Chương 107: Chương 106
Bởi vì đêm trước ân ái nguyên một đêm, nên sáng hôm sau Cố Khê không thể thức dậy sớm. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chiếm được thỏa mãn cùng an ủi ở trên người Cố Khê nên thức dậy rất sớm. Hai người xuống lầu ăn sáng với hai người già và hai đứa con tinh lực vô cùng dư thừa, tối hôm qua hai người đều có chút mất khống chế, liên tục muốn Cố Khê đến hai lần mới dừng tay, cho nẹn hôm nay Cố Khê phải nằm trên giường nguyên một ngày. Đối với loại tình huống này, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã quen rồi. Tuy bọn nó không rõ tại sao mỗi tuần ba ba sẽ luôn có một hay hai ngày sẽ “vô cùng mệt mỏi” như vậy, bất quá ba Triển và ba Kiều nói ba ba không có việc gì, nên bọn nó cũng không cần lo lắng.
Cố Khê vẫn còn đang ngủ say, xem ra phải ngủ đến giữa trưa mới có thể tỉnh dậy. Sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ăn sáng xong, cũng không vội đi lên lầu, để Cố Khê được yên tĩnh mà ngủ. Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy hai ba không có ý lên lầu, liền liếc nhìn lẫn nhau. Tuy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đi công ty, nhưng vẫn có việc cần xử lý, sau khi ăn sáng chấm dứt, hai người đi tới phòng sách của riêng mình để làm việc. Thấy hai ba vừa đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc nói với ông bà là mình muốn lên lầu đọc sách, sau đó chạy nhanh như chớp.
Trong phòng sách, Triển Tô Nam mới vừa gọi điện thoại xong, đang đối diện với cửa sổ mà ngẩn người, có người gõ cửa. Y xoay ghế dựa lại: “Vào đi.”
Cửa mở ra, có một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, Triển Tô Nam nhất thời bật cười.
“Ba, con không quấy rầy ba làm việc chứ?”
“Không có. Mau vào đi.”
Triển Tô Nam đem ghế dựa trượt lui ra sau, để cho con trai tới đây. Dương Dương đi vào phòng, rồi đi đến trước mặt ba Triển, môi giật giật, bộ dáng và vẻ mặt đầy do dự. Triển Tô Nam đưa tay bóp mũi nhóc: “Xảy ra chuyện gì?”
Dương Dương nhìn ba cười cười, rồi có chút lo lắng nói: “Ba, tối hôm qua lúc ba và ba Kiều trở về … con và Nhạc Nhạc cảm thấy, hình như hai ba, có tâm sự. Ách, tin tức trên TV nói nước Mỹ đang bị khủng hoảng… Ân, con cảm thấy nhất định công ty của ba sẽ không bị ảnh hưởng a.”
Đứa nhỏ nói câu đầu không hợp với câu sau, lại ấp a ấp úng, bất quá Triển Tô Nam vẫn nghe được. Trái tim liền có chút đau nhức, nhưng Triển Tô Nam lại cười nhẹ hai tiếng ‘ha hả’, rồi kéo Dương Dương vào trong lòng, nói: “Công ty của ba tốt lắm. Tối hôm qua tâm tình của ba đúng là có chút không tốt, bất quá hiện tại đã không sao.”
“Ba?” Tâm tình không tốt? Dương Dương càng thêm lo lắng.
Lấy Gương mặt cọ cọ lên đầu con trai, Triển Tô Nam nói: “Ngày hôm qua ba nhớ tới chuyện một năm trước đến Phổ Hà gặp các con, trong lòng có chút ngột ngạt.”
Dương Dương vừa nghe thế, thở nhẹ ra một hơi, rồi nâng tay trái lên vòng qua cổ của ba: “Ba Triển, ba ba nói mọi chuyện đều đã trôi qua, ba ba không muốn nghĩ đến nữa, con và Nhạc Nhạc cũng thế, vì vậy ba Triển và ba Kiều cũng không nên nghĩ nữa. Ba, hiện tại mỗi ngày con và Nhạc Nhạc đều rất vui vẻ.”
Triển Tô Nam hôn lên mặt con trai, hỏi: “Hiện tại cảm thấy rất vui?”
“Dạ!” Dương Dương gật đầu thật mạnh.
Triển Tô Nam nở nụ cười: “Vậy, con cảm thấy hiện tại ba ba có vui vẻ không?”
Dương Dương không chút nghĩ ngợi mà nói: “Vui vẻ nha. Thời điểm ba ba nấu cơm còn ca hát a, trước đây lúc bọn con còn nhỏ xíu mới nghe ba ba ca hát, hay là khi ba ba dạy bọn con hát nhạc thiếu nhi thì mới ca hát.”
Triển Tô Nam vừa đau lòng vừa kinh ngạc: “Hiện tại ba ba thường xuyên ca hát sao?”
Dương Dương ngẫm lại, nói: “Cũng không phải hát lớn lên, chính là hát lầm bầm. Sau khi mở quán sủi cảo, ba ba thường xuyên sẽ hát lầm bầm như thế.”
Triển Tô Nam đột nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng Cố Khê hát lầm bầm, người nọ có thanh âm rất tốt, lúc ca hát rất mê người. Sờ sờ đầu con trai, Triển Tô Nam hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”
Dương Dương ngượng ngùng mà cười hai tiếng: “Nhạc Nhạc đi tìm ba Kiều a.”
Thì ra hai đứa nhỏ phân công nhau hành động a. Triển Tô Nam lại bóp mũi con trai môt cái, trong lòng lại lặng lẽ thở dài. Tựa như Cố Khê đã nói, hai đứa rất mẫn cảm, người bên ngoài thay đổi cảm xúc một chút là bọn nó có thể phát giác ngay. Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, tâm tình Triển Tô Nam vừa mới tốt lên, lại trở nên nặng nề.
Hít một hơi thật sâu, Triển Tô Nam kéo tay con trai, đứng lên: “Đi tìm Nhạc Nhạc và ba Kiều đi.”
“dạ.”
Triển Tô Nam mới dẫn con trai ra khỏi phòng sách, thì cánh cửa của một gian phòng sách khác cũng được mở ra. Người bước ra nhìn thấy y, nhướng nhướng lông mày, khóe miệng mỉm cười, trong tay cũng dắt một đứa con trai khác.
Triển Tô Nam tựa như bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, nói với Kiều Thiệu Bắc: “Con trai chúng ta nghĩ rằng công ty của chúng ta đã xảy ra chuyện.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười hai tiếng: “Tôi đã đánh mông nhỏ của Nhạc Nhạc.”
Nhạc Nhạc cúi đầu, chà chà mũi, bé suy nghĩ miên man, ba Kiều đánh mông bé là đúng. Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của con trai, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất vui vẻ. Kiều Thiệu Bắc chỉ chỉ phòng sách của mình, Triển Tô Nam liền dẫn Dương Dương đi qua đó.
Đóng cửa lại, hai người cha đi đến trước ghế sofa, ngồi xuống, trong lòng mỗi người ôm một đứa nhỏ. Có hai đứa con nhỏ thích quan tâm, có đôi khi cũng rất đau đầu a. Nếu tâm tình có chút thay đổi, rất dễ dàng bị hai con trai phát hiện. Kiều Thiệu Bắc nhìn gương mặt hồn nhiên và ánh mắt trong suốt của con trai, lại nhớ tới bản báo cáo ADN tối hôm qua, trái tim lập tức bị niềm kiêu ngạo lấp đầy.
Triển Tô Nam sờ nhẹ lên cánh tay phải bị đấp thạch cao của Dương Dương, trong lòng lại nghĩ tới một việc khác. Kiều Thiệu Bắc thấy động tác của Triển Tô Nam, trái tim nhất thời căng thẳng. Sau đó hắn hắng giọng một cái, tựa như tò mò hỏi: “Đúng rồi, ba còn chưa biết ngày đó các con đập cửa kính xe cứu người ra, người đó thế nào, nói cho ba nghe một chút xem?”
“Là một cụ ông.” Nhạc Nhạc trả lời ngay. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khống chế biểu tình trên mặt rất hoàn mỹ, làm bộ rất ngạc nhiên. Dương Dương nói tiếp: “Cụ ông là người ngồi ở sau xe, là Nhạc Nhạc phát hiện ra được.”
Triển Tô Nam sờ sờ đầu Dương Dương, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, lại hỏi: “Xe bị lật ngược, tình huống lúc đó của cụ ông khẳng định sẽ rất tệ đi, các con đã làm thế nào?”
Loại nói chuyện phiếm đơn thuần giữa cha con thế này là chuyện Dương Dương và Nhạc Nhạc thích nhất. Chuyện ngày đó hai đứa chưa từng kể qua cho bất kỳ ai. Hiện tại nằm trong lòng ba mình, hai anh hùng nhỏ có chút ngượng ngùng đem sự tích anh hùng ngày đó của mình kể tỉ mỉ cho hai ba nghe. Đương nhiên, lúc kể đến một màn nguy hiểm kia, hai đứa vẫn bị ba vỗ lên mông nhỏ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất chăm chú nghe kể, tay ôm con trai thường thường dùng sức một chút.
Có phải ông trời đã an bài hay không? Tại sao con trai bọn họ lại trùng hợp cứu sống cha của bọn họ? Thậm chí bởi vì vậy mà con trai bị thương. Bọn họ có thể tưởng tượng ra – tại thời điểm nguy hiểm đó, con trai bọn họ đập cửa kính xe, đem ông cụ kéo ra ngoài, làm cấp cứu cho ông cụ, rồi chạy đi gọi bác sĩ tới cho ông cụ. Nếu các con biết cụ ông mà bọn nó cứu chính là ông nội ruột của mình, bọn nó sẽ có cảm tưởng gì?
Lời nói đã đến bên miệng nhiều lần, nhưng Triển Tô Nam đều nuốt trở lại. Y không dám, không dám nói cho các con biết thân phận của ‘cụ ông’ kia. Lỡ như trong lòng các con kỳ thật rất bất mãn với ông nội, thế thì phải làm sao đây? Điều này rất có thể. Đến Doanh Hải đã gần một năm, các con chưa từng một lần hỏi tới chuyện của hai ông bà khác. Không được, không thể mạo hiểm như vậy, không chuẩn bị tốt sẽ rất dễ thương tổn đến con trai.
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không biết ba mình đang phiền não, bọn họ nói bí mật nhỏ của mình cho hai ba nghe, nên trong lòng rất là vui, cảm giác lại gần hai ba hơn một ít, cùng hai ba thân thiết hơn. Trước kia, bọn nó còn lo lắng hai ba có thể kết hôn, rồi có con riêng của mình hay không? Hiện tại bọn nó chẳng có chút phiền não nào, bởi vì ba Triển và ba Kiều chính là ba ruột của bọn nó. Tựa như bọn nó đã nói – mỗi ngày bọn nó đều rất vui, rất hạnh phúc, rất sung sướng. Đương nhiên, bọn họ vẫn có phiền não. Ba Triển và ba Kiều nói ba ba muốn cho sinh em trai (em gái) cho bọn nó, bọn nó có chút lo lắng, nhưng lại có một chút một chút chờ mong.
※
Không biết có là phải ảo giác của mình không, Cố Khê cảm thấy gần đây Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có chút khác thường, hoặc là nói bọn họ có tâm sự. Tuy lúc hai người ở trước mặt cậu và bọn nhỏ đều biểu hiện bình tĩnh như lúc thường, nhưng thân là người kề gối tay ấp với hai người, cận vẫn có thể nhận thấy được một chút. Biểu hiện trực tiếp nhất là – nhu cầu của hai người đối với thân thể cậu đã vượt qua mức bình thường. Cũng không phải số lần cầu hoàn của hai người nhiều hơn, bọn họ trong vấn đề làm tình vẫn rất khắc chế. Chính là mỗi ngày khi sắp đi ngủ hai người đều phải ôm cậu, hôn lại hôn, sờ lại sờ, rồi sau đó ôm cậu thật chặt vào trong ngực. Không nên trách Cố Khê đa tâm, rất nhiều năm trước kia, lúc cậu vẫn còn là bạn của hai người, mỗi lần trong lòng hai người có việc thì đều rất thích dính lấy cậu. Căn bản mặc kệ cậu chỉ là ‘bạn’ của bọn họ, bọn họ vẫn vừa nắm vừa kéo vừa ôm cậu.
Cố Khê nhìn tờ giấy phân tiền lương cho nhân viên mà thất thần. Sắp đến tết rồi, nếu cậu đoán không sai, nếu hai người kia quả thật có tâm sự, cũng không thể cứ kéo dài đến sang năm sau a. Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Cố Khê đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, rồi một tay cầm lấy túi xách, một tay cầm lấy tờ giấy phân tiền lương, bước ra khỏi văn phòng, khóa cửa phòng lại, rồi giao tờ giấy phân tiền lương cho Phiến Tề, để hắn căn cứ con số trên đó mà phát lương cho nhân viên. Cố Khê nói cho Phiến Tề biết cậu muốn đi tìm Kiều Thiệu Bắc, sau đó rời đi. Đối với chuyện nhân viên đem hành tung của mình trộm nói cho hai người kia biết, Cố Khê không hề để ở trong lòng, nên cũng không nói lời trách cứ nào. Hoặc là nói trong đầu cậu có rất nhiều việc phải nghĩ, nên không rảnh để nghĩ tới chuyện này.
Ra bên ngoài đón taxi, Cố Khê lấy di động ra, dò địa chỉ công ty mà Kiều Thiệu Bắc đã lưu cho cậu. Sáng nay, hai người đều nói hôm nay phải ở công ty để họp, bây giờ đã hơn một giờ rưỡi trưa, chắc là hai người đều đang ở công ty đi. Xe taxi chạy đi, Cố Khê đột nhiên cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, hẳn là nên gọi cho Kiều Thiệu Bắc để xác nhận trước chứ, lỡ như anh ấy không ở công ty, không phải là đi một chuyến tay không sao, hoặc lỡ như Kiều Thiệu Bắc đang bận, cứ thế xông tới không phải là sẽ gây phiền phức cho anh ấy sao?
Nghĩ như thế, Cố Khê liền ấn xuống số điện thoại của Kiều Thiệu Bắc, đến Doanh Hải đã gần một năm, số lần cậu gọi điện cho hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần chưa cần cậu gọi điện thì hai người đã gọi điện đến trước, cậu căn bản không có cơ hội.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của một người: “Tiểu Hà?”
“A, Thiệu Bắc, hiện tại anh, đang ở công ty sao?”
“Uh. Xảy ra chuyện gì?”
“Ách, hiện tại em, qua chỗ của anh một chút.”
“Hiện tại em đang ở đâu?!”
“A, ân, em đang ở trên xe taxi.”
“Được rồi. Đến đây đi, anh đang ở công ty. Anh chờ em.”
Tiếng nói của đối phương rất vui mừng, Cố Khê hơi thả lỏng người, cậu chỉ sợ quấy rầy Kiều Thiệu Bắc làm việc. Sở dĩ đi tìm Kiều Thiệu Bắc, là vì với sự hiểu biết của Cố Khê đối với hai người kia, nếu thực có chuyện gì, có thể hỏi ra được từ nơi Kiều Thiệu Bắc. Trong nhà có người già và trẻ con, ban ngày núp vào phòng nói chuyện sẽ không tốt, buổi tối lúc đi ngủ thì hai người kia lại bày ra bộ dáng dính như sam, Cố Khê nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thừa dịp hôm nay đi ra ngoài, nên ghé hỏi một chút.
Đến công ty Kiều Thiệu Bắc để tìm hắn, Cố Khê cảm thấy hơi có một chút thấp thỏm, tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn luôn muốn tránh không cho người ta biết quan hệ giữa hai người.
Dọc theo đường đi đều có chút khẩn trương khó hiểu, chờ khi Cố Khê phục hồi tinh thần lại thì xe taxi đã đến nơi, có người mở cửa xe bên phó lái ra, đưa cho lái xe 100 đồng, trả tiền thay cậu.
“Thiệu Bắc?”
Người đang chờ lái xe thối tiền lẻ, nhìn Cố Khê cười nói: “Em xuống xe đi vào trong trước đi, bên ngoài lạnh, anh sẽ tới ngay.”
Cố Khê mở cửa xuống xe, không có đi khỏi, mà đứng chờ ở một bên. Cầm lại tiền thối và bill taxi, Kiều Thiệu Bắc đã đứng chờ ở đây hơn mười mấy phút, không chút e dè mà ôm lấy thắt lưng Cố Khê, dẫn cậu vào trong tòa building. Cố Khê kéo tay Kiều Thiệu Bắc xuống, mắt nhìn người xung quanh, có chút không được tự nhiên.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Kiều Thiệu Bắc không chút trốn tránh cầm lấy tay Cố Khê, dưới ánh nhìn chăm chú đầy tò mò của đám nhân viên dẫn Cố Khê bước vào thang máy chuyên dụng cho ông chủ.
“Thiệu Bắc.” Cố Khê rút tay ra, gương mặt đều có chút đỏ.
Kiều Thiệu Bắc lại cầm tay Cố Khê, bày ra bộ dạng đáng thương: “Tiểu Hà, em ghét bỏ anh.”
“Thiệu Bắc.” Cố Khê bất đắc dĩ.
Biểu tình của Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, hắn cười xấu xa, ôm lấy thắt lưng của Cố Khê, nói: “Đừng để ý đến người khác, anh và em sống với nhau là đường đường chính chính, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý. Hơn nữa, con trai của chúng ta đã sớm có thể đi mua nước mắm, có gì phải ngượng ngùng.”
“Anh là ông chủ, bị nhân viên …”
Lời nói tiếp theo của Cố Khê bị bàn tay Kiều Thiệu Bắc bưng kín, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc lập tức nghiêm túc lên: “Nếu có nhân viên thích can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh, anh sẽ lập tức đuổi người đó. Anh trả tiền công cho bọn họ là vì muốn bọn họ tạo ra hiệu quả và lợi ích cho anh, chứ không phải để họ tới đây tám chuyện. Tiểu Hà, tình cảm của chúng ta không cần phải giấu diếm bất kỳ ai, em là Tiểu Hà của anh và Tô Nam, là mẹ của con bọn anh, chỉ đơn giản như thế.”
Cho dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Cố Khê vẫn rất cảm động. Cậu thừa nhận, ở trên chuyện này cậu không có dũng khí như hai người này. Thang máy tới nơi, tay Cố Khê lại bị cầm lấy. Cho dù rất thẹn thùng, nhưng cậu không còn né tránh nữa. Hơi cúi thấp đầu để tránh đi những ánh mắt khác thường có thể bắn tới, Cố Khê bước nhanh theo Kiều Thiệu Bắc, đi vào phòng làm việc của hắn. Cửa phòng vừa đóng lại, nhân viên bên ngoài lập tức sôi sục lên. Oa nga, bà chủ đến đây.
Vào văn phòng, trong lòng Cố Khê liền bình tĩnh không ít, cậu vẫn cần có chút thời gian để điều chỉnh thích ứng. Ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy ly nước trái cây ấm mà Kiều Thiệu Bắc đưa cho cậu, chờ khi Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống, cậu liền nói thẳng ý đồ mình tới đây: “Thiệu Bắc, có phải gần đây anh và Tô Nam gặp phải chuyện gì không?”
Kiều Thiệu Bắc chưa kịp chuẩn bị, nhất thời ở trên mặt lộ ra kinh ngạc rõ ràng, từ trong sự kinh ngạc của hắn, Cố Khê biết mình đã đoán đúng. Uống một hớp nước để thông yết hầu, Cố Khê chủ động cầm tay Kiều Thiệu Bắc, trên mặt là nụ cười thản nhiên: “Nói cho em biết đi. Anh và Tô Nam không thích em có tâm sự mà đi giấu các anh, vậy thì em cũng muốn biết cái gì đã gây phiền não cho các nanh. Tuy có lẽ em sẽ không giúp được gì cho các anh, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là nhốt ở trong lòng. Nếu em hỏi Tô Nam, anh ấy nhất định sẽ nói không có việc gì, cho nên em tới tìm anh.”
Sự mẫn cảm của con trai quả nhiên là di truyền từ người này a. Sau một hồi im lặng, Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, có chút bất đắc dĩ, có chút mâu thuẫn mà thở dài.
“Xảy ra chuyện gì?” Đặt cái ly lên trên bàn trà, Cố Khê vỗ vỗ lưng Kiều Thiệu Bắc, “Đừng thở dài. Ông bà xưa nói – thở dài sẽ đem phúc khí thổi đi hết.”
Kiều Thiệu Bắc sờ lên bụng Cố Khê, lập tức hứa hẹn: “Sau này anh sẽ không thở dài nữa.” Bảo bối nhỏ của bọn họ vẫn không chịu đến, nói không chừng liên quan tới việc hắn hay thở dài đi.
Cố Khê lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không buông Cố Khê ra, Kiều Thiệu Bắc ngửi ngửi mùi hương dịu dàng trên người Cố Khê, trong lòng chỉ cảm thấy thực bình tĩnh, lời nói cứ tự nhiên mà ra khỏi miệng.
“Ngày đó, hai ông cụ ở trong bệnh viện, nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Cố Khê lập tức kinh sợ, sửng sờ ngay tại chỗ. Nói thật, cậu chưa chuẩn bị tốt tâm lý để cho hai ông cụ nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc. Đã nhận ra thân thể của Cố Khê cứng đờ, Kiều Thiệu Bắc áp chế tiếng thở dài thiếu chút nữa đã vọt ra, thân thể khom về phía trước, đè Cố Khê nằm lên trên ghế sofa rộng lớn.
Cố Khê vẫn còn đang ngủ say, xem ra phải ngủ đến giữa trưa mới có thể tỉnh dậy. Sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ăn sáng xong, cũng không vội đi lên lầu, để Cố Khê được yên tĩnh mà ngủ. Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy hai ba không có ý lên lầu, liền liếc nhìn lẫn nhau. Tuy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đi công ty, nhưng vẫn có việc cần xử lý, sau khi ăn sáng chấm dứt, hai người đi tới phòng sách của riêng mình để làm việc. Thấy hai ba vừa đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc nói với ông bà là mình muốn lên lầu đọc sách, sau đó chạy nhanh như chớp.
Trong phòng sách, Triển Tô Nam mới vừa gọi điện thoại xong, đang đối diện với cửa sổ mà ngẩn người, có người gõ cửa. Y xoay ghế dựa lại: “Vào đi.”
Cửa mở ra, có một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, Triển Tô Nam nhất thời bật cười.
“Ba, con không quấy rầy ba làm việc chứ?”
“Không có. Mau vào đi.”
Triển Tô Nam đem ghế dựa trượt lui ra sau, để cho con trai tới đây. Dương Dương đi vào phòng, rồi đi đến trước mặt ba Triển, môi giật giật, bộ dáng và vẻ mặt đầy do dự. Triển Tô Nam đưa tay bóp mũi nhóc: “Xảy ra chuyện gì?”
Dương Dương nhìn ba cười cười, rồi có chút lo lắng nói: “Ba, tối hôm qua lúc ba và ba Kiều trở về … con và Nhạc Nhạc cảm thấy, hình như hai ba, có tâm sự. Ách, tin tức trên TV nói nước Mỹ đang bị khủng hoảng… Ân, con cảm thấy nhất định công ty của ba sẽ không bị ảnh hưởng a.”
Đứa nhỏ nói câu đầu không hợp với câu sau, lại ấp a ấp úng, bất quá Triển Tô Nam vẫn nghe được. Trái tim liền có chút đau nhức, nhưng Triển Tô Nam lại cười nhẹ hai tiếng ‘ha hả’, rồi kéo Dương Dương vào trong lòng, nói: “Công ty của ba tốt lắm. Tối hôm qua tâm tình của ba đúng là có chút không tốt, bất quá hiện tại đã không sao.”
“Ba?” Tâm tình không tốt? Dương Dương càng thêm lo lắng.
Lấy Gương mặt cọ cọ lên đầu con trai, Triển Tô Nam nói: “Ngày hôm qua ba nhớ tới chuyện một năm trước đến Phổ Hà gặp các con, trong lòng có chút ngột ngạt.”
Dương Dương vừa nghe thế, thở nhẹ ra một hơi, rồi nâng tay trái lên vòng qua cổ của ba: “Ba Triển, ba ba nói mọi chuyện đều đã trôi qua, ba ba không muốn nghĩ đến nữa, con và Nhạc Nhạc cũng thế, vì vậy ba Triển và ba Kiều cũng không nên nghĩ nữa. Ba, hiện tại mỗi ngày con và Nhạc Nhạc đều rất vui vẻ.”
Triển Tô Nam hôn lên mặt con trai, hỏi: “Hiện tại cảm thấy rất vui?”
“Dạ!” Dương Dương gật đầu thật mạnh.
Triển Tô Nam nở nụ cười: “Vậy, con cảm thấy hiện tại ba ba có vui vẻ không?”
Dương Dương không chút nghĩ ngợi mà nói: “Vui vẻ nha. Thời điểm ba ba nấu cơm còn ca hát a, trước đây lúc bọn con còn nhỏ xíu mới nghe ba ba ca hát, hay là khi ba ba dạy bọn con hát nhạc thiếu nhi thì mới ca hát.”
Triển Tô Nam vừa đau lòng vừa kinh ngạc: “Hiện tại ba ba thường xuyên ca hát sao?”
Dương Dương ngẫm lại, nói: “Cũng không phải hát lớn lên, chính là hát lầm bầm. Sau khi mở quán sủi cảo, ba ba thường xuyên sẽ hát lầm bầm như thế.”
Triển Tô Nam đột nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng Cố Khê hát lầm bầm, người nọ có thanh âm rất tốt, lúc ca hát rất mê người. Sờ sờ đầu con trai, Triển Tô Nam hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”
Dương Dương ngượng ngùng mà cười hai tiếng: “Nhạc Nhạc đi tìm ba Kiều a.”
Thì ra hai đứa nhỏ phân công nhau hành động a. Triển Tô Nam lại bóp mũi con trai môt cái, trong lòng lại lặng lẽ thở dài. Tựa như Cố Khê đã nói, hai đứa rất mẫn cảm, người bên ngoài thay đổi cảm xúc một chút là bọn nó có thể phát giác ngay. Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, tâm tình Triển Tô Nam vừa mới tốt lên, lại trở nên nặng nề.
Hít một hơi thật sâu, Triển Tô Nam kéo tay con trai, đứng lên: “Đi tìm Nhạc Nhạc và ba Kiều đi.”
“dạ.”
Triển Tô Nam mới dẫn con trai ra khỏi phòng sách, thì cánh cửa của một gian phòng sách khác cũng được mở ra. Người bước ra nhìn thấy y, nhướng nhướng lông mày, khóe miệng mỉm cười, trong tay cũng dắt một đứa con trai khác.
Triển Tô Nam tựa như bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, nói với Kiều Thiệu Bắc: “Con trai chúng ta nghĩ rằng công ty của chúng ta đã xảy ra chuyện.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười hai tiếng: “Tôi đã đánh mông nhỏ của Nhạc Nhạc.”
Nhạc Nhạc cúi đầu, chà chà mũi, bé suy nghĩ miên man, ba Kiều đánh mông bé là đúng. Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của con trai, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất vui vẻ. Kiều Thiệu Bắc chỉ chỉ phòng sách của mình, Triển Tô Nam liền dẫn Dương Dương đi qua đó.
Đóng cửa lại, hai người cha đi đến trước ghế sofa, ngồi xuống, trong lòng mỗi người ôm một đứa nhỏ. Có hai đứa con nhỏ thích quan tâm, có đôi khi cũng rất đau đầu a. Nếu tâm tình có chút thay đổi, rất dễ dàng bị hai con trai phát hiện. Kiều Thiệu Bắc nhìn gương mặt hồn nhiên và ánh mắt trong suốt của con trai, lại nhớ tới bản báo cáo ADN tối hôm qua, trái tim lập tức bị niềm kiêu ngạo lấp đầy.
Triển Tô Nam sờ nhẹ lên cánh tay phải bị đấp thạch cao của Dương Dương, trong lòng lại nghĩ tới một việc khác. Kiều Thiệu Bắc thấy động tác của Triển Tô Nam, trái tim nhất thời căng thẳng. Sau đó hắn hắng giọng một cái, tựa như tò mò hỏi: “Đúng rồi, ba còn chưa biết ngày đó các con đập cửa kính xe cứu người ra, người đó thế nào, nói cho ba nghe một chút xem?”
“Là một cụ ông.” Nhạc Nhạc trả lời ngay. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khống chế biểu tình trên mặt rất hoàn mỹ, làm bộ rất ngạc nhiên. Dương Dương nói tiếp: “Cụ ông là người ngồi ở sau xe, là Nhạc Nhạc phát hiện ra được.”
Triển Tô Nam sờ sờ đầu Dương Dương, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, lại hỏi: “Xe bị lật ngược, tình huống lúc đó của cụ ông khẳng định sẽ rất tệ đi, các con đã làm thế nào?”
Loại nói chuyện phiếm đơn thuần giữa cha con thế này là chuyện Dương Dương và Nhạc Nhạc thích nhất. Chuyện ngày đó hai đứa chưa từng kể qua cho bất kỳ ai. Hiện tại nằm trong lòng ba mình, hai anh hùng nhỏ có chút ngượng ngùng đem sự tích anh hùng ngày đó của mình kể tỉ mỉ cho hai ba nghe. Đương nhiên, lúc kể đến một màn nguy hiểm kia, hai đứa vẫn bị ba vỗ lên mông nhỏ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất chăm chú nghe kể, tay ôm con trai thường thường dùng sức một chút.
Có phải ông trời đã an bài hay không? Tại sao con trai bọn họ lại trùng hợp cứu sống cha của bọn họ? Thậm chí bởi vì vậy mà con trai bị thương. Bọn họ có thể tưởng tượng ra – tại thời điểm nguy hiểm đó, con trai bọn họ đập cửa kính xe, đem ông cụ kéo ra ngoài, làm cấp cứu cho ông cụ, rồi chạy đi gọi bác sĩ tới cho ông cụ. Nếu các con biết cụ ông mà bọn nó cứu chính là ông nội ruột của mình, bọn nó sẽ có cảm tưởng gì?
Lời nói đã đến bên miệng nhiều lần, nhưng Triển Tô Nam đều nuốt trở lại. Y không dám, không dám nói cho các con biết thân phận của ‘cụ ông’ kia. Lỡ như trong lòng các con kỳ thật rất bất mãn với ông nội, thế thì phải làm sao đây? Điều này rất có thể. Đến Doanh Hải đã gần một năm, các con chưa từng một lần hỏi tới chuyện của hai ông bà khác. Không được, không thể mạo hiểm như vậy, không chuẩn bị tốt sẽ rất dễ thương tổn đến con trai.
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không biết ba mình đang phiền não, bọn họ nói bí mật nhỏ của mình cho hai ba nghe, nên trong lòng rất là vui, cảm giác lại gần hai ba hơn một ít, cùng hai ba thân thiết hơn. Trước kia, bọn nó còn lo lắng hai ba có thể kết hôn, rồi có con riêng của mình hay không? Hiện tại bọn nó chẳng có chút phiền não nào, bởi vì ba Triển và ba Kiều chính là ba ruột của bọn nó. Tựa như bọn nó đã nói – mỗi ngày bọn nó đều rất vui, rất hạnh phúc, rất sung sướng. Đương nhiên, bọn họ vẫn có phiền não. Ba Triển và ba Kiều nói ba ba muốn cho sinh em trai (em gái) cho bọn nó, bọn nó có chút lo lắng, nhưng lại có một chút một chút chờ mong.
※
Không biết có là phải ảo giác của mình không, Cố Khê cảm thấy gần đây Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có chút khác thường, hoặc là nói bọn họ có tâm sự. Tuy lúc hai người ở trước mặt cậu và bọn nhỏ đều biểu hiện bình tĩnh như lúc thường, nhưng thân là người kề gối tay ấp với hai người, cận vẫn có thể nhận thấy được một chút. Biểu hiện trực tiếp nhất là – nhu cầu của hai người đối với thân thể cậu đã vượt qua mức bình thường. Cũng không phải số lần cầu hoàn của hai người nhiều hơn, bọn họ trong vấn đề làm tình vẫn rất khắc chế. Chính là mỗi ngày khi sắp đi ngủ hai người đều phải ôm cậu, hôn lại hôn, sờ lại sờ, rồi sau đó ôm cậu thật chặt vào trong ngực. Không nên trách Cố Khê đa tâm, rất nhiều năm trước kia, lúc cậu vẫn còn là bạn của hai người, mỗi lần trong lòng hai người có việc thì đều rất thích dính lấy cậu. Căn bản mặc kệ cậu chỉ là ‘bạn’ của bọn họ, bọn họ vẫn vừa nắm vừa kéo vừa ôm cậu.
Cố Khê nhìn tờ giấy phân tiền lương cho nhân viên mà thất thần. Sắp đến tết rồi, nếu cậu đoán không sai, nếu hai người kia quả thật có tâm sự, cũng không thể cứ kéo dài đến sang năm sau a. Suy đi nghĩ lại nhiều lần, Cố Khê đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, rồi một tay cầm lấy túi xách, một tay cầm lấy tờ giấy phân tiền lương, bước ra khỏi văn phòng, khóa cửa phòng lại, rồi giao tờ giấy phân tiền lương cho Phiến Tề, để hắn căn cứ con số trên đó mà phát lương cho nhân viên. Cố Khê nói cho Phiến Tề biết cậu muốn đi tìm Kiều Thiệu Bắc, sau đó rời đi. Đối với chuyện nhân viên đem hành tung của mình trộm nói cho hai người kia biết, Cố Khê không hề để ở trong lòng, nên cũng không nói lời trách cứ nào. Hoặc là nói trong đầu cậu có rất nhiều việc phải nghĩ, nên không rảnh để nghĩ tới chuyện này.
Ra bên ngoài đón taxi, Cố Khê lấy di động ra, dò địa chỉ công ty mà Kiều Thiệu Bắc đã lưu cho cậu. Sáng nay, hai người đều nói hôm nay phải ở công ty để họp, bây giờ đã hơn một giờ rưỡi trưa, chắc là hai người đều đang ở công ty đi. Xe taxi chạy đi, Cố Khê đột nhiên cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, hẳn là nên gọi cho Kiều Thiệu Bắc để xác nhận trước chứ, lỡ như anh ấy không ở công ty, không phải là đi một chuyến tay không sao, hoặc lỡ như Kiều Thiệu Bắc đang bận, cứ thế xông tới không phải là sẽ gây phiền phức cho anh ấy sao?
Nghĩ như thế, Cố Khê liền ấn xuống số điện thoại của Kiều Thiệu Bắc, đến Doanh Hải đã gần một năm, số lần cậu gọi điện cho hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần chưa cần cậu gọi điện thì hai người đã gọi điện đến trước, cậu căn bản không có cơ hội.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của một người: “Tiểu Hà?”
“A, Thiệu Bắc, hiện tại anh, đang ở công ty sao?”
“Uh. Xảy ra chuyện gì?”
“Ách, hiện tại em, qua chỗ của anh một chút.”
“Hiện tại em đang ở đâu?!”
“A, ân, em đang ở trên xe taxi.”
“Được rồi. Đến đây đi, anh đang ở công ty. Anh chờ em.”
Tiếng nói của đối phương rất vui mừng, Cố Khê hơi thả lỏng người, cậu chỉ sợ quấy rầy Kiều Thiệu Bắc làm việc. Sở dĩ đi tìm Kiều Thiệu Bắc, là vì với sự hiểu biết của Cố Khê đối với hai người kia, nếu thực có chuyện gì, có thể hỏi ra được từ nơi Kiều Thiệu Bắc. Trong nhà có người già và trẻ con, ban ngày núp vào phòng nói chuyện sẽ không tốt, buổi tối lúc đi ngủ thì hai người kia lại bày ra bộ dáng dính như sam, Cố Khê nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thừa dịp hôm nay đi ra ngoài, nên ghé hỏi một chút.
Đến công ty Kiều Thiệu Bắc để tìm hắn, Cố Khê cảm thấy hơi có một chút thấp thỏm, tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn luôn muốn tránh không cho người ta biết quan hệ giữa hai người.
Dọc theo đường đi đều có chút khẩn trương khó hiểu, chờ khi Cố Khê phục hồi tinh thần lại thì xe taxi đã đến nơi, có người mở cửa xe bên phó lái ra, đưa cho lái xe 100 đồng, trả tiền thay cậu.
“Thiệu Bắc?”
Người đang chờ lái xe thối tiền lẻ, nhìn Cố Khê cười nói: “Em xuống xe đi vào trong trước đi, bên ngoài lạnh, anh sẽ tới ngay.”
Cố Khê mở cửa xuống xe, không có đi khỏi, mà đứng chờ ở một bên. Cầm lại tiền thối và bill taxi, Kiều Thiệu Bắc đã đứng chờ ở đây hơn mười mấy phút, không chút e dè mà ôm lấy thắt lưng Cố Khê, dẫn cậu vào trong tòa building. Cố Khê kéo tay Kiều Thiệu Bắc xuống, mắt nhìn người xung quanh, có chút không được tự nhiên.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Kiều Thiệu Bắc không chút trốn tránh cầm lấy tay Cố Khê, dưới ánh nhìn chăm chú đầy tò mò của đám nhân viên dẫn Cố Khê bước vào thang máy chuyên dụng cho ông chủ.
“Thiệu Bắc.” Cố Khê rút tay ra, gương mặt đều có chút đỏ.
Kiều Thiệu Bắc lại cầm tay Cố Khê, bày ra bộ dạng đáng thương: “Tiểu Hà, em ghét bỏ anh.”
“Thiệu Bắc.” Cố Khê bất đắc dĩ.
Biểu tình của Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, hắn cười xấu xa, ôm lấy thắt lưng của Cố Khê, nói: “Đừng để ý đến người khác, anh và em sống với nhau là đường đường chính chính, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý. Hơn nữa, con trai của chúng ta đã sớm có thể đi mua nước mắm, có gì phải ngượng ngùng.”
“Anh là ông chủ, bị nhân viên …”
Lời nói tiếp theo của Cố Khê bị bàn tay Kiều Thiệu Bắc bưng kín, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc lập tức nghiêm túc lên: “Nếu có nhân viên thích can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của anh, anh sẽ lập tức đuổi người đó. Anh trả tiền công cho bọn họ là vì muốn bọn họ tạo ra hiệu quả và lợi ích cho anh, chứ không phải để họ tới đây tám chuyện. Tiểu Hà, tình cảm của chúng ta không cần phải giấu diếm bất kỳ ai, em là Tiểu Hà của anh và Tô Nam, là mẹ của con bọn anh, chỉ đơn giản như thế.”
Cho dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Cố Khê vẫn rất cảm động. Cậu thừa nhận, ở trên chuyện này cậu không có dũng khí như hai người này. Thang máy tới nơi, tay Cố Khê lại bị cầm lấy. Cho dù rất thẹn thùng, nhưng cậu không còn né tránh nữa. Hơi cúi thấp đầu để tránh đi những ánh mắt khác thường có thể bắn tới, Cố Khê bước nhanh theo Kiều Thiệu Bắc, đi vào phòng làm việc của hắn. Cửa phòng vừa đóng lại, nhân viên bên ngoài lập tức sôi sục lên. Oa nga, bà chủ đến đây.
Vào văn phòng, trong lòng Cố Khê liền bình tĩnh không ít, cậu vẫn cần có chút thời gian để điều chỉnh thích ứng. Ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy ly nước trái cây ấm mà Kiều Thiệu Bắc đưa cho cậu, chờ khi Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống, cậu liền nói thẳng ý đồ mình tới đây: “Thiệu Bắc, có phải gần đây anh và Tô Nam gặp phải chuyện gì không?”
Kiều Thiệu Bắc chưa kịp chuẩn bị, nhất thời ở trên mặt lộ ra kinh ngạc rõ ràng, từ trong sự kinh ngạc của hắn, Cố Khê biết mình đã đoán đúng. Uống một hớp nước để thông yết hầu, Cố Khê chủ động cầm tay Kiều Thiệu Bắc, trên mặt là nụ cười thản nhiên: “Nói cho em biết đi. Anh và Tô Nam không thích em có tâm sự mà đi giấu các anh, vậy thì em cũng muốn biết cái gì đã gây phiền não cho các nanh. Tuy có lẽ em sẽ không giúp được gì cho các anh, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là nhốt ở trong lòng. Nếu em hỏi Tô Nam, anh ấy nhất định sẽ nói không có việc gì, cho nên em tới tìm anh.”
Sự mẫn cảm của con trai quả nhiên là di truyền từ người này a. Sau một hồi im lặng, Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, có chút bất đắc dĩ, có chút mâu thuẫn mà thở dài.
“Xảy ra chuyện gì?” Đặt cái ly lên trên bàn trà, Cố Khê vỗ vỗ lưng Kiều Thiệu Bắc, “Đừng thở dài. Ông bà xưa nói – thở dài sẽ đem phúc khí thổi đi hết.”
Kiều Thiệu Bắc sờ lên bụng Cố Khê, lập tức hứa hẹn: “Sau này anh sẽ không thở dài nữa.” Bảo bối nhỏ của bọn họ vẫn không chịu đến, nói không chừng liên quan tới việc hắn hay thở dài đi.
Cố Khê lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không buông Cố Khê ra, Kiều Thiệu Bắc ngửi ngửi mùi hương dịu dàng trên người Cố Khê, trong lòng chỉ cảm thấy thực bình tĩnh, lời nói cứ tự nhiên mà ra khỏi miệng.
“Ngày đó, hai ông cụ ở trong bệnh viện, nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
Cố Khê lập tức kinh sợ, sửng sờ ngay tại chỗ. Nói thật, cậu chưa chuẩn bị tốt tâm lý để cho hai ông cụ nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc. Đã nhận ra thân thể của Cố Khê cứng đờ, Kiều Thiệu Bắc áp chế tiếng thở dài thiếu chút nữa đã vọt ra, thân thể khom về phía trước, đè Cố Khê nằm lên trên ghế sofa rộng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất