Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 5: Thế giới 1: Đại thiếu gia hoa tâm 5

Trước Sau
Nhạc Thiên tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc ngon lành, lập tức hỏi hệ thống: “Thẩm Lập Hành thức chưa?”

Hệ thống: “Thức rồi, đến công ty rồi.”

Nhạc Thiên: “Không hổ là chú út của tao, có trời long đất lở cũng phải đi làm như bình thường, quá chuyên nghiệp.”

Hệ thống: “Hắn đi để thu hồi lại cổ phần của cậu.”

Nhạc Thiên câm họng, đau khổ siết chăn, xong đời rồi, cái mã đại thiếu Thẩm gia sắp mất rồi.

Vinh hoa phú quý của tôi!

Đã bảo là trên đầu đại thiếu gia còn có một người cưỡi lên đúng là không được mà.

Nhạc Thiên kéo áo ngủ lết thết đi lên lầu, dặn dò hệ thống: “Thế giới sau nhất định phải cho tao nắm quyền to.”

Hệ thống: “So với chuyện đó thì chẳng phải cậu nên lo lắng nhiệm vụ của mình bây giờ hơn sao?”

Nhạc Thiên ngáp một cái, miễn cưỡng phất phất tay chào hỏi với người đi ngang qua trước mặt, “Nhiệm vụ muốn xong cũng đâu có dễ, cứ bình tĩnh.”

Lên lầu hai, Nhạc Thiên vặn cửa phòng mình, bất ngờ phát hiện cửa đã bị khóa.

“!!!” Nhạc Thiên vẻ mặt khó mà tin nổi, “Thẩm Lập Hành đang âm thầm ám chỉ kêu tao cút?”

Hệ thống: “Không, là công khai.”

Có vẻ là Thẩm Lập Hành thật sự bị chọc tức rồi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, không chừa lại một cơ hội bé nhỏ nào.

Nhạc Thiên thở dài: “Đồ tra nam, tối hôm qua còn hôn người ta một cái, hôm nay đã muốn đuổi người ta đi, hức hức hức.”

Hệ thống: … chẳng phải hôm qua bảo là vô tình va phải à????

Bây giờ Nhạc Thiên đang rất buồn phiền, quần áo thì có thể đến phòng chứa đồ lấy đồ mới mặc, nhưng giấy tờ tùy thân và bóp tiền lại để hết trong phòng ngủ.

Hết cách rồi, Nhạc Thiên đành phải tìm giúp việc lấy chìa khoá phòng.

Cô giúp việc lễ phép từ chối yêu cầu của cậu, “Tiên sinh dặn bọn tôi là sau này không cần quan tâm đến bất kỳ yêu cầu nào của thiếu gia.”

Nét mặt Nhạc Thiên cứng lại rồi.

Quá tuyệt tình!

Tra nam chó má!

Hệ thống: Thẩm Lập Hành, làm tốt lắm!!!

Nhạc Thiên tiu nghỉu sụ vai xuống, cả người viết đầy tang thương, không chút mong đợi đi tới phòng thay đồ, đúng như dự đoán, phòng thay đồ cũng bị khóa.

Không đến nỗi như thế chứ?! Thật sự muốn “lau sạch quan hệ đuổi ra khỏi nhà”??

Nhạc Thiên bi phẫn nện tường.

Hệ thống rần rần trong lòng.

Nhạc Thiên: “Mày đừng có cười, tao nghe thấy đấy.”

Hệ thống: “Tôi đâu có cười ra tiếng.”

Bất ngờ rơi vào tình cảnh này, Nhạc Thiên không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết vấn đề sống còn trước mắt trước đã.

May là Nhạc Thiên ở thế giới này còn có một người bạn bình thường quan hệ không tệ lắm tên Từ Đào, cũng là vị đại thiếu gia.

Nhạc Thiên không mang điện thoại bên mình, đành phải chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại.

Chỗ điện thoại bàn không có ai nhìn theo, Nhạc Thiên thật sự sợ Thẩm Lập Hành còn quyết tuyệt hơn nữa, đến điện thoại cũng cắt luôn.

Cuộc gọi vừa chuyển, Từ Đào bắt máy rất nhanh, “Alo?”

Nhạc Thiên: “Alo, Từ Đào, là tôi đây.”

Giọng của Từ Đào bên đầu dây bên kia chợt lên cao, “Nhạc Thiên!”

“Ừm thì, cậu chạy qua nhà tôi một chuyến được không?” Nhạc Thiên nói.

Từ Đào lập tức đáp: “Được, đến ngay.” Không thèm hỏi nguyên nhân.

Nhạc Thiên hài lòng cúp điện thoại, “Nhân duyên của tao vẫn còn tốt lắm.”

Hệ thống vô tình nói: “Đó là bởi vì cậu là thiếu gia Thẩm gia.”

Nói cách khác, một khi cái danh đại thiếu gia Thẩm gia của Nhạc Thiên không còn, thì trong mắt những người kia cậu chẳng là cái thá gì nữa.

Nhạc Thiên bình thản không sao cả, đáp: “Không có gì, lừa được người nào tính người nấy.”

Không lâu sau khi Từ Đào cúp điện thoại, đã lo lắng chạy nhanh đến, chỉ hơn nửa tiếng là gọi lại cho Thẩm Nhạc Thiên, “Nhạc Thiên, tôi đang ở ngay trước cổng nhà cậu này, tôi đi vào hay cậu đi ra?”

“Cậu vào đi.” Nhạc Thiên nói, một gia tộc hào môn giàu bay màu như Thẩm gia, Nhạc Thiên muốn chạy ra đến cổng thì phải đi qua một cái vườn hoa rất lớn, tới nơi chắc gãy chân.

Giọng điệu của Từ Đào trong điện thoại hơi khó xử, “Tôi nói với bảo vệ là muốn tìm cậu, nhưng bọn họ… không cho vào.”



Thẩm Lập Hành! Quá đáng lắm rồi! Nhạc Thiên đã thật sự rất phẫn nộ, cậu vẫn còn mặt đồ ngủ và đi dép trong nhà, Thẩm Lập Hành có ý gì đây hả, cho dù muốn cậu cút đi, nhưng cũng phải bảo đảm là có đủ điều kiện hỗ trợ để cậu cút chứ.

Nhạc Thiên cúi đầu nhìn đôi dép lông nhung mềm mại, đau thương nói với hệ thống: “Loại hoàng tử đậu hũ như tao, lớn cỡ này mà chưa từng đi bộ xa nhưa vậy, lát nữa kiểu gì đôi bàn chân đúc từ ngọc của tao cũng rộp cho coi.”

Hệ thống vô tình nói: “Cậu có thể tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại mà, mặt dày không phải là ưu thế của cậu sao?”

Nhạc Thiên nói: “Ai nói tao muốn rời khỏi đây?”

Hệ thống: “?”

Nhạc Thiên: “Đi ra ngoài ăn một chút gì đó, mua vài bộ đồ mặc thôi, mày đang suy nghĩ gì đấy, Thẩm Lập Hành đâu có đuổi tao đi đâu.”

Hệ thống: …

Là nó đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Nhạc Thiên!

Nhạc Thiên đau khổ hi hi ha ha lê đôi chân yếu đuối của mình ra cổng lớn.

“Thẩm Nhạc Thiên cũng thật là, bình thường không chịu rèn luyện thân thể, đi hai bước đã phải thở rồi.” Nhạc Thiên đi một đoạn lại phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện càu nhàu với hệ thống.

Hệ thống: “À.” Nó không muốn nói chuyện với Nhạc Thiên nữa, đây là một tên rác rưởi 24K (1) nguyên chất không pha tạp, nó vẫn không thể hiểu được tại sao loại phế vật như thế này lại phá hỏng nhiều thế giới như vậy được.

Nhạc Thiên: “Có phải là mày lại đang nghĩ xem tao phá hỏng nhiều thế giới như vậy bằng cách nào không?”

Hệ thống lại dùng sự im lặng để che giấu ngượng ngùng khi bị rác rưởi nhìn thấu.

Nhạc Thiên: “Bây giờ có phải là mày đang im lặng để chữa ngượng khi bị tao nhìn thấu không?”

Hệ thống: “Đậu má mày.”

Nhạc Thiên: “…”

Hệ thống: “Có phải ban nãy cậu bị ảo giác, cứ như là nghe thấy tiếng tôi mắng cậu không?”

Nhạc Thiên: “Đúng vậy, hơn nữa nội dung chửi cũng rất quá đáng.”

Hệ thống cười cười, nó dùng loại âm thanh biến tiếng cười có hiệu ứng ngân lên như chuông bạc, Nhạc Thiên nghe mà rợn hết cả da gà, đứng dậy bắt đầu “chạy tiếp”.

Đi trong chốc lát, Nhạc Thiên bỗng nhiên sâu xa nói: “Mày có biết tao là người được tạo thành từ tổ hợp gien không?”

Hệ thống lại có một cảm giác không ổn rất quen.

“Thật ra nghiêm túc mà nói, tao không có mẹ,” Nhạc Thiên thở dài, “Cũng không nên nói vậy, gien mẹ của tao lấy từ voi.”

“Mà voi thì mỗi ngày mỗi lớn (2), ngầu chưa.” Nhạc Thiên giơ ngón tay cái lên.

Hệ thống không còn thiết tha sống nữa, nó sai rồi, nó không nên khiêu chiến giới hạn của tên vô sỉ này, bởi vì cậu ta —— hoàn, toàn, không, có, giới, hạn!

Đi chừng hơn nửa tiếng, thì Nhạc Thiên mới tới được cổng lớn, cậu u oán liếc bảo vệ một cái, bảo vệ khó xử cười cười, Nhạc Thiên nhìn mà mặt đầy chua xót, hai vai rũ xuống bước ra cổng.

Ngoài cửa, Từ Đào đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ rực, hắn mặc áo phông hợp thời trang và một cái quần dài đơn giản, tay chân thon dài, điệu bộ rất thư thái, trông thấy Nhạc Thiên đi ra, vui vẻ phất tay với cậu, dương quang tùy ý, cũng là một cậu ấm xinh đẹp.

Nhạc Thiên thở dài nói: “Đáng tiếc, vẫn không đẹp trai bằng tao.” Cũng phất phất tay lại vớiTừ Đào.

Từ Đào ba chân bốn cẳng đi qua, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Nhạc Thiên đôi lần, “Hôm nay phong cách đồ ngủ à?”

Nhạc Thiên: “…” Người anh em, cậu đúng là thiếu thông minh.

Ngồi lên xe Từ Đào rồi, Nhạc Thiên nói thẳng với hắn chạy đến trung tâm thương mại.

“Xe này mới mua?” Nhạc Thiên nghe được mùi da đặc trưng của xe mới.

Từ Đào gật gật đầu, “Đúng vậy, để đỏ mới sang quý nên mua một chiếc lái chơi.”

Nhạc Thiên nói: “Cậu thích màu đỏ?”

“Đó là đương nhiên, màu đỏ phong cách mà.” Từ Đào tùy tiện đáp.

Nhạc Thiên khoanh tay sâu xa nói: “Tôi có một chiếc du thuyền màu đỏ, new 99%, đang sale này, cậu có muốn mua không?”

Từ đào: “…”

Nhạc Thiên quay đầu dừng mắt về phía Từ Đào, trong đôi mắt to tròn ngập tràn trông đợi, “Bọn mình là bạn mà, tôi giảm cho cậu 85%.”

Từ Đào từ chối: “Tôi không biết lái du thuyền.”

Nhạc Thiên chỉ bảo: “Không biết thì có thể học mà.”

Từ Đào im lặng hồi lâu, “…để tôi suy nghĩ đã.”

Nhạc Thiên thoả mãn gật đầu, “Vậy tôi giữ lại cho cậu trước.”

Từ Đào: Có người khác cần thì bán gấp cho người đó đi!

Đến trung tâm thương mại rồ, Nhạc Thiên đi thẳng vào vấn đề, trước tiên là giải quyết chuyện quần áo, đi thẳng vào hiệu may, tùy ý chọn một bộ mặc vào, đi ra soi gương, mỉm cười nói: “Không nói nhiều, tao lại lâm vào tình yêu nữa rồi.”

Hệ thống giội nước lã: “Đây là mặt của Thẩm Nhạc Thiên, liên quan gì tới cậu?”



Nhạc Thiên nói: “Mày sai rồi, quan trọng nhất của một con người không phải mặt, mà là khí chất được tản từ trong ra ngoài, khí chất đó tao gọi là sự đẹp trai không thể phai mờ xuất phát từ sâu trong linh hồn.”

Hệ thống: “À, khí chất của voi ấy à.”

Nhạc Thiên không để ý tới nó, hào khí gọi Từ Đào đang đứng một bên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Trả tiền.”

Nét mặt Từ Đào ngơ ngẩn, chỉ chỉ vào mình, “Tôi trả?”

“Tôi không mang tiền.” Nhạc Thiên lý lẽ hùng hồn đáp.

Từ Đào bật cười, trêu: “Hiếm thấy đó.” Nói xong thì cầm thẻ đưa cho nhân viên đi quẹt.

Thẩm Nhạc Thiên là kẻ xa hoa nhất trong đám thiếu gia, khi cả đám công tử đi chơi chung với nhau thì thường là Thẩm Nhạc Thiên sẽ trả hết, theo như lời của Thẩm Nhạc Thiên, có mặt Thẩm Nhạc Thiên cậu đây, người khác dám giành trả tiền là xem thường mình.

Nhạc Thiên cũng có ký ức về mấy lần Thẩm Nhạc Thiên thoải mái vung tiền quá trớn cho đám bè trước kia, nên bây giờ để Từ Đào trả tiền cho mình, cậu hoàn toàn không thấy áp lực trong lòng.

Lúc nhân viên bán hàng cầm bill đưa cho Từ Đào ký tên, Nhạc Thiên đứng bên cạnh sâu kín nhắc nhở: “Từ từ rồi quen.”

Từ Đào nghe không hiểu, “Quen cái gì?”

“Không có gì.” Nhạc Thiên cười cười.

Một tiếng sau đó, Từ Đào đón nhận một màn cướp bóc vô cùng tàn bạo.

Bản lĩnh đốt tiền của Nhạc Thiên không bị hao mòn, vung tay mua thứ này thứ nọ mà không thèm chớp mắt một, mua là phải mua tốt nhất, âu phục sơmi đồng hồ đeo tay giày da, bất cứ món gì mà một quý công tử cần có là lấy chừng bảy tám túi, Từ Đào đi theo sau mông cậu tay xách đồ tay cầm thẻ, trong một thoáng hoảng hốt cứ có cảm giác như mình vừa biến thành một thằng ngu, đang bị người ta đào mỏ.

“Ây, đi dạo một hồi mệt quá, tìm chỗ nào nghỉ ngơi chút đi.” Nhạc thiên quay đầu lại nói với Từ Đạo mặt mày đờ đẫn.

Vẫn là chỗ cũ, vẩn là nhà hàng tư nhân cao cấp nhất, là nơi mà Nhạc Thiên bị Thẩm Lập Hành vạch trần thân thế.

Nhạc Thiên: Ngã ở đâu thì phải bò lên từ chỗ đó!

Hôm nay Nhạc Thiên không phải tự trả tiền, không còn hào khí bao hết nhà hàng nữa, chỉ đặt một phòng ăn riêng, dù sao thì cũng phải nể mặt Từ Đào.

Giám đốc nhà hàng ban đầu không muốn đồng ý cho đặt phòng lắm, thái độ rất do dự, hẳn là đã được bên phía Thẩm Lập Hành đánh tiếng.

Tất cả những đặc quyền vốn là của Nhạc Thiên đã tan thành mây khói.

Từ Đào và Nhạc Thiên vào trong phòng ăn ngồi xuống, ngờ vực hỏi: “Sao tôi cứ thấy có gì đó là lạ.”

Thiếu thông minh như Từ Đào mà cũng đã kịp nhận ra chỗ không ổn, thái độ kỳ lạ của bảo vệ Thẩm gia, thái độ và tác phong khác thường của Nhạc Thiên rồi cả sắc mặt lúng túng của giám đốc nhà hàng… Từ Đào bổ sung: “Có phải cậu lại cãi nhau với chú út cậu nữa không?”

“Sao có chuyện đó, tình cảm của tôi và chú út, chính là thế này này.” Nhạc Thiên dựng ngón tay cái lên.

Hệ thống bỗng nhiên nhớ lại lúc Nhạc Thiên nói nó là “thế này này” trong đám hệ thống, Nhạc Thiên cũng dựng ngón tay cái lên.

Hệ thống: “Thế này này là có ý gì?”

Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Đây không phải chỉ là ngón tay cái thôi sao? Mày không biết ngón tay cái à?”

Hệ thống: …nó rất muốn đánh người.

Từ Đào gật gật đầu, “Chú út chú ấy thương cậu lắm, cậu đừng cãi lại chú.”

Nhạc Thiên đồng ý: “Đúng rồi, cãi lại chú không có gì là tốt cả.”

Một bên khác, Thẩm Lập Hành đang ở công ty thay đổi quyền sở hữu cổ phần, sắp ký đến chữ ký cuối cùng nhận được điện thoại từ nhà mình.

“Tiên sinh, không tốt rồi, thiếu gia tự sát!”

Cô giúp việc cầm “di thư” móc ra từ trong túi quần Thẩm Nhạc Thiên, khóc nức nở gào to vào trong điện thoại.

__

(1) rác rưởi 24K: chế từ vàng 24K.

“Độ tinh khiết” của vàng được đo bằng hệ thống “karat”. Hệ thống này đã được phát triển để đo tỷ lệ vàng nguyên chất với các kim loại hoặc hợp kim khác trong một món đồ trang sức bằng vàng.

Mặc dù thuật ngữ “karat” nghe giống với thuật ngữ “carat” , hai phép đo này hoàn toàn khác nhau. Hệ thống Karat được sử dụng để đo “độ tinh khiết” của vàng trong khi carat là đơn vị khối lượng dùng để cân kim cương và các loại đá quý khác. Phép đo dùng để cân vàng là troy ounce (1 troy ounce = 31,1035 gram).

Karats, được đánh dấu là “k”, “K” hoặc “Kt”, được đo trên thang điểm từ 0 đến 24, loại 24K là dạng tinh khiết nhất (vàng nguyên chất) không lẫn các kim loại khác. Tuổi karat càng cao, vàng càng tinh khiết.

Vàng 24k

Vàng 24k là vàng nguyên chất. Điều này có nghĩa là tất cả 24 phần trong vàng đều là vàng nguyên chất không có dấu vết của bất kỳ kim loại nào khác. Nó được biết đến là tinh khiết 99,9% và có màu vàng tươi. Không có dạng vàng nào cao hơn 24k. Vì là dạng vàng nguyên chất nhất nên 24k đắt hơn các loại vàng khác.

Vàng 24k mềm hơn và kém bền hơn so với vàng có karat thấp hơn. Do đó, nó không phù hợp với các dạng trang sức thông thường như nhẫn đính hôn, bông tai, v.v. Tuy nhiên, vàng có độ tinh khiết này được sử dụng rộng rãi cho tiền xu và vàng miếng cũng như thiết bị điện tử và y tế.

Nguồn:

=> rác rưởi 24K = rác nguyên chất không pha tạp.

(2) Đoạn này hơi khó hiểu một chút.

Hệ thống chửi là “日你妈”, cụm này với “肏你妈” như là đờ mờ với dumemay bên mình vậy á, mà chữ “日” có nghĩa là “ngày, hôm”. Vậy nên bạn Thiên mới chơi chữ lại với hệ thống, bảo voi lớn mỗi ngày nên càng dduj thì càng to hơn =)))) À mà này là tui hiểu nha, có sai gì thì mọi người chỉ nha.

 

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau