Chương 23
Lúc viên chức nhỏ đang ăn cơm với người thân thì nhận được điện thoại của đàn anh, nói rằng anh đang ở dưới tầng.
Viên chức nhỏ vội vã chạy xuống, thấy đàn anh đang đứng ở hàng lang.
– Đàn anh, sao anh lại tới đây? – Viên chức nhỏ thở hồng hộc hỏi.
– Bởi vì nhớ em đó.
Đàn anh nói lời âu yếm căn bản làm cho viên chức nhỏ không chống đỡ nổi, đặc biệt là khi đôi mắt anh dịu dàng nhìn cậu.
Viên chức nhỏ dẫn đàn anh lên nhà. Tất cả mọi người trên bàn cơm, bao gồm bố, anh trai, chị dâu và hai đứa cháu gái đều đang nhìn chằm chằm đàn anh phía sau lưng cậu.
– Bố, đây là bạn trai con. – Viên chức nhỏ ngượng ngùng giới thiệu đàn anh với người nhà.
– Chào bác, con là Sở Kỳ Nhiên. – Đàn anh lễ phép chào bố cậu, trên tay còn cầm mấy túi thuốc bổ.
Viên chức nhỏ đặt đồ đàn anh mang tới sang một bên, mời đàn anh ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.
Anh trai, chị dâu đều rất tự nhiên mà bắt chuyện với anh, bố già thì lại không nói một lời, còn thường xuyên trừng mắt nhìn đàn anh. Viên chức nhỏ sợ đàn anh ngại ngùng, thỉnh thoảng lại gắp thịt cho anh.
Bố cậu nhìn thấy thế thì bất mãn “hừ” một tiếng: “Chưa từng thấy con gắp đồ ăn cho ông già này bao giờ.”
Viên chức nhỏ nghe vậy nhanh nhẹn gắp rau cho bố, không nhìn thấy mặt ông cụ lập tức đen sì.
Viên chức nhỏ vội vã chạy xuống, thấy đàn anh đang đứng ở hàng lang.
– Đàn anh, sao anh lại tới đây? – Viên chức nhỏ thở hồng hộc hỏi.
– Bởi vì nhớ em đó.
Đàn anh nói lời âu yếm căn bản làm cho viên chức nhỏ không chống đỡ nổi, đặc biệt là khi đôi mắt anh dịu dàng nhìn cậu.
Viên chức nhỏ dẫn đàn anh lên nhà. Tất cả mọi người trên bàn cơm, bao gồm bố, anh trai, chị dâu và hai đứa cháu gái đều đang nhìn chằm chằm đàn anh phía sau lưng cậu.
– Bố, đây là bạn trai con. – Viên chức nhỏ ngượng ngùng giới thiệu đàn anh với người nhà.
– Chào bác, con là Sở Kỳ Nhiên. – Đàn anh lễ phép chào bố cậu, trên tay còn cầm mấy túi thuốc bổ.
Viên chức nhỏ đặt đồ đàn anh mang tới sang một bên, mời đàn anh ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm.
Anh trai, chị dâu đều rất tự nhiên mà bắt chuyện với anh, bố già thì lại không nói một lời, còn thường xuyên trừng mắt nhìn đàn anh. Viên chức nhỏ sợ đàn anh ngại ngùng, thỉnh thoảng lại gắp thịt cho anh.
Bố cậu nhìn thấy thế thì bất mãn “hừ” một tiếng: “Chưa từng thấy con gắp đồ ăn cho ông già này bao giờ.”
Viên chức nhỏ nghe vậy nhanh nhẹn gắp rau cho bố, không nhìn thấy mặt ông cụ lập tức đen sì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất