Chương 15
Cả hai được đưa đến một bệnh viện gần đó.., mọi thứ đều trở nên gấp rút.., Mạc Vũ được đưa đến phòng hồi sức, Nhậm Thần lại được chuyển thẳng đến viện cấp cứu khẩn cấp.., Thụy Kha khi đó cũng đã đến nơi..anh ta bận rộn bộn bề..Nhậm Thần không rõ thương tích..hiện tại người đứng ra điều hành mọi thứ phải nhờ vào anh. Tất cả đều diễn ra trong âm thầm..., phía của Jeff cũng đã nhanh chóng liên lạc với Lý Di ở thượng hải để đôi bên cùng nắm rõ tình hình..
Kế hoạch lần này quả thật đã rất hoàn mỹ..chính là vì xảy ra một số ngã rẽ nên mới dẫn đến kết cục này..đầu tiên là Nhậm Húc đột ngột quay về thăm con trai..kế đó lại là Mạc Vũ bị bắt làm con tin uy hiếp Nhậm Thần..., còn có..sự việc hành động thiếu suy nghĩ của Mạc Lâm lần này..cũng khiến cho Thụy Kha đau đầu..anh thật sự không biết phải giải thích với hắn thế nào.., nếu nói đến vấn đề rò rỉ thông tin..Thụy Kha chắc hẳn cùng có một phần lỗi..chính là lơ là xem nhẹ ý chí của Mạc Lâm.
_ Phòng hồi sức _
Bốn bên trong căn phòng đều là người của Nhậm Thần, sau những việc đã xảy ra với hắn.., tất cả mọi nghi vấn đều bị đàn em của hắn đem đặt hết lên người cậu..., Mạc Vũ vẫn chưa tỉnh..cơ thể cậu mệt mỏi thấy rõ...cả hai tay đều phải truyền dịch và nước biển.., vào viện rồi mới phát hiện ra..bên trong cơ thể mỏng manh này của cậu..sớm đã chẳng còn thứ gì khỏe mạnh nổi nữa rồi..
Wak: " Vẫn chưa chịu tỉnh..! tức chết tôi rồi..khi đó nếu đại ca chịu bỏ cậu ta ở lại thì đâu đến nông nỗi này. "
Jeff: "...........nếu vấn đề thật sự nằm ở chỗ cậu ta..vậy thì giết đi là được. "
Wak: " Được.! tôi cũng đang có ý này.! "
Thụy Kha: " Đừng làm loạn., cậu ta không thể xảy ra chuyện., nếu không mạng của các người cũng khó giữ được. "
Wak: " Thụy Tổng.., anh không biết khi đó chính cậu ta là nguyên nhân khiến đại ca bị thương.. "
Thụy Kha: " Aiya! mấy người các cậu động não chút..! tại sao lão đại của các người bị thương đến mức đó vẫn cứ khăng khăng bảo vệ cậu ta..? Tôi nói này..nếu bây giờ các người cho cậu ta một phát ngay đầu...thì hậu quả sau này tôi không chịu trách nhiệm đâu a~ "
…
Mạc Vũ: " ưm... "
Thụy Kha: " Các cậu cất súng vào dùm tôi đi.! đừng làm tiểu mỹ nhân sợ. "
Mạc Vũ khó khăn mở mắt, cậu đã thiếp đi được bốn tiếng đồng hồ rồi..cơ thể bị kim tiêm hành cho ê ẩm cả người, khoảnh khắc mở mắt ra.. ngoài việc nhìn thấy một khung cảnh khác lạ..còn có rất nhiều người...thì điều khiến cậu khó hiểu chính là biểu cảm nhẹ nhõm của người trước mặt ( Thụy Kha). Mạc Vũ không biết..liệu bản thân cậu có quen biết người đàn ông trước mặt này hay không? cậu vẫn còn sống..có vẻ như người này rất an tâm?
Mạc Vũ: " An..khụ..anh là..? "
Thụy Kha: " Chào tiểu mỹ nhân, tôi là Thụy Kha..ờ..cậu có thể hiểu đơn giản..tôi là người của Nhậm Thần. "
Mạc Vũ: ( Người của Nhậm Thần..tức là..)
Mạc Vũ: " Phải rồi..Nhậm Thần anh ấy sao rồi.? "
Thụy Kha: " À..chuyện này.. "
" Thụy Tổng.., đại ca tỉnh rồi..! ch..chỉ là.. "
Thụy Kha, Wak, Jeff: " Chỉ là cái gì? "
" Chỉ là..hình như đại ca mất trí nhớ rồi.. "
" ……………………………… "
Mạc Vũ: " Sa..khụ..sao có thể.. "
Thế là cả một đám giang hồ đều nhanh chóng kéo đến phong tỏa khu vực hồi sức đặc biệt..khung cảnh hiện tại quả thật chẳng khác nào đội đặc nhiệm phòng chóng tội phạm đang bảo vệ nhân chứng..., Mạc Vũ cũng theo sau..cậu chỉ dám đứng ở phía sau âm thầm quan sát Nhậm Thần qua khe hở của lớp người dày đặc đang bu kín ở phía trên.., có thể thấy được dáng vẻ của hắn lúc này..toàn thân băng bó khắp chỗ..ánh mắt hoang mang nhưng vẫn luôn hừ hực phẫn nộ..khí chất của một con sói hoang ban đầu vẫn không thay đổi..hơn nữa khi này còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần..Nhậm Thần không cho ai đến gần mình..vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào những người trước mặt..hắn vậy mà chẳng nhận ra ai cả..còn rất hung dữ..
Thụy Kha: " Ha..lớn chuyện rồi đây..hổ dữ mất trí..đại cục xoay chuyển rồi.."
Wak: " Đại ca..tôi là Wak đây..có nhận ra tôi không? "
Nhậm Thần: " MẸ NÓ TRÁNH RA..! "
Jeff: " Như vậy thì không ổn chút nào..hiện tại ngài ấy còn phải lo rất nhiều chuyện..chúng ta không thể thay ngài ấy lo liệu dài hạn được.. "
Thụy Kha: " Bác sĩ nói thế nào? "
Wak: " Vừa rồi bác sĩ bảo đại ca chỉ là mất trí nhớ tạm thời..có thể khôi phục lại bất cứ khi nào..chỉ là tình hình hiện tại quả thật rất khó để xoay xở.."
Jeff: " Nếu ngài ấy vẫn chẳng nhận ra được ai trong số chúng ta..vậy thì sẽ không tiếp cận được..đừng nói đến chuyện giúp ngài ấy lo liệu.. "
Thụy Kha: " Này Nhậm Thần, cậu nhìn xem mấy người bọn tôi ở đây..thật sự không quen ai sao? "
Nhậm Thần: " …………… "
Hắn đảo mắt về phía đám người trước mặt, dạo quanh một vòng ánh mắt hung hăng ấy vẫn chẳng hề dao động...mãi cho đến lúc hắn chạm phải ánh mắt to tròn đầy sự lo lắng trong khe hở bé tí giữa đám người kia.., tâm hắn chẳng hiểu lại có chút động..hắn cứ mãi nhìn về phía đó mà chẳng buồn thốt lên lời nào..mãi cho đến khi đám đàn em tự mình tách ra tạo cho hắn và cậu có được một khoảng không rộng lớn hơn..hắn mới thủ thỉ cất giọng..
Nhậm Thần: " Tôi...hình như có quen người này.. "
Mạc Vũ:!!!!!!!!
Wak: " Chuyện này.. "
Thụy Kha: " Hửm.., vậy cậu nói xem người này là gì của cậu? "
Nhậm Thần: "...tôi..chỉ cảm thấy..cậu ta là người quan trọng.."
Thụy Kha: " Được rồi, Mạc Vũ...chuyện chăm sóc cho Nhậm Thần sẽ giao cho cậu. Giúp tên này mau lấy lại trí nhớ..càng sớm càng tốt.! "
Mạc Vũ: "..T..tôi....v..vâng.. "
Thụy Kha: " Mọi người nhớ phối hợp với Mạc Vũ, nhớ..! là hòa thuận với nhau..đừng bắt nạt người ta đó..! "
" VÂNG..!! "
Trong giữa những đám người máu mặt, luôn trưng vẻ ngoài đầy hung hăng man rợ này..Mạc Vũ quả thật chỉ có thể dựa vào Nhậm Thần và Thụy Kha. Cậu vẫn chưa hề hiểu rõ được bản thân đang làm gì? Cậu chỉ biết tất cả mọi người đều cho rằng cậu là nguyên nhân của toàn bộ sự việc..và cậu cũng nghĩ như thế..bởi lẽ người gửi đoạn tin lúc trước cho cậu là anh trai cậu..giữa anh cậu và Nhậm Thần chắc hẳn đã xảy ra chút vấn đề mà bản thân cậu không thể biết..Do đó, cậu phải có trách nhiệm với Nhậm Thần...lần này hắn bị thương nặng như vậy đều vì bảo vệ cậu..tuy rằng mối quan hệ giữa cậu và hắn vẫn còn khá mờ mịt..nhưng xét cho cùng thì Nhậm Thần vẫn chưa từng đối xử quá tệ bạc với Mạc Vũ. Thụy Kha đẩy nhẹ kính, môi chỉ khẽ mỉm rồi nhàn nhã tiến về phía Mạc Vũ, đặt nhẹ tay lên vai cậu..chỉ thủ thỉ một vài lời khiến cậu càng thêm khó hiểu..nhưng chí ít thì Mạc Vũ cũng có thể nhận ra được..tầm quan trọng về sự hồi phục của Nhậm Thần tại thời điểm này..
Thụy Kha: " Cậu chỉ có một tháng..hoặc là cậu ta nhớ lại..hoặc là tất cả chấm hết. "
…
Kế hoạch lần này quả thật đã rất hoàn mỹ..chính là vì xảy ra một số ngã rẽ nên mới dẫn đến kết cục này..đầu tiên là Nhậm Húc đột ngột quay về thăm con trai..kế đó lại là Mạc Vũ bị bắt làm con tin uy hiếp Nhậm Thần..., còn có..sự việc hành động thiếu suy nghĩ của Mạc Lâm lần này..cũng khiến cho Thụy Kha đau đầu..anh thật sự không biết phải giải thích với hắn thế nào.., nếu nói đến vấn đề rò rỉ thông tin..Thụy Kha chắc hẳn cùng có một phần lỗi..chính là lơ là xem nhẹ ý chí của Mạc Lâm.
_ Phòng hồi sức _
Bốn bên trong căn phòng đều là người của Nhậm Thần, sau những việc đã xảy ra với hắn.., tất cả mọi nghi vấn đều bị đàn em của hắn đem đặt hết lên người cậu..., Mạc Vũ vẫn chưa tỉnh..cơ thể cậu mệt mỏi thấy rõ...cả hai tay đều phải truyền dịch và nước biển.., vào viện rồi mới phát hiện ra..bên trong cơ thể mỏng manh này của cậu..sớm đã chẳng còn thứ gì khỏe mạnh nổi nữa rồi..
Wak: " Vẫn chưa chịu tỉnh..! tức chết tôi rồi..khi đó nếu đại ca chịu bỏ cậu ta ở lại thì đâu đến nông nỗi này. "
Jeff: "...........nếu vấn đề thật sự nằm ở chỗ cậu ta..vậy thì giết đi là được. "
Wak: " Được.! tôi cũng đang có ý này.! "
Thụy Kha: " Đừng làm loạn., cậu ta không thể xảy ra chuyện., nếu không mạng của các người cũng khó giữ được. "
Wak: " Thụy Tổng.., anh không biết khi đó chính cậu ta là nguyên nhân khiến đại ca bị thương.. "
Thụy Kha: " Aiya! mấy người các cậu động não chút..! tại sao lão đại của các người bị thương đến mức đó vẫn cứ khăng khăng bảo vệ cậu ta..? Tôi nói này..nếu bây giờ các người cho cậu ta một phát ngay đầu...thì hậu quả sau này tôi không chịu trách nhiệm đâu a~ "
…
Mạc Vũ: " ưm... "
Thụy Kha: " Các cậu cất súng vào dùm tôi đi.! đừng làm tiểu mỹ nhân sợ. "
Mạc Vũ khó khăn mở mắt, cậu đã thiếp đi được bốn tiếng đồng hồ rồi..cơ thể bị kim tiêm hành cho ê ẩm cả người, khoảnh khắc mở mắt ra.. ngoài việc nhìn thấy một khung cảnh khác lạ..còn có rất nhiều người...thì điều khiến cậu khó hiểu chính là biểu cảm nhẹ nhõm của người trước mặt ( Thụy Kha). Mạc Vũ không biết..liệu bản thân cậu có quen biết người đàn ông trước mặt này hay không? cậu vẫn còn sống..có vẻ như người này rất an tâm?
Mạc Vũ: " An..khụ..anh là..? "
Thụy Kha: " Chào tiểu mỹ nhân, tôi là Thụy Kha..ờ..cậu có thể hiểu đơn giản..tôi là người của Nhậm Thần. "
Mạc Vũ: ( Người của Nhậm Thần..tức là..)
Mạc Vũ: " Phải rồi..Nhậm Thần anh ấy sao rồi.? "
Thụy Kha: " À..chuyện này.. "
" Thụy Tổng.., đại ca tỉnh rồi..! ch..chỉ là.. "
Thụy Kha, Wak, Jeff: " Chỉ là cái gì? "
" Chỉ là..hình như đại ca mất trí nhớ rồi.. "
" ……………………………… "
Mạc Vũ: " Sa..khụ..sao có thể.. "
Thế là cả một đám giang hồ đều nhanh chóng kéo đến phong tỏa khu vực hồi sức đặc biệt..khung cảnh hiện tại quả thật chẳng khác nào đội đặc nhiệm phòng chóng tội phạm đang bảo vệ nhân chứng..., Mạc Vũ cũng theo sau..cậu chỉ dám đứng ở phía sau âm thầm quan sát Nhậm Thần qua khe hở của lớp người dày đặc đang bu kín ở phía trên.., có thể thấy được dáng vẻ của hắn lúc này..toàn thân băng bó khắp chỗ..ánh mắt hoang mang nhưng vẫn luôn hừ hực phẫn nộ..khí chất của một con sói hoang ban đầu vẫn không thay đổi..hơn nữa khi này còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần..Nhậm Thần không cho ai đến gần mình..vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào những người trước mặt..hắn vậy mà chẳng nhận ra ai cả..còn rất hung dữ..
Thụy Kha: " Ha..lớn chuyện rồi đây..hổ dữ mất trí..đại cục xoay chuyển rồi.."
Wak: " Đại ca..tôi là Wak đây..có nhận ra tôi không? "
Nhậm Thần: " MẸ NÓ TRÁNH RA..! "
Jeff: " Như vậy thì không ổn chút nào..hiện tại ngài ấy còn phải lo rất nhiều chuyện..chúng ta không thể thay ngài ấy lo liệu dài hạn được.. "
Thụy Kha: " Bác sĩ nói thế nào? "
Wak: " Vừa rồi bác sĩ bảo đại ca chỉ là mất trí nhớ tạm thời..có thể khôi phục lại bất cứ khi nào..chỉ là tình hình hiện tại quả thật rất khó để xoay xở.."
Jeff: " Nếu ngài ấy vẫn chẳng nhận ra được ai trong số chúng ta..vậy thì sẽ không tiếp cận được..đừng nói đến chuyện giúp ngài ấy lo liệu.. "
Thụy Kha: " Này Nhậm Thần, cậu nhìn xem mấy người bọn tôi ở đây..thật sự không quen ai sao? "
Nhậm Thần: " …………… "
Hắn đảo mắt về phía đám người trước mặt, dạo quanh một vòng ánh mắt hung hăng ấy vẫn chẳng hề dao động...mãi cho đến lúc hắn chạm phải ánh mắt to tròn đầy sự lo lắng trong khe hở bé tí giữa đám người kia.., tâm hắn chẳng hiểu lại có chút động..hắn cứ mãi nhìn về phía đó mà chẳng buồn thốt lên lời nào..mãi cho đến khi đám đàn em tự mình tách ra tạo cho hắn và cậu có được một khoảng không rộng lớn hơn..hắn mới thủ thỉ cất giọng..
Nhậm Thần: " Tôi...hình như có quen người này.. "
Mạc Vũ:!!!!!!!!
Wak: " Chuyện này.. "
Thụy Kha: " Hửm.., vậy cậu nói xem người này là gì của cậu? "
Nhậm Thần: "...tôi..chỉ cảm thấy..cậu ta là người quan trọng.."
Thụy Kha: " Được rồi, Mạc Vũ...chuyện chăm sóc cho Nhậm Thần sẽ giao cho cậu. Giúp tên này mau lấy lại trí nhớ..càng sớm càng tốt.! "
Mạc Vũ: "..T..tôi....v..vâng.. "
Thụy Kha: " Mọi người nhớ phối hợp với Mạc Vũ, nhớ..! là hòa thuận với nhau..đừng bắt nạt người ta đó..! "
" VÂNG..!! "
Trong giữa những đám người máu mặt, luôn trưng vẻ ngoài đầy hung hăng man rợ này..Mạc Vũ quả thật chỉ có thể dựa vào Nhậm Thần và Thụy Kha. Cậu vẫn chưa hề hiểu rõ được bản thân đang làm gì? Cậu chỉ biết tất cả mọi người đều cho rằng cậu là nguyên nhân của toàn bộ sự việc..và cậu cũng nghĩ như thế..bởi lẽ người gửi đoạn tin lúc trước cho cậu là anh trai cậu..giữa anh cậu và Nhậm Thần chắc hẳn đã xảy ra chút vấn đề mà bản thân cậu không thể biết..Do đó, cậu phải có trách nhiệm với Nhậm Thần...lần này hắn bị thương nặng như vậy đều vì bảo vệ cậu..tuy rằng mối quan hệ giữa cậu và hắn vẫn còn khá mờ mịt..nhưng xét cho cùng thì Nhậm Thần vẫn chưa từng đối xử quá tệ bạc với Mạc Vũ. Thụy Kha đẩy nhẹ kính, môi chỉ khẽ mỉm rồi nhàn nhã tiến về phía Mạc Vũ, đặt nhẹ tay lên vai cậu..chỉ thủ thỉ một vài lời khiến cậu càng thêm khó hiểu..nhưng chí ít thì Mạc Vũ cũng có thể nhận ra được..tầm quan trọng về sự hồi phục của Nhậm Thần tại thời điểm này..
Thụy Kha: " Cậu chỉ có một tháng..hoặc là cậu ta nhớ lại..hoặc là tất cả chấm hết. "
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất