Chương 114
Edit:
Beta: Thng
Mùng hai tháng hai, rồng ngóc đầu.
Khi chòm sao đầu tiên được gọi là “Giác” của bảy chòm sao Thương Long xuất hiện ở cuối chân trời thì đấy cũng là dấu hiệu mùa xuân đến. Lúc này, dương khí sẽ tăng trở lại, mặt đất tan băng, vụ xuân bắt đầu.
Thời kỳ cổ xưa, vào ngày này con người sẽ cúng rồng cầu mưa, ăn “quả nghênh phú quý’, đốt giấy, cạo đầu, chọn thức ăn và thực hiện các hoạt động dân gian khác, để ông trời phù hộ cho năm nay bội thu.
Ngày nay, những truyền thống dân gian cổ xưa ấy càng ngày càng ít được người ta nhớ đến, tự nhiên cũng rất ít người chúc mừng ngày lễ được gọi là “Tiết xuân canh” này.
Vào ngày mùng hai tháng hai âm lịch, trấn Cốc Hợp mưa xuân liên miên, con đường buôn bán dưới chân núi Ngọa Long chỉ có vài người qua đường tình cờ vội vã ngang qua, việc buôn bán cũng rất ảm đạm.
Từ khi viện bảo tàng trên núi đóng cửa tu sửa vì thiết bị phòng cháy chữa cháy có vấn đề vào năm trước thì đến bây giờ vẫn chưa có thông báo về thời gian mở cửa lại, ngay cả núi Ngọa Long cũng bị phong bế không cho phép người ngoài lên núi.
Có du khách muốn lên núi thưởng tuyết, thấy đường lớn không cho đi thế là quay sang đi lối nhỏ khác, ai ngờ lại bị lạc đường trong núi, quay đi quay lại cả nửa ngày mệt muốn chết mới tìm được đường ra, lúc ra ngoài nhìn lại thì phát hiện mình ra đến luôn giao lộ lúc lên núi, cũng khá lắm.
Người bị lạc đường như thế không chỉ có một hai người mà nhiều lắm, thế là các loại truyền thuyết về núi Ngọa Long đã từng lưu truyền ở trấn Cốc Hợp lại được truyền ra bên ngoài.
Có người nói trong núi có rồng, có người nói trong núi có thần tiên, còn có người nói trong núi có kỳ môn độn giáp của những nhân sĩ tài giỏi thời cổ đại để lại, càng truyền càng ly kỳ, ngược lại càng kéo thêm nhiều người trí tò mò vô biên đến trải nghiệm “Chuyến du lịch lạc đường trong núi một ngày”.
Cũng thật là rảnh rỗi quá đi mà.
Đám yêu quái ở viện bảo tàng xếp hàng ngồi giữa sườn núi, nhìn đám người ăn no rửng mỡ chơi với kết giới và mê chướng do viện trưởng bày bố ra, vẻ khinh bỉ trên mặt cũng tăng dần theo thời gian “đói bụng”.
“Đám nhân loại này xong chưa vậy! Kết giới của núi Ngọa Long chúng ta là để cho bọn họ chơi như thế hả?” Thao Thiết bực tức quơ móng vuốt.
“Sớm biết nhân loại còn thích chơi lạc đường thì đáng ra chúng ta nên phái đứa nào đi thu vé vào cổng. Như thế chúng ta cũng có tiền mua đồ ăn, không phải đói bụng như này nữa.” Trên khuôn mặt hồ ly của Cửu Vĩ Hồ tràn ngập vẻ tiếc nuối, cảm thấy như mình đã bỏ lỡ mất mấy vạn gói que cay.
Tất Phương cười ha ha: “Ông cũng là đại yêu vạn năm rồi còn thấy đói bụng à? Cười chết tui mất!”
Cửu Vĩ Hồ nheo đôi mắt hồ ly của mình lại, móng vuốt thô to đầy lông trắng muốt hất bay Tất Phương.
Con chim Tất Phương ngu ngốc này, sao nó có thể hiểu được sự đói khát trên tinh thần càng khiến yêu quái khó lòng nhịn được hơn cả đói khát ở nhục thể cơ chứ.
Tất Phương vỗ cánh bay trở lại, tức giận muốn đấu solo với Cửu Vĩ Hồ, lại bị Phượng Hoàng quạt cho phát.
Phượng Hoàng: “Đừng nghịch nữa, ông bay đi bay lại miết, tui nhìn bỗng dưng rất muốn ăn gà nướng.”
Tất Phương: “…”
Vừa nghe đến hai chữ “gà nướng”, cả đám yêu quái đã nuốt nước miếng rồi.
Trong viện bảo tàng chỉ còn lại chút đồ ăn đó, đều để dành cho hổ con Uy Phong và đám tiểu yêu chưa tích cốc ăn, đám đại yêu quái bọn chúng đã rất lâu rồi chưa được ăn gà nướng.
Trước đó đám nhân tu tới tham gia hôn lễ có đưa đồ ăn đến viện bảo tàng mấy lần, xem như quà cảm ơn. Nhưng sau đó chẳng biết tại sao viện trưởng đại nhân lại tăng thêm kết giới, nhân tu không thể lên núi được, đương nhiên cũng không thể tiếp tục tặng thức ăn.
Kết giới của viện trưởng đại nhân không chỉ ngăn con người và nhân tu ở bên ngoài núi, còn ngăn cả đám yêu quái ở trong núi, làm bọn chúng không thể ra khỏi núi được, duy nhất chỉ có Kế Mông – kẻ cũng là thần – mới có thể tự do ra vào.
Tên thần Kế Mông không đáng tin cậy này, mới đầu còn thường xuyên ra ra vào vào mang đồ ăn đến cho đám yêu quái, về sau tần suất ra vào càng ngày càng thấp, mười ngày nửa tháng mới thấy xuất hiện một lần, tính đến ngày hôm nay thì đã mười chín ngày rồi đám yêu quái chưa gặp Kế Mông.
Còn về Bạch Trạch, thì ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc đã trốn ra ngoài với người nhà của hắn, đợi đến khi viện trưởng tăng thêm kết giới thì dù sao đi nữa cũng không vào được. Thế nên, hắn dứt khoát đi rong chơi đó đây với người nhà hắn, cũng đã mấy tháng rồi đám yêu quái chưa thấy mặt mũi Bạch Trạch đâu.
Kẻ có gia đình rồi thì đi chơi, ăn ngon uống sướng ở chốn thế gian phồn hoa, đám chưa có gia đình thì chỉ có thể đói bụng nắm móng hai mắt đẫm lệ nhìn nhau.
Thế giới này chẳng thân thiện với yêu độc thân tí nào, hu hu hu…
“Chúng ta thật sự ăn nhiều lắm hả? Viện trưởng thật sự ghét chúng ta vì ăn nhiều quá ư?” Phì Di Điểu dùng cánh ôm lấy mình, nó cảm thấy mình đói đến gầy luôn rồi.
Hiếm khi Phì Di Xà không đánh nhau với nó, cuộn thành một cục, bât lực nói: “Tui thấy mình chả ăn nhiều tí nào hết, tui muốn ăn cổ vịt ngâm tương, cánh vịt ngâm tương này, chân vịt ngâm tương này, đùi vịt ngâm tương này…”
“Im miệng!” Càng nói càng muốn ăn.
Đúng vào lúc đám yêu quái tụ tập cùng nhau kể về món mình muốn ăn nhất, rồi còn tranh cãi xem món nào ngon nhất, cuối cùng còn trở thành hiện trường “tương thân tương ái” quy mô lớn, thì ở nơi thâm sơn cùng cốc của núi Ngọa Long phát ra một tiếng vang khác thường.
Bọn chúng dừng động tác lại, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Âm thanh đó càng ngày càng lớn, ngay cả núi Ngọa Long cũng chấn động theo, đám tiểu yêu và động vật trong núi đều dùng tư thế thần phục nằm rạp xuống đất.
Phía bên ngoài núi, cư dân trên trấn Cốc Hợp cũng nghe thấy âm thanh bất bình thường này, cảm nhận được sự chấn động của núi Ngọa Long, ai nấy hoặc đội mưa hoặc che ô chạy từ trong nhà ra.
“Động đất đấy à?”
“Không biết nữa, hình như bắt đầu từ núi bên kia trước.”
“Chẳng lẽ là núi lửa phun?”
“Mày ngu người à, núi Ngọa Long có phải núi lửa đâu, phun trào thế nào được cơ chứ?”
“Vậy động đất thật à?”
Cảm giác chấn động không mạnh, nên mọi người cũng không sợ, đứng ở bên ngoài còn rảnh rỗi thảo luận xem trận động đất này tầm bao nhiêu độ.
Bên ngoài tiệm trà sữa Thời gian ngọt ngào trên đường buôn bán, Minh Hoặc được dì Diệp của hắn ôm lấy, ngẩng gương mặt béo núc ních nhìn lên núi Ngọa Long cao cao, trong đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc nặng nề, phảng phất như hắn có thể nhìn thấy nơi sâu thẳm trong núi.
“Thủy Thôi hồi phục rồi.” Hắn thấp giọng nói.
“Cái gì?” Diệp Đình Đình không nghe rõ tiếng nói non nớt của thằng nhóc mập mạp trong lòng.
Minh Hoặc liếc mắt nhìn cô.
Diệp Đình Đình tức giận: “Khấu Tiểu Hoặc, dì phát hiện con càng ngày càng không đáng yêu rồi đấy!”
Minh Hoặc trả lời cô một tiếng: “Hừ” Hắn đường đường là Ma thần, cần đáng yêu làm gì cơ chứ.
Tiếng chấn động trên núi Ngọa Long cũng không kéo dài lâu lắm, đến khi cư dân trên trấn Cốc Hợp không cảm nhận được chấn động nữa, thì họ mới nhận ra ấy thế mà trận mưa kéo dài mấy ngày liền cũng tạnh rồi, mây đen trên trời dần dần tan đi, sắc trời dần sáng lên, dường như sắp xuất hiện mặt trời.
Trong lòng Minh Hoặc điên cuồng chửi rủa, rất muốn lên núi đi xem xem Thủy Thôi sau khi hồi phục.
Sau khi tiếng động lạ và chấn động trong núi đã ngừng lại, đám yêu quái “tương thân tương ái” chất thành một đống trong viện bảo tàng nhanh chóng tách ra, xếp hàng ngồi theo hình thể, tạo thành một bức ảnh tập thể cỡ lớn – [ngoan ngoãn.jpg]
Trong một đám “ngoan ngoãn”, duy chỉ có Kỳ Lân cứ ngọ nguậy không ngừng, lại bị Đào Ngột và Cùng Kỳ mỗi con một móng vuốt giữ chặt lấy đuôi nó.
“Thả ra, tui phải đi gặp Đông quân.”
“Ngươi gấp gáp cái gì, tôn thần và Đông quân sẽ về ngay thôi. Nhất định phải để họ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của chúng ta.” Thế thì sau này họ sẽ không nhẫn tâm cắt mất linh thực của chúng ta nữa, nói không chừng còn thưởng thêm nhiều đồ ăn hơn nữa cho chúng ta cũng nên.
Kỳ Lân vừa tức vừa tủi thân, nhưng lại không giãy thoát ra được.
Sau đó lập tức có một luồng sáng xẹt qua từ nơi sâu thẳm trong núi, Đan Tiêu mặc một bộ huyền bào ôm một người đi đến.
Người đó cao tương đương Đan Tiêu, thân mặc trường bào trắng có thêu chỉ bạc, mái tóc đen dài thả xõa tung bay, mắt mi tinh xảo như người trong tranh, khóe môi mỉm cười, khiến mọi người đều không kìm được lòng mà mỉm cười đáp lại, có thể nói là quân tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.
“Đông quân!” Kỳ Lân cao hô to.
Sau khi Lăng Mục Du nghe thấy thì nhìn về phía Kỳ Lân ngay, thấy đám yêu quái xếp thành hàng thẳng tắp gọn gàng ngẩng đầu nhìn mình, không nhịn được cười phá lên: “Bọn mi đang làm gì vậy? Xếp hàng luyện tập hả?”
Đám yêu quái hoàn hồn từ trong sự chấn động được gặp lại Đông quân, theo như trước đó đã luyện tập xong xuôi, con nào con nấy đều cố gắng thu nhỏ mình thành một cục, tận dụng hết thực lực diễn xuất mình có để diễn cảnh “yếu ớt đáng thương lại không ai giúp đỡ”.
“Chuyện gì đây?” Mấy tháng không gặp, sao đám yêu lại càng ngày càng ngốc thế nhỉ?
Phượng Hoàng: “Tiểu Ngư, chúng tôi đói quá.”
Thao Thiết: “Viện trưởng mang đồ ăn đi hết rồi.”
Cửu Vĩ Hồ: “Lại còn thêm kết giới nữa.”
Cùng Kỳ: “Người khác không vào được, tụi tui cũng không ra được.”
Cổ Điêu: “Người duy nhất có thể tự do ra vào là Kế Mông cũng bỏ rơi không quan tâm tụi tui.”
Cả đám yêu quái đồng thanh nói: “Chúng tôi thật đáng thương mà——”
Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “…”
Đám yêu quái diễn truyền cảm như thật, con nào con nấy lấy móng vuốt lau nước mắt, nhưng khóe mắt lại chẳng có giọt nước mắt nào cả.
“Anh phong bế cả ngọn núi lại à?” Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu.
“Ừ, không thích để người khác đến đây làm phiền.”
Lăng Mục Du đột nhiên muốn cười.
Đám đại yêu thượng cổ này không ăn cũng không sao, trước khi cậu đến đây chúng nó làm gì có đồ ăn vặt để ăn đâu. Bây giờ ăn quen rồi, thế mà lại vì miếng ăn mà tỏ vẻ mình đáng yêu nữa.
Nể tình tụi nó cất công tỏ vẻ dễ thương đến vậy, cậu đành cho chúng nó được thỏa mãn.
“Thêm mấy yêu đi mua đồ với tao nữa.” Lăng Mục Du nói: “Tiện thể đi đón Minh Hoặc luôn.”
“Em em…” Kỳ Lân quét đuôi hất móng vuốt của Cùng Kỳ Đào Ngột ra, nhảy đến bên người Lăng Mục Du, không ngừng cọ cọ đầu sư tử vào người cậu.
Đan Tiêu hơi nheo mắt lại, túm lấy sau cổ Kỳ Lân nhấc nó ra, chỉ thẳng tên: “Phượng Hoàng, Thao Thiết, Phì Di điểu, Cửu Vĩ Hồ đi chung, các yêu quái khác ngoan ngoãn đợi ở viện bảo tàng.”
Kỳ Lân như gặp sét đánh, đôi mắt trợn to tròn.
Đám Phượng Hoàng thì vui vẻ hớn hở hóa thành hình người, đứng bên cạnh quản lý và viện trưởng, chen Kỳ Lân đi sang một bên.
“Vào thành phố đi, tao phải mua ít quần áo.” Lăng Mục Du xắn tay áo, vẫn cảm thấy mặc trường bào này không tiện chút nào.
Đám bọn họ đến tiệm trà sữa dưới núi đón Minh Hoặc, Khấu Dung và Diệp Đình Đình ngây người kinh ngạc nhìn Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du đã khôi phục thành dáng vẻ vốn có của Thủy Thôi, vóc người cao hơn tóc cũng dài thêm, ngũ quan cũng càng tinh xảo tuấn mỹ hơn, có điều vẫn mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ Lăng Mục Du trước đây.
“Cậu… cậu là Lăng Mục Du hả?” Diệp Đình Đình không tin nổi.
Lăng Mục Du mỉm cười gật đầu.
Bởi vì Minh Hoặc, sau này cậu cũng sẽ tiếp xúc với Khấu Dung và Diệp Đình Đình nhiều hơn nữa, thực sự không cần thiết phải tạo một thân phận giả cho chính mình, cậu là Thủy Thôi, cậu cũng là Lăng Mục Du, đều không sai.
Còn về chuyện cô gái này có suy nghĩ gì về việc dáng vẻ cậu có thay đổi lớn…
“Mới mấy tháng không gặp, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?” Diệp Đình Đình kinh ngạc hỏi, bệnh viện nào mà kĩ thuật tốt như vậy, ấy thế mà có thể sửa cho người ta đẹp như thế này, mặt cũng không đơ.
Lăng Mục Du: “…”
“Ha ha ha…” Giọng cười non nớt của Minh Hoặc vang lên.
Khấu Dung đứng đằng sau lấy ngón tay chọc chọc Diệp Đình Đình, khẽ nói: “Cậu có bị ngốc không vậy, phẫu thuật thẩm mĩ còn có thể làm người ta cao lên được à?”
Diệp Đình Đình càng kinh ngạc hơn: “Đúng thật, ngài Lăng, sao chiều cao của anh cũng thay đổi rồi?”
Mặt Lăng Mục Du không tỏ cảm xúc gì: “Giày độn tăng chiều cao.”
Đan Tiêu và đám Phượng Hoàng đều nghiêng đầu nhịn cười.
“Ha ha ha…” Minh Hoặc cười đến đau cả bụng, chẳng chừa cho cô chút mặt mũi nào cả.
“Cậu vốn dĩ cũng đã đâu có thấp, còn đi giày độn chiều cao làm gì vậy?” Diệp Đình Đình ngạc nhiên, “Có điều tóc cậu cũng nhanh dài thật đấy, chất tóc cũng tóc nữa, cậu dùng dầu gội nào thế?”
Khấu Dung hoàn toàn không thể cứ thế nhìn bạn thân mình ngốc nghếch thế này được, kéo cô lại đứng sau lưng mình, ôm Minh Hoặc đang ôm bụng cười lăn lộn trên ghế lên, nhét vào lòng cậu chàng đẹp trai tóc năm màu đứng gần mình nhất, cười với Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “Vậy thì làm phiền mọi người chăm sóc Hoặc Hoặc rồi, càng ngày thằng nhóc này càng nghịch ngợm, mong mọi người khoan dung với nó hơn.”
“Cô khách sáo rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc Minh Hoặc cẩn thận mà.” Lăng Mục Du tiện thể mua sáu cốc trà sữa nổi tiếng nhất tiệm, trừ Minh Hoặc ra mỗi con một cốc, sau khi khách sáo tạm biệt Dung Khấu xong mới đi về hướng thành phố Vĩnh An.
“Dung Dung, cậu có cảm thấy ngài Lăng rất kì lạ không? “Đợi đám người đi xa, Diệp Đình Đình mới nhỏ giọng hỏi Khấu Dung.
Khấu Dung lau sạch nước đọng trên quầy bar, lông mày hơi nhăn lại rồi giãn ra ngay, nở nụ cười nói: “Kì lạ chỗ nào chứ. Tớ thấy ngài Lăng rất tốt mà, vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, còn giúp chúng ta rất nhiều việc nữa chứ.”
Diệp Đình Đình nghe thế cũng cười, “Cũng đúng nhỉ.”
Beta: Thng
Mùng hai tháng hai, rồng ngóc đầu.
Khi chòm sao đầu tiên được gọi là “Giác” của bảy chòm sao Thương Long xuất hiện ở cuối chân trời thì đấy cũng là dấu hiệu mùa xuân đến. Lúc này, dương khí sẽ tăng trở lại, mặt đất tan băng, vụ xuân bắt đầu.
Thời kỳ cổ xưa, vào ngày này con người sẽ cúng rồng cầu mưa, ăn “quả nghênh phú quý’, đốt giấy, cạo đầu, chọn thức ăn và thực hiện các hoạt động dân gian khác, để ông trời phù hộ cho năm nay bội thu.
Ngày nay, những truyền thống dân gian cổ xưa ấy càng ngày càng ít được người ta nhớ đến, tự nhiên cũng rất ít người chúc mừng ngày lễ được gọi là “Tiết xuân canh” này.
Vào ngày mùng hai tháng hai âm lịch, trấn Cốc Hợp mưa xuân liên miên, con đường buôn bán dưới chân núi Ngọa Long chỉ có vài người qua đường tình cờ vội vã ngang qua, việc buôn bán cũng rất ảm đạm.
Từ khi viện bảo tàng trên núi đóng cửa tu sửa vì thiết bị phòng cháy chữa cháy có vấn đề vào năm trước thì đến bây giờ vẫn chưa có thông báo về thời gian mở cửa lại, ngay cả núi Ngọa Long cũng bị phong bế không cho phép người ngoài lên núi.
Có du khách muốn lên núi thưởng tuyết, thấy đường lớn không cho đi thế là quay sang đi lối nhỏ khác, ai ngờ lại bị lạc đường trong núi, quay đi quay lại cả nửa ngày mệt muốn chết mới tìm được đường ra, lúc ra ngoài nhìn lại thì phát hiện mình ra đến luôn giao lộ lúc lên núi, cũng khá lắm.
Người bị lạc đường như thế không chỉ có một hai người mà nhiều lắm, thế là các loại truyền thuyết về núi Ngọa Long đã từng lưu truyền ở trấn Cốc Hợp lại được truyền ra bên ngoài.
Có người nói trong núi có rồng, có người nói trong núi có thần tiên, còn có người nói trong núi có kỳ môn độn giáp của những nhân sĩ tài giỏi thời cổ đại để lại, càng truyền càng ly kỳ, ngược lại càng kéo thêm nhiều người trí tò mò vô biên đến trải nghiệm “Chuyến du lịch lạc đường trong núi một ngày”.
Cũng thật là rảnh rỗi quá đi mà.
Đám yêu quái ở viện bảo tàng xếp hàng ngồi giữa sườn núi, nhìn đám người ăn no rửng mỡ chơi với kết giới và mê chướng do viện trưởng bày bố ra, vẻ khinh bỉ trên mặt cũng tăng dần theo thời gian “đói bụng”.
“Đám nhân loại này xong chưa vậy! Kết giới của núi Ngọa Long chúng ta là để cho bọn họ chơi như thế hả?” Thao Thiết bực tức quơ móng vuốt.
“Sớm biết nhân loại còn thích chơi lạc đường thì đáng ra chúng ta nên phái đứa nào đi thu vé vào cổng. Như thế chúng ta cũng có tiền mua đồ ăn, không phải đói bụng như này nữa.” Trên khuôn mặt hồ ly của Cửu Vĩ Hồ tràn ngập vẻ tiếc nuối, cảm thấy như mình đã bỏ lỡ mất mấy vạn gói que cay.
Tất Phương cười ha ha: “Ông cũng là đại yêu vạn năm rồi còn thấy đói bụng à? Cười chết tui mất!”
Cửu Vĩ Hồ nheo đôi mắt hồ ly của mình lại, móng vuốt thô to đầy lông trắng muốt hất bay Tất Phương.
Con chim Tất Phương ngu ngốc này, sao nó có thể hiểu được sự đói khát trên tinh thần càng khiến yêu quái khó lòng nhịn được hơn cả đói khát ở nhục thể cơ chứ.
Tất Phương vỗ cánh bay trở lại, tức giận muốn đấu solo với Cửu Vĩ Hồ, lại bị Phượng Hoàng quạt cho phát.
Phượng Hoàng: “Đừng nghịch nữa, ông bay đi bay lại miết, tui nhìn bỗng dưng rất muốn ăn gà nướng.”
Tất Phương: “…”
Vừa nghe đến hai chữ “gà nướng”, cả đám yêu quái đã nuốt nước miếng rồi.
Trong viện bảo tàng chỉ còn lại chút đồ ăn đó, đều để dành cho hổ con Uy Phong và đám tiểu yêu chưa tích cốc ăn, đám đại yêu quái bọn chúng đã rất lâu rồi chưa được ăn gà nướng.
Trước đó đám nhân tu tới tham gia hôn lễ có đưa đồ ăn đến viện bảo tàng mấy lần, xem như quà cảm ơn. Nhưng sau đó chẳng biết tại sao viện trưởng đại nhân lại tăng thêm kết giới, nhân tu không thể lên núi được, đương nhiên cũng không thể tiếp tục tặng thức ăn.
Kết giới của viện trưởng đại nhân không chỉ ngăn con người và nhân tu ở bên ngoài núi, còn ngăn cả đám yêu quái ở trong núi, làm bọn chúng không thể ra khỏi núi được, duy nhất chỉ có Kế Mông – kẻ cũng là thần – mới có thể tự do ra vào.
Tên thần Kế Mông không đáng tin cậy này, mới đầu còn thường xuyên ra ra vào vào mang đồ ăn đến cho đám yêu quái, về sau tần suất ra vào càng ngày càng thấp, mười ngày nửa tháng mới thấy xuất hiện một lần, tính đến ngày hôm nay thì đã mười chín ngày rồi đám yêu quái chưa gặp Kế Mông.
Còn về Bạch Trạch, thì ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc đã trốn ra ngoài với người nhà của hắn, đợi đến khi viện trưởng tăng thêm kết giới thì dù sao đi nữa cũng không vào được. Thế nên, hắn dứt khoát đi rong chơi đó đây với người nhà hắn, cũng đã mấy tháng rồi đám yêu quái chưa thấy mặt mũi Bạch Trạch đâu.
Kẻ có gia đình rồi thì đi chơi, ăn ngon uống sướng ở chốn thế gian phồn hoa, đám chưa có gia đình thì chỉ có thể đói bụng nắm móng hai mắt đẫm lệ nhìn nhau.
Thế giới này chẳng thân thiện với yêu độc thân tí nào, hu hu hu…
“Chúng ta thật sự ăn nhiều lắm hả? Viện trưởng thật sự ghét chúng ta vì ăn nhiều quá ư?” Phì Di Điểu dùng cánh ôm lấy mình, nó cảm thấy mình đói đến gầy luôn rồi.
Hiếm khi Phì Di Xà không đánh nhau với nó, cuộn thành một cục, bât lực nói: “Tui thấy mình chả ăn nhiều tí nào hết, tui muốn ăn cổ vịt ngâm tương, cánh vịt ngâm tương này, chân vịt ngâm tương này, đùi vịt ngâm tương này…”
“Im miệng!” Càng nói càng muốn ăn.
Đúng vào lúc đám yêu quái tụ tập cùng nhau kể về món mình muốn ăn nhất, rồi còn tranh cãi xem món nào ngon nhất, cuối cùng còn trở thành hiện trường “tương thân tương ái” quy mô lớn, thì ở nơi thâm sơn cùng cốc của núi Ngọa Long phát ra một tiếng vang khác thường.
Bọn chúng dừng động tác lại, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Âm thanh đó càng ngày càng lớn, ngay cả núi Ngọa Long cũng chấn động theo, đám tiểu yêu và động vật trong núi đều dùng tư thế thần phục nằm rạp xuống đất.
Phía bên ngoài núi, cư dân trên trấn Cốc Hợp cũng nghe thấy âm thanh bất bình thường này, cảm nhận được sự chấn động của núi Ngọa Long, ai nấy hoặc đội mưa hoặc che ô chạy từ trong nhà ra.
“Động đất đấy à?”
“Không biết nữa, hình như bắt đầu từ núi bên kia trước.”
“Chẳng lẽ là núi lửa phun?”
“Mày ngu người à, núi Ngọa Long có phải núi lửa đâu, phun trào thế nào được cơ chứ?”
“Vậy động đất thật à?”
Cảm giác chấn động không mạnh, nên mọi người cũng không sợ, đứng ở bên ngoài còn rảnh rỗi thảo luận xem trận động đất này tầm bao nhiêu độ.
Bên ngoài tiệm trà sữa Thời gian ngọt ngào trên đường buôn bán, Minh Hoặc được dì Diệp của hắn ôm lấy, ngẩng gương mặt béo núc ních nhìn lên núi Ngọa Long cao cao, trong đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc nặng nề, phảng phất như hắn có thể nhìn thấy nơi sâu thẳm trong núi.
“Thủy Thôi hồi phục rồi.” Hắn thấp giọng nói.
“Cái gì?” Diệp Đình Đình không nghe rõ tiếng nói non nớt của thằng nhóc mập mạp trong lòng.
Minh Hoặc liếc mắt nhìn cô.
Diệp Đình Đình tức giận: “Khấu Tiểu Hoặc, dì phát hiện con càng ngày càng không đáng yêu rồi đấy!”
Minh Hoặc trả lời cô một tiếng: “Hừ” Hắn đường đường là Ma thần, cần đáng yêu làm gì cơ chứ.
Tiếng chấn động trên núi Ngọa Long cũng không kéo dài lâu lắm, đến khi cư dân trên trấn Cốc Hợp không cảm nhận được chấn động nữa, thì họ mới nhận ra ấy thế mà trận mưa kéo dài mấy ngày liền cũng tạnh rồi, mây đen trên trời dần dần tan đi, sắc trời dần sáng lên, dường như sắp xuất hiện mặt trời.
Trong lòng Minh Hoặc điên cuồng chửi rủa, rất muốn lên núi đi xem xem Thủy Thôi sau khi hồi phục.
Sau khi tiếng động lạ và chấn động trong núi đã ngừng lại, đám yêu quái “tương thân tương ái” chất thành một đống trong viện bảo tàng nhanh chóng tách ra, xếp hàng ngồi theo hình thể, tạo thành một bức ảnh tập thể cỡ lớn – [ngoan ngoãn.jpg]
Trong một đám “ngoan ngoãn”, duy chỉ có Kỳ Lân cứ ngọ nguậy không ngừng, lại bị Đào Ngột và Cùng Kỳ mỗi con một móng vuốt giữ chặt lấy đuôi nó.
“Thả ra, tui phải đi gặp Đông quân.”
“Ngươi gấp gáp cái gì, tôn thần và Đông quân sẽ về ngay thôi. Nhất định phải để họ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của chúng ta.” Thế thì sau này họ sẽ không nhẫn tâm cắt mất linh thực của chúng ta nữa, nói không chừng còn thưởng thêm nhiều đồ ăn hơn nữa cho chúng ta cũng nên.
Kỳ Lân vừa tức vừa tủi thân, nhưng lại không giãy thoát ra được.
Sau đó lập tức có một luồng sáng xẹt qua từ nơi sâu thẳm trong núi, Đan Tiêu mặc một bộ huyền bào ôm một người đi đến.
Người đó cao tương đương Đan Tiêu, thân mặc trường bào trắng có thêu chỉ bạc, mái tóc đen dài thả xõa tung bay, mắt mi tinh xảo như người trong tranh, khóe môi mỉm cười, khiến mọi người đều không kìm được lòng mà mỉm cười đáp lại, có thể nói là quân tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.
“Đông quân!” Kỳ Lân cao hô to.
Sau khi Lăng Mục Du nghe thấy thì nhìn về phía Kỳ Lân ngay, thấy đám yêu quái xếp thành hàng thẳng tắp gọn gàng ngẩng đầu nhìn mình, không nhịn được cười phá lên: “Bọn mi đang làm gì vậy? Xếp hàng luyện tập hả?”
Đám yêu quái hoàn hồn từ trong sự chấn động được gặp lại Đông quân, theo như trước đó đã luyện tập xong xuôi, con nào con nấy đều cố gắng thu nhỏ mình thành một cục, tận dụng hết thực lực diễn xuất mình có để diễn cảnh “yếu ớt đáng thương lại không ai giúp đỡ”.
“Chuyện gì đây?” Mấy tháng không gặp, sao đám yêu lại càng ngày càng ngốc thế nhỉ?
Phượng Hoàng: “Tiểu Ngư, chúng tôi đói quá.”
Thao Thiết: “Viện trưởng mang đồ ăn đi hết rồi.”
Cửu Vĩ Hồ: “Lại còn thêm kết giới nữa.”
Cùng Kỳ: “Người khác không vào được, tụi tui cũng không ra được.”
Cổ Điêu: “Người duy nhất có thể tự do ra vào là Kế Mông cũng bỏ rơi không quan tâm tụi tui.”
Cả đám yêu quái đồng thanh nói: “Chúng tôi thật đáng thương mà——”
Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “…”
Đám yêu quái diễn truyền cảm như thật, con nào con nấy lấy móng vuốt lau nước mắt, nhưng khóe mắt lại chẳng có giọt nước mắt nào cả.
“Anh phong bế cả ngọn núi lại à?” Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu.
“Ừ, không thích để người khác đến đây làm phiền.”
Lăng Mục Du đột nhiên muốn cười.
Đám đại yêu thượng cổ này không ăn cũng không sao, trước khi cậu đến đây chúng nó làm gì có đồ ăn vặt để ăn đâu. Bây giờ ăn quen rồi, thế mà lại vì miếng ăn mà tỏ vẻ mình đáng yêu nữa.
Nể tình tụi nó cất công tỏ vẻ dễ thương đến vậy, cậu đành cho chúng nó được thỏa mãn.
“Thêm mấy yêu đi mua đồ với tao nữa.” Lăng Mục Du nói: “Tiện thể đi đón Minh Hoặc luôn.”
“Em em…” Kỳ Lân quét đuôi hất móng vuốt của Cùng Kỳ Đào Ngột ra, nhảy đến bên người Lăng Mục Du, không ngừng cọ cọ đầu sư tử vào người cậu.
Đan Tiêu hơi nheo mắt lại, túm lấy sau cổ Kỳ Lân nhấc nó ra, chỉ thẳng tên: “Phượng Hoàng, Thao Thiết, Phì Di điểu, Cửu Vĩ Hồ đi chung, các yêu quái khác ngoan ngoãn đợi ở viện bảo tàng.”
Kỳ Lân như gặp sét đánh, đôi mắt trợn to tròn.
Đám Phượng Hoàng thì vui vẻ hớn hở hóa thành hình người, đứng bên cạnh quản lý và viện trưởng, chen Kỳ Lân đi sang một bên.
“Vào thành phố đi, tao phải mua ít quần áo.” Lăng Mục Du xắn tay áo, vẫn cảm thấy mặc trường bào này không tiện chút nào.
Đám bọn họ đến tiệm trà sữa dưới núi đón Minh Hoặc, Khấu Dung và Diệp Đình Đình ngây người kinh ngạc nhìn Lăng Mục Du.
Lăng Mục Du đã khôi phục thành dáng vẻ vốn có của Thủy Thôi, vóc người cao hơn tóc cũng dài thêm, ngũ quan cũng càng tinh xảo tuấn mỹ hơn, có điều vẫn mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ Lăng Mục Du trước đây.
“Cậu… cậu là Lăng Mục Du hả?” Diệp Đình Đình không tin nổi.
Lăng Mục Du mỉm cười gật đầu.
Bởi vì Minh Hoặc, sau này cậu cũng sẽ tiếp xúc với Khấu Dung và Diệp Đình Đình nhiều hơn nữa, thực sự không cần thiết phải tạo một thân phận giả cho chính mình, cậu là Thủy Thôi, cậu cũng là Lăng Mục Du, đều không sai.
Còn về chuyện cô gái này có suy nghĩ gì về việc dáng vẻ cậu có thay đổi lớn…
“Mới mấy tháng không gặp, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?” Diệp Đình Đình kinh ngạc hỏi, bệnh viện nào mà kĩ thuật tốt như vậy, ấy thế mà có thể sửa cho người ta đẹp như thế này, mặt cũng không đơ.
Lăng Mục Du: “…”
“Ha ha ha…” Giọng cười non nớt của Minh Hoặc vang lên.
Khấu Dung đứng đằng sau lấy ngón tay chọc chọc Diệp Đình Đình, khẽ nói: “Cậu có bị ngốc không vậy, phẫu thuật thẩm mĩ còn có thể làm người ta cao lên được à?”
Diệp Đình Đình càng kinh ngạc hơn: “Đúng thật, ngài Lăng, sao chiều cao của anh cũng thay đổi rồi?”
Mặt Lăng Mục Du không tỏ cảm xúc gì: “Giày độn tăng chiều cao.”
Đan Tiêu và đám Phượng Hoàng đều nghiêng đầu nhịn cười.
“Ha ha ha…” Minh Hoặc cười đến đau cả bụng, chẳng chừa cho cô chút mặt mũi nào cả.
“Cậu vốn dĩ cũng đã đâu có thấp, còn đi giày độn chiều cao làm gì vậy?” Diệp Đình Đình ngạc nhiên, “Có điều tóc cậu cũng nhanh dài thật đấy, chất tóc cũng tóc nữa, cậu dùng dầu gội nào thế?”
Khấu Dung hoàn toàn không thể cứ thế nhìn bạn thân mình ngốc nghếch thế này được, kéo cô lại đứng sau lưng mình, ôm Minh Hoặc đang ôm bụng cười lăn lộn trên ghế lên, nhét vào lòng cậu chàng đẹp trai tóc năm màu đứng gần mình nhất, cười với Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “Vậy thì làm phiền mọi người chăm sóc Hoặc Hoặc rồi, càng ngày thằng nhóc này càng nghịch ngợm, mong mọi người khoan dung với nó hơn.”
“Cô khách sáo rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc Minh Hoặc cẩn thận mà.” Lăng Mục Du tiện thể mua sáu cốc trà sữa nổi tiếng nhất tiệm, trừ Minh Hoặc ra mỗi con một cốc, sau khi khách sáo tạm biệt Dung Khấu xong mới đi về hướng thành phố Vĩnh An.
“Dung Dung, cậu có cảm thấy ngài Lăng rất kì lạ không? “Đợi đám người đi xa, Diệp Đình Đình mới nhỏ giọng hỏi Khấu Dung.
Khấu Dung lau sạch nước đọng trên quầy bar, lông mày hơi nhăn lại rồi giãn ra ngay, nở nụ cười nói: “Kì lạ chỗ nào chứ. Tớ thấy ngài Lăng rất tốt mà, vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, còn giúp chúng ta rất nhiều việc nữa chứ.”
Diệp Đình Đình nghe thế cũng cười, “Cũng đúng nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất