Chương 11: Dự định
Có lần đầu, tựu có lần sau. Lần sau đúng như Lý Lân kế hoạch như vậy, hắn đem Khải Nguyên đè nặng, ngược thích, xong việc đem người tẩy sạch, thỏa mãn ôm ngủ, trước khi ngủ còn nghe Khải Nguyên xuýt xoa rên rỉ. Lý Lân cười trộm, một câu ngươi hiểu được kỹ thuật của ngươi tốt đến như thế nào rồi đi, đem Khải Nguyên miệng nghẹn trụ.
Lý Lân mới không thừa nhận, hắn cũng là không có kinh nghiệm đi khai bao đâu. Hắn đã xem qua thư tịch, nhưng từ hình vẽ bên trong đó đưa ra đời thật, này muốn thử nghiệm thử nghiệm. Lần đầu đem Khải Nguyên thử một lần, có vẻ như không được suôn sẻ. Lần sau hắn lại tái cố gắng, hẳn là không việc gì... đi?
Lý Lân có chút mông lung. Nếu như hắn lại làm tạp, kia lại đi tỉ mỉ nghiên cứu một lần, rồi lại đem kinh nghiệm đến thử một lần lên người Khải Nguyên. Nhiều vài lần hẳn là sẽ thông.
A a, còn có thể cùng Khải Nguyên thử nghiệm vài lần, nghĩ tới có điểm kích động.
Lại thêm chính mình đem Khải Nguyên truy tới tay, ăn vào miệng, người khác sẽ không thể giành với hắn. Nữ nhân không thể, nam nhân càng không.
Lý Lân nghĩ, hắn hạnh phúc.
***********************************
Một lần xuất chinh này, thời gian kéo dài gần cả năm. Cũng gần cả năm Lý Lân ở trong quân, không hồi thành phủ của mình.
Cũng đã hơn nửa năm, hai người âm thầm duy trì mối quan hệ đó, không nói cho ai, cũng che che giấu giấu. Khải Nguyên sợ phụ thân của hắn biết, đem hắn trừu nhất đốn roi, vì Lý Lân thân phận trong mắt phụ thân hắn là không thể để thần tử làm ra loại chuyện này, nhưng hắn liền làm, cũng là thích phải người kia. Phụ thân một khi phát hiện ra, hắn đừng nghĩ ở trong doanh, liền đi qua doanh khác đóng binh đi.
Khải Nguyên nghĩ tới làm thế nào thuyết phục người nhà, cảm thấy đầu đau không dứt.
Nghĩ một lúc quá mệt mỏi, Khải Nguyên liền đem việc ném sau đầu. Nếu bị hỏi, hắn sẽ thành thật mà nói. Biên lời nói dối, đại ca hắn nhất định phát hiện ra. Hắn nhưng mà rất dở nói dối. Thành thật khai báo, bị đánh nhất đốn roi rồi xong, kia liền hảo, không cần lo lắng nhiều việc sau đó.
Này nửa năm, không ai nói với ai điều gì quá lãng mạn. Lời hứa là một việc rất xa xôi. Nhưng bọn họ liền biết, trước mắt khốn cục muốn giải.
- Ta sẽ về quản thành. – Lý Lân liền lên tiếng.
- Không tiếp tục ở tại doanh sao? – Khải Nguyên nghe Lý Lân nói hắn muốn rời đi, có điểm không nỡ.
- Cũng phải lộ diện để bọn họ bớt nói ra nói vào. – Lý Lân thở dài – Ta vẫn không quá thích cùng bọn họ dây dưa, lần này nếu về, có lẽ cần cải tổ một vài thứ.
Khải Nguyên xoay người, một tay vòng qua eo Lý Lân:
- Ngươi muốn cải thành gì?
- Cái gì vướng tay chân liền cải. Luật pháp, nhân tài, điền sản, dân chúng địa vị. Người yên tâm, sẽ không cải ra tệ hại hơn.
- Hảo, ta ủng hộ ngươi.
Cho Lý Lân một cái vỗ vai ủng hộ, Khải Nguyên lên tiếng:
- Nhưng có những chuyện những lão đại thần mới là người có kinh nghiệm, ngươi cũng đừng tùy hứng.
- Ta biết.
Lúc đầu Lý Lân đã vài lần tùy hứng, kết quả đều là bị không mặt mũi gì bác bỏ. Hắn lúc đó còn hoang mang sợ hãi sai lầm, cho tới hiện tại bắt đầu gan lớn, bắt đầu bác bỏ ý kiến của đám người thủ cựu kia. Phụ hoàng của hắn có rất nhiều chính sách không dùng được, hắn không thích, nên hắn muốn bỏ. Lúc này nếu còn có người đem tiên hoàng áp hắn, đừng trách hắn hạ nặng tay. Trước kia thành trì còn ít, nhân tài còn thiếu, hắn mới phải dùng bọn họ, lúc này tình huống thay đổi, hắn cũng đã có thể lựa chọn cho bọn họ sớm ngày về hưu.
- Có vài người cứ hễ ta nói ra cái gì bọn họ lại bác bỏ ta. Không từ sớm thay đổi, cho tới hiện tại mới lo lắng bàn ra tán vào, ta không thích.
Khải Nguyên gật đầu. Hắn có lần vì công việc liền tiếp xúc qua nhóm văn quan kia, phát hiện có vài người làm hắn khó chịu.
- Liền đem bọn họ đổi đi. – Lý Lân buông ra một câu.
- Haha. Ngươi làm vậy không chừng lại mang tiếng qua cầu rút ván.
- Để bọn họ ở lại, họa càng thêm họa. Hiện tại chúng ta cần nhân tài, nhân lực, cần trên dưới quân dân đều một lòng hướng về một phía, cho nên không thể để kẻ khác làm loạn.
Khải Nguyên lại gật đầu xem như ủng hộ.
- Ta không phải văn quan, ta không biết đề ra mưu lược gì. Nhưng nếu có chuyện gì không vui, có thể nói với ta.
Lý Lân bật cười, hôn Khải Nguyên một cái, rồi nhìn Khải Nguyên ở khoảng cách rất gần:
- Hảo.
- Nếu không có sự, ta sẽ cố gắng mỗi tháng đến nhìn ngươi.
Lần này một năm xuất chinh, Lý Lân lấy cớ thân chinh đem binh lính đến giúp cho nên mới có thể lợi dụng khe hở quân luật đến cùng Khải Nguyên ở chung một chỗ. Như hắn về xử lý chính vụ, hắn liền thành "quan văn", không thuộc quân đội quản lý, cho nên sẽ phải tuân thủ điều luật quân doanh trọng địa, ngoại nhân cấm vào. Tuy rằng Lý Lân lấy thân phận chủ công đến doanh thăm tướng sĩ là hoàn toàn có thể, nhưng nếu Lý Lân ngủ lại một đêm, hoặc là đi lều riêng của vị tướng nào, này đều thực không hợp thói thường, ngoại nhân lập tức biết bọn họ có quan hệ. Mà Khải Nguyên là tướng, thuộc quân đội quản lý, cho nên muốn tự tiện ra khỏi doanh đều phải xin nghỉ. Xin nghỉ dài ngày không được, chỉ có thể mỗi tháng xin nghỉ một hai ngày.
- Ta vẫn có thể lấy cớ thân chinh đến doanh.
Nghe Lý Lân nói, Khải Nguyên biết Lý Lân không muốn đi, chỉ là hoàn cảnh không cho phép bọn họ tiếp tục dây dưa mà bỏ quên trách nhiệm. Tuy nhiên thân chinh rất mệt nhọc, Lý Lân nếu ở doanh, việc trong thành không nắm được, không biết có ra nội gian hay lộng quyền hay không. Khải Nguyên chợt nhớ trong sách sử cũng có vài vị đế vương thân chinh, chỉ là bọn họ là làm như thế nào đó, sử quan không ghi lại. Khuyên Lý Lân không đến doanh, Khải Nguyên không muốn, nhưng giữ Lý Lân lại, Khải Nguyên lo lắng chuyện này hội ảnh hưởng không tốt.
Cái hắn làm cũng chỉ là không ràng buộc người kia, làm hết phận sự của mình mà thôi.
Khải Nguyên bất chợt ôm Lý Lân một cái thật chặt.
- Ta sẽ nhanh chóng đem thiên hạ đánh xuống cho ngươi.
- Không được liều! – Lý Lân nghĩ đến Khải Nguyên vì muốn thắng mà liều mạng, lập tức nói.
- Hảo, ta sẽ không đem mệnh ra cược.
- Cam kết với ta.
- Ngươi cũng cam kết với ta không được sinh bệnh. Còn như văn quan nếu có bắt nạt ngươi, ngươi tay cầm trọng binh, có thể đem bọn họ dẹp.
Trong ấn tượng của Khải Nguyên, văn quan là một đám ma quỷ miệng lưỡi ngụy biện, thích đem nhiệt tình của kẻ khác hút sạch. Hắn lúc này cũng đương tướng quân, chỉ dưới cha hắn với anh trai hắn, lại cùng Lý Lân có quan hệ lương hảo, xem như là cánh tay đắc lực của Lý Lân. Lý Lân lúc này chính là tay cầm trọng binh, muốn dẹp ai liền có thể dẹp, không cần phải nhẫn nhịn.
Lý Lân bật cười. Khải Nguyên thực ngây thơ, nói tình thoại lại khoác da chính thoại, làm người không nhịn được muốn cười.
Lý Lân lựa chọn ở hậu phương không tiếp tục can thiệp chiến sự, này là do hoàn cảnh thay đổi.
Gần sáu năm, hắn từ một người không có bao nhiêu nhân tài trợ giúp, lúc này nhân tài đã đến đông đúc, có võ tướng, có mưu sĩ, có nội chính năng thần. Đã có người chuyên đương võ tướng, Lý Lân nếu can thiệp vào, bọn họ hội bó tay bó chân. Hơn nữa chính Lý Lân, khả năng mưu lược cũng không bằng trong quân quân sư, võ công không cao không thể làm tướng, hơn nữa hắn cũng không thể thường xuất đầu đi tiên phong vì thuộc hạ nhất định sẽ muốn bảo hộ hắn thật kỹ, quá hung hăng chỉ làm cho mưu kế hỏng bét. Cho nên trước kia Lý Lân ở trong quân có thể cổ vũ sĩ khí, bây giờ thì không cần làm như vậy nữa.
Cái sau này Lý Lân sẽ làm, đó là đương một phương chủ nhân, không cần thượng chiến trường, nhưng cần hiểu biết điều tiết nội ngoại. Lúc này vị trí của hắn ở trong quân đã thay đổi, Lý Lân nghĩ, cũng đến lúc mình cần làm một cái gì đó khác, chuẩn bị cho tương lai.
Chỉ là cái cảm giác rời bỏ một việc đã từng yêu thích, cũng đã từng thông thạo, có chút khó chịu mà thôi.
Lại có, trước kia đất đai thành trì không có, quân đội có thể ăn đói có thể mặc rét, nhưng hiện tại nếu như vẫy duy trì như vậy, chiến lực sụt giảm, cũng có phần bạc đãi quân nhân, cho nên Lý Lân cảm giác cho dù mình không đích thân thượng chiến trường, mình cũng là một quân lính, chỉ là ở vị trí quân nhu mà thôi.
********************************
Một đoạn thời gian, Lý Lân ngồi chung với các quan khác xem xét công văn, thường xuyên đột nhiên nghĩ tới cái gì liền cười tủm tỉm. Hắn cười nhiều đến mức người bên cạnh cũng nhận ra. Những lão nhân thì chỉ vuốt râu gật đầu, còn như những người trẻ một chút, thấy hắn đột nhiên cười, sẽ có người lớn gan hỏi hắn, điện hạ, ngươi lại nghĩ đến cô nương nào a?
Hắn đúng là đang nghĩ tới người, nhưng không phải là cô nương.
- Ngươi không cần biết.
Lý Lân nói một câu khiến người khác trong bụng ngứa muốn hỏi mà không thể tái hỏi, để cho bọn họ nghẹn chết đi.
Chuyện ở bên ngoài, Lý Lân chỉ có thể biết được qua chiến báo cùng thư mà Khải Nguyên gửi riêng cho hắn. Nơi nào chiếm được thành trì, phá được quan ải, nơi nào phải cho người bố phòng, Khải Trung đều sẽ viết chiến báo, gửi về chủ thành, phần là báo cáo, phần là để xin chi viện nếu như có biến xảy ra.
Này một hôm, Lý Lân nhận được chiến báo, cũng nhận được một phong thư nhà.
"Phi Lăng quan đã đánh hạ cho ngươi. Khải Nguyên."
Này là thư nhà? Lý Lân xem xong mấy chữ Khải Nguyên viết cho hắn, không biết nên khóc hay cười mới tốt.
"Quân nhu đã gửi cho ngươi. Lân."
Lý Lân viết xong, nghĩ nghĩ, lại thêm một câu:
"Có đủ thịt, không cần tiết kiệm."
Ngụ ý ngươi nên ăn nhiều thịt. Lý Lân cảm thấy viết như vậy quá ít, hắn nghĩ mãi, cuối cùng nặn thêm ra được ba chữ:
"Ta rất khỏe."
Viết xong Lý Lân ngồi thừ ra, hắn không biết viết gì nữa bây giờ. Nhìn nét mực từ lúc còn ướt cho tới khi đã khô, Lý Lân cũng không nghĩ ra được hắn nên viết cái gì khác. Mặc kệ đi, Lý Lân đem phong thư niêm phong, cho người gửi đi, còn hắn lại quay lại với vấn đề làm hắn đau đầu mấy tháng nay, cải cách.
Lý Lân không quên, lần đầu tiên hắn gặp Quý Phương, hắn đã cam kết cái gì. Lý Lân rất ít khi cam kết một cái gì đó, vì hắn coi trọng lời hứa. Hắn cam kết với Quý Phương, quốc luật trăm năm, một điều luật không tuyển người thân tàn tật làm quan, hắn muốn cải. Lúc Lý Lân vừa nghĩ định cải cách một điểm này, hắn chợt nghĩ tới, nếu mình đem luật không cho phép nam nhân kết hôn cũng cải, kia thì thế nào?
Này một ý tưởng vừa lóe ra, thứ đầu tiên Lý Lân nghĩ tới không phải là vui vẻ hoan hỉ, mà là phiền toái. Rất nhiều phiền toái.
Quốc gia sơ hiện, ổn định lấy làm đầu. Này một điều luật vừa ra, có khả năng xuất hiện mầm mống tai họa. Nó không phải là luật tạo phúc cho bá tánh tại thời điểm này, nếu đột nhiên ban hành, dân chúng sẽ không ưa hắn châm biếm hắn, tạo thời cơ kẻ gian ở giữa châm ngòi ly gián, mất nhiều hơn được. Không chỉ có thế, này một điều luật, văn sĩ sẽ phản đối dữ dội, sẽ khiến cho thuộc hạ của hắn xoay lưng lại với hắn, như vậy thì chỉ có hỏng bét.
Cho nên, nếu muốn cải cách một điểm này, lúc này chỉ có thể làm chăn đệm, từ nơi khác xuống tay.
Chỉ là làm như thế nào đâu?
Lý Lân không thể nói với bất kỳ người nào, cho nên hắn liền mượn cớ muốn cải tổ lại điều luật về quy định tàn tật chi nhân không thể xuất sĩ kia, đi tìm Quý Phương cùng với nhóm văn thần hiểu biết luật pháp nội chính của hắn, mở lời thăm dò. Cũng may Quý Phương trước đó một đoạn thời gian cũng thực cấp lực, cho nên điều luật này không có mấy người phản đối. Nếu có người phản đối, cũng sẽ có kẻ khác lên tiếng nói đỡ.
Lý Lân họp bàn vài lần, liền đem quy định ban hành xong. Tốc độ này làm Lý Lân có chút líu lưỡi. Hắn còn cho rằng ban hành tân luật hội khó khăn, nhất là điều luật tổ tiên để lại, không nghĩ tới văn thần của hắn lại hoan hỉ với tân luật, bọn họ rất nhanh đem luật nghĩ hảo, soạn hảo, rồi thỉnh hắn cho phép bọn họ tiếp tục cải sửa thêm những điều khác.
Nhìn thấy văn thần hồ hởi, Lý Lân nghĩ, là vì thời cơ sao? Hiện tại quốc gia sơ hiện, cho nên nhóm người này liền muốn đem thứ mình am hiểu xuất ra, ghi dấu một bút, sau này liền có công lao?
Lý Lân âm thầm ghi nhớ. Muốn cải sửa luật pháp, trước hết cần nhân tài chịu cấp lực, phải đào ra người phù hợp với điều luật cần cải, nhưng bị cựu luật chèn ép mà đành mai một tài hoa, sau đó trọng dụng bọn họ, để bọn họ thể hiện chính mình. Thứ đến nhìn thời cơ, cần một thời gian để nhóm nhân tài kia đóng góp, cần thời gian để những kẻ xung quanh quen thuộc với bọn họ, đồng tình với bọn họ, mới có cái cớ để cải luật.
Đã có phương hướng, Lý Lân bắt đầu âm thầm nhìn xem có nơi nào có thể xuống tay, trong lúc hắn vẫn còn đang đương vị. Chăn đệm phải làm từ bây giờ, chờ sau vài năm nữa mọi việc thuận lý thành chương, kia liền đẹp.
Lý Lân mới không thừa nhận, hắn cũng là không có kinh nghiệm đi khai bao đâu. Hắn đã xem qua thư tịch, nhưng từ hình vẽ bên trong đó đưa ra đời thật, này muốn thử nghiệm thử nghiệm. Lần đầu đem Khải Nguyên thử một lần, có vẻ như không được suôn sẻ. Lần sau hắn lại tái cố gắng, hẳn là không việc gì... đi?
Lý Lân có chút mông lung. Nếu như hắn lại làm tạp, kia lại đi tỉ mỉ nghiên cứu một lần, rồi lại đem kinh nghiệm đến thử một lần lên người Khải Nguyên. Nhiều vài lần hẳn là sẽ thông.
A a, còn có thể cùng Khải Nguyên thử nghiệm vài lần, nghĩ tới có điểm kích động.
Lại thêm chính mình đem Khải Nguyên truy tới tay, ăn vào miệng, người khác sẽ không thể giành với hắn. Nữ nhân không thể, nam nhân càng không.
Lý Lân nghĩ, hắn hạnh phúc.
***********************************
Một lần xuất chinh này, thời gian kéo dài gần cả năm. Cũng gần cả năm Lý Lân ở trong quân, không hồi thành phủ của mình.
Cũng đã hơn nửa năm, hai người âm thầm duy trì mối quan hệ đó, không nói cho ai, cũng che che giấu giấu. Khải Nguyên sợ phụ thân của hắn biết, đem hắn trừu nhất đốn roi, vì Lý Lân thân phận trong mắt phụ thân hắn là không thể để thần tử làm ra loại chuyện này, nhưng hắn liền làm, cũng là thích phải người kia. Phụ thân một khi phát hiện ra, hắn đừng nghĩ ở trong doanh, liền đi qua doanh khác đóng binh đi.
Khải Nguyên nghĩ tới làm thế nào thuyết phục người nhà, cảm thấy đầu đau không dứt.
Nghĩ một lúc quá mệt mỏi, Khải Nguyên liền đem việc ném sau đầu. Nếu bị hỏi, hắn sẽ thành thật mà nói. Biên lời nói dối, đại ca hắn nhất định phát hiện ra. Hắn nhưng mà rất dở nói dối. Thành thật khai báo, bị đánh nhất đốn roi rồi xong, kia liền hảo, không cần lo lắng nhiều việc sau đó.
Này nửa năm, không ai nói với ai điều gì quá lãng mạn. Lời hứa là một việc rất xa xôi. Nhưng bọn họ liền biết, trước mắt khốn cục muốn giải.
- Ta sẽ về quản thành. – Lý Lân liền lên tiếng.
- Không tiếp tục ở tại doanh sao? – Khải Nguyên nghe Lý Lân nói hắn muốn rời đi, có điểm không nỡ.
- Cũng phải lộ diện để bọn họ bớt nói ra nói vào. – Lý Lân thở dài – Ta vẫn không quá thích cùng bọn họ dây dưa, lần này nếu về, có lẽ cần cải tổ một vài thứ.
Khải Nguyên xoay người, một tay vòng qua eo Lý Lân:
- Ngươi muốn cải thành gì?
- Cái gì vướng tay chân liền cải. Luật pháp, nhân tài, điền sản, dân chúng địa vị. Người yên tâm, sẽ không cải ra tệ hại hơn.
- Hảo, ta ủng hộ ngươi.
Cho Lý Lân một cái vỗ vai ủng hộ, Khải Nguyên lên tiếng:
- Nhưng có những chuyện những lão đại thần mới là người có kinh nghiệm, ngươi cũng đừng tùy hứng.
- Ta biết.
Lúc đầu Lý Lân đã vài lần tùy hứng, kết quả đều là bị không mặt mũi gì bác bỏ. Hắn lúc đó còn hoang mang sợ hãi sai lầm, cho tới hiện tại bắt đầu gan lớn, bắt đầu bác bỏ ý kiến của đám người thủ cựu kia. Phụ hoàng của hắn có rất nhiều chính sách không dùng được, hắn không thích, nên hắn muốn bỏ. Lúc này nếu còn có người đem tiên hoàng áp hắn, đừng trách hắn hạ nặng tay. Trước kia thành trì còn ít, nhân tài còn thiếu, hắn mới phải dùng bọn họ, lúc này tình huống thay đổi, hắn cũng đã có thể lựa chọn cho bọn họ sớm ngày về hưu.
- Có vài người cứ hễ ta nói ra cái gì bọn họ lại bác bỏ ta. Không từ sớm thay đổi, cho tới hiện tại mới lo lắng bàn ra tán vào, ta không thích.
Khải Nguyên gật đầu. Hắn có lần vì công việc liền tiếp xúc qua nhóm văn quan kia, phát hiện có vài người làm hắn khó chịu.
- Liền đem bọn họ đổi đi. – Lý Lân buông ra một câu.
- Haha. Ngươi làm vậy không chừng lại mang tiếng qua cầu rút ván.
- Để bọn họ ở lại, họa càng thêm họa. Hiện tại chúng ta cần nhân tài, nhân lực, cần trên dưới quân dân đều một lòng hướng về một phía, cho nên không thể để kẻ khác làm loạn.
Khải Nguyên lại gật đầu xem như ủng hộ.
- Ta không phải văn quan, ta không biết đề ra mưu lược gì. Nhưng nếu có chuyện gì không vui, có thể nói với ta.
Lý Lân bật cười, hôn Khải Nguyên một cái, rồi nhìn Khải Nguyên ở khoảng cách rất gần:
- Hảo.
- Nếu không có sự, ta sẽ cố gắng mỗi tháng đến nhìn ngươi.
Lần này một năm xuất chinh, Lý Lân lấy cớ thân chinh đem binh lính đến giúp cho nên mới có thể lợi dụng khe hở quân luật đến cùng Khải Nguyên ở chung một chỗ. Như hắn về xử lý chính vụ, hắn liền thành "quan văn", không thuộc quân đội quản lý, cho nên sẽ phải tuân thủ điều luật quân doanh trọng địa, ngoại nhân cấm vào. Tuy rằng Lý Lân lấy thân phận chủ công đến doanh thăm tướng sĩ là hoàn toàn có thể, nhưng nếu Lý Lân ngủ lại một đêm, hoặc là đi lều riêng của vị tướng nào, này đều thực không hợp thói thường, ngoại nhân lập tức biết bọn họ có quan hệ. Mà Khải Nguyên là tướng, thuộc quân đội quản lý, cho nên muốn tự tiện ra khỏi doanh đều phải xin nghỉ. Xin nghỉ dài ngày không được, chỉ có thể mỗi tháng xin nghỉ một hai ngày.
- Ta vẫn có thể lấy cớ thân chinh đến doanh.
Nghe Lý Lân nói, Khải Nguyên biết Lý Lân không muốn đi, chỉ là hoàn cảnh không cho phép bọn họ tiếp tục dây dưa mà bỏ quên trách nhiệm. Tuy nhiên thân chinh rất mệt nhọc, Lý Lân nếu ở doanh, việc trong thành không nắm được, không biết có ra nội gian hay lộng quyền hay không. Khải Nguyên chợt nhớ trong sách sử cũng có vài vị đế vương thân chinh, chỉ là bọn họ là làm như thế nào đó, sử quan không ghi lại. Khuyên Lý Lân không đến doanh, Khải Nguyên không muốn, nhưng giữ Lý Lân lại, Khải Nguyên lo lắng chuyện này hội ảnh hưởng không tốt.
Cái hắn làm cũng chỉ là không ràng buộc người kia, làm hết phận sự của mình mà thôi.
Khải Nguyên bất chợt ôm Lý Lân một cái thật chặt.
- Ta sẽ nhanh chóng đem thiên hạ đánh xuống cho ngươi.
- Không được liều! – Lý Lân nghĩ đến Khải Nguyên vì muốn thắng mà liều mạng, lập tức nói.
- Hảo, ta sẽ không đem mệnh ra cược.
- Cam kết với ta.
- Ngươi cũng cam kết với ta không được sinh bệnh. Còn như văn quan nếu có bắt nạt ngươi, ngươi tay cầm trọng binh, có thể đem bọn họ dẹp.
Trong ấn tượng của Khải Nguyên, văn quan là một đám ma quỷ miệng lưỡi ngụy biện, thích đem nhiệt tình của kẻ khác hút sạch. Hắn lúc này cũng đương tướng quân, chỉ dưới cha hắn với anh trai hắn, lại cùng Lý Lân có quan hệ lương hảo, xem như là cánh tay đắc lực của Lý Lân. Lý Lân lúc này chính là tay cầm trọng binh, muốn dẹp ai liền có thể dẹp, không cần phải nhẫn nhịn.
Lý Lân bật cười. Khải Nguyên thực ngây thơ, nói tình thoại lại khoác da chính thoại, làm người không nhịn được muốn cười.
Lý Lân lựa chọn ở hậu phương không tiếp tục can thiệp chiến sự, này là do hoàn cảnh thay đổi.
Gần sáu năm, hắn từ một người không có bao nhiêu nhân tài trợ giúp, lúc này nhân tài đã đến đông đúc, có võ tướng, có mưu sĩ, có nội chính năng thần. Đã có người chuyên đương võ tướng, Lý Lân nếu can thiệp vào, bọn họ hội bó tay bó chân. Hơn nữa chính Lý Lân, khả năng mưu lược cũng không bằng trong quân quân sư, võ công không cao không thể làm tướng, hơn nữa hắn cũng không thể thường xuất đầu đi tiên phong vì thuộc hạ nhất định sẽ muốn bảo hộ hắn thật kỹ, quá hung hăng chỉ làm cho mưu kế hỏng bét. Cho nên trước kia Lý Lân ở trong quân có thể cổ vũ sĩ khí, bây giờ thì không cần làm như vậy nữa.
Cái sau này Lý Lân sẽ làm, đó là đương một phương chủ nhân, không cần thượng chiến trường, nhưng cần hiểu biết điều tiết nội ngoại. Lúc này vị trí của hắn ở trong quân đã thay đổi, Lý Lân nghĩ, cũng đến lúc mình cần làm một cái gì đó khác, chuẩn bị cho tương lai.
Chỉ là cái cảm giác rời bỏ một việc đã từng yêu thích, cũng đã từng thông thạo, có chút khó chịu mà thôi.
Lại có, trước kia đất đai thành trì không có, quân đội có thể ăn đói có thể mặc rét, nhưng hiện tại nếu như vẫy duy trì như vậy, chiến lực sụt giảm, cũng có phần bạc đãi quân nhân, cho nên Lý Lân cảm giác cho dù mình không đích thân thượng chiến trường, mình cũng là một quân lính, chỉ là ở vị trí quân nhu mà thôi.
********************************
Một đoạn thời gian, Lý Lân ngồi chung với các quan khác xem xét công văn, thường xuyên đột nhiên nghĩ tới cái gì liền cười tủm tỉm. Hắn cười nhiều đến mức người bên cạnh cũng nhận ra. Những lão nhân thì chỉ vuốt râu gật đầu, còn như những người trẻ một chút, thấy hắn đột nhiên cười, sẽ có người lớn gan hỏi hắn, điện hạ, ngươi lại nghĩ đến cô nương nào a?
Hắn đúng là đang nghĩ tới người, nhưng không phải là cô nương.
- Ngươi không cần biết.
Lý Lân nói một câu khiến người khác trong bụng ngứa muốn hỏi mà không thể tái hỏi, để cho bọn họ nghẹn chết đi.
Chuyện ở bên ngoài, Lý Lân chỉ có thể biết được qua chiến báo cùng thư mà Khải Nguyên gửi riêng cho hắn. Nơi nào chiếm được thành trì, phá được quan ải, nơi nào phải cho người bố phòng, Khải Trung đều sẽ viết chiến báo, gửi về chủ thành, phần là báo cáo, phần là để xin chi viện nếu như có biến xảy ra.
Này một hôm, Lý Lân nhận được chiến báo, cũng nhận được một phong thư nhà.
"Phi Lăng quan đã đánh hạ cho ngươi. Khải Nguyên."
Này là thư nhà? Lý Lân xem xong mấy chữ Khải Nguyên viết cho hắn, không biết nên khóc hay cười mới tốt.
"Quân nhu đã gửi cho ngươi. Lân."
Lý Lân viết xong, nghĩ nghĩ, lại thêm một câu:
"Có đủ thịt, không cần tiết kiệm."
Ngụ ý ngươi nên ăn nhiều thịt. Lý Lân cảm thấy viết như vậy quá ít, hắn nghĩ mãi, cuối cùng nặn thêm ra được ba chữ:
"Ta rất khỏe."
Viết xong Lý Lân ngồi thừ ra, hắn không biết viết gì nữa bây giờ. Nhìn nét mực từ lúc còn ướt cho tới khi đã khô, Lý Lân cũng không nghĩ ra được hắn nên viết cái gì khác. Mặc kệ đi, Lý Lân đem phong thư niêm phong, cho người gửi đi, còn hắn lại quay lại với vấn đề làm hắn đau đầu mấy tháng nay, cải cách.
Lý Lân không quên, lần đầu tiên hắn gặp Quý Phương, hắn đã cam kết cái gì. Lý Lân rất ít khi cam kết một cái gì đó, vì hắn coi trọng lời hứa. Hắn cam kết với Quý Phương, quốc luật trăm năm, một điều luật không tuyển người thân tàn tật làm quan, hắn muốn cải. Lúc Lý Lân vừa nghĩ định cải cách một điểm này, hắn chợt nghĩ tới, nếu mình đem luật không cho phép nam nhân kết hôn cũng cải, kia thì thế nào?
Này một ý tưởng vừa lóe ra, thứ đầu tiên Lý Lân nghĩ tới không phải là vui vẻ hoan hỉ, mà là phiền toái. Rất nhiều phiền toái.
Quốc gia sơ hiện, ổn định lấy làm đầu. Này một điều luật vừa ra, có khả năng xuất hiện mầm mống tai họa. Nó không phải là luật tạo phúc cho bá tánh tại thời điểm này, nếu đột nhiên ban hành, dân chúng sẽ không ưa hắn châm biếm hắn, tạo thời cơ kẻ gian ở giữa châm ngòi ly gián, mất nhiều hơn được. Không chỉ có thế, này một điều luật, văn sĩ sẽ phản đối dữ dội, sẽ khiến cho thuộc hạ của hắn xoay lưng lại với hắn, như vậy thì chỉ có hỏng bét.
Cho nên, nếu muốn cải cách một điểm này, lúc này chỉ có thể làm chăn đệm, từ nơi khác xuống tay.
Chỉ là làm như thế nào đâu?
Lý Lân không thể nói với bất kỳ người nào, cho nên hắn liền mượn cớ muốn cải tổ lại điều luật về quy định tàn tật chi nhân không thể xuất sĩ kia, đi tìm Quý Phương cùng với nhóm văn thần hiểu biết luật pháp nội chính của hắn, mở lời thăm dò. Cũng may Quý Phương trước đó một đoạn thời gian cũng thực cấp lực, cho nên điều luật này không có mấy người phản đối. Nếu có người phản đối, cũng sẽ có kẻ khác lên tiếng nói đỡ.
Lý Lân họp bàn vài lần, liền đem quy định ban hành xong. Tốc độ này làm Lý Lân có chút líu lưỡi. Hắn còn cho rằng ban hành tân luật hội khó khăn, nhất là điều luật tổ tiên để lại, không nghĩ tới văn thần của hắn lại hoan hỉ với tân luật, bọn họ rất nhanh đem luật nghĩ hảo, soạn hảo, rồi thỉnh hắn cho phép bọn họ tiếp tục cải sửa thêm những điều khác.
Nhìn thấy văn thần hồ hởi, Lý Lân nghĩ, là vì thời cơ sao? Hiện tại quốc gia sơ hiện, cho nên nhóm người này liền muốn đem thứ mình am hiểu xuất ra, ghi dấu một bút, sau này liền có công lao?
Lý Lân âm thầm ghi nhớ. Muốn cải sửa luật pháp, trước hết cần nhân tài chịu cấp lực, phải đào ra người phù hợp với điều luật cần cải, nhưng bị cựu luật chèn ép mà đành mai một tài hoa, sau đó trọng dụng bọn họ, để bọn họ thể hiện chính mình. Thứ đến nhìn thời cơ, cần một thời gian để nhóm nhân tài kia đóng góp, cần thời gian để những kẻ xung quanh quen thuộc với bọn họ, đồng tình với bọn họ, mới có cái cớ để cải luật.
Đã có phương hướng, Lý Lân bắt đầu âm thầm nhìn xem có nơi nào có thể xuống tay, trong lúc hắn vẫn còn đang đương vị. Chăn đệm phải làm từ bây giờ, chờ sau vài năm nữa mọi việc thuận lý thành chương, kia liền đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất