Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 158: Kalamunda

Trước Sau
Thú triều năm nay, Bạch đã chuẩn bị đầy đủ.

Trước khi thú triều tới, hắn đi trinh sát trước, xác định đường thú triều trở về, hắn quấy nhiễu một phần dã thú, khiến chúng bị bắt phải chuyển hướng. Mà trên những con đường này, Bạch cho người đặt lượng lớn cạm bẫy. Đại quân thú triều đương nhiên đáng sợ, nhưng chút ít dã thú bị Bạch quấy nhiễu mà phân tách khỏi thú triều, dưới công kích luân phiên của cạm bẫy và quân đoàn thú nhân, rất nhanh đã bị diệt sạch.

Một phần đã chết đem làm thức ăn, một phần kịp thời dùng muối huyết ướp thành thịt mặn hoặc hun thành thịt sấy, giữ lại từ từ ăn, còn sống thì để đó nuôi.

Thời tiết chuyển ấm khoai trắng mọc vô cùng nhanh, khoai trắng đã mọc mầm không chỉ có độc mùi vị cũng không ngon, vì thế, cũng như với bộ lạc khác, người bộ lạc Trường Hà cũng đối diện với kỳ giáp hạt.

Mà con mồi thú triều mang tới, không cần nghi ngờ đã giải bỏ được khốn cảnh của mọi người.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều dám nghênh ngang không kiêng dè ra tay với thú triều, bộ lạc xung quanh rất nhiều đều là đợi thú triều đi qua rồi, nhặt chút thú lạc đàn, gặp phải kiểu như long thú chỉ có thể chạy trốn, vì thế, họ có thu hoạch, nhưng bình thường không quá lớn.

Nhưng bộ lạc Trường Hà thì khác, dưới sự dẫn dắt của Bạch, tuy họ không phải đi chọi cứng với thú triều, nhưng đồng dạng không đến mức chỉ đi đối phó những dã thú lẻ tẻ rớt lại. Gặp được long thú, chỉ cần không phải kết thành đàn xuất hiện, họ cũng dám xuống tay. Sau khi chứng kiến uy lực Bạch miểu sát long thú, các thú nhân rất dễ dàng bị dụ hoặc mà nảy sinh ra cảm giác ‘long thú chẳng qua cũng chỉ thế’, mà một khi đã bớt đi chút sợ hãi trời sinh, đám đông chiến sĩ thú nhân hung hãn phối hợp với vu dược Vu Nặc chế cho họ__ Long thú, cũng không tính là con mồi quá khó săn được gì!

Nếu như nói, các thú nhân bộ lạc Trường Hà biểu hiện hung hãn trong thú triều, khiến mọi người đổi mới nhận thức về thực lực của họ, vậy thì biểu hiện hung tàn của Bạch trong thú triều, đủ chấn khiếp mỗi một chiến sĩ thú nhân sống ở bộ lạc Trường Hà.

Sau khi tu luyện [Thú thần quyết] và [Thú hình quyền] Ngô Nặc cung cấp, bất luận là việc tinh thuần hay sử dụng sức mạnh huyết mạch, Bạch đều đã tăng lên không chỉ một đẳng cấp.

Trước kia, hắn cần dựa vào ưu thế đôi cánh mang tới, mới có thể giết chết long thú.

Mà hiện tại, hắn lại có thể dựa vào sức mạnh huyết mạch tinh thuần, trực tiếp chấn trụ long thú. Không sai, chính là trấn trụ. Ngay cả Bạch cũng không ngờ được, khi hắn toàn lực thi triển [Thú thần quyết] khu động sức mạnh huyết mạch, bạo long thú trước giờ luôn nổi danh hung tàn vậy mà bị dọa dừng công kích, sau đó ngoài dự liệu của mọi người, quay đầu bỏ chạy.

Mà trên thực tế, lần đầu tiên bạo long thú chần chờ sau đó bỏ chạy, Bạch không kịp phản ứng lại. Được rồi, vì hắn xuất thủ quá nhanh, bạo long thú chỉ kịp lùi về một bước, đã bị hắn dùng đôi tay tập trung sức mạnh huyết mạch đánh gãy xương cổ, rồi cứ thế kéo đứt cần cổ thô to của nó, tới mức không hề phát hiện sợ hãi và rút lui trong mắt bạo long thú khi phát giác sức mạnh huyết mạch của hắn.

Chẳng qua, khi chuyện này một lần rồi hai lần ba lần xuất hiện, Bạch sao có thể không nhìn ra được bất thường.

Thế là, đợi khi hắn lần nữa tấn công long thú, hắn cố ý thả chậm tốc độ, quả nhiên, bạo long thú trước giờ hung tàn nóng tính quay người bỏ chạy. Đáng tiếc nó còn chưa kịp chạy được vài bước, căn bản không cách nào thoát khỏi vận mệnh bị đánh chết.

Bạo long thú hoang mang bỏ chạy không cần nghi ngờ càng khiến các thú nhân chấn động hơn cả Bạch miểu sát bạo long thú.

Họ nằm mơ cũng không ngờ được, bạo long thú thế mà cũng có ngày nhìn thấy thú nhân thì bỏ chạy, mấy con to xác này không phải thích ăn thú nhân nhất sao?

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, họ rất nhanh đã chìm vào trong kinh ngạc và nghi vấn càng lớn__ dực hổ Bạch chỉ dựa vào khí thế đã có thể dọa chạy bạo long thú, hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu?

May mà, thú nhân cường đại này là thủ lĩnh của họ.



Nếu là kẻ địch của họ… người vừa nảy ra suy nghĩ này, đã vô thức nhìn sang long thú ngã trong vũng máu dần dừng co rút kêu gào, nhịn không được rùng mình, họ ngay cả bạo long thú cũng đánh không lại, dực hổ Bạch…

Giờ phút này, bất luận là chiến sĩ thú nhân cũ của bộ lạc, hay là chiến nô thú nhân mới gia nhập, ánh mắt họ nhìn Bạch đều bất giác mang theo kính trọng và cuồng nhiệt sâu sắc.

Thú nhân trời sinh sùng bái kẻ mạnh, phục tùng cường giả.

Bạch lúc trước suy tính rất nhiều mưu kế, lại quên mất còn có một cách có thể đạt được sự trung thành của thú nhân.

Sức mạnh tuyệt đối, cường đại tuyệt đối.

Giờ phút này, nhìn thấy kính sợ và thần phục trong mắt tất cả mọi người, Bạch hơi cong khóe môi lên, sau đó quyết định….

Trở về phải khoe khoang với tiểu sứ thần của hắn mới được ︿( ̄︶ ̄)︿, hắn cũng rất lợi hại nha!

Sự cường đại của Bạch không chút nghi vấn đã kích thích mỗi một thú nhân tại đó, hung tính trong xương thú nhân toàn bộ bị kích ra, họ vốn nhìn thấy long thú đã né ra thật xa sợ bị nhắm chúng, thế mà cũng bắt đầu chủ động tìm long thú kiếm chuyện… Phần lớn thịt long thú còn tươi bất luận là chất thịt hay là vị thịt đều không tính là ngon, nhưng trải qua muối huyết ướp lên đem hun, sẽ có mùi vị khác, đối với rất nhiều người mà nói là mỹ vị hiếm có. Hơn nữa, thịt long thú so với thịt thú bình thường có thể cung cấp càng nhiều nhiệt lượng, vì thế, cũng chống đói hơn thịt thú bình thường. Phần lớn long thú thể hình to lớn, một con bạo long thú, đã đủ toàn bộ lạc từ trên xuống dưới ăn một bữa đã đời, lại thêm con mồi, rau quả khác, bất luận là Trường Hà hay bộ lạc con mới xây dựng, đều triệt để kết thúc kỳ giáp hạt khó chịu.

Sau khi thỏa mãn nhu cầu thức ăn hằng ngày của mọi người, Bạch cũng có ý thức cố gắng bắt nhiều con mồi sống, dùng để thuần dưỡng chăn nuôi. Hắn thậm chí còn bảo người chuyên đi hạ thủ với con con và trứng, so với dã thú thành niên, dã tính của con con yếu hơn nhiều, càng dễ thuần hóa. Còn về trứng… Bạch đại miêu mới không nói cho người khác biết, hắn chỉ là muốn ăn canh trứng, bánh trứng, cơm chiên trứng ︿( ̄︶ ̄)︿.

Gần tối, Ngô Nặc bận xong một đống chuyện lớn nhỏ loạn cào cào, trở về nhà, chuẩn bị tắm một cái, đợi Bạch về rồi mới ăn cơm tối.

Y vừa cầm thùng gỗ đi vào nhà bếp, chuẩn bị múc nước nóng các nữ nô đã chuẩn bị cho mình, thì nghe ở trong góc truyền tới tiếng rẹt rẹt nho nhỏ.

Đó là…

Ngô Nặc nhìn thấy trong một đống vỏ trứng vỡ nát, một con… ặc, khủng long nhỏ đen thùi lùi, nhóc con tựa hồ mới vừa nở ra, trên người toàn là dịch dính, cũng không biết đói bụng rồi hay là sao, nó uể oải kêu lên, âm thanh nghe sao cũng lộ ra mùi vị đáng thương.

Ngô Nặc đang định lại gần xem kỹ, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống chợt vang lên bên tai: [Chuỗi nhiệm vụ khám phá.

Nhiệm vụ 88: Chăm sóc khủng long Kalamunda tới khi trưởng thành.

Phần thưởng nhiệm vụ: Khủng long Kalamunda nở ra đến thành niên cần 16 năm, phần thưởng chia làm 17 giai đoạn, từ lúc ký chủ tiếp nhận nhiệm vụ mỗi năm phát một lần, ban đầu thưởng 10000 tích phân, phần thưởng mỗi năm tăng dần 10000 tích phân, cho đến khi khủng long Kalamunda thành niên, mỗi lần được thưởng còn đi kèm một lần rút thưởng tùy ý.]

Ngô Nặc hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt y nhìn ‘tiểu khủng long’ hoàn toàn thay đổi, má ơi đây căn bản không phải khủng long, mà rõ ràng chính là một bao tích phân lớn!

“Bắt đầu từ hôm nay, mày chính là con tao nha, thân yêu!” Ngô Nặc ôm ‘tiểu khủng long’ lên, hoàn toàn không ghét bỏ dịch dính tanh tanh trên người nó, chụt một cái hôn lên gương mặt đen thui của nó.

Nhóc con tựa hồ hơi ngẩn ra, nhưng, nó không bài xích nụ hôn của Ngô Nặc, có chút ngốc nghếch nghiêng nghiêng đầu, sau đó bắt đầu kêu u u u, cái miệng há thật rộng, hai con mắt to màu hổ phách không chớp nhìn Ngô Nặc.



Đòi ăn.

Ngô Nặc có chút kinh ngạc sự thông minh của nhóc con, sau đó cười lấy ngón tay nhẹ chọt lên đầu nó.

Trong bếp có đồ ăn các nữ nô làm trước đó, vì gần đây con mồi đưa về bộ lạc rất nhiều, hiện tại thời tiết ngày càng nóng lên, số thịt này cho dù có ướp chế thành thịt mặn, cũng rất dễ hỏng, vì thế, mấy hôm nay thức ăn chín của mọi người gần như đều là thịt. Bạch là thủ lĩnh, Ngô Nặc nghiễm nhiên là đại vu đời tiếp theo, thịt đưa tới cho hai người, không cần nghi vấn là thượng đẳng nhất.

Các nữ nô cần nướng thì nướng hầm thì hầm xào thì xào, làm khá nhiều, vì tránh đồ ăn nguội ăn không ngon, có vài món sau khi làm xong họ bỏ trong nồi, đậy nắp lại, nhờ lò lửa giữ nhiệt độ.

Ngô Nặc mở nắp nồi gỗ trầm nặng lên, hương thức ăn lập tức ập vào mặt.

Suy nghĩ đến tiểu khủng long mới vừa nở ra, Ngô Nặc không dám cho nó ăn thịt nướng thịt chiên khẩu vị nặng, cằm đũa gắp miếng thịt hầm cho nó.

Tiểu khủng long sớm đã đói điên rồi, ngửi được hương thơm thức ăn, đã bắt đầu chảy nước miếng, nhìn thấy miếng thịt đưa tới bên miệng, nó không chút do dự há to miệng đớp lấy.

Rắc…

Đũa của Ngô Nặc bị cắn gãy, đừng thấy tiểu khủng long mới vừa nở ra, nhưng cũng rất kén chọn, phi phi nhổ đoạn đũa gỗ trong miệng ra, nhai nhem nhép, rất nhanh đã nuốt miếng thịt, sau đó lại há to miệng với Ngô Nặc, con mắt to nhìn nhìn Ngô Nặc lại nhìn nhìn thức ăn tỏa hương trong nồi, mũi phát ra tiếng vù vù, vô thanh thúc giục y.

Được rồi, vị này rõ ràng là kẻ yêu thích ăn thịt.

“…Quả thật thành tinh rồi.” Ngô Nặc hiện tại cũng đã nuôi không ít động vật, nhưng chưa từng thấy con nào thông minh như thế, mới vừa nở ra đã gian xảo như vậy, nếu trưởng thành rồi còn tới mức nào?

Ngô Nặc vốn rất thích mèo chó, chẳng qua so với cún tinh nhân, y càng thích miêu tinh nhân thông minh, nhưng hiện tại, y đột nhiên cảm thấy nuôi một con khủng long thông minh, hình như so với nuôi một con mèo còn uy phong hơn.

Bạch đại miêu đột nhiên hắt xì một cái, sờ cái mũi hơi ngứa thầm nghĩ, lẽ nào có người đang nhớ hắn? Nghe Ngô Nặc nói, khi được người nhớ tới sẽ hắt hơi, chắc chắn là tiểu sứ thần lại đang nhớ hắn, nếu tiểu sứ thần đã nhớ hắn như thế, hôm nay hắn cũng nên về sớm một chút ~(≧▽≦)/~.

An bài xong những chuyện còn lại, Bạch huyễn hóa ra đôi cánh, cầm một bao nhỏ trái cây dại hôm nay đặc biệt hái cho Ngô Nặc, chớp mắt đã biến mất trong tầng tầng mây màu.

Trong nhà bếp, Ngô Nặc và tiểu khủng long đút ăn từng miếng từng miếng, không bao lâu gần nửa nồi thịt hầm đã biến mất. Tiểu khủng long mới vừa nở ra, Ngô Nặc không dám cho nó ăn quá no, nếu không cẩn thận no chết, mấy trăm ngàn điểm tích phân và mười mấy lần rút thưởng tùy ý của y sẽ không còn, đó thật sự là muốn khóc cũng không có chỗ khóc!

Tiểu khủng long rõ ràng lại không nghĩ thế, nó còn chưa ăn no đâu!

Tiểu khủng long kêu ngao ngao…

Ở đại lục phương nam xa xôi vô cùng, lúc này cũng có người đang kêu gào gào, có người đang nổi trận lôi đình. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau