Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 3: Điều 13 nội quy trường 3

Trước Sau
Edit: Lune

Dáng vẻ của Nha Thấu trong biển ý thức là phiên bản thu nhỏ 100% của bên ngoài. Lúc này cậu đang ngồi ở chính giữa trung tâm chăm chú lắng nghe 001 nói chuyện, mỗi khi nghe 001 nhắc một mục cần chú ý cậu lại gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Vì đang là phiên bản thu nhỏ nên nhìn chân ngắn tay ngắn càng đáng yêu hơn, má còn hơi bụ bẫm, nếu được bóp hẳn là đã tay lắm.

001 nhớ đến động tác của Phương Chí ban nãy, càng thấy Nha Thấu bị ấm ức. Sau một thao tác, màn sáng giống ban nãy lại hiện lên trước mặt Nha Thấu.

Có điều lần này là bảng dữ liệu của Nha Thấu.

【Tên người chơi: Nha Thấu (cái tên rất đặc biệt nha ~)】

【Thể lực: 5 (cơ thể không tốt cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có việc gì cứ bảo người khác đi làm ~)】

【Sắc đẹp: max (con cưng ông trời không thể chỉ đánh giá bằng một chuỗi dữ liệu)】

【Trạng thái: Phát sốt (nhất định phải mau chóng chữa trị!)】

【May mắn:? (không đánh giá được)】

【Kỹ năng: Tạm thời chưa có (ngài thử làm nũng với đối phương xem, có khi lại có hiệu quả khác)】

【Đánh giá viên: S】

Bảng dữ liệu đều do Đánh giá viên đích thân đánh giá, mà S được tất cả mọi người gọi là đại ma vương, vì hắn vừa độc miệng lại vừa hà khắc, ngoài những đại thần trên bảng danh sách kia thì bảng dữ liệu của những người khác đều vô cùng thê thảm.

Mà giờ đã là lần thứ hai, hai lần đánh giá đều là S, hơn nữa còn rất quan tâm viết thêm ghi chú cho mỗi mục đánh giá.

001 cảm giác như có gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

【Để đền bù cho sự cố đáp sai địa điểm, hệ thống tặng cho ký chủ một cơ hội rút buff.】

001 đã lập bảng kế hoạch đối với tình huống cơ bản của Nha Thấu dựa theo bảng dữ liệu. Lúc này đã chuyển toàn bộ điểm may mắn sang buff thể lực, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra Nha Thấu nhất định sẽ rút trúng cái này.

Như vậy sẽ cân đối hơn, dù có xảy ra chuyện gì, ký chủ chỉ cần cẩn thận hơn chút thì việc sống sót đến cuối cùng sẽ không thành vấn đề.

【Rút đi.】

Nha Thấu gật đầu, ngón tay trắng nõn vừa mới chạm vào màn sáng—

"Rầm!"

Ngoài cửa lớp học vang ầm một tiếng, Nha Thấu bị dọa giật cả mình, run tay bấm xuống...

Chỉ thấy kim đồng hồ xoay tròn nhanh như gió, trước ánh mắt một người hai thống chậm rãi dừng lại ở phần xinh đẹp nhất.

— "Buff Nhan sắc"

001 lâm vào trầm mặc kéo dài:【...】

Nha Thấu đợi mãi không thấy 001 nói gì, bên ngoài cửa lớp hình như đang có đánh nhau, hai bên gọng kìm khiến cậu cảm thấy hơi bất an.

Do hồi hộp nên cậu ngồi càng thẳng, Nha Thấu cắn môi, vặn ngón tay, hỏi thử: "Có chuyện gì à?"

【... Không.】

001 mất hồi lâu mới chấp nhận được sự thật này.

Không phải buff Nhan sắc không tốt mà là Nha Thấu hoàn toàn không cần đến nó.

Cậu là NPC cao cấp bậc nhất bên khu Chinh phục Tình yêu, đứng giữa cả rừng mỹ nhân cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, thậm chí còn được Đánh giá viên S nổi tiếng hà khắc trước giờ chấm điểm max ở mục nhan sắc.

Cậu ấy dùng cái buff này làm gì?

【Tuy buff hơi vô dụng.】001 không đành lòng, an ủi cậu:【Nhưng biết đâu lại có hiệu quả khác thì sao.】

【Chỉ cần không để lộ mình là NPC game tình yêu là được.】

Đây là lần thứ hai 001 nhắc nhở.

Nha Thấu tạm dừng: "Vì sao?"

Cậu không giấu được cảm xúc, vẻ khó hiểu hiện hết trên mặt, dường như thực sự không biết nguyên nhân là gì.

【Để duy trì họat động bình thường giữa hai khu, nếu thân phận bại lộ, ngài sẽ không thể quay về khu Chinh phục Tình yêu.】

001 khó mà nói ra được nguyên nhân thực sự nên bắt đầu lừa Nha Thấu.

Cái giá không về nhà được quá lớn, Nha Thấu nghiêm túc gật đầu.

"Vậy tôi phải làm gì mới có thể qua cửa?" Nha Thấu sắp xếp lại một vài thông tin hiện có, cuối cùng cũng hỏi ra điểm mấu chốt.

Âm thanh máy móc vô cảm của 001 vang lên:【Ngài là người chơi đóng giả NPC, nhiệm vụ chính là về nhà, cũng là duy trì thiết lập nhân vật không để NPC và người chơi phát hiện thân phận, an toàn sống sót đến cuối cùng.】

【Trong lúc này, nếu người chơi qua cửa sớm hơn thì ngài cũng sẽ qua cửa theo, ngài chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cá nhân do hệ thống đưa ra ngẫu nhiên là được.】

【Ngài có thể tự chọn trận doanh, NPC hoặc người chơi.】001 tạm dừng, trước đó đã đi cửa sau một lần nên giờ rất trôi chảy:【Nhưng kiến nghị ngài chọn trận doanh NPC, cố gắng sống sót trong một tháng.】

Tiếng ồn ngoài cửa lớp càng ngày càng lớn làm mọi người xôn xao, có không ít NPC ra khỏi lớp, ai nấy đều cười rất kỳ quái.

"Nhất định phải chọn một trong hai sao?" Nha Thấu hỏi.

【Ừm.】001 gật đầu:【Ký chủ, ở đây không phải khu Chinh phục Tình yêu, quan hệ giữa người với NPC không tốt như ngài nghĩ đâu.】

Bọn họ là sự tồn tại đối lập tự nhiên, thậm chí có thể ví như nước với lửa, đứng ở vị trí trung lập giữa hai phe là gần như không thể.

Ít nhất kể từ khi 001 có ý thức đến nay, nó chưa bao giờ gặp tình huống có thể sống sót và bình yên đi lại giữa trận doanh hai phe cả.

【Vì sao tôi lại kiến nghị ngài chọn trận doanh NPC, đó là vì thân phận hiện giờ của ngài đi giúp người chơi không phù hợp, tiếp xúc với người chơi quá nhiều sẽ khiến NPC nghi ngờ.】

【Hơn nữa trong trận này, người chơi khả năng cao sẽ không thắng được.】

Nha Thấu còn chưa kịp nghĩ ẩn ý trong lời nói của 001, Lưu Lộ lại đến.

Cậu ta có vẻ rất thích Nha Thấu: "Tiểu thiếu gia, người chơi sắp vào rồi kìa."



Bị cắt ngang mạch suy nghĩ, Nha Thấu thầm bực bội.

"Này." Ánh mắt cậu cũng không mấy thân thiện.

Tiểu thiếu gia làm sao có thể nhớ tên của người bình thường, toàn dùng ê với này để thay thế: "Cậu không nói gì sợ người khác bảo mình câm à?"

Động tác của Lưu Lộ tạm dừng: "Gì cơ?"

"Cậu ồn ào quá."

Lưu Lộ chỉ là một NPC bình thường nên cậu không cần phải cẩn thận đối phó. Cộng thêm thiết lập nhân vật, dù có nói quá đáng đến đâu cũng rất bình thường.

"Giờ tôi không muốn nghe cậu nói gì hết, câm miệng đi." Nha Thấu không muốn nói gì với cậu ta, tận chức tận trách làm một tiểu thiếu gia ngốc nghếch.

Lông mi thiếu niên cụp xuống hơi run run, lúc ngồi dậy còn chưa sửa sang lại quần áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Cả người ỉu xìu, trên trán còn toát mồ hôi mỏng, khi nói mang theo giọng mũi nghe vào rất mềm mại song tính tình vẫn hư hỏng như cũ, thái độ không coi ai ra gì giống như mọi khi.

Nhưng lại có gì đó khang khác khiến người ta cảm thấy chỉ cần là người này, dù cậu làm gì cũng có thể tha thứ.

Lưu Lộ ngẩn ra.

Còn chưa kịp nghĩ gì, nhóm người chơi đã được giáo viên dẫn vào.

Số người vào phó bản là 50, chia thành 5 nhóm, mỗi nhóm 10 người tiến vào các lớp học khác nhau.

Nhóm này có hai người mặt mũi bị bầm dập, trên trán một tên đô con còn rướm máu, nghĩ đến tiếng động ngoài lớp vừa xong thì hẳn là do bọn hắn gây ra.

Giáo viên để sách trên bàn, cũng không nói gì về chuyện này, trái lại còn nheo mắt cười nói: "Để nhanh chóng hòa nhập với lớp, các em học sinh chuyển trường giới thiệu bản thân trước đi."

Nhóm người chơi quay sang nhìn nhau rồi nhìn lướt qua NPC không có ý tốt ngồi bên dưới, trong lòng mấy người chơi mới hơi bồn chồn. Bọn họ vừa nhát gan lại không có kinh nghiệm mấy, hoàn toàn không dám lên trước, không chắc chắn lắm mà quay sang nhìn những người chơi dày dạn kinh nghiệm để học theo.

Người chơi dày dạn kinh nghiệm cũng đang quan sát tình hình, trong lòng tính toán hệ số nguy hiểm của NPC ở đây.

Trong phút chốc không có ai bước lên.

Mà Nha Thấu bên này lại có tiếng hệ thống thông báo:

【Tinh — tuyên bố nhiệm vụ cá nhân.】

【Nhiệm vụ 1: Bắt nạt người chơi, hung hăng chèn ép bọn họ (0/ 2) 】

Ngón tay Nha Thấu siết chặt vạt áo.

Một khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, cậu sẽ triệt để đứng ở phe đối lập với người chơi. Nếu về sau không duy trì tốt thiết lập nhân vật trong trận doanh NPC, thứ chờ cậu sau khi bại lộ thân phận nhất định là cái chết.

Nha Thấu không thể không vực dậy tinh thần để ứng phó với nhiệm vụ cá nhân đột nhiên xuất hiện này.

Đây là nhiệm vụ cá nhân đầu tiên của cậu, nhưng cậu không rõ nhiệm vụ này phân định thế nào.

Bắt nạt người chơi?

Bắt nạt thế nào?

Lại chèn ép thế nào?

Bắt nạt đến mức độ nào mới hoàn thành nhiệm vụ?

Rồi phải làm thế nào mới phù hợp với dáng vẻ "Nha Thấu" nên có?

Đầu óc vốn đã đau nhức không thể suy nghĩ thêm vấn đề, lực chú ý của cậu bị nhiệm vụ hệ thống tuyên bố thu hút nên giờ cậu chỉ mơ màng ý thức được:

Có lẽ cậu sẽ trở thành người chơi đầu tiên phải bắt nạt người chơi.

Cuối cùng, cũng có người bước lên.

— Là người có máu trên mặt.

Cả người gã đầy cơ bắp, giới thiệu tên mình là Văn Bân, bình thường thích tập thể hình, hy vọng sau một tháng có thể vượt qua bài kiểm tra để trở thành bạn học thực sự của mọi người.

Các bạn ngồi bên dưới nghe đến đoạn "Vượt qua bài kiểm tra" vẻ mặt tỏ ra rất khác thường, sau đó đồng loạt cười ầm lên.

Tiếng cười vừa quái dị lại vừa chói tai vang khắp lớp học, như bện thành một tấm lưới kiên nhẫn chờ con mồi rơi vào cái bẫy của bọn họ.

Lưu Lộ khoa trương "A" một tiếng, giọng hơi cao lên, không hề có ý tốt: "Vậy chúc cậu thuận lợi vượt qua bài kiểm tra nha~"

NPC nghe xong cũng bắt đầu thảo luận:

"Cũng thú vị phết, cảm giác có lẽ chơi được lâu đấy, chết sớm thì tiếc quá."

"Chán muốn chết, lần trước cậu nói câu đấy đến tối là chết rồi."

"Đúng nhỉ, bọn họ hình như còn chưa lấy được nội quy trường hay sao mà ~"

Văn Bân cứng ngắc gật đầu, nghe thấy lời đám NPC bên dưới càng thêm căng thẳng.

NPC trong phó bản cấp B này quá kỳ lạ: Ngay từ đầu đã thể hiện ác ý mãnh liệt, còn treo cái chết ngay ở miệng.

Đồng thời bọn họ có vẻ cũng có ý thức riêng, điểm này không phù hợp với tiêu chuẩn của phó bản cấp thấp.

NPC có ý thức riêng hầu hết đều là phó bản cấp S trở lên. Số người đưa vào phó bản càng nhiều thì cấp độ phó bản càng thấp, có 50 người được đưa vào phó bản [Điều 13 nội quy trường ] nên đây chắc chắn là cấp B không sai được.

Văn Bân chỉ có thể nhắc nhở bản thân đừng hoảng loạn.

"Ê, còn đứng trên đấy làm gì nữa?" Giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên, ngữ khí cũng không tốt mấy.

Tập thể người chơi lần lượt nhìn qua, lúc này mới thấy rõ thiếu niên vừa lên tiếng.

Thiếu niên có tóc màu đen và đôi mắt lam, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hằn vết đỏ vì lúc nãy nằm sấp ra bàn, mặt cũng ửng hồng khác thường, đôi mắt trợn tròn vừa vặn hòa tan cảm giác xa cách do vẻ ngoài mang lại.

Lúc này đang ngồi gác tréo chân trên ghế, mày nhíu lại, vẻ mặt tỏ ra khó chịu bắt đầu bình luận.

"Một câu mà đọc sai năm chữ, giỏi thật."

Người chơi ngây người nhìn thiếu niên, trong các phòng livestream khác cũng bắt đầu ầm ĩ.



【Từ khi nào mà phó bản này lại có NPC đẹp thế kia!! Từ khi nào!!! Tui tuyên bố đây là người vợ chưa gặp của tui!】

【Tôi còn nhớ có một người chơi cũng đẹp lắm, tên là Đường Nhạc, tôi trước đó suýt nữa đã xông đến, may mà giờ nhìn thấy vợ.】

【Thật ra người đẹp này cũng là người chơi, cậu ấy có phòng livestream mới tắt lúc "bắt nạt" người khác.】(Nội dung trên có spoil, hệ thống đã che chắn)

Cũng không trách người chơi ngẩn người, chủ yếu là trong phó bản hình như chưa từng có NPC xinh đẹp đến vậy, cậu đẹp đến mức chỉ cần ngẩng mặt lên thôi là đã nổi bật giữa đám học sinh bên dưới, ngồi ở trong cũng cảm thấy toàn thân phát sáng.

Nhóm người chơi đang tính toán độ nguy hiểm cũng dừng lại.

Nha Thấu không biết người chơi cùng các phòng livestream khác đang bình luận đánh giá mình, thanh nhiệm vụ từ (0/ 2) biến thành (1/ 2) khiến cậu vui vẻ vô cùng, nghĩ rằng đã tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ.

Đôi môi mềm mại khẽ đóng mở, người nào đi lên cũng bị cậu chế nhạo, vai tiểu thiếu gia ngang ngược càn rỡ mắt mọc trên đầu được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

— "Mở tưởng đỗ tiến sĩ? Chỉ dựa vào cậu á?"

— "Run rẩy cái gì? Lên giới thiệu mà cũng sợ? Cậu là đồ vô dụng đấy à?"

— "Đừng nói nữa, nghe mà đau cả lỗ tai."

— "Trí thông minh của cậu dừng lại từ lúc còn là bào thai đấy à?"

Lúc Phương Chí đi từ ngoài cửa vào đúng lúc thấy cảnh này: Tiểu thiếu gia ngồi ở giữa, ngồi gác tréo chân trên ghế móc mỉa đám người chơi. Bên cạnh còn có Lưu Lộ, không ngừng xun xoe a dua theo như thằng ngu.

Cặp đùi trắng nõn nà quá bắt mắt, Phương Chí bước nhanh đến, lấy áo khoác đồng phục trên vai mình vuống vứt lên đùi Nha Thấu.

Giáo viên tỏ ra bất đắc dĩ với hắn: "Bạn Phương Chí, lần sau nhớ đến đúng giờ."

Phương Chí đạp Lưu Lộ ngã sang một bên, còn mình ngồi xuống cạnh Nha Thấu, cũng không nhìn cô giáo mà trả lời qua loa: "Thì giờ đã vào học đâu phải không?"

— Cực kỳ phách lối.

Nha Thấu không ngờ Phương Chí lại cùng lớp với mình.

Lúc này ngồi cạnh cậu là Boss phó bản, trên đùi cậu còn có áo khoác của hắn, thần kinh vừa thả lỏng lại căng cứng lần nữa.

Nhiệm vụ cá nhân vẫn dừng ở (1/2) không thay đổi gì nữa, Nha Thấu không rõ tiêu chuẩn của "Bắt nạt" này thế nào nữa.

Cảm thấy có ánh mắt nào đó ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu cùng ẩn ý sâu xa rơi vào người mình. Lúc Nha Thấu ngẩng đầu lên thì ánh mắt kia đã biến mất vào trong đám người chơi rồi.

"Thấy tôi ngạc nhiên lắm à?" Phương Chí xáp lại, khoác tay lên lưng ghế của Nha Thấu.

Cánh tay hắn to đến mức có thể khóa kín Nha Thấu trong ngực, ngón tay thon dài, lúc co lại bàn tay nổi rõ gân guốc, không biết vô tình hay cố ý mà cứ để sát vào eo Nha Thấu.

Bị hắn dán vào như thế, Nha Thấu lập tức bùng nổ: "Cách xa tôi ra."

Phương Chí như không nghe thấy gì, cụp mắt chỉnh lại áo khoác trên đùi cậu, không cho lộ ra bất cứ khe hở nào.

Học sinh chuyển trường trên bục giảng ngày càng ít, chỉ còn lại một người đàn ông áo đen cùng một cô gái cầm ô.

Vóc dáng người đàn ông rất cao, khoảng chừng 1m9, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, ngoại hình vô cùng xuất chúng.

Con ngươi đen láy thâm trầm như đầm nước, hoàn toàn không có cách nào nhìn trộm được suy nghĩ của hắn.

Hắn bước lên phía trước, bình tĩnh lên tiếng: "Cố Dung Thời."

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống mà chỉ có thiếu niên nghe được vang lên:

【Tinh — thông báo nhiệm vụ cá nhân.】

【Nhiệm vụ 2: Khiến người chơi Cố Dung Thời mặc cho ngài sử dụng dưới tình huống chưa bại lộ thân phận.】

Nha Thấu ngẩn ra: "Hả?"

Vừa chọn trận doanh NPC, lại bắt cậu dùng thân phận này đi thu mua người chơi.

Dựa vào quan hệ ác liệt giữa hai phe, cậu thật sự sẽ không bị giết chết à?

Hơn nữa...

Nha Thấu nhìn thoáng qua Cố Dung Thời đứng trên bục giảng.

Cậu có thể nhìn thấy điểm thiện cảm của tất cả mọi người, ví dụ như Phương Chí 30, Lưu Lộ 20, còn những người chơi và NPC khác chưa tiếp xúc đều là 10.

Chỉ có Cố Dung Thời...

【Tên: Cố Dung Thời 】

【Điểm thiện cảm: 0】

0 điểm thiện cảm rất đặc biệt.

0 điểm thiện cảm thì làm sao hắn để cho mình sử dụng được? Nhiệm vụ này khó quá vậy, cảm giác không xong được thì phải làm sao bây giờ?

Nha Thấu thấy khó giải quyết cực kỳ.

Cố Dung Thời không để ý đến NPC khác mà nhìn thẳng về phía Nha Thấu đang ngồi chính giữa: "Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

Rất rõ ràng, những lời này là nói với cậu.

Nha Thấu sửng sốt, không ngờ hắn lại chủ động ra quân, cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nói đi."

Cố Dung Thời cong môi.

"Cậu có bạn trai chưa? Hoặc là..." Hắn tạm dừng rồi mới hỏi xong vấn đề, thoạt nhìn có chút xấu xa: "Cậu có người mình thích chưa?"

Động tác chỉnh áo khoác của Phương Chí dừng lại, từ lúc vào lớp đến giờ dời mắt khỏi Nha Thấu, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía học sinh chuyển trường kia, híp mắt đầy nguy hiểm.

Một tay hắn gác trên lưng ghế của Nha Thấu trông như đang ôm thiếu niên vào trong ngực, cực kỳ có cảm giác đang thể hiện công khai chủ quyền. Hắn hơi xoay người, con ngươi đen kịt.

Hình như còn khẽ cười.

"Ha."

"Mày nói tiếp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau