Chương 87
Edit: CtNguyet
Beta: Snivy
—————————
Lúc đầu Lăng Mục Du định lấy chủ đề《 Sơn Hải Kinh 》để thiết kế cho phòng triển lãm, khiến cho du khách có trải nghiệm như bước chân vào thời kỳ thượng cổ, trên thực tế thượng cổ nơi nào cũng đều giống như 《 Sơn Hải Kinh 》 miêu tả.
Nếu lấy chủ đề《 Sơn Hải Kinh 》 thì thiết kế phòng triển lãm Sơn Kinh dễ rồi nhưng đến Hải Kinh thì lại hơi phiền.
《 Sơn Hải Kinh 》chia ra là Sơn Kinh và Hải Kinh, Hải Kinh lại chia thành Hải Ngoại Kinh, Hải Nội Kinh và Đại Hoang Kinh. Hải Ngoại, Hải Nội không phải lấy biển làm đường ranh giới, mà là dựa vào người xưa chia thành năm khu vực do hoàng đế của họ cai quản, Hải Ngoại và Đại Hoang nằm trong năm khu vực, Hoang Phục là vùng đất liền, nơi đây có rất nhiều quốc gia kỳ lạ, có thần, quái thú và truyền thuyết viễn cổ.
Ví dụ, mở đầu của Hải Ngoại Kinh là một đất nước gọi là Kết Hung Quốc, người nơi đây từ nam đến nữ đều có xương ngực lồi ra.
Lăng Mục Du cố ý hỏi Đan Tiêu, tại sao xương ngực của người dân Kết Hung Quốc đều lồi ra.
Đan Tiêu đáp: “Quốc gia này sản xuất một loại khoáng thạch, loại khoáng thạch này phải dựa vào lực tay mới khai thác được, nên người dân quốc gia này rèn luyện cơ tay, cơ ngực ngày càng phát triển. Còn nữ giới à, trời sinh cự nhũ đã lớn sẵn rồi.”
Lăng Mục Du thử tưởng tượng đến cơ ngực to lớn, cự nhũ phải lớn đến đâu mới khiến người ngoài lầm tưởng thành xương ngực lồi ra…
Ôi… Hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ nữa.
Mà ở Hải Kinh và Đại Hoang Kinh, không chỉ có mỗi Kết Hung Quốc kỳ lạ, có người mọc lông chim dài, ngực có hố lớn, lớn lên thành dã thú có thể phun lửa, người ba đầu hoặc là người ba thân, đủ loại người kỳ lạ.
Chính vì nguyên nhân này mà phòng triển lãm Sơn Kinh của viện bảo tàng đã mở hơn nửa năm nhưng phòng triển lãm Hải Kinh mới chỉ là bản thiết kế phác thảo, sửa đi sửa lại mấy chục lần.
Công tác của viện bảo tàng hiện giờ đã đâu vào đấy.
Triển lãm Sơn Kinh hoạt động tốt đẹp.
Lợi nhuận nhà hàng tăng cao.
Shop online đang trong quá trình quay chụp sản phẩm và thiết kế phần giới thiệu, nếu không có gì xảy ra thì một tháng nữa sẽ mở.
Official Website và hệ thống bán vé trực tuyến của viện bảo tàng đã bàn giao cho công ty chuyên nghiệp thiết kế.
Còn bộ phim của viện bảo tàng thì… thôi quên đi
Tất cả đều tốt đẹp, trừ triển lãm Hải Kinh.
Không ít người đang hỏi khi nào triển lãm Hải Kinh mới mở, vấn đề này bọn họ cũng không biết.
“Nghĩ không ra thì tạm thời gác nó sang một bên.” Đan Tiêu nói: “Ngày mai chúng ta đi tham quan mấy viện bảo tàng khác, tham khảo linh cảm của bọn họ thử.”
Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu, từ từ nở nụ cười, sau đó biến thành một gương mặt cười rạng rỡ.
Muốn hẹn hò thì cứ nói thẳng, còn bày đặt đi tham khảo linh cảm của người khác, nam thần nhà mình ngây thơ đến đáng yêu.
“Sao?”
“Được rồi.” Lăng Mục Du hôn bẹp một cái lên mặt Đan Tiêu, cười đắc ý.
Trương Sơn nói: “Vậy mai tôi cũng đi chung.”
“Không được!” Lăng Mục Du lạnh lùng từ chối.
Trương Sơn sửng sốt: “Tại sao?”
Lăng Mục Du: “Đi hẹn hò thì anh phải đi với Bạch Trạch nhà anh chứ, sao lại làm bóng đèn?”
Đan Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu: “Hẹn hò?”
“Chẳng lẽ không phải?” Nhướng mày.
“Đúng là hẹn hò.” Gật đầu.
“…” Trương Sơn liền tỉnh ngộ, ăn một thìa cẩu lương no nê.
Thì ra tìm linh cảm này nọ chỉ là cái cớ, trọng tâm là đi hẹn hò.
Cậu ta lập tức nắm tay Bạch Trạch, nói: “Tôi với Bạch Trạch cũng ra ngoài tìm linh cảm.”
Ơ này, đám yêu cũng tỉnh ngộ.
“Thì ra mấy người lấy cớ đi chơi!” Quá đáng.
Bị đám yêu tức giận lên án, viện trưởng và quản lý sẽ áy náy rồi thay đổi quyết định à?
Đương nhiên là không rồi!
Cứ quyết định như thế đi.” Lăng Mục Du cười tủm tỉm nói: “Mai tao và Đan Tiêu ra ngoài tìm linh cảm, mấy đứa ở lại viện bảo tàng phải ngoan ngoãn làm việc nhé.”
“Tại sao mấy người được đi chơi, còn bọn tôi thì phải ở lại làm việc?” Kế Mông tức giận nói, đôi mắt trừng lớn.
Lăng Mục Du chỉ Đan Tiêu: “Viện trưởng.” Rồi chỉ chính mình: “Quản lý.” Khuôn mặt chuyển thành vẻ lo cho dân cho nước: “Bọn tôi chịu trách nhiệm cho việc phát triển của viện bảo tàng, đến cả hẹn hò cũng phải lồng vào lịch làm việc, thật là vất vả, thật là chuyên nghiệp.”
Đan Tiêu cũng phối hợp gật đầu, hỏi Kế Mông: “Ông còn ý kiến gì nữa không?”
Kế Mông ý kiến thì nhiều, nhưng nói ra cũng vô dụng, rầu rĩ mở một bịch thịt bò đóng gói Đăng Ảnh, miệng rồng há to, một hơi đổ hết vào, nhai hai ba cái rồi nuốt.
Dù xem bao nhiêu lần, Lăng Mục Du vẫn phục cái tướng ăn như muốn thồn cả thế giới vào mồm của Kế Mông.
Cứ mỗi lần há mồm ăn là một lần biến thành đầu rồng, quá thô lỗ rồi đấy.
Ngày thứ hai rơi vào thứ tư, đã qua kỳ nghỉ hè nên du khách đến không nhiều, công việc của viện bảo tàng đã đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp, nên dù viện trưởng và quản lý đi vắng thì viện bảo tàng vẫn hoạt động bình thường.
Cho nên, sáng sớm buổi hẹn hò vô cùng áp lực, Lăng Mục Du lái xe chở Đan Tiêu lên thành phố.
Tối hôm qua lướt Weibo thấy thành phố có công trình kỹ thuật khoa học phát triển, Lăng Mục Du thấy rất hứng thú nên dời lịch tham quan mấy viện bảo tàng xuống, đi ngắm công trình khoa học kỹ thuật trước.
Trương Sơn và Bạch Trạch rời đi sớm hơn, bữa sáng chưa ăn đã đi rồi, cũng không biết hai người này định đi đâu.
Dù sao cũng là hẹn hò, không cần vội, Lăng Mục Du lái xe chậm rì rì, gần trưa mới lên đến thành phố, trên đường đến trung tâm triển lãm quốc tế gặp cầu vượt Vĩnh An kết cấu phức tạp, vòng một lúc mới đi xuống được, thành ra lạc đường luôn.
“Cái bản đồ vô dụng!” Lăng Mục Du đỗ xe bên đường, cầm di động nhập địa chỉ lại, thấy tuyến đường vẫn phải đi lên cầu vượt như cũ, than một tiếng, vẻ mặt muốn chết quách cho xong.
Cầu vượt Vĩnh An càng sửa càng biến thái, không có tý tình người nào.
Đan Tiêu nhìn mà buồn cười, xoa mặt cậu: “Em lớn lên ở đây mà cũng không biết đường à?”
Vẻ mặt Lăng Mục Du vẫn như cũ không còn tha thiết gì với thế giới này nữa: “Tuy em sống ở đây từ nhỏ đến lớn, nhưng em chưa bao giờ đi qua trung tâm triển lãm bên kia, hơn nữa bản đồ trong đầu em cũng không bắt kịp trình độ tiến hóa của cầu Vĩnh An”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đan Tiêu hỏi: “Hay đi ăn cơm trước?”
Nhắc đến ăn, Lăng Mục Du lập tức thấy đói bụng, nói được, rồi lái xe đến một trung tâm thương mại gần đấy, sau khi đậu xe thì lôi kéo Đan Tiêu đi thẳng lên lầu năm.
“Ăn cá nướng hay lẩu cá?”
Đứng trước hai nhà hàng, Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu.
Viện trưởng chưa bao giờ khiến Tiểu Ngư nhà y thất vọng, nghe y nói: “Đều muốn ăn, ăn cá nướng trước sau đó ăn lẩu cá.” Cực kỳ chân chó.
Lăng Mục Du kéo Đan Tiêu vào nhà hàng cá nướng, gọi một phần cá nướng ớt và vài đĩa rau trộn.
Trong lúc đợi đồ ăn, hai người đầu kề sát bên đầu, tính toán nên đến trung tâm triển lãm quốc tế đường nào.
“Hay anh mang em súc địa thành thốn?”
“Súc địa thành thốn cũng cần biết địa chỉ chính xác, anh chưa đi bao giờ, không biết nên đi thế nào.”
“Vậy làm sao bây giờ? Mình không thể phí cả ngày chỉ để vòng qua vòng lại cái cầu vượt được.”
Đan Tiêu bày vẻ mặt vô tội.
Đối mặt với kiệt tác sắc sảo của con người, thần cũng bó tay.
Cá nướng được mang lên, đương nhiên việc ăn quan trọng hơn, chuyện chinh phục cầu vượt Vĩnh An thì chờ ăn no lại nghĩ tiếp.
Nhà hàng này nướng thịt cá mà da cá vàng giòn, trộn lẫn các loại ớt tiêu lại, vừa cay vừa tê ngon vô cùng nhờ thế mà buôn may bán đắt, dù đang trong thời gian làm việc, tiệm vẫn rất đông khách.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du giải quyết xong phần cá nướng, cảm thấy vẫn chưa đã thèm, lại gọi thêm một phần cá nướng dưa chua.
“Làm phiền mang đồ ăn lên nhanh, cảm ơn.” Lăng Mục Du trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, lại quầy nước rót hai ly hồng trà chanh cho mình và Đan Tiêu.
Lúc bưng hai ly hồng trà trở lại, đột nhiên có người vỗ sau vai cậu.
“Lăng Tứ, quả đúng là mày, hèn gì tao cứ nghe thấy giọng quen quen.” Người đằng sau thấy Lăng Mục Du quay đầu lại, nói chuyện cợt nhả, chỉ vào bàn dài có tám người đang ngồi cách đó không xa: “Bọn tao ngồi bàn bên kia, còn thừa hai ghế, có muốn qua ngồi cùng không?”
Lăng Mục Du nhìn theo hướng gã chỉ, thấy đám người đang ngồi bao gồm người trước mặt này đều là đám bạn xấu của Lăng Giác, nhưng không thấy Lăng Giác lẫn trong đó, nom cứ lạ lạ.
“Thôi, bọn tôi muốn yên tĩnh.” Lăng Mục Du từ chối.
Cậu không thích lũ bạn của Lăng Giác, mấy người này hồi nhỏ hay giúp gã bắt nạt cậu.
Người nọ xấu hổ: “Không muốn thì thôi.” Đi được hai bước thì dừng lại hỏi: “Mày có biết dạo này Lăng Giác đi đâu không? Đám bọn tao không liên lạc được với nó.”
Lăng Mục Du cảm thấy buồn cười: “Mấy người không biết sao tôi biết.”
Người nọ cảm thấy mất mặt, cũng không muốn nói nữa, xoay người rời đi, không ngờ bị Lăng Mục Du túm cổ áo sau lôi lại.
Tám người ngồi bên kia trông thấy rõ ràng tình huống bên này, cả đám thay đổi sắc mặt, đứng dậy đi về phía này.
Lúc đến gần, thì nghe Lăng Mục Du nói: “Anh biết đường đến trung tâm triển lãm quốc tế không?”
Cả đám bao gồm người bị túm cổ áo ngẩn người.
“Biết hay không biết?”
“Biết.” Người nọ gật đầu: “Mày muốn đến đó à?”
“Đúng vậy.” Lăng Mục Du buông cổ áo gã ra hỏi: “Đợi ăn cơm xong nhờ mấy người dẫn đường có được không?”
Người nọ theo trực giác định từ chối, đùa à, đám này còn định ăn cơm xong thì đi đua ngựa, ai rảnh đâu mà dẫn đường đến cái gì mà trung tâm triển lãm má, nhưng sau khi bị Đan Tiêu liếc một cái, gã không tự chủ được nói: “Được rồi, ăn cơm xong tao dẫn mày đi.”
Đám người kia nhìn gã như nhìn một thằng điên, gã cũng khổ nói không nên lời, không biết tại sao bản thân lại đồng ý với Lăng Tứ, hơn nữa còn là thật lòng muốn dẫn đường, hận không thể dẫn đường ngay bây giờ.
Đúng là gặp quỷ mà, tên Lăng Tứ này và người đàn ông tóc dài mặc đồ cổ trang kia quá tà môn.
Đây là gã sau khi dẫn đường đến trung tâm triển lãm quốc tế, đứng ngoài cửa lớn, ngậm ngùi từ tận đáy lòng.
Thành phố Vĩnh An cũng thật nhỏ, ăn có bữa cơm cũng có thể gặp mấy kẻ đáng ghét, nhưng có thể biến kẻ đáng ghét thành bảng đồ sống chỉ đường, Lăng Mục Du cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý khoe khoang với Đan Tiêu.
Đan Tiêu xoa đầu cậu, đồng ý với bất kỳ lời nói nào của cậu.
Sau khi mua vé vào khu triển lãm, Đan Tiêu mới được chứng kến sức sáng tạo hiện giờ của con người, mấy loại đồ vật kỳ lạ hoa hòe lòe loẹt khiến thần hoa cả mắt.
“Đan Tiêu, lại đây.” Lăng Mục Du cầm một cái mắt kính VR vẫy Đan Tiêu.
Chỗ cậu đứng là trước gian hàng của một công ty kỹ thuật VR, không chỉ có mỗi công nghệ VR, mà còn có bộ trọng lực và thiết bị somatosensory (*) có thể được gắn vào cơ thể.
(*) Thiết bị điều khiển tay cầm chơi game không dây.
Lăng Mục Du cực kỳ thích bộ thiết bị cảm biến trọng lực này.
Đan Tiêu đi lại, nhân viên hỗ trợ khi thấy y, sửng sốt một chút, một lát sau, kinh hỉ la lên: “Thiên thần!”
Giọng nói của anh ta không nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, những người này đều nhận ra Đan Tiêu, chạy lại, không xa không gần mà vây quanh y.
Lăng Mục Du chưa từng nghĩ sẽ gặp fans của Đan Tiêu ở đây, người nhân viên hỗ trợ kia còn không kiềm được xúc động, nói như bắn súng liên thanh: “Thiên thần, ngày nào tôi cũng lướt Weibo, không ngờ có thể thấy người thật ngoài đời, hạnh phúc quá, hôm nay vừa bước chân khỏi cửa đã thấy thuận lợi, tôi nói hôm nay nhất định là một ngày may mắn mà…”
“Anh cười với bọn họ một cái đi.” Lăng Mục Du trộm ghẹo Đan Tiêu, đây đúng là lực lượng tín ngưỡng.
Đan Tiêu bất đắc dĩ, nở nụ cười nhạt nhẽo với mọi người.
Thấy nụ cười này, dù là fans hay người qua đường, trong lòng nảy lên sự tôn kính, sợ hãi, người nhạy cảm hơn thì nước mắt chực chờ nơi đáy mắt.
“Đủ rồi, cười xong rồi, không cho cười nữa.” Lăng Mục Du lại lén chọc Đan Tiêu, giọng nói mang theo vẻ ghen tuông.
Hừ! Cười cái gì mà cười! Bảo anh cười thì anh sẽ cười à! Nhìn anh quyến rũ mọi người ở đây kìa…
Đan Tiêu thu nụ cười lại, vừa giận vừa buồn cười xoa lên đầu “Cá”.
“Oa” xung quanh vang lên tiếng hít khí.
Xoa, xoa đầu?
Những người đã chụp ảnh, giờ lại giơ điện thoại lên chụp lấy chụp để.
Anh trai đứng cạnh thiên thần sao giống anh quản lý thế?
Không đúng, không phải giống, mà chính là anh quản lý!
Ôi mẹ ơi~~~ Bọn họ thật sự là loại quan hệ đó đó?!
Nhìn kỹ thì hai người này thật xứng đôi, ảnh chụp phải thêm mấy cái hiệu ứng hường phấn mới được.
Ban đêm có người đăng ảnh chụp Đan Tiêu và Lăng Mục Du ở triển lãm khoa học kỹ thuật lên Weibo.
Người đăng Weibo chỉ nói rằng hai người tham quan triển lãm công nghệ kỹ thuật và rất thích kỹ thuật VR, hình ảnh thực tế ảo và hình chiếu hỗ trợ, cũng tìm hiểu về công nghệ thực tế ảo mới nhất của công ty XX và bày tỏ sự khen ngợi với kỹ thuật của công ty.
Tuy chủ Weibo là một tài khoản chưa xác minh, nhưng người thông minh nhìn qua đã biết là nhân viên của công ty XX, đăng lên chủ yếu là để quảng cáo.
Nhưng dù là quảng cáo, cũng không ngăn được tâm hồn ăn dưa hóng hớt của quần chúng.
10 giờ đêm rồi, phần bình luận của Weibo này vẫn tăng lên cả ngàn, hơn vạn lượt thích.
【Thiên thần và anh quản lý chắc chắn đang yêu đương, nếu sai, mị quay trực tiếp cảnh ăn bàn phím.】
【Oa oa, ánh mắt thiên thần nhìn anh quản lý thật dịu dàng và cưng chiều.】
【Hai người họ thật xứng đôi, xung quanh toàn là bong bóng màu hường.】
【Xem ảnh xong tui cũng muốn kiếm bồ, đúng là không chừa đường sống cho cẩu độc thân mà.】
Người hâm mộ hóng hớt chưa đủ, còn sôi nổi chạy sang Offcial Weibo của viện bảo tàng chứng minh. Tuy một loại gạo dưỡng trăm người nhưng lúc nói chuyện lại rất hòa hợp, đại loại là vui đùa hoặc là chúc phúc.
Quản lý Official Weibo của viện bảo tàng là gà cảnh Yêu Mao Thải nhìn thấy vấn đề của dân mạng, lo lắng hỏi Kế Mông: “Trên Weibo có rất nhiều người hỏi có phải viện trưởng và quản lý là một đôi hay không, tui nên trả lời thế nào? Quản lý tắt máy rồi, tui không liên hệ được với ảnh.”
“Bọn họ yêu đương mấy vạn năm rồi, quan tâm mấy người đó làm gì.” Kế Mông thô lỗ nhét một con gà nướng vào miệng rồng, rắc rắc nhai nát xương cốt. Hôm nay anh suýt nữa bị tên đàn ông đáng khinh kia sàm sỡ, đang bực bội đây.
“Trước kia Tôn Thần và Đông Quân yêu đương á?” Nhóm đại yêu tò mò: “Sao bọn tui không biết?”
Kế Mông: “Trước kia bọn họ ăn chung ngủ chung, thế mà không gọi là yêu đương à?”
Chúng yêu: “Nhưng mà lúc trước Đương Khang bảo giữa bọn họ là tình bạn trong sáng mà!”
Kế Mông: “Tình bạn trong sáng mà ăn chung ngủ chung? Lũ các ngươi gặp qua loại trong sáng đó bao giờ chưa?”
Chúng yêu: “Bọn tui nè! Bọn tui ở viện bảo tàng toàn ăn chung ngủ chung, giữa bọn tui không phải là tình bạn trong sáng sao? Hay Mông Mông anh có ý đồ xấu với bọn tui?”
Kế Mông… Kế Mông tức đến nghẹn nguyên con gà trong miệng.
Anh điên rồi mới ngồi nói chuyện với lũ ngu này.
Beta: Snivy
—————————
Lúc đầu Lăng Mục Du định lấy chủ đề《 Sơn Hải Kinh 》để thiết kế cho phòng triển lãm, khiến cho du khách có trải nghiệm như bước chân vào thời kỳ thượng cổ, trên thực tế thượng cổ nơi nào cũng đều giống như 《 Sơn Hải Kinh 》 miêu tả.
Nếu lấy chủ đề《 Sơn Hải Kinh 》 thì thiết kế phòng triển lãm Sơn Kinh dễ rồi nhưng đến Hải Kinh thì lại hơi phiền.
《 Sơn Hải Kinh 》chia ra là Sơn Kinh và Hải Kinh, Hải Kinh lại chia thành Hải Ngoại Kinh, Hải Nội Kinh và Đại Hoang Kinh. Hải Ngoại, Hải Nội không phải lấy biển làm đường ranh giới, mà là dựa vào người xưa chia thành năm khu vực do hoàng đế của họ cai quản, Hải Ngoại và Đại Hoang nằm trong năm khu vực, Hoang Phục là vùng đất liền, nơi đây có rất nhiều quốc gia kỳ lạ, có thần, quái thú và truyền thuyết viễn cổ.
Ví dụ, mở đầu của Hải Ngoại Kinh là một đất nước gọi là Kết Hung Quốc, người nơi đây từ nam đến nữ đều có xương ngực lồi ra.
Lăng Mục Du cố ý hỏi Đan Tiêu, tại sao xương ngực của người dân Kết Hung Quốc đều lồi ra.
Đan Tiêu đáp: “Quốc gia này sản xuất một loại khoáng thạch, loại khoáng thạch này phải dựa vào lực tay mới khai thác được, nên người dân quốc gia này rèn luyện cơ tay, cơ ngực ngày càng phát triển. Còn nữ giới à, trời sinh cự nhũ đã lớn sẵn rồi.”
Lăng Mục Du thử tưởng tượng đến cơ ngực to lớn, cự nhũ phải lớn đến đâu mới khiến người ngoài lầm tưởng thành xương ngực lồi ra…
Ôi… Hình ảnh quá đẹp, không dám nghĩ nữa.
Mà ở Hải Kinh và Đại Hoang Kinh, không chỉ có mỗi Kết Hung Quốc kỳ lạ, có người mọc lông chim dài, ngực có hố lớn, lớn lên thành dã thú có thể phun lửa, người ba đầu hoặc là người ba thân, đủ loại người kỳ lạ.
Chính vì nguyên nhân này mà phòng triển lãm Sơn Kinh của viện bảo tàng đã mở hơn nửa năm nhưng phòng triển lãm Hải Kinh mới chỉ là bản thiết kế phác thảo, sửa đi sửa lại mấy chục lần.
Công tác của viện bảo tàng hiện giờ đã đâu vào đấy.
Triển lãm Sơn Kinh hoạt động tốt đẹp.
Lợi nhuận nhà hàng tăng cao.
Shop online đang trong quá trình quay chụp sản phẩm và thiết kế phần giới thiệu, nếu không có gì xảy ra thì một tháng nữa sẽ mở.
Official Website và hệ thống bán vé trực tuyến của viện bảo tàng đã bàn giao cho công ty chuyên nghiệp thiết kế.
Còn bộ phim của viện bảo tàng thì… thôi quên đi
Tất cả đều tốt đẹp, trừ triển lãm Hải Kinh.
Không ít người đang hỏi khi nào triển lãm Hải Kinh mới mở, vấn đề này bọn họ cũng không biết.
“Nghĩ không ra thì tạm thời gác nó sang một bên.” Đan Tiêu nói: “Ngày mai chúng ta đi tham quan mấy viện bảo tàng khác, tham khảo linh cảm của bọn họ thử.”
Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu, từ từ nở nụ cười, sau đó biến thành một gương mặt cười rạng rỡ.
Muốn hẹn hò thì cứ nói thẳng, còn bày đặt đi tham khảo linh cảm của người khác, nam thần nhà mình ngây thơ đến đáng yêu.
“Sao?”
“Được rồi.” Lăng Mục Du hôn bẹp một cái lên mặt Đan Tiêu, cười đắc ý.
Trương Sơn nói: “Vậy mai tôi cũng đi chung.”
“Không được!” Lăng Mục Du lạnh lùng từ chối.
Trương Sơn sửng sốt: “Tại sao?”
Lăng Mục Du: “Đi hẹn hò thì anh phải đi với Bạch Trạch nhà anh chứ, sao lại làm bóng đèn?”
Đan Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu: “Hẹn hò?”
“Chẳng lẽ không phải?” Nhướng mày.
“Đúng là hẹn hò.” Gật đầu.
“…” Trương Sơn liền tỉnh ngộ, ăn một thìa cẩu lương no nê.
Thì ra tìm linh cảm này nọ chỉ là cái cớ, trọng tâm là đi hẹn hò.
Cậu ta lập tức nắm tay Bạch Trạch, nói: “Tôi với Bạch Trạch cũng ra ngoài tìm linh cảm.”
Ơ này, đám yêu cũng tỉnh ngộ.
“Thì ra mấy người lấy cớ đi chơi!” Quá đáng.
Bị đám yêu tức giận lên án, viện trưởng và quản lý sẽ áy náy rồi thay đổi quyết định à?
Đương nhiên là không rồi!
Cứ quyết định như thế đi.” Lăng Mục Du cười tủm tỉm nói: “Mai tao và Đan Tiêu ra ngoài tìm linh cảm, mấy đứa ở lại viện bảo tàng phải ngoan ngoãn làm việc nhé.”
“Tại sao mấy người được đi chơi, còn bọn tôi thì phải ở lại làm việc?” Kế Mông tức giận nói, đôi mắt trừng lớn.
Lăng Mục Du chỉ Đan Tiêu: “Viện trưởng.” Rồi chỉ chính mình: “Quản lý.” Khuôn mặt chuyển thành vẻ lo cho dân cho nước: “Bọn tôi chịu trách nhiệm cho việc phát triển của viện bảo tàng, đến cả hẹn hò cũng phải lồng vào lịch làm việc, thật là vất vả, thật là chuyên nghiệp.”
Đan Tiêu cũng phối hợp gật đầu, hỏi Kế Mông: “Ông còn ý kiến gì nữa không?”
Kế Mông ý kiến thì nhiều, nhưng nói ra cũng vô dụng, rầu rĩ mở một bịch thịt bò đóng gói Đăng Ảnh, miệng rồng há to, một hơi đổ hết vào, nhai hai ba cái rồi nuốt.
Dù xem bao nhiêu lần, Lăng Mục Du vẫn phục cái tướng ăn như muốn thồn cả thế giới vào mồm của Kế Mông.
Cứ mỗi lần há mồm ăn là một lần biến thành đầu rồng, quá thô lỗ rồi đấy.
Ngày thứ hai rơi vào thứ tư, đã qua kỳ nghỉ hè nên du khách đến không nhiều, công việc của viện bảo tàng đã đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp, nên dù viện trưởng và quản lý đi vắng thì viện bảo tàng vẫn hoạt động bình thường.
Cho nên, sáng sớm buổi hẹn hò vô cùng áp lực, Lăng Mục Du lái xe chở Đan Tiêu lên thành phố.
Tối hôm qua lướt Weibo thấy thành phố có công trình kỹ thuật khoa học phát triển, Lăng Mục Du thấy rất hứng thú nên dời lịch tham quan mấy viện bảo tàng xuống, đi ngắm công trình khoa học kỹ thuật trước.
Trương Sơn và Bạch Trạch rời đi sớm hơn, bữa sáng chưa ăn đã đi rồi, cũng không biết hai người này định đi đâu.
Dù sao cũng là hẹn hò, không cần vội, Lăng Mục Du lái xe chậm rì rì, gần trưa mới lên đến thành phố, trên đường đến trung tâm triển lãm quốc tế gặp cầu vượt Vĩnh An kết cấu phức tạp, vòng một lúc mới đi xuống được, thành ra lạc đường luôn.
“Cái bản đồ vô dụng!” Lăng Mục Du đỗ xe bên đường, cầm di động nhập địa chỉ lại, thấy tuyến đường vẫn phải đi lên cầu vượt như cũ, than một tiếng, vẻ mặt muốn chết quách cho xong.
Cầu vượt Vĩnh An càng sửa càng biến thái, không có tý tình người nào.
Đan Tiêu nhìn mà buồn cười, xoa mặt cậu: “Em lớn lên ở đây mà cũng không biết đường à?”
Vẻ mặt Lăng Mục Du vẫn như cũ không còn tha thiết gì với thế giới này nữa: “Tuy em sống ở đây từ nhỏ đến lớn, nhưng em chưa bao giờ đi qua trung tâm triển lãm bên kia, hơn nữa bản đồ trong đầu em cũng không bắt kịp trình độ tiến hóa của cầu Vĩnh An”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đan Tiêu hỏi: “Hay đi ăn cơm trước?”
Nhắc đến ăn, Lăng Mục Du lập tức thấy đói bụng, nói được, rồi lái xe đến một trung tâm thương mại gần đấy, sau khi đậu xe thì lôi kéo Đan Tiêu đi thẳng lên lầu năm.
“Ăn cá nướng hay lẩu cá?”
Đứng trước hai nhà hàng, Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu.
Viện trưởng chưa bao giờ khiến Tiểu Ngư nhà y thất vọng, nghe y nói: “Đều muốn ăn, ăn cá nướng trước sau đó ăn lẩu cá.” Cực kỳ chân chó.
Lăng Mục Du kéo Đan Tiêu vào nhà hàng cá nướng, gọi một phần cá nướng ớt và vài đĩa rau trộn.
Trong lúc đợi đồ ăn, hai người đầu kề sát bên đầu, tính toán nên đến trung tâm triển lãm quốc tế đường nào.
“Hay anh mang em súc địa thành thốn?”
“Súc địa thành thốn cũng cần biết địa chỉ chính xác, anh chưa đi bao giờ, không biết nên đi thế nào.”
“Vậy làm sao bây giờ? Mình không thể phí cả ngày chỉ để vòng qua vòng lại cái cầu vượt được.”
Đan Tiêu bày vẻ mặt vô tội.
Đối mặt với kiệt tác sắc sảo của con người, thần cũng bó tay.
Cá nướng được mang lên, đương nhiên việc ăn quan trọng hơn, chuyện chinh phục cầu vượt Vĩnh An thì chờ ăn no lại nghĩ tiếp.
Nhà hàng này nướng thịt cá mà da cá vàng giòn, trộn lẫn các loại ớt tiêu lại, vừa cay vừa tê ngon vô cùng nhờ thế mà buôn may bán đắt, dù đang trong thời gian làm việc, tiệm vẫn rất đông khách.
Đan Tiêu và Lăng Mục Du giải quyết xong phần cá nướng, cảm thấy vẫn chưa đã thèm, lại gọi thêm một phần cá nướng dưa chua.
“Làm phiền mang đồ ăn lên nhanh, cảm ơn.” Lăng Mục Du trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, lại quầy nước rót hai ly hồng trà chanh cho mình và Đan Tiêu.
Lúc bưng hai ly hồng trà trở lại, đột nhiên có người vỗ sau vai cậu.
“Lăng Tứ, quả đúng là mày, hèn gì tao cứ nghe thấy giọng quen quen.” Người đằng sau thấy Lăng Mục Du quay đầu lại, nói chuyện cợt nhả, chỉ vào bàn dài có tám người đang ngồi cách đó không xa: “Bọn tao ngồi bàn bên kia, còn thừa hai ghế, có muốn qua ngồi cùng không?”
Lăng Mục Du nhìn theo hướng gã chỉ, thấy đám người đang ngồi bao gồm người trước mặt này đều là đám bạn xấu của Lăng Giác, nhưng không thấy Lăng Giác lẫn trong đó, nom cứ lạ lạ.
“Thôi, bọn tôi muốn yên tĩnh.” Lăng Mục Du từ chối.
Cậu không thích lũ bạn của Lăng Giác, mấy người này hồi nhỏ hay giúp gã bắt nạt cậu.
Người nọ xấu hổ: “Không muốn thì thôi.” Đi được hai bước thì dừng lại hỏi: “Mày có biết dạo này Lăng Giác đi đâu không? Đám bọn tao không liên lạc được với nó.”
Lăng Mục Du cảm thấy buồn cười: “Mấy người không biết sao tôi biết.”
Người nọ cảm thấy mất mặt, cũng không muốn nói nữa, xoay người rời đi, không ngờ bị Lăng Mục Du túm cổ áo sau lôi lại.
Tám người ngồi bên kia trông thấy rõ ràng tình huống bên này, cả đám thay đổi sắc mặt, đứng dậy đi về phía này.
Lúc đến gần, thì nghe Lăng Mục Du nói: “Anh biết đường đến trung tâm triển lãm quốc tế không?”
Cả đám bao gồm người bị túm cổ áo ngẩn người.
“Biết hay không biết?”
“Biết.” Người nọ gật đầu: “Mày muốn đến đó à?”
“Đúng vậy.” Lăng Mục Du buông cổ áo gã ra hỏi: “Đợi ăn cơm xong nhờ mấy người dẫn đường có được không?”
Người nọ theo trực giác định từ chối, đùa à, đám này còn định ăn cơm xong thì đi đua ngựa, ai rảnh đâu mà dẫn đường đến cái gì mà trung tâm triển lãm má, nhưng sau khi bị Đan Tiêu liếc một cái, gã không tự chủ được nói: “Được rồi, ăn cơm xong tao dẫn mày đi.”
Đám người kia nhìn gã như nhìn một thằng điên, gã cũng khổ nói không nên lời, không biết tại sao bản thân lại đồng ý với Lăng Tứ, hơn nữa còn là thật lòng muốn dẫn đường, hận không thể dẫn đường ngay bây giờ.
Đúng là gặp quỷ mà, tên Lăng Tứ này và người đàn ông tóc dài mặc đồ cổ trang kia quá tà môn.
Đây là gã sau khi dẫn đường đến trung tâm triển lãm quốc tế, đứng ngoài cửa lớn, ngậm ngùi từ tận đáy lòng.
Thành phố Vĩnh An cũng thật nhỏ, ăn có bữa cơm cũng có thể gặp mấy kẻ đáng ghét, nhưng có thể biến kẻ đáng ghét thành bảng đồ sống chỉ đường, Lăng Mục Du cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý khoe khoang với Đan Tiêu.
Đan Tiêu xoa đầu cậu, đồng ý với bất kỳ lời nói nào của cậu.
Sau khi mua vé vào khu triển lãm, Đan Tiêu mới được chứng kến sức sáng tạo hiện giờ của con người, mấy loại đồ vật kỳ lạ hoa hòe lòe loẹt khiến thần hoa cả mắt.
“Đan Tiêu, lại đây.” Lăng Mục Du cầm một cái mắt kính VR vẫy Đan Tiêu.
Chỗ cậu đứng là trước gian hàng của một công ty kỹ thuật VR, không chỉ có mỗi công nghệ VR, mà còn có bộ trọng lực và thiết bị somatosensory (*) có thể được gắn vào cơ thể.
(*) Thiết bị điều khiển tay cầm chơi game không dây.
Lăng Mục Du cực kỳ thích bộ thiết bị cảm biến trọng lực này.
Đan Tiêu đi lại, nhân viên hỗ trợ khi thấy y, sửng sốt một chút, một lát sau, kinh hỉ la lên: “Thiên thần!”
Giọng nói của anh ta không nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, những người này đều nhận ra Đan Tiêu, chạy lại, không xa không gần mà vây quanh y.
Lăng Mục Du chưa từng nghĩ sẽ gặp fans của Đan Tiêu ở đây, người nhân viên hỗ trợ kia còn không kiềm được xúc động, nói như bắn súng liên thanh: “Thiên thần, ngày nào tôi cũng lướt Weibo, không ngờ có thể thấy người thật ngoài đời, hạnh phúc quá, hôm nay vừa bước chân khỏi cửa đã thấy thuận lợi, tôi nói hôm nay nhất định là một ngày may mắn mà…”
“Anh cười với bọn họ một cái đi.” Lăng Mục Du trộm ghẹo Đan Tiêu, đây đúng là lực lượng tín ngưỡng.
Đan Tiêu bất đắc dĩ, nở nụ cười nhạt nhẽo với mọi người.
Thấy nụ cười này, dù là fans hay người qua đường, trong lòng nảy lên sự tôn kính, sợ hãi, người nhạy cảm hơn thì nước mắt chực chờ nơi đáy mắt.
“Đủ rồi, cười xong rồi, không cho cười nữa.” Lăng Mục Du lại lén chọc Đan Tiêu, giọng nói mang theo vẻ ghen tuông.
Hừ! Cười cái gì mà cười! Bảo anh cười thì anh sẽ cười à! Nhìn anh quyến rũ mọi người ở đây kìa…
Đan Tiêu thu nụ cười lại, vừa giận vừa buồn cười xoa lên đầu “Cá”.
“Oa” xung quanh vang lên tiếng hít khí.
Xoa, xoa đầu?
Những người đã chụp ảnh, giờ lại giơ điện thoại lên chụp lấy chụp để.
Anh trai đứng cạnh thiên thần sao giống anh quản lý thế?
Không đúng, không phải giống, mà chính là anh quản lý!
Ôi mẹ ơi~~~ Bọn họ thật sự là loại quan hệ đó đó?!
Nhìn kỹ thì hai người này thật xứng đôi, ảnh chụp phải thêm mấy cái hiệu ứng hường phấn mới được.
Ban đêm có người đăng ảnh chụp Đan Tiêu và Lăng Mục Du ở triển lãm khoa học kỹ thuật lên Weibo.
Người đăng Weibo chỉ nói rằng hai người tham quan triển lãm công nghệ kỹ thuật và rất thích kỹ thuật VR, hình ảnh thực tế ảo và hình chiếu hỗ trợ, cũng tìm hiểu về công nghệ thực tế ảo mới nhất của công ty XX và bày tỏ sự khen ngợi với kỹ thuật của công ty.
Tuy chủ Weibo là một tài khoản chưa xác minh, nhưng người thông minh nhìn qua đã biết là nhân viên của công ty XX, đăng lên chủ yếu là để quảng cáo.
Nhưng dù là quảng cáo, cũng không ngăn được tâm hồn ăn dưa hóng hớt của quần chúng.
10 giờ đêm rồi, phần bình luận của Weibo này vẫn tăng lên cả ngàn, hơn vạn lượt thích.
【Thiên thần và anh quản lý chắc chắn đang yêu đương, nếu sai, mị quay trực tiếp cảnh ăn bàn phím.】
【Oa oa, ánh mắt thiên thần nhìn anh quản lý thật dịu dàng và cưng chiều.】
【Hai người họ thật xứng đôi, xung quanh toàn là bong bóng màu hường.】
【Xem ảnh xong tui cũng muốn kiếm bồ, đúng là không chừa đường sống cho cẩu độc thân mà.】
Người hâm mộ hóng hớt chưa đủ, còn sôi nổi chạy sang Offcial Weibo của viện bảo tàng chứng minh. Tuy một loại gạo dưỡng trăm người nhưng lúc nói chuyện lại rất hòa hợp, đại loại là vui đùa hoặc là chúc phúc.
Quản lý Official Weibo của viện bảo tàng là gà cảnh Yêu Mao Thải nhìn thấy vấn đề của dân mạng, lo lắng hỏi Kế Mông: “Trên Weibo có rất nhiều người hỏi có phải viện trưởng và quản lý là một đôi hay không, tui nên trả lời thế nào? Quản lý tắt máy rồi, tui không liên hệ được với ảnh.”
“Bọn họ yêu đương mấy vạn năm rồi, quan tâm mấy người đó làm gì.” Kế Mông thô lỗ nhét một con gà nướng vào miệng rồng, rắc rắc nhai nát xương cốt. Hôm nay anh suýt nữa bị tên đàn ông đáng khinh kia sàm sỡ, đang bực bội đây.
“Trước kia Tôn Thần và Đông Quân yêu đương á?” Nhóm đại yêu tò mò: “Sao bọn tui không biết?”
Kế Mông: “Trước kia bọn họ ăn chung ngủ chung, thế mà không gọi là yêu đương à?”
Chúng yêu: “Nhưng mà lúc trước Đương Khang bảo giữa bọn họ là tình bạn trong sáng mà!”
Kế Mông: “Tình bạn trong sáng mà ăn chung ngủ chung? Lũ các ngươi gặp qua loại trong sáng đó bao giờ chưa?”
Chúng yêu: “Bọn tui nè! Bọn tui ở viện bảo tàng toàn ăn chung ngủ chung, giữa bọn tui không phải là tình bạn trong sáng sao? Hay Mông Mông anh có ý đồ xấu với bọn tui?”
Kế Mông… Kế Mông tức đến nghẹn nguyên con gà trong miệng.
Anh điên rồi mới ngồi nói chuyện với lũ ngu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất