Chương 134: Chương 133
Cố Khê thật sự mệt muốn chết rồi, sinh bé con ra cũng giảm bớt gánh nặng lên phần eo của cậu, cậu một thân thoải mái bình yên đi vào giấc ngủ, không hề biết tâm tình của một vài người thực nặng nề, không hề có một chút vui sướng khi có sinh mệnh mới chào đời. Cố Khê bảo bọn họ ‘đẩy’ bọn nhỏ xuống, có thể thấy được lúc cậu sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng phải làm như thế. Nghĩ đến đây, trái tim của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vô cùng đau đớn, Dương Dương và Nhạc Nhạc thì nhịn không được khóc nấc lên.
Quỳ đứng bên giường, trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc đông đầy nước mắt, bọn nó chỉ ngủ 5 tiếng đã thức dậy. Trong mộng tất cả đều là nỗi thống khổ lúc ba ba sinh bé con, còn có máu loãng khiến cho bọn nó hoảng hốt. Thậm chí hai đứa nhỏ không dám nghĩ tới năm đó bọn nó đã tra tấn ba ba bao lâu. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vẫn trông coi Cố Khê, hai người căn bản ngủ không được.
Hai bé con mới sinh ra nên ngũ quan còn nhiều nếp nhăng, nhìn không ra là giống ai. Kiều Thiệu Bắc gửi ảnh chụp của bọn nhỏ cho Triển Tô Phàm và Từ Mạn Mạn, những tấm ảnh này đã gây cho những người thân ở trong nước rung động thế nào thì không cần phải nhiều lời.
Bên các em tạm thời không cần bọn nó trợ giúp, Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với ba Triển và ba Kiều cùng nhau chờ đợi ba ba tỉnh lại.
Sau khi sinh xong vài giờ, Cố Khê không có dấu hiệu chảy máu, điều này đã chứng minh cậu đã thật sự “bình an” sinh ra bé con. Trái tim căng thẳng của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thoáng thả lỏng một ít, nếu sau khi Cố Khê sinh bé con ra mà còn có những nguy hiểm khác, thì bọn họ nên rạch bụng tạ tội thì hơn. Nếu ngay từ đầu Cố Khê đã chung sống với bọn họ, nếu lần này là Cố Khê mang thai một cách bình thường, thì hai người sẽ không khó chịu như thế. Dù sao sinh con có thể nào không đau. Nhưng bởi vì sai lầm của bọn họ, Cố Khê từng phải chịu đựng nổi khổ mang thai cùng sinh sản một mình, cho nên sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trải qua chuyện ngày hôm nay thì càng thêm không thể tha thứ cho chính mình.
Người ngủ say đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ, Dương Dương và Nhạc Nhạc bật người chồm tới, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vội vàng tiến đến bên người Cố Khê: “Tiểu Hà?”
“Ngô…” Cố Khê nhíu chặt mày.
Triển Tô Nam sờ nhè nhẹ lên mặt cậu, thấp giọng gọi: “Tiểu Hà?”
Tô Nam… Cố Khê hít thở có vài phần nặng nề, mí mắt cũng có dấu hiệu muốn mở ra. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kích động hẳn lên.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà.”
Tô Nam… Thiệu Bắc…
“Ba ba, ba ba.”
Dương Dương… Nhạc Nhạc…
Đau đớn toàn thân như đánh úp lại, Cố Khê từ từ mở mắt ra, trong mơ hồ cậu nhìn thấy bốn gương mặt – hai mặt lớn và hai mặt nhỏ.
“Tiểu Hà.”
“Ba ba.”
Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, Cố Khê thấy được gương mặt lớn đầy tiều tụy và râu ria mọc lởm chổm, thấy được ánh mắt của gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ. Xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Hà, cảm giác thế nào? Có phải rất đau không?”
“Tiểu Hà, có đói bụng không?”
“Ba, ba còn đau không?”
“Ba, ba có khát nước không?”
Bốn cái miệng từng cái từng cái hỏi ra những lời quan tâm, qua hơn 10 giây hoảng hốt, lúc này Cố Khê mới nhớ tới vì sao mình lại đau toàn thân thế này. Nhìn bốn người không chịu nghỉ ngơi đầy đủ, Cố Khê vô cùng đau lòng, lần này khẳng định đã hù dọa bọn họ sợ mất hồn rồi, không nên để bọn họ canh giữ bên cạnh nữa.
“Em…” Mở miệng, lại phát hiện yết hầu khô rát. Giây tiếp theo, thân thể cậu được nhẹ nhàng nâng dậy. Cả người như muốn đứt gãy từng khúc, chỉ nhúc nhích thôi mà cũng đau đến khủng khiếp. Cố Khê vừa mới tỉnh lại nên không thể nhịn xuống tiếng hô đau đớn, nên đã khiến trái tim của bốn người nháy mắt quặn thắt.
Triển Tô Nam rót từ trong bình giữ ấm ra một chén canh dưỡng sinh mà Angela đã đặt biệt nấu cho Cố Khê dùng trong thời kỳ ở cữ, thứ nhất có thể cho Cố Khê giải khát, thứ hai có giúp Cố Khê bài trừ hết những dơ bẩn khi mang thai đã đọng lại ở trong cơ thể. Uống một chén canh, yết hầu không còn khô rát nữa, Cố Khê lập tức hỏi: “Bọn nhỏ thế nào?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng trả lời: “Bọn nhỏ khỏe lắm, Sophie và La Kiệt đang chăm sóc cho bọn nó.”
“Ba, các em khỏe lắm, ba không cần lo lắng.” Nhạc Nhạc lấy mũ len đến, đội vào cho ba ba, chú Angela nói nhất định không thể để cho ba ba bị gió.
Tựa vào trong lòng ngực Triển Tô Nam, mặc dù thân thể rất đau, nhưng Cố Khê vẫn lộ ra nụ cười vui sướng: “Bọn nhỏ khỏe thì em đã an tâm.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê, hốc mắt phiếm hồng. Có rất nhiều áy náy muốn nói với người này, có rất nhiều lời yêu thương muốn thổ lộ với người này, nhưng giờ này khắc này, bọn họ lại cảm thấy nói cái gì cũng vô nghĩa. Cố Khê cười cười, nâng cánh tay đau nhức lên, chạm vào mặt Kiều Thiệu Bắc, rồi lại xoa xoa đầu con trai.
“Các người đừng như vậy.” Thở hổn hển mấy hơi, Cố Khê nói: “Sinh con có thể nào lại không đau. Em không có khó sinh, không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đây là tình huống vô cùng tốt. Vốn em còn lo lắng bọn nhỏ sinh non sẽ yếu ớt bệnh tật, hiện tại em đã yên tâm. Bé con được sinh ra không phải nên vui vẻ sao? Tại sao từ trên mặt các người nhìn không thấy điều này?”
“Ba…” Thanh âm của Dương Dương và Nhạc Nhạc có tiếng khóc nức nở.
Triển Tô Nam ôm sát Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nắm chặt tay Cố Khê, cắn chặt hàm răng. Cố Khê bất đắc dĩ mà lại cười cười, suy yếu nói: “Các người bộ dạng thế này, em thật sự vô cùng hối hận đã để cho các người ở bên cạnh. Lần tới các người ở dưới lầu đợi đi, đừng đi theo em.”
“Ba ba!”
“Tiểu Hà!”
Chẳng lẽ người này ( ba ba) còn muốn sinh nữa?!
Trong mắt Cố Khê hiện lên ánh sáng nào đó: “Lúc sinh đúng là rất đau, bất quá khoảng khắc khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của bọn nhỏ thì đau đớn gì cũng đều quên hết. Loại cảm giác hạnh phúc này các người vĩnh viễn không giờ có thể thấu hiểu được.”
Bọn họ (bọn nó) sẽ không thể thấu hiểu a, bọn họ ( bọn nó) chỉ biết là người này ( ba ba) rất đau!
Đối mặt với bốn gương mặt đầy lo lắng, Cố Khê nhịn không được mà bật cười: “Em đói bụng, có gì ăn không?”
Vừa nghe Cố Khê đói bụng, tinh thần của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nháy mắt phấn chấn: “Có có!”
“Con đi lấy!” Dương Dương và Nhạc Nhạc dành trước hai ba ba bỏ chạy ra ngoài.
Đứa nhỏ rời đi, Cố Khê nhìn hai người nói: “Các anh không nên như vậy, em thật sự rất rất vui, em vẫn rất sợ mình không thể sinh bé con ra được khỏe mạnh, hiện tại chỉ cảm thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống.”
Nhìn trên mặt Cố Khê là vui sướng không chút nào che dấu, sự khó chịu đè ép trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nguyên một ngày vì nhìn thấy vui sướng của Cố Khê mà lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
Cố Khê hỏi tiếp: “Có ảnh chụp của các bé con không? Em muốn xem bọn nó.”
“Có.” Kiều Thiệu Bắc lập tức lấy di động ra, mở ảnh chụp của bé con lên, màn hình di động của hắn và Triển Tô Nam đã đổi thành hình chụp của hai bé con.
Nhìn thấy ảnh chụp của hai bé con, nụ cười trên mặt Cố Khê càng thêm tươi sáng. Trong ảnh chụp, hai bé con ngủ cùng một chỗ, vừa xem hình là biết cố ý đặt ở cùng một chỗ. Ngũ quan của bé con chưa nhìn ra là giống ai, bất quá bộ dáng ngủ say cực kỳ đáng yêu. Đau đớn trên người tựa hồ đã biến mất, Cố Khê đắm chìm trong vui sướng khi bình an sinh ra bé con.
“Đặt tên cho bọn nhỏ chưa?” Cố Khê sờ sờ màn hình di động, giống như đang sờ sờ bé con.
Vui sướng của cậu lan truyền qua cho hai người, khóe mắt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ánh lên niềm vui sướng tới hơi chậm. Triển Tô Nam nói: “Ông cụ nói để bọn họ đặt tên cho bọn nhỏ, nên anh và Thiệu Bắc đã giao chuyện đó cho hai ông cụ. Còn họ thì nghe theo em, bé trai họ Triển kiều, con gái họ Kiều Triển.”
“Dạ.” Ánh mắt của Cố Khê không thể rời khỏi ảnh chụp của bọn nhỏ.
Cửa phòng ngủ mở ra, trên tay Dương Dương và Nhạc Nhạc bưng một cái khay, trên khay là bữa cơm dưỡng sinh dành cho ba ba. Ngẩng đầu nhìn về phía con trai, Cố Khê cười nói: “Khiến các con vất vả rồi.”
“Ba, tụi con không vất vả.” Mũi của Dương Dương và Nhạc Nhạc nháy mắt chua xót. Cố Khê vươn hai cánh tay về phía hai con trai, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tới, buông khay xuống, rồi trèo lên giường, ôm lấy ba ba.
Cố Khê hôn hôn hai con trai, cười hỏi: “Từ hôm nay trở đi các con đã làm anh trai, vui không?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng cảm nhận được niềm vui sướng phát ra từ nội tâm của ba ba, nên hai đứa gật gật đầu: “Dạ vui, ba, tụi con rất vui.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm lấy con trai và Cố Khê, hôn lên gương mặt Cố Khê: “Tiểu Hà, em vất vả rồi.”
Cố Khê thả lỏng người, tựa vào trong lòng ngực của hai người, thả lỏng để mặc cho hai người này hôn môi cùng con trai ôm chặt, loại vất vả này rất đáng giá.
Cố Khê thật sự rất vui, cho dù lúc sinh rất đau đớn và thống khổ, nhưng nhìn thấy con trai và con gái của mình, nhất là đứa con gái mà cậu một lòng muốn có, cậu liền quên hết đi nổi đau trước đó. Loại vui sướng này ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần và sức ăn uống của cậu, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc. Trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc đầy tươi cười. Riêng Dương Dương và Nhạc nhạc lại có một loại khẩn trương – bọn nó vừa có em trai và em gái, từ nay trở đi bọn họ chính là anh trai, là anh trai có em trai và em gái.
Uống canh gà xong, Cố Khê lại ngủ lại. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bảo con trai đi nghỉ ngơi, nhưng bọn nó lại đi lên lầu chăm sóc cho hai bé con mới sinh ra. Hai bé con do sinh non nên tương đối nhỏ gầy, có thể thấy được trong tương lai bọn nó sẽ được ba ba quan tâm rất nhiều, đương nhiên, loại quan tâm này thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ vui vẻ chịu đựng. Đây là hai bé con do Cố Khê sinh ra cho bọn họ, là báu vật của bọn họ.
Mà giờ khắc này, trong nhà lớn của họ Kiều và họ Triển ở bên kia bờ đại dương đang treo đèn lồng đỏ khắp nơi, hai ông cụ vừa nhìn thấy ảnh chụp của cháu trai và cháu gái liền trở nên kích động, ngay cả bước chân cũng cảm thấy lơ lửng. Nếu không phải thân phận cùng thân thể của bọn họ đều không cho phép, thì nhất định bọn họ sẽ bay đến Seattle để chăm sóc cho cháu trai và cháu gái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có thời gian gọi điện thoại cho hai ông, thì hai ông liền không ngừng ‘Quấy rầy’ Dương Dương và Nhạc Nhạc, bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc dùng chức năng video ở trên di động để cho bọn họ có thể nhìn thấy hai đứa cháu nội vừa mới chào đời. Cho dù là nhìn cách qua màn hình, bọn họ cũng vô cùng thỏa mãn.
Mấy việc này Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ném hết cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn họ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Cố Khê. Hai bé con đã có La Kiệt cùng với Angela và Sophie, ba người này đều có chuyên môn về y tế, nên không cần bọn họ phải làm gì. Sophie tìm cho hai bé con một bà vú cực kỳ đáng tin cậy, mỗi ngày sữa cho hai bé con uống đều có người mang đến, số lượng cực kỳ sung túc. Cố Khê ở cữ là cơ hội tốt nhất để điều trị thân thể, Angela sẽ lên kế hoạch điều dưỡng cùng chế định một loạt những kiêng cữ cho Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để người khác làm thay, mặc kệ là nấu cơm hay là tắm rửa, bọn họ đều tự mình làm hết. Cố Khê không đành lòng để hai người vất vả như thế, bất quá mỗi lần cậu khuyên bảo thì hai người đều lấy hôn môi để đẩy trở lại, chăm sóc Cố Khê ở cữ vốn là trách nhiệm của bọn họ, nên bọn họ càng phải làm.
Cửa phòng tắm mở ra, Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê đi ra từ bên trong, rồi đặt nhẹ lên trên giường, đắp kín chăn lại cho Cố Khê, sau đó đội mũ len lên. Triển Tô Nam đang ở phòng tắm giặt quần áo của Cố Khê vừa thay ra, Kiều Thiệu Bắc lấy nệm lót phía sau thắt lưng Cố Khê, rồi bưng chén canh dưỡng sinh tới cho cậu uống. Sau khi Cố Khê uống xong canh dưỡng sinh, Dương Dương đưa cho ba ba chén canh cá có độ ấm vừa phải. Cố Khê uống xong canh cá, thì giây tiếp theo trước mặt đã có một ly nước ấm để xúc miệng, chính là Nhạc Nhạc đưa tới.
Trong phòng thực ấm áp, cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ để thông khí. Mặc kệ là đệm giường hay là ra giường đều cực kỳ mềm mại, tuyệt đối sẽ không để cho Cố Khê có một chút nào không thoải mái. Súc miệng, trong mắt Cố Khê lại một lần hiện lên bất đắc dĩ, mỗi ngày bốn người này đều vây quanh cậu, chăm sóc cho cậu, nói trắng ra là “hầu hạ” cậu, Cố Khê thường thường sẽ có loại ảo giác – cậu cũng sắp trở thành hoàng đế thời cổ đại rồi.
“Thiệu Bắc, Dương Dương, Nhạc Nhạc, các người không cần ở đây nữa đâu, có chuyện gì thì sẽ gọi các người.”
“Ba, con muốn ở bên cạnh ba.” Dương Dương không đi.
“Ba, dù sao con cũng rảnh, cho con ở bên cạnh ba đi.” Nhạc Nhạc cũng không đi.
“Tiểu Hà, muốn uống thêm canh cá không?” Kiều Thiệu Bắc càng không đi.
Cố Khê lắc đầu, rồi nói: “Hiện tại đã không còn đau nữa, thật sự không cần các người phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây.” Mỗi ngày tỉnh lại, bốn người này đều ở bên cạnh cậu, trước khi ngủ thì bốn người này cũng ở bên cạnh cậu, cậu muốn uống nước liền có người đưa tới cho cậu, cậu muốn rửa tay liền có người bưng nước ấm tới cho cậu, Cố Khê cảm thấy mình sắp trì trệ luôn rồi.
“Tiểu Hà, em cũng đừng khuyên chúng ta nữa, chúng ta muốn mỗi phút mỗi giây đều có thể canh giữ ở bên cạnh em.” Không e dè mà hôn Cố Khê trước mặt con trai, Kiều Thiệu Bắc làm bộ tủi thân: “Chẳng lẽ em chê chúng ta phiền?”
Cố Khê nhịn không được mà bật cười ra tiếng, không thèm để ý tới Kiều Thiệu Bắc, cậu chuyển hướng qua con trai: “Bên này của ba ba thật sự không cần các con phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây. Các con đi tìm Tom và Thomas đi. Tom và Thomas đặc biệt chạy đến Doanh Hải để gặp các con, hiện tại các con không thể vì ba ba mà xa cách bạn bè. Đi tìm bọn họ chơi đi, khẳng định Tom và Thomas có rất nhiều điều muốn nói với các con.”
“Ba…” Dương Dương và Nhạc Nhạc không muốn đi, nhưng nghĩ đến Tom và Thomas bọn nó lại có chút khó xử, quả thật mấy ngày nay bọn nó rất ít ở chung một chỗ với hai người kia.
“Đi đi, chỗ này đã có ba Triển và ba Kiều, vừa lúc các con đi xem các em thế nào luôn.” Kiều Thiệu Bắc nói.
“Đi đi, ba ba thật sự không cần các con phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây, đi tìm Tom và Thomas chơi đi. À, phải nhớ gọi điện thoại cho ông nội.”
Suy nghĩ suy nghĩ, Dương Dương gật gật đầu: “Dạ. Vậy thì buổi tối tụi con sẽ qua đây.”
“Được, các con đi đi.”
Con trai chịu rời đi, Cố Khê cũng thở nhẹ ra một hơi, quả thật cậu không cần nhiều người ở cùng như thế.
Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tìm Tom và Thomas, Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng tắm giúp Triển Tô Nam giặt quần áo, Cố Khê dựa ngồi vào đầu giường nhìn về phía phòng tắm, khóe mắt mang theo vài phần hạnh phúc. Mấy ngày nay, cậu cảm nhận rất sâu sắc sự săn sóc cùng yêu thương của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dành cho cậu. Có hai người làm bạn bên người sau khi sinh bé con ra, tựa như đã mang đi hết tất cả những uất ức cùng tủi thân của mười mấy năm trước, mấy ngày nay, trong mộng đều là khoảng thời gian ba người ở cùng một chỗ, cậu đã thật lâu thật lâu chưa từng mơ thấy qua.
Có người gõ cửa, Cố Khê lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở ra, người đến là Angela, trên tay cầm hòm thuốc. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi từ trong phòng tắm ra, đã đến giờ Cố Khê trị liệu. Cố Khê là sinh tự nhiên, ấn theo lời người già mà nói thì xương cốt đều phải mở rộng ra, Angela dùng châm cứu cùng dầu tinh chất để trị liệu đau nhức xương cốt cho Cố Khê. Chờ lần này Cố Khê ở cữ đầy đủ xong, sau này cậu sẽ không còn giống như trước kia – hễ tới mùa đông là xương cốt bắt đầu đau nhức.
Giúp Cố Khê thay quần áo chuyên dùng để chăm cứu xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại tiếp tục đi giặt quần áo. Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước cùng tiếng chà xát, trái tim của Cố Khê tan chảy. Nếu có thể, cậu còn muốn mang thai thêm lần nữa. Mà lúc đó, mặc kệ của là Tô Nam hay là của Thiệu Bắc, tốt nhất là lại có thể có thai song sinh.
Nhìn thấy Cố Khê nở nụ cười, Angela vừa châm cứu vừa tò mò hỏi: “Nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?” Cậu và Cố Khê đã coi nhau như tri kỷ, cho nên Angela cảm thấy tò mò liền lên tiếng hỏi.
Cố Khê cười nói: “Tôi đang suy nghĩ, sau này mình còn có thể mang thai nữa hay không, tôi hy vọng mình có thể mang thai thêm một lần nữa, cũng sinh ra hai đứa nhỏ. Tốt nhất là một đứa giống Thiệu Bắc, một đứa giống Tô Nam.”
Angela cũng cười: “Anh thực có lòng tham.”
“Đúng vậy a, tôi cũng thấy vậy.” Hình như cậu càng ngày càng có lòng tham.
Angela nhẹ nhàng chuyển động ngân châm, qua một lát, cậu mở miệng: “Tôi vẫn chưa thể nghiên cứu ra tần xuất mang thai của người lưỡng tính, bất quá tôi nghĩ dưới tình huống thân thể của anh kém như thế mà vẫn có thể mang thai được, thì như vậy chờ thân thể của anh tốt lên, xác xuất mang thai sẽ lớn hơn nữa. Bất quá anh xác định còn muốn sinh sao?”
“Tôi nghĩ đau đớn của sinh sản là nỗi đau mà con người dễ dàng quên nhất đi.” Cố Khê khẽ thở dài một hơi, “Lúc này đây, tôi có loại cảm giác giống như mình vừa sống lại.”
Angela cười cười, cậu đã từng có qua loại cảm giác này.
“Angela.”
“Hử?”
“Tôi chờ tin tức tốt của cậu, tôi có dự cảm cậu cũng sắp có rồi.”
Angela thích những lời này. “Vậy mượn lời nói này của anh nhé.”
“A…”
Trong phòng tắm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dừng động tác giặt quần áo —— tôi hy vọng mình còn có thể mang thai thêm một lần nữa, cũng sinh ra hai đứa nhỏ. Tốt nhất là một đứa giống Thiệu Bắc, một đứa giống Tô Nam —— hai người chớp chớp mắt làm cho cay nóng trong mắt giảm bớt, rồi nhìn vào gương nhìn lẫn nhau cười cười. Hai người tiếp tục giặt quần áo, trong lòng lâm vào hạnh phúc và mâu thuẫn. Tiểu Hà của bọn họ như thế, sao bọn họ có thể không thương.
.
Trong phòng hồi sức ở trên lầu, hai bé con vừa mới sinh ra đang tiếp tục ngủ say trong lồng kính. La Kiệt vừa cười vừa nhìn hai bé con đang cố gắng khỏe mạnh cùng lớn dần lên, gật gật đầu. Uhm, hai bé con này cũng biết ba ba rất lo lắng cho bọn nó, cho nên mỗi ngày đều cố gắng bú sữa và ngủ say. So với những đứa bé sinh non khác, bọn nó coi như là khá khỏe mạnh. Uhm, bất quá mẹ của bọn nó là người khá đặt biệt, có lẽ bọn nó cũng không thể gọi là sinh non đi.
Cách lồng kính mà sờ sờ tay công chúa nhỏ, La Kiệt suy nghĩ có phải nên cầu hôn bạn gái lần thứ 500 hay không? Anh ta muốn được làm ba ba. Tốt nhất là có thể sinh con trai, để sau này có thể ôm đi công chủ nhỏ của nhà Kiều Triển này. Bởi vì công chúa nhỏ này nhìn rất giống Cố Khê, xinh đẹp giống Cố Khê như vậy, thì nhất định cũng sẽ dịu dàng y như Cố Khê. Người giống như Cố Khê, ai gặp được thì đó là hạnh phúc của kẻ đó. A, đương nhiên, anh ta cũng rất hạnh phúc, nhưng nếu bạn gái chịu đồng ý lời cầu hôn của anh ta, thì anh ta sẽ hạnh phúc hơn nữa.
Quỳ đứng bên giường, trong mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc đông đầy nước mắt, bọn nó chỉ ngủ 5 tiếng đã thức dậy. Trong mộng tất cả đều là nỗi thống khổ lúc ba ba sinh bé con, còn có máu loãng khiến cho bọn nó hoảng hốt. Thậm chí hai đứa nhỏ không dám nghĩ tới năm đó bọn nó đã tra tấn ba ba bao lâu. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vẫn trông coi Cố Khê, hai người căn bản ngủ không được.
Hai bé con mới sinh ra nên ngũ quan còn nhiều nếp nhăng, nhìn không ra là giống ai. Kiều Thiệu Bắc gửi ảnh chụp của bọn nhỏ cho Triển Tô Phàm và Từ Mạn Mạn, những tấm ảnh này đã gây cho những người thân ở trong nước rung động thế nào thì không cần phải nhiều lời.
Bên các em tạm thời không cần bọn nó trợ giúp, Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với ba Triển và ba Kiều cùng nhau chờ đợi ba ba tỉnh lại.
Sau khi sinh xong vài giờ, Cố Khê không có dấu hiệu chảy máu, điều này đã chứng minh cậu đã thật sự “bình an” sinh ra bé con. Trái tim căng thẳng của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thoáng thả lỏng một ít, nếu sau khi Cố Khê sinh bé con ra mà còn có những nguy hiểm khác, thì bọn họ nên rạch bụng tạ tội thì hơn. Nếu ngay từ đầu Cố Khê đã chung sống với bọn họ, nếu lần này là Cố Khê mang thai một cách bình thường, thì hai người sẽ không khó chịu như thế. Dù sao sinh con có thể nào không đau. Nhưng bởi vì sai lầm của bọn họ, Cố Khê từng phải chịu đựng nổi khổ mang thai cùng sinh sản một mình, cho nên sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trải qua chuyện ngày hôm nay thì càng thêm không thể tha thứ cho chính mình.
Người ngủ say đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ, Dương Dương và Nhạc Nhạc bật người chồm tới, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng vội vàng tiến đến bên người Cố Khê: “Tiểu Hà?”
“Ngô…” Cố Khê nhíu chặt mày.
Triển Tô Nam sờ nhè nhẹ lên mặt cậu, thấp giọng gọi: “Tiểu Hà?”
Tô Nam… Cố Khê hít thở có vài phần nặng nề, mí mắt cũng có dấu hiệu muốn mở ra. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kích động hẳn lên.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà.”
Tô Nam… Thiệu Bắc…
“Ba ba, ba ba.”
Dương Dương… Nhạc Nhạc…
Đau đớn toàn thân như đánh úp lại, Cố Khê từ từ mở mắt ra, trong mơ hồ cậu nhìn thấy bốn gương mặt – hai mặt lớn và hai mặt nhỏ.
“Tiểu Hà.”
“Ba ba.”
Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, Cố Khê thấy được gương mặt lớn đầy tiều tụy và râu ria mọc lởm chổm, thấy được ánh mắt của gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ. Xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Hà, cảm giác thế nào? Có phải rất đau không?”
“Tiểu Hà, có đói bụng không?”
“Ba, ba còn đau không?”
“Ba, ba có khát nước không?”
Bốn cái miệng từng cái từng cái hỏi ra những lời quan tâm, qua hơn 10 giây hoảng hốt, lúc này Cố Khê mới nhớ tới vì sao mình lại đau toàn thân thế này. Nhìn bốn người không chịu nghỉ ngơi đầy đủ, Cố Khê vô cùng đau lòng, lần này khẳng định đã hù dọa bọn họ sợ mất hồn rồi, không nên để bọn họ canh giữ bên cạnh nữa.
“Em…” Mở miệng, lại phát hiện yết hầu khô rát. Giây tiếp theo, thân thể cậu được nhẹ nhàng nâng dậy. Cả người như muốn đứt gãy từng khúc, chỉ nhúc nhích thôi mà cũng đau đến khủng khiếp. Cố Khê vừa mới tỉnh lại nên không thể nhịn xuống tiếng hô đau đớn, nên đã khiến trái tim của bốn người nháy mắt quặn thắt.
Triển Tô Nam rót từ trong bình giữ ấm ra một chén canh dưỡng sinh mà Angela đã đặt biệt nấu cho Cố Khê dùng trong thời kỳ ở cữ, thứ nhất có thể cho Cố Khê giải khát, thứ hai có giúp Cố Khê bài trừ hết những dơ bẩn khi mang thai đã đọng lại ở trong cơ thể. Uống một chén canh, yết hầu không còn khô rát nữa, Cố Khê lập tức hỏi: “Bọn nhỏ thế nào?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng trả lời: “Bọn nhỏ khỏe lắm, Sophie và La Kiệt đang chăm sóc cho bọn nó.”
“Ba, các em khỏe lắm, ba không cần lo lắng.” Nhạc Nhạc lấy mũ len đến, đội vào cho ba ba, chú Angela nói nhất định không thể để cho ba ba bị gió.
Tựa vào trong lòng ngực Triển Tô Nam, mặc dù thân thể rất đau, nhưng Cố Khê vẫn lộ ra nụ cười vui sướng: “Bọn nhỏ khỏe thì em đã an tâm.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê, hốc mắt phiếm hồng. Có rất nhiều áy náy muốn nói với người này, có rất nhiều lời yêu thương muốn thổ lộ với người này, nhưng giờ này khắc này, bọn họ lại cảm thấy nói cái gì cũng vô nghĩa. Cố Khê cười cười, nâng cánh tay đau nhức lên, chạm vào mặt Kiều Thiệu Bắc, rồi lại xoa xoa đầu con trai.
“Các người đừng như vậy.” Thở hổn hển mấy hơi, Cố Khê nói: “Sinh con có thể nào lại không đau. Em không có khó sinh, không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đây là tình huống vô cùng tốt. Vốn em còn lo lắng bọn nhỏ sinh non sẽ yếu ớt bệnh tật, hiện tại em đã yên tâm. Bé con được sinh ra không phải nên vui vẻ sao? Tại sao từ trên mặt các người nhìn không thấy điều này?”
“Ba…” Thanh âm của Dương Dương và Nhạc Nhạc có tiếng khóc nức nở.
Triển Tô Nam ôm sát Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nắm chặt tay Cố Khê, cắn chặt hàm răng. Cố Khê bất đắc dĩ mà lại cười cười, suy yếu nói: “Các người bộ dạng thế này, em thật sự vô cùng hối hận đã để cho các người ở bên cạnh. Lần tới các người ở dưới lầu đợi đi, đừng đi theo em.”
“Ba ba!”
“Tiểu Hà!”
Chẳng lẽ người này ( ba ba) còn muốn sinh nữa?!
Trong mắt Cố Khê hiện lên ánh sáng nào đó: “Lúc sinh đúng là rất đau, bất quá khoảng khắc khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của bọn nhỏ thì đau đớn gì cũng đều quên hết. Loại cảm giác hạnh phúc này các người vĩnh viễn không giờ có thể thấu hiểu được.”
Bọn họ (bọn nó) sẽ không thể thấu hiểu a, bọn họ ( bọn nó) chỉ biết là người này ( ba ba) rất đau!
Đối mặt với bốn gương mặt đầy lo lắng, Cố Khê nhịn không được mà bật cười: “Em đói bụng, có gì ăn không?”
Vừa nghe Cố Khê đói bụng, tinh thần của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nháy mắt phấn chấn: “Có có!”
“Con đi lấy!” Dương Dương và Nhạc Nhạc dành trước hai ba ba bỏ chạy ra ngoài.
Đứa nhỏ rời đi, Cố Khê nhìn hai người nói: “Các anh không nên như vậy, em thật sự rất rất vui, em vẫn rất sợ mình không thể sinh bé con ra được khỏe mạnh, hiện tại chỉ cảm thấy khối đá trong lòng đã rơi xuống.”
Nhìn trên mặt Cố Khê là vui sướng không chút nào che dấu, sự khó chịu đè ép trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nguyên một ngày vì nhìn thấy vui sướng của Cố Khê mà lập tức giảm bớt đi rất nhiều.
Cố Khê hỏi tiếp: “Có ảnh chụp của các bé con không? Em muốn xem bọn nó.”
“Có.” Kiều Thiệu Bắc lập tức lấy di động ra, mở ảnh chụp của bé con lên, màn hình di động của hắn và Triển Tô Nam đã đổi thành hình chụp của hai bé con.
Nhìn thấy ảnh chụp của hai bé con, nụ cười trên mặt Cố Khê càng thêm tươi sáng. Trong ảnh chụp, hai bé con ngủ cùng một chỗ, vừa xem hình là biết cố ý đặt ở cùng một chỗ. Ngũ quan của bé con chưa nhìn ra là giống ai, bất quá bộ dáng ngủ say cực kỳ đáng yêu. Đau đớn trên người tựa hồ đã biến mất, Cố Khê đắm chìm trong vui sướng khi bình an sinh ra bé con.
“Đặt tên cho bọn nhỏ chưa?” Cố Khê sờ sờ màn hình di động, giống như đang sờ sờ bé con.
Vui sướng của cậu lan truyền qua cho hai người, khóe mắt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ánh lên niềm vui sướng tới hơi chậm. Triển Tô Nam nói: “Ông cụ nói để bọn họ đặt tên cho bọn nhỏ, nên anh và Thiệu Bắc đã giao chuyện đó cho hai ông cụ. Còn họ thì nghe theo em, bé trai họ Triển kiều, con gái họ Kiều Triển.”
“Dạ.” Ánh mắt của Cố Khê không thể rời khỏi ảnh chụp của bọn nhỏ.
Cửa phòng ngủ mở ra, trên tay Dương Dương và Nhạc Nhạc bưng một cái khay, trên khay là bữa cơm dưỡng sinh dành cho ba ba. Ngẩng đầu nhìn về phía con trai, Cố Khê cười nói: “Khiến các con vất vả rồi.”
“Ba, tụi con không vất vả.” Mũi của Dương Dương và Nhạc Nhạc nháy mắt chua xót. Cố Khê vươn hai cánh tay về phía hai con trai, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tới, buông khay xuống, rồi trèo lên giường, ôm lấy ba ba.
Cố Khê hôn hôn hai con trai, cười hỏi: “Từ hôm nay trở đi các con đã làm anh trai, vui không?”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng cảm nhận được niềm vui sướng phát ra từ nội tâm của ba ba, nên hai đứa gật gật đầu: “Dạ vui, ba, tụi con rất vui.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm lấy con trai và Cố Khê, hôn lên gương mặt Cố Khê: “Tiểu Hà, em vất vả rồi.”
Cố Khê thả lỏng người, tựa vào trong lòng ngực của hai người, thả lỏng để mặc cho hai người này hôn môi cùng con trai ôm chặt, loại vất vả này rất đáng giá.
Cố Khê thật sự rất vui, cho dù lúc sinh rất đau đớn và thống khổ, nhưng nhìn thấy con trai và con gái của mình, nhất là đứa con gái mà cậu một lòng muốn có, cậu liền quên hết đi nổi đau trước đó. Loại vui sướng này ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần và sức ăn uống của cậu, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc. Trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc đầy tươi cười. Riêng Dương Dương và Nhạc nhạc lại có một loại khẩn trương – bọn nó vừa có em trai và em gái, từ nay trở đi bọn họ chính là anh trai, là anh trai có em trai và em gái.
Uống canh gà xong, Cố Khê lại ngủ lại. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bảo con trai đi nghỉ ngơi, nhưng bọn nó lại đi lên lầu chăm sóc cho hai bé con mới sinh ra. Hai bé con do sinh non nên tương đối nhỏ gầy, có thể thấy được trong tương lai bọn nó sẽ được ba ba quan tâm rất nhiều, đương nhiên, loại quan tâm này thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ vui vẻ chịu đựng. Đây là hai bé con do Cố Khê sinh ra cho bọn họ, là báu vật của bọn họ.
Mà giờ khắc này, trong nhà lớn của họ Kiều và họ Triển ở bên kia bờ đại dương đang treo đèn lồng đỏ khắp nơi, hai ông cụ vừa nhìn thấy ảnh chụp của cháu trai và cháu gái liền trở nên kích động, ngay cả bước chân cũng cảm thấy lơ lửng. Nếu không phải thân phận cùng thân thể của bọn họ đều không cho phép, thì nhất định bọn họ sẽ bay đến Seattle để chăm sóc cho cháu trai và cháu gái. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có thời gian gọi điện thoại cho hai ông, thì hai ông liền không ngừng ‘Quấy rầy’ Dương Dương và Nhạc Nhạc, bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc dùng chức năng video ở trên di động để cho bọn họ có thể nhìn thấy hai đứa cháu nội vừa mới chào đời. Cho dù là nhìn cách qua màn hình, bọn họ cũng vô cùng thỏa mãn.
Mấy việc này Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ném hết cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn họ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Cố Khê. Hai bé con đã có La Kiệt cùng với Angela và Sophie, ba người này đều có chuyên môn về y tế, nên không cần bọn họ phải làm gì. Sophie tìm cho hai bé con một bà vú cực kỳ đáng tin cậy, mỗi ngày sữa cho hai bé con uống đều có người mang đến, số lượng cực kỳ sung túc. Cố Khê ở cữ là cơ hội tốt nhất để điều trị thân thể, Angela sẽ lên kế hoạch điều dưỡng cùng chế định một loạt những kiêng cữ cho Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để người khác làm thay, mặc kệ là nấu cơm hay là tắm rửa, bọn họ đều tự mình làm hết. Cố Khê không đành lòng để hai người vất vả như thế, bất quá mỗi lần cậu khuyên bảo thì hai người đều lấy hôn môi để đẩy trở lại, chăm sóc Cố Khê ở cữ vốn là trách nhiệm của bọn họ, nên bọn họ càng phải làm.
Cửa phòng tắm mở ra, Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê đi ra từ bên trong, rồi đặt nhẹ lên trên giường, đắp kín chăn lại cho Cố Khê, sau đó đội mũ len lên. Triển Tô Nam đang ở phòng tắm giặt quần áo của Cố Khê vừa thay ra, Kiều Thiệu Bắc lấy nệm lót phía sau thắt lưng Cố Khê, rồi bưng chén canh dưỡng sinh tới cho cậu uống. Sau khi Cố Khê uống xong canh dưỡng sinh, Dương Dương đưa cho ba ba chén canh cá có độ ấm vừa phải. Cố Khê uống xong canh cá, thì giây tiếp theo trước mặt đã có một ly nước ấm để xúc miệng, chính là Nhạc Nhạc đưa tới.
Trong phòng thực ấm áp, cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ để thông khí. Mặc kệ là đệm giường hay là ra giường đều cực kỳ mềm mại, tuyệt đối sẽ không để cho Cố Khê có một chút nào không thoải mái. Súc miệng, trong mắt Cố Khê lại một lần hiện lên bất đắc dĩ, mỗi ngày bốn người này đều vây quanh cậu, chăm sóc cho cậu, nói trắng ra là “hầu hạ” cậu, Cố Khê thường thường sẽ có loại ảo giác – cậu cũng sắp trở thành hoàng đế thời cổ đại rồi.
“Thiệu Bắc, Dương Dương, Nhạc Nhạc, các người không cần ở đây nữa đâu, có chuyện gì thì sẽ gọi các người.”
“Ba, con muốn ở bên cạnh ba.” Dương Dương không đi.
“Ba, dù sao con cũng rảnh, cho con ở bên cạnh ba đi.” Nhạc Nhạc cũng không đi.
“Tiểu Hà, muốn uống thêm canh cá không?” Kiều Thiệu Bắc càng không đi.
Cố Khê lắc đầu, rồi nói: “Hiện tại đã không còn đau nữa, thật sự không cần các người phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây.” Mỗi ngày tỉnh lại, bốn người này đều ở bên cạnh cậu, trước khi ngủ thì bốn người này cũng ở bên cạnh cậu, cậu muốn uống nước liền có người đưa tới cho cậu, cậu muốn rửa tay liền có người bưng nước ấm tới cho cậu, Cố Khê cảm thấy mình sắp trì trệ luôn rồi.
“Tiểu Hà, em cũng đừng khuyên chúng ta nữa, chúng ta muốn mỗi phút mỗi giây đều có thể canh giữ ở bên cạnh em.” Không e dè mà hôn Cố Khê trước mặt con trai, Kiều Thiệu Bắc làm bộ tủi thân: “Chẳng lẽ em chê chúng ta phiền?”
Cố Khê nhịn không được mà bật cười ra tiếng, không thèm để ý tới Kiều Thiệu Bắc, cậu chuyển hướng qua con trai: “Bên này của ba ba thật sự không cần các con phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây. Các con đi tìm Tom và Thomas đi. Tom và Thomas đặc biệt chạy đến Doanh Hải để gặp các con, hiện tại các con không thể vì ba ba mà xa cách bạn bè. Đi tìm bọn họ chơi đi, khẳng định Tom và Thomas có rất nhiều điều muốn nói với các con.”
“Ba…” Dương Dương và Nhạc Nhạc không muốn đi, nhưng nghĩ đến Tom và Thomas bọn nó lại có chút khó xử, quả thật mấy ngày nay bọn nó rất ít ở chung một chỗ với hai người kia.
“Đi đi, chỗ này đã có ba Triển và ba Kiều, vừa lúc các con đi xem các em thế nào luôn.” Kiều Thiệu Bắc nói.
“Đi đi, ba ba thật sự không cần các con phải ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây, đi tìm Tom và Thomas chơi đi. À, phải nhớ gọi điện thoại cho ông nội.”
Suy nghĩ suy nghĩ, Dương Dương gật gật đầu: “Dạ. Vậy thì buổi tối tụi con sẽ qua đây.”
“Được, các con đi đi.”
Con trai chịu rời đi, Cố Khê cũng thở nhẹ ra một hơi, quả thật cậu không cần nhiều người ở cùng như thế.
Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tìm Tom và Thomas, Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng tắm giúp Triển Tô Nam giặt quần áo, Cố Khê dựa ngồi vào đầu giường nhìn về phía phòng tắm, khóe mắt mang theo vài phần hạnh phúc. Mấy ngày nay, cậu cảm nhận rất sâu sắc sự săn sóc cùng yêu thương của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dành cho cậu. Có hai người làm bạn bên người sau khi sinh bé con ra, tựa như đã mang đi hết tất cả những uất ức cùng tủi thân của mười mấy năm trước, mấy ngày nay, trong mộng đều là khoảng thời gian ba người ở cùng một chỗ, cậu đã thật lâu thật lâu chưa từng mơ thấy qua.
Có người gõ cửa, Cố Khê lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở ra, người đến là Angela, trên tay cầm hòm thuốc. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi từ trong phòng tắm ra, đã đến giờ Cố Khê trị liệu. Cố Khê là sinh tự nhiên, ấn theo lời người già mà nói thì xương cốt đều phải mở rộng ra, Angela dùng châm cứu cùng dầu tinh chất để trị liệu đau nhức xương cốt cho Cố Khê. Chờ lần này Cố Khê ở cữ đầy đủ xong, sau này cậu sẽ không còn giống như trước kia – hễ tới mùa đông là xương cốt bắt đầu đau nhức.
Giúp Cố Khê thay quần áo chuyên dùng để chăm cứu xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại tiếp tục đi giặt quần áo. Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước cùng tiếng chà xát, trái tim của Cố Khê tan chảy. Nếu có thể, cậu còn muốn mang thai thêm lần nữa. Mà lúc đó, mặc kệ của là Tô Nam hay là của Thiệu Bắc, tốt nhất là lại có thể có thai song sinh.
Nhìn thấy Cố Khê nở nụ cười, Angela vừa châm cứu vừa tò mò hỏi: “Nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?” Cậu và Cố Khê đã coi nhau như tri kỷ, cho nên Angela cảm thấy tò mò liền lên tiếng hỏi.
Cố Khê cười nói: “Tôi đang suy nghĩ, sau này mình còn có thể mang thai nữa hay không, tôi hy vọng mình có thể mang thai thêm một lần nữa, cũng sinh ra hai đứa nhỏ. Tốt nhất là một đứa giống Thiệu Bắc, một đứa giống Tô Nam.”
Angela cũng cười: “Anh thực có lòng tham.”
“Đúng vậy a, tôi cũng thấy vậy.” Hình như cậu càng ngày càng có lòng tham.
Angela nhẹ nhàng chuyển động ngân châm, qua một lát, cậu mở miệng: “Tôi vẫn chưa thể nghiên cứu ra tần xuất mang thai của người lưỡng tính, bất quá tôi nghĩ dưới tình huống thân thể của anh kém như thế mà vẫn có thể mang thai được, thì như vậy chờ thân thể của anh tốt lên, xác xuất mang thai sẽ lớn hơn nữa. Bất quá anh xác định còn muốn sinh sao?”
“Tôi nghĩ đau đớn của sinh sản là nỗi đau mà con người dễ dàng quên nhất đi.” Cố Khê khẽ thở dài một hơi, “Lúc này đây, tôi có loại cảm giác giống như mình vừa sống lại.”
Angela cười cười, cậu đã từng có qua loại cảm giác này.
“Angela.”
“Hử?”
“Tôi chờ tin tức tốt của cậu, tôi có dự cảm cậu cũng sắp có rồi.”
Angela thích những lời này. “Vậy mượn lời nói này của anh nhé.”
“A…”
Trong phòng tắm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dừng động tác giặt quần áo —— tôi hy vọng mình còn có thể mang thai thêm một lần nữa, cũng sinh ra hai đứa nhỏ. Tốt nhất là một đứa giống Thiệu Bắc, một đứa giống Tô Nam —— hai người chớp chớp mắt làm cho cay nóng trong mắt giảm bớt, rồi nhìn vào gương nhìn lẫn nhau cười cười. Hai người tiếp tục giặt quần áo, trong lòng lâm vào hạnh phúc và mâu thuẫn. Tiểu Hà của bọn họ như thế, sao bọn họ có thể không thương.
.
Trong phòng hồi sức ở trên lầu, hai bé con vừa mới sinh ra đang tiếp tục ngủ say trong lồng kính. La Kiệt vừa cười vừa nhìn hai bé con đang cố gắng khỏe mạnh cùng lớn dần lên, gật gật đầu. Uhm, hai bé con này cũng biết ba ba rất lo lắng cho bọn nó, cho nên mỗi ngày đều cố gắng bú sữa và ngủ say. So với những đứa bé sinh non khác, bọn nó coi như là khá khỏe mạnh. Uhm, bất quá mẹ của bọn nó là người khá đặt biệt, có lẽ bọn nó cũng không thể gọi là sinh non đi.
Cách lồng kính mà sờ sờ tay công chúa nhỏ, La Kiệt suy nghĩ có phải nên cầu hôn bạn gái lần thứ 500 hay không? Anh ta muốn được làm ba ba. Tốt nhất là có thể sinh con trai, để sau này có thể ôm đi công chủ nhỏ của nhà Kiều Triển này. Bởi vì công chúa nhỏ này nhìn rất giống Cố Khê, xinh đẹp giống Cố Khê như vậy, thì nhất định cũng sẽ dịu dàng y như Cố Khê. Người giống như Cố Khê, ai gặp được thì đó là hạnh phúc của kẻ đó. A, đương nhiên, anh ta cũng rất hạnh phúc, nhưng nếu bạn gái chịu đồng ý lời cầu hôn của anh ta, thì anh ta sẽ hạnh phúc hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất