Vì Quân Mà Sinh

Chương 65: Chó Hoang.

Trước Sau
"Đừng đi lung tung." Đây là bốn chữ cuối cùng mà Dạ Minh để lại. Sau đó, y liền đã cấp tốc rời đi.

Đến tận khi cửa phòng bị y khép lại lần nữa, Quân Du Ninh mới chậm chạp thu hồi tầm mắt, nhìn về phía thông đạo dẫn xuống lòng đất kia.

Rõ ràng đã tự nhắc nhở chính mình muốn nghe lời Dạ Minh nói. Thế nhưng, nằm xuống được một lát, ma xui quỷ khiến, Quân Du Ninh vẫn là không nén được tò mò, hướng mật đạo đi tới.

Hắn muốn biết, khi nãy y đang làm gì.

Đương nhiên, đây cũng không phải là cố tình cùng y đối nghịch. Mà chỉ là vì muốn để bản thân hiểu biết hơn, chí ít về sau có thế chủ động giúp ích được cho y.

Bậc thang dẫn xuống mật thất rất sâu, lại tối đen, giơ tay không thấy năm ngón. Bởi vì hai bên vách tường không có lắp vào đồ vật phát sáng.

Bên dưới mật đạo rất sạch sẽ, cũng không xuất hiện mùi vị khó ngửi nào.

Quân Du Ninh đi một lúc lâu, chí ít cũng đã vượt qua trên trăm bậc thang. Khung cảnh trước mắt rốt cuộc mới chịu bằng phẳng lại. Ánh sáng cũng chậm chạp xuất hiện.

Lúc này, phía trước là một cánh cửa sắt thật dày, trên dưới phong kín, không chút kẽ hở. Hai bên cửa, lại là hai ngọn hỏa đăng, không ngừng nhảy lên ánh lửa.

Nhìn thấy bên trên không có cài khóa, Quân Du Ninh liền cẩn trọng đặt tay lên ván cửa, thử đẩy vào trong.

Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, quá trình lại đơn giản ngoài sức tưởng tượng. Cửa sắt nặng trịch trong nháy mắt liền bị đẩy ra một đường nhỏ, không nhận nửa phần cản trở.

'Két' Đến khi cửa sắt hoàn toàn bị đẩy ra, Quân Du Ninh liền bị một luồng khí thể như sương mù đập vào mặt, theo phản xạ lập tức bế khí lùi về sau. Cho rằng đây là khí độc.

Chỉ là, đợi khi tĩnh tâm quan sát thật kỹ, hắn mới phát hiện đây không phải là độc vật, mà chỉ là hơi lạnh ngưng tụ lại, tạo thành mê vụ lượn lờ mà thôi.



Quân Du Ninh nhíu mày, có chút chần chờ. Nhưng rốt cuộc vẫn là cất bước đi vào trong. Mà bên trong, so với tưởng tượng lại phải chật hẹp hơn rất nhiều.

Bốn phía giăng đầy từng sợi hàn khí, đem tầm mắt của hắn gần như bao phủ lại. Chỉ thấy xung quanh vách tường, nơi nơi đều là tảng băng, tựa như là chỗ đông lạnh.

Đứng ở cửa vào đánh giá xung quanh, tầm mắt Quân Du Ninh liền rơi vào trên một ngăn tủ vuông vức, cao gần nửa người đặt ở góc cuối cùng trong phòng. Sau khi suy tư một chút, liền cẩn trọng tiến về đó.

Ngăn tủ này là làm bằng kim ngân, bốn phía phong kín không một kẽ hở. Chỉ có một chốt cửa nằm ở mặt ngoài, khiến người có thể thông qua đó mở ngăn tủ ra.

Quân Du Ninh khom người đặt tay lên chốt cửa, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Bắt đầu âm thầm điều động linh lực, phòng ngừa ám khí từ trong ngăn tủ vọt ra.

Chỉ là, đến tận khi hắn mở cửa tủ ra, ám khí cũng đều chưa từng xuất hiện. Mà thay vào đó, lại là một đồ vật to tròn lăn ra khỏi tủ, rơi xuống bên chân hắn.

Một khắc nhìn thấy hình dáng của nó, ánh mắt Quân Du Ninh liền không khỏi đọng lại. Bàn tay siết chặt lấy chốt vịn.

Đầu...

Bên trong ngăn tủ này, thế mà lại đặt đầy đầu người. Mỗi một cái đều chỉnh chỉnh tề tề bày ra đó, chí ít cũng có hơn mấy mươi.

Bởi vì bảo quản trong nhiệt độ thấp, nên bên trên còn đóng lên một lớp băng. Từ trình độ thối rửa đến xem, chủ nhân của những cái đầu này, đều là tử vong cách nhau một đoạn thời gian nhất định.

Có cái đã hóa thành khô lâu, có cái lại mục nát đến không phân rõ nam nữ. Cái mới nhất, thì huyết nhục vẫn còn bảo trì vô cùng hoàn thiện. Tựa hồ là một nam hài mười ba, mười bốn tuổi, bộ dạng tương đương khả ái...tất nhiên, là trước khi chết.

Bởi vì lúc này, đối phương đã là một cỗ xác chết đầu thân một nẻo, hốc mắt cũng bị đào rỗng.



Quân Du Ninh cứng đờ chuyển tầm mắt vào trên khỏa đầu lâu rơi bên mũi chân mình. Vừa vặn liền đối diện với một gương mặt trắng bệch như tờ giấy, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, đồng tử trừng to đến mức như sắp rơi ra ngoài, tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Hắn nhận ra chủ nhân của cái đầu này...rõ ràng chính là kẻ không lâu trước còn đang tính kế hắn và Dạ Minh.

Nhưng đầu của gã, vì sao lại bị tách rời thả ở đây?

Nghi hoặc này vừa ra, bàn tay đang nắm lấy cửa tủ của Quân Du Ninh, liền khẽ run lên.

Dạ Minh bước nhanh trong đêm, dọc đường không kinh động bất kỳ kẻ nào. Y một đường đi thẳng vào trong một con đường nhỏ ở ngoại thành Tụ Nghĩa Trang.

Càng đi về trước, dân chúng sinh sống liền càng thêm thưa thớt, cách một khoảng xa, mới có thể bắt gặp một chút lưu dân cùng ăn mày tụ tập với nhau.

Y vác theo bao tải, đặt chân vào trong một đầu ngõ hẻm tối tăm. Hai bên là hai ngôi đền, không người trông coi.

Thế nhưng, tiếng bước chân của y cũng chỉ vừa mới vang lên, trong bóng đêm, vô số con ngươi liền đã đồng loạt lóe lên lục quang.

Nhìn kỹ, mới phát hiện ở bên trong đầu ngõ này, cư nhiên lại có hơn mấy chục đầu chó hoang.

Nhưng không giống với chó hoang bình thường thoạt nhìn dơ bẩn, gầy tong teo, nhìn thấy người liền cong đuôi sủa vang. Những con chó này lại vô cùng mập mạp, lông cũng rất mượt, lộ ra trơn bóng.

Không có chút nào e sợ con người. Thậm chí, còn lộ ra một tia dã tính không mấy bình thường.

**Không phải các ngươi luôn hiếu kỳ A Minh nhà ta giống A Ngân chỗ nào sao?

=>A Minh thừa hưởng máu điên của A Ngân ấy...là một bé thụ có máu điên trong người. Lúc điên lên thì ai cũng phải quỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau