Chương 29: Rút ra
Chuyển ngữ: Puny
Video rốt cuộc cũng thông, ba cô gái chen chúc rung rung trong màn hình, vẫy tay chào hỏi Nguyên Tu.
Lục Mạn Mạn mặc đồ ngủ Khỉ miệng rộng lông xù, bị Trình Ngộ và Hạ Thiên kẹp ở giữa.
"Chào anh!"
"Chúng tôi là bạn cùng phòng của Lục Mạn Mạn."
"Chào các cậu." Nguyên Tu mỉm cười chào hỏi với các cô.
Trình Ngộ nói: "Nếu anh đã tìm Mạn Mạn của chúng tôi gọi video, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy, các người trò chuyện thật tốt, trò chuyện khoả thân cũng hoàn toàn ok!"
Cô ấy nói xong cười đễu một tiếng, xách Hạ Thiên rời khỏi bàn học của Lục Mạn Mạn, thuận tay kéo tấm rèm bên cạnh bàn.
Màu của video là màu vàng ấm áp, hơn phân nữa màn hình bị ngũ quan anh tuấn của Nguyên Tu chiếm, đường nét rõ ràng. Tỷ lệ từng phần nhỏ ngũ quan của Nguyên Tu vừa vặn với tỉ thức hoàng kim của một khuôn mặt đẹp, nhất là cặp mắt đào hoa, đặc biệt hấp dẫn người.
Lục Mạn Mạn đột nhiên có chút xấu hổ.
Nguyên Tu đứng lên, ngồi vào ghế văn phòng bên cạnh, đặt điện thoại dựng thẳng trên bàn, cầm bút vẽ phác thảo cái gì đó trên giấy.
Hình dáng anh cúi đầu làm việc, đặc biệt nghiêm túc.
Louis cũng thường xuyên làm việc như vậy, Lục Mạn Mạn cảm thấy thời điểm Louis làm việc là mê người nhất, nhưng mà giờ phút này nhìn Nguyên Tu, còn đẹp trai hơn ba Louis mấy phần.
Rất nhanh, anh dựng thẳng mặt giấy lên cho Lục Mạn Mạn xem: "Lúc đó tẩu vị [1] là như vậy, Nhâm Tường giúp tôi hấp dẫn hỏa lực, tôi lại bắn ba phát súng với bọn họ vô ích, mục đích chủ yếu nhất là che chở bạn nhỏ Chiết Phong đánh lén."
[1] Tẩu vị (走位) - Tẩu=đi ; Vị=vị trí; Nếu hiểu theo nghĩa đen thì là di chuyển vị trí. Đây là từ để chỉ cách di chuyển trong game, có thể hiểu nó giống như bộ pháp trong võ công vậy, nhưng trong game thì gọi là tẩu vị.
"Nhưng mà như vậy cậu rất dễ dàng chết."
"Tôi có chừng mực."
"Cái kia... Là tôi nói sai rồi."
Nguyên Tu buông tờ giấy vẽ xuống, lắc đầu một cái: "Tôi không tùy tiện chấp nhận góp ý, nhưng mà..."
Thấy anh thật lâu không nói lời nào, Lục Mạn Mạn hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Góp ý của Lục Mạn Mạn, tôi vui vẻ tiếp thu."
"Cho tôi mặt mũi như vậy." Lục Mạn Mạn hé miệng cười một tiếng: "Đột nhiên cảm thấy vinh hạnh."
"Thật ra thì có đôi khi trong lòng sẽ không chắc." Giọng điệu của Nguyên Tu đột nhiên chìm xuống: "Giống như W vĩnh viễn sẽ không thua, Nguyên Tu vĩnh viễn có tự tin sẽ thắng, đây là cái trong mắt người khác thấy."
"Nhưng mà thi đấu, nào có không thua đâu."
Đột nhiên mở rộng cánh cửa lòng với cô, Lục Mạn Mạn có chút tay chân luống cuống.
"A, Nguyên Tu khẩn trương sao?"
"Cũng không phải khẩn trương, trước kia đánh thi đấu một người, thắng thua cũng không có sao, bây giờ không phải một người, mà là dẫn đội, còn có nhiều fans hâm mộ đang mong đợi như vậy, X có thể càng ngày càng mạnh."
Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng.
"Sợ mình sẽ phụ lòng mong đợi của bọn họ."
Trái tim của Lục Mạn Mạn bị nụ cười của anh níu chặt.
Nguyên Tu ngước mắt nhìn về phía cô thần thần bí bí nói: "Đây là một bí mật, không được nói cho người khác biết."
"Đương nhiên." Lục Mạn Mạn trịnh trọng bảo đảm: "Tôi sẽ không nói!"
"Ừ."
Lục Mạn Mạn lại nói: "Vậy tôi cũng nói cho mình cậu bí mật."
"Sao?"
"Liên quan tới vợ cậu W."
Nguyên Tu dựa bên cửa sổ, ý vị thâm tường nhìn cô: "À?"
Lục Mạn Mạn giảo hoạt cười một tiếng, nói: "Thật ra thì... W trước mỗi lần thi đấu đều sẽ khẩn trương đến mức chạy đến WC nhiều lần."
"Thật sao?" Nguyên Tu cố làm dáng vẻ không tin: "W làm sao có thể khẩn trương."
"Thật chứ!" Lục Mạn Mạn trịnh trọng nói: "Chính miệng W nói, cô ấy nói người lợi hại hơn nữa, cũng không thể đối với bất kỳ chuyện gì cũng chắc chắn vẹn toàn, nếu mà như vậy, thì không phải là người, là thần..."
"Cho nên không cần cảm thấy khẩn trương là chuyện rất mất mặt, ngay cả W trước khi thi đấu cũng sẽ cảm thấy sợ hãi đây này."
Nguyên Tu nhìn ra được, cô cùng anh trao đổi bí mật, nhưng thật ra là vụng về an ủi anh. Nhưng mà không biết tại sao, lại thật sự an tâm.
***
Tắt video, Lục Mạn Mạn kéo rèm ra, liền thấy Trình Ngộ mặt cười đểu, học giọng điệu hai người đối thoại.
"Tôi có một bí mật muốn nói cho cậu, không thể nói với người khác đấy."
Lục Mạn Mạn không nhịn được, xô đẩy cô ấy: "Có gì buồn cười."
Hạ Thiên sờ bụng nói: "Cẩu cẩu cũng sẽ đem nơi mềm mại nhất cũng chính là phần bụng yếu ớt, để lộ trước mặt chủ nhân thích nhất, tỏ vẻ lấy lòng."
"Lại dám nói Nguyên Tu là chó, không sợ đám tình địch cùng tấn công sao."
"Đối tượng đám tình địch muốn cùng tấn công, như thế nào đi nữa cũng không tới phiên Hạ Thiên nhỏ của chúng ta nha." Lông mày Trình Ngộ nhướng lên, bĩu môi với Hạ Thiên: "Đúng không."
Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: "Tôi ngửi được một mùi chua thối."
Lục Mạn Mạn từ ban công leo lên giường mình: "Người Trung Quốc các cậu nói chuyện vòng vo, nghe không hiểu nghe không hiểu!"
***
Thật đúng như lời Lục Mạn Mạn nói, Trình Ngộ đúng là có thiên phú tuyển thủ. Sau khi cô ấy thôi việc, Lục Mạn Mạn có nhiều thời gian hơn tiến hành huấn luyện thi đơn với cô ấy, cô ấy tiến bộ quả thực là thần tốc.
Hai người tiến vào cuộc đấu cả nước, đối thủ càng ngày càng mạnh, Lục Mạn Mạn trong cuộc thi đấu đơn giết hết top mười cả nước.
Cuộc thi đôi Trình Ngộ cũng không gây trở ngại cho cô, hai người đánh rất ổn, thuận lợi lên cấp.
Càng đến giai đoạn sau, danh tiếng của Trình Ngộ cũng dần dần đi lên.
Lối đánh của cô ấy rất mạnh mẽ, loại lối đánh mạnh mẽ này trên thực tế là đặc biệt hút fans, trong toàn bộ cuộc thi đấu, thông thường mà nói thì thu phát hỏa lực nhân khí cao hơn so với phụ trợ, dẫu sao những fans hâm mộ chú ý đầu tiên nhất định là tuyển thủ biểu hiện vượt trội nhất.
Cho nên cho dù là trong đội X, Nguyên Tu cùng Cố Chiết Phong thu phát nhân khí cao hơn phụ trợ A Hoành cùng Nhâm Tường.
Mà Lục Mạn Mạn mọi mặt dĩ nhiên đều để cho Trình Ngộ, nếu như cô ấy muốn đánh chuyên nghiệp, cô liền giúp cho cô ấy lót đường, trong cuộc đấu thu lại không ít tài năng, để cho Trình Ngộ trội hơn.
Gía trị nhan sắc của Trình Ngộ cao, tính cách cũng rất bén nhọn, bản thân chính là cây hút fans, cho nên ngắn ngủ gần nửa tháng, vòng fans đã hơn mười ngàn.
Có tán tụng tất nhiên có ghét, chuyện Trình Ngộ đã từng đi làm tại quán bar rất nhanh liền bị người khác cố ý tung ra, đặt trên mạng.
Trong trường học Trình Ngộ có rất nhiều người theo đuổi, cầu mà không được biến thành phản, cũng có khả năng.
Khiến nam sinh ưa thích, ắt sẽ khiến các nữ sinh ghét, không có lí do, chính là cô ấy lôi cuốn lại xuất sắc mạnh mẽ như vậy, trái ngược với các cô gái bình hoa. Nếu như không phải người bên cạnh hiểu rõ cô ấy, ấn tượng đầu tiên đối với cô ấy rất dễ dàng sinh ra cảm xúc ghét bỏ.
[Đây không phải là Trình Ngộ học viện máy tính sao? Tôi biết cô ấy, thường xuyên đêm không về ngủ.]
[Nghe nói làm ở hộp đêm.]
[Wow, làm cái gì!]
[Cái loại chỗ hộp đêm đó, còn có thể làm gì, dĩ nhiên □□ rồi.]
[Emmmm...]
Ban đầu tin đồn vẫn chỉ ở trên diễn đàn trường, dần dần bao phủ trên Weibo, nhất là mấy cái Weibo trực tiếp # trên đầu đề bài đăng là #Thi đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật mùa thu cả nước, độ chú ý trên mạng dần dần cao lên, có mấy người tiếp thị nổi tiếng tranh thủ cho kịp thời cơ chuyển phát Weibo của Trình Ngộ.
[Bất ngờ! Đồng đội của hắc mã mới tiến vào của M4 Trình Ngộ lại là cô gái trẻ □□!]
[Dưới lầu ký túc xá thường xuyên thấy nhiều loại xe sang tới đón cô ấy]
[Qúa đáng sợ, sinh viên hiện tại sa đọa thành như vậy, rốt cuộc là xã hội xảy ra vấn đề hay là vấn đề của trường học.]
[Đừng cái gì đều để trường học xã hội gánh vác, thấy rõ là vấn đề chính cô ấy, loại nữ sinh lòng tham không đáy này, ỷ vào mình đẹp, tìm kim chủ bao nuôi rất bình thường à, mỗi một trường đều có.]
[Thật buồn nôn, fans chuyển thành người qua đường.]
[Để cho loại người này tiến vào trận chung kết, tôi cũng đã không muốn xem nữa.]
Hai người Trình Ngộ cùng Lục Mạn Mạn chuyên tâm chuẩn bị trận đấu, cũng không có đặc biệt chú ý những lời này trên mạng, nhưng mà dần dần tình hình trở nên không đúng.
Khiển trách thanh danh ban đầu dần dần chuyển thành chửi rủa, lời nói cũng càng ngày càng kịch liệt, rất nhiều từ ngữ ghét bỏ dơ bẩn khó coi đập vào mắt phủ đầy Weibo @Trình Ngộ.
Cường độ huấn luyện của Trình Ngộ cùng Lục Mạn Mạn càng ngày càng lớn, Lục Mạn Mạn biết rõ, cô ấy là muốn thông qua làm tiêu hao thể lực để giải quyết buồn bực, mặc dù ngoài mặt giả bộ không thèm để ý chút nào, nhưng mà thỉnh thoảng Lục Mạn Mạn thấy cô ấy một mình đứng bên ban công, gió lạnh thổi cầm điện thoại xem Weibo.
Cô ấy đang nhìn những bình luận chỉ trích cùng chửi rủa cô ấy.
Thoạt nhìn thì không thèm để ý, thật ra thì để ý muốn chết.
Hai ngày sau, Lục Mạn Mạn nhận được điện thoại của ban tổ chức, mời cô gặp mặt trò chuyện một chút.
Văn phòng của ban tổ chức treo trên tường không ít hình chụp chung với chiến đội, cây thông trên bàn là màu xanh duy nhất trên bàn.
Tiếp đãi Lục Mạn Mạn chính là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, tên là Lưu Đống Lương, ông ấy ngồi trên ghế xoay, thẳng người, vẫy tay chào cô: "Mời ngồi."
"Lưu tiên sinh, ông tìm tôi?"
Đối mặt với tiểu nha đầu như vậy, Lưu Đống Lương cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: "Chuyện thi đấu đôi, có thể có chút khó khăn."
Lục Mạn Mạn đi trên đường đã thấp thỏm không yên, người ban tổ chức đột nhiên tìm cô, nhất định là thi đấu xảy ra vấn đề gì.
"Lưu tiên sinh, ông có lời gì xin nói thẳng."
"Đồng đội của cô, cô gái tên Trình Ngộ, gần đây trên mạng xôn xao về cô ấy rất nhiều."
Trong lòng Lục Mạn Mạn lộp bộp, quả nhiên...
Lưu Đống Lương đốt điếu thuốc, mặt mũi thoáng giãn ra, nói: "Cuộc thi của chúng tôi chủ yếu nhằm vào sinh viên trường học cả nước, ý nghĩa chính là truyền bá năng lượng thuần chính, gây ra chuyện như vậy, ảnh hưởng thật sự không tốt."
Lục Mạn Mạn yên lặng chỉ chốc lát, nói: "Cái kia... Nếu không tôi dùng tiền mời thủy quân?"
"..."
Lưu Đống Lương nói: "Cô vẫn là không hiểu ý tôi, M4 cô rất lợi hại, là đối tượng chính chúng tôi quan tâm, nhưng mà Trình Ngộ... công việc trước kia của cô ấy tương đối nhạy cảm, có thể không phù hợp với chủ đề cuộc thi chúng tôi tổ chức, cho nên ban tổ chức cảm thấy nên hủy bỏ tư cách tranh tài của cô ấy."
Lục Mạn Mạn vội vàng nói: "Chúng tôi đều đã vào top mười, cô ấy lại không có đánh nhau gây chuyện, các người dựa vào cái gì hủy bỏ tư cách của cô ấy!"
"Cô có thể không biết, loại thi đấu này của chúng tôi không giống với thi đấu chuyên nghiệp, thành phần chính thức nhiều hơn một chút, chủ yếu vẫn là để thúc đẩy giấc mộng năng lượng tích cực của sinh viên đại học Trung Quốc."
"Cho nên Trình Ngộ chỗ nào không có năng lượng, chỗ nào gây trở ngại các người thúc đẩy giấc mộng Trung Quốc." Lục Mạn Mạn kích động nói: "Thật sự nếu phải tính toán, tôi là người Mỹ, tôi còn đảm nhiệm mộng nước Mỹ, các người cũng hủy bỏ tư cách của tôi đi!"
"Bạn học Lục, không được hành động theo cảm tình." Lưu Đống Lương mấy chục tuổi sẽ không so đo với Lục Mạn Mạn cái gì, chỉ nói: "Người Mỹ các cô cởi mở, đối với loại chuyện này có thể không có gì, nhưng mà tình hình trong nước chúng ta không giống, dư luận xã hội đối với cô gái vợ hai ấy đều là kịt mũi coi thường, hỏi thử ban tổ chức làm sao dám để loại người như vậy vào trận chung kết giành giải nhất, đây không phải là làm cho fans hâm mộ không thoải mái sao."
Lục Mạn Mạn giận đến tay cũng run rẩy: "Cái gì cô gái vợ hai coi chừng tôi kiện ông tội phỉ báng!"
"Trên mạng còn có hình xe sang đưa đón cô ấy, tôi có thể nói bậy sao?"
"Chị Trình mặc dù ở hộp đêm bán rượu, nhưng là trong sạch, tiền kiếm bằng chính sức lao động của mình không có gì bẩn thỉu, chủ tịch Mao nói phụ nữ chiếm nửa bầu trời thế giới, ông phân biệt đối xử với người dân lao động phân biệt đối xử với phụ nữ, còn thúc đẩy mộng Trung Quốc cái gì."
"Cô..." Lưu Đống Lương bị cô nói đến mức á khẩu không trả lời được, một lúc sau, ông ta dập tàn thuốc, chậm rãi nói: "Thật là miệng mồm lanh lợi, ngay cả chủ tịch Mao cũng lôi ra, chiếc mũ phân biệt đối xử với phụ nữ lớn như vậy tôi gánh không nổi, chuyện này không có gì hay để tranh cãi, ban tổ chức đã quyết định, chính là thông báo cô một tiếng, Trình Ngộ bị hủy bỏ tư cách tranh tài, tiếp theo cô chuẩn bị tốt thi đấu đơn, giành giải nhất quang vinh như thường, cũng có tiền thưởng, thi đấu hai người cũng không cần đánh."
"Không có đạo lý này." Lục Mạn Mạn kiên quyết không đồng ý: "Chúng tôi là dựa vào thực lực đánh tiến vào trận chung kết, không ăn gian cũng không có phạm quy, ông không thể hủy bỏ tư cách thi đấu của chúng tôi."
"Cho nên tôi cần cô chủ động rút ra." Lưu Đống Lương nói: "Bạn cô có tiếng xấu, tôi tin cô khẳng định cũng không hi vọng người trên mạng tiếp tục mắng chửi cô ấy, nếu như các cô giành được giải nhất trận chung kết, trên mạng sẽ gợn sóng như thế nào, cô ấy sẽ gặp công kích như thế nào, không cần tôi nói đi."
"..."
Buổi tối hôm nay trong phòng ngủ, bầu không khí ngưng trọng rất nhiều, Hạ Thiên vùi đầu đọc sách, nhưng thỉnh thoảng, ngẩng đầu đầu lên nhìn hai tiểu tỷ tỷ một chút.
Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ nằm trên giường, cầm điện thoại lướt Weibo.
Những thông tin tiêu cực đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của các cô, thậm chí bây giờ trong trường cũng sẽ có bạn học chỉ chỉ chỏ chỏ Trình Ngộ, đôi mắt khá ý tứ hàm xúc.
"Tôi rút ra." Trình Ngộ thờ ơ nói câu này.
Lục Mạn Mạn căng thẳng, quả nhiên, vẫn là không chịu nổi áp lực.
"Bất kể cậu lựa chọn thế nào tôi đều chống đỡ..."
"Xuân thu đại mộng của bọn họ, muốn cho tôi rút ra, cũng không có cửa!"
Lời nói của Lục Mạn Mạn bị thái độ kiên quyết thái độ nghiêm túc nghẹn lại ở cổ họng.
Trình Ngộ để điện thoại xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi là bằng thực lực đánh tiến vào top mười, chỉ chút sóng gió này, liền muốn để cho tôi rút ra, tuyệt đối không thể nào."
Lục Mạn Mạn nhìn ánh mắt kiên định của cô ấy, tay siết chặt ra trải giường, gật đầu: "Ừ! Kiên quyết không rút ra!"
Đôi lời tâm tình của editor: Kiên cường lên nào các cô gái!!!
Video rốt cuộc cũng thông, ba cô gái chen chúc rung rung trong màn hình, vẫy tay chào hỏi Nguyên Tu.
Lục Mạn Mạn mặc đồ ngủ Khỉ miệng rộng lông xù, bị Trình Ngộ và Hạ Thiên kẹp ở giữa.
"Chào anh!"
"Chúng tôi là bạn cùng phòng của Lục Mạn Mạn."
"Chào các cậu." Nguyên Tu mỉm cười chào hỏi với các cô.
Trình Ngộ nói: "Nếu anh đã tìm Mạn Mạn của chúng tôi gọi video, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy, các người trò chuyện thật tốt, trò chuyện khoả thân cũng hoàn toàn ok!"
Cô ấy nói xong cười đễu một tiếng, xách Hạ Thiên rời khỏi bàn học của Lục Mạn Mạn, thuận tay kéo tấm rèm bên cạnh bàn.
Màu của video là màu vàng ấm áp, hơn phân nữa màn hình bị ngũ quan anh tuấn của Nguyên Tu chiếm, đường nét rõ ràng. Tỷ lệ từng phần nhỏ ngũ quan của Nguyên Tu vừa vặn với tỉ thức hoàng kim của một khuôn mặt đẹp, nhất là cặp mắt đào hoa, đặc biệt hấp dẫn người.
Lục Mạn Mạn đột nhiên có chút xấu hổ.
Nguyên Tu đứng lên, ngồi vào ghế văn phòng bên cạnh, đặt điện thoại dựng thẳng trên bàn, cầm bút vẽ phác thảo cái gì đó trên giấy.
Hình dáng anh cúi đầu làm việc, đặc biệt nghiêm túc.
Louis cũng thường xuyên làm việc như vậy, Lục Mạn Mạn cảm thấy thời điểm Louis làm việc là mê người nhất, nhưng mà giờ phút này nhìn Nguyên Tu, còn đẹp trai hơn ba Louis mấy phần.
Rất nhanh, anh dựng thẳng mặt giấy lên cho Lục Mạn Mạn xem: "Lúc đó tẩu vị [1] là như vậy, Nhâm Tường giúp tôi hấp dẫn hỏa lực, tôi lại bắn ba phát súng với bọn họ vô ích, mục đích chủ yếu nhất là che chở bạn nhỏ Chiết Phong đánh lén."
[1] Tẩu vị (走位) - Tẩu=đi ; Vị=vị trí; Nếu hiểu theo nghĩa đen thì là di chuyển vị trí. Đây là từ để chỉ cách di chuyển trong game, có thể hiểu nó giống như bộ pháp trong võ công vậy, nhưng trong game thì gọi là tẩu vị.
"Nhưng mà như vậy cậu rất dễ dàng chết."
"Tôi có chừng mực."
"Cái kia... Là tôi nói sai rồi."
Nguyên Tu buông tờ giấy vẽ xuống, lắc đầu một cái: "Tôi không tùy tiện chấp nhận góp ý, nhưng mà..."
Thấy anh thật lâu không nói lời nào, Lục Mạn Mạn hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Góp ý của Lục Mạn Mạn, tôi vui vẻ tiếp thu."
"Cho tôi mặt mũi như vậy." Lục Mạn Mạn hé miệng cười một tiếng: "Đột nhiên cảm thấy vinh hạnh."
"Thật ra thì có đôi khi trong lòng sẽ không chắc." Giọng điệu của Nguyên Tu đột nhiên chìm xuống: "Giống như W vĩnh viễn sẽ không thua, Nguyên Tu vĩnh viễn có tự tin sẽ thắng, đây là cái trong mắt người khác thấy."
"Nhưng mà thi đấu, nào có không thua đâu."
Đột nhiên mở rộng cánh cửa lòng với cô, Lục Mạn Mạn có chút tay chân luống cuống.
"A, Nguyên Tu khẩn trương sao?"
"Cũng không phải khẩn trương, trước kia đánh thi đấu một người, thắng thua cũng không có sao, bây giờ không phải một người, mà là dẫn đội, còn có nhiều fans hâm mộ đang mong đợi như vậy, X có thể càng ngày càng mạnh."
Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng.
"Sợ mình sẽ phụ lòng mong đợi của bọn họ."
Trái tim của Lục Mạn Mạn bị nụ cười của anh níu chặt.
Nguyên Tu ngước mắt nhìn về phía cô thần thần bí bí nói: "Đây là một bí mật, không được nói cho người khác biết."
"Đương nhiên." Lục Mạn Mạn trịnh trọng bảo đảm: "Tôi sẽ không nói!"
"Ừ."
Lục Mạn Mạn lại nói: "Vậy tôi cũng nói cho mình cậu bí mật."
"Sao?"
"Liên quan tới vợ cậu W."
Nguyên Tu dựa bên cửa sổ, ý vị thâm tường nhìn cô: "À?"
Lục Mạn Mạn giảo hoạt cười một tiếng, nói: "Thật ra thì... W trước mỗi lần thi đấu đều sẽ khẩn trương đến mức chạy đến WC nhiều lần."
"Thật sao?" Nguyên Tu cố làm dáng vẻ không tin: "W làm sao có thể khẩn trương."
"Thật chứ!" Lục Mạn Mạn trịnh trọng nói: "Chính miệng W nói, cô ấy nói người lợi hại hơn nữa, cũng không thể đối với bất kỳ chuyện gì cũng chắc chắn vẹn toàn, nếu mà như vậy, thì không phải là người, là thần..."
"Cho nên không cần cảm thấy khẩn trương là chuyện rất mất mặt, ngay cả W trước khi thi đấu cũng sẽ cảm thấy sợ hãi đây này."
Nguyên Tu nhìn ra được, cô cùng anh trao đổi bí mật, nhưng thật ra là vụng về an ủi anh. Nhưng mà không biết tại sao, lại thật sự an tâm.
***
Tắt video, Lục Mạn Mạn kéo rèm ra, liền thấy Trình Ngộ mặt cười đểu, học giọng điệu hai người đối thoại.
"Tôi có một bí mật muốn nói cho cậu, không thể nói với người khác đấy."
Lục Mạn Mạn không nhịn được, xô đẩy cô ấy: "Có gì buồn cười."
Hạ Thiên sờ bụng nói: "Cẩu cẩu cũng sẽ đem nơi mềm mại nhất cũng chính là phần bụng yếu ớt, để lộ trước mặt chủ nhân thích nhất, tỏ vẻ lấy lòng."
"Lại dám nói Nguyên Tu là chó, không sợ đám tình địch cùng tấn công sao."
"Đối tượng đám tình địch muốn cùng tấn công, như thế nào đi nữa cũng không tới phiên Hạ Thiên nhỏ của chúng ta nha." Lông mày Trình Ngộ nhướng lên, bĩu môi với Hạ Thiên: "Đúng không."
Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: "Tôi ngửi được một mùi chua thối."
Lục Mạn Mạn từ ban công leo lên giường mình: "Người Trung Quốc các cậu nói chuyện vòng vo, nghe không hiểu nghe không hiểu!"
***
Thật đúng như lời Lục Mạn Mạn nói, Trình Ngộ đúng là có thiên phú tuyển thủ. Sau khi cô ấy thôi việc, Lục Mạn Mạn có nhiều thời gian hơn tiến hành huấn luyện thi đơn với cô ấy, cô ấy tiến bộ quả thực là thần tốc.
Hai người tiến vào cuộc đấu cả nước, đối thủ càng ngày càng mạnh, Lục Mạn Mạn trong cuộc thi đấu đơn giết hết top mười cả nước.
Cuộc thi đôi Trình Ngộ cũng không gây trở ngại cho cô, hai người đánh rất ổn, thuận lợi lên cấp.
Càng đến giai đoạn sau, danh tiếng của Trình Ngộ cũng dần dần đi lên.
Lối đánh của cô ấy rất mạnh mẽ, loại lối đánh mạnh mẽ này trên thực tế là đặc biệt hút fans, trong toàn bộ cuộc thi đấu, thông thường mà nói thì thu phát hỏa lực nhân khí cao hơn so với phụ trợ, dẫu sao những fans hâm mộ chú ý đầu tiên nhất định là tuyển thủ biểu hiện vượt trội nhất.
Cho nên cho dù là trong đội X, Nguyên Tu cùng Cố Chiết Phong thu phát nhân khí cao hơn phụ trợ A Hoành cùng Nhâm Tường.
Mà Lục Mạn Mạn mọi mặt dĩ nhiên đều để cho Trình Ngộ, nếu như cô ấy muốn đánh chuyên nghiệp, cô liền giúp cho cô ấy lót đường, trong cuộc đấu thu lại không ít tài năng, để cho Trình Ngộ trội hơn.
Gía trị nhan sắc của Trình Ngộ cao, tính cách cũng rất bén nhọn, bản thân chính là cây hút fans, cho nên ngắn ngủ gần nửa tháng, vòng fans đã hơn mười ngàn.
Có tán tụng tất nhiên có ghét, chuyện Trình Ngộ đã từng đi làm tại quán bar rất nhanh liền bị người khác cố ý tung ra, đặt trên mạng.
Trong trường học Trình Ngộ có rất nhiều người theo đuổi, cầu mà không được biến thành phản, cũng có khả năng.
Khiến nam sinh ưa thích, ắt sẽ khiến các nữ sinh ghét, không có lí do, chính là cô ấy lôi cuốn lại xuất sắc mạnh mẽ như vậy, trái ngược với các cô gái bình hoa. Nếu như không phải người bên cạnh hiểu rõ cô ấy, ấn tượng đầu tiên đối với cô ấy rất dễ dàng sinh ra cảm xúc ghét bỏ.
[Đây không phải là Trình Ngộ học viện máy tính sao? Tôi biết cô ấy, thường xuyên đêm không về ngủ.]
[Nghe nói làm ở hộp đêm.]
[Wow, làm cái gì!]
[Cái loại chỗ hộp đêm đó, còn có thể làm gì, dĩ nhiên □□ rồi.]
[Emmmm...]
Ban đầu tin đồn vẫn chỉ ở trên diễn đàn trường, dần dần bao phủ trên Weibo, nhất là mấy cái Weibo trực tiếp # trên đầu đề bài đăng là #Thi đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật mùa thu cả nước, độ chú ý trên mạng dần dần cao lên, có mấy người tiếp thị nổi tiếng tranh thủ cho kịp thời cơ chuyển phát Weibo của Trình Ngộ.
[Bất ngờ! Đồng đội của hắc mã mới tiến vào của M4 Trình Ngộ lại là cô gái trẻ □□!]
[Dưới lầu ký túc xá thường xuyên thấy nhiều loại xe sang tới đón cô ấy]
[Qúa đáng sợ, sinh viên hiện tại sa đọa thành như vậy, rốt cuộc là xã hội xảy ra vấn đề hay là vấn đề của trường học.]
[Đừng cái gì đều để trường học xã hội gánh vác, thấy rõ là vấn đề chính cô ấy, loại nữ sinh lòng tham không đáy này, ỷ vào mình đẹp, tìm kim chủ bao nuôi rất bình thường à, mỗi một trường đều có.]
[Thật buồn nôn, fans chuyển thành người qua đường.]
[Để cho loại người này tiến vào trận chung kết, tôi cũng đã không muốn xem nữa.]
Hai người Trình Ngộ cùng Lục Mạn Mạn chuyên tâm chuẩn bị trận đấu, cũng không có đặc biệt chú ý những lời này trên mạng, nhưng mà dần dần tình hình trở nên không đúng.
Khiển trách thanh danh ban đầu dần dần chuyển thành chửi rủa, lời nói cũng càng ngày càng kịch liệt, rất nhiều từ ngữ ghét bỏ dơ bẩn khó coi đập vào mắt phủ đầy Weibo @Trình Ngộ.
Cường độ huấn luyện của Trình Ngộ cùng Lục Mạn Mạn càng ngày càng lớn, Lục Mạn Mạn biết rõ, cô ấy là muốn thông qua làm tiêu hao thể lực để giải quyết buồn bực, mặc dù ngoài mặt giả bộ không thèm để ý chút nào, nhưng mà thỉnh thoảng Lục Mạn Mạn thấy cô ấy một mình đứng bên ban công, gió lạnh thổi cầm điện thoại xem Weibo.
Cô ấy đang nhìn những bình luận chỉ trích cùng chửi rủa cô ấy.
Thoạt nhìn thì không thèm để ý, thật ra thì để ý muốn chết.
Hai ngày sau, Lục Mạn Mạn nhận được điện thoại của ban tổ chức, mời cô gặp mặt trò chuyện một chút.
Văn phòng của ban tổ chức treo trên tường không ít hình chụp chung với chiến đội, cây thông trên bàn là màu xanh duy nhất trên bàn.
Tiếp đãi Lục Mạn Mạn chính là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, tên là Lưu Đống Lương, ông ấy ngồi trên ghế xoay, thẳng người, vẫy tay chào cô: "Mời ngồi."
"Lưu tiên sinh, ông tìm tôi?"
Đối mặt với tiểu nha đầu như vậy, Lưu Đống Lương cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: "Chuyện thi đấu đôi, có thể có chút khó khăn."
Lục Mạn Mạn đi trên đường đã thấp thỏm không yên, người ban tổ chức đột nhiên tìm cô, nhất định là thi đấu xảy ra vấn đề gì.
"Lưu tiên sinh, ông có lời gì xin nói thẳng."
"Đồng đội của cô, cô gái tên Trình Ngộ, gần đây trên mạng xôn xao về cô ấy rất nhiều."
Trong lòng Lục Mạn Mạn lộp bộp, quả nhiên...
Lưu Đống Lương đốt điếu thuốc, mặt mũi thoáng giãn ra, nói: "Cuộc thi của chúng tôi chủ yếu nhằm vào sinh viên trường học cả nước, ý nghĩa chính là truyền bá năng lượng thuần chính, gây ra chuyện như vậy, ảnh hưởng thật sự không tốt."
Lục Mạn Mạn yên lặng chỉ chốc lát, nói: "Cái kia... Nếu không tôi dùng tiền mời thủy quân?"
"..."
Lưu Đống Lương nói: "Cô vẫn là không hiểu ý tôi, M4 cô rất lợi hại, là đối tượng chính chúng tôi quan tâm, nhưng mà Trình Ngộ... công việc trước kia của cô ấy tương đối nhạy cảm, có thể không phù hợp với chủ đề cuộc thi chúng tôi tổ chức, cho nên ban tổ chức cảm thấy nên hủy bỏ tư cách tranh tài của cô ấy."
Lục Mạn Mạn vội vàng nói: "Chúng tôi đều đã vào top mười, cô ấy lại không có đánh nhau gây chuyện, các người dựa vào cái gì hủy bỏ tư cách của cô ấy!"
"Cô có thể không biết, loại thi đấu này của chúng tôi không giống với thi đấu chuyên nghiệp, thành phần chính thức nhiều hơn một chút, chủ yếu vẫn là để thúc đẩy giấc mộng năng lượng tích cực của sinh viên đại học Trung Quốc."
"Cho nên Trình Ngộ chỗ nào không có năng lượng, chỗ nào gây trở ngại các người thúc đẩy giấc mộng Trung Quốc." Lục Mạn Mạn kích động nói: "Thật sự nếu phải tính toán, tôi là người Mỹ, tôi còn đảm nhiệm mộng nước Mỹ, các người cũng hủy bỏ tư cách của tôi đi!"
"Bạn học Lục, không được hành động theo cảm tình." Lưu Đống Lương mấy chục tuổi sẽ không so đo với Lục Mạn Mạn cái gì, chỉ nói: "Người Mỹ các cô cởi mở, đối với loại chuyện này có thể không có gì, nhưng mà tình hình trong nước chúng ta không giống, dư luận xã hội đối với cô gái vợ hai ấy đều là kịt mũi coi thường, hỏi thử ban tổ chức làm sao dám để loại người như vậy vào trận chung kết giành giải nhất, đây không phải là làm cho fans hâm mộ không thoải mái sao."
Lục Mạn Mạn giận đến tay cũng run rẩy: "Cái gì cô gái vợ hai coi chừng tôi kiện ông tội phỉ báng!"
"Trên mạng còn có hình xe sang đưa đón cô ấy, tôi có thể nói bậy sao?"
"Chị Trình mặc dù ở hộp đêm bán rượu, nhưng là trong sạch, tiền kiếm bằng chính sức lao động của mình không có gì bẩn thỉu, chủ tịch Mao nói phụ nữ chiếm nửa bầu trời thế giới, ông phân biệt đối xử với người dân lao động phân biệt đối xử với phụ nữ, còn thúc đẩy mộng Trung Quốc cái gì."
"Cô..." Lưu Đống Lương bị cô nói đến mức á khẩu không trả lời được, một lúc sau, ông ta dập tàn thuốc, chậm rãi nói: "Thật là miệng mồm lanh lợi, ngay cả chủ tịch Mao cũng lôi ra, chiếc mũ phân biệt đối xử với phụ nữ lớn như vậy tôi gánh không nổi, chuyện này không có gì hay để tranh cãi, ban tổ chức đã quyết định, chính là thông báo cô một tiếng, Trình Ngộ bị hủy bỏ tư cách tranh tài, tiếp theo cô chuẩn bị tốt thi đấu đơn, giành giải nhất quang vinh như thường, cũng có tiền thưởng, thi đấu hai người cũng không cần đánh."
"Không có đạo lý này." Lục Mạn Mạn kiên quyết không đồng ý: "Chúng tôi là dựa vào thực lực đánh tiến vào trận chung kết, không ăn gian cũng không có phạm quy, ông không thể hủy bỏ tư cách thi đấu của chúng tôi."
"Cho nên tôi cần cô chủ động rút ra." Lưu Đống Lương nói: "Bạn cô có tiếng xấu, tôi tin cô khẳng định cũng không hi vọng người trên mạng tiếp tục mắng chửi cô ấy, nếu như các cô giành được giải nhất trận chung kết, trên mạng sẽ gợn sóng như thế nào, cô ấy sẽ gặp công kích như thế nào, không cần tôi nói đi."
"..."
Buổi tối hôm nay trong phòng ngủ, bầu không khí ngưng trọng rất nhiều, Hạ Thiên vùi đầu đọc sách, nhưng thỉnh thoảng, ngẩng đầu đầu lên nhìn hai tiểu tỷ tỷ một chút.
Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ nằm trên giường, cầm điện thoại lướt Weibo.
Những thông tin tiêu cực đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của các cô, thậm chí bây giờ trong trường cũng sẽ có bạn học chỉ chỉ chỏ chỏ Trình Ngộ, đôi mắt khá ý tứ hàm xúc.
"Tôi rút ra." Trình Ngộ thờ ơ nói câu này.
Lục Mạn Mạn căng thẳng, quả nhiên, vẫn là không chịu nổi áp lực.
"Bất kể cậu lựa chọn thế nào tôi đều chống đỡ..."
"Xuân thu đại mộng của bọn họ, muốn cho tôi rút ra, cũng không có cửa!"
Lời nói của Lục Mạn Mạn bị thái độ kiên quyết thái độ nghiêm túc nghẹn lại ở cổ họng.
Trình Ngộ để điện thoại xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi là bằng thực lực đánh tiến vào top mười, chỉ chút sóng gió này, liền muốn để cho tôi rút ra, tuyệt đối không thể nào."
Lục Mạn Mạn nhìn ánh mắt kiên định của cô ấy, tay siết chặt ra trải giường, gật đầu: "Ừ! Kiên quyết không rút ra!"
Đôi lời tâm tình của editor: Kiên cường lên nào các cô gái!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất