Chương 21
Sau ngày tỏ tình, viên chức nhỏ liền xin nghỉ.
Tối qua, anh trai gọi điện thoại kêu cậu về nhà, nói rằng sức khỏe của bố dạo này không tốt.
Ngay đêm đó viên chức nhỏ đã đặt vé máy bay về nhà, lúc ở trên máy bay, đầu óc viên chức nhỏ loạn thành một đoàn, vô cùng sợ hãi khi cậu về đến nơi thì lại nghe được tin dữ. Lúc viên chức nhỏ come out, bố cậu chỉ là mắng cậu, bảo cậu sửa đổi, cũng không đánh mà là đuổi cậu đi ra, sau đó yên lặng bảo các anh chị chăm sóc cậu.
Mẹ viên chức nhỏ mất năm cậu mới chỉ năm, sáu tuổi. Khi còn nhỏ là bố đã đưa cậu đi học, phụ đạo cậu làm bài tập. Viên chức nhỏ tuy rằng không có tình thương của mẹ, nhưng tình thương bố dành cho thì lại nhiều hơn các anh chị nhiều.
Ngày lễ, ngày Tết viên chức nhỏ đều gửi quà về cho bố, nhưng cậu không dám về nhà, sợ rằng bố thấy mình thì sẽ lại lên cơn đau tim, ngày cậu come out đã xảy ra một lần rồi.
Khi viên chức nhỏ về đến nhà thì đã là ngày hôm sau.
Thần kinh căng thẳng cũng là sau khi về đến nhà mới được giãn ra, nhìn người cha già ngồi trong phòng khách, nước mắt viên chức nhỏ lập tức rơi xuống như mưa.
Cha già nhìn thấy viên chức nhỏ như vậy thì làm gì còn lòng dạ nào nghĩ đến phải giận con trai nữa.
Nhanh chóng bảo con ngồi xuống, luống cuống tay chân mà bảo cậu đừng khóc. Từ nhỏ viên chức nhỏ đã thích khóc, lúc ở một mình bên ngoài thì thường xuyên phải kìm nén, lúc này ngược lại là khóc không ngừng được. Lại giống như ngày thơ ấu, bố cậu cũng cuống quýt dỗ cậu.
Khóc đến khi hai mắt sưng húp rồi viên chức nhỏ mới dừng lại, sau đó là thút thít. “Anh trai nói sức khỏe của bố không tốt, cho nên con tưởng rằng, bố, bố sắp không qua khỏi.”
“Thằng ranh con chết tiệt này, đợi lát nữa ông đây đánh chết nó.” Cha già hùng hồn tuyên bố.
Tối qua, anh trai gọi điện thoại kêu cậu về nhà, nói rằng sức khỏe của bố dạo này không tốt.
Ngay đêm đó viên chức nhỏ đã đặt vé máy bay về nhà, lúc ở trên máy bay, đầu óc viên chức nhỏ loạn thành một đoàn, vô cùng sợ hãi khi cậu về đến nơi thì lại nghe được tin dữ. Lúc viên chức nhỏ come out, bố cậu chỉ là mắng cậu, bảo cậu sửa đổi, cũng không đánh mà là đuổi cậu đi ra, sau đó yên lặng bảo các anh chị chăm sóc cậu.
Mẹ viên chức nhỏ mất năm cậu mới chỉ năm, sáu tuổi. Khi còn nhỏ là bố đã đưa cậu đi học, phụ đạo cậu làm bài tập. Viên chức nhỏ tuy rằng không có tình thương của mẹ, nhưng tình thương bố dành cho thì lại nhiều hơn các anh chị nhiều.
Ngày lễ, ngày Tết viên chức nhỏ đều gửi quà về cho bố, nhưng cậu không dám về nhà, sợ rằng bố thấy mình thì sẽ lại lên cơn đau tim, ngày cậu come out đã xảy ra một lần rồi.
Khi viên chức nhỏ về đến nhà thì đã là ngày hôm sau.
Thần kinh căng thẳng cũng là sau khi về đến nhà mới được giãn ra, nhìn người cha già ngồi trong phòng khách, nước mắt viên chức nhỏ lập tức rơi xuống như mưa.
Cha già nhìn thấy viên chức nhỏ như vậy thì làm gì còn lòng dạ nào nghĩ đến phải giận con trai nữa.
Nhanh chóng bảo con ngồi xuống, luống cuống tay chân mà bảo cậu đừng khóc. Từ nhỏ viên chức nhỏ đã thích khóc, lúc ở một mình bên ngoài thì thường xuyên phải kìm nén, lúc này ngược lại là khóc không ngừng được. Lại giống như ngày thơ ấu, bố cậu cũng cuống quýt dỗ cậu.
Khóc đến khi hai mắt sưng húp rồi viên chức nhỏ mới dừng lại, sau đó là thút thít. “Anh trai nói sức khỏe của bố không tốt, cho nên con tưởng rằng, bố, bố sắp không qua khỏi.”
“Thằng ranh con chết tiệt này, đợi lát nữa ông đây đánh chết nó.” Cha già hùng hồn tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất