Chương 6: Dỗ Dành, Dụ Dỗ
Đêm qua nhờ việc Tô Minh Viễn đã sai người đến nói lại với bà Ái là cậu nhóc nhỏ sẽ ở lại chỗ hắn mà hiện giờ cả hai vẫn vô ưu vô lo say giấc nồng.
Được ngủ trên chiếc giường lớn chăn ấm đệp êm hoàn toàn là điều mà Dạ An mơ cũng không dám. Giờ thì cậu cũng được ngủ ở trên đệm êm rồi, giấc ngủ cũng càng ngon hơn a.
"Đẹp..."
Do tính chất của cuộc sống mà Tô Minh Viễn đã hình thành nên đồng hồ sinh học, cứ vào lúc bốn đến năm giờ sáng hắn sẽ cư nhiên mà thức dậy dù là những lúc khoẻ mạnh hay những lần bị thương hay lâm bệnh.
Nhìn nhóc nhỏ ngủ say trong vòng tay mình hắn chỉ hận bản thân không thể một phát ôm người trở về, hắn hận bản thân không sớm tìm đến nơi này, nếu hắn đến sớm hơn thì có lẽ hắn đã có thể mang người về từ lâu, đã bắt tay vào bồi bổ cho nhóc nhỏ này rồi.
Người gì đâu vừa nhỏ vừa gầy nếu hai người đứng cạnh nhau kiểu gì cũng bị hiểu nhầm thành hai bố con cho xem. Một người thì cao kều lều, cao đến tận 1m94, người còn lại thì thấp bé nhỏ xinh chỉ vỏn vẹn có hơn 1m53 chút xíu, đã thế cơ thể còn rất gầy, nếu nói với người ngoài Dạ An đã 17 tuổi thì dám chắc họ sẽ không tin, họ sẽ đinh ninh nói lại rằng cậu nhóc chỉ vừa có 14 15 tuổi thôi.
Nhìn mãi, ngắm mãi cuối cùng lại ngủ lúc nào chả hay, đến khi tỉnh lại hắn đã thấy nhóc nhỏ đang nằm nức nở trong vòng tay hắn rồi.
"Tiểu cưng, em sao lại khóc? Em đau ở đâu sao? Mau nói tôi nghe nào." Nhìn gương mặt lem nhem nước mắt của nhóc nhỏ, hắn không khỏi giật mình, trong đầu hắn hiện tại chính là đặt ra rất rất nhiều câu hỏi vì sao.
Dạ An bị cơn đau phía dưới khiến cho thức dậy, trước đây dù có bị bắt nạt đến mấy thì cũng không đau bằng việc bị lấy đi lần đầu tiên, điều này cũng là một trong những lý do mà cậu nhóc khóc đó a. Thêm nữa là thức dậy ở chỗ lạ, bên cạnh một người đàn ông lạ mặt cũng khiến cậu nhóc sợ hãi mà khóc.
"Hức... ức." Dạ An rúc đầu vào lồng ngực hắn mà khóc, hai bàn tay che miệng nhằm kìm nén lại tiếng khóc của mình. Cậu nhóc hiện giờ chính là rối tung lên, không hiểu lý do vì sao bản thân lại ở đây, lại còn ở với người lạ, rồi còn bị đau mông nữa. Càng nghĩ nước mắt lại càng tuôn khiến cặp mắt nhỏ sưng đỏ luôn.
Tô Minh Viễn sót thương nhóc nhỏ trong vòng tay, trước nay hắn chỉ cầm gậy đánh nhau, tham gia đấu tranh trên thương trường nên rất cứng rắn, đối với việc đi dỗ dành ai đó nín khóc là việc hắn chưa bao giờ làm, chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cưng à đừng khóc nào, em khóc sưng cả mắt rồi."
"Ngoan, nín khóc tôi cho em kẹo nha, dẫn em ăn đồ ngon, ăn kẹo ngon."
Dỗ dành mãi Tô Minh Viễn bèn lấy kẹo ra dụ người, hôm qua hắn cũng dùng cái cớ này nên chắc bây giờ vẫn có thể dùng được.
Dạ An được dỗ dành lại càng ủy khuất mà khóc lớn hơn, nước mắt cứ thế tuôn trào, miệng nhỏ không ngừng kêu đau "Huhuh... xấu xấu, đau huhu...."
"Đau.... kẹo a huhu."
Nhóc nhỏ dù đau nhưng vẫn nhớ đến kẹo, Tô Minh Viễn nghe xong lời này của cậu nhóc thì chỉ biết phì cười, hắn yêu chiều gật gù thương lượng với đối phương "Được, chỉ cần em nín tôi liền cho kẹo ngon, nha."
"Kẹo... ức."
Như đã đạt được câu trả lời vừa ý Tô Minh Viễn mới ôm người đi vệ sinh cá nhân. Dạ An vẫn nấc nghẹn một lúc, lâu lâu vẫn rơm rớm nước mắt báo hại hắn giật mình luống cuống dỗ dành.
...----------------...
"Ngon không?" Tô Minh Viễn ôm người trong vòng tay, một tay hắn ôm người, tay kia thì đút thức ăn cho đối phương. Dạ An ngồi ngoan để hắn đút ăn, nghe được câu hỏi liền ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ "Ngon ạ."
Nhìn dáng vẻ của cậu trái tim hắn thật sự tan chảy rồi, dáng vẻ được ăn ngon này thật rất dễ thương, hai má căng tròn phúng phính, miệng nhỏ hồng hào chu chu ra đòi đồ ăn cũng rất đáng yêu.
Như thấy cảm xúc đối phương đã dần ổn định hắn liền được voi đòi hai bà trưng, buông lời dụ dỗ thỏ nhỏ về hang.
"Cưng à, em về với tôi nha, về sống cùng tôi tôi sẽ cho em đồ ngon, cho em kẹo ngon."
"Kẹo ạ."
Dạ An nghe đến kẹo thì rất hứng khởi, đây là lần đầu có người sẵn lòng cho cậu nhiều kẹo đến vậy nha, truớc đây cậu chỉ được chưa đến năm viên kẹo thôi thế mà giờ ở bên cạnh người này lại được cho cả túi kẹo lớn cơ.
"Phải, lên thành phố sống với tôi, tôi dẫn em đi mua kẹo, mua đồ ngon, dẫn em đi chơi nữa. Chịu không?"
"...Dạ."
"Ngoan lắm."
Thỏ nhỏ dễ dụ, chỉ với hai ba câu hắn đã dụ được thỏ rồi, vậy là đã có vợ rồi a.
Trước đây dù thắng bao trận lớn trên thương trường hắn cũng không có vui vẻ đến vậy, ấy thế mà chỉ vừa dụ được người trở về theo mình hắn lại tươi cười đầy hứng khởi đến mức sút nữa làm cậu nhóc ngạt thở.
"Chụt.... thương em."
Được ngủ trên chiếc giường lớn chăn ấm đệp êm hoàn toàn là điều mà Dạ An mơ cũng không dám. Giờ thì cậu cũng được ngủ ở trên đệm êm rồi, giấc ngủ cũng càng ngon hơn a.
"Đẹp..."
Do tính chất của cuộc sống mà Tô Minh Viễn đã hình thành nên đồng hồ sinh học, cứ vào lúc bốn đến năm giờ sáng hắn sẽ cư nhiên mà thức dậy dù là những lúc khoẻ mạnh hay những lần bị thương hay lâm bệnh.
Nhìn nhóc nhỏ ngủ say trong vòng tay mình hắn chỉ hận bản thân không thể một phát ôm người trở về, hắn hận bản thân không sớm tìm đến nơi này, nếu hắn đến sớm hơn thì có lẽ hắn đã có thể mang người về từ lâu, đã bắt tay vào bồi bổ cho nhóc nhỏ này rồi.
Người gì đâu vừa nhỏ vừa gầy nếu hai người đứng cạnh nhau kiểu gì cũng bị hiểu nhầm thành hai bố con cho xem. Một người thì cao kều lều, cao đến tận 1m94, người còn lại thì thấp bé nhỏ xinh chỉ vỏn vẹn có hơn 1m53 chút xíu, đã thế cơ thể còn rất gầy, nếu nói với người ngoài Dạ An đã 17 tuổi thì dám chắc họ sẽ không tin, họ sẽ đinh ninh nói lại rằng cậu nhóc chỉ vừa có 14 15 tuổi thôi.
Nhìn mãi, ngắm mãi cuối cùng lại ngủ lúc nào chả hay, đến khi tỉnh lại hắn đã thấy nhóc nhỏ đang nằm nức nở trong vòng tay hắn rồi.
"Tiểu cưng, em sao lại khóc? Em đau ở đâu sao? Mau nói tôi nghe nào." Nhìn gương mặt lem nhem nước mắt của nhóc nhỏ, hắn không khỏi giật mình, trong đầu hắn hiện tại chính là đặt ra rất rất nhiều câu hỏi vì sao.
Dạ An bị cơn đau phía dưới khiến cho thức dậy, trước đây dù có bị bắt nạt đến mấy thì cũng không đau bằng việc bị lấy đi lần đầu tiên, điều này cũng là một trong những lý do mà cậu nhóc khóc đó a. Thêm nữa là thức dậy ở chỗ lạ, bên cạnh một người đàn ông lạ mặt cũng khiến cậu nhóc sợ hãi mà khóc.
"Hức... ức." Dạ An rúc đầu vào lồng ngực hắn mà khóc, hai bàn tay che miệng nhằm kìm nén lại tiếng khóc của mình. Cậu nhóc hiện giờ chính là rối tung lên, không hiểu lý do vì sao bản thân lại ở đây, lại còn ở với người lạ, rồi còn bị đau mông nữa. Càng nghĩ nước mắt lại càng tuôn khiến cặp mắt nhỏ sưng đỏ luôn.
Tô Minh Viễn sót thương nhóc nhỏ trong vòng tay, trước nay hắn chỉ cầm gậy đánh nhau, tham gia đấu tranh trên thương trường nên rất cứng rắn, đối với việc đi dỗ dành ai đó nín khóc là việc hắn chưa bao giờ làm, chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cưng à đừng khóc nào, em khóc sưng cả mắt rồi."
"Ngoan, nín khóc tôi cho em kẹo nha, dẫn em ăn đồ ngon, ăn kẹo ngon."
Dỗ dành mãi Tô Minh Viễn bèn lấy kẹo ra dụ người, hôm qua hắn cũng dùng cái cớ này nên chắc bây giờ vẫn có thể dùng được.
Dạ An được dỗ dành lại càng ủy khuất mà khóc lớn hơn, nước mắt cứ thế tuôn trào, miệng nhỏ không ngừng kêu đau "Huhuh... xấu xấu, đau huhu...."
"Đau.... kẹo a huhu."
Nhóc nhỏ dù đau nhưng vẫn nhớ đến kẹo, Tô Minh Viễn nghe xong lời này của cậu nhóc thì chỉ biết phì cười, hắn yêu chiều gật gù thương lượng với đối phương "Được, chỉ cần em nín tôi liền cho kẹo ngon, nha."
"Kẹo... ức."
Như đã đạt được câu trả lời vừa ý Tô Minh Viễn mới ôm người đi vệ sinh cá nhân. Dạ An vẫn nấc nghẹn một lúc, lâu lâu vẫn rơm rớm nước mắt báo hại hắn giật mình luống cuống dỗ dành.
...----------------...
"Ngon không?" Tô Minh Viễn ôm người trong vòng tay, một tay hắn ôm người, tay kia thì đút thức ăn cho đối phương. Dạ An ngồi ngoan để hắn đút ăn, nghe được câu hỏi liền ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ "Ngon ạ."
Nhìn dáng vẻ của cậu trái tim hắn thật sự tan chảy rồi, dáng vẻ được ăn ngon này thật rất dễ thương, hai má căng tròn phúng phính, miệng nhỏ hồng hào chu chu ra đòi đồ ăn cũng rất đáng yêu.
Như thấy cảm xúc đối phương đã dần ổn định hắn liền được voi đòi hai bà trưng, buông lời dụ dỗ thỏ nhỏ về hang.
"Cưng à, em về với tôi nha, về sống cùng tôi tôi sẽ cho em đồ ngon, cho em kẹo ngon."
"Kẹo ạ."
Dạ An nghe đến kẹo thì rất hứng khởi, đây là lần đầu có người sẵn lòng cho cậu nhiều kẹo đến vậy nha, truớc đây cậu chỉ được chưa đến năm viên kẹo thôi thế mà giờ ở bên cạnh người này lại được cho cả túi kẹo lớn cơ.
"Phải, lên thành phố sống với tôi, tôi dẫn em đi mua kẹo, mua đồ ngon, dẫn em đi chơi nữa. Chịu không?"
"...Dạ."
"Ngoan lắm."
Thỏ nhỏ dễ dụ, chỉ với hai ba câu hắn đã dụ được thỏ rồi, vậy là đã có vợ rồi a.
Trước đây dù thắng bao trận lớn trên thương trường hắn cũng không có vui vẻ đến vậy, ấy thế mà chỉ vừa dụ được người trở về theo mình hắn lại tươi cười đầy hứng khởi đến mức sút nữa làm cậu nhóc ngạt thở.
"Chụt.... thương em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất