Vì Ngươi Thay Đổi Thiên Hạ

Chương 21

Trước Sau
Khải Nguyên không có thời gian do dự lâu. Vừa mới ở phủ được một ngày, gặp mặt một số bạn bè thân hữu hiếm hoi ở kinh thành, nhìn qua những người trước kia cùng hắn cùng Lý Lân khởi nghĩa xong, hôm sau, Khải Nguyên liền thấy có bái thiếp gửi tới phủ của hắn, là của Lý Lân, muốn mời hắn ra bên ngoài đi dạo.

Khải Trung thấy bái thiếp đã bạo phát một trận. Hắn phải đi thuận thuận khí phụ thân, xong rồi cầm lên bái thiếp, đi gặp Lý Lân.

Lý Lân thấy Khải Nguyên, khuôn mặt bất giác giãn ra, rồi bất chợt cười một cái. Khải Nguyên nhìn thấy nụ cười đó, hắn lại thất thần, ngay lập tức lại ảo não vì cái gì mình vẫn như trước bị Lý Lân sắc dụ đây này?

Khải Nguyên chưa kịp ảo não lâu, hắn đã bị Lý Lân kéo đi.

Lý Lân kéo Khải Nguyên đi, đi một chút lại giảng một chút cố sự, nơi nào nơi nào, hắn cho người xây cái gì, đập bỏ cái gì. Nơi kia là trường học, nơi này là y quán, một khoảnh đất kia liền là khu phố cho các thương nhân buôn bán, nhất nhất đều nói ra.

- Ta hai năm qua gặp được mấy cái nhân tài, là bọn họ đề ra ý kiến này. Ta thấy ý tưởng hay, cho nên liền làm.

Lý Lân dẫn Khải Nguyên đi một lúc, liền mua một bao đồ ăn vặt. Hắn vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt, lại cho Khải Nguyên giảng chuyện xưa, làm Khải Nguyên nhìn nhiều hai mắt.

Một đại nam nhân, một hoàng đế, cư nhiên như vậy thích ăn vặt, còn như vậy thoải mái bừa bãi? Khải Nguyên nhìn một lúc, hình ảnh năm nào đó lại chập lại làm một.

Hắn dời ánh mắt đi, lại quan sát xung quanh.

Lý Lân đi một lúc, kéo Khải Nguyên vào trong một tửu quán dùng bữa ngắm hồ nghe đàn khúc. Khải Nguyên cũng nguyện đi theo, không dấu vết quan sát Lý Lân, cũng quan sát tình huống xung quanh.

Lý Lân dù sao cũng là hoàng đế, cho dù xung quanh có thị vệ, nhưng hắn là ở gần Lý Lân nhất, hắn ít nhiều gì cũng phải đương một hảo hộ vệ, hộ Lý Lân an toàn.

May mắn, Khải Nguyên nghĩ nhiều. Này một đường vô kinh vô hiểm, bọn hắn dùng bữa cũng không nửa đường nhảy ra một kẻ khua môi múa mép đòi ám sát hoàng đế.

Chỉ là Khải Nguyên lại nhìn thấy Lý Lân đối với đồ ngọt thực chấp nhất.

Khải Nguyên thấy được Lý Lân gọi rất nhiều đồ ăn. Gọi nhiều đồ ăn thì không nói làm gì, đằng này Lý Lân một mình, ăn hết chừng đó đồ ăn, dáng vẻ còn chưa thỏa mãn, lại gọi thêm đồ ngọt.

Khải Nguyên nhìn Lý Lân các ngón tay tao nhã, lộ ra vẻ quý khí nhưng tốc độ gặm đồ ngọt kinh người, hắn buộc phải lên tiếng:

- Lân, ăn nhiều đồ ngọt thực không tốt.

Lý Lân nghe được, cau mày:

- Ta thích.

Khải Nguyên thực không muốn đả kích Lý Lân, nhưng quá béo là bệnh, hắn không thể để Lý Lân cứ như vậy ăn.

- Lân, ngươi béo ra. Ta không còn thấy được xương cốt của ngươi ở đâu.

Lần trước nủa đêm hắn trèo giường ngủ, có sờ qua Lý Lân. Trước kia còn có cơ có thịt, thỉnh thoảng sờ được xương cốt, ngày hôm đó thứ hắn sờ tới được chỉ toàn là mỡ, làm hắn cảm thấy cả người đều không thích hợp.

Lý Lân nghe xong, một bộ dạng tức giận nhìn Khải Nguyên:

- Ta còn có thể làm cái gì? Ta mệt mỏi không thể tìm ai, chỉ có thể nếm chút đồ ăn, thầm nghĩ cho chính mình tẩm bổ, hội có thể sống sót xuống. Nếu ta không ăn, ta đã nghĩ ta có thể nhịn đói tới chết.

- Không được!

- Cho nên đây là ngươi liền cản ta ăn?

- Lân, ngươi ăn đủ rồi, còn ăn nữa sẽ không tốt. Những thứ này nếu còn dư liền gói lại, cho khất cái ăn đi.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên, Khải Nguyên cũng không nhượng bộ, nhìn lại Lý Lân. Cuối cùng Lý Lân đành gọi người gói lại đưa cho khất cái, còn chính mình mất hứng đi ra bên ngoài. Khải Nguyên nhìn Lý Lân, hắn lo lắng Lý Lân béo ra, cho nên liền nghĩ, rủ Lý Lân đi cưỡi ngựa bắn cung, vận động vận động.

Lý Lân nghe Khải Nguyên rủ, hắn rất nhanh đồng ý, sau đó là theo Khải Nguyên đi chọn hai thất ngựa tốt, rồi đến một nơi vắng người, bắt đầu tranh đua.

Lý Lân không thắng. Không thắng, Lý Lân mất hứng, đòi đua lại. Lần thứ hai, hắn vẫn không thắng.

Thấy Lý Lân có vẻ khí thế hạ xuống, một bộ dạng không cam tâm, Khải Nguyên lại rủ Lý Lân bắn cung. Lần này, Lý Lân vẫn là không thắng.

Khải Nguyên nhìn ra được, Lý Lân có lẽ đã lâu không có vận động, có lẽ ở trong cung không có điều kiện, cho nên đối với những kỹ năng trước kia ở trong quân học được, Lý Lân còn nhớ, nhưng đã không còn linh hoạt như xưa.

Khải Nguyên vừa định mở miệng đề nghị một trò khác, Lý Lân đã hướng Khải Nguyên đòi hắn cùng mình đánh tay đôi. Đánh tay đôi, rất tốt. Đánh nhiều một chút hội có thể tự bảo vệ, cũng có thể giảm béo, Khải Nguyên thầm tưởng.

Cả khoản này, Lý Lân vẫn không thể thắng được Khải Nguyên.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên, trong lòng một trận nghiến răng hận. Không phải là ở trên chiến trường nhiều một chút sao, vì cớ gì cái gì cũng mạnh hơn mình? Kia mấy khối cơ vẫn là như trước cứng ngắc, làm hắn có khí muốn đánh cũng cảm thấy một trận tay chân đau.

Khải Nguyên thấy Lý Lân trong ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, hắn trong lòng liền nhuyễn. Mà thôi mà thôi, Lý Lân lâu ngày không vận động, hắn cũng không nên cùng hoàng đế so tài a, làm quá, hắn nhưng là không có chỗ tốt.

- Lân, hay là để ta chỉ ngươi một vài chiêu?

Mượn cớ truyền lại vài chiêu thức, cũng có thể khiến Lý Lân vận động giảm béo, cũng là tốt đi?

Hai người ở nơi đất trống, kẻ chăm chú học người chăm chú dạy, chẳng mấy chốc trời đã sụp tối. Lý Lân có chút không tha, nhưng vẫn là phải trở về.



Hắn trở về, trong bụng vẫn là có điểm không vui vẻ.

Ngươi ỷ ngươi là tướng quân gia cho nên toàn lựa chọn bắn cung cưỡi ngựa bày trận đánh tay đôi mà so với ta hử?

Kia để ta so với ngươi xử lý chính sự!

Lý Lân hậm hực, ngay trong đêm đó hắn lôi ra tấu chương, lôi ra thư tịch sách vở, từ trong trí nhớ của mình soạn xuống vài đạo khảo đề, toàn bộ đều là khảo chính sự, tỷ như xây dựng kinh thành thế nào, ở các châu huyện phải tuyển chọn quan lại ra làm sao, kinh thương phải quản lý thế nào, dân chúng, hộ khẩu, nông nghiệp, công nghiệp nhất nhất từng kiện đều bị Lý Lân soạn ra khảo đề, ngày hôm sau liền đem đưa cho Khải Nguyên.

Khải Nguyên nhìn trong tay hơn chục đạo khảo đề, hắn câm nín. Nhìn Lý Lân dương dương tự đắc, hắn không còn biết nói cái gì.

Chẳng phải là hôm qua hắn muốn Lý Lân vận động giảm béo một chút thôi sao, người này có cần phải khi dễ hắn đối với chính sự dốt đặc cán mai bằng cách ném cho hắn thứ này không?

Vừa nhìn đạo khảo đề thứ nhất, Khải Nguyên cảm thấy đầu đau dạ dày càng đau.

Hắn còn định chống chế, Lý Lân một câu cho hắn một tháng giải đề, giải không ra liền không có quả ngon ăn. Khải Nguyên đành nhận mệnh, ôm khảo đề về phủ làm, khiến cho hắn vài ngày liền còn phờ phạc cả người.

Này một trái, Khải Nguyên muốn trả lại!

Cho nên hắn lại viện các loại lý do, đem Lý Lân đi giảm béo.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua bốn tháng. Hai người tựa như đạt thành một hiệp nghị, vẫn như trước chơi đùa vui vẻ, hết chuyện liền về nhà, gặp chính sự thì xử lý, rảnh rỗi lại đi chơi đùa, cũng không ai làm ra việc quá phận, tựa như bằng hữu giống nhau.

Khải Nguyên không nhận ra, từ lúc nào hắn liền xem Lý Lân đối với mình ngang hàng. Có thể cùng mình bắn cung cưỡi ngựa, cùng ăn một bàn, sau đó lại thi nhau ra câu đố cho đối phương, một chút ngăn cách từ ban đầu, rất nhanh chóng bị Khải Nguyên ném ra sau đầu.

Này một hôm, Khải Nguyên lại cùng Lý Lân qua tay hơn năm mươi chiêu mới tạm thời xem như đã hòa. Khải Nguyên dừng tay, từ một bên cầm đến khăn mặt, còn cho Lý Lân một cái bình nước. Lý Lân trụ vững được trước gần năm mươi chiêu của Khải Nguyên, hắn thấy được Khải Nguyên nhìn hắn cố gắng, sắc mặt giãn ra, lộ ra ôn hòa. Lúc này Khải Nguyên đem bình nước đến cho hắn, không hiểu thế nào, lại lộ ra một cái thiển cười.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên một lúc rất lâu. Tim hắn không tự chủ được lại đập rộn.

Thật là, vào một ngày nhiều năm trước cũng là vì trong một sát na thấy Khải Nguyên cười một cái, hắn liền thú nhận, lần này vẫn là muốn giống như lần trước sao?

- Nguyên.

- Ân?

- Ta nghĩ, ta thích ngươi.

Khải Nguyên nhìn Lý Lân, thấy được Lý Lân trong ánh mắt phảng phất chỉ có mỗi mình mình.

Lý Lân nghĩ Khải Nguyên nghe không rõ, hắn lại nói:

- Ta chợt phát hiện ra, ta trước kia thích ngươi, bây giờ ta vẫn là thích ngươi.

Khải Nguyên nghe Lý Lân nói, hắn ngẩn ra, sau đó hắn lại cảm giác được thứ cảm xúc thỏa mãn cùng hân hoan mà rất lâu trước kia hắn cảm giác qua, nó chiếm trọn lấy người hắn.

- Ta biết hai năm qua rất nhiều thứ đổi thay, ngươi hẳn cũng có thay đổi, cho nên ta liền nghĩ, quá khứ liền quên đi, một lần nữa làm lại từ đầu.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên, hắn biết Khải Nguyên cũng nghĩ giống như hắn, nên mới cùng hắn như có như không, chỉ ở bên ngoài hẹn hò, xong việc liền ai về nhà nấy, không lại tiếp tục dính người như trước kia.

- Ta không nghĩ tới, này một lần làm lại, ta vẫn lại thích ngươi, bây giờ như thế nào cho tốt?

Khải Nguyên nhìn Lý Lân, cứ như vậy mà nhìn chăm chú thật lâu. Hắn thấy được, Lý Lân khuôn mặt chậm rãi ửng hồng.

Khải Nguyên bật cười, trước mắt lại nhòe đi.

Hắn nhận ra được, Lý Lân so với trước kia thêm rất nhiều sắc thái, có không ít mặt là mới lạ, hắn phải mất cả ngày mới kịp thích ứng, nhưng tận trong khung, vẫn là người mà hắn trước kia đã từng thích, cũng đã thật lòng yêu. Hơn nữa, Lý Lân vẫn là đối với hắn chân thành, đối với chính sự tận lực, nhìn kiểu gì cũng không chọn ra được điểm xấu. Việc Lý Lân trước kia tàn hại hậu cung, Lý Lân thừa nhận, cũng đã giải thích, hắn cũng đã nghe vào.

Hắn thừa nhận, trước kia hắn hoang mang, vẫn còn một chút không nỡ, sau đó khi nghe Lý Lân rủ mình ra bên ngoài, hắn liền đáp ứng. Vốn dĩ còn nghĩ Lý Lân muốn cùng mình nhanh chóng xác định quan hệ, lại hứa hẹn kim ngân châu báu gì đó, lại không nghĩ tới, Lý Lân chỉ là cùng hắn đi bên ngoài một vòng, sau đó liền trở về. Lý Lân muốn cùng hắn dây dưa, hắn cũng cùng Lý Lân dây dưa. Lẽ tất nhiên, hắn vẫn là thật cẩn thận, từ nguồn tin tức riêng của mình, nhìn xem người kia quãng thời gian qua làm cái gì đó.

Qua bốn tháng thời gian, dần dần hắn cũng thừa nhận, hắn trong đáy lòng lại xuất hiện rung động, cũng thừa nhận Lý Lân đối với hắn là thật tâm, không ở trước mặt làm bộ làm tịch, mà thành thật cũng hắn gặp mặt, đi dạo, cùng hắn trôi qua một ngày.

Hắn đương tướng quân gia, đã từng nghĩ thương ai liền cưới người đó về, làm cái mình thích, sau đó liền chết trận sa trường. Lúc này gặp người ở trước mặt, hắn còn cầu cái gì nữa?

Tim lại mãnh liệt đập, trong người có cỗ nước ấm chảy qua, Khải Nguyên chỉ nhìn Lý Lân, trong ánh mắt nói rõ tất cả.

Nếu như có một ngày, ngươi bị kéo xuống địa ngục, ta sẽ đi theo ngươi. Ít nhất, ngươi sẽ không cô tịch.

- Ta cũng thích ngươi. Ngươi hiện tại, thực rất tốt.

Lý Lân nghe được lời hắn muốn nghe, tay chân nhất hoảng, suýt nữa trượt. Hắn hai mắt mở to, nhìn Khải Nguyên, sau đó lại không nhịn được, thò tay ra bắt lấy Khải Nguyên, một nụ hôn bẹp ngay lên miệng.

- Chờ ta một thời gian, ta sẽ đường đường chính chính cùng ngươi.

Lý Lân nói xong, thấy Khải Nguyên bộ dáng có điểm ngây ngốc, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, liền muốn trêu một phát. Cho nên hắn liền đề nghị:



- Bây giờ ngươi đến chỗ ta đi.

Khải Nguyên nhìn sắc trời còn sáng, sắc mặt không thế nào tốt. Đừng nói là muốn ban ngày tuyên dâm đi?

- Kêu ngươi đi gặp một chút đám hài tử của ta, trước làm quen làm quen, tránh sau này lại có ngăn cách.

Khải Nguyên nghe vậy nhìn Lý Lân:

- Đi làm quen hài tử?

- Ta nghe nói tiểu hài tử nhớ nhất người nào tốt với nó. Ngươi nếu muốn sau này cùng hài tử ở chung, liền muốn cố gắng một chút.

- Ta? Cùng hài tử ở chung?

Khải Nguyên nghe xong choáng váng. Hắn còn chưa kịp tiêu hóa chính mình cùng người trước mặt chuẩn bị bị buộc một chỗ, lúc này lại đến một tin tức, hắn muốn có thêm vài cái hài tử.

Lý Lân mở to mắt, một bộ dạng đương nhiên:

- Cứ nói ngươi là nhũ mẫu ta mới tuyển vào.

Nghe đến nhũ mẫu, Khải Nguyên sắc mặt liền hắc như đáy nồi. Lý Lân thấy vậy liền sửa miệng:

- Không phải nhũ mẫu, vậy là nhũ phụ?

- Đủ!

Lý Lân nhìn Khải Nguyên, đột nhiên nở nụ cười:

- Ta rất thích ngươi.

Khải Nguyên thấy Lý Lân cười, hắn lại ngơ ngẩn, rồi ngây ngốc đáp ứng xuống. Đáp ứng xong, hắn thật muốn đem chính mình treo ngược cành cây. Vì cái gì hắn lại bị sắc dụ nữa?

Cho nên ngày hôm đó, Khải Nguyên bị Lý Lân cứng rắn kéo vào trong cung, rồi bảo đem hài tử tới Chính Dương cung, giao cho Khải Nguyên chăm sóc. Hắn còn rất cẩn thận viết ra các công việc cần làm rồi ném cho Khải Nguyên, sau đó rất nhanh liền chạy ra khỏi Chính Dương cung rồi.

Lý Lân biến mất, cho tới tận buổi tối mới trở về, nhìn thấy là Khải Nguyên đã làm Chính Dương cung của hắn chướng khí mịt mù, thật không đành lòng nhìn thẳng.

- Nguyên, ngươi quá ngốc.

Khải Nguyên thấy Lý Lân đến nhìn mình, lại thấy mình một bộ dạng thê thảm như hiện tại, hắn luống cuống, mặt đỏ lên. Lý Lân đành phải gọi nhũ mẫu tới, lấy danh nghĩa vì tương lai của chúng ta, dạy cho Khải Nguyên một khóa chăm hài tử.

Tối hôm đó, Khải Nguyên cảm thấy ở hoàng cung không thích hợp, cho nên Lý Lân cũng thực săn sóc, đưa Khải Nguyên trở về phủ, với yêu cầu ngày hôm sau hắn phải vào hoàng cung.

Ngày hôm sau, Lý Lân vẫn như trước một bộ dạng chơi xấu thành công, đem hài tử ném cho Khải Nguyên, sau đó liền chạy. Khải Nguyên mặt đã nhăn nhó, nhìn hài tử a a bám lấy mình, lại thấy được Lý Lân ở một bên vụng trộm cười, hắn đã muốn đem Lý Lân bắt lại, chỉ là ở nơi này là hoàng cung, hắn không kịp làm gì, Lý Lân đã mất dạng.

Lại trải qua một ngày vất vả, Khải Nguyên đã muốn lật bàn đá ghế, phát tiết hờn giận trong lòng.

- Lân, này là công việc sống, ngươi tìm nhũ mẫu đi. Ta cánh tay thô chân thô, không hợp.

- Ta tìm được nhũ phụ cho nó, cần đổi sao?

Khải Nguyên nhìn Lý Lân, hắn nhịn lại nhịn. Nhịn được một lúc, vẫn là không nhẫn nổi.

- Nếu muốn cùng hài tử thăng tiến tình cảm gì chăng nữa thì mỗi ngày nhìn một lần là đủ rồi.

- Kia ta phải cùng nhũ mẫu bọn chúng mỗi ngày gặp nhau a. Mà các nhũ mẫu ai cũng là trưởng thành nữ nhân, đậm đà đằm thắm, thực xinh đẹp.

Thấy Khải Nguyên sắc mặt đen lại, Lý Lân cười trộm.

- Hảo đi!

Hắn mới sẽ không chịu thua đâu. Khải Nguyên trong lòng nghiến răng.

Chỉ là qua được một tuần, Khải Nguyên liền phất cờ trắng đầu hàng. Cả ngày ở trong hoàng cung nhìn hài tử, hắn thật muốn buối tối đến thật nhanh để hắn có thể trở về phủ ngủ một giấc. Cái gì chăm trẻ, khiến hắn đờ đẫn cả người.

Thấy Khải Nguyên một lần nữa ra đề nghị đừng bắt hắn cùng hài tử thăng tiến tình cảm, Lý Lân mặt không đổi sắc, buông ra một câu:

- Kia ngươi liền biết một cái yêu cầu của ngươi hại ta như thế nào rồi đi?

Khải Nguyên nghe xong, hắn nhìn Lý Lân, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là thở dài.

- Lân, ta xin lỗi, không nên hại ngươi phiền toái.

Thực phiền toái, chăm hài tử không có nữ nhân hỗ trợ thực phiền toái. Lý Lân độc thân một mình, này là muốn ngày qua như thế nào a? Chẳng trách hắn lại phiền muộn, ăn nhiều như thế đây này.

Lý Lân thấy vậy, khóe mắt mang cười, phất tay cho người đưa hài tử đi, sau đó là xuất kỳ bất ý, đem Khải Nguyên đè xuống, bắt đầu táy máy tay chân. Đùa cũng đùa đủ, lúc này liền muốn đàm chính sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau