Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 137: Sào

Trước Sau
Người đó trực tiếp dùng ngôn ngữ thiên phú của tộc dực nhân nói, kỳ diệu thay, Bạch hiểu được không chút trở ngại.

Nhưng đợi khi Bạch dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân đáp trả đổi phương, đối phương không những không hiểu, trên mặt rất nhanh đã lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là Ngô Nặc dùng tiếng Đại Hồ cộng thêm ngôn ngữ cơ thể, mới miễn cưỡng câu thông được.

Bộ lạc Sào dù sao cũng đã sống rất lâu trên vùng đất này, cho dù rất ít qua lại với bộ lạc thú nhân xung quanh, ngôn ngữ không thông, nhưng một vài từ Đại Hồ đơn giản họ vẫn có thể nghe hiểu.

Thấy bao to túi nhỏ muối huyết trên xe ngựa, sắc mặt Dực Vân cuối cùng diệu đi, ném lại một câu: “Các người chờ ở đây, đừng động.” Rồi giang cánh bay đi, không bao lâu, hắn dẫn ba dực nhân trở lại, người đàn ông đi đầu nhìn cỡ khoảng bốn mươi mấy tuổi, ngũ quan vô cùng anh tuấn, nếu tạm bỏ qua râu rậm rạp quá mức trên mặt, cùng với mũ lông năm màu ngũ sắc vô cùng hại mắt trên đầu, miễn cưỡng được xem là một trung niên soái ca.

Hai dực nhân còn lại trông trẻ tuổi hơn nhiều, nhiều lắm không quá hai mươi tuổi, ngũ quan trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ có bảy phần giống người trung niên kia, trong con mắt gần như đen hoàn toàn hàm chứa nguy hiểm không cách nào xem thường, mái tóc dài màu vàng hơi xoăn dùng dây gai buột lại, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mơ hồ có ánh sáng quẩn quanh. Dưới hình người, sau lưng họ là một đôi cánh lông vũ màu trắng thuần, bỏ qua đầm ngắn da thú trên người họ, Ngô Nặc cảm thấy họ quả thật giống hệt thiên sứ trong thần thoại phương tây.

Lẽ nào trong một khoảng thời gian nào đó trên trái đất, cũng từng xuất hiện dực nhân?

“Các người, tới từ bộ lạc Đại Hồ?” Người đàn ông trung niên hỏi, giọng hắn thấp trầm mà vui tai, tràn đầy sức hút.

“Chúng tôi từ bộ lạc Đại Hồ qua đây, nhưng chúng tôi không phải người của bộ lạc Đại Hồ, chúng tôi tới từ bộ lạc Trường Hà ở thượng du con sông.” Có công năng phụ trợ ngôn ngữ hệ thống, tiếng Đại Hồ của Ngô Nặc đã nói vô cùng thuần thục.

Tiếng Đại Hồ của người đàn ông trung niên rõ ràng tốt hơn Dực Vân nhiều, cho dù dùng từ hơi cứng hơn nữa phát âm hơi lạ, nhưng hắn có thể hiểu được lời Ngô Nặc: “Bộ lạc Trường Hà, các người đến bộ lạc chúng tôi, làm gì?”

Bộ lạc Trường Hà? Chưa từng nghe qua, nhưng… ánh mắt Dực Vũ rơi lên đôi giày của hai người, hắn chưa từng thấy qua giày nào đẹp như thế, đặc biệt là đôi trên chân của tiểu thuần nhân, hoa văn phía trên quả thật quá đẹp, cho dù là đại nhân vật của bộ lạc siêu cấp hắn cũng chưa từng thấy họ mang, xe ngựa của hai người trông cũng không quá giống xe bình thường, có vẻ rất chắc chắn, chất liệu quần áo thì rất bình thường, nhưng rất sạch sẽ kiểu dáng cũng đặc biệt, mặc vào người trông rất… rất tinh thần, lẽ nào hai tên này tới từ bộ lạc siêu cấp? Bất giác, ánh mắt Dực Vũ trở nên cẩn thận hơn.

“Tôi là Vu Nặc, là người huyết mạch đại vu, hắn là Bạch, là thú nhân thủ hộ của tôi, chúng tôi ra ngoài lịch lãm, thuận đường giao dịch một chút đồ thú vị từ bộ lạc ven đường.” Ngô Nặc nắm tay phải thành quyền đặt lên ngực, khẽ cúi đầu hành lễ, đơn giản giới thiệu bản thân và Bạch.

Vì trang phục lòe người của Ngô Nặc và Bạch, Dực Vũ đã có bảy phần tin tưởng hai người đến từ bộ lạc thú nhân giàu có nào dó, thậm chí là bộ lạc siêu cấp rất cường đại. Lúc trước hắn từng đi qua một vài bộ lạc siêu cấp, người của những bộ lạc này, đi đường đều hận không thể hếch mũi lên trời, làm gì… khiến người ta cảm thấy thoải mái như tiểu thuần nhân này.

Sự khiêm tốn lịch sự của Ngô Nặc khiến Dực Vũ và ba dực nhân khác thả lỏng, ấn tượng về y cũng tốt hơn vài phần.

Để biểu thị sự lễ mạo và xem trọng của mình, Dực Vũ cũng hành lễ với Ngô Nặc và Bạch, đồng thời dùng tiếng Đại Hồ sượng cứng tự giới thiệu: “Tôi, Dực Vũ, thủ lĩnh của Sào. Dực Tráng Tráng, Dực Mao Mao, con tôi…”



Khóe môi Ngô Nặc hơi cứng lại, lão đại, tên của con mình có thể nào đừng đặt quá tùy tiện vậy không? Xác định là con ruột, chứ không phải hàng khuyến mãi?

Tráng Tráng, Mao Mao gì đó, Ngô Nặc nhìn hai anh em mang thánh quang đối diện, chợt cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng, ngược lại Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao rất bình tĩnh, không hề cảm thấy tên của mình có vấn đề gì. Khi Dực Vũ giới thiệu đến họ, họ đều bước ra một bước, hành lễ với Bạch và Ngô Nặc.

Hai anh em Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao là cùng một trứng nở ra, loại tình huống này đừng nói ở bộ lạc Sào, cho dù ở trong tất cả bộ lạc dực nhân cũng cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là hai người họ còn đều là dực nhân, ấu thú thế này đã định là khó nuôi sống. Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao giống nhau, lúc mới nở ra, một người đặc biệt gầy, một người đặc biệt trọc, Dực Vũ lần đầu tiên làm ba tốn vô số tâm huyết, mới nuôi sống được hai anh em, sau đó nuôi cho tráng kiện, cho đến hiện tại đã bồi dưỡng hai anh em thành dực nhân cường đại số một số hai trong bộ lạc, Dực Vũ dốc hết tâm huyết, dưỡng dục hai đứa con thế này, hơn nữa hai đứa đều vô cùng ưu tú, cho nên, Dực Vũ đến đâu cũng mang theo hai đứa con song sinh của mình.

Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao là song sinh cùng trứng, tướng mạo họ gần như giống hệt nhau, nếu họ không mở miệng, dù có quan sát tỉ mỉ thế nào cũng rất khó phân biệt được hai anh em. Nhưng hai người họ vừa mở miệng, rất dễ phân biệt được, anh trai Dực Tráng Tráng âm thanh thấp trầm đầy sức hút cứ như có một loại mị lực dụ hoặc nhân tâm, em trai Dực Mao Mao âm thanh thanh thoát uyển chuyển dễ nghe động nhân nhưng lại không khiến người khác hiểu lầm giới tính của hắn.

Cặp anh em này nếu sinh ra trên trái đất, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng trở thành ca sĩ cấp bậc siêu sao thiên vương… cũng không chừng, giọng của y không phải cũng rất thanh thoát sao, nhưng lạc điệu còn không phải lạc tận lên trời, cái chuyện ca hát này còn phải có chút thiên phú. Ngô tiểu Nặc rất tự lượng sức mình nghĩ.

Sau khi đơn giản hàn huyên, Dực Vũ hỏi đến chuyện muối huyết của Ngô Nặc.

Ngô Nặc và Bạch phân tích không sai, bộ lạc Sào năm nay quả thật vô cùng thiếu muối.

Cũng giống như bộ lạc Đại Hồ lũng đoạn giao dịch muối thô, trong bộ lạc dực nhân cũng có bộ lạc lớn lũng đoạn giao dịch muối thô, mà bộ lạc lũng đoạn giao dịch muối thô, muối thô của họ là giao dịch từ bộ lạc thú nhân, vì thế, giá vào còn mắc hơn bộ lạc Đại Hồ một chút. Núi lớn bắt ngang, vị trí địa lý của bộ lạc Sào so với các bộ lạc dực nhân khác là vô cùng hẻo lánh, khi muối thô giao dịch lòng vòng đến tay họ, giá đã mắc tới trình độ khó tin.

Lượng nhu cầu về muối của dực nhân ít hơn thú nhân nhiều, nhưng thuần nhân trong bộ lạc dực nhân và thuần nhân trong bộ lạc thú nhân không có khác biệt, đều cần phải hấp thụ muối.

Giá muối cao quá mức, đối với bộ lạc Sào mà nói, là một gánh nặng rất lớn.

Bộ lạc họ cách bộ lạc dực nhân tổ chức hội chợ rất xa, giao dịch chỉ có thể do dực nhân đích thân hoàn thành. Dực nhân sở trường bay, nhưng cự ly xa lại mang vật nặng bay, đối với họ mà nói không phải chuyện dễ dàng, nếu nói riêng sức chịu đựng, đa số dực nhân đều không bì nổi thú nhân. Vì thế cho dù so với rất nhiều bộ lạc dực nhân khác, bộ lạc Sào cũng coi là giàu có, nhưng vì hạn chế về cự ly, mỗi năm vật tư họ có thể mang đến hội chợ vô cùng có hạn, muối thô trao đổi về thường xuyên không đủ cho bộ lạc dùng, có lúc không thể không giao dịch một ít với bộ lạc Đại Hồ.

Bộ lạc Đại Hồ và bộ lạc Sào trước giờ không có giao tình gì, hai chủng tộc, tín ngưỡng hoàn toàn không giống nhau chỉ cần không đánh nhau vì địa bàn đã coi là không tồi, đừng trông mong bộ lạc Đại Hồ sẽ cho bộ lạc Sào chiếm được tiện nghi gì.

Vì thế, bộ lạc Sào thỉnh thoảng giao dịch muối thô cấp cứu từ bộ lạc Đại Hồ, giá bộ lạc Đại Hồ đưa ra so với họ mua từ hội chợ dực nhân chỉ mắc không rẻ.

Chịu ảnh hưởng của mùa đông năm ngoái, giá muối thô năm nay đều tăng lên, bên bộ lạc dực nhân cũng không ngoại lệ, bộ lạc Sào vì khoảng cách xa tin tức tắt nghẽn, cho dù họ chuẩn bị vật tư tham gia hội chợ nhiều hơn năm ngoái, muối thô đổi về được lại ít hơn bất cứ năm nào trong quá khứ.

Trước đó không lâu, bộ lạc dực nhân mới hoàn thành thu hoạch, họ chuẩn bị mang kê và ‘guli’ (lúa mì) mới thu hoạch đến bộ lạc Đại Hồ đổi muối thô.



Nhưng năm nay sản lượng kê và guli đều không bằng năm ngoái, tộc nhân lại nhiều hơn năm ngoái, Dực Vũ và đại vu bộ lạc Sào đều lo lắng tộc nhân không đủ thức ăn, còn đang suy nghĩ rốt cuộc phải lấy bao nhiêu lương thực đến bộ lạc Đại Hồ đổi muối thô mới tốt. Đồng thời, họ cũng phái người lặng lẽ nghe ngóng bộ lạc thú nhân xung quanh, tìm hiểu giá giao dịch muối thô ở hội chợ, mong năm nay không tiếp tục làm kẻ coi tiền như rác nữa.

Kết quả, họ còn chưa nghe ngóng được tin tức xác thực, Ngô Nặc và Bạch đã kéo muối huyết tới.

Cho dù một hai ngàn cân muối huyết trên xe ngựa này căn bản không thể bù được sự thiếu thốn muối thô của bộ lạc Sào năm nay, nhưng Dực Vũ cân nhắc, nếu Ngô Nặc và Bạch đã có thể kéo một xe muối huyết tới, vậy không chừng năm sau họ có thể mang tới nhiều hơn, nếu cự ly không quá xa, chưa chắc hắn không thể phái tộc nhân trực tiếp đến bộ lạc đối phương giao dịch muối, tốc độ của dực nhân họ nhanh hơn thú nhân nhiều.

Cho nên, Dực Vân vừa báo cáo có người kéo một xe muối lớn tới bộ lạc, Dực Vũ không nói hai lời đã dẫn hai đứa con ra đây.

Dực Vũ không ngờ là, bộ lạc Trường Hà xa hơn hắn tưởng tượng nhiều, giao dịch căn bản không thể đạt thành. Khi hắn đang chán nản nhụt chí, Ngô Nặc nêu ra một suy nghĩ kinh người.

“Đường thủy… cậu là nói từ trên con sông này… làm sao có thể?” Dực Vũ không tin nổi trợn to mắt.

Ngô Nặc chú ý thấy nơi này của họ có dấu vết trồng qua lúa mì, để kéo gần quan hệ với nhóm Dực Vũ nhanh hơn, y bảo Bạch nhóm một đống lửa, y lấy ra mấy cái bánh hương hẹ lớn, đặt lên nồi đá dùng nấu canh để làm nóng.

Hương thơm của hẹ vô cùng nồng hơn nữa còn có tính xâm lược, phối thêm với hương thơm lúa mì mới thu hoạch năm nay, lúc bánh nóng dần lên, hương thơm từ nhạt biến đậm, đậm đến mức mắt Dực Vân, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao đều ‘dính’ lên trên cái bánh, căn bản không lột ra được, lời Ngô Nặc nói, họ một chữ cũng không nghe lọt.

Ngô Nặc mỉm cười, cầm bánh lên cắn một miếng, sau đó đưa mấy cái bánh lớn đã nóng khác cho bốn người Dực Vũ, Bạch cũng lấy một cái, há miệng cắn.

Dực Vân không có lòng phòng bị, cầm bánh bắt đầu gặm, hắn nếm được vị của ‘guli’ trên bánh, lần đầu tiên, Dực Vân cảm thấy trước kia hắn đã trách lầm ‘guli’, ‘guli’ không khó ăn chút nào! Đây là ‘guli’ ngon nhất hắn từng ăn!

Khi Dực Vân gặm sắp xong cái bánh, vẻ hưởng thụ trên mặt hắn quả thật quá rõ ràng, thế là, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao cũng bắt đầu ăn, cho tới bây giờ, hai anh em chỉ từng ăn qua lúa mì, cũng dùng tốc độ nhanh nhất hưởng thụ bánh hương hẹ.

Kế đó, ngay cả Dực Vũ cũng sụp lạy dưới mê lực của bánh hương hẹ.

Nhưng, không đợi đám người Dực Vũ hỏi cách chế biến bánh nướng, Ngô Nặc vừa gặm bánh, vừa dùng lá cây làm ví dụ, phổ cập cách đi đường thủy cho mấy người.

Tại một nơi xa xa, các nô lệ đã ngồi thuyền độc mộc hơn một tháng trên sông, lại lần nữa gặp phải nguy cơ trọng đại. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau