Chương 26
Ngày hôm sau Tô Minh Viễn đã đưa người đến bệnh viện kiểm tra, vì không an tâm về nhóm bác sĩ kia nên hắn đã dẫn bạn nhỏ thẳng đến phòng làm việc của cô nàng Châu Nghi.
“Khám.” Giọng nói lạnh lùng không đầu không đuôi của hắn được thốt lên ngay khi vừa bước vào phòng làm việc.
Cũng may cô nàng với hắn là anh em tốt nhiều năm nên cái thái độ này của hắn có thể bỏ qua, chứ nếu trúng người khác thì thể nào họ cũng ngay lập tức gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài.
Dạ An rất ngoan phối hợp với cô nàng mà không một lời kêu ca nên hắn thấy rất hài lòng.
Việc khám sức khoẻ diễn ra rất suông sẻ, kết quả đưa ra thì đúng như những gì mà Tô Minh Viễn và Châu Nghi đã nghi ngờ, bạn nhỏ thật sự đã mang em bé rồi, không những vậy còn là hai bé nữa cơ.
Cầm tờ giấy kết quả trên tay Tô Minh Viễn thật không kiềm nổi cảm xúc, đáy mắt sớm đã rưng rưng nước mắt chỉ chực chờ cơ hội mà rơi xuống “Bé cưng, nhìn nè, đây là em bé đấy.” Hắn đưa tay chỉ vào bức hình được in đen trắng trên tờ giấy kết quả tỉ mỉ chỉ vào hai sinh linh bé nhỏ.
Nhìn bức ảnh đen trắng rồi nhìn hai cái cục gì đó mờ mờ ảo ảo rồi lại nghe hắn nói Dạ An thật chả hiểu rốt cuộc em bé ở đâu “Không mà, em bé lớn… này không phải.” Bạn nhỏ giọng ngọt phủ nhận, em bé mà trước đây cậu thấy dù nhỏ đến mấy cũng to bằng cánh tay, còn cái cục nhỏ nhỏ mờ mờ ảo ảo này thật lạ.
Chứng kiến hình ảnh bạn nhỏ phụng phịu hai má phủ nhận điều mình vừa nói Tô Minh Viễn thật muốn bật cười thật lớn, xem ra bạn nhỏ nhà hắn cũng đang bị việc mang thai làm thay đổi tính tình rồi.
"Khụ… Tiểu An, đây là em bé đấy."
"Em bé trước khi ra đời đều sẽ ở trong bụng và sẽ rất nhỏ, về sau mới lớn dần, sau 9 tháng 10 ngày sẽ ra khỏi bụng." Châu Nghi nhẹ giọng giải thích cho bạn nhỏ nghe, cô còn không quên dùng cả hành động để giải thích. Nhưng khổ nỗi bạn nhỏ chả hiểu gì cả, đầu nhỏ cứ liên tục nghiêng qua nghiêng lại, ánh mắt cứ nhìn Đông ngó Tây kết quả lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Không sao, em chỉ cần biết trong này có em bé là được rồi.” Hiểu được ánh mắt của bạn nhỏ nên hắn chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành, hắn biết nếu để Châu Nghi nói tiếp thể nào bé cưng này cũng mau chóng sụt sịt nước mắt mà thôi.
Dạ An vẫn chưa hiểu hiểu hết được vấn đề này cho lắm nhưng cái đầu nhỏ có nghĩ đến mấy cuối cùng vẫn chỉ có dấu hỏi chấm to đùng trên đầu thôi "Không mà, em bé lớn lắm, không phải."
"Chụt… Về nào, về rồi chúng ta xem em bé trên mạng như vậy sẽ hiểu." Tô Minh Viễn ôm bạn nhỏ rời đi, hắn không thèm thanh toán mà đi thẳng ra xe trở về nhà, dẫu sao thì trước đây hắn đã chuyển cho Châu Nghi không biết bao nhiêu tiền rồi có gì thì cứ để cô nàng bỏ ra trước vậy.
“The f.u.ck. Lại nữa, lần nào đến cũng ôm người đi luôn bắt mình thanh toán.” Châu Nghi sớm nhận lấy cục tức lớn sau khi nhận thấy hành động này của anh trai Tô. Dù trước cô đã nhận tiền của hắn rồi nhưng cứ toàn để cô trả tiền rồi lại chuyển lại như vậy khiến cô nàng khá là tức giận đó nha. Nhưng tức đến mấy thì tư bản vẫn rất mạnh nên cô đàng chịu thua.
…----------------…
Về đến nhà Tô Minh Viễn đã lên mạng xã hội mở rất nhiều video về quá trình hình thành em bé cũng như là cách chăm sóc bản thân lúc mang em bé.
Dạ An ban nãy ở bệnh viện không hiểu gì cả nhưng khi trở về nhà xem chưa đến một nửa video đã hiểu ra vấn đề, đã nhận ra bản thân đã mang em bé, trở thành người lớn thật rồi.
Nhìn dáng vẻ tập trung quan sát của bạn nhỏ trông thật dễ thương, cứ hễ video chuyển đến một góc quay hay một giai đoạn khác của thai kỳ bạn nhỏ liền ồ lên một tiếng, miệng nhỏ cũng theo đó mà lau lảu cất những lời nói vô tư.
“Chồng ơi, thích em bé.” Dạ An xem xong video không nhịn được mà bày tỏ với hắn.
Tô Minh Viễn nghe vậy thì nổi hứng trêu chọc “Thích em bé vậy có còn thích tôi không? Hử?”
“Thích, thích chồng mà, em bé nữa.” Bạn nhỏ nói xong câu này thì cười toe toét, còn không quên bồi thêm cả hành động ôm ấp với hắn nữa.
Tô Minh Viễn rất đón nhận hành động cùng lời nói yêu của của bạn nhỏ, hắn lại dở thói đê tiện mà vỗ mấy cái lên mông nhỏ biểu thị như đã hiểu.
Tình tứ một lúc xong bạn nhỏ lại đòi xem em bé tiếp nhưng lần này đã chuyển sang thành những em bé đã ra đời rồi chứ không còn là những em bé còn ở trong bụng nữa. Nhìn hình ảnh em bé bụ bẫm cười toe toét trên màn hình tivi lớn Dạ An cũng thấy rất vui, những cảnh em bé ăn măm hay chơi đùa lại càng dễ thương hơn. Có lẽ bạn nhỏ sẽ chuyển việc xem phim hoạt hình sang xem các em bé rồi.
“Khám.” Giọng nói lạnh lùng không đầu không đuôi của hắn được thốt lên ngay khi vừa bước vào phòng làm việc.
Cũng may cô nàng với hắn là anh em tốt nhiều năm nên cái thái độ này của hắn có thể bỏ qua, chứ nếu trúng người khác thì thể nào họ cũng ngay lập tức gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài.
Dạ An rất ngoan phối hợp với cô nàng mà không một lời kêu ca nên hắn thấy rất hài lòng.
Việc khám sức khoẻ diễn ra rất suông sẻ, kết quả đưa ra thì đúng như những gì mà Tô Minh Viễn và Châu Nghi đã nghi ngờ, bạn nhỏ thật sự đã mang em bé rồi, không những vậy còn là hai bé nữa cơ.
Cầm tờ giấy kết quả trên tay Tô Minh Viễn thật không kiềm nổi cảm xúc, đáy mắt sớm đã rưng rưng nước mắt chỉ chực chờ cơ hội mà rơi xuống “Bé cưng, nhìn nè, đây là em bé đấy.” Hắn đưa tay chỉ vào bức hình được in đen trắng trên tờ giấy kết quả tỉ mỉ chỉ vào hai sinh linh bé nhỏ.
Nhìn bức ảnh đen trắng rồi nhìn hai cái cục gì đó mờ mờ ảo ảo rồi lại nghe hắn nói Dạ An thật chả hiểu rốt cuộc em bé ở đâu “Không mà, em bé lớn… này không phải.” Bạn nhỏ giọng ngọt phủ nhận, em bé mà trước đây cậu thấy dù nhỏ đến mấy cũng to bằng cánh tay, còn cái cục nhỏ nhỏ mờ mờ ảo ảo này thật lạ.
Chứng kiến hình ảnh bạn nhỏ phụng phịu hai má phủ nhận điều mình vừa nói Tô Minh Viễn thật muốn bật cười thật lớn, xem ra bạn nhỏ nhà hắn cũng đang bị việc mang thai làm thay đổi tính tình rồi.
"Khụ… Tiểu An, đây là em bé đấy."
"Em bé trước khi ra đời đều sẽ ở trong bụng và sẽ rất nhỏ, về sau mới lớn dần, sau 9 tháng 10 ngày sẽ ra khỏi bụng." Châu Nghi nhẹ giọng giải thích cho bạn nhỏ nghe, cô còn không quên dùng cả hành động để giải thích. Nhưng khổ nỗi bạn nhỏ chả hiểu gì cả, đầu nhỏ cứ liên tục nghiêng qua nghiêng lại, ánh mắt cứ nhìn Đông ngó Tây kết quả lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Không sao, em chỉ cần biết trong này có em bé là được rồi.” Hiểu được ánh mắt của bạn nhỏ nên hắn chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành, hắn biết nếu để Châu Nghi nói tiếp thể nào bé cưng này cũng mau chóng sụt sịt nước mắt mà thôi.
Dạ An vẫn chưa hiểu hiểu hết được vấn đề này cho lắm nhưng cái đầu nhỏ có nghĩ đến mấy cuối cùng vẫn chỉ có dấu hỏi chấm to đùng trên đầu thôi "Không mà, em bé lớn lắm, không phải."
"Chụt… Về nào, về rồi chúng ta xem em bé trên mạng như vậy sẽ hiểu." Tô Minh Viễn ôm bạn nhỏ rời đi, hắn không thèm thanh toán mà đi thẳng ra xe trở về nhà, dẫu sao thì trước đây hắn đã chuyển cho Châu Nghi không biết bao nhiêu tiền rồi có gì thì cứ để cô nàng bỏ ra trước vậy.
“The f.u.ck. Lại nữa, lần nào đến cũng ôm người đi luôn bắt mình thanh toán.” Châu Nghi sớm nhận lấy cục tức lớn sau khi nhận thấy hành động này của anh trai Tô. Dù trước cô đã nhận tiền của hắn rồi nhưng cứ toàn để cô trả tiền rồi lại chuyển lại như vậy khiến cô nàng khá là tức giận đó nha. Nhưng tức đến mấy thì tư bản vẫn rất mạnh nên cô đàng chịu thua.
…----------------…
Về đến nhà Tô Minh Viễn đã lên mạng xã hội mở rất nhiều video về quá trình hình thành em bé cũng như là cách chăm sóc bản thân lúc mang em bé.
Dạ An ban nãy ở bệnh viện không hiểu gì cả nhưng khi trở về nhà xem chưa đến một nửa video đã hiểu ra vấn đề, đã nhận ra bản thân đã mang em bé, trở thành người lớn thật rồi.
Nhìn dáng vẻ tập trung quan sát của bạn nhỏ trông thật dễ thương, cứ hễ video chuyển đến một góc quay hay một giai đoạn khác của thai kỳ bạn nhỏ liền ồ lên một tiếng, miệng nhỏ cũng theo đó mà lau lảu cất những lời nói vô tư.
“Chồng ơi, thích em bé.” Dạ An xem xong video không nhịn được mà bày tỏ với hắn.
Tô Minh Viễn nghe vậy thì nổi hứng trêu chọc “Thích em bé vậy có còn thích tôi không? Hử?”
“Thích, thích chồng mà, em bé nữa.” Bạn nhỏ nói xong câu này thì cười toe toét, còn không quên bồi thêm cả hành động ôm ấp với hắn nữa.
Tô Minh Viễn rất đón nhận hành động cùng lời nói yêu của của bạn nhỏ, hắn lại dở thói đê tiện mà vỗ mấy cái lên mông nhỏ biểu thị như đã hiểu.
Tình tứ một lúc xong bạn nhỏ lại đòi xem em bé tiếp nhưng lần này đã chuyển sang thành những em bé đã ra đời rồi chứ không còn là những em bé còn ở trong bụng nữa. Nhìn hình ảnh em bé bụ bẫm cười toe toét trên màn hình tivi lớn Dạ An cũng thấy rất vui, những cảnh em bé ăn măm hay chơi đùa lại càng dễ thương hơn. Có lẽ bạn nhỏ sẽ chuyển việc xem phim hoạt hình sang xem các em bé rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất