Chương 7
Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 5
***
"Tối nay trở về doanh trại, tôi sẽ tìm đến anh." Lukasz thở dài, sau đó đẩy tôi một cái, một tên đốc công tới chỗ chúng tôi. Tôi nhanh chóng cúi đầu xoay người bắt đầu khiêng đá.
Tôi thấp thỏm mãi đến bữa tối, cả ngày nay tôi đều đang nghĩ về lời của Lukasz. Schulz quá yếu, cậu ta cần đồ ăn nhiều dinh dưỡng hơn. Lukasz vẫn được hưởng bánh mì mềm và bát súp của cậu ta. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu trai Ba Lan đối diện, cậu ta dùng muỗng khuấy súp trong bát, cũng chẳng nhìn tôi.
Sau khi ăn xong cậu ta rời đi một mình đến chỗ cánh cửa khép hờ của nhà bếp, nhưng lần này cậu ta đi nhanh hơn.
"Anh qua đây." Lukasz nhỏ giọng nói: "Bên trong đúng lúc có một Kapo."
Tôi nhanh chóng dùng tóc mái che khuất vết thương trên trán, sau đó kéo áo sơ mi, đáng tiếc là vẫn không thể che được eo.
"Thế này là được rồi, họ rất thích." Lukasz chỉ chỉ áo sơ mi của tôi.
"Cái áo sơ mi này không phải của tôi..."
"Không sao, đến lúc đó anh chỉ cần khiến họ vui là được." Giọng của Lukasz bình tĩnh như một con sóng không nhấp nhô: "Nịnh nọt hoặc ngoan ngoãn, họ thích lắm. Anh bao nhiêu tuổi?"
"25." Tôi thật thà trả lời.
"Hơi lớn." Lukasz nói: "Tôi 17. Muốn thành công thì anh phải cố gắng."
Quả thật tôi không còn trẻ nữa, so với những thiếu niên trẻ trung, cơ thể tôi đã bị đục rỗng, nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là tuổi tác hay dung mạo mà là thứ tôi che giấu sau lưng.
Đó là một vết sẹo kéo dài từ xương bả vai cho đến eo, cực kỳ xấu xí.
Vào mùa thu năm 1927, đường phố London vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Trời mưa tí tách không ngừng, tôi và Carl chơi đùa trên vỉa hè, trái banh của Carl lăn ra giữa đường, đó là quà sinh nhật năm tuổi của cậu ấy, thế là cậu ấy chạy tới nhặt banh.
Tiếng thắng xe ô tô vô cùng vang dội giữa trời mưa, tôi hầu như không nghĩ ngợi gì mà chạy tới đẩy Carl ra và bị chiếc xe hơi kia đụng té xuống đất, đùi phải gãy xương đồng thời có một vết sẹo thật dài trên lưng. Chuyện này hết sức bình thường, nhưng lúc đó Carl thật sự rất sợ hãi, máu của tôi bắt đầu tràn ra mặt đất ẩm ướt, mà người lái xe chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái đã lái xe rời đi.
Không ai để ý đến lũ trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Carl đến bên cạnh tôi và bắt đầu khóc, tôi giơ tay nắm chặt tay cậu ấy, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy rất ấm, trong khoảnh khắc đó tôi thật sự cảm thấy mình sẽ chết. Carl gào khóc dữ dội, gần như sắp dùng hết không khí trong phổi. Cuối cùng một quý bà tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến bệnh viện. Chuyện sau đó tôi không rõ. Viện trưởng đã mang tôi về kiểu gì, làm thế nào để giải quyết số tiền chữa trị to lớn. Điều khiến tôi khó hiểu hơn là sao kẻ như tôi lại nhẫn tâm để một mình Carl lại London, còn mình thì đến Paris sống những ngày sung sướng?
"Ella, Ella, chờ em với." Carl vẫn luôn đi sau lưng tôi và gọi như thế.
Tôi muốn khiến cuộc sống của mình tốt hơn một chút, như thế tôi có thể đón Carl đến Paris sống chung với tôi, cuối cùng chúng tôi không cần chịu đói, bị quở trách chỉ vì muốn thêm một miếng cà rốt trong bát súp nữa... Tôi luôn luôn đi đằng trước Carl, dẫn đường cho cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.
Cho đến khi cha mẹ nuôi nuôi của tôi phát hiện vết sẹo sau lưng tôi, nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt họ thì tôi mới hối hận với quyết định ban đầu của mình. Họ không thích tôi, dù cho họ đã từng thương tôi một chút vì khuôn mặt, nhưng bởi vì vết sẹo xấu xí kia mà họ không quan tâm đến tôi nữa. Sau khi biết tôi là người đồng tính thì thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà luôn.
Quyết định mười lăm năm trước của tôi khiến Carl tổn thương, tôi có thể nhận ra từ sự lạnh lùng và sự để ý của cậu ấy về chuyện đó qua những bức thư.
Là tôi khiến cậu ấy tổn thương. Tôi không nên rời khỏi cậu ấy sớm như vậy, bây giờ tôi đang ở trong trại tập trung, sống một cuộc sống có lẽ ngày mai sẽ chết, tôi vô cùng muốn gặp cậu ấy một lần và nói lời xin lỗi.
"Anh sao vậy?" Lukasz hỏi tôi.
"Không sao, chúng ta vào đi." Tôi mau chóng bỏ tay ra khỏi lưng.
Có hai Kapo đứng trong bếp, một người trong đó là đầu bếp tôi đã gặp, đó là "chủ nhân" của cậu trai Ba Lan, mà một người khác đứng bên cạnh hắn trông trẻ hơn, không đến ba mươi tuổi, dáng dấp cũng đẹp.
"Nhìn xem Lukasz bé bỏng của anh mang gì đến kìa?" Đầu bếp cười lớn kéo Lukasz sang, hôn lên môi của cậu ta: "Ngày đầu tiên anh đã chú ý tới cưng rồi, bé cưng mắt xanh."
Tôi xấu hổ gật đầu.
"Thật sự hời cho cậu quá, Rehau." Đầu bếp vỗ vai người bên cạnh một cách xấu xa: "Tối nay nó phục vụ cậu xong thì cho tôi mượn được không?"
Rehau nhếch môi cười một tiếng: "Được thôi, nhưng Lukasz còn chưa thể thỏa mãn anh à?"
Tên đầu bếp bĩu môi, ôm Lukasz rời đi.
"Trước đây Rehau chưa từng chơi đàn ông đâu." Đầu bếp nói tiếp: "Buổi tối đừng kêu quá lớn tiếng."
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi dựa vào kệ bếp để khiến mình trông tự nhiên và nói: "Anh muốn bắt đầu bây giờ luôn không?"
"Không, không cần. Tôi còn phải làm việc, buổi tối đến chỗ của tôi, tôi sẽ đánh tiếng với những người khác."
Tôi không đoán được suy nghĩa của Rehau, anh ta có vẻ không hứng thú với tôi lắm, như vậy tôi còn có thể có thêm phần ăn hay không?
"Tôi cũng là đầu bếp, ngày nào cũng rất bận rộn. Cậu chỉ cần tới vào buổi tối là được. Đồ ăn cậu muốn tôi sẽ phát cho cậu vào hôm sau. Vậy đủ rõ ràng chưa?"
Anh ta biết rõ chúng tôi đang giao dịch cái gì, dùng thân xác đổi lấy đồ ăn, chẳng thể nào đơn giản hơn.
"Đủ rồi." Tôi còn tưởng rằng tất cả Kapo đều y như nhau, nhìn thấy trai đẹp sẽ chảy nước miếng như chủ nhân của Lukasz. Xem ra tôi rất may mắn: "Tôi sẽ đến tìm anh."
Sau khi lao động buổi tối kết thúc, tôi mang theo một thân mồ hôi bẩn đi tới khu nhà ở của Rehau. Nhìn từ bên ngoài, chỗ ở của chúng tôi đèn đuốc sáng trưng, nhưng trông như một lâu đài hắc ám trong những câu chuyện cổ tích hồi nhỏ. Chỗ ở của Rehau tốt hơn chúng tôi nhiều, tôi vừa đi vào khu anh ta ở, mấy tên Kapo hút thuốc trong bóng đêm lập tức huýt sáo.
"Cậu ta ở bên trong." Đầu bếp nói với tôi.
Cuối hành lang u ám, cánh cửa của căn phòng cuối cùng khép hờ, ánh sáng màu vàng nhạt lộ ra từ khe hở. Tôi gõ cửa một cái, Rehau mở cửa, sau đó nhanh chóng khóa lại.
Phòng của anh ta rất sạch sẽ, đồ đạc xếp ngay ngắn trật tự, hơn nữa không có mùi thuốc lá. Trong góc tường là chiếc giường phủ ga trắng không có một nếp nhăn, kế bên giường là một cái tủ ngăn kéo, trên tủ đặt một ngọn nến và một khung hình, ánh lửa quá yếu ớt, tôi không thấy rõ người trong trong tấm ảnh; đối diện giường là một cái tủ quần áo, không cần xem cũng biết quần áo bên trong chắc chắn được xếp gọn gàng. Tác phong sinh hoạt nghiêm cẩn thế này khiến tôi nhớ tới lũ Nazi đáng sợ.
Anh ta lấy một cái thau rửa mặt từ trong ngăn tủ, đổ chút nước vào bên trong, thấm ướt khăn lông và đưa cho tôi: "Lau chùi đi."
Tôi có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy. Anh ta thì ngồi ở mép giường chờ tôi.
Có lẽ tôi thật sự rất may mắn. Tướng mạo Rehau rất tuấn tú, cũng rất trẻ, quan trọng là anh ta không có những thói xấu của Kapo như những lời đồn, chí ít hiện tại là không.
"Anh chê tôi bẩn à?" Tôi thử đặt câu hỏi.
"Không phải." Anh ta dùng tiếng Đức trả lời tôi, bây giờ tôi đã có thể nghe hiểu kha khá: "Đàn ông Pháp không có nước hoa trên người có phải khó chịu lắm không?"
Tôi bị anh ta chọc cười, ngừng động tác cởi áo sơ mi: "Tôi không phải người Pháp."
Lần này là anh ta kinh ngạc, ánh mắt của Rehau là màu xanh của xa cúc lam, tôi nhớ đó là quốc hoa của Đức.
"Tôi là người Anh, khi còn bé tôi gặp chút chuyện nên chuyển sang Pháp." Tôi nói: "Sao anh đồng ý chấp nhận tôi? Là bởi vì anh chưa từng chơi đàn ông à?"
Nét mặt của anh ta đột nhiên giật giật một chút, Rehau giải thích, "Tôi chỉ không muốn người như Felix gây hại cho tù nhân thôi."
Felix chắc là đầu bếp của chúng tôi, chủ nhân của Lukasz.
"Tôi chỉ tình cờ ở nơi đó, nếu tôi không nói, đêm nay có lẽ cậu sẽ phải ngủ với tên đó." Rehau nói: "Cuộc sống của Lukasz cũng không tốt lắm."
"Anh tốt bụng thật đấy."
"Cậu có thể ở đây tắm sạch rồi chờ một chút thì đi." Anh ta nói với tôi.
"Anh không cần tôi phục vụ sao?"
"Nếu như cậu không muốn."
"Như vậy, chắc là anh sẽ không từ chối tôi?"
"Chỉ cần cậu muốn. Không người đàn ông nào sẽ từ chối một người chủ động phục vụ."
Tôi bật cười lần nữa, có lẽ anh ta không hề xấu xa như trong tưởng tượng của tôi. Tôi dùng khăn lông lau sạch sẽ cơ thể, nhưng vẫn không cởi áo sơ mi.
"Tôi sợ anh đổi ý." Tôi nheo mắt lại và nói: "Quan hệ chỉ khi được thành lập mới được tính."
Tôi đã từng làm nghề này, hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay. Tôi bảo anh ta cởi quần nằm xuống, sau đó tôi tự bò lên giường của anh ta.
Tôi khẩu giao cho Rehau.
"Felix nói đúng, các cậu... chuyên nghiệp trong chuyện này hơn phụ nữ." Giọng của Rehau vang lên từ trên đầu tôi. Tay của anh ta vuốt ve tóc tôi, vén lên tóc mái của tôi.
"Vết sẹo này là sao?" Anh ta ngồi dậy hỏi tôi.
"...Đánh nhau với hai tên tù nhân chính trị, chúng đập đầu tôi vào tường."
"Dữ thật đấy, may mà không nhiễm trùng." Anh ta sờ lên vết sẹo của tôi.
"Anh có thể làm rồi."
Rehau vẫn còn chưa hiểu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy xấu hổ, làm thế nào để giải thích cho anh ta rằng anh ta có thể làm tôi như là làm phụ nữ.
"Sẽ đau chứ?" Cuối cùng anh ta chọn tư thế tiến vào từ phía sau, Rehau vịn eo tôi và hỏi.
"Đau, nhưng tôi quen rồi." Tôi nói: "Trước đây tôi đã nhiều lần làm chuyện này."
Bàn tay trên eo tôi có một lớp chai dày, giống như là do cầm thứ gì trong thời gian dài tạo thành.
Chờ sau khi chuyện xong xuôi, tôi trực tiếp ngã xuống trên giường anh ta. Mùi xà phòng thơm phức, rất sạch sẽ, đã lâu rồi tôi chưa ngủ trên một chiếc giường sạch như vậy.
Rehau đi xuống giường, bưng một thau nước khác tới, khăn lông trôi nổi bên trong.
"Cậu muốn lau chùi một chút không?"
"Xin lỗi, làm bẩn giường của anh rồi." Tôi nằm trên giường và lẩm bẩm, chẳng buồn ngước đầu lên.
"Không, tôi không phiền. Ý tôi là để thứ kia trong cơ thể không khó chịu à?"
Tôi mơ mơ màng màng đáp một tiếng rồi ngủ thiếp đi. Thể lực của tôi thật sự không bằng trước kia, hơn nữa tôi đã không làm tình với người khác lâu rồi. Tôi từng ngủ trên đủ mọi cái giường, khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị vứt trong góc đường như một món đồ chơi cũ, trong cơ thể vẫn còn thứ đồ từ tối hôm qua. Từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi tôi điều đó, bất kể sau này tôi sốt hay mắc bệnh nghiêm trọng hơn vì thứ ấy thì cũng không liên quan đến những người kia, không ai sẽ chịu trách nhiệm với tôi.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại và phát hiện Rehau ngủ ở bên cạnh tôi, mà cơ thể tôi đã được rửa ráy sạch sẽ, áo sơ mi cũng được mặc ngay ngắn trên người.
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, vì sao tối qua không cởi áo sơ mi?" Rehau hỏi tôi, anh ta đã thức chỉ là không ngồi dậy mà thôi.
"Anh sẽ không muốn biết đâu." Tôi nói: "Rất xấu."
"Hôm qua tôi giúp cậu tắm rửa nên lỡ thấy rồi, lúc ấy chắc đau lắm." Anh ta nói.
"Đó là vì bảo vệ người yêu dấu nhất của tôi." Tôi vừa mặc quần vừa nói, đồng thời nhìn lướt qua đồng hồ trên tủ ngăn kéo: "Tôi phải đến buổi tập hợp hôm nay."
"Đêm nay cậu còn tới không?" Anh ta hỏi tôi.
"Nếu như anh muốn."
"Kể cho tôi nghe chuyện của cậu đi, tôi cũng sẽ kể chuyện của tôi." Rehau mở tủ ngăn kéo, lấy ra một cái bình nhỏ và ném cho tôi: "Cẩn thận đừng để họ tìm thấy."
Đó là một bình aspirin.
"Hình như bạn của cậu đang bị bệnh." Rehau dụi dụi mắt: "Tôi cũng phải đi làm rồi. Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tôi vội vàng nhét bình thuốc vào túi, cả người nóng ran rời khỏi phòng anh ta.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 5
***
"Tối nay trở về doanh trại, tôi sẽ tìm đến anh." Lukasz thở dài, sau đó đẩy tôi một cái, một tên đốc công tới chỗ chúng tôi. Tôi nhanh chóng cúi đầu xoay người bắt đầu khiêng đá.
Tôi thấp thỏm mãi đến bữa tối, cả ngày nay tôi đều đang nghĩ về lời của Lukasz. Schulz quá yếu, cậu ta cần đồ ăn nhiều dinh dưỡng hơn. Lukasz vẫn được hưởng bánh mì mềm và bát súp của cậu ta. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu trai Ba Lan đối diện, cậu ta dùng muỗng khuấy súp trong bát, cũng chẳng nhìn tôi.
Sau khi ăn xong cậu ta rời đi một mình đến chỗ cánh cửa khép hờ của nhà bếp, nhưng lần này cậu ta đi nhanh hơn.
"Anh qua đây." Lukasz nhỏ giọng nói: "Bên trong đúng lúc có một Kapo."
Tôi nhanh chóng dùng tóc mái che khuất vết thương trên trán, sau đó kéo áo sơ mi, đáng tiếc là vẫn không thể che được eo.
"Thế này là được rồi, họ rất thích." Lukasz chỉ chỉ áo sơ mi của tôi.
"Cái áo sơ mi này không phải của tôi..."
"Không sao, đến lúc đó anh chỉ cần khiến họ vui là được." Giọng của Lukasz bình tĩnh như một con sóng không nhấp nhô: "Nịnh nọt hoặc ngoan ngoãn, họ thích lắm. Anh bao nhiêu tuổi?"
"25." Tôi thật thà trả lời.
"Hơi lớn." Lukasz nói: "Tôi 17. Muốn thành công thì anh phải cố gắng."
Quả thật tôi không còn trẻ nữa, so với những thiếu niên trẻ trung, cơ thể tôi đã bị đục rỗng, nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là tuổi tác hay dung mạo mà là thứ tôi che giấu sau lưng.
Đó là một vết sẹo kéo dài từ xương bả vai cho đến eo, cực kỳ xấu xí.
Vào mùa thu năm 1927, đường phố London vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Trời mưa tí tách không ngừng, tôi và Carl chơi đùa trên vỉa hè, trái banh của Carl lăn ra giữa đường, đó là quà sinh nhật năm tuổi của cậu ấy, thế là cậu ấy chạy tới nhặt banh.
Tiếng thắng xe ô tô vô cùng vang dội giữa trời mưa, tôi hầu như không nghĩ ngợi gì mà chạy tới đẩy Carl ra và bị chiếc xe hơi kia đụng té xuống đất, đùi phải gãy xương đồng thời có một vết sẹo thật dài trên lưng. Chuyện này hết sức bình thường, nhưng lúc đó Carl thật sự rất sợ hãi, máu của tôi bắt đầu tràn ra mặt đất ẩm ướt, mà người lái xe chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái đã lái xe rời đi.
Không ai để ý đến lũ trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Carl đến bên cạnh tôi và bắt đầu khóc, tôi giơ tay nắm chặt tay cậu ấy, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy rất ấm, trong khoảnh khắc đó tôi thật sự cảm thấy mình sẽ chết. Carl gào khóc dữ dội, gần như sắp dùng hết không khí trong phổi. Cuối cùng một quý bà tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến bệnh viện. Chuyện sau đó tôi không rõ. Viện trưởng đã mang tôi về kiểu gì, làm thế nào để giải quyết số tiền chữa trị to lớn. Điều khiến tôi khó hiểu hơn là sao kẻ như tôi lại nhẫn tâm để một mình Carl lại London, còn mình thì đến Paris sống những ngày sung sướng?
"Ella, Ella, chờ em với." Carl vẫn luôn đi sau lưng tôi và gọi như thế.
Tôi muốn khiến cuộc sống của mình tốt hơn một chút, như thế tôi có thể đón Carl đến Paris sống chung với tôi, cuối cùng chúng tôi không cần chịu đói, bị quở trách chỉ vì muốn thêm một miếng cà rốt trong bát súp nữa... Tôi luôn luôn đi đằng trước Carl, dẫn đường cho cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.
Cho đến khi cha mẹ nuôi nuôi của tôi phát hiện vết sẹo sau lưng tôi, nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt họ thì tôi mới hối hận với quyết định ban đầu của mình. Họ không thích tôi, dù cho họ đã từng thương tôi một chút vì khuôn mặt, nhưng bởi vì vết sẹo xấu xí kia mà họ không quan tâm đến tôi nữa. Sau khi biết tôi là người đồng tính thì thẳng thừng đuổi tôi ra khỏi nhà luôn.
Quyết định mười lăm năm trước của tôi khiến Carl tổn thương, tôi có thể nhận ra từ sự lạnh lùng và sự để ý của cậu ấy về chuyện đó qua những bức thư.
Là tôi khiến cậu ấy tổn thương. Tôi không nên rời khỏi cậu ấy sớm như vậy, bây giờ tôi đang ở trong trại tập trung, sống một cuộc sống có lẽ ngày mai sẽ chết, tôi vô cùng muốn gặp cậu ấy một lần và nói lời xin lỗi.
"Anh sao vậy?" Lukasz hỏi tôi.
"Không sao, chúng ta vào đi." Tôi mau chóng bỏ tay ra khỏi lưng.
Có hai Kapo đứng trong bếp, một người trong đó là đầu bếp tôi đã gặp, đó là "chủ nhân" của cậu trai Ba Lan, mà một người khác đứng bên cạnh hắn trông trẻ hơn, không đến ba mươi tuổi, dáng dấp cũng đẹp.
"Nhìn xem Lukasz bé bỏng của anh mang gì đến kìa?" Đầu bếp cười lớn kéo Lukasz sang, hôn lên môi của cậu ta: "Ngày đầu tiên anh đã chú ý tới cưng rồi, bé cưng mắt xanh."
Tôi xấu hổ gật đầu.
"Thật sự hời cho cậu quá, Rehau." Đầu bếp vỗ vai người bên cạnh một cách xấu xa: "Tối nay nó phục vụ cậu xong thì cho tôi mượn được không?"
Rehau nhếch môi cười một tiếng: "Được thôi, nhưng Lukasz còn chưa thể thỏa mãn anh à?"
Tên đầu bếp bĩu môi, ôm Lukasz rời đi.
"Trước đây Rehau chưa từng chơi đàn ông đâu." Đầu bếp nói tiếp: "Buổi tối đừng kêu quá lớn tiếng."
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi dựa vào kệ bếp để khiến mình trông tự nhiên và nói: "Anh muốn bắt đầu bây giờ luôn không?"
"Không, không cần. Tôi còn phải làm việc, buổi tối đến chỗ của tôi, tôi sẽ đánh tiếng với những người khác."
Tôi không đoán được suy nghĩa của Rehau, anh ta có vẻ không hứng thú với tôi lắm, như vậy tôi còn có thể có thêm phần ăn hay không?
"Tôi cũng là đầu bếp, ngày nào cũng rất bận rộn. Cậu chỉ cần tới vào buổi tối là được. Đồ ăn cậu muốn tôi sẽ phát cho cậu vào hôm sau. Vậy đủ rõ ràng chưa?"
Anh ta biết rõ chúng tôi đang giao dịch cái gì, dùng thân xác đổi lấy đồ ăn, chẳng thể nào đơn giản hơn.
"Đủ rồi." Tôi còn tưởng rằng tất cả Kapo đều y như nhau, nhìn thấy trai đẹp sẽ chảy nước miếng như chủ nhân của Lukasz. Xem ra tôi rất may mắn: "Tôi sẽ đến tìm anh."
Sau khi lao động buổi tối kết thúc, tôi mang theo một thân mồ hôi bẩn đi tới khu nhà ở của Rehau. Nhìn từ bên ngoài, chỗ ở của chúng tôi đèn đuốc sáng trưng, nhưng trông như một lâu đài hắc ám trong những câu chuyện cổ tích hồi nhỏ. Chỗ ở của Rehau tốt hơn chúng tôi nhiều, tôi vừa đi vào khu anh ta ở, mấy tên Kapo hút thuốc trong bóng đêm lập tức huýt sáo.
"Cậu ta ở bên trong." Đầu bếp nói với tôi.
Cuối hành lang u ám, cánh cửa của căn phòng cuối cùng khép hờ, ánh sáng màu vàng nhạt lộ ra từ khe hở. Tôi gõ cửa một cái, Rehau mở cửa, sau đó nhanh chóng khóa lại.
Phòng của anh ta rất sạch sẽ, đồ đạc xếp ngay ngắn trật tự, hơn nữa không có mùi thuốc lá. Trong góc tường là chiếc giường phủ ga trắng không có một nếp nhăn, kế bên giường là một cái tủ ngăn kéo, trên tủ đặt một ngọn nến và một khung hình, ánh lửa quá yếu ớt, tôi không thấy rõ người trong trong tấm ảnh; đối diện giường là một cái tủ quần áo, không cần xem cũng biết quần áo bên trong chắc chắn được xếp gọn gàng. Tác phong sinh hoạt nghiêm cẩn thế này khiến tôi nhớ tới lũ Nazi đáng sợ.
Anh ta lấy một cái thau rửa mặt từ trong ngăn tủ, đổ chút nước vào bên trong, thấm ướt khăn lông và đưa cho tôi: "Lau chùi đi."
Tôi có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy. Anh ta thì ngồi ở mép giường chờ tôi.
Có lẽ tôi thật sự rất may mắn. Tướng mạo Rehau rất tuấn tú, cũng rất trẻ, quan trọng là anh ta không có những thói xấu của Kapo như những lời đồn, chí ít hiện tại là không.
"Anh chê tôi bẩn à?" Tôi thử đặt câu hỏi.
"Không phải." Anh ta dùng tiếng Đức trả lời tôi, bây giờ tôi đã có thể nghe hiểu kha khá: "Đàn ông Pháp không có nước hoa trên người có phải khó chịu lắm không?"
Tôi bị anh ta chọc cười, ngừng động tác cởi áo sơ mi: "Tôi không phải người Pháp."
Lần này là anh ta kinh ngạc, ánh mắt của Rehau là màu xanh của xa cúc lam, tôi nhớ đó là quốc hoa của Đức.
"Tôi là người Anh, khi còn bé tôi gặp chút chuyện nên chuyển sang Pháp." Tôi nói: "Sao anh đồng ý chấp nhận tôi? Là bởi vì anh chưa từng chơi đàn ông à?"
Nét mặt của anh ta đột nhiên giật giật một chút, Rehau giải thích, "Tôi chỉ không muốn người như Felix gây hại cho tù nhân thôi."
Felix chắc là đầu bếp của chúng tôi, chủ nhân của Lukasz.
"Tôi chỉ tình cờ ở nơi đó, nếu tôi không nói, đêm nay có lẽ cậu sẽ phải ngủ với tên đó." Rehau nói: "Cuộc sống của Lukasz cũng không tốt lắm."
"Anh tốt bụng thật đấy."
"Cậu có thể ở đây tắm sạch rồi chờ một chút thì đi." Anh ta nói với tôi.
"Anh không cần tôi phục vụ sao?"
"Nếu như cậu không muốn."
"Như vậy, chắc là anh sẽ không từ chối tôi?"
"Chỉ cần cậu muốn. Không người đàn ông nào sẽ từ chối một người chủ động phục vụ."
Tôi bật cười lần nữa, có lẽ anh ta không hề xấu xa như trong tưởng tượng của tôi. Tôi dùng khăn lông lau sạch sẽ cơ thể, nhưng vẫn không cởi áo sơ mi.
"Tôi sợ anh đổi ý." Tôi nheo mắt lại và nói: "Quan hệ chỉ khi được thành lập mới được tính."
Tôi đã từng làm nghề này, hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay. Tôi bảo anh ta cởi quần nằm xuống, sau đó tôi tự bò lên giường của anh ta.
Tôi khẩu giao cho Rehau.
"Felix nói đúng, các cậu... chuyên nghiệp trong chuyện này hơn phụ nữ." Giọng của Rehau vang lên từ trên đầu tôi. Tay của anh ta vuốt ve tóc tôi, vén lên tóc mái của tôi.
"Vết sẹo này là sao?" Anh ta ngồi dậy hỏi tôi.
"...Đánh nhau với hai tên tù nhân chính trị, chúng đập đầu tôi vào tường."
"Dữ thật đấy, may mà không nhiễm trùng." Anh ta sờ lên vết sẹo của tôi.
"Anh có thể làm rồi."
Rehau vẫn còn chưa hiểu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy xấu hổ, làm thế nào để giải thích cho anh ta rằng anh ta có thể làm tôi như là làm phụ nữ.
"Sẽ đau chứ?" Cuối cùng anh ta chọn tư thế tiến vào từ phía sau, Rehau vịn eo tôi và hỏi.
"Đau, nhưng tôi quen rồi." Tôi nói: "Trước đây tôi đã nhiều lần làm chuyện này."
Bàn tay trên eo tôi có một lớp chai dày, giống như là do cầm thứ gì trong thời gian dài tạo thành.
Chờ sau khi chuyện xong xuôi, tôi trực tiếp ngã xuống trên giường anh ta. Mùi xà phòng thơm phức, rất sạch sẽ, đã lâu rồi tôi chưa ngủ trên một chiếc giường sạch như vậy.
Rehau đi xuống giường, bưng một thau nước khác tới, khăn lông trôi nổi bên trong.
"Cậu muốn lau chùi một chút không?"
"Xin lỗi, làm bẩn giường của anh rồi." Tôi nằm trên giường và lẩm bẩm, chẳng buồn ngước đầu lên.
"Không, tôi không phiền. Ý tôi là để thứ kia trong cơ thể không khó chịu à?"
Tôi mơ mơ màng màng đáp một tiếng rồi ngủ thiếp đi. Thể lực của tôi thật sự không bằng trước kia, hơn nữa tôi đã không làm tình với người khác lâu rồi. Tôi từng ngủ trên đủ mọi cái giường, khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị vứt trong góc đường như một món đồ chơi cũ, trong cơ thể vẫn còn thứ đồ từ tối hôm qua. Từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi tôi điều đó, bất kể sau này tôi sốt hay mắc bệnh nghiêm trọng hơn vì thứ ấy thì cũng không liên quan đến những người kia, không ai sẽ chịu trách nhiệm với tôi.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại và phát hiện Rehau ngủ ở bên cạnh tôi, mà cơ thể tôi đã được rửa ráy sạch sẽ, áo sơ mi cũng được mặc ngay ngắn trên người.
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, vì sao tối qua không cởi áo sơ mi?" Rehau hỏi tôi, anh ta đã thức chỉ là không ngồi dậy mà thôi.
"Anh sẽ không muốn biết đâu." Tôi nói: "Rất xấu."
"Hôm qua tôi giúp cậu tắm rửa nên lỡ thấy rồi, lúc ấy chắc đau lắm." Anh ta nói.
"Đó là vì bảo vệ người yêu dấu nhất của tôi." Tôi vừa mặc quần vừa nói, đồng thời nhìn lướt qua đồng hồ trên tủ ngăn kéo: "Tôi phải đến buổi tập hợp hôm nay."
"Đêm nay cậu còn tới không?" Anh ta hỏi tôi.
"Nếu như anh muốn."
"Kể cho tôi nghe chuyện của cậu đi, tôi cũng sẽ kể chuyện của tôi." Rehau mở tủ ngăn kéo, lấy ra một cái bình nhỏ và ném cho tôi: "Cẩn thận đừng để họ tìm thấy."
Đó là một bình aspirin.
"Hình như bạn của cậu đang bị bệnh." Rehau dụi dụi mắt: "Tôi cũng phải đi làm rồi. Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tôi vội vàng nhét bình thuốc vào túi, cả người nóng ran rời khỏi phòng anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất