ống đựng bút nữa.
Còn phải mua thêm mấy cây bút, nếu không ống đựng trống quá lại không đẹp.
Kinh Xán cảm giác người mình càng lúc càng lạnh, đầu óc cũng mụ mị dần, mí mắt cứ sụp xuống không chịu nghe lời, nhưng lại có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện, không cho cậu mê man hẳn. Mãi đến khi một ý nghĩ chợt xuất hiện, không ngừng phóng to trong đầu cậu – Hôm nay cậu không thể về cùng Hạ Bình Ý.
Không biết có phải do không được khỏe không, mũi Kinh Xán xon xót. Cậu vùi mặt vào cánh tay, để xua đuổi suy nghĩ buồn bã này khỏi đầu, cậu thiếp đi.
Cùng lúc đó, Hạ Bình Ý dừng lại ở ngã tư nào đó, lấy cớ mình để quên đồ để vòng lại trường. Khi anh vội vàng chạy lên cầu thang, vọt vào lớp 12/8, anh thấy Kinh Xán đang yên lặng nằm đó.
Cậu rất yên tĩnh, Hạ Bình Ý linh cảm thấy không ổn, bèn chạy vào lớp.
“Kính Xán?”, Hạ Bình Ý cúi người, vươn một tay vỗ nhẹ lên vai Kinh Xán. Kinh Xán như ngủ rất sâu, không mảy may phản ứng lại. Hạ Bình Ý tiếp tục gọi cậu mấy lần, cuối cùng Kinh Xán cũng nhúc nhích, chậm chạp ngẩng đầu.
Nhìn thấy người trước mắt, sau phút mơ màng, mắt Kinh Xán lộ rõ vẻ mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó cậu khựng lại, hơi cúi xuống, nghiêng người về phía sau, cảm xúc nơi đáy mắt lại trở thành bỡ ngỡ. Hạ Bình Ý vẫn luôn lo lắng nhìn Kinh Xán, tất nhiên cũng thấy rõ loạt phản ứng vừa rồi của cậu. Nhưng anh không hơi đâu mà thấy lạ, chỉ hỏi: “Cậu mệt à?”.
Trong phòng học im lặng, Kinh Xán không lên tiếng, nhìn anh. Hạ Bình Ý vừa định hỏi tiếp, bỗng thấy bàn tay đang đặt trên bàn của Kinh Xán từ từ siết lại.
Hạ Bình Ý sửng sốt, không rõ tại sao Kinh Xán lại căng thẳng như vậy.
“Sao thế?”, sợ mình vừa nói lớn quá, làm Kinh Xán sợ, Hạ Bình Ý cố ý nói nhỏ lại.
Kinh Xán vẫn không nói gì.
Hạ Bình Ý nghĩ Kinh Xán vẫn chưa tỉnh hẳn, bèn giơ một tay lên khua trước mắt cậu: “Này, tỉnh táo nào”.
Kinh Xán chớp mắt, mím môi, cúi đầu. Sau một chốc im lặng, cậu bỗng rút cặp, đứng phắt dậy, bỏ đi từ phía bên kia bàn. Mà trong mắt Hạ Bình Ý, cậu giống đang chạy trốn hơn.
“Này,” phản ứng của cậu càng khiến Hạ Bình Ý khó hiểu. “Này, này, cậu chạy làm gì?”.
Dù gì cũng là quán quân chạy tám trăm mét, Hạ Bình Ý chống hai tay lên bàn, vọt người nhảy qua hai chiếc ghế, đáp xuống sau lưng Kinh Xán. Anh tóm lấy tay Kinh Xán, kéo người đang muốn chạy ra cửa về.
“Còn chạy nữa?”. Hạ Bình Ý nghiêng đầu hỏi: “Sao mới không gặp một lúc đã không quen tôi nữa rồi?”.
Hạ Bình Ý giữ Kinh Xán rất chặt, như thể muốn ghìm cậu vào lồng ngực mình. Kinh Xán hoảng loạn, bối rối ngẩng đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt anh.
Hạ Bình Ý nhạy bén nhận ra sức nóng khác thường này, anh lập tức áp bàn tay lên trán Kinh Xán: “Cậu sốt à?”.
Vốn anh đã không đồng ý để Kinh Xán ở lại trường muộn thế này rồi, thấy cậu sốt cao, cơn tức bỗng dâng trào trong lòng anh: “Cậu nói xem cậu đã ốm còn ở lại giảng bài cái gì? Giờ đã mấy giờ rồi…”.
Hạ Bình Ý cao lớn, cánh tay dài, chân dài, tay cũng lớn, đặt một bàn tay lên trán Kinh Xán cũng đủ che khuất đôi mắt to tròn của cậu rồi.
Rời tay đi, tiếng mắng vốn đã khẽ bỗng im hẳn.
Lúc đó Hạ Bình Ý chỉ cảm thấy khi anh nhìn vào mắt Kinh Xán, ngọn lửa trong anh chợt tắt ngúm. Nhưng nếu bảo anh hình dung chính xác mình nhìn thấy điều gì thì anh không làm được, anh chỉ thấy cảm xúc trong ánh mắt ấy rất phức tạp, lại rất mông lung, anh không thấy rõ. Lúc đó anh chỉ nghĩ là do Kinh Xán mệt mỏi, là do cậu vừa ngủ dậy, chưa tỉnh hẳn, cũng có thể là do ngay trước đó anh nổi giận với Kinh Xán, làm cậu sợ… Đến một ngày nào đó sau này, khi Hạ Bình Ý thấy Kinh Xán khóc ướt mặt chạy về phía mình, anh chợt nhận ra thứ trong mắt Kinh Xán, chỉ là sự bất lực.
Tiếc là lúc này Hạ Bình Ý không hiểu.
“Thôi, thôi vậy,” Hạ Bình Ý còn lòng dạ nào truy hỏi tại sao Kinh Xán không lên tiếng, tại sao cậu lại chạy nữa. “Đi, tôi đưa cậu vào bệnh viện”.
Hạ Bình Ý vẫn giữ cánh tay Kinh Xán, kéo cậu về phía cửa. Kinh Xán vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mất hồn, thậm chí còn suýt ngã vì vấp phải một thùng sách nằm dưới đất. Thùng sách đụng vào ghế, Kinh Xán lảo đảo ngã về phía bàn, tiếng loảng xoảng vang lên liên hồi, Hạ Bình Ý vội vàng ôm cậu bằng cả hai tay, nhìn cậu: “Không sao chứ?”.
Trông vậy thôi cũng đủ làm Hạ Bình Ý sợ chết khiếp. Mới chỉ không quá nửa phút, không hiểu sao trán Kinh Xán đã lấm tấm mồ hôi, trông rất rõ ràng.
Thấy Kinh Xán vẫn không đáp lại, Hạ Bình Ý đành phải đứng lại trước, đối mặt với cậu, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Kinh Xán, cậu sao thế? Nói cho tôi biết cậu khó chịu ở đâu được không?”.
Phía đối diện, Kinh Xán nhìn anh hồi lâu mới chậm rãi nói.
“Hạ Bình Ý”.
Kinh Xán gọi tên anh, giọng hơi khàn.
“Ừ”.
Hạ Bình Ý đáp lại, đợi cậu nói tiếp. Nhưng Kinh Xán lại cúi đầu, đưa tay lên nắm lấy cánh tay tay đang đỡ mình của Hạ Bình Ý. Cậu cứ đứng yên như vậy, chỉ có bàn tay lúc buông lúc nắm, như thể đang cảm nhận sự tồn tại của Hạ Bình Ý.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, chỉ độc một ống đèn huỳnh quang trên đầu, có lẽ đã có tuổi rồi, phát ra âm thanh rì rì. Kinh Xán thấy cảnh tượng này không chân thực lắm, tim cậu đập rất nhanh.
“Không phải cậu… về nhà rồi sao?”.
Cậu chần chừ hỏi, Hạ Bình Ý lại trả lời rất nhanh: “Không phải tôi thấy muộn quá rồi nên quay lại đón cậu à? May mà tôi quay lại đấy, cậu xem giờ cậu sao rồi kìa”.
Kinh Xán rời mắt khỏi cánh tay anh, nhìn lên.
“Được rồi, được rồi,” Hạ Bình Ý dừng lại. “Đi khám trước đã, cậu sốt sắp chín luôn rồi này”.
“Không cần”. Cuối cùng Kinh Xán cũng tỉnh hẳn, chức năng ngôn ngữ đã trở lại: “Tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là hết sốt”.
“Không cái quần”.
“Thật mà…”. Kinh Xán chưa thấy Hạ Bình Ý tức giận bao giờ, đây là lần đầu tiên cậu lờ mờ nhận ra rằng… chắc là Hạ Bình Ý giận rồi. Nhưng cậu không nghĩ ra tại sao Hạ Bình Ý lại tức giận, vậy nên chỉ dè dặt giải thích tiếp: “Không cần thật mà… Tôi biết rõ tình trạng của mình, không cần đi khám đâu, với cả ở nhà cũng có thuốc nữa, bây giờ tôi chỉ muốn… đi ngủ”.
Nói cho cùng Hạ Bình Ý vốn không phải người tốt tính, nhất là trước kia. Chẳng qua dường như hai năm nay không còn mấy chuyện để anh quan tâm nữa, cũng ít chuyện đáng để anh tức giận, nên người khác mới lầm tưởng rằng anh “dễ gần”. Hạ Bình Ý hít sâu, sờ trán Kinh Xán lần nữa, hỏi cậu: “Cậu chắc chưa?”.
Kinh Xán gật đầu.
Hạ Bình Ý biết thời tiết bên ngoài đang thế nào, chắc chắn Kinh Xán không thể mặc thế này ra ngoài được, vậy nên anh cởi áo khoác, trùm thẳng lên đầu Kinh Xán.
“Vậy tôi đưa cậu về”.
“Hạ Bình Ý,” bị Hạ Bình Ý kéo đi vài bước, Kinh Xán đang vùi đầu trong chiếc áo khoác đen mới ồm ồm nói: “Tôi không thấy gì hết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất