Chương 85: Mèo Vờn Chuột.
Không biết vì sao, ánh mắt Dạ Minh lúc này lại làm Vân Úy cảm thấy có chút sợ hãi mà lùi về sau một bước. Chỉ là, phản ứng lại chính mình vừa làm gì, gã liền thẹn quá hóa giận, ưỡn thẳng sống lưng quát lớn.
"Đúng vậy, bổn công tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, nhi tử của Thục Trung kiếm chủ - Vân Úy. Ngươi có ý kiến gì sao?"
Nghe thấy Vân Úy là nhi tử của Vân Ảnh, đám tán tu xung quanh ngay tức khắc liền cả kinh. Khi nhìn về phía gã, cũng mang theo nồng nặc dị sắc.
Lúc này, thân là hộ vệ trưởng, một tên nam tử mặt chữ điền liền nghiêm nghị đứng ra, vượt lên trước Vân Úy, hướng hai người Dạ Minh chắp tay :"Tại hạ Triệu Chính, là trưởng hộ vệ được kiếm chủ hạ lệnh bảo vệ an toàn cho tiểu công tử."
"Công tử trẻ người non dạ, sơ nhập giang hồ, nói năng lỗ mãng, vô tình đắc tội hai vị đại hiệp đây. Tại hạ xin thay mặt ngài ấy cáo tội, mong hai vị đại hiệp chớ trách."
"Triệu thúc!" Nhìn thấy Triệu Chính nói năng cẩn trọng, hạ thấp tư thái đến như vậy, Vân Úy liền nổi giận đến trướng mặt. Nhưng chưa kịp nói gì, liền đã bị hắn không chút lưu tình chặn lại :"Công tử, đừng làm loạn!"
"Nơi đây cũng không phải là Thục Trung kiếm phái của chúng ta." Triệu Chính trừng mắt ưng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đứng ở đằng xa, bên dưới mũ choàng, trên mặt Dạ Minh liền xuất hiện vẻ trào phúng. Y thong thả buông tay Quân Du Ninh ra, mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại phát ra lãnh tình :"Đại hiệp gì đó không dám nhận."
"Cũng đừng cùng ta đề cập cái gì mà trẻ người non dạ. Kẻ này thoạt nhìn đã có 14, 15 tuổi, cũng không phải là hài tử 2,3 tuổi đầu. Lời bản thân nói ra, liền phải chịu trách nhiệm. Ngu xuẩn thì chết, xin lỗi cái quái gì."
Lời này của Dạ Minh, hoàn toàn không chừa cho Triệu Chính một chút đường lui nào. Biết rõ y xem ra là không chịu dễ dàng nhượng bộ, sắc mặt Triệu Chính liền có phần khó coi.
"Các hạ hà tất phải làm khó chúng ta. Xem như cho Thục Trung kiếm phái một bộ mặt, chỉ cần bỏ qua chuyện này, có yêu cầu gì, hai vị xin cứ nói thẳng, trong khả năng, Triệu Chính nhất định sẽ thực hiện."
Nhãn thần âm u quỷ dị, Dạ Minh liền cười gằn :"Được thôi, ngươi đều đã nói tới như vậy. Vậy thì ta cũng sẽ đại nhân đại lượng, không khách sáo nữa. Ta muốn cũng rất đơn giản..."
"Ta muốn..."
"Mượn đầu của lệnh công tử tới chơi một chút, có được hay không?"
Vốn cho rằng mọi chuyện còn có chuyển cơ, nghe thấy lời cuối cùng của Dạ Minh, đáy lòng Triệu Chính liền lành lạnh. Không quản nhiều nữa, vội vã bắt lấy bả vai Vân Úy, hướng về cửa sổ phóng đi :"Đi!"
'Ầm' Cửa sổ bị tông phá, đám người Triệu Chính liền cùng một chỗ rút đi.
Lúc này, Dạ Minh cũng không lập tức truy đuổi. Trái lại, lại vô cùng bình thản hướng Quân Du Ninh cáo tri :"Lên lầu đợi ta, ta xử lý bọn họ một chút, liền sẽ trở về ngay. Ngủ ngon."
Nói nói, Dạ Minh còn không coi ai ra gì ở trên trán Quân Du Ninh đặt lên một nụ hôn.
Cũng không để người đối diện đáp lời, thân ảnh của Dạ Minh liền đã nhoáng lên, tựa như một tia chớp, nhanh chóng lướt qua khung cửa sổ, hướng về phía đám người bọn họ đuổi theo.
Nhìn đám người Vân Úy đi rồi, lão bản của khách điếm liền khổ không thể tả, nhưng lại chẳng thể làm gì. Dù sao, chẳng lẽ lại vì mấy lượng bạc mà truy tung bọn họ à, muốn chết sao?
------------------------------
"Đi, đi."
'Ào ào' Nơi bước chân hỗn loạn của bọn họ giẫm đạp qua, nước mưa đọng lại ở trên mặt đường liền bắn lên tung tóe.
Bảy người gấp rút xông về phía cửa thành, trên người đều bị nước mưa không chút lưu tình xối thành chuột lột. Nhưng bọn họ đã không còn dư lực đi quản chuyện này.
"Triệu thúc, rốt cuộc là như thế nào, kẻ đó thật sự đáng sợ như vậy sao?" Vân Úy mặc dù ngu ngốc, nhưng vẫn còn biết thời biết thế.
Nhìn ra Triệu Chính lần này cũng không phải là cố tình khiêm nhượng, mà là thật sợ hãi đối phương, gã liền biết, chính mình chọc phải phiền toái lớn rồi.
Triệu Chính há miệng, vốn muốn giải thích với Vân Úy. Nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió tựa như mũi tên vạch phá hư không lại liên tục truyền tới, làm hắn không khỏi biến sắc, hô to :"Cẩn thận!"
"A!"
Chỉ là, hết thảy đều đã muộn, ba tên hộ vệ theo ở sau cùng đã hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền ngã sấp xuống, cũng không còn sức lực trốn chạy nữa.
Bởi vì lồng ngực của bọn họ, cư nhiên đều bị một chiếc đũa tre cắm xuyên. Huyết tinh hòa vào trong nước mưa, nhanh chóng loang ra, nhiễm đỏ mặt đường.
Con ngươi co rụt lại, Triệu Chính cũng không dám dừng lại tìm cách cứu bọn họ. Chỉ có thể cặm cụi lôi kéo Vân Úy chạy về trước.
Đáng giận, đáng giận...
"Đại nhân, cứu mạng! Đại nhân, a..."
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng la hét của thuộc hạ. Gân xanh trên trán Triệu Chính liền bạo khởi.
Từng chiếc đũa tre, lúc này lại hóa thành ám khí sắc bén nhất thiên hạ, đang dùng tốc độ cùng phương hướng không thể đoán được cướp đoạt mạng sống của những người ở đây.
Tựa như...mèo vờn chuột.
"Đúng vậy, bổn công tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, nhi tử của Thục Trung kiếm chủ - Vân Úy. Ngươi có ý kiến gì sao?"
Nghe thấy Vân Úy là nhi tử của Vân Ảnh, đám tán tu xung quanh ngay tức khắc liền cả kinh. Khi nhìn về phía gã, cũng mang theo nồng nặc dị sắc.
Lúc này, thân là hộ vệ trưởng, một tên nam tử mặt chữ điền liền nghiêm nghị đứng ra, vượt lên trước Vân Úy, hướng hai người Dạ Minh chắp tay :"Tại hạ Triệu Chính, là trưởng hộ vệ được kiếm chủ hạ lệnh bảo vệ an toàn cho tiểu công tử."
"Công tử trẻ người non dạ, sơ nhập giang hồ, nói năng lỗ mãng, vô tình đắc tội hai vị đại hiệp đây. Tại hạ xin thay mặt ngài ấy cáo tội, mong hai vị đại hiệp chớ trách."
"Triệu thúc!" Nhìn thấy Triệu Chính nói năng cẩn trọng, hạ thấp tư thái đến như vậy, Vân Úy liền nổi giận đến trướng mặt. Nhưng chưa kịp nói gì, liền đã bị hắn không chút lưu tình chặn lại :"Công tử, đừng làm loạn!"
"Nơi đây cũng không phải là Thục Trung kiếm phái của chúng ta." Triệu Chính trừng mắt ưng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đứng ở đằng xa, bên dưới mũ choàng, trên mặt Dạ Minh liền xuất hiện vẻ trào phúng. Y thong thả buông tay Quân Du Ninh ra, mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại phát ra lãnh tình :"Đại hiệp gì đó không dám nhận."
"Cũng đừng cùng ta đề cập cái gì mà trẻ người non dạ. Kẻ này thoạt nhìn đã có 14, 15 tuổi, cũng không phải là hài tử 2,3 tuổi đầu. Lời bản thân nói ra, liền phải chịu trách nhiệm. Ngu xuẩn thì chết, xin lỗi cái quái gì."
Lời này của Dạ Minh, hoàn toàn không chừa cho Triệu Chính một chút đường lui nào. Biết rõ y xem ra là không chịu dễ dàng nhượng bộ, sắc mặt Triệu Chính liền có phần khó coi.
"Các hạ hà tất phải làm khó chúng ta. Xem như cho Thục Trung kiếm phái một bộ mặt, chỉ cần bỏ qua chuyện này, có yêu cầu gì, hai vị xin cứ nói thẳng, trong khả năng, Triệu Chính nhất định sẽ thực hiện."
Nhãn thần âm u quỷ dị, Dạ Minh liền cười gằn :"Được thôi, ngươi đều đã nói tới như vậy. Vậy thì ta cũng sẽ đại nhân đại lượng, không khách sáo nữa. Ta muốn cũng rất đơn giản..."
"Ta muốn..."
"Mượn đầu của lệnh công tử tới chơi một chút, có được hay không?"
Vốn cho rằng mọi chuyện còn có chuyển cơ, nghe thấy lời cuối cùng của Dạ Minh, đáy lòng Triệu Chính liền lành lạnh. Không quản nhiều nữa, vội vã bắt lấy bả vai Vân Úy, hướng về cửa sổ phóng đi :"Đi!"
'Ầm' Cửa sổ bị tông phá, đám người Triệu Chính liền cùng một chỗ rút đi.
Lúc này, Dạ Minh cũng không lập tức truy đuổi. Trái lại, lại vô cùng bình thản hướng Quân Du Ninh cáo tri :"Lên lầu đợi ta, ta xử lý bọn họ một chút, liền sẽ trở về ngay. Ngủ ngon."
Nói nói, Dạ Minh còn không coi ai ra gì ở trên trán Quân Du Ninh đặt lên một nụ hôn.
Cũng không để người đối diện đáp lời, thân ảnh của Dạ Minh liền đã nhoáng lên, tựa như một tia chớp, nhanh chóng lướt qua khung cửa sổ, hướng về phía đám người bọn họ đuổi theo.
Nhìn đám người Vân Úy đi rồi, lão bản của khách điếm liền khổ không thể tả, nhưng lại chẳng thể làm gì. Dù sao, chẳng lẽ lại vì mấy lượng bạc mà truy tung bọn họ à, muốn chết sao?
------------------------------
"Đi, đi."
'Ào ào' Nơi bước chân hỗn loạn của bọn họ giẫm đạp qua, nước mưa đọng lại ở trên mặt đường liền bắn lên tung tóe.
Bảy người gấp rút xông về phía cửa thành, trên người đều bị nước mưa không chút lưu tình xối thành chuột lột. Nhưng bọn họ đã không còn dư lực đi quản chuyện này.
"Triệu thúc, rốt cuộc là như thế nào, kẻ đó thật sự đáng sợ như vậy sao?" Vân Úy mặc dù ngu ngốc, nhưng vẫn còn biết thời biết thế.
Nhìn ra Triệu Chính lần này cũng không phải là cố tình khiêm nhượng, mà là thật sợ hãi đối phương, gã liền biết, chính mình chọc phải phiền toái lớn rồi.
Triệu Chính há miệng, vốn muốn giải thích với Vân Úy. Nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió tựa như mũi tên vạch phá hư không lại liên tục truyền tới, làm hắn không khỏi biến sắc, hô to :"Cẩn thận!"
"A!"
Chỉ là, hết thảy đều đã muộn, ba tên hộ vệ theo ở sau cùng đã hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền ngã sấp xuống, cũng không còn sức lực trốn chạy nữa.
Bởi vì lồng ngực của bọn họ, cư nhiên đều bị một chiếc đũa tre cắm xuyên. Huyết tinh hòa vào trong nước mưa, nhanh chóng loang ra, nhiễm đỏ mặt đường.
Con ngươi co rụt lại, Triệu Chính cũng không dám dừng lại tìm cách cứu bọn họ. Chỉ có thể cặm cụi lôi kéo Vân Úy chạy về trước.
Đáng giận, đáng giận...
"Đại nhân, cứu mạng! Đại nhân, a..."
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng la hét của thuộc hạ. Gân xanh trên trán Triệu Chính liền bạo khởi.
Từng chiếc đũa tre, lúc này lại hóa thành ám khí sắc bén nhất thiên hạ, đang dùng tốc độ cùng phương hướng không thể đoán được cướp đoạt mạng sống của những người ở đây.
Tựa như...mèo vờn chuột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất