Chương 21
Quay trở về khi tiết trời đã tối muộn, Nhậm Thần trầm lặng nhớ lại khoảnh khắc chạm mặt Nhậm Húc ở bữa tiệc.
[ Nhậm Húc vui vẻ cười lớn: " Haha, ta biết rằng ngay cả khi con không muốn gặp ta, cũng sẽ đến dự buổi tiệc này mà. "
Nhậm Thần ứng phó với màn xuất hiện bất ngờ, từ người cha đáng kính: " Vậy thì Nhậm lão gia cũng khá hiểu con đó chứ. "
Nhậm Húc vỗ vai hắn, miệng vẫn giữ ý cười:" Con trai à! Ta là ba của con, ít nhiều gì cũng sẽ hiểu thôi. Còn có, hôm nay không thấy cậu trợ lý đi cùng con nữa nhỉ? "
Nhậm Thần thuận miệng trả lời: " A Lý phải quay về công ty, ở đó xảy ra chút chuyện cần giải quyết. "
Nhậm Húc tiếp lời: " Haha, ra là vậy. "
Nhậm Thần hỏi: " Vâng, ba định khi nào th—"
Còn chưa nghe hết câu hỏi, như nhận ra điều gì đó, Nhậm Húc vội lên tiếng: " Nhưng ta nhớ, cậu trợ lý của con, họ Mạc mà nhỉ? "
Nhậm Thần: "!! " ]
…
Hắn trầm ngâm lái xe quay trở về dinh thự, lòng lại dấy lên một cảm giác rất khó tả. Ban đầu, hắn chỉ muốn mau chóng đem cậu cất đi, muốn bản thân không cần để tâm đến, mãi cho đến khi nghe được những lời đó từ Nhậm Húc, hắn mới chợt ngộ ra, hóa ra chỉ cần nghe người mà bản thân cảnh giác nhất, nhắc đến cậu dù chỉ là một cái họ. Cũng đủ khiến lòng hắn bồn chồn khôn nguôi, đây chính xác là vì sao?
Khoảng không ưu tư cứ thế lan rộng khắp nẻo đường, hắn mang một cổ khí tức rối bời hòa vào dòng xe đông đúc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhịp đập tim mình lại nhanh đến thế, cũng là lần đầu cảm thấy, thứ hắn vẫn luôn giữ bên mình, lại sắp không thể giữ nổi.
…----------------…
Ngó thấy Nhậm Thần quay trở về, Trương Lý nhanh chóng đón tiếp: " Ông chủ! "
Bầu không khí ẩm ướt, se lạnh của tháng 8 mưa nhiều ở thượng hải như được Nhậm Thần một thân ôm trọn về dinh thự, vẻ mặt lạnh băng ấy đã quay trở lại. Hắn đảo mắt qua loa, như đang xem xét sự thay đổi của căn nhà, dẫu chẳng hề thốt ra tiếng nhưng khí tức người này khiến ai ai cũng phải cúi đầu run rẩy. Mạc Vũ không nói gì, chỉ an phận im lặng đứng chào hắn, Nhậm Thần nhất thời cau mày khó chịu, sau đó cứ vậy mà lướt qua nhau như chưa từng có chút mật ngọt nào. Ngày tháng ấy đối với hắn chỉ như hạt cát giữa sa mạc, chẳng hề khác biệt. Khoảnh khắc hắn lướt qua, đã nhìn cậu bằng ánh mắt sắt lạnh trước giờ chưa từng có.
Cậu biết, hiện tại mọi chuyện đã đi vào đường cùng, cậu của hơn một tháng vừa qua chẳng khác nào đang lợi dụng hắn cả. Lợi dụng tình cảm của hắn, thừa cơ lúc hắn chẳng nhớ gì mà dùng sức ôm chặt lấy không buông, ỷ lại và ích kỷ. Nhưng dù tất cả chỉ là thừa cơ đục nước béo cò, dù cho tất cả những gì cả hai làm cùng nhau đều là giả, nhưng tình cảm cậu dành cho hắn là thật. Cậu biết bản thân không nên có loại tình cảm này, cậu biết và đã tự chấp nhận tất cả một cách âm thầm, nhưng dẫu sao thì thực tế vẫn quá đau lòng.
…
*Cạch * Tiếng mở cửa vang lên, Mạc Vũ nhẹ chân bước vào phòng.
Như thói quen của hơn một tháng vừa rồi, cậu vẫn luôn vào phòng hắn và không gõ cửa. Nhậm Thần đang ngã người trên sofa, nghe được động tĩnh vừa rồi chỉ khẽ mở mắt nhìn cậu, ánh mắt này vẫn luôn chứa đầy sự chán ghét, cậu thận trọng tiến đến đặt nhẹ ly sữa còn ấm xuống bàn, mặc dù biết rằng người trước mặt đang rất chán ghét mình, nhưng cậu vẫn muốn gặp, vẫn muốn nhớ và vẫn còn nhớ những cái ôm khi đêm xuống. Kể từ khi hắn nhớ lại mọi chuyện, đã dứt khoát giữ khoảng cách với cậu, xây lên một bức tường vừa cao vừa dày, ngay cả khi tay cậu rỉ máu vì phải cực lực phá bỏ, nhưng bức tường ấy vẫn sừng sững như thế.
Nhậm Thần im lặng, hắn chỉ đưa mắt nhìn mọi hành động của cậu và chẳng nói gì.
Mạc Vũ khó xử, ấp úm: " Em, mang sữa ấm đến cho anh."
Hắn là người thẳng tính, liền không ngần ngại mà hỏi thẳng Mạc Vũ: " Cậu muốn nói gì? "
Mạc Vũ như được trao cơ hội, tuy thế vẫn rất hồi hộp, cậu nói khi tâm trạng đang rất căng thẳng: " Thời gian qua, em xin lỗi vì đã vi phạm quy tắc ban đầu giữa chúng ta, là một con nợ, em không nên có ý nghĩ đó với anh mới phải. Em, em xin lỗi. "
Cậu khẽ ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn có vẻ vẫn còn muốn nghe, Mạc Vũ lại nói: " Còn có, trong suốt hơn một tháng vừa qua, những món đồ anh mua cho em, em sẽ trả lại tất cả. Số tiền trong thời gian này anh dành cho em, em cũng sẽ tìm cách trả lại cho anh."
Nhậm Thần khi này nhíu mày, hắn khó chịu hỏi: " Cậu chỉ đến đây và nói những điều này? "
Mạc Vũ đáp: " Vâng. "
Nhậm Thần nhướng mày hỏi cậu một câu, và tiếng ’ vâng ’ đó đã kết thúc tất cả. Hắn thôi mong đợi, cũng chẳng cần biện minh bất cứ điều gì để bảo vệ cậu. Ngay khoảnh khắc cậu bước vào phòng, hắn đã rất mong cậu sẽ nói với hắn những lời khác, không phải những câu xin lỗi và cam kết bồi thường này. Hắn muốn chỉ cần cậu có thể tự bảo vệ mình một lần, chỉ cần cậu bảo tất cả đều không liên quan đến cậu. Hắn chắc chắn sẽ bảo hộ cậu mãi mãi, cậu lại phủ nhận mọi thứ đã có giữa hai người họ, một cách đầy dứt khoát như thế. Nhậm Thần ngã người cười một cách đầy trào phúng, tiếng cười hòa lẫn sự bất lực và bực tức, hắn sau đó hít lấy một hơi thật sâu, như thể đang tự trấn áp bản thân không thể hái mất bông hoa đang ủ rũ trước mặt mình. Hắn đặt lên người cậu một ánh nhìn đầy vẻ ấm ức, ánh mắt ấy như nói rằng chỉ cần cậu ngay bây giờ đến ôm hắn một cái, quãng đời về sau chẳng cần lo được mất gì nữa cả. Đôi mày nhíu chặt, Nhậm Thần không nhịn được cuối cùng vẫn là chọn cách nói ra.
Hắn khó chịu bộc bạch: " Nói xem cậu sẽ trả bằng cách nào? Bao lâu? Cậu nói xem những thứ đó đối với tôi có quan trọng không? Cậu có nhớ bản thân vì sao lại đến đây không vậy? Mạc Vũ, cậu đúng là khiến cho người khác tức đến muốn bóp chết cậu ngay lập tức đấy! "
Mạc Vũ phát hoảng: " Em "
Khóe miệng khẽ nhếch, hắn khổ não nhìn cậu: " Ha, ngay từ đầu vốn dĩ tôi nên nhớ rằng, cậu cũng mang họ Mạc, là con nợ của tôi. Vậy nên, việc muốn chủ nợ biến mất để bản thân nhẹ gánh nặng là việc anh em các người nên làm nhỉ? "
Dứt lời vừa rồi, đại não cậu dường như chẳng thể tiếp nhận được thêm thông tin gì nữa. Mạc Vũ mở to mắt, sống mũi có hơi cay, ánh mắt khi nãy đã nhuộm màu ứng đỏ, cậu nhìn hắn.
Nhậm Thần lại tiếp tục: " Bất ngờ lắm à? Có muốn hỏi vì sao tôi lại biết không? Mạc Vũ, anh trai của cậu không an phận, nói thật tôi không có ý khiến cậu ta biến mất. Nhưng xem ra tôi đã quá dễ dãi rồi nhỉ? "
Mạc Vũ hoảng loạn, muốn tiến đến gần hơn để giải bày, nhưng lại chỉ có thể đứng yên đó, rơi lệ mà cầu xin: " Không! Nhậm Thần, xin anh! Anh hai chỉ nhất thời thiếu suy nghĩ, anh ấy không xấu, anh ấy chắc chắn không có ý sẽ làm hại anh đâu. Đừng, em, là, là vì em nên anh hai mới làm việc thiếu suy nghĩ như vậy, tất cả là tại em, anh—"
Nhậm Thần cười lớn: " Hahahahaha! Không có ý làm hại tôi? Mẹ nó, cậu có biết tên khốn đó đã làm những gì không? Anh hai? Cậu ta suýt nữa đã lấy luôn cái mạng này của cậu, nói tôi nghe xem? Không có ý hại nằm ở đâu? Ha, ngay cả kế hoạch bí mật chỉ có vài người biết của tôi, anh hai cậu cũng mò tới được. Vậy cậu nói tôi nghe, như vậy là thiếu suy nghĩ rồi à? Theo tôi thấy thì cậu ta đã lên sẵn một bản kế hoạch dài hạn, để giết cho bằng được tôi ấy nhỉ? Mạc Vũ à Mạc Vũ, cậu vì sao lại ngốc nghếch đến vậy? "
Mạc Vũ khi này chỉ biết bất lực phản kháng:" E, em."
Nhìn thấy bộ dạng của Mạc Vũ, Nhậm Thần vẫn là không muốn đả động thêm, hắn khi này vẫn nói nhưng lời cay độc, nhưng ngữ khí đã giảm đi vài phần: " Mạc Vũ, tôi có đủ chứng cứ để tống cổ cậu ta vào tù, hoặc sẽ xử lý theo cách của riêng tôi. Cậu thấy thế nào? Hửm! "
Mạc Vũ nức nở, cậu thật sự rất sợ những lời hắn nói sẽ thành sự thật: " E, em hức xin anh, em sẽ làm mọi thứ, ức xin anh! Em chỉ còn mỗi anh hai là người thân thôi, hức, em xin anh hãy tha cho anh ấy, ức."
Cậu chỉ biết quỳ xuống cầu xin anh, Mạc Vũ biết Nhậm Thần là người nói được làm được, cũng là người không dễ thương lượng, lại biết rằng bản thân hiện tại vốn dĩ chẳng xứng đáng để cầu xin hắn, cơ thể ốm yếu khóc lóc đau thương trước mặt này khiến lòng hắn khó chịu vô cùng, Nhậm Thần bóp chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ, sau đó thở hắc ra một hơi.
Hắn nhíu này: " Cậu bây giờ ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu. "
Lau đi dòng lệ đang rơi trên má, Mạc Vũ khó khăn đáp: " Vâng, ức, em thật sự xin lỗi."
Ngay sau khi Mạc Vũ rời khỏi phòng, hắn mới có thể giải phóng con ác thú bên trong mình, trực tiếp bóp nát ly sữa ấm cậu vừa mang vào thành từng mảnh vụn. Miểng ly sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay, máu cứ thế tuôn trào không ngừng, hắn vẫn chẳng mảy may để tâm, dường như chỉ khi như thế, hắn mới có thể bình ổn lại tâm trạng của bản thân. Bỗng đi một lúc lâu sau, đến khi hắn hoàn toàn mệt mỏi với đống hỗn độn trong đầu mình, Nhậm Thần một lần nữa nhìn vào khoảng không vô định, như đang phải đi một con đường khác ngoài dự định ban đầu.
[ Nhậm Húc vui vẻ cười lớn: " Haha, ta biết rằng ngay cả khi con không muốn gặp ta, cũng sẽ đến dự buổi tiệc này mà. "
Nhậm Thần ứng phó với màn xuất hiện bất ngờ, từ người cha đáng kính: " Vậy thì Nhậm lão gia cũng khá hiểu con đó chứ. "
Nhậm Húc vỗ vai hắn, miệng vẫn giữ ý cười:" Con trai à! Ta là ba của con, ít nhiều gì cũng sẽ hiểu thôi. Còn có, hôm nay không thấy cậu trợ lý đi cùng con nữa nhỉ? "
Nhậm Thần thuận miệng trả lời: " A Lý phải quay về công ty, ở đó xảy ra chút chuyện cần giải quyết. "
Nhậm Húc tiếp lời: " Haha, ra là vậy. "
Nhậm Thần hỏi: " Vâng, ba định khi nào th—"
Còn chưa nghe hết câu hỏi, như nhận ra điều gì đó, Nhậm Húc vội lên tiếng: " Nhưng ta nhớ, cậu trợ lý của con, họ Mạc mà nhỉ? "
Nhậm Thần: "!! " ]
…
Hắn trầm ngâm lái xe quay trở về dinh thự, lòng lại dấy lên một cảm giác rất khó tả. Ban đầu, hắn chỉ muốn mau chóng đem cậu cất đi, muốn bản thân không cần để tâm đến, mãi cho đến khi nghe được những lời đó từ Nhậm Húc, hắn mới chợt ngộ ra, hóa ra chỉ cần nghe người mà bản thân cảnh giác nhất, nhắc đến cậu dù chỉ là một cái họ. Cũng đủ khiến lòng hắn bồn chồn khôn nguôi, đây chính xác là vì sao?
Khoảng không ưu tư cứ thế lan rộng khắp nẻo đường, hắn mang một cổ khí tức rối bời hòa vào dòng xe đông đúc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nhịp đập tim mình lại nhanh đến thế, cũng là lần đầu cảm thấy, thứ hắn vẫn luôn giữ bên mình, lại sắp không thể giữ nổi.
…----------------…
Ngó thấy Nhậm Thần quay trở về, Trương Lý nhanh chóng đón tiếp: " Ông chủ! "
Bầu không khí ẩm ướt, se lạnh của tháng 8 mưa nhiều ở thượng hải như được Nhậm Thần một thân ôm trọn về dinh thự, vẻ mặt lạnh băng ấy đã quay trở lại. Hắn đảo mắt qua loa, như đang xem xét sự thay đổi của căn nhà, dẫu chẳng hề thốt ra tiếng nhưng khí tức người này khiến ai ai cũng phải cúi đầu run rẩy. Mạc Vũ không nói gì, chỉ an phận im lặng đứng chào hắn, Nhậm Thần nhất thời cau mày khó chịu, sau đó cứ vậy mà lướt qua nhau như chưa từng có chút mật ngọt nào. Ngày tháng ấy đối với hắn chỉ như hạt cát giữa sa mạc, chẳng hề khác biệt. Khoảnh khắc hắn lướt qua, đã nhìn cậu bằng ánh mắt sắt lạnh trước giờ chưa từng có.
Cậu biết, hiện tại mọi chuyện đã đi vào đường cùng, cậu của hơn một tháng vừa qua chẳng khác nào đang lợi dụng hắn cả. Lợi dụng tình cảm của hắn, thừa cơ lúc hắn chẳng nhớ gì mà dùng sức ôm chặt lấy không buông, ỷ lại và ích kỷ. Nhưng dù tất cả chỉ là thừa cơ đục nước béo cò, dù cho tất cả những gì cả hai làm cùng nhau đều là giả, nhưng tình cảm cậu dành cho hắn là thật. Cậu biết bản thân không nên có loại tình cảm này, cậu biết và đã tự chấp nhận tất cả một cách âm thầm, nhưng dẫu sao thì thực tế vẫn quá đau lòng.
…
*Cạch * Tiếng mở cửa vang lên, Mạc Vũ nhẹ chân bước vào phòng.
Như thói quen của hơn một tháng vừa rồi, cậu vẫn luôn vào phòng hắn và không gõ cửa. Nhậm Thần đang ngã người trên sofa, nghe được động tĩnh vừa rồi chỉ khẽ mở mắt nhìn cậu, ánh mắt này vẫn luôn chứa đầy sự chán ghét, cậu thận trọng tiến đến đặt nhẹ ly sữa còn ấm xuống bàn, mặc dù biết rằng người trước mặt đang rất chán ghét mình, nhưng cậu vẫn muốn gặp, vẫn muốn nhớ và vẫn còn nhớ những cái ôm khi đêm xuống. Kể từ khi hắn nhớ lại mọi chuyện, đã dứt khoát giữ khoảng cách với cậu, xây lên một bức tường vừa cao vừa dày, ngay cả khi tay cậu rỉ máu vì phải cực lực phá bỏ, nhưng bức tường ấy vẫn sừng sững như thế.
Nhậm Thần im lặng, hắn chỉ đưa mắt nhìn mọi hành động của cậu và chẳng nói gì.
Mạc Vũ khó xử, ấp úm: " Em, mang sữa ấm đến cho anh."
Hắn là người thẳng tính, liền không ngần ngại mà hỏi thẳng Mạc Vũ: " Cậu muốn nói gì? "
Mạc Vũ như được trao cơ hội, tuy thế vẫn rất hồi hộp, cậu nói khi tâm trạng đang rất căng thẳng: " Thời gian qua, em xin lỗi vì đã vi phạm quy tắc ban đầu giữa chúng ta, là một con nợ, em không nên có ý nghĩ đó với anh mới phải. Em, em xin lỗi. "
Cậu khẽ ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn có vẻ vẫn còn muốn nghe, Mạc Vũ lại nói: " Còn có, trong suốt hơn một tháng vừa qua, những món đồ anh mua cho em, em sẽ trả lại tất cả. Số tiền trong thời gian này anh dành cho em, em cũng sẽ tìm cách trả lại cho anh."
Nhậm Thần khi này nhíu mày, hắn khó chịu hỏi: " Cậu chỉ đến đây và nói những điều này? "
Mạc Vũ đáp: " Vâng. "
Nhậm Thần nhướng mày hỏi cậu một câu, và tiếng ’ vâng ’ đó đã kết thúc tất cả. Hắn thôi mong đợi, cũng chẳng cần biện minh bất cứ điều gì để bảo vệ cậu. Ngay khoảnh khắc cậu bước vào phòng, hắn đã rất mong cậu sẽ nói với hắn những lời khác, không phải những câu xin lỗi và cam kết bồi thường này. Hắn muốn chỉ cần cậu có thể tự bảo vệ mình một lần, chỉ cần cậu bảo tất cả đều không liên quan đến cậu. Hắn chắc chắn sẽ bảo hộ cậu mãi mãi, cậu lại phủ nhận mọi thứ đã có giữa hai người họ, một cách đầy dứt khoát như thế. Nhậm Thần ngã người cười một cách đầy trào phúng, tiếng cười hòa lẫn sự bất lực và bực tức, hắn sau đó hít lấy một hơi thật sâu, như thể đang tự trấn áp bản thân không thể hái mất bông hoa đang ủ rũ trước mặt mình. Hắn đặt lên người cậu một ánh nhìn đầy vẻ ấm ức, ánh mắt ấy như nói rằng chỉ cần cậu ngay bây giờ đến ôm hắn một cái, quãng đời về sau chẳng cần lo được mất gì nữa cả. Đôi mày nhíu chặt, Nhậm Thần không nhịn được cuối cùng vẫn là chọn cách nói ra.
Hắn khó chịu bộc bạch: " Nói xem cậu sẽ trả bằng cách nào? Bao lâu? Cậu nói xem những thứ đó đối với tôi có quan trọng không? Cậu có nhớ bản thân vì sao lại đến đây không vậy? Mạc Vũ, cậu đúng là khiến cho người khác tức đến muốn bóp chết cậu ngay lập tức đấy! "
Mạc Vũ phát hoảng: " Em "
Khóe miệng khẽ nhếch, hắn khổ não nhìn cậu: " Ha, ngay từ đầu vốn dĩ tôi nên nhớ rằng, cậu cũng mang họ Mạc, là con nợ của tôi. Vậy nên, việc muốn chủ nợ biến mất để bản thân nhẹ gánh nặng là việc anh em các người nên làm nhỉ? "
Dứt lời vừa rồi, đại não cậu dường như chẳng thể tiếp nhận được thêm thông tin gì nữa. Mạc Vũ mở to mắt, sống mũi có hơi cay, ánh mắt khi nãy đã nhuộm màu ứng đỏ, cậu nhìn hắn.
Nhậm Thần lại tiếp tục: " Bất ngờ lắm à? Có muốn hỏi vì sao tôi lại biết không? Mạc Vũ, anh trai của cậu không an phận, nói thật tôi không có ý khiến cậu ta biến mất. Nhưng xem ra tôi đã quá dễ dãi rồi nhỉ? "
Mạc Vũ hoảng loạn, muốn tiến đến gần hơn để giải bày, nhưng lại chỉ có thể đứng yên đó, rơi lệ mà cầu xin: " Không! Nhậm Thần, xin anh! Anh hai chỉ nhất thời thiếu suy nghĩ, anh ấy không xấu, anh ấy chắc chắn không có ý sẽ làm hại anh đâu. Đừng, em, là, là vì em nên anh hai mới làm việc thiếu suy nghĩ như vậy, tất cả là tại em, anh—"
Nhậm Thần cười lớn: " Hahahahaha! Không có ý làm hại tôi? Mẹ nó, cậu có biết tên khốn đó đã làm những gì không? Anh hai? Cậu ta suýt nữa đã lấy luôn cái mạng này của cậu, nói tôi nghe xem? Không có ý hại nằm ở đâu? Ha, ngay cả kế hoạch bí mật chỉ có vài người biết của tôi, anh hai cậu cũng mò tới được. Vậy cậu nói tôi nghe, như vậy là thiếu suy nghĩ rồi à? Theo tôi thấy thì cậu ta đã lên sẵn một bản kế hoạch dài hạn, để giết cho bằng được tôi ấy nhỉ? Mạc Vũ à Mạc Vũ, cậu vì sao lại ngốc nghếch đến vậy? "
Mạc Vũ khi này chỉ biết bất lực phản kháng:" E, em."
Nhìn thấy bộ dạng của Mạc Vũ, Nhậm Thần vẫn là không muốn đả động thêm, hắn khi này vẫn nói nhưng lời cay độc, nhưng ngữ khí đã giảm đi vài phần: " Mạc Vũ, tôi có đủ chứng cứ để tống cổ cậu ta vào tù, hoặc sẽ xử lý theo cách của riêng tôi. Cậu thấy thế nào? Hửm! "
Mạc Vũ nức nở, cậu thật sự rất sợ những lời hắn nói sẽ thành sự thật: " E, em hức xin anh, em sẽ làm mọi thứ, ức xin anh! Em chỉ còn mỗi anh hai là người thân thôi, hức, em xin anh hãy tha cho anh ấy, ức."
Cậu chỉ biết quỳ xuống cầu xin anh, Mạc Vũ biết Nhậm Thần là người nói được làm được, cũng là người không dễ thương lượng, lại biết rằng bản thân hiện tại vốn dĩ chẳng xứng đáng để cầu xin hắn, cơ thể ốm yếu khóc lóc đau thương trước mặt này khiến lòng hắn khó chịu vô cùng, Nhậm Thần bóp chặt tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Mạc Vũ, sau đó thở hắc ra một hơi.
Hắn nhíu này: " Cậu bây giờ ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu. "
Lau đi dòng lệ đang rơi trên má, Mạc Vũ khó khăn đáp: " Vâng, ức, em thật sự xin lỗi."
Ngay sau khi Mạc Vũ rời khỏi phòng, hắn mới có thể giải phóng con ác thú bên trong mình, trực tiếp bóp nát ly sữa ấm cậu vừa mang vào thành từng mảnh vụn. Miểng ly sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay, máu cứ thế tuôn trào không ngừng, hắn vẫn chẳng mảy may để tâm, dường như chỉ khi như thế, hắn mới có thể bình ổn lại tâm trạng của bản thân. Bỗng đi một lúc lâu sau, đến khi hắn hoàn toàn mệt mỏi với đống hỗn độn trong đầu mình, Nhậm Thần một lần nữa nhìn vào khoảng không vô định, như đang phải đi một con đường khác ngoài dự định ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất