Chương 1
“Vị kia chính là tướng quân Lục Hành Thư phải không?”
Hòa cùng bầu không khí se lạnh buổi sớm của nước X, thanh niên với vóc người thấp bé thở ra một làn khói trắng, có hơi kích động mà nhìn về phía vị tướng quân trẻ tuổi còn không thấy rõ mặt ở đằng xa, cậu dùng cùi chỏ huých vào người chàng trai trắng trẻo mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, hâm mộ nói, “Đẹp trai quá đi, không hổ là Alpha có pheromone mạnh.”
Chàng trai da trắng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn qua, nhưng vẫn không thấy rõ.
Một người đàn ông khác vừa mới xuống máy bay ở đằng sau tiếp lời thanh niên, giễu cợt nói: “Đứng từ đây mà cũng nhìn được à? Vuốt mông ngựa hơi xa rồi đấy.”
Thanh niên thấp bé không phục: “Người có pheromone mạnh chắc chắn rất đẹp trai, đồ suốt ngày rúc trong phòng thí nghiệm như anh thì biết cái gì.”
Người đàn ông chậc một tiếng, quay đi sắp xếp hành lý, không để ý tới cậu ta nữa.
Sương mù ở sân bay càng lúc càng dày đặc, không hề có dấu hiệu sẽ tan bớt, nhóm người lục tục xuống khỏi máy bay, xách theo hành lý tùy thân. Họ đều là những bác sĩ, y tá Beta, thuộc ba chi nhánh của bệnh viện thủ đô, tự nguyện báo danh ký hợp đồng đến biên cảnh đóng quân, khám chữa bệnh cho quân lính nơi đây.
Vùng biên giới nước X đông lạnh hè nóng, thường xuyên xuất hiện tình trạng mấy ngày liên tiếp có sương mù dày đặc, trong vòng bán kính một trăm dặm không hề có bóng dáng cây xanh, ngay cả nước sạch cùng lương thực đều được vận chuyển bằng đường hàng không hoặc đường bộ từ nơi cách đây vài trăm cây số, là một khu vực cực kỳ khan hiếm vật tư, những người tới đây lần đầu tiên đều khó tránh khỏi kinh ngạc, bởi nó hoàn toàn bất đồng so với thủ đô phồn vinh.
Mỗi năm đều sẽ có các bác sĩ và y tá tự nguyện tới đây, cũng chẳng để làm gì, chỉ bởi sau năm năm đóng quân ở biên cảnh, họ có thể quay lại thủ đô rồi xin thăng chức. Sinh hoạt nơi đây khổ cực, không có internet, thức ăn cũng chế biến qua loa đơn giản, những ai tới đây đều là người đã hạ quyết tâm muốn kiếm chút hy vọng.
Đến đón bọn họ không phải tướng quân Lục Hành Thư, mà là phó tướng Tiêu Minh của hắn cùng với vị tiến sĩ đã đóng đô ở đây hai mươi năm, tiến sĩ Dương Thư. Cả hai đã đến chờ chuyến bay hạ cánh từ sáng sớm, bởi vì sương mù dày đặc mà còn sợ máy bay không đáp xuống an toàn được, hết sức lo lắng.
Dương Thư thoạt nhìn đã ngoài năm mươi tuổi, người rất gầy, là một Beta, trên mặt có đeo một cặp kính gọng đen, vẻ ngoài vô cùng nhã nhặn lịch sự. Ông vội vàng bước đến, thái độ hết sức ôn hòa, “Cũng coi như đã hạ cánh an toàn rồi, nhưng ngồi máy bay lâu như vậy, mọi người đều kiệt sức rồi nhỉ?”
Tiêu Minh lại làm một động tác chào nghiêm trước, dáng người thẳng tắp ấy của hắn khiến ai nhìn cũng không khỏi hâm mộ. Alpha bẩm sinh đã cao lớn điển trai, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Beta. Thông thường Alpha sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm thuộc kiểu giá trị vũ lực cực cao, phần lớn đều ở quân đội, một nhóm khác thuộc kiểu chỉ số thông minh cực cao, đa số xuất hiện trong giới kinh doanh và chính trị, rất hiếm có Alpha nào theo nghề y.
Song ngoại trừ dáng người cao ráo ra, diện mạo của Tiêu Minh chỉ ở mức trung bình, cùng lắm thì nói là nhìn được, rắn rỏi. Mặt mũi cũng hơi hơi cứng nhắc, khiến người khác cảm thấy hắn rất nghiêm túc.
Người đàn ông vừa giễu cợt thanh niên thấp bé khi nãy, Lý Khắc nín cười, ghé lại gần thanh niên nọ, thấp giọng nói: “Lý Bắc Bắc, đây là Lục tướng quân đẹp trai nhất, pheromone mạnh nhất mà cậu nói à?”
Lý Bắc Bắc lập tức đỏ mặt: “Liên quan gì tới anh…” Giọng điệu còn lộ vẻ uể oải, cậu thật sự rất muốn nhìn thấy diện mạo của Lục tướng quân. Vị tướng quân Alpha này chính là một huyền thoại ở thủ đô, vừa điển trai lại vừa phong độ, rõ ràng có thể gia nhập giới chính trị với tư cách cậu ấm gia đình quyền quý, nhưng hắn vẫn một hai phải vào trường quân đội chịu khổ để làm lính, tuổi còn trẻ mà đã quân công hiển hách, được thăng hàng tướng, quốc vương cũng hết sức tín nhiệm.
“Sau này mọi người sẽ ở trong khu dành cho quân y của doanh trại, sẽ được thấy Lục tướng quân.” Nhìn biểu cảm thất vọng của Lý Bắc Bắc, Tiêu Minh tập mãi thành quen nói.
Lý Bắc Bắc nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cậu xốc lại balo trên vai, bước tới chỗ chàng trai da trắng kia vừa đứng, âm giọng cũng hơi nâng lên: “Đúng rồi, còn chưa hỏi xem tên anh là gì nữa? Tôi tên Lý Bắc Bắc, mọi người đều gọi tôi là Bắc Bắc, tôi là y tá. Người này là Lý Khắc, một tên bác sĩ vừa không đáng tin vừa độc mồm, bọn tôi đều tới từ chi nhánh số ba của bệnh viện thủ đô, còn anh thì sao?”
Một chuỗi thoại dài thoát ra từ miệng Lý Bắc Bắc, nghe vô cùng nhẹ nhàng và hoạt bát.
Chàng trai da trắng cầm một chiếc túi quai da bên tay trái, theo sau là một chiếc vali to đùng, vẻ mặt của anh thoạt nhìn có hơi đờ đẫn, cũng không biết có phải bị thời tiết lạnh lẽo ở đây làm cho choáng váng hay không. Anh nhìn tiến sĩ Dương đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn mình, bấy giờ mới chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, lịch sự đáp lại, “Hạ Thần, bác sĩ thuộc chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô.”
Vẻ ngoài của Hạ Thần rất sạch sẽ gọn gàng, diện mạo mắt phượng mày ngài luôn tạo nên một vẻ đẹp nội liễm, vóc dáng thiên gầy nhưng lại không có cảm giác trơ xương. Anh diện một chiếc áo blouse trắng, mặt mũi không có biểu cảm gì, vừa kiệm lời lại không thích cười, có vẻ rất yên tĩnh lạnh nhạt. Song Hạ Thần lại có một đôi mắt thoạt nhìn như lãnh đạm hờ hững, nhưng lại hệt như sao trời, khiến con người ta rất dễ dàng đắm chìm nếu ngắm nhìn nó quá lâu. Rất hiếm có một Beta nào sở hữu ngoại hình xuất chúng như thế, mà có thì cũng đều đi làm trinh sát để kiếm được nhiều tiền hết.
Lý Bắc Bắc và Hạ Thần được xếp vào chung ký túc xá, xưa nay cậu chàng vẫn luôn rất dễ làm quen, bèn lấy đồ ăn vặt giấu trong túi ra, nhét vào tay Hạ Thần: “Tôi biết ngay chỗ này không có gì ngon nên đã mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, anh cứ ăn thoải mái đi. Sau này hai ta chung một phòng, có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi dễ ở chung lắm.” Lời nói cũng nhiều.
Hạ Thần gật đầu, tiện tay để đồ ăn vặt sang bên cạnh, Lý Bắc Bắc cũng không để bụng thái độ lạnh lùng của anh, cứ dán lại gần nói liên thanh: “Tôi thấy anh cũng trạc tuổi tôi, còn tưởng cũng là y tá, không ngờ anh lại là bác sĩ, còn là bác sĩ của chi nhánh số một nữa chứ, siêu thật đấy. Tương lai của các bác sĩ với y tá ở chi nhánh các anh đều rất có triển vọng, hiếm có ai lại bằng lòng tới đây, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Thần cứ như không nghe thấy tiếng cậu ta, vừa dọn giường xong là đã khom lưng tháo giày, im lặng nằm xuống.
Anh muốn ngủ bù, cái cậu Lý Bắc Bắc này và Lý Khắc cứ ríu rít ầm ĩ suốt trên máy bay, anh lại quên mang bịt tai, đâm ra có hơi mệt.
Lý Bắc Bắc cũng không ngại, cậu cảm thấy người đẹp có chảnh một chút cũng là chuyện bình thường. Sau này cả hai sẽ ở chung phòng, cậu cần phải tìm hiểu thêm về Hạ Thần, bởi rất có thể đôi bên sẽ sống cùng nhau tận năm năm nữa.
“Tiếc thật, hôm nay không gặp được tướng quân Lục Hành Thư.” Lý Bắc Bắc lại bắt đầu lẩu bà lẩu bẩu.
Hạ Thần nằm trên giường mở to mắt, anh chống một tay xuống giường, nhấc nửa người dậy, không hề nể nang chút nào mà trừng mắt nhìn Lý Bắc Bắc. Lý Bắc Bắc hoảng sợ, không khỏi lùi về sau hai bước, giọng nói của Hạ Thần lạnh lẽo như đông cứng lại, dường như còn tỏa ra khí lạnh, “Cậu thích anh ấy?”
“Đừng nói chuyện thô thiển như vậy, cảm xúc mà tôi dành cho Lục tướng quân chính là kính trọng! Ngài ấy là đại tướng của đất nước, quân công gặt được cứ phải gọi là xếp hết chồng này đến chồng khác.” Lý Bắc Bắc tỏ vẻ nghi hoặc, ai mà không có thần tượng chứ. Sau khi chêm thêm vài câu miêu tả sự dũng mãnh phi thường của Lục tướng quân, Lý Bắc Bắc chợt đè giọng xuống, bước đến nói nhỏ với Hạ Thần, “Anh biết chuyện Lục tướng quân đã kết hôn chưa?”
Hạ Thần hơi chau mày.
“Cơ mà ngài ấy kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa một lần nào về nhà, nghe nói Quốc vương đã gọi tướng quân về rất nhiều lần, nhưng ngài ấy nhất quyết không chịu. Rõ ràng mấy năm gần đây không có chiến tranh, thế mà Lục tướng quân vẫn sống chết đóng đô ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, ba năm trước, nguyên soái Phó Nghị cảm thấy Lục Hành Thư trẻ tuổi triển vọng, cường thế sắp đặt cho Lục gia một mối hôn sự, đối tượng kết duyên còn là cháu ngoại Omega của ông. Khi ấy toàn bộ thủ đô đều bị tin tức này làm cho náo loạn, có ai mà không biết đâu? Nguyên soái chỉ có độc một cậu cháu ngoại này, từ nhỏ đã xem như hòn ngọc quý trên tay mà yêu thương chiều chuộng, theo như lời người ngoài cuộc nói, mối hôn sự này Lục gia còn xem như trèo cao.
Khi ấy lại vừa là lúc cha của Lục Hành Thư đang không có khởi sắc gì trong giới chính trị suốt gần hai năm, mắt thấy cơ hội đưa tới tận cửa, ông bèn bỏ qua ý kiến của Lục Hành Thư, đơn phương đồng ý.
Dù sao thì Lục Hành Thư cũng đã đến tuổi tìm kiếm một Omega phù hợp, thay vì để quốc gia chọn cho hắn một Omega không biết có xuất thân từ gia đình quyền quý nào trong kho pheromone, chi bằng cứ kết hôn với cháu trai của nguyên soái. Chuyện này không những có lợi cho đường công danh của Lục Hành Thư, mà cậu ấm Omega nhà nguyên soái nghe nói vừa thông minh vừa xinh đẹp, có Alpha nào mà lại không thích chứ?
Nhưng Lục Hành Thư lại chính là cái người vừa không thích vừa không đồng ý ấy, hắn trở mặt cự tuyệt, thậm chí ngay cả gặp mặt đối phương một lần thôi cũng không chịu.
Hôn nhân vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu một bên đã tỏ thái độ kiên quyết như thế, chuyện này đáng lý nên thất bại. Nhưng kết quả lại khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Phó lão nguyên soái dứt khoát tóm lấy một sai lầm mà cha Lục Hành Thư từng phạm phải, uy hiếp hắn, nói nếu hắn không chịu kết hôn thì ông sẽ cho cha hắn vào nhà lao, ông không thiếu cách để cha Lục cả đời sống trong tù.
Khi ấy Lục Hành Thư mới chỉ là thượng tá, phía trên vẫn còn rất nhiều người có thể gây sức ép lên hắn.
Nhưng hắn cũng rất cứng đầu, sau khi cho người đem sổ hộ khẩu qua bên đó để lấy giấy chứng nhận với đối phương xong, Lục Hành Thư lập tức vội vàng xin được chấp hành nhiệm vụ đi đóng quân nơi biên cảnh, biên cảnh xưa nay luôn thiếu người, khổ nỗi rất nhiều vị có quân hàm cao đều không muốn đi, đề nghị này của Lục Hành Thư không khác gì một trận mưa rào xuống mảnh ruộng khô cằn. Vì sợ hắn đổi ý, nên tờ đơn này được phê chuẩn luôn và cho khởi hành ngay trong ngày hôm đó.
Sau đó Lục Hành Thư giữ vững cương vị, ba năm không về dù chỉ một lần.
Hôn lễ của họ không được tổ chức, ảnh cưới cũng là ảnh ghép, hai người căn bản chưa từng gặp mặt.
Hạ Thần nghe Lý Bắc Bắc kể lại mấy tin vịt mà cậu ta hóng hớt được, anh có hơi lơ đễnh.
Tin vịt này gần như là câu chuyện mà mỗi một y tá đều thích nhắc đến sau khi ăn xong. Sinh hoạt nơi biên cảnh quá nhàm chán, trừ bỏ công việc hàng ngày, còn lại họ đều ngồi lê đôi nách để hóng chuyện.
Buổi tối, nhóm bác sĩ và y tá cùng nhau dùng bữa ở nhà ăn, nhân tiện làm quen một chút, kế đó lại nhất quyết phải tìm một chỗ để uống trà chuyện phiếm, sau khi cân nhắc hồi lâu, địa điểm được chọn là một khoảng sân có thể đốt lửa trại. Hạ Thần không có hứng thú với chuyện này, bèn về ký túc xá trước, đến lúc về tới cửa mới phát hiện bản thân không mang chìa khóa, anh đành bất đắc dĩ quay lại tìm Lý Bắc Bắc. Khi còn cách bọn họ một khoảng rất xa, Hạ Thần đã nghe được âm thanh nhỏ giọng nói chuyện của vài y tá trên bãi đất trống. Có cơn gió lạnh thổi tới, khiến tiếng chuyện trò ấy không khác gì tiếng động loạt soạt của lũ chuột đang bò, không đủ lớn để có thể nghe rõ được nội dung câu chuyện.
Bước chân của Hạ Thần rất nhẹ, mãi đến lúc anh đã lại gần, bọn họ cũng không phát hiện.
“Tôi còn có một tin động trời hơn cơ, trước đây một y tá khác trong viện từng kể cho tôi. Nghe nói lý do Lục tướng quân ba năm không về là bởi trong đêm tân hôn, ngài ấy phát hiện Omega nhà mình là hàng secondhand đã bị đánh dấu, làm gì có Alpha nào chấp nhận được chuyện này chứ…” Một y tá trông có vẻ rất hợp cạ tám nhảm với Lý Bắc Bắc vừa nói vừa tặc lưỡi, còn cố tình thở dài tiếc hận.
Hạ Thần nhẹ nhàng siết tay, móng tay ghim chặt vào thịt, sắc trời mờ tối che khuất biểu cảm trên mặt anh.
“Xạo.” Giọng nói vô cùng thanh thúy của Lý Bắc Bắc chợt vang lên.
“Sao cậu biết là xạo được? Cậu cũng đâu có quen Omega kia.” Y tá khó chịu với sự phá đám của Lý Bắc Bắc, bèn trợn mắt nhìn cậu.
Trong tay Lý Bắc Bắc đang cầm một nắm lạc, cậu vừa bóc vỏ vừa nói: “Nếu Omega đã bị đánh dấu, vậy chắc chắc trong lúc kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn sẽ phát hiện. Quốc gia đã quy định, bất cứ cặp đôi Alpha và Omega nào muốn kết hôn đều phải làm kiểm tra sức khỏe trước, hơn nữa kết quả xét nghiệm còn phải đăng báo, nếu không sẽ không xử lý giấy hôn thú, cũng như không cho phép tổ chức hôn lễ. Đây là quy định rất nghiêm ngặt, không ai có thể làm giả được. Cậu thân là y tá, sao lại không biết chuyện này? Đã thế còn đi truyền bá những thông tin lung tung nữa chứ?”
Tổ chức giám định sức khỏe trước hôn nhân của quốc gia được thành lập dành riêng cho Alpha và Omega, là một nơi vô cùng chuyên nghiệp và công minh, có muốn đi cửa sau cũng không được. Dù có là nguyên soái đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng động tay vào tư liệu bên trong, một khi bị phát hiện có những hành vi tương tự như thế, chắc chắn sẽ là trọng tội. Sự kết hợp giữa Alpha và Omega liên hệ mật thiết đến tư chất giống nòi, nếu một bên có vấn đề, một bên lại cực kỳ ưu tú, quốc gia sẽ không cho phép lãng phí bộ gen ưu tú này.
Một khi đã bị đánh dấu, Omega không thể bị đánh dấu lần thứ hai. Pheromone sẽ khiến Omega sinh ra cảm giác ỷ lại cùng tin tưởng với Alpha đã đánh dấu mình, nếu cưỡng ép gán Omega ấy cho một Alpha hoặc một Beta khác, giữa hai bên cũng không thể phát sinh bất cứ mối liên hệ nào. Cho dù Alpha không phải nguyên phối có dịu dàng đến mấy, Omega vẫn sẽ có phản ứng kháng cự, mất kiểm soát cảm xúc và suy sụp tinh thần, làm ra những hành vi cực đoan.
Tuy Lý Bắc Bắc thuộc kiểu người thích hóng chuyện, nhưng nếu nghe thấy tin gì đó quá phi logic, cậu vẫn vô cùng tích cực.
“Trừ phi Omega từng bị đánh dấu tự nguyện làm phẫu thuật xóa ký hiệu, bằng không sẽ không thể ghép đôi một lần nữa, mà việc phẫu thuật cũng phải được ghi chép lại. Nhưng đa số Omega mất bạn đời đều chọn chết già hoặc tự sát, thậm chí có người còn phát điên.” Đống vỏ lạc bị Lý Bắc Bắc ném vào đống lửa lập tức làm bùng lên một ngọn lửa nhỏ hơn, rồi chỉ giây lát đã hóa thành tro bụi. Cậu nâng mắt lên, bấy giờ mới thấy Hạ Thần đang đứng ở đó, Lý Bắc Bắc hết sức thân thiết chào hỏi anh, “Hạ Thần? Sao anh lại quay lại rồi? Qua đây qua đây, ngồi chỗ tôi này.”
Hạ Thần bỗng có hơi xấu hổ, anh nhét hai tay vào túi, quay người: “Tôi không mang chìa khóa.”
Lý Bắc Bắc còn chưa đã thèm, không muốn về ký túc xá sớm như vậy, bèn dứt khoát ném chìa cho Hạ Thần, bảo anh nhớ khép hờ cửa cho mình là được. Song thật ra mấy người ngồi xung quanh rất muốn giữ Hạ Thần lại để nói chuyện phiếm, dù sao vẻ ngoài của vị bác sĩ Beta này cũng rất điển trai, dáng vẻ còn y hệt mấy tiểu sinh kem[1], không ít người muốn làm quen.
[1]Từ gốc: 奶油小生
Bắt nguồn từ những năm 80, Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng đóng chung bộ phim Khổng tước Công chúa (Peacock Princess), vì gương mặt trắng trẻo điển trai, cùng dáng vẻ rất giống thư sinh của Đường Quốc Cường, nên khi ông vào vai hoàng tử càng đẹp không tì vết, thấy ông thích ăn kem (cream), Trần Xung bèn gọi ông là “tiểu sinh kem”. Từ đó sau này lại được dùng để hình dung những chàng trai đẹp nhưng ẻo lả.
Vậy mà lúc rút thăm chọn ký túc xá, người trúng thưởng lại cố tình là chú lùn Lý Bắc Bắc.
Hạ Thần vẫn giữ thái độ người sống chớ tới gần như cũ, anh cũng không nhiều lời, cầm được chìa khóa xong là vội vàng quay về. Dường như anh bẩm sinh đã không hợp với đám đông, mà cũng ai biết về lai lịch cụ thể của anh, nhưng chỉ riêng thân phận là một bác sĩ trẻ thuộc chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô này thôi, cũng đã đủ khiến những kẻ đó hâm mộ, cứ như trên người anh tự phát ra ánh hào quang không bằng.
Song không một ai biết, trong lòng Hạ Thần, cũng tồn tại một người tự tỏa ra ánh hào quang như thế.
Là mối tình đầu khi còn bé của anh, cũng là người mà bây giờ anh đang đơn phương.
Lý Bắc Bắc còn đang tám chuyện bên đó, trong một chốc cũng chưa về được. Hạ Thần tắm xong thì ngồi xuống bàn đọc sách, mí mắt anh rũ xuống, hiển nhiên rất buồn ngủ, nhưng vì đảm bảo an toàn, Hạ Thần vẫn muốn đợi Lý Bắc Bắc về rồi mới ngủ, bằng không một khi anh nằm xuống rồi, cửa lại vẫn đang mở, nhỡ có ai vào cũng không biết.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Hạ Thần đứng dậy mở cửa, nhưng người anh thấy lại không phải Lý Bắc Bắc.
Tiến sĩ Dương Thư đứng bên ngoài, cả người nhuốm hơi lạnh, ông đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm lại, rõ là có chuyện muốn nói. Hạ Thần nghiêng người để ông đi vào trước, sau đó khóa cửa lại. Trong phòng bấy giờ chỉ có hai người, Hạ Thần cầm phích nước rót cho ông một cốc nước ấm, Dương Thư chậm rãi uống một hớp, bấy giờ mới bình tĩnh lại. Hiển nhiên là vì biết Lý Bắc Bắc đang không ở ký túc xá nên Dương tiến sĩ mới qua đây, ông nhìn Hạ Thần bằng ánh mắt phức tạp, trầm giọng hỏi anh, “Cháu tới đây làm gì?”
“Làm bác sĩ.”
“Càn quấy!” Dương Thư đứng bật dậy, giận dữ vỗ bàn, “Đây là quân đội! Khắp nơi đều tràn ngập pheromone của Alpha, đối với cháu thì không khác gì hang cọp! Ai đưa cháu vào đây? Thằng nhãi Dương Vũ kia đúng không?”
Dương Vũ mà tiến sĩ Dương nhắc đến chính là đứa con độc đinh của ông và người vợ đã ly dị, hiện đang giữ chức phó viện trưởng chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô, cũng là người bạn từ bé duy nhất mà hiện giờ Hạ Thần còn giữ liên lạc.
“Cạch”.
Hạ Thần mở khóa một cái vali ra, Dương Thư lập tức mở to mắt. Bên trong chiếc vali cài mật mã đựng vô số những ống thuốc ức chế màu xanh lục, là loại thuốc ức chế biến đổi pheromone mà nước X đã cấm rất lâu về trước, cả một vali này gần như vô giá. Dương Thư vẫn cho rằng lý do ông không cảm nhận được pheromone của Hạ Thần là do anh đã tiêm một lượng lớn thuốc ức chế bình thường, hoặc là dùng thuốc pheromone của Beta trong một thời gian dài, tuyệt không ngờ đến việc anh lại dùng thuốc cấm.
“Thường thì một tháng chỉ cần một ống là đủ, nhưng cháu sợ có sơ suất, nên một tháng tiêm hai ống.” Hạ Thần có vẻ hơi mệt mỏi, anh vẫn luôn không nghỉ ngơi hẳn hoi, nên muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, “Chú Dương, bây giờ chú đã yên tâm được chưa?”
Hòa cùng bầu không khí se lạnh buổi sớm của nước X, thanh niên với vóc người thấp bé thở ra một làn khói trắng, có hơi kích động mà nhìn về phía vị tướng quân trẻ tuổi còn không thấy rõ mặt ở đằng xa, cậu dùng cùi chỏ huých vào người chàng trai trắng trẻo mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, hâm mộ nói, “Đẹp trai quá đi, không hổ là Alpha có pheromone mạnh.”
Chàng trai da trắng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn qua, nhưng vẫn không thấy rõ.
Một người đàn ông khác vừa mới xuống máy bay ở đằng sau tiếp lời thanh niên, giễu cợt nói: “Đứng từ đây mà cũng nhìn được à? Vuốt mông ngựa hơi xa rồi đấy.”
Thanh niên thấp bé không phục: “Người có pheromone mạnh chắc chắn rất đẹp trai, đồ suốt ngày rúc trong phòng thí nghiệm như anh thì biết cái gì.”
Người đàn ông chậc một tiếng, quay đi sắp xếp hành lý, không để ý tới cậu ta nữa.
Sương mù ở sân bay càng lúc càng dày đặc, không hề có dấu hiệu sẽ tan bớt, nhóm người lục tục xuống khỏi máy bay, xách theo hành lý tùy thân. Họ đều là những bác sĩ, y tá Beta, thuộc ba chi nhánh của bệnh viện thủ đô, tự nguyện báo danh ký hợp đồng đến biên cảnh đóng quân, khám chữa bệnh cho quân lính nơi đây.
Vùng biên giới nước X đông lạnh hè nóng, thường xuyên xuất hiện tình trạng mấy ngày liên tiếp có sương mù dày đặc, trong vòng bán kính một trăm dặm không hề có bóng dáng cây xanh, ngay cả nước sạch cùng lương thực đều được vận chuyển bằng đường hàng không hoặc đường bộ từ nơi cách đây vài trăm cây số, là một khu vực cực kỳ khan hiếm vật tư, những người tới đây lần đầu tiên đều khó tránh khỏi kinh ngạc, bởi nó hoàn toàn bất đồng so với thủ đô phồn vinh.
Mỗi năm đều sẽ có các bác sĩ và y tá tự nguyện tới đây, cũng chẳng để làm gì, chỉ bởi sau năm năm đóng quân ở biên cảnh, họ có thể quay lại thủ đô rồi xin thăng chức. Sinh hoạt nơi đây khổ cực, không có internet, thức ăn cũng chế biến qua loa đơn giản, những ai tới đây đều là người đã hạ quyết tâm muốn kiếm chút hy vọng.
Đến đón bọn họ không phải tướng quân Lục Hành Thư, mà là phó tướng Tiêu Minh của hắn cùng với vị tiến sĩ đã đóng đô ở đây hai mươi năm, tiến sĩ Dương Thư. Cả hai đã đến chờ chuyến bay hạ cánh từ sáng sớm, bởi vì sương mù dày đặc mà còn sợ máy bay không đáp xuống an toàn được, hết sức lo lắng.
Dương Thư thoạt nhìn đã ngoài năm mươi tuổi, người rất gầy, là một Beta, trên mặt có đeo một cặp kính gọng đen, vẻ ngoài vô cùng nhã nhặn lịch sự. Ông vội vàng bước đến, thái độ hết sức ôn hòa, “Cũng coi như đã hạ cánh an toàn rồi, nhưng ngồi máy bay lâu như vậy, mọi người đều kiệt sức rồi nhỉ?”
Tiêu Minh lại làm một động tác chào nghiêm trước, dáng người thẳng tắp ấy của hắn khiến ai nhìn cũng không khỏi hâm mộ. Alpha bẩm sinh đã cao lớn điển trai, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Beta. Thông thường Alpha sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm thuộc kiểu giá trị vũ lực cực cao, phần lớn đều ở quân đội, một nhóm khác thuộc kiểu chỉ số thông minh cực cao, đa số xuất hiện trong giới kinh doanh và chính trị, rất hiếm có Alpha nào theo nghề y.
Song ngoại trừ dáng người cao ráo ra, diện mạo của Tiêu Minh chỉ ở mức trung bình, cùng lắm thì nói là nhìn được, rắn rỏi. Mặt mũi cũng hơi hơi cứng nhắc, khiến người khác cảm thấy hắn rất nghiêm túc.
Người đàn ông vừa giễu cợt thanh niên thấp bé khi nãy, Lý Khắc nín cười, ghé lại gần thanh niên nọ, thấp giọng nói: “Lý Bắc Bắc, đây là Lục tướng quân đẹp trai nhất, pheromone mạnh nhất mà cậu nói à?”
Lý Bắc Bắc lập tức đỏ mặt: “Liên quan gì tới anh…” Giọng điệu còn lộ vẻ uể oải, cậu thật sự rất muốn nhìn thấy diện mạo của Lục tướng quân. Vị tướng quân Alpha này chính là một huyền thoại ở thủ đô, vừa điển trai lại vừa phong độ, rõ ràng có thể gia nhập giới chính trị với tư cách cậu ấm gia đình quyền quý, nhưng hắn vẫn một hai phải vào trường quân đội chịu khổ để làm lính, tuổi còn trẻ mà đã quân công hiển hách, được thăng hàng tướng, quốc vương cũng hết sức tín nhiệm.
“Sau này mọi người sẽ ở trong khu dành cho quân y của doanh trại, sẽ được thấy Lục tướng quân.” Nhìn biểu cảm thất vọng của Lý Bắc Bắc, Tiêu Minh tập mãi thành quen nói.
Lý Bắc Bắc nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cậu xốc lại balo trên vai, bước tới chỗ chàng trai da trắng kia vừa đứng, âm giọng cũng hơi nâng lên: “Đúng rồi, còn chưa hỏi xem tên anh là gì nữa? Tôi tên Lý Bắc Bắc, mọi người đều gọi tôi là Bắc Bắc, tôi là y tá. Người này là Lý Khắc, một tên bác sĩ vừa không đáng tin vừa độc mồm, bọn tôi đều tới từ chi nhánh số ba của bệnh viện thủ đô, còn anh thì sao?”
Một chuỗi thoại dài thoát ra từ miệng Lý Bắc Bắc, nghe vô cùng nhẹ nhàng và hoạt bát.
Chàng trai da trắng cầm một chiếc túi quai da bên tay trái, theo sau là một chiếc vali to đùng, vẻ mặt của anh thoạt nhìn có hơi đờ đẫn, cũng không biết có phải bị thời tiết lạnh lẽo ở đây làm cho choáng váng hay không. Anh nhìn tiến sĩ Dương đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn mình, bấy giờ mới chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, lịch sự đáp lại, “Hạ Thần, bác sĩ thuộc chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô.”
Vẻ ngoài của Hạ Thần rất sạch sẽ gọn gàng, diện mạo mắt phượng mày ngài luôn tạo nên một vẻ đẹp nội liễm, vóc dáng thiên gầy nhưng lại không có cảm giác trơ xương. Anh diện một chiếc áo blouse trắng, mặt mũi không có biểu cảm gì, vừa kiệm lời lại không thích cười, có vẻ rất yên tĩnh lạnh nhạt. Song Hạ Thần lại có một đôi mắt thoạt nhìn như lãnh đạm hờ hững, nhưng lại hệt như sao trời, khiến con người ta rất dễ dàng đắm chìm nếu ngắm nhìn nó quá lâu. Rất hiếm có một Beta nào sở hữu ngoại hình xuất chúng như thế, mà có thì cũng đều đi làm trinh sát để kiếm được nhiều tiền hết.
Lý Bắc Bắc và Hạ Thần được xếp vào chung ký túc xá, xưa nay cậu chàng vẫn luôn rất dễ làm quen, bèn lấy đồ ăn vặt giấu trong túi ra, nhét vào tay Hạ Thần: “Tôi biết ngay chỗ này không có gì ngon nên đã mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, anh cứ ăn thoải mái đi. Sau này hai ta chung một phòng, có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi dễ ở chung lắm.” Lời nói cũng nhiều.
Hạ Thần gật đầu, tiện tay để đồ ăn vặt sang bên cạnh, Lý Bắc Bắc cũng không để bụng thái độ lạnh lùng của anh, cứ dán lại gần nói liên thanh: “Tôi thấy anh cũng trạc tuổi tôi, còn tưởng cũng là y tá, không ngờ anh lại là bác sĩ, còn là bác sĩ của chi nhánh số một nữa chứ, siêu thật đấy. Tương lai của các bác sĩ với y tá ở chi nhánh các anh đều rất có triển vọng, hiếm có ai lại bằng lòng tới đây, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Thần cứ như không nghe thấy tiếng cậu ta, vừa dọn giường xong là đã khom lưng tháo giày, im lặng nằm xuống.
Anh muốn ngủ bù, cái cậu Lý Bắc Bắc này và Lý Khắc cứ ríu rít ầm ĩ suốt trên máy bay, anh lại quên mang bịt tai, đâm ra có hơi mệt.
Lý Bắc Bắc cũng không ngại, cậu cảm thấy người đẹp có chảnh một chút cũng là chuyện bình thường. Sau này cả hai sẽ ở chung phòng, cậu cần phải tìm hiểu thêm về Hạ Thần, bởi rất có thể đôi bên sẽ sống cùng nhau tận năm năm nữa.
“Tiếc thật, hôm nay không gặp được tướng quân Lục Hành Thư.” Lý Bắc Bắc lại bắt đầu lẩu bà lẩu bẩu.
Hạ Thần nằm trên giường mở to mắt, anh chống một tay xuống giường, nhấc nửa người dậy, không hề nể nang chút nào mà trừng mắt nhìn Lý Bắc Bắc. Lý Bắc Bắc hoảng sợ, không khỏi lùi về sau hai bước, giọng nói của Hạ Thần lạnh lẽo như đông cứng lại, dường như còn tỏa ra khí lạnh, “Cậu thích anh ấy?”
“Đừng nói chuyện thô thiển như vậy, cảm xúc mà tôi dành cho Lục tướng quân chính là kính trọng! Ngài ấy là đại tướng của đất nước, quân công gặt được cứ phải gọi là xếp hết chồng này đến chồng khác.” Lý Bắc Bắc tỏ vẻ nghi hoặc, ai mà không có thần tượng chứ. Sau khi chêm thêm vài câu miêu tả sự dũng mãnh phi thường của Lục tướng quân, Lý Bắc Bắc chợt đè giọng xuống, bước đến nói nhỏ với Hạ Thần, “Anh biết chuyện Lục tướng quân đã kết hôn chưa?”
Hạ Thần hơi chau mày.
“Cơ mà ngài ấy kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa một lần nào về nhà, nghe nói Quốc vương đã gọi tướng quân về rất nhiều lần, nhưng ngài ấy nhất quyết không chịu. Rõ ràng mấy năm gần đây không có chiến tranh, thế mà Lục tướng quân vẫn sống chết đóng đô ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, ba năm trước, nguyên soái Phó Nghị cảm thấy Lục Hành Thư trẻ tuổi triển vọng, cường thế sắp đặt cho Lục gia một mối hôn sự, đối tượng kết duyên còn là cháu ngoại Omega của ông. Khi ấy toàn bộ thủ đô đều bị tin tức này làm cho náo loạn, có ai mà không biết đâu? Nguyên soái chỉ có độc một cậu cháu ngoại này, từ nhỏ đã xem như hòn ngọc quý trên tay mà yêu thương chiều chuộng, theo như lời người ngoài cuộc nói, mối hôn sự này Lục gia còn xem như trèo cao.
Khi ấy lại vừa là lúc cha của Lục Hành Thư đang không có khởi sắc gì trong giới chính trị suốt gần hai năm, mắt thấy cơ hội đưa tới tận cửa, ông bèn bỏ qua ý kiến của Lục Hành Thư, đơn phương đồng ý.
Dù sao thì Lục Hành Thư cũng đã đến tuổi tìm kiếm một Omega phù hợp, thay vì để quốc gia chọn cho hắn một Omega không biết có xuất thân từ gia đình quyền quý nào trong kho pheromone, chi bằng cứ kết hôn với cháu trai của nguyên soái. Chuyện này không những có lợi cho đường công danh của Lục Hành Thư, mà cậu ấm Omega nhà nguyên soái nghe nói vừa thông minh vừa xinh đẹp, có Alpha nào mà lại không thích chứ?
Nhưng Lục Hành Thư lại chính là cái người vừa không thích vừa không đồng ý ấy, hắn trở mặt cự tuyệt, thậm chí ngay cả gặp mặt đối phương một lần thôi cũng không chịu.
Hôn nhân vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu một bên đã tỏ thái độ kiên quyết như thế, chuyện này đáng lý nên thất bại. Nhưng kết quả lại khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Phó lão nguyên soái dứt khoát tóm lấy một sai lầm mà cha Lục Hành Thư từng phạm phải, uy hiếp hắn, nói nếu hắn không chịu kết hôn thì ông sẽ cho cha hắn vào nhà lao, ông không thiếu cách để cha Lục cả đời sống trong tù.
Khi ấy Lục Hành Thư mới chỉ là thượng tá, phía trên vẫn còn rất nhiều người có thể gây sức ép lên hắn.
Nhưng hắn cũng rất cứng đầu, sau khi cho người đem sổ hộ khẩu qua bên đó để lấy giấy chứng nhận với đối phương xong, Lục Hành Thư lập tức vội vàng xin được chấp hành nhiệm vụ đi đóng quân nơi biên cảnh, biên cảnh xưa nay luôn thiếu người, khổ nỗi rất nhiều vị có quân hàm cao đều không muốn đi, đề nghị này của Lục Hành Thư không khác gì một trận mưa rào xuống mảnh ruộng khô cằn. Vì sợ hắn đổi ý, nên tờ đơn này được phê chuẩn luôn và cho khởi hành ngay trong ngày hôm đó.
Sau đó Lục Hành Thư giữ vững cương vị, ba năm không về dù chỉ một lần.
Hôn lễ của họ không được tổ chức, ảnh cưới cũng là ảnh ghép, hai người căn bản chưa từng gặp mặt.
Hạ Thần nghe Lý Bắc Bắc kể lại mấy tin vịt mà cậu ta hóng hớt được, anh có hơi lơ đễnh.
Tin vịt này gần như là câu chuyện mà mỗi một y tá đều thích nhắc đến sau khi ăn xong. Sinh hoạt nơi biên cảnh quá nhàm chán, trừ bỏ công việc hàng ngày, còn lại họ đều ngồi lê đôi nách để hóng chuyện.
Buổi tối, nhóm bác sĩ và y tá cùng nhau dùng bữa ở nhà ăn, nhân tiện làm quen một chút, kế đó lại nhất quyết phải tìm một chỗ để uống trà chuyện phiếm, sau khi cân nhắc hồi lâu, địa điểm được chọn là một khoảng sân có thể đốt lửa trại. Hạ Thần không có hứng thú với chuyện này, bèn về ký túc xá trước, đến lúc về tới cửa mới phát hiện bản thân không mang chìa khóa, anh đành bất đắc dĩ quay lại tìm Lý Bắc Bắc. Khi còn cách bọn họ một khoảng rất xa, Hạ Thần đã nghe được âm thanh nhỏ giọng nói chuyện của vài y tá trên bãi đất trống. Có cơn gió lạnh thổi tới, khiến tiếng chuyện trò ấy không khác gì tiếng động loạt soạt của lũ chuột đang bò, không đủ lớn để có thể nghe rõ được nội dung câu chuyện.
Bước chân của Hạ Thần rất nhẹ, mãi đến lúc anh đã lại gần, bọn họ cũng không phát hiện.
“Tôi còn có một tin động trời hơn cơ, trước đây một y tá khác trong viện từng kể cho tôi. Nghe nói lý do Lục tướng quân ba năm không về là bởi trong đêm tân hôn, ngài ấy phát hiện Omega nhà mình là hàng secondhand đã bị đánh dấu, làm gì có Alpha nào chấp nhận được chuyện này chứ…” Một y tá trông có vẻ rất hợp cạ tám nhảm với Lý Bắc Bắc vừa nói vừa tặc lưỡi, còn cố tình thở dài tiếc hận.
Hạ Thần nhẹ nhàng siết tay, móng tay ghim chặt vào thịt, sắc trời mờ tối che khuất biểu cảm trên mặt anh.
“Xạo.” Giọng nói vô cùng thanh thúy của Lý Bắc Bắc chợt vang lên.
“Sao cậu biết là xạo được? Cậu cũng đâu có quen Omega kia.” Y tá khó chịu với sự phá đám của Lý Bắc Bắc, bèn trợn mắt nhìn cậu.
Trong tay Lý Bắc Bắc đang cầm một nắm lạc, cậu vừa bóc vỏ vừa nói: “Nếu Omega đã bị đánh dấu, vậy chắc chắc trong lúc kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn sẽ phát hiện. Quốc gia đã quy định, bất cứ cặp đôi Alpha và Omega nào muốn kết hôn đều phải làm kiểm tra sức khỏe trước, hơn nữa kết quả xét nghiệm còn phải đăng báo, nếu không sẽ không xử lý giấy hôn thú, cũng như không cho phép tổ chức hôn lễ. Đây là quy định rất nghiêm ngặt, không ai có thể làm giả được. Cậu thân là y tá, sao lại không biết chuyện này? Đã thế còn đi truyền bá những thông tin lung tung nữa chứ?”
Tổ chức giám định sức khỏe trước hôn nhân của quốc gia được thành lập dành riêng cho Alpha và Omega, là một nơi vô cùng chuyên nghiệp và công minh, có muốn đi cửa sau cũng không được. Dù có là nguyên soái đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng động tay vào tư liệu bên trong, một khi bị phát hiện có những hành vi tương tự như thế, chắc chắn sẽ là trọng tội. Sự kết hợp giữa Alpha và Omega liên hệ mật thiết đến tư chất giống nòi, nếu một bên có vấn đề, một bên lại cực kỳ ưu tú, quốc gia sẽ không cho phép lãng phí bộ gen ưu tú này.
Một khi đã bị đánh dấu, Omega không thể bị đánh dấu lần thứ hai. Pheromone sẽ khiến Omega sinh ra cảm giác ỷ lại cùng tin tưởng với Alpha đã đánh dấu mình, nếu cưỡng ép gán Omega ấy cho một Alpha hoặc một Beta khác, giữa hai bên cũng không thể phát sinh bất cứ mối liên hệ nào. Cho dù Alpha không phải nguyên phối có dịu dàng đến mấy, Omega vẫn sẽ có phản ứng kháng cự, mất kiểm soát cảm xúc và suy sụp tinh thần, làm ra những hành vi cực đoan.
Tuy Lý Bắc Bắc thuộc kiểu người thích hóng chuyện, nhưng nếu nghe thấy tin gì đó quá phi logic, cậu vẫn vô cùng tích cực.
“Trừ phi Omega từng bị đánh dấu tự nguyện làm phẫu thuật xóa ký hiệu, bằng không sẽ không thể ghép đôi một lần nữa, mà việc phẫu thuật cũng phải được ghi chép lại. Nhưng đa số Omega mất bạn đời đều chọn chết già hoặc tự sát, thậm chí có người còn phát điên.” Đống vỏ lạc bị Lý Bắc Bắc ném vào đống lửa lập tức làm bùng lên một ngọn lửa nhỏ hơn, rồi chỉ giây lát đã hóa thành tro bụi. Cậu nâng mắt lên, bấy giờ mới thấy Hạ Thần đang đứng ở đó, Lý Bắc Bắc hết sức thân thiết chào hỏi anh, “Hạ Thần? Sao anh lại quay lại rồi? Qua đây qua đây, ngồi chỗ tôi này.”
Hạ Thần bỗng có hơi xấu hổ, anh nhét hai tay vào túi, quay người: “Tôi không mang chìa khóa.”
Lý Bắc Bắc còn chưa đã thèm, không muốn về ký túc xá sớm như vậy, bèn dứt khoát ném chìa cho Hạ Thần, bảo anh nhớ khép hờ cửa cho mình là được. Song thật ra mấy người ngồi xung quanh rất muốn giữ Hạ Thần lại để nói chuyện phiếm, dù sao vẻ ngoài của vị bác sĩ Beta này cũng rất điển trai, dáng vẻ còn y hệt mấy tiểu sinh kem[1], không ít người muốn làm quen.
[1]Từ gốc: 奶油小生
Bắt nguồn từ những năm 80, Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng đóng chung bộ phim Khổng tước Công chúa (Peacock Princess), vì gương mặt trắng trẻo điển trai, cùng dáng vẻ rất giống thư sinh của Đường Quốc Cường, nên khi ông vào vai hoàng tử càng đẹp không tì vết, thấy ông thích ăn kem (cream), Trần Xung bèn gọi ông là “tiểu sinh kem”. Từ đó sau này lại được dùng để hình dung những chàng trai đẹp nhưng ẻo lả.
Vậy mà lúc rút thăm chọn ký túc xá, người trúng thưởng lại cố tình là chú lùn Lý Bắc Bắc.
Hạ Thần vẫn giữ thái độ người sống chớ tới gần như cũ, anh cũng không nhiều lời, cầm được chìa khóa xong là vội vàng quay về. Dường như anh bẩm sinh đã không hợp với đám đông, mà cũng ai biết về lai lịch cụ thể của anh, nhưng chỉ riêng thân phận là một bác sĩ trẻ thuộc chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô này thôi, cũng đã đủ khiến những kẻ đó hâm mộ, cứ như trên người anh tự phát ra ánh hào quang không bằng.
Song không một ai biết, trong lòng Hạ Thần, cũng tồn tại một người tự tỏa ra ánh hào quang như thế.
Là mối tình đầu khi còn bé của anh, cũng là người mà bây giờ anh đang đơn phương.
Lý Bắc Bắc còn đang tám chuyện bên đó, trong một chốc cũng chưa về được. Hạ Thần tắm xong thì ngồi xuống bàn đọc sách, mí mắt anh rũ xuống, hiển nhiên rất buồn ngủ, nhưng vì đảm bảo an toàn, Hạ Thần vẫn muốn đợi Lý Bắc Bắc về rồi mới ngủ, bằng không một khi anh nằm xuống rồi, cửa lại vẫn đang mở, nhỡ có ai vào cũng không biết.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Hạ Thần đứng dậy mở cửa, nhưng người anh thấy lại không phải Lý Bắc Bắc.
Tiến sĩ Dương Thư đứng bên ngoài, cả người nhuốm hơi lạnh, ông đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm lại, rõ là có chuyện muốn nói. Hạ Thần nghiêng người để ông đi vào trước, sau đó khóa cửa lại. Trong phòng bấy giờ chỉ có hai người, Hạ Thần cầm phích nước rót cho ông một cốc nước ấm, Dương Thư chậm rãi uống một hớp, bấy giờ mới bình tĩnh lại. Hiển nhiên là vì biết Lý Bắc Bắc đang không ở ký túc xá nên Dương tiến sĩ mới qua đây, ông nhìn Hạ Thần bằng ánh mắt phức tạp, trầm giọng hỏi anh, “Cháu tới đây làm gì?”
“Làm bác sĩ.”
“Càn quấy!” Dương Thư đứng bật dậy, giận dữ vỗ bàn, “Đây là quân đội! Khắp nơi đều tràn ngập pheromone của Alpha, đối với cháu thì không khác gì hang cọp! Ai đưa cháu vào đây? Thằng nhãi Dương Vũ kia đúng không?”
Dương Vũ mà tiến sĩ Dương nhắc đến chính là đứa con độc đinh của ông và người vợ đã ly dị, hiện đang giữ chức phó viện trưởng chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô, cũng là người bạn từ bé duy nhất mà hiện giờ Hạ Thần còn giữ liên lạc.
“Cạch”.
Hạ Thần mở khóa một cái vali ra, Dương Thư lập tức mở to mắt. Bên trong chiếc vali cài mật mã đựng vô số những ống thuốc ức chế màu xanh lục, là loại thuốc ức chế biến đổi pheromone mà nước X đã cấm rất lâu về trước, cả một vali này gần như vô giá. Dương Thư vẫn cho rằng lý do ông không cảm nhận được pheromone của Hạ Thần là do anh đã tiêm một lượng lớn thuốc ức chế bình thường, hoặc là dùng thuốc pheromone của Beta trong một thời gian dài, tuyệt không ngờ đến việc anh lại dùng thuốc cấm.
“Thường thì một tháng chỉ cần một ống là đủ, nhưng cháu sợ có sơ suất, nên một tháng tiêm hai ống.” Hạ Thần có vẻ hơi mệt mỏi, anh vẫn luôn không nghỉ ngơi hẳn hoi, nên muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, “Chú Dương, bây giờ chú đã yên tâm được chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất