Chương 22
Khải Nguyên không đề phòng Lý Lân như thế tập kích bất ngờ, hắn rất nhanh liền thất thủ. Thấy Lý Lân đè nặng chính mình, Khải Nguyên thầm tưởng, này là tự lấy đá đập chân mình a, khi không lôi Lý Lân đi vận động giảm béo làm cái gì, khi không dạy Lý Lân vài chiêu thức đánh cận chiến làm cái gì, bây giờ hắn là không thể xoay người được, muốn nhúc nhích cũng không thể.
Cho nên Khải Nguyên sau một hồi giãy giụa, vài lần cũng lật ngược thế cờ, tưởng muốn đem Lý Lân một ngụm ăn sạch, lại không nghĩ tới bị Lý Lân phản đòn, cuối cùng chính mình bị đè cứng ngắc, đành phải nằm yên, một bộ dạng mặc người hái.
Lý Lân thấy Khải Nguyên như vậy buông khí giới, hắn lại cười. Lâu ngày không khai qua huân, cả một quãng thời gian dài thấy người trước mặt dáng người thật tốt khuôn mặt thật soái lại không thể lập tức ăn vào trong bụng, hắn nhưng là thực nôn nóng. Lúc này truy được tới tay, liền muốn hảo hảo gặm nhấm một hồi.
Lý Lân nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Hắn đem Khải Nguyên lật qua lật lại, đến một lần lại một lần, chưa để Khải Nguyên kịp định thần đã bắt đầu một cao trào mới, quyết tâm khiến cho vị tướng quân gia này phải xin hắn tha thứ mới chịu buông tay.
Cho nên kết quả là Khải Nguyên bị Lý Lân đè ép trêu chọc, vật nhỏ khóc không biết mấy lần, cuối cùng chỉ có thể bắn ra vài giọt thảng lạc, sau đó không thể nào oai dũng hung mãnh mà đứng vững, đành ngả đầu xụi lơ. Khải Nguyên toàn thân ửng một tầng hồng nhạt, nằm im nhắm mắt, không muốn động một cái ngón tay.
Này là thích đến muốn chết, đang nằm tận hưởng dư vị, lười nhúc nhích đây này.
Lý Lân cũng là thực mệt, nằm vật xuống giường thở dốc. Ai bảo cùng ái nhân hoan ái là một kiện hạnh phúc sự tình? Cùng Khải Nguyên đấu trí so dũng khí, tới lúc này lại so thể lực, này khiến hắn làm sao trụ nổi? Khải Nguyên gục ngã, hắn cũng không đủ sức gượng dậy được bao lâu.
Ngay từ đầu muốn Khải Nguyên trước cầu xin tha thứ, kết quả chính hắn cũng cố không nổi, thành ra là thế hòa.
Lý Lân nằm xuống, lăn vào một chỗ gần người Khải Nguyên, tay lại vắt qua ngực. Những khối cơ kia vẫn cứng ngắc, vẫn chọc vào người hắn làm đau, Lý Lân thở dài.
- Hầu hết thời gian là hài tử ở chỗ nhũ mẫu, ta có đi gặp bọn chúng, nhưng đều là buổi sáng một chút thời gian. Ta chỉ muốn nói với ngươi, nuôi hài tử rất mệt, ngươi dám bỏ ta một mình, ngươi liền có tội chịu.
Khải Nguyên bị đùa, hắn bất đắc dĩ cười khổ. Lúc này cả người thư thái, lại mệt lả, hắn thực không muốn động, nếu không hắn cũng đã nghĩ đem Lý Lân đè xuống rồi.
- Ta thường xuyên vào hoàng cung như vậy, người bên ngoài chắc là đã nghị luận ta.
- Lần ta đem hậu cung xử lý gọn gàng, sau đó cũng chẳng còn ai dám nghị luận ta.
- Ngươi làm ta sợ hãi.
Lý Lân ngước mặt nhìn.
- Quyền lực trong tay ngươi, ta nếu có làm ngươi phật ý, xui xẻo vẫn sẽ là ta.
Lý Lân chớp mắt, chớp mắt, sau đó hắn mới nói:
- Ngươi đang nói về chuyện thất năm chi dương?
Khải Nguyên nghe hỏi, nhìn Lý Lân:
- Chuyện vừa qua, ngươi với ta khắc khẩu, may mắn còn có thể cứu vãn, nhưng sau này thì thế nào?
Lý Lân cân nhắc một lúc thật lâu, rồi hắn mới nói:
- Kia để ta đổi luật.
Khải Nguyên dở khóc dở cười:
- Luật gì?
- Thứ luật để đường đường chính chính đem ngươi cưới vào cung.
- Ngươi muốn ta giống như nữ nhân như vậy ở trong cung sao?
- Không, ta muốn ngươi có danh phận. Có danh phận, sẽ không phải ở phương yếu thế, phụ thuộc ta một phương. Ta nghĩ, ngươi đường đường là một phương tướng quân gia, không nhất thiết phải làm một người ngươi không thích, ở hậu cung, bị trói buộc, chỉ có thể quanh quẩn trong một tòa cung điện bé nhỏ, cũng không nhất thiết phải làm địa hạ tình nhân, che che giấu giấu, không thể gặp người.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên:
- Ta muốn ngươi cùng ta đứng ngang hàng, chung một chỗ.
- Vì sao?
- Vì ta thích ngươi.
Khải Nguyên bật cười. Thật là, nghe Lý Lân nói ngọt, không hiểu sao hắn thấy lòng lại ngứa.
- Thiếu nói ngọt.
- Quân vô hí ngôn.
Lý Lân nghiêm túc, Khải Nguyên cũng phải nghiêm túc.
- Không nghĩ ta sẽ lợi dụng thứ đó phương hại ngươi? Ta nhưng là tay cầm trọng binh.
- Ta chỉ là không muốn khi có việc xấu xảy ra, ta làm ra trò ngu ngốc, sau đó là hối hận cả đời.
Luật pháp là để bảo hộ người, là để ngăn chặn việc xấu xảy ra. Những việc xấu hắn nghe được từ các cặp phu phụ hắn hỏi, từ ý kiến của nhóm tân quan, từ suy đoán của chính hắn, nếu đã biết thì có thể ngăn chặn được. Quyền lực là con dao hai lưỡi. Chính nó làm cho quân chủ được tầng tầng bảo hộ, ăn sung mặc sướng, muốn thay đổi cái gì cũng dễ dàng hơn, đồng thời nó cũng làm quân chủ thành cô gia quả nhân, vì thiên hạ sợ hãi quân chủ sẽ hại bọn họ. Nếu như muốn giữ một người, vậy thì cần phải đem những lưỡi dao nhọn của quyền lực kia mài bớt đi, người kia mới không vì sợ hãi mà bỏ đi hắn.
- Ngươi thật là, vẫn như trước lý trí.
Nghe rất lý trí, nhưng Khải Nguyên lại nghe ra được ở trong đó không hề có một ý tứ nào là ràng buộc hắn. Hoàn toàn là đem quyền lực của đế vương của Lý Lân ước thúc, không để nó phương hại đến hắn.
- Nếu không đủ tỉnh táo, ta bây giờ đã hóa điên, hoặc trở thành khôi lỗi của đám triều thần.
- Ngươi giải tán hậu cung như vậy sẽ tạo ra tiền lệ rất xấu. Sau này nếu như văn võ bá quan bắt chước ngươi, quốc gia liền lâm nguy.
Lý Lân suy nghĩ một lúc, buông ra một câu:
- Kia để ta lại đổi luật.
Khải Nguyên nghe được xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Lý Lân.
- Chính sử quan là người mà ta đề bạt. Nếu hắn có viết, cũng sẽ viết giảm viết tránh cho ta. Hơn nữa, những thứ đó ta không quản được, ta chỉ quản một việc, lúc này ta đã có ngươi.
Lý Lân cười, hoảng Khải Nguyên mắt. Lý Lân thấy Khải Nguyên thất thần, hắn lại táy máy, sờ soạng Khải Nguyên, làm Khải Nguyên không thể không giãy lên vì nhột, sau đó là co người lại, quấn kín chăn, một bộ dạng ta mệt lắm rồi ta hết sức rồi, không thể chiều ngươi tên sắc lang này.
Lý Lân bật cười, cũng không tiếp tục táy máy. Hắn gọi người đem nước tới, chính mình tẩy đi những dấu vết còn vương vãi xung quanh, sau đó là lăn lên giường, thò tay ra, lại như bạch tuộc quấn lên, ôm Khải Nguyên, rồi nhanh chóng ngủ mất.
Hôm sau, Khải Nguyên lại phải về phủ. Lý Lân giữ người ở trong hoàng cung không ít lần, hắn lúc này cũng không thể tái giữ người, cho nên liền thôi.
Nhưng Khải Nguyên liền có thói quen dạ tham tẩm cung.
Lý Lân cũng có thói quen cải trang vi hành, xuất cung ngủ trọ.
Khải Trung chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Qua một đoạn thời gian, những châu huyện ở xa kinh thành xuất hiện giặc cướp. Lý Lân nghe được, không có cảm giác bất ngờ. Tân triều thành lập dựa vào quân đội đều sẽ phải đối diện với những kẻ không muốn bỏ ra nhiều công sức lại muốn hưởng thành quả, ngang trời cướp quyền như đám giặc này. Lý Lân một tay vung lên, đem toàn quyền giao cho Khải gia cả nhà, để bọn họ đi bình loạn.
Khải Nguyên trước khi đi, nhìn Lý Lân một cái. Lý Lân vẫn như trước, ở cổng thành nhìn hắn, sau đó lại lộ ra một cái tươi cười.
- Nguyên, ta chờ ngươi.
Khải Nguyên thấy được Lý Lân khẩu hình, hắn cũng mỉm cười, sau đó là xoay lưng rời kinh. Quan hệ hai người đã xác lập, ngoài cái đó ra chẳng có gì thay đổi. Lý Lân không yêu cầu hắn ở trong kinh thành, lại thả cho hắn ở bên ngoài vùng vẫy. Hắn rời đi, nhưng hắn cảm nhận được ở kinh thành một nơi nào đó, có người nào đó chờ hắn. À, còn có một đám tiểu bảo bảo hồ nháo, cả ngày đòi ăn, ăn xong thì đòi đồ chơi, chơi được một chút liền ném.
Bât chợt có cảm giác, mình đã là kẻ có gia đình.
Khải Nguyên tủm tỉm cười, tự hắn cũng không biết.
***************************
Này một năm, Khải Nguyên có về kinh vài lần, sau đó lại rời đi, đánh đông dẹp bắc. Có thể nói khắp lãnh thổ của đại Tuyên, hầu như nơi nào cũng có dấu vết của hắn.
Này một năm, Lý Lân chọn ngày hoàng đạo, đem tân luật ném ra ngoài.
Thấy tân luật, mọi người ồ lên.
Triều đình thời hậu chiến rất cần ổn định thật nhanh, cho nên tân luật được đưa ra, một mặt dùng thủ đoạn thiết huyết chấn chỉnh dân phong, ngăn cản tội phạm, mặt khác là thúc đẩy sức dân, tập trung toàn lực, khai khẩn đất hoang, tu bổ đồn điền, cũng cho mở lại các khu thị thành sầm uất, mở các con đường kinh thương thông ra các quốc gia lân bang.
Chỉ là một điều luật cho phép nam nam kết hôn này là ý gì đó? Còn tỉ mỉ như vậy, quy định quyền lợi của hai người. Này... Từ trước tới nay phu xướng phụ tùy, luôn luôn trong nhà phải có một gia trưởng một gia nội, nếu như đổi lại là nam nam, tình huống như thế nào, bọn họ không thể tưởng tượng ra được. Còn có, cả hai kết hôn, lấy ai sinh hài tử đây? Nếu nạp thiếp, vậy thì nạp thiếp cho vị phu này hay là vị phu kia? Nhi tử sinh ra sẽ xếp bối phận như thế nào, nó sẽ lấy họ của ai, sẽ hừa hưởng tước vị của ai đó?
Loạn, đúng là loạn!
Đã có người bắt đầu nghị luận to nhỏ, còn có người lấm lét nhìn hoàng đế. Lý Lân mặc kệ. Hắn nắm chắc trong tay một lượng quan lại ủng hộ hắn, lại thêm hắn đề ra toàn bộ tân luật có cải biên một chút, đều là ích nước lợi dân, bọn họ có muốn bãi bình cũng không thể bãi bình toàn bộ, quá lắm là hướng đến điều luật kia mà bãi bình. Mà hắn thì có sẵn rất nhiều tư liệu cũng như nhân lực vật lực đủ khiến cho những kẻ muốn bãi bình phải im lặng.
Một hồi sóng to gió lớn, quân thần tranh cãi về tân luật, diễn ra vài ngày liền, cuối cùng lấy Lý Lân chiến thắng mà chấm dứt.
Có những vấn đề trước đó hắn chưa nhìn thấy, lúc này quan lại vì phí công bãi bình hắn mà chỉ điểm ra, Lý Lân nghĩ, hắn sẽ âm thầm sửa lại, năm sau lại ban tân luật cải biên. Lúc trước chuyện của Quý Phương, hắn cũng sửa luật vài lần mới ổn, cho nên lần này cũng sẽ là như vậy. Nếu chuyện không phải như hắn muốn, hắn sẽ tìm cách, sửa thành giống như hắn muốn.
Nhưng đó là chuyện sau này. Chuyện trước mắt vẫn là đi tìm Khải Nguyên, đem người đường hoàng buộc lại. Lý Lân mỹ tư tư nghĩ.
Khi Khải Nguyên dẹp loạn xong trở về, hắn lại thấy Lý Lân một mặt. Trước về nhà trò chuyện vài câu, nghỉ ngơi một đêm, đến ngày hôm sau Khải Nguyên đã lập tức đi vào trong cung. Lý Lân thấy hắn, sắc mặt nhu hòa xuống.
- Nguyên, mười ngày sau, chúng ta tổ chức tiệc mừng đi.
Khải Nguyên nhìn Lý Lân, vẫn còn chưa hiểu rõ lắm Lý Lân đang nói về cái gì.
- Lân, ngày mai là khánh công yến, cũng đã là mừng quân sĩ rồi, còn tổ chức thêm tiệc mừng làm gì, tốn kém như vậy?
Lý Lân hai mắt híp lại, đuôi mắt lại cong lên:
- Nga~ Tiệc mừng này a, là để ta cùng ngươi kết tóc, cùng một chỗ.
Khải Nguyên há hốc, lại bị Lý Lân lấy tay đẩy cằm lên.
- Chỉ là ta không nghĩ trương dương, cho nên chỉ lựa chọn một ngôi biệt viện để tổ chức tiệc mừng. Ta còn muốn phiền ngươi mời trưởng bối đến làm chứng.
Này, này, này này này này là sao a? Tiệc mừng, kết tóc? Lý Lân nói cái gì đấy, vì sao hắn có chỗ hiểu chỗ không?
Lý Lân không nói nữa, để Khải Nguyên ở một chỗ não bổ đi. Hắn rời đi, sai người chuẩn bị lễ vật, cũng cho người đánh tiếng cho Khải Trung nguyên soái, tránh cho đến lúc hắn đến nơi cướp người, Khải Trung lại đem hắn quét ra khỏi cửa.
Lý Lân vẫn chưa muốn trương dương, hắn còn có điểm ngại ngùng. Chính hắn ngại, hắn cũng sợ Khải gia ngại. Nhưng quả thật hắn không chờ được nữa, cho nên trước hết vẫn là tổ chức bái đường, đem việc ấn định xuống, còn như đại lễ cái gì, chờ từ từ hắn lại nghĩ tiếp. Đám quan lại Lễ bộ vẫn còn đang cứng rắn chống đối hắn, bây giờ bảo bọn họ chế định một bộ lễ nghi để hắn cùng Khải Nguyên kết hôn, bọn họ có khả năng không cho hắn sắc mặt tốt, hại Khải Nguyên xấu mặt.
Lý Lân này một cử động, có thể nói là chọc Khải Trung tức giận đến trừng mắt nhìn Khải Nguyên. Khải Nguyên một bộ dạng hài nhi vô tội, chớp mắt nhìn lại phụ thân. Hắn cũng phải thuận khí một lúc, Khải Trung mới bớt tức giận.
- Phụ thân, hắn là thật tâm, hài nhi cũng thật thích hắn.
Khải Trung quay đầu, không nói một lời.
- Phụ thân, hài nhi cảm thấy thực hạnh phúc, có phụ thân đau hài nhi, cũng gặp được hắn.
Khải Trung thở dài. Mà thôi, dù sao thì hoàng mệnh khó cãi, hắn cũng đã biết từ lúc người kia nhìn trúng nhi tử của hắn, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Vẫn là có điểm khó chịu, nhưng mà... ai...
Hôm đó, Lý Lân dẫn theo một nhóm thị vệ thân cận, đem theo sính lễ, đến nhà Khải Nguyên đón người, sau đó liền đến biệt viện nọ làm lễ. Hắn tổ chức bái đường còn là thực thành tâm, hành đủ ba vái, sau đó liền hướng Khải Trung dâng lên trà:
- Lão nguyên soái, Lân năm đó chỉ là một cô nhi, không có thân nhân không có thuộc hạ, lại được ngài đến trợ giúp, chính là một động lực rất lớn. Ngài đã từng chỉ bảo ta không ít, trong mắt ta, ngài không chỉ là nguyên soái, ta kính ngài như lão sư, cũng xem ngài đương cha ta.
- Hoàng thượng, lão thần không dám nhận.
Lý Lân chỉ cười cười. Hắn cố tình không trương dương, cố tình đem cái giá hoàng đế hạ xuống, cố tình lấy tư cách chính mình, không còn cái lớp hào hoa bóng nhoáng, giàu sang quyền thế địa vị, chỉ đơn giản là hắn một người, đi gặp Khải gia một mặt, là vì hắn muốn là Khải gia chân thành, vì hắn không muốn mình về già, lại là một cô gia quả nhân.
- Lão nguyên soái, ta là thực thích hắn, nên ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt. Ta không ép buộc hắn ở nơi nào, hắn có muốn ở hoàng cung hay về Khải gia ở cũng không sao. Ta chỉ là thực hâm mộ hắn có nhiều như vậy gia nhân. Ta đã nghĩ, ta hội một ngày, cũng có nhiều như vậy gia nhân.
Khải Trung nghe Lý Lân nói xong, hắn chỉ có thể cười khổ, phùng mang trợn mắt, cầm lên chén trà uống cạn. Này trà có điểm đắng, ân, nhấm nháp một lúc, lại có điểm thơm ngọt.
Ngày hôm đó, ngàn dặm hồng trang không có, kiệu hoa không có, chỉ có tín vật mà thôi.
Hai khối ngọc bội, hai chữ Lân Nguyên. Vĩnh kết đồng tâm, sinh tử không rời.
Tiệc mừng làm xong, lễ bái cũng đã xong, cũng đã đi vào động phòng. Ở bên ngoài vẫn là có vài kẻ muốn thấu cái náo nhiệt, đi nháo động phòng, ồn ào cho tới tận nửa đêm.
Vừa qua ngày hôm sau, Lý Lân đã ôm Khải Nguyên thở dài:
- Thật muốn đem ngươi phong cho một cái tước vị a, sau này có thể cùng ngươi tử cùng một huyệt.
Khải Nguyên mắt trắng dã hỏi:
- Ngươi định phong ta làm hoàng hậu?
Lý Lân bật cười:
- Hoàng hậu hoàng hậu, hậu ý chỉ ở phía sau, lo việc tề gia an nội, không hợp với ngươi. Cho nên liền đổi đi. Hơn nữa, ta đã hứa với ngươi, đời này không lập hoàng hậu.
- Ngươi vì chuyện của chúng ta đã đổi bao nhiêu thứ rồi? Đổi quan lại, đổi luật, bây giờ liền đổi cả danh xưng sao?
Lý Lân cười, đuôi mắt cong lên:
- Thì đã sao? Ngươi vì ta đánh xuống cả thiên hạ. Ta sẽ vì ngươi, thay đổi cả thiên hạ.
***************************
Sau ba năm, Lý Lân đem Khải Nguyên phong tước, cũng đường hoàng tổ chức tiệc lễ, tế thiên địa, đem Khải Nguyên từ cửa chính đưa vào trong cung. Khải Nguyên chức vị vẫn là đại tướng quân, lúc này hắn có thêm một cái tước vị, thì gọi là hoàng quân.
Khải gia một nhà là khai quốc công thần, nên Lý Lân cũng phong quốc công, cho phép con cháu hưởng tập ấm, trong vòng bốn đời, áo cơm không lo.
Chỉ là làm như vậy, quyền lực của Khải gia quá lớn, khiến cho trong triều có không ít người lo lắng, cũng có không ít người là lên tiếng nói với Lý Lân, cho dù hiện tại bệ hạ cùng hoàng quân không sao, nhưng còn sau này đâu? Khải gia một nhà đời này là trung thần, còn đời sau đâu? Đối với những vấn đề này, Lý Lân đều nghĩ tới. Hắn nghĩ tới, lại cùng Khải Nguyên bàn bạc một hồi, sau đó liền tùy tình huống mà thay đổi, làm ra điều chỉnh. Ngoại thích chuyên quyền là có, kia phải xem vì sao bọn họ chuyên quyền. Khải gia cầm quá nhiều binh quyền là thật, nhưng Khải gia đối với hắn thế nào hắn biết, hắn an tâm, kẻ khác không an tâm, là vì có dị tâm hay sao? Đương một quân chủ, đùa giỡn tâm cơ cũng là có thể, nhưng Lý Lân không muốn quá đầu nhập vào việc này. Hắn đủ nhức đầu rồi, chỉ muốn an an ổn ổn tan triều xong nghỉ ngơi thoải mái, không cần phải đề phòng cái gì.
Trôi qua hai mươi năm, Lý Lân cùng Khải Nguyên tiểu đả tiểu nháo vẫn là có, khắc khẩu vẫn là có, nhưng không đến mức quá gay gắt, qua vài ngày lại như cũ êm ấm. Có lẽ là vì Khải Nguyên trường kỳ ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về yêu thương còn không đủ thời gian, nói cái gì khắc khẩu? Cũng có lẽ là vì Lý Lân thích cái cảm giác mình có nhà, cho nên khi gặp người, hắn đem mọi bực bội ném ra sau đầu, chỉ cần hảo hảo đối với người trước mặt tốt là đủ.
Này một năm, Lý Lân đem đế vị nhường ra, còn mình cùng Khải Nguyên lui về sau màn, đến một tòa biệt viện, vui thú điền viên.
- Ngươi đem đế vị nhường ra, không tiếc sao?
- Vì sao lại tiếc đâu? Ngươi trước đem ấn soái ném ra ngoài, bây giờ lại trách ta vì sao đem ngọc tỷ ném?
Bật cười, Khải Nguyên nói:
- Ngươi cũng thực chèn ép nhi tử nhóm.
- Có được không dễ dàng mới biết được quý trọng. Nếu bọn chúng cái gì cũng dễ dàng, rồi sẽ cho rằng mọi thứ có được là đương nhiên, không hiểu đầu đuôi, không biết quý trọng, chỉ biết quyền lợi, không rõ trách nhiệm.
- Nha, ngươi nói làm ta có điểm hối hận.
- Chuyện gì?
- Ngươi bảo có được không dễ dàng mới quý trọng nha, năm đó ta để ngươi truy quá dễ.
Lý Lân nổi giận, bất ngờ đánh vào cổ Khải Nguyên, làm hắn đau nhăn mặt. Này là Lý Lân đã lưu tình. Nếu như ở vị trí gần như vậy mà đánh vào sống mũi, không chỉ đơn giản chỉ là đau rồi xong, mà có thể đổ huyết.
- Ngươi chỗ nào quý trọng ta? Ta vất vả truy tới ngươi, ngươi còn từng muốn ném đi ta!
- Ách, được rồi, ta xin lỗi.
- Cho nên đời này cái gì ta cầm lên được cũng bỏ xuống được, ngươi thì đừng hòng.
Lý Lân cả đời không thể xóa được việc sử sách ghi chép hắn hỉ nam nhân, không thân cận nữ nhân, cũng làm ra chuyện sinh hài tử xong thân mẫu liền ném ở nơi nào không biết. Có người lên án, bảo hắn hôn quân, có người bảo hắn trị vì tốt nhưng trong đời tư liền có chỗ bẩn, có khen có chê, có người xem như đó là một đoạn giai thoại, có người lại thỉnh thoảng còn lấy tên của hắn trích ra mỗi khi có việc gì đó nhắc tới hắn, hay là nhắc tới tân luật hắn ban hành khiến cho mọi người bàn tán không ngớt kia.
Nhưng Lý Lân không quan tâm.
Cái gì tránh cho đời sau noi gương tiên đế, cái gì chính mình tạo tiền lệ không tốt, hắn quan tâm sao? Nhi tử của hắn không trưởng oai, hắn đã hài lòng. Còn nhi tử của nhi tử, nhi tử của nhi tử của nhi tử, có làm cái gì điên cuồng, thì là tại chính bọn chúng gây ra, nào quan hắn chuyện gì.
Chỉ cần sống cùng một chỗ, tử cùng một huyệt, thế là đủ.
Vì ngươi thay đổi thiên hạ – End.
Cho nên Khải Nguyên sau một hồi giãy giụa, vài lần cũng lật ngược thế cờ, tưởng muốn đem Lý Lân một ngụm ăn sạch, lại không nghĩ tới bị Lý Lân phản đòn, cuối cùng chính mình bị đè cứng ngắc, đành phải nằm yên, một bộ dạng mặc người hái.
Lý Lân thấy Khải Nguyên như vậy buông khí giới, hắn lại cười. Lâu ngày không khai qua huân, cả một quãng thời gian dài thấy người trước mặt dáng người thật tốt khuôn mặt thật soái lại không thể lập tức ăn vào trong bụng, hắn nhưng là thực nôn nóng. Lúc này truy được tới tay, liền muốn hảo hảo gặm nhấm một hồi.
Lý Lân nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Hắn đem Khải Nguyên lật qua lật lại, đến một lần lại một lần, chưa để Khải Nguyên kịp định thần đã bắt đầu một cao trào mới, quyết tâm khiến cho vị tướng quân gia này phải xin hắn tha thứ mới chịu buông tay.
Cho nên kết quả là Khải Nguyên bị Lý Lân đè ép trêu chọc, vật nhỏ khóc không biết mấy lần, cuối cùng chỉ có thể bắn ra vài giọt thảng lạc, sau đó không thể nào oai dũng hung mãnh mà đứng vững, đành ngả đầu xụi lơ. Khải Nguyên toàn thân ửng một tầng hồng nhạt, nằm im nhắm mắt, không muốn động một cái ngón tay.
Này là thích đến muốn chết, đang nằm tận hưởng dư vị, lười nhúc nhích đây này.
Lý Lân cũng là thực mệt, nằm vật xuống giường thở dốc. Ai bảo cùng ái nhân hoan ái là một kiện hạnh phúc sự tình? Cùng Khải Nguyên đấu trí so dũng khí, tới lúc này lại so thể lực, này khiến hắn làm sao trụ nổi? Khải Nguyên gục ngã, hắn cũng không đủ sức gượng dậy được bao lâu.
Ngay từ đầu muốn Khải Nguyên trước cầu xin tha thứ, kết quả chính hắn cũng cố không nổi, thành ra là thế hòa.
Lý Lân nằm xuống, lăn vào một chỗ gần người Khải Nguyên, tay lại vắt qua ngực. Những khối cơ kia vẫn cứng ngắc, vẫn chọc vào người hắn làm đau, Lý Lân thở dài.
- Hầu hết thời gian là hài tử ở chỗ nhũ mẫu, ta có đi gặp bọn chúng, nhưng đều là buổi sáng một chút thời gian. Ta chỉ muốn nói với ngươi, nuôi hài tử rất mệt, ngươi dám bỏ ta một mình, ngươi liền có tội chịu.
Khải Nguyên bị đùa, hắn bất đắc dĩ cười khổ. Lúc này cả người thư thái, lại mệt lả, hắn thực không muốn động, nếu không hắn cũng đã nghĩ đem Lý Lân đè xuống rồi.
- Ta thường xuyên vào hoàng cung như vậy, người bên ngoài chắc là đã nghị luận ta.
- Lần ta đem hậu cung xử lý gọn gàng, sau đó cũng chẳng còn ai dám nghị luận ta.
- Ngươi làm ta sợ hãi.
Lý Lân ngước mặt nhìn.
- Quyền lực trong tay ngươi, ta nếu có làm ngươi phật ý, xui xẻo vẫn sẽ là ta.
Lý Lân chớp mắt, chớp mắt, sau đó hắn mới nói:
- Ngươi đang nói về chuyện thất năm chi dương?
Khải Nguyên nghe hỏi, nhìn Lý Lân:
- Chuyện vừa qua, ngươi với ta khắc khẩu, may mắn còn có thể cứu vãn, nhưng sau này thì thế nào?
Lý Lân cân nhắc một lúc thật lâu, rồi hắn mới nói:
- Kia để ta đổi luật.
Khải Nguyên dở khóc dở cười:
- Luật gì?
- Thứ luật để đường đường chính chính đem ngươi cưới vào cung.
- Ngươi muốn ta giống như nữ nhân như vậy ở trong cung sao?
- Không, ta muốn ngươi có danh phận. Có danh phận, sẽ không phải ở phương yếu thế, phụ thuộc ta một phương. Ta nghĩ, ngươi đường đường là một phương tướng quân gia, không nhất thiết phải làm một người ngươi không thích, ở hậu cung, bị trói buộc, chỉ có thể quanh quẩn trong một tòa cung điện bé nhỏ, cũng không nhất thiết phải làm địa hạ tình nhân, che che giấu giấu, không thể gặp người.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên:
- Ta muốn ngươi cùng ta đứng ngang hàng, chung một chỗ.
- Vì sao?
- Vì ta thích ngươi.
Khải Nguyên bật cười. Thật là, nghe Lý Lân nói ngọt, không hiểu sao hắn thấy lòng lại ngứa.
- Thiếu nói ngọt.
- Quân vô hí ngôn.
Lý Lân nghiêm túc, Khải Nguyên cũng phải nghiêm túc.
- Không nghĩ ta sẽ lợi dụng thứ đó phương hại ngươi? Ta nhưng là tay cầm trọng binh.
- Ta chỉ là không muốn khi có việc xấu xảy ra, ta làm ra trò ngu ngốc, sau đó là hối hận cả đời.
Luật pháp là để bảo hộ người, là để ngăn chặn việc xấu xảy ra. Những việc xấu hắn nghe được từ các cặp phu phụ hắn hỏi, từ ý kiến của nhóm tân quan, từ suy đoán của chính hắn, nếu đã biết thì có thể ngăn chặn được. Quyền lực là con dao hai lưỡi. Chính nó làm cho quân chủ được tầng tầng bảo hộ, ăn sung mặc sướng, muốn thay đổi cái gì cũng dễ dàng hơn, đồng thời nó cũng làm quân chủ thành cô gia quả nhân, vì thiên hạ sợ hãi quân chủ sẽ hại bọn họ. Nếu như muốn giữ một người, vậy thì cần phải đem những lưỡi dao nhọn của quyền lực kia mài bớt đi, người kia mới không vì sợ hãi mà bỏ đi hắn.
- Ngươi thật là, vẫn như trước lý trí.
Nghe rất lý trí, nhưng Khải Nguyên lại nghe ra được ở trong đó không hề có một ý tứ nào là ràng buộc hắn. Hoàn toàn là đem quyền lực của đế vương của Lý Lân ước thúc, không để nó phương hại đến hắn.
- Nếu không đủ tỉnh táo, ta bây giờ đã hóa điên, hoặc trở thành khôi lỗi của đám triều thần.
- Ngươi giải tán hậu cung như vậy sẽ tạo ra tiền lệ rất xấu. Sau này nếu như văn võ bá quan bắt chước ngươi, quốc gia liền lâm nguy.
Lý Lân suy nghĩ một lúc, buông ra một câu:
- Kia để ta lại đổi luật.
Khải Nguyên nghe được xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Lý Lân.
- Chính sử quan là người mà ta đề bạt. Nếu hắn có viết, cũng sẽ viết giảm viết tránh cho ta. Hơn nữa, những thứ đó ta không quản được, ta chỉ quản một việc, lúc này ta đã có ngươi.
Lý Lân cười, hoảng Khải Nguyên mắt. Lý Lân thấy Khải Nguyên thất thần, hắn lại táy máy, sờ soạng Khải Nguyên, làm Khải Nguyên không thể không giãy lên vì nhột, sau đó là co người lại, quấn kín chăn, một bộ dạng ta mệt lắm rồi ta hết sức rồi, không thể chiều ngươi tên sắc lang này.
Lý Lân bật cười, cũng không tiếp tục táy máy. Hắn gọi người đem nước tới, chính mình tẩy đi những dấu vết còn vương vãi xung quanh, sau đó là lăn lên giường, thò tay ra, lại như bạch tuộc quấn lên, ôm Khải Nguyên, rồi nhanh chóng ngủ mất.
Hôm sau, Khải Nguyên lại phải về phủ. Lý Lân giữ người ở trong hoàng cung không ít lần, hắn lúc này cũng không thể tái giữ người, cho nên liền thôi.
Nhưng Khải Nguyên liền có thói quen dạ tham tẩm cung.
Lý Lân cũng có thói quen cải trang vi hành, xuất cung ngủ trọ.
Khải Trung chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Qua một đoạn thời gian, những châu huyện ở xa kinh thành xuất hiện giặc cướp. Lý Lân nghe được, không có cảm giác bất ngờ. Tân triều thành lập dựa vào quân đội đều sẽ phải đối diện với những kẻ không muốn bỏ ra nhiều công sức lại muốn hưởng thành quả, ngang trời cướp quyền như đám giặc này. Lý Lân một tay vung lên, đem toàn quyền giao cho Khải gia cả nhà, để bọn họ đi bình loạn.
Khải Nguyên trước khi đi, nhìn Lý Lân một cái. Lý Lân vẫn như trước, ở cổng thành nhìn hắn, sau đó lại lộ ra một cái tươi cười.
- Nguyên, ta chờ ngươi.
Khải Nguyên thấy được Lý Lân khẩu hình, hắn cũng mỉm cười, sau đó là xoay lưng rời kinh. Quan hệ hai người đã xác lập, ngoài cái đó ra chẳng có gì thay đổi. Lý Lân không yêu cầu hắn ở trong kinh thành, lại thả cho hắn ở bên ngoài vùng vẫy. Hắn rời đi, nhưng hắn cảm nhận được ở kinh thành một nơi nào đó, có người nào đó chờ hắn. À, còn có một đám tiểu bảo bảo hồ nháo, cả ngày đòi ăn, ăn xong thì đòi đồ chơi, chơi được một chút liền ném.
Bât chợt có cảm giác, mình đã là kẻ có gia đình.
Khải Nguyên tủm tỉm cười, tự hắn cũng không biết.
***************************
Này một năm, Khải Nguyên có về kinh vài lần, sau đó lại rời đi, đánh đông dẹp bắc. Có thể nói khắp lãnh thổ của đại Tuyên, hầu như nơi nào cũng có dấu vết của hắn.
Này một năm, Lý Lân chọn ngày hoàng đạo, đem tân luật ném ra ngoài.
Thấy tân luật, mọi người ồ lên.
Triều đình thời hậu chiến rất cần ổn định thật nhanh, cho nên tân luật được đưa ra, một mặt dùng thủ đoạn thiết huyết chấn chỉnh dân phong, ngăn cản tội phạm, mặt khác là thúc đẩy sức dân, tập trung toàn lực, khai khẩn đất hoang, tu bổ đồn điền, cũng cho mở lại các khu thị thành sầm uất, mở các con đường kinh thương thông ra các quốc gia lân bang.
Chỉ là một điều luật cho phép nam nam kết hôn này là ý gì đó? Còn tỉ mỉ như vậy, quy định quyền lợi của hai người. Này... Từ trước tới nay phu xướng phụ tùy, luôn luôn trong nhà phải có một gia trưởng một gia nội, nếu như đổi lại là nam nam, tình huống như thế nào, bọn họ không thể tưởng tượng ra được. Còn có, cả hai kết hôn, lấy ai sinh hài tử đây? Nếu nạp thiếp, vậy thì nạp thiếp cho vị phu này hay là vị phu kia? Nhi tử sinh ra sẽ xếp bối phận như thế nào, nó sẽ lấy họ của ai, sẽ hừa hưởng tước vị của ai đó?
Loạn, đúng là loạn!
Đã có người bắt đầu nghị luận to nhỏ, còn có người lấm lét nhìn hoàng đế. Lý Lân mặc kệ. Hắn nắm chắc trong tay một lượng quan lại ủng hộ hắn, lại thêm hắn đề ra toàn bộ tân luật có cải biên một chút, đều là ích nước lợi dân, bọn họ có muốn bãi bình cũng không thể bãi bình toàn bộ, quá lắm là hướng đến điều luật kia mà bãi bình. Mà hắn thì có sẵn rất nhiều tư liệu cũng như nhân lực vật lực đủ khiến cho những kẻ muốn bãi bình phải im lặng.
Một hồi sóng to gió lớn, quân thần tranh cãi về tân luật, diễn ra vài ngày liền, cuối cùng lấy Lý Lân chiến thắng mà chấm dứt.
Có những vấn đề trước đó hắn chưa nhìn thấy, lúc này quan lại vì phí công bãi bình hắn mà chỉ điểm ra, Lý Lân nghĩ, hắn sẽ âm thầm sửa lại, năm sau lại ban tân luật cải biên. Lúc trước chuyện của Quý Phương, hắn cũng sửa luật vài lần mới ổn, cho nên lần này cũng sẽ là như vậy. Nếu chuyện không phải như hắn muốn, hắn sẽ tìm cách, sửa thành giống như hắn muốn.
Nhưng đó là chuyện sau này. Chuyện trước mắt vẫn là đi tìm Khải Nguyên, đem người đường hoàng buộc lại. Lý Lân mỹ tư tư nghĩ.
Khi Khải Nguyên dẹp loạn xong trở về, hắn lại thấy Lý Lân một mặt. Trước về nhà trò chuyện vài câu, nghỉ ngơi một đêm, đến ngày hôm sau Khải Nguyên đã lập tức đi vào trong cung. Lý Lân thấy hắn, sắc mặt nhu hòa xuống.
- Nguyên, mười ngày sau, chúng ta tổ chức tiệc mừng đi.
Khải Nguyên nhìn Lý Lân, vẫn còn chưa hiểu rõ lắm Lý Lân đang nói về cái gì.
- Lân, ngày mai là khánh công yến, cũng đã là mừng quân sĩ rồi, còn tổ chức thêm tiệc mừng làm gì, tốn kém như vậy?
Lý Lân hai mắt híp lại, đuôi mắt lại cong lên:
- Nga~ Tiệc mừng này a, là để ta cùng ngươi kết tóc, cùng một chỗ.
Khải Nguyên há hốc, lại bị Lý Lân lấy tay đẩy cằm lên.
- Chỉ là ta không nghĩ trương dương, cho nên chỉ lựa chọn một ngôi biệt viện để tổ chức tiệc mừng. Ta còn muốn phiền ngươi mời trưởng bối đến làm chứng.
Này, này, này này này này là sao a? Tiệc mừng, kết tóc? Lý Lân nói cái gì đấy, vì sao hắn có chỗ hiểu chỗ không?
Lý Lân không nói nữa, để Khải Nguyên ở một chỗ não bổ đi. Hắn rời đi, sai người chuẩn bị lễ vật, cũng cho người đánh tiếng cho Khải Trung nguyên soái, tránh cho đến lúc hắn đến nơi cướp người, Khải Trung lại đem hắn quét ra khỏi cửa.
Lý Lân vẫn chưa muốn trương dương, hắn còn có điểm ngại ngùng. Chính hắn ngại, hắn cũng sợ Khải gia ngại. Nhưng quả thật hắn không chờ được nữa, cho nên trước hết vẫn là tổ chức bái đường, đem việc ấn định xuống, còn như đại lễ cái gì, chờ từ từ hắn lại nghĩ tiếp. Đám quan lại Lễ bộ vẫn còn đang cứng rắn chống đối hắn, bây giờ bảo bọn họ chế định một bộ lễ nghi để hắn cùng Khải Nguyên kết hôn, bọn họ có khả năng không cho hắn sắc mặt tốt, hại Khải Nguyên xấu mặt.
Lý Lân này một cử động, có thể nói là chọc Khải Trung tức giận đến trừng mắt nhìn Khải Nguyên. Khải Nguyên một bộ dạng hài nhi vô tội, chớp mắt nhìn lại phụ thân. Hắn cũng phải thuận khí một lúc, Khải Trung mới bớt tức giận.
- Phụ thân, hắn là thật tâm, hài nhi cũng thật thích hắn.
Khải Trung quay đầu, không nói một lời.
- Phụ thân, hài nhi cảm thấy thực hạnh phúc, có phụ thân đau hài nhi, cũng gặp được hắn.
Khải Trung thở dài. Mà thôi, dù sao thì hoàng mệnh khó cãi, hắn cũng đã biết từ lúc người kia nhìn trúng nhi tử của hắn, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Vẫn là có điểm khó chịu, nhưng mà... ai...
Hôm đó, Lý Lân dẫn theo một nhóm thị vệ thân cận, đem theo sính lễ, đến nhà Khải Nguyên đón người, sau đó liền đến biệt viện nọ làm lễ. Hắn tổ chức bái đường còn là thực thành tâm, hành đủ ba vái, sau đó liền hướng Khải Trung dâng lên trà:
- Lão nguyên soái, Lân năm đó chỉ là một cô nhi, không có thân nhân không có thuộc hạ, lại được ngài đến trợ giúp, chính là một động lực rất lớn. Ngài đã từng chỉ bảo ta không ít, trong mắt ta, ngài không chỉ là nguyên soái, ta kính ngài như lão sư, cũng xem ngài đương cha ta.
- Hoàng thượng, lão thần không dám nhận.
Lý Lân chỉ cười cười. Hắn cố tình không trương dương, cố tình đem cái giá hoàng đế hạ xuống, cố tình lấy tư cách chính mình, không còn cái lớp hào hoa bóng nhoáng, giàu sang quyền thế địa vị, chỉ đơn giản là hắn một người, đi gặp Khải gia một mặt, là vì hắn muốn là Khải gia chân thành, vì hắn không muốn mình về già, lại là một cô gia quả nhân.
- Lão nguyên soái, ta là thực thích hắn, nên ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt. Ta không ép buộc hắn ở nơi nào, hắn có muốn ở hoàng cung hay về Khải gia ở cũng không sao. Ta chỉ là thực hâm mộ hắn có nhiều như vậy gia nhân. Ta đã nghĩ, ta hội một ngày, cũng có nhiều như vậy gia nhân.
Khải Trung nghe Lý Lân nói xong, hắn chỉ có thể cười khổ, phùng mang trợn mắt, cầm lên chén trà uống cạn. Này trà có điểm đắng, ân, nhấm nháp một lúc, lại có điểm thơm ngọt.
Ngày hôm đó, ngàn dặm hồng trang không có, kiệu hoa không có, chỉ có tín vật mà thôi.
Hai khối ngọc bội, hai chữ Lân Nguyên. Vĩnh kết đồng tâm, sinh tử không rời.
Tiệc mừng làm xong, lễ bái cũng đã xong, cũng đã đi vào động phòng. Ở bên ngoài vẫn là có vài kẻ muốn thấu cái náo nhiệt, đi nháo động phòng, ồn ào cho tới tận nửa đêm.
Vừa qua ngày hôm sau, Lý Lân đã ôm Khải Nguyên thở dài:
- Thật muốn đem ngươi phong cho một cái tước vị a, sau này có thể cùng ngươi tử cùng một huyệt.
Khải Nguyên mắt trắng dã hỏi:
- Ngươi định phong ta làm hoàng hậu?
Lý Lân bật cười:
- Hoàng hậu hoàng hậu, hậu ý chỉ ở phía sau, lo việc tề gia an nội, không hợp với ngươi. Cho nên liền đổi đi. Hơn nữa, ta đã hứa với ngươi, đời này không lập hoàng hậu.
- Ngươi vì chuyện của chúng ta đã đổi bao nhiêu thứ rồi? Đổi quan lại, đổi luật, bây giờ liền đổi cả danh xưng sao?
Lý Lân cười, đuôi mắt cong lên:
- Thì đã sao? Ngươi vì ta đánh xuống cả thiên hạ. Ta sẽ vì ngươi, thay đổi cả thiên hạ.
***************************
Sau ba năm, Lý Lân đem Khải Nguyên phong tước, cũng đường hoàng tổ chức tiệc lễ, tế thiên địa, đem Khải Nguyên từ cửa chính đưa vào trong cung. Khải Nguyên chức vị vẫn là đại tướng quân, lúc này hắn có thêm một cái tước vị, thì gọi là hoàng quân.
Khải gia một nhà là khai quốc công thần, nên Lý Lân cũng phong quốc công, cho phép con cháu hưởng tập ấm, trong vòng bốn đời, áo cơm không lo.
Chỉ là làm như vậy, quyền lực của Khải gia quá lớn, khiến cho trong triều có không ít người lo lắng, cũng có không ít người là lên tiếng nói với Lý Lân, cho dù hiện tại bệ hạ cùng hoàng quân không sao, nhưng còn sau này đâu? Khải gia một nhà đời này là trung thần, còn đời sau đâu? Đối với những vấn đề này, Lý Lân đều nghĩ tới. Hắn nghĩ tới, lại cùng Khải Nguyên bàn bạc một hồi, sau đó liền tùy tình huống mà thay đổi, làm ra điều chỉnh. Ngoại thích chuyên quyền là có, kia phải xem vì sao bọn họ chuyên quyền. Khải gia cầm quá nhiều binh quyền là thật, nhưng Khải gia đối với hắn thế nào hắn biết, hắn an tâm, kẻ khác không an tâm, là vì có dị tâm hay sao? Đương một quân chủ, đùa giỡn tâm cơ cũng là có thể, nhưng Lý Lân không muốn quá đầu nhập vào việc này. Hắn đủ nhức đầu rồi, chỉ muốn an an ổn ổn tan triều xong nghỉ ngơi thoải mái, không cần phải đề phòng cái gì.
Trôi qua hai mươi năm, Lý Lân cùng Khải Nguyên tiểu đả tiểu nháo vẫn là có, khắc khẩu vẫn là có, nhưng không đến mức quá gay gắt, qua vài ngày lại như cũ êm ấm. Có lẽ là vì Khải Nguyên trường kỳ ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về yêu thương còn không đủ thời gian, nói cái gì khắc khẩu? Cũng có lẽ là vì Lý Lân thích cái cảm giác mình có nhà, cho nên khi gặp người, hắn đem mọi bực bội ném ra sau đầu, chỉ cần hảo hảo đối với người trước mặt tốt là đủ.
Này một năm, Lý Lân đem đế vị nhường ra, còn mình cùng Khải Nguyên lui về sau màn, đến một tòa biệt viện, vui thú điền viên.
- Ngươi đem đế vị nhường ra, không tiếc sao?
- Vì sao lại tiếc đâu? Ngươi trước đem ấn soái ném ra ngoài, bây giờ lại trách ta vì sao đem ngọc tỷ ném?
Bật cười, Khải Nguyên nói:
- Ngươi cũng thực chèn ép nhi tử nhóm.
- Có được không dễ dàng mới biết được quý trọng. Nếu bọn chúng cái gì cũng dễ dàng, rồi sẽ cho rằng mọi thứ có được là đương nhiên, không hiểu đầu đuôi, không biết quý trọng, chỉ biết quyền lợi, không rõ trách nhiệm.
- Nha, ngươi nói làm ta có điểm hối hận.
- Chuyện gì?
- Ngươi bảo có được không dễ dàng mới quý trọng nha, năm đó ta để ngươi truy quá dễ.
Lý Lân nổi giận, bất ngờ đánh vào cổ Khải Nguyên, làm hắn đau nhăn mặt. Này là Lý Lân đã lưu tình. Nếu như ở vị trí gần như vậy mà đánh vào sống mũi, không chỉ đơn giản chỉ là đau rồi xong, mà có thể đổ huyết.
- Ngươi chỗ nào quý trọng ta? Ta vất vả truy tới ngươi, ngươi còn từng muốn ném đi ta!
- Ách, được rồi, ta xin lỗi.
- Cho nên đời này cái gì ta cầm lên được cũng bỏ xuống được, ngươi thì đừng hòng.
Lý Lân cả đời không thể xóa được việc sử sách ghi chép hắn hỉ nam nhân, không thân cận nữ nhân, cũng làm ra chuyện sinh hài tử xong thân mẫu liền ném ở nơi nào không biết. Có người lên án, bảo hắn hôn quân, có người bảo hắn trị vì tốt nhưng trong đời tư liền có chỗ bẩn, có khen có chê, có người xem như đó là một đoạn giai thoại, có người lại thỉnh thoảng còn lấy tên của hắn trích ra mỗi khi có việc gì đó nhắc tới hắn, hay là nhắc tới tân luật hắn ban hành khiến cho mọi người bàn tán không ngớt kia.
Nhưng Lý Lân không quan tâm.
Cái gì tránh cho đời sau noi gương tiên đế, cái gì chính mình tạo tiền lệ không tốt, hắn quan tâm sao? Nhi tử của hắn không trưởng oai, hắn đã hài lòng. Còn nhi tử của nhi tử, nhi tử của nhi tử của nhi tử, có làm cái gì điên cuồng, thì là tại chính bọn chúng gây ra, nào quan hắn chuyện gì.
Chỉ cần sống cùng một chỗ, tử cùng một huyệt, thế là đủ.
Vì ngươi thay đổi thiên hạ – End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất