Chương 188: Tâm nguyện
Ly cơ sắc mặt trắng bệch, Ngô Củ là cười lạnh một tiếng, phất tay nói:
"Ly cơ là ái thiếp Vương huynh yêu nhất trên đời, Quả nhân không đành lòng xử chết ngươi. Bây giờ ngươi tội quá nặng, để ngươi đi trông coi mộ Vương huynh đã là hết lòng. Ngươi tự mình lo lấy... Mang đi."
Ngô Củ nói, binh lính lập tức mang Ly cơ đi. Ly cơ cũng không có phản kháng, chỉ là run lẩy bẩy.
Rất nhanh hỗn loạn tưng bừng liền bị Ngô Củ khống chế. Nhóm Khanh đại phu vây xem cũng nhanh chóng tản ra. Tự nhân cung nữ bắt đầu thu dọn tàn cục. Rất nhanh liền trở về bình thường. Bởi vì là đêm khuya, tất cả mọi người ai trở về phòng nấy.
Bởi vì việc hôn nhân Ly cơ cùng Khánh Phủ thất bại, đội ngũ Lỗ quốc ảo não chuẩn bị rời đi. Ngô Củ giam giữ Khánh Phủ, để đội ngũ người Lỗ quốc mang thư về cho Lỗ Công, chuẩn bị cùng Lỗ quốc hội đàm chuyện này.
Tuy rằng gả Ly cơ đã thất bại, thế nhưng Ngô Củ vẫn mang theo đội ngũ lên đường đưa tiễn Tề Hầu.
Đội ngũ lại xuất phát, tiếp tục đi đến biên giới Sở quốc. Ngô Củ mới vừa đăng cơ, thân là quốc vương Sở quốc, vẫn đưa Tề Hầu đến biên giới.
Tuy rằng Tề Hầu dùng đủ cách mượn cớ, muốn chậm lại cước trình. Thế nhưng dù tốc độ đã chậm như ốc sên, đội ngũ sứ thần Lỗ quốc về Lỗ quốc cũng sắp vòng trở lại. Tề Hầu ngày hôm qua đau dạ dày, ngày hôm nay say xe, vẫn cứ giở trò kéo dài như thế, nhưng rồi cũng đã đi tới biên giới Sở quốc.
Tại biên giới Ngô Củ nhìn thấy đội binh mã Tề Hầu mang đến còn trú đóng tại đây không khỏi cười cười. Ngô Củ là người xuống xe trước, sau đó xoay người lại, ngước đầu nhìn Tề Hầu còn trong buồng xe không muốn xuống dưới. Duỗi tay, Ngô Củ ra hiệu muốn dìu hắn xuống xe.
Tề Hầu hết cách rồi, lúc này mới đem tay đặt vào tay Ngô Củ. Ngô Củ đỡ hắn từ trên xe bước xuống, hai người vai sóng vai đi về phía trước.
Ngô Củ không để cho người theo, mà là cùng Tề Hầu đi thẳng đến bên cạnh ranh giới. Chỉ bước một bước liền ra khỏi Sở quốc, Ngô Củ lúc này mới dừng, cười cười, nói:
"Chia tay tại đây, Củ chỉ có thể đưa Quân thượng đến nơi này. E sợ đi thêm một bước, sẽ đưa tới phiền phức không đáng có cho Quân thượng."
Tề Hầu nhìn biên giới Sở quốc, còn có đội binh mã Tề quốc trú quân, nheo mắt. Hắn cũng không quản đứng ở phía sau cách đó không xa là nhóm đại phu Sở quốc, nắm chặt tay Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, bảo trọng chính mình."
Ngô Củ gật gật đầu, cười nói:
"Lời này phải là Củ nói. Quân thượng cũng bảo trọng, một ngày ba bữa phải ăn uống đủ."
Tề Hầu cười nói:
"Cô dùng bữa còn cần Nhị ca lo lắng? Ngược lại là Nhị ca, đừng để mình bị mệt."
"Củ là sợ mình nuôi Quân thượng đến kén ăn."
Tề Hầu cười nói:
"Đúng là như thế, Cô không có Nhị ca là không được."
Ngô Củ cười cười, nhìn phía ranh giới, nói:
"Quân thượng, đây không phải là như ngài mong muốn sao? Kế hoạch lớn bá nghiệp của Quân thượng vừa mới bắt đầu, Tề quốc cùng Sở quốc liên hợp, trong thiên hạ không có ai không e ngại Quân thượng. Đây không phải là tâm nguyện của Quân thượng sao?"
Tề Hầu cúi đầu nhìn Ngô Củ. Biên giới gió hơi lớn, Tề Hầu chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Củ, vén ở sau tai, thở dài nói:
"Là tâm nguyện của Cô, nhưng mà trong lòng Cô bây giờ không thoải mái."
"Quân thượng đừng không thoải mái. Dù sao Lữ Củ mà Quân thượng lưu ý kia... đã không tồn tại nữa. Bây giờ làm Sở Vương, hắn ngoại trừ còn làm món ăn ngon, đã không phải là người Quân thượng từng biết. Một quân vương hung tàn độc ác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào..."
Ngô Củ lời còn chưa nói hết, đã bị Tề Hầu đột nhiên ôm vào trong ngực. Ngô Củ lấy làm kinh hãi. Đâu chỉ là Ngô Củ giật mình, phía sau các đại phu Sở quốc cũng giật mình. Dù sao người Sở quốc còn chưa biết quan hệ của Tề Hầu cùng Sở Vương. Mặc dù có vài người biết, thế nhưng cũng không có nói ra ngoài. Không giống người Tề quốc, cơ bản đều biết mối quan hệ này.
Tề Hầu ôm Ngô Củ, không buông tay, dùng sức ôm vào trong ngực. Ngô Củ vùng vẫy một hồi, nói:
"Quân thượng..."
Tề Hầu gắt gao ôm người, nói:
"Nhị ca, Cô không cho ngươi nói câu nói như thế... Nhị ca vẫn là Nhị ca trong lòng Cô. Không quản ngươi có là Sở Vương hay không, cũng chưa từng thay đổi."
Ngô Củ cười, nói:
"Tạ ơn Quân thượng."
"Là Cô tạ ơn Nhị ca tác thành cho Cô."
Hắn nói dừng một chút, còn nói:
"Cô là người có lòng tham, bây giờ liền không nỡ xa Nhị ca. Cô hiện tại mới hiểu được, nếu như có thể quay lại một lần nữa, nhất định sẽ không để cho ngươi đi làm Sở Vương."
"Quân thượng nói sao như trẻ con? Quân thượng nhìn xem, nếu biên giới này là Sở quốc giáp giới Tề quốc thì sao? Củ cũng không cần lưu luyến chia tay Quân thượng. Lúc đó chẳng phải là hoàn thành tâm nguyện của Quân thượng?"
Tề Hầu chặt chẽ đem người ôm vào trong ngực, nói:
"Vâng, là tâm nguyện của Cô... Nhị ca yên tâm, rất nhanh thôi."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Không còn sớm, Quân thượng còn phải gấp rút lên đường, mau xuất phát thôi."
Tề Hầu cũng gật gật đầu, chậm rãi buông Ngô Củ ra. Trong khoảng cách buông ra kia, Tề Hầu lại làm bộ quay đầu, lơ đãng đem môi chạm môi Ngô Củ một cái.
Ngô Củ giật mình, mở to hai mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười "ha ha", nói:
"Nhị ca cứ nhìn Cô như vậy, có tin Cô công khai hôn ngươi trước mặt các Khanh đại phu Sở quốc?"
Ngô Củ vội vàng đem ánh mắt thu hồi, ho khan một tiếng, chắp tay cao giọng nói:
"Tề Công, khởi hành thôi."
Tề Hầu đối với Ngô Củ chắp tay, cao giọng nói:
"Đa tạ Sở Vương đưa tiễn, xin Sở Vương dừng chân. Ngày khác Cô lại đến bái phỏng... bảo trọng."
Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu nói xong, Ngô Củ phất phất tay. Phàn Sùng từ bên cạnh dắt tới một con ngựa trắng như tuyết, là Củ Mặc. Phàn Sùng đem Củ Mặc giao cho Tề Hầu.
Tề Hầu vuốt ve lông bờm Củ Mặc, cười cười, nói:
"Đa tạ Sở Vương tặng ngựa."
Hắn nói, duỗi tay nắm lấy hàm thiếc và dây cương, vươn mình nhảy lên lưng Củ Mặc. Củ Mặc hướng về phía Ngô Củ phì phì mũi. Ngô Củ hướng Tề Hầu chắp tay, Tề Hầu cũng đáp lễ lại, lập tức quay người cao giọng nói:
"Khởi hành!"
Binh sĩ Tề quốc lập tức truyền lời xuống. Khởi hành... liên tiếp vang dội. Rất nhanh đại quân đi về phía trước. Tề Hầu cũng thúc ngựa lên phía trước, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ một thân hướng bào màu đen. Hôm nay gió hơi lớn thổi ống tay áo rộng lớn bay phất phơ. Ngô Củ hiện ra cao gầy lại không yếu ớt, thoạt nhìn có chút uy nghiêm không nói ra được.
Đội ngũ Tề Hầu chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt, hướng về Lâm Truy thành. Ngô Củ vẫn đứng tại biên giới, yên lặng nhìn, mãi đến tận không thấy rõ. Cuối cùng không nhìn thấy, Ngô Củ vẫn cứ đứng ở đó, phảng phất sáp nhập vào trong mảnh mờ nhạt...
Nhóm Khanh đại phu Sở quốc đứng ở phía sau Ngô Củ, cũng không ai nói chuyện. Lần này vốn là việc vui gả dâu, bởi vậy thân là Nhạc Doãn, Bành Trọng Sảng cũng tuỳ tùng đến. Hắn đứng ở trong đội ngũ Khanh đại phu Sở quốc, vị trí khá cao. Nhìn thấy bóng lưng Ngô Củ, hắn có chút cảm thán nói:
"Hơi, không nghĩ tới Vương thượng cùng Tề Công giao tình sâu sắc như vậy, Trọng Sảng chưa từng thấy qua."
Hắn nói, Phàn Sùng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn. Đương nhiên là dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn. Không biết Bành Trọng Sảng trong đầu có phải chỉ là rơm rạ, không thì sao nhìn thấy được là giao tình?
Bành Trọng Sảng khó giải thích được tại sao bị Phàn Sùng nhìn như vậy, cũng không biết mình nói sai cái gì. Hắn cảm thấy mình nói không có sai. Phóng tầm mắt nhìn, thiên hạ này quốc quân các nước chư hầu có ai không phải một mất một còn? Hôm nay liên hợp, ngày mai bội ước, hôm nay ký minh thư ngày mai đánh trận, căn bản không hề có chữ tín. Mà Tề Hầu cùng Sở Vương lưu luyến chia tay, Bành Trọng Sảng lại vô cùng cảm khái. Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi, đây cũng không phải là giao tình của bạn hữu, mà là tình cảm của cặp đôi.
Phàn Sùng liếc mắt nhìn Bành Trọng Sảng, khó giải thích được có chút muốn thở dài. Cũng không phải là thở dài Bành Trọng Sảng nói tới giao tình bạn hữu, mà là muốn thở dài vì tình cảm này không biết có thể duy trì bao lâu.
Trên đời này tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu, gặp phải quyền quý cùng quyền mưu đều sẽ sụp đổ. Mà loại chia ly này chỉ là sớm muộn mà thôi. Dù yêu thương như thế nào, đều sẽ đi đến một bước này.
Tuy rằng bây giờ Tề quốc cùng Sở quốc là liên minh, thế nhưng hai nước mạnh mẽ lên, không ngừng va chạm, cuối cùng có một ngày bọn họ sẽ phân ranh giới. Thời điểm đó bọn họ không còn là liên minh, mà là quan hệ đối địch.
Phàn Sùng cười một tiếng. Đó là lý do vì sao hắn tin tưởng quyền lợi, mà không tin tình cảm.
Bành Trọng Sảng thấy hắn cười quỷ dị, không biết đang cười cái gì, liền nói:
"Trọng Sảng đã nói sai cái gì, kính xin Phàn đại phu chỉ giáo?"
Phàn Sùng nhíu mày, vẻ mặt bình thản không có gì lạ, thậm chí có chút tinh thần phấn chấn. Bành Trọng Sảng phút chốc choáng váng. Phàn Sùng cũng không phải là dung mạo không xuất sắc, mà là ngày thường không lộ ra ngoài, lúc cười lên vô cùng loá mắt.
Phàn Sùng cảm thán nói:
"Thật ước ao a, là một người ngốc."
Bành Trọng Sảng liền bị "mắng". Bất quá hắn nghe quen rồi. Rất nhiều người nói hắn là tên ngốc, ngu đần, còn có lời khó nghe hơn. Cả người Bành gia cũng cho là như thế. Bởi vậy Bành Trọng Sảng cũng không có gì phản cảm.
Ngô Củ đứng ở biên giới cực kỳ lâu, lâu đến sắc trời tối đen. Phàn Sùng chắp tay nói:
"Vương thượng, sắc trời tối rồi, kính xin Vương thượng về dịch quán nghỉ ngơi."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Trở về thôi."
Ngô Củ nói, đi đến truy xe, chuẩn bị về dịch quán. Cách đây không lâu, Ngô Củ còn chưa từng cân nhắc chuyện ly biệt thống khổ, tựa hồ cảm thấy không có gì. Dù sao Ngô Củ rất bình tĩnh đối với tình cảm. Nhưng mà đến thời khắc này, Ngô Củ đột nhiên cảm thấy mình cũng trở nên khác lạ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Nhìn bóng dáng Tề Hầu phi ngựa đi xa, lòng Ngô Củ có cảm giác nói không ra lời.
Tề Hầu rời Sở quốc, đội ngũ Sở quốc cũng chuẩn bị đi trở về Dĩnh thành. Bọn họ vừa tới Dĩnh thành, hồi âm của Lỗ quốc cũng tới. Ngô Củ không rảnh thương cảm Tề Hầu rời đi, lệnh người đem công văn trình lên.
Lỗ Công đối với chuyện Sở quốc giam giữ Khánh Phủ trả lời rất qua loa. Nói Khánh Phủ là đặc sứ của Thiên tử, không phải của Lỗ quốc, bởi vậy hắn lần này có chuyện, lẽ ra phải do Thiên tử chịu trách nhiệm, Lỗ quốc không có nửa phần can hệ.
Lỗ Công đem quả bóng đá vào mặt Thiên tử. Ngô Củ không cảm thấy phiền phức, liền cho người đem công văn đưa đến Lạc Sư, đòi Thiên tử giải thích.
Thiên tử hồi âm cũng vô cùng nhanh, đều là cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới Sở quốc. Ngô Củ mở thư xem, lập tức cười, nói:
"Hồ Tề quả nhiên coi trọng Lỗ quốc, bởi vì Chu quốc cùng Lỗ quốc rõ ràng là một cái khuôn đúc đi ra."
Thiên tử đáp lời cùng Lỗ Công không sai biệt lắm, đều là đá bóng. Thiên tử nói tuy rằng Khánh Phủ đại diện Thiên tử, thế nhưng hắn là người Lỗ quốc. Hắn thiếu giáo dưỡng tuyệt đối không phải chính mình bày mưu đặt kế, bởi vậy cần tìm người Lỗ quốc hỏi chuyện này.
Thiên tử đá bóng trở lại mặt Lỗ Công, hơn nữa Thiên tử làm tương đối dứt khoát. Hắn sợ Lỗ Công lại đá trở về, bởi vậy trực tiếp tìm biện pháp. Ra lệnh Lỗ Công cắt đất cho Sở quốc, còn trách mắng Lỗ quốc cùng Khánh Phủ làm ảnh hưởng việc hôn sự không thành.
Lỗ Công cũng nhận được công văn trách móc Hồ Tề đưa tới, đồng thời yêu cầu cắt đất cho Sở quốc. Lỗ Công vừa nhìn, tức giận trực tiếp nổ tung, thiếu chút đem tiểu tẩm cung hủy đi. Trên đất đầy mảnh vỡ, Lỗ Công còn đập đồ vật.
Lỗ Công thời điểm lên triều cũng phát hỏa, từ trên cầm đồ vật ném xuống, cũng không để ý tới đập phải ai, ngược lại có người kêu to.
"Ai ui!"
Lỗ Công tức giận nói:
"Thiên tử đây là ý gì?! Lỗ quốc dễ bắt nạt như vậy, mặc hắn đè xẹp vò tròn hành hạ như thế?!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người khuyên Lỗ Công cẩn thận lời của mình, cẩn thận bị Thiên tử biết đến. Lỗ Công tức giận hơn, nói:
"Lãnh thổ Lỗ quốc đã cắt ra một phần đưa cho Tề quốc, bây giờ còn muốn cắt đất. Rất nhanh Lỗ quốc liền chia năm xẻ bảy rồi!"
Hắn vừa nói như thế, có Khanh đại phu bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp, nói:
"Quân thượng bình tĩnh đừng nóng. Thiên tử muốn Lỗ quốc chúng ta cắt đất cho Sở quốc, đơn giản là sợ sệt Sở quốc thế lực mạnh, không dám gây sự với bọn họ. Thân quốc bây giờ là địa bàn của Sở quốc, Sở quốc cùng Lạc Sư cũng coi như là giáp giới. Nhưng mà Sở quốc vẫn chưa có vươn đến các nước phía đông, Lỗ quốc chúng ta không cần sợ Sở quốc."
Lỗ Công gật đầu nói:
"Đúng vậy, ái khanh có chủ ý gì?"
Khanh đại phu kia còn nói:
"Theo ngu kiến của thần, Quân thượng ngài liền cắt một mảnh đất cách xa Sở quốc. Sở quốc xa xôi, căn bản là không có cách phái binh trú binh. Coi như phái binh trú binh, cũng ngay lập tức sẽ bị đánh về sào huyệt. Cứ như vậy, Quân thượng đem đất đã cắt cho Tề quốc... Quân thượng ngẫm lại xem, Tề quốc ngay bên cạnh chúng ta, có thêm một miếng đất, có thể không vui lòng nhận sao? Thời điểm đó Tề quốc cùng Sở quốc tranh đoạt mảnh đất này, Lỗ quốc chúng ta có thể ngồi thu ích lợi."
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy rất tốt.
Cũng có người nói:
"Thần nghe nói Tề Công cùng Sở Vương ngày xưa quan hệ không minh bạch, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, việc này... e rằng không được đâu?"
Đại thần bày mưu tính kế lại nói:
"Ngày xưa không minh bạch là vì bọn họ đều là người Tề quốc. Sở Vương ngày xưa là Đại Tư Đồ Tề quốc, mà bây giờ hắn là Sở Vương. Một người Sở quốc một người Tề quốc, bởi vì tranh giành một mảnh đất Lỗ quốc mà đấu đá, đánh cho da tróc thịt bong. Thời điểm đó, Lỗ quốc thừa dịp hai phe phân cao thấp tấn công Tề quốc. Như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người dồn dập đồng ý. Trong thiên hạ, căn bản không có chư hầu không vì địa bàn mà đánh nhau. Coi như mảnh đất này xa Sở quốc, thế nhưng người nước Sở cũng tuyệt đối nuốt không trôi cơn giận này.
Ngô Củ không nghĩ tới Lỗ quốc nhanh như vậy nên đáp ứng cắt đất. Ngô Củ nhìn điều khoản cắt đất cảm thấy có chút không thích hợp. Lỗ quốc sợ là có hậu chiêu gì.
Khi Ngô Củ đang suy nghĩ, quả nhiên liền thấy Mạc Ngao Đấu Kỳ vội vã đi vào Lộ Tẩm cung, trong tay cầm một phần công văn, nói:
"Vương thượng, đại sự không ổn. Lỗ quốc quả nhiên là nham hiểm giả dối."
Hắn nói, đem công văn đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ mở ra nhìn, vừa nghĩ tới Lỗ quốc có phải là có hậu chiêu, kết quả hậu chiêu Lỗ quốc đã tới.
Chính như Đấu Kỳ nói, Lỗ Công quả nhiên nham hiểm giả dối. Hắn trước đem đất cắt cho Sở quốc, điều khoản cũng đưa tới, liền chuẩn bị hội minh. Kết quả đột nhiên đổi ý đem khối đất này cho Tề quốc.
Cứ như vậy, Sở quốc cùng Tề quốc liền biến thành xung đột lợi ích quốc gia. Ánh mắt Ngô Củ liền trầm xuống, rõ ràng ý tứ Lỗ quốc.
Lỗ quốc là muốn mình và Tề Hầu đối đầu, bọn họ ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Đấu Kỳ nói:
"Vương thượng, việc này làm như thế nào cho phải?"
Ngô Củ cũng không có tỏ thái độ, bởi vì cũng muốn biết Tề Hầu đến cùng định thế nào về chuyện này.
Ngô Củ buổi tối hôm đó ngủ không được ngon giấc. Trong mơ thấy mình làm bánh ông xã. Làm từng cái từng cái bánh rất mệt, thế nhưng vẫn cứ làm không xong, vẫn cứ làm. Sau đó đem bánh thả vào trong nồi, rất nhanh liền biến thành từng cái từng cái bánh vàng rực rỡ. Bánh cũng không biết làm sao đột nhiên liền mọc ra mắt mũi miệng, biến thành những đứa bé tròn vo, còn giống hệt Tề Hầu. Chính là bản thu nhỏ đáng yêu mà thôi. Từng cái bánh nhảy ra, dùng giọng điệu ngọt ngào gọi.
"Ông xã, ông xã, ông xã..."
Ngô Củ một buổi tối có giấc mơ kỳ quái, nghe bên tai có người đang gọi mình, lúc mở mắt ra liền thấy Tử Thanh cùng Đường Vu đã nâng hướng bào đợi.
Tử Thanh nói:
"Vương thượng, lập tức sẽ vào triều, không dậy chỉ sợ bị muộn."
Ngô Củ lúc này mới tỉnh, cũng không quản hạ đường huyết, vội vã bò dậy, vội vàng rửa mặt, cũng không ăn, mà đi đến đại điện Lộ Tẩm cung.
Trong đại điện, triều thần đã có mặt. Mọi người hành lễ xong ngồi xuống, Ngô Củ không cần mở miệng, đã có người khởi bẩm tin tức hôm qua của Lỗ quốc
Một Khanh đại phu nói:
"Lỗ quốc thực sự khinh người quá đáng, rõ ràng đã đem đất cắt cho Sở quốc, công văn cũng đưa tới. Đột nhiên đổi ý, lại đem đất cắt cho Tề quốc. Đây còn thể thống gì, lẽ nào có lí đó!"
Hắn vừa nói chuyện, có rất nhiều người hùa theo gật đầu nói Lỗ quốc nham hiểm.
Ngô Củ nghe Lộ Tẩm cung như hầm chứa ếch. Các đại thần dồn dập bàn luận, không khỏi cảm thấy đau đầu, Ngô Củ xoa xoa thái dương của chính mình, nhàn nhạt nói:
"Vậy ý Tề quốc thì sao?"
Vừa nghe nói như thế, Đấu Kỳ liền đứng lên đáp.
"Tề quốc tạm thời vẫn chưa có tỏ thái độ. Chỉ là bởi vì đường xá xa xôi, tin tức này vẫn chưa có truyền tới, Kỳ khẩn cầu Vương thượng sớm có dự định. Tề quốc gần Lỗ quốc, Sở quốc ta xa Lỗ quốc, nếu tin tức từ Tề quốc truyền tới, khả năng đã trễ."
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Xin Vương thượng sớm có dự tính!"
"Tề quốc nhất định sẽ muốn đất của Lỗ quốc, đây còn phải nói sao?!"
Các đại thần lại bắt đầu ngươi một lời ta một lời. Ngô Củ nhức đầu lắm, lại đưa tay ấn ấn thái dương của chính mình.
Không phải Ngô Củ không tin Tề Hầu, nhưng mưu kế của Lỗ công lần này rất hiểm. Hắn tác động chia rẽ quan hệ Sở Tề. Ngô Củ tin tưởng Tề Hầu tuyệt đối sẽ không trở mặt với Sở quốc, nhưng mà nhóm đại phu Tề quốc nghĩ như thế nào? Có một miếng đất bày trước mặt bọn họ, còn ngay bên cạnh. Ngô Củ xem rồi, mảnh đất này đối với Tề quốc phi thường có lợi, vừa có thể đóng quân, có thể trồng trọt, hơn nữa tương đối màu mỡ. Có một miếng bánh ngon đặt trước mặt, coi như Tề Hầu không muốn, đại thần Tề quốc có thể không muốn sao?
Bây giờ Lộ Tẩm cung Sở quốc lộn xộn như vậy, Ngô Củ tin tưởng Lộ Tẩm cung Tề quốc cũng sẽ như vậy.
Ngô Củ thấy các đại thần nói nhao nhao ồn ào, nhàn nhạt nói:
"Còn ý kiến khác không?"
Ngô Củ nói như vậy, Bành Trọng Sảng quả nhiên đứng dậy, chắp tay nói:
"Vương thượng, Trọng Sảng cho là Lỗ quốc muốn Sở quốc ta cùng Tề quốc sinh ngăn cách, ở giữa kiếm lời. Các vị Khanh đại phu nói rất đúng, nhưng mà không khỏi trúng kế sách Lỗ quốc."
Mọi người sao không biết chuyện này. Thế nhưng lợi ích trước mặt, vẫn là muốn lợi ích. Thế nhưng Bành Trọng Sảng đột nhiên nói như vậy, thật giống mọi người không hiểu biết. Bởi vậy nhóm Khanh đại phu trong lòng đều hết sức khó chịu, nghe Bành Trọng Sảng nói chuyện liền không vui. Có người phản bác.
"Bành đại phu từng nói, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu. Nhưng mà hiểu là một chuyện, làm liền là một chuyện khác. Bành đại nhân có dám bảo đảm Tề quốc không muốn mảnh đất của Lỗ quốc?"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Tề quốc nếu muốn đất của Lỗ quốc cho, vậy thì giống Lỗ quốc, đều đáng ghét. Chúng ta cũng không có gì có thể nói."
"Phát binh thôi! Phát binh thôi! Sớm tính toán mới được. Vương thượng phát binh thôi!"
Ngô Củ nghe ý kiến chúng thần, nhìn trên điện một mảnh náo loạn, trong lòng có chút cảm thán.
Đây chỉ là khó khăn ban đầu, sau này còn rất nhiều khó khăn như vậy. Lỗ quốc chỉ là tùy tiện nói một câu, có thể khiến Tề quốc cùng Sở quốc chiến tranh, vậy tương lai thì sao?
Ngô Củ thở dài, cũng không nói lời nào, để các đại thần nói nhao nhao một hồi rồi lại nói. Vừa lúc đó, đột nhiên có người vọt vào Lộ Tẩm cung, nói:
"Báo!! Tề quốc có công văn!!"
Ngô Củ vừa nghe, nheo mắt.
Công văn Tề quốc đến nhanh như vậy, chỉ sợ là văn kiện khẩn cấp. Nhất định là biết tin Lỗ quốc cắt đất cho Tề quốc, Tề Hầu liền lập tức phái người lại đây.
Ngô Củ vẫy tay nói:
"Trình lên."
Tự nhân vội vã tiếp nhận công văn, sau đó nhanh chóng trình lên. Ngô Củ mở ra xem. Đầu tiên là cau mày, lập tức nở nụ cười, biểu tình liền thả lỏng.
Công văn là Tề Hầu tự tay viết. Bút tích của Tề Hầu, Ngô Củ vẫn là nhận ra.
Tề Hầu nói, bọn họ đã tiếp nhận đất của Lỗ quốc. Lỗ quốc cố ý cho một vùng đất đai phì nhiêu để dụ dỗ Tề quốc, nếu không mắc câu, liền không phải là Tề quốc. Nhưng mà Tề quốc chiếm được đất Lỗ quốc, liền sợ khiến cho quan hệ cùng Sở quốc cứng ngắc. Bởi vậy coi như đất này là người Sở cho Tề quốc. Mà Tề quốc cũng sẽ lấy thứ khác trao đổi đất này.
Lấy thứ gì?
Vật này người nước Sở nhất định muốn. Đó chính là thứ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật, hỏa dược.
Tề Hầu để người đưa đến hỏa dược cho Ngô Củ. Dùng hỏa dược đổi lấy một mảnh đất cách xa Sở quốc, căn bản là không có cách trú binh.
Ngô Củ vừa xem, liền bật cười. Tề Hầu cũng xem như là thông minh. Đã như thế, coi như Tề quốc chiếm mảnh đất màu mỡ, người nước Sở cũng sẽ không cùng bọn họ so đo. Dù sao Sở quốc muốn chính là thu lợi ích về mình, một mảnh đất xa xôi căn bản không phải lợi ích lâu dài.
Phần cuối công văn, Tề Hầu dĩ nhiên còn viết nhớ Ngô Củ. Gần đây không có ăn được món ngon Ngô Củ làm, bị đói bụng cũng gầy.
Ngô Củ không tin Tề Hầu đói bụng gầy đâu, chỉ là nhìn công văn nở nụ cười.
Ngô Củ nở nụ cười, nhóm Khanh đại phu đều nín thở, không biết chuyện gì xảy ra. Dù sao Vương thượng vừa mới rồi nhíu lông mày, một mặt không cao hứng, lập tức sẽ phát hỏa. Bây giờ lại đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa cười thực sự ôn nhu, vẻ mặt đó vừa ôn nhu vừa dễ nhìn. Mấy Khanh đại phu đều ngây ngẩn cả người.
Ngô Củ tất nhiên không thể đem thư cho bọn họ xem. Dù sao Tề Hầu ở phía cuối thư không đứng đắn làm nũng, bởi vậy Ngô Củ chỉ là đem đại ý nói cùng mọi người.
Trên điện lập tức liền trở nên huyên náo. Ngô Củ nói:
"Các vị ái khanh, việc này mọi người thấy thế nào? Quả nhân mặc dù là Sở Vương, nhưng mà mới vừa đăng cơ, kinh nghiệm cũng không đủ, không biết việc này có thỏa đáng hay không? Sở quốc có chịu thiệt hay không? Chư vị định đoạt sẽ tốt hơn."
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Người Đấu gia toàn bộ đều nhìn về Đấu Kỳ, cũng muốn hỏi ý Đấu Kỳ. Mà một số người lại nhìn về phía Phàn Sùng. Dù sao Phàn Sùng trước mắt là tâm phúc của Sở Vương. Phần nhiều là nhìn về phía Ngô Củ, muốn từ vẻ mặt Ngô Củ có đáp án.
Đấu Kỳ chắp tay nói:
"Xin hỏi Vương thượng, trong công văn nói... hỏa dược khi nào đưa tới?"
Ngô Củ cười cười, nhấc ngón tay chỉ binh lính đưa công văn đến. Binh lính lập tức nói:
"Hồi bẩm Mạc Ngao đại nhân, sứ thần Tề quốc đưa công văn đến đồng thời cũng đưa tới mười chiếc xe lớn. Sứ thần nói trong xe chính là hỏa dược. Bởi vì chưa có mệnh lệnh Vương thượng, xe dừng ở biên cảnh Sở quốc, vẫn chưa có vào thành."
Mọi người vừa nghe, quả thực là nhảy cẫng hoan hô. Hỏa dược đã đến, nói rõ Tề quốc rất có thành ý.
Ngô Củ cười nói:
"Các vị thấy sao?"
Vừa mới rồi nhóm sĩ phu nhằm vào Tề quốc dồn dập chắp tay nói:
"Tề Công thâm minh đại nghĩa, quả thật là muốn cùng Sở quốc kết thâm giao."
Ngô Củ nghe bọn họ nói như vậy, cười cười, nói:
"Như vậy, Quả nhân hồi âm chấp nhận thành ý của Tề Công, đa tạ ý tốt của Tề Công. Đất đai liền để Lỗ quốc cắt cho Tề quốc thôi... À, suýt nữa quên mất, còn Khánh Phủ kia cũng thả thôi, đưa trở về, chớ để ở Sở quốc lãng phí lương thực."
Ngô Củ nói như vậy, vài Khanh đại phu bật cười, vội vã chắp tay nói phải.
Chuyện này cứ như vậy giải quyết.
Lỗ quốc muốn ly gián Tề quốc cùng Sở quốc. Nào có biết Tề Hầu hào phóng như vậy, cho Sở quốc rất nhiều hỏa dược, đổi lấy một mảnh đất.
Lỗ quốc vào lúc này muốn đổi ý, đã không còn kịp rồi. Bởi vì Tề quốc cùng Sở quốc đã trao đổi. Nếu hắn đổi ý không cho Tề quốc đất, như vậy Tề quốc cùng Sở quốc nhất định đồng thời phát binh thảo phạt Lỗ quốc.
Lỗ Công tức giận gần chết, mà căn bản hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cùng Tề quốc ký kết điều ước. Vô duyên vô cớ cắt đất cho không.
Ngô Củ tiếp thu hỏa dược xong, cũng làm thả Khánh Phủ về Lỗ quốc.
Khánh Phủ trở lại Lỗ quốc, bị Lỗ Công mắng một trận. Bởi vì Khánh Phủ cùng Ly cơ gây chuyện mất mặt, Lỗ quốc đánh mất một mảnh đất đai phì nhiêu. Lỗ Công tức đến nổ phổi, đem chuyện này quy tội trên đầu Khánh Phủ, muốn đuổi hắn ra khỏi Lỗ thị, giáng thành thứ dân.
Khánh Phủ vừa nghe sợ hãi, vội vã quỳ xuống cầu xin.
"Quân đệ, việc này chính là Sở Vương hại ta. Khánh Phủ có biện pháp khiến Sở quốc chịu không nổi. Xin Quân đệ cho ta một cơ hội."
Lỗ Công sắc mặt hết sức khó coi, nói:
"Biện pháp gì, ngươi hãy nói xem."
Khánh Phủ liền vội vàng nói:
"Quân đệ đã quên sao? Thiên tử đã liên lạc Ba quốc cùng Dung quốc, muốn hai mặt giáp công Sở quốc. Bây giờ Khánh Phủ nguyện ý đi đến Lạc Sư, thuyết phục Thiên tử. Sở Vương mới vừa đăng cơ, trong quá trình chấn chỉnh, lúc này giáp công Sở quốc là tốt không thể tốt nữa... Dân La quốc bây giờ đã bị đem đến Đan Dương xây dựng thành trì. Khoảng cách Đan Dương thành gần Dĩnh thành như vậy, chỉ cần một ít thủ đoạn, Dĩnh thành có thể bị hủy hoại trong một ngày, căn bản không cần chúng ta tự mình động thủ..."
Khánh Phủ rất nhanh đã khởi hành đi tới Lạc Sư, chuẩn bị thuyết phục Thiên tử đi.
Hồ Tề tuy rằng sợ sệt Sở quốc, thế nhưng với Ngô Củ ghi hận trong lòng, cảm thấy việc Ly cơ nhất định là Ngô Củ giở trò. Nghe Khánh Phủ nói, hắn ngay lập tức liền cho người đi liên lạc Ba quốc cùng Dung quốc, sau đó liền lén lút liên lạc người La quốc.
La quốc tại thời điểm Sở Vũ Vương tại vị đã quy thuận. Bất quá quốc quân La quốc đang chạy trốn. Vũ Vương đem người dân La quốc chuyển đến mở rộng Đan Dương thành. Đến thời Sở Văn Vương Hùng Dĩnh, đã dời đô đến Dĩnh thành. Đan Dương thành mặc dù đã không phải thủ đô, thế nhưng Đan Dương thành gần sông lớn, bởi vậy người dân La quốc vẫn đang xây dựng thủy lợi bên cạnh Đan Dương.
Thủy lợi Sở quốc vô cùng dồi dào, sông chảy qua Sở quốc ngoài Dương Tử (Trường Giang) còn có thật nhiều nhánh sông khác. Bởi vậy Sở quố là một trong những quốc gia chú trọng sử dụng sức nước. Ngày trước Yển Thượng, cũng từng muốn làm việc cho Sở quốc, nhưng mà Hùng Dĩnh không biết trọng dụng tài năng của Yển Thượng để xây dựng thuỷ lợi. Trái lại để Yển Thượng đi làm nằm vùng, lãng phí nhân tài một cách vô ích.
Người dân La quốc những năm này luôn luôn ở phụ cận Đan Dương thành. Kỳ thực Đan Dương thành cách đô thành mới Dĩnh thành cũng không quá xa, vẫn là mầm họa.
Ngô Củ muốn đem dân La quốc chuyển đi, dù sao người La quốc ở gần Dĩnh thành, trước sau cũng là mầm họa. Nhưng mà có rất nhiều người phản đối việc đem người La quốc di chuyển đi. Dù sao Đan Dương thành trước là kinh đô Sở quốc, bên trong ở đều là quan to quý nhân, hoặc là thân hào phú thương nhân, căn bản không có nhiều người dân thường. Nếu người La quốc bị chuyển đi, ai xây dựng thủy lợi? Trong lúc nhất thời không tìm được nhiều dân để xây dựng thuỷ lợi.
Chuyện này Ngô Củ trên triều thảo luận hai lần, bất quá đều không có thông qua. Cuối cùng mọi người vẫn cho là ưu tiên việc xây dựng thủy lợi. Sắp tới mùa hè lũ định kỳ, nếu thủy lợi không ổn, e rằng sẽ xuất hiện tai hoạ, bởi vậy việc di chuyển người La quốc chưa thành công.
Ngô Củ luôn cảm thấy mầm họa này sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện này thảo luận hai lần, hai lần không thành công, sau đó lại tới sự việc càng lớn hơn nữa đem sự tình người La quốc lui về sau.
Ba quốc cùng Dung quốc đồng thời gửi chiến thư cho Sở quốc. Chuyện này có thể nói là công lao của Thiên tử.
Ngô Củ lập tức mở thảo luận gấp, văn võ đại thần đều đến Lộ Tẩm cung. Mọi người đều nghe nói Ba quốc cùng Dung quốc truyền đạt chiến thư, lòng ai cũng bàng hoàng.
Ba quốc cùng Dung quốc là những nước kề sát Sở quốc, cũng khá là mạnh mẽ. Ba quốc ở mặt tây nam, mà Dung quốc phía tây bắc Sở quốc. Hai quốc gia này địa bàn không hề lớn, thế nhưng dũng mãnh thiện chiến.
Thời điểm Vũ Vương tại vị đã từng nếm trải thất bại trước hai quốc gia này, chớ nói chi là bây giờ.
Nhóm Khanh đại phu dồn dập chắp tay nói:
"Bây giờ Sở quốc mới vừa trải qua chiến loạn, binh lực không đủ, căn bản là không có cách giao chiến đồng thời Ba quốc cùng Dung quốc. Vương thượng, hai quốc gia này hiển nhiên đến có chuẩn bị, một trận chúng ta cũng không thể đánh a!"
"Đúng đó Vương thượng, đặc biệt là hiện tại trong triều còn chưa có Lệnh Doãn cùng Tư Mã, chia năm sẻ bảy, làm sao có thể nghênh chiến?"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Người Đấu gia nghe đến đó, lập tức chắp tay nói:
"Xin Vương thượng trước tiên phong Lệnh Doãn cùng Tư Mã."
Ngô Củ vừa nghe, liền biết người Đấu gia còn chưa quên vị trí Lệnh Doãn cùng Tư Mã. Vì để tránh cho Đấu thị chuyên quyền, Ngô Củ lúc này căn bản không có thể lập Lệnh Doãn cùng Tư Mã.
Tất cả mọi người bắt đầu dồn dập ủng hộ. Bành Trọng Sảng nghe đến đó, chắp tay nói:
"Chư vị Khanh đại phu, Ba quốc cùng Dung quốc đã muốn đánh đến cửa nhà, lẽ nào lúc này không phải nên thảo luận làm sao xuất binh, ai làm tướng quân đối phó với địch sao? Coi như bây giờ vội vàng lập Lệnh Doãn cùng Tư Mã, lẽ nào Lệnh Doãn cùng Tư Mã tự mình đi đối phó với địch?"
Lời của hắn là lời nói thật, như một quyền đánh trên mặt mấy người vừa nói. Nhưng mà người Đấu gia nhân cơ hội tranh quyền làm sao chịu đồng ý lối nói của hắn?
Một Khanh đại phu nói:
"Bành đại phu lời ấy sai rồi. Bành đại phu mới vừa đến quan trường liền là Nhạc Doãn, hiểu được đại sự quốc gia sao? Không cần nói chuyện là tốt nhất, để tránh khỏi làm trò cười cho mọi người!"
Ngô Củ nghe bọn họ thảo luận cũng liền thôi, bây giờ lại trở thành trào phúng, sắc mặt hết sức khó coi. Phàn Sùng vừa nhìn, lập tức minh bạch tâm tư Ngô Củ, chắp tay nói:
"Bây giờ đối đầu kẻ địch mạnh, Khanh đại phu Sở quốc trước mặt Vương thượng chỉ trí lẫn nhau, nghi kị lẫn nhau, làm sao có thể đối mặt liệt tổ liệt tông Sở quốc? HunhHn786 Các vị Khanh đại phu, nghe Sùng một lời, Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên đến có chuẩn bị, bây giờ trước thương nghị kế sách đối địch mới phải."
Phàn Sùng nói như vậy, Đấu Kỳ không nói lời nào, liền đứng ở một bên, tựa hồ không nghĩ ra lực. Người Đấu gia liền nói:
"Vậy Phàn đại nhân có kế sách gì đối phó với địch?"
Ngô Củ sắc mặt hết sức khó coi, nhìn bọn họ đấu đến đấu đi, cuối cùng cũng không có kế sách đối phó với địch. Ngô Củ rất phiền chán, không nói tiếng nào trực tiếp đứng lên đi vào bên trong điện. Mọi người vừa thấy trợn tròn mắt, chỉ sợ là Vương thượng đã nổi giận.
Nhóm Khanh đại phu đứng ở Lộ Tẩm cung nửa canh giờ, cuối cùng Tử Thanh mới đi ra nói Vương thượng thân thể không khỏe, mời các vị Khanh đại phu tan triều.
Điều này hiển nhiên là ra uy. Mọi người cứ như vậy đứng nửa canh giờ, cuối cùng bị Ngô Củ nói một câu đuổi đi.
Mọi người tan triều, dồn dập đi đến Chính Sự Đường làm việc. Người Đấu gia tụ tập cùng nhau, một vãn bối trong Đấu gia nói:
"Mạc Ngao đại nhân, ngài rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vừa mới rồi vì sao ngài không nói câu nào, bọn tiểu bối cũng không biết như thế nào cho phải."
Đấu Kỳ nghe những người kia hỏi mình, có chút cao thâm khó dò nhắm mắt lại, nói:
"Các ngươi không nhìn ra? Tân Vương kiêu ngạo không nhỏ, tất nhiên là cảm thấy Đấu gia chúng ta thế lực quá lớn. Chần chừ không chọn Lệnh Doãn cùng Tư Mã, là muốn chèn ép Đấu gia chúng ta. Ta nói lời nào, Vương thượng e rằng lại càng không thích."
Mọi người vừa nghe, dồn dập nói:
"Có biện pháp gì? Ai bảo thiên hạ Sở quốc đều là Đấu thị chúng ta nắm giữ? Đấu thị chúng ta thế lực lớn. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Sở quốc, còn có ai trung tâm hơn so với chúng ta? Có năng lực hơn chúng ta? Lệnh Doãn cùng Tư Mã, không phải dành cho người có năng lực, lẽ nào để đứa bé miệng còn hôi sữa tới làm?"
Hắn vừa nói như thế, vài người Đấu thị bắt đầu cười ha hả. Đấu Kỳ nghe bọn họ nói quá mức, tuy rằng bọn họ nói đều là lời trong lòng Đấu Kỳ, thế nhưng e sợ người khác nghe được sẽ xuyên tạc sự thật. Hắn vừa định nói bọn họ dừng, kết quả là nghe một giọng nói chen vào.
"Các vị Đấu đại phu lời ấy sai rồi."
Mọi người vừa quay đầu lại. Thì ra là tên ngốc. Bọn họ vừa đi vừa nói, lời này bị Bành Trọng Sảng nghe được.
Bành Trọng Sảng đi tới, chắp tay nói
"Đấu đại phu nói như thế, chính là đối với Vương thượng bất kính. Còn nữa, thiên hạ Sở quốc cũng không hoàn toàn là công lao Đấu thị. Phóng tầm mắt nhìn, Sở quốc ta..."
Hắn nói còn chưa hết, người Đấu gia không thích nghe, đẩy Bành Trọng Sảng một cái. Bành Trọng Sảng không có võ nghệ, là con mọt sách, bị đẩy một cái lùi lại mấy bước, không có phòng bị, suýt nữa té. Không nghĩ tới phía sau có người, một người ngăn chặn Bành Trọng Sảng khỏi ngã sấp xuống, là Phàn Sùng.
Phàn Sùng cau mày. Hắn vốn là tiểu đội trưởng trong cung, bởi vậy võ nghệ không kém. Tuy rằng vóc người cũng không cao lớn, có chút gầy, thế nhưng đỡ người thân hình cao lớn Bành Trọng Sảng hoàn toàn là vững chắc.
Phàn Sùng cau mày nói:
"Các vị Khanh đại phu, bây giờ đối đầu kẻ địch mạnh, các vị Khanh đại phu lại ở đây đánh người mình. Việc này nếu truyền ra, mặt mũi Đấu gia cũng khó nhìn?"
Người Đấu gia nhìn thấy Phàn Sùng không thuận mắt. Dù sao bọn họ cảm thấy Phàn Sùng trước kia là theo phe Bành gia, ít nhất là làm việc cho Bành gia. Phàn Sùng lại làm mật thám đạp đổ Bảo Thân. Bởi vậy người Đấu gia xem thường Phàn Sùng nham hiểm tàn nhẫn.
Có người chỉ vào Phàn Sùng nói:
"Ngươi tính là thứ gì? Còn dám cùng với Đấu gia chúng ta nói người mình? Đừng tự dát vàng lên mặt! Chỉ vì Vương thượng sủng tín ngươi, ngươi liền đắc ý? Nói không chừng Vương thượng sủng tín ngươi, là coi trọng cái mông của ngươi..."
Những người kia nói chuyện vô cùng khó nghe, Đấu Kỳ nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
"Im miệng! Không có quy tắc, là tác phong Đấu gia sao?"
Đấu Kỳ đột nhiên lên tiếng, người Đấu gia vừa nghe, nhất thời liền ủ rũ. Rất nhiều người thật ra là dựa vào thế lực Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ mà ỷ thế hiếp người. Nhưng mà Đấu Kỳ làm danh sĩ, vẫn muốn mặt mũi của chính mình, tất nhiên không thể khoan dung người khác làm hư hỏng danh tiếng Đấu gia.
Đấu Kỳ sắc mặt không dễ nhìn, dứt lời liền phất tay áo đi.
Bành Trọng Sảng vốn muốn cùng bọn họ lý luận một phen, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Phàn Sùng thấy người Đấu gia đi rồi, cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, quay người cũng muốn đi.
Bành Trọng Sảng vội vã ngăn cản hắn, nói:
"Phàn đại phu, chờ một chút. Cảm tạ Phàn đại phu mới vừa ra tay giúp đỡ."
Phàn Sùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng rõ ràng là con mọt sách, vóc người lại cao to, tướng mạo cũng anh tuấn, có một loại cảm giác ở trên cao nhìn xuống.
Phàn Sùng nhíu mày nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ nói cảm tạ?"
Bành Trọng Sảng có chút ngượng ngùng, nói:
"Phàn đại phu giúp Trọng Sảng giải vây. Trọng Sảng cũng không phải không biết phân biệt, đương nhiên phải cảm tạ Phàn đại phu."
Phàn Sùng nói:
"Ngươi là tên ngốc, cũng không biết Vương thượng nhìn trúng ngươi chỗ nào. Nếu ngươi ở đây cứ không rõ đầu đuôi, e rằng chết như thế nào cũng không biết. Ngày nào đó bị người Đấu gia vặn rơi mất đầu cũng không chừng."
Bành Trọng Sảng tựa hồ cảm thấy không thích hợp, nói:
"Phàn đại nhân nói lời ấy không đúng. Người Đấu gia tuy rằng thực lực lớn, thế nhưng Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ đều là nguyên lão, tất nhiên sẽ không làm loại việc thấp hèn này."
Phàn Sùng vừa nghe, bắt đầu cười ha hả, nói:
"Ngươi nói tốt Đấu gia như vậy, Đấu gia cũng sẽ không thích miệng thối của ngươi. Còn nữa, ngươi cũng thấy đấy, Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ là danh sĩ, nhưng người Đấu gia không phải ai cũng như vậy, chẳng phải đều là danh sĩ. Ngươi vẫn là tự mình cẩn thận đi."
Phàn Sùng nói xong phải đi. Bành Trọng Sảng vội vàng nhảy tới trước một bước, vẫn cứ ngăn Phàn Sùng, tựa hồ có lời muốn nói. Hắn ấp úng, có chút kỳ quái. Phan Sùng nhíu mày nói:
"Muốn nói liền nói, không nói mời Bành đại nhân nhường đường. Ta muốn đi Chính Sự Đường."
Bành Trọng Sảng lúc này mới nói:
"Vừa mới rồi người Đấu gia nói Trọng Sảng không quá có để ý... Trọng Sảng muốn hỏi Phàn đại phu. Phàn đại phu cùng Vương thượng, thật... thật sự là loại quan hệ đó?"
Phàn Sùng sửng sốt một chút, lập tức mới hiểu được Bành Trọng Sảng nói gì. Thì ra vừa mới rồi người Đấu gia nói lời nói thô tục đó. Phàn Sùng nhịn không được lườm một cái, đạp Bành Trọng Sảng một cái, nói:
"Bành đại phu có thời gian hỏi những thứ này, còn không bằng đi làm chính sự."
Bành Trọng Sảng bị hắn đạp một cước, cúi đầu nhìn áo choàng dính vết chân, có chút ngây ra, liền nhìn Phàn Sùng đã đi xa.
Ngô Củ nghỉ ngơi tại tiểu tẩm cung, một lát sau, Phàn Sùng liền tới yết kiến. Ngô Củ cho hắn tiến vào. Phàn Sùng đem chuyện vừa mới gặp phải người Đấu gia bắt nạt Bành Trọng Sảng nói một lần. Ngô Củ nghe chỉ là híp mắt. Phan Sùng nói:
"Vương thượng, chuyện Ba quốc cùng Dung quốc đến cùng phải làm như thế nào? Ngài nói Đấu Kỳ là ý kiến gì? Vừa mới trên triều, Đấu Kỳ căn bản không có lên tiếng."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Còn có thể là ý kiến gì? Lần này Đấu Kỳ không đếm xỉa đến, hoàn toàn im lặng. Không phải là muốn ra uy với Quả nhân?"
Ngô Củ chậm rãi từ xuống giường, đi đến bên bàn, mở tay áo bào màu đen ngồi xuống. Nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Ngô Củ híp mắt cười nói:
"Đấu Kỳ cảm thấy Quả nhân là đứa trẻ chưa dứt sữa. Ba quốc cùng Dung quốc lần này thế tới hung hăng, Đấu Kỳ muốn mọi người biết không có Đấu gia, thiên hạ Sở quốc căn bản không phải của Quả nhân."
Phàn Sùng không lên tiếng, Ngô Củ còn nói:
"Đấu Kỳ muốn dùng chuyện lần này cho Quả nhân một bài học. Đợi đến Quả nhân đi cầu xin hắn, Đấu gia mới sẽ ra tay."
Phàn Sùng cau mày nói:
"Chuyện này... phải như thế nào cho phải?"
Ngô Củ cười liếc mắt nhìn Phàn Sùng, nói:
"Phàn Sùng, ngươi từng nắm binh, mặc dù chỉ là đội thị vệ trong cung. Quả nhân nếu phong ngươi là Tư Mã, ngươi có dám làm hay không."
Phàn Sùng trong lúc nhất thời bị vui sướng làm đầu óc choáng váng.
Tư Mã?
Tư Mã là chức vị quan trọng thứ 2 ở Sở quốc, hơn nữa còn là nắm binh quyền. Phải biết rằng không chỉ là tại Sở quốc, quốc gia nào Tư Mã cũng quan trọng. Phàn Sùng bây giờ chỉ là quan khuyên can. Mặc dù là Thượng đại phu, nhưng căn bản không có thực quyền trong tay, chức vị bị người khác chán ghét. Bởi vì là quan khuyên can luôn kể tội người khác, hơn nữa còn không có thực quyền, có phải là chọc người chán ghét? Ai cũng muốn giẫm đạp hắn.
Phàn Sùng vừa nghe, suýt nữa kinh hỉ quá mức, vội vã quỳ trên mặt đất, nói:
"Phàn Sùng tạ ơn ân điển Vương thượng nâng đỡ!"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đừng vội tạ ơn. Quả nhân trước tiên phải biết ngươi có dám làm chức vị Tư Mã hay không? Bây giờ Đấu gia như hổ rình mồi, ngươi không thể nào không biết? Bành Trọng Sảng chỉ là nói vài câu, mà ngươi lại muốn cướp thứ Đấu gia muốn. Ngươi ngồi ở vị trí Tư Mã, người Đấu gia có thể sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Phàn Sùng vừa nghe, lập tức dập đầu lạy nói:
"Phàn Sùng chỉ biết phân ưu, tận trung với Vương thượng, không sợ quyền thế Đấu gia. Nếu như có thể phân ưu cho Vương thượng, Phàn Sùng nguyện máu chảy đầu rơi!"
Ngô Củ nghe liền nở nụ cười, nói:
"Tốt, Tư Mã xin đứng lên đi."
Phàn Sùng nghe Ngô Củ gọi như vậy càng cảm thấy vui sướng xông lên đỉnh đầu, có chút chóng mặt. Phải biết rằng hắn chỉ là một tiểu đội trưởng nho nhỏ, bởi vì đứng đúng đội ngũ biến thành đại thần khuyên can, đã là quan nhất phẩm Thượng đại phu. Bây giờ lại thăng chức trở thành Tư Mã quản lý binh quyền Sở quốc, Phan Sùng làm sao có thể không cao hứng, đây có thể nói là một bước lên mây HunhHn786.
Ngô Củ cười nói:
"Phan Sùng, ngươi nhớ kỹ. Chỉ cần có Quả nhân một ngày, ngươi tất nhiên quyền quý một ngày. Ngươi trung thành tuyệt đối, có thể đổi lấy cơm ngon áo đẹp, được cả danh và lợi. Quả nhân không quản ngươi mục đích là gì, chỉ cần ngươi trung thành với Quả nhân, vậy liền đủ rồi. Ngươi là người thông minh, chắc chắn hiểu được."
Phàn Sùng vừa nghe, vui sướng đồng thời đột nhiên cảm giác phía sau lưng phát lạnh. Có một cảm giác lạnh thấu xương bao phủ sau lưng, Phàn Sùng liền vội vàng nói:
"Vâng, Sùng nhất định trung thành tuyệt đối, vì Vương thượng cống hiến!"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Một chốc Quả nhân liền chiêu cáo thiên hạ, phong ngươi làm Tư Mã Sở quốc. Hôm nay là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Phàn Sùng, trận chiến Ba quốc cùng Dung quốc bắt buộc phải làm, Quả nhân liền xem Tư Mã đánh thế nào."
Phàn Sùng gật đầu, chắp tay nói:
"Vâng, Phàn Sùng nhất định không làm hổ thẹn Vương thượng!"
Ngô Củ phất phất tay, liền để Phàn Sùng rời đi. Rất nhanh chiếu chỉ liền tới Chính Sự Đường. Tự nhân ở trước mặt mọi người tuyên đọc chiếu chỉ, Sở Vương phong Phàn Sùng làm Tư Mã.
Mọi vừa nghe, nhất thời ồ lên một mảnh, đặc biệt là người Đấu gia. Mọi người đều biết Phàn Sùng bây giờ được sủng ái, cũng không biết đến mức như vậy, vượt qua người Đấu gia trực tiếp thành Tư Mã.
Đấu Kỳ là Mạc Ngao, cấp bậc dưới Tư Mã. Sở quốc vốn chưa có Lệnh Doãn cùng Tư Mã, Mạc Ngao chính là quan chức cao nhất trong triều. Bây giờ đột nhiên lập Tư Mã, Đấu Kỳ bị người đè ép, Đấu gia dồn dập ồn ào, tất nhiên không phục Phàn Sùng.
Phàn Sùng cũng mới hai mươi mấy tuổi, ở trong mắt bọn họ là đứa trẻ chưa cai sữa. Hắn còn trẻ như vậy, không nói kinh nghiệm quan trường, đột nhiên biến thành Tư Mã cao cao tại thượng, tay cầm binh quyền, ai có thể phục?
Người Đấu gia không phục, âm thầm tìm Đấu Kỳ. Đấu Kỳ trong lòng cũng không thoải mái, nhưng bởi vì Đấu gia là trung tâm, không thể cùng Sở Vương đối nghịch, bởi vậy chỉ là cười cười, nói:
"Năng lực Đấu thị mọi người rõ như ban ngày, tân Vương mới tới cái gì cũng không hiểu, liền để hắn cân nhắc đi. Thời điểm Ba quốc cùng Dung quốc thật đánh tới, đứa trẻ kia cũng phải biết lợi hại, sẽ hướng chúng ta cầu xin."
Đấu Kỳ nói như vậy, mọi người cũng chỉ đành nghe lời. Không biết kỳ thực Ngô Củ đã thăm dò rõ ràng tánh khí Đấu Kỳ. Ngô Củ sớm biết Đấu Kỳ muốn ra uy, lần này đương nhiên phải phân cao thấp đến cùng, xem rốt cục là ai thua ai thắng.
Ba quốc cùng Dung quốc theo xúi giục của Thiên tử, hạ chiến thư. Ngô Củ lại không thèm để ý, còn lập Phàn Sùng là Tư Mã, để cho hắn điều phối binh quyền là vì sao?
Tất nhiên là vì nắm chắc lá bài tẩy.
Lá bài tẩy thứ nhất là hỏa dược. Tề Hầu đưa tới hỏa dược, tuy rằng không phải quá nhiều, thế nhưng đủ đánh một trận chiến. Chỉ cần bọn họ có thể ra đòn chớp nhoáng khiến Ba quốc cùng Dung quốc thấy kinh sợ, khiến cho bọn họ biết khó mà lui.
Lá bài tẩy thứ hai càng đơn giản, đó chính là Tề quốc. Sau khi tiếp nhận chiến thư của Ba quốc cùng Dung quốc không bao lâu, Tề quốc liền phái sứ thần tới. Tề Hầu đã biết được Ba quốc cùng Dung quốc là do Thiên tử Hồ Tề bày mưu đặt kế. Tề Hầu lo lắng Ngô Củ mới vừa đăng cơ, bên trong triều đình Sở quốc rắc rối, không chỗ tốt, bởi vậy phái binh viện trợ. Lúc này binh mã Tề quốc đang tới Sở quốc.
Ngô Củ đối với cái này vốn không quá tán thành. Dù sao phát binh lao sư động chúng, hơn nữa đây là sự tình của Sở quốc sao Tề quốc phải bỏ tiền bỏ sức. Thế nhưng không ngăn được Tề Hầu, Tề Hầu đã lệnh Tào Quế lên đường.
Vì hai lá bài tẩy này, Ngô Củ căn bản không sợ sệt Ba quốc cùng Dung quốc. Hơn nữa còn có thể thừa cơ hội này nâng cao uy tín.
Ba quốc cùng Dung quốc sắp phát binh đánh tới. Phàn Sùng mới nhậm chức, động tác phi thường ác liệt, hoàn toàn không để Ngô Củ thất vọng. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã chỉnh đốn xong binh mã Sở quốc. Vì Phàn Sùng trước đây có một ít kinh nghiệm nắm binh, tuy rằng cũng không phải ra trận giết địch, mà là bảo vệ Vương cung, bất quá cũng vô cùng hữu dụng.
Phàn Sùng bắt đầu điều binh khiển tướng, tất cả chuẩn bị cũng ổn thỏa. Đem binh mã tăng mạnh ở tây nam tây bắc, phái binh tiếp viện, đã bày ra thế trận.
Ngày hôm đó Ngô Củ như thường lệ đến Lộ Tẩm cung vào triều sớm. Phàn Sùng trên triều báo cáo một chút công tác chuẩn bị gần đây. Ba quốc cùng Dung quốc tuy rằng hạ chiến thư, thế nhưng kỳ thực vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng, chỉ là trước tiên dọa Sở quốc. Bởi vậy bọn họ vẫn chưa có chính thức phát binh, mà Phàn Sùng đã hoàn toàn có đối sách.
Trên triều hắn liệt kê chi tiết, nói năng mạch lạc rõ ràng.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Phàn Sùng là người không lộ ra ngoài. Trước đây Sở Vương sủng tín Phàn Sùng, mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao Phàn Sùng là muốn mặt mũi không mặt mũi, cũng không nói lời nói dễ nghe, không biết tân Vương vì sao sủng tín hắn. Mà bây giờ mọi người đều biết, Phan Sùng thủ đoạn lợi hại như vậy.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Phan Sùng chưa kịp đắc ý, liền thấy Bành Trọng Sảng đi ra. Hắn vừa ra tới, Phan Sùng nhất thời đau đầu, không biết Bành Trọng Sảng muốn nói cái gì không đúng lúc.
Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:
"Vương thượng, Trọng Sảng cảm thấy cách bày binh của Tư Mã có chút không thích hợp."
Phàn Sùng vừa nghe, càng là đau đầu Bành Trọng Sảng này không biết muốn cái quỷ gì. Trước hắn còn giải vây cho Bành Trọng Sản, Bành Trọng Sảng cũng không biết cảm ơn, lúc này còn đến phá.
Ngô Củ không có ngăn cản hắn, nói:
"Bành khanh mời nói."
Bành Trọng Sảng ngược lại là cung cung kính kính, nói:
"Vương thượng, Ba quốc cùng Dung quốc vội vã hạ chiến thư, lại chậm chạp không động, Trọng Sảng e sợ trong đó có trò lừa gạt."
Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ nhíu nhíu mày, kỳ thực cũng nghĩ như vậy. Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên không có làm bất kỳ chuẩn bị gì, liền không lo lắng hạ chiến thư. Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, người nước Sở đã đem binh mã điều phối chờ nghênh chiến. Vậy mà lúc này Ba quốc cùng Dung quốc lại vẫn cứ không có động tĩnh, Ngô Củ cũng vô cùng hoài nghi.
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Vương thượng, nếu như Trọng Sảng là người Ba quốc cùng Dung quốc, vội vã hạ chiến thư, lại chậm chạp bất động, kỳ thực chỉ có một nguyên nhân, hơn nữa quá rõ ràng."
Bành Trọng Sảng là người vô cùng tài hoa, lại bị người xem thành ngu dại. Bây giờ hắn nói thẳng như vậy, nhóm Khanh đại phu không rõ ràng, rõ ràng chính là bị làm nhục.
Nhóm Khanh đại phu dồn dập nói:
"Rõ ràng cái gì. Bành đại phu chỉ giáo a."
Bành Trọng Sảng không nhanh không chậm nói:
"Ba quốc cùng Dung quốc hạ chiến thư, hiển nhiên chỉ là giả tạo. Mục đích của bọn họ cũng không phải là phát binh, mà là yểm trợ cho chuyện khác."
Bành Trọng Sảng vừa nói như thế, mọi người bắt đầu bàn luận, tựa hồ cảm thấy có đạo lý. Ngô Củ cau mày nói:
"Dựa theo Bành khanh, Ba quốc cùng Dung quốc đang yểm trợ cái gì?"
Bành Trọng Sảng nói:
"Vương thượng lẽ nào quên mất người La? Nếu như Trọng Sảng muốn giả tạo tấn công, nhất định sẽ cùng người La hợp tác. Người La bây giờ ở phụ cận Đan Dương thành, nếu có Ba quốc cùng Dung quốc yểm trợ, chỉ cần động chút tay chân, tỷ như hủy hoại đê đập, thay đổi dòng chảy nhánh sông. Đã như thế, nước sông thuận chảy xuống vùng bên cạnh như Dĩnh thành, chẳng phải là lập tức Dĩnh thành bị nước nhấn chìm? Thời điểm đó người La lại phát binh đánh tới, binh lực Sở quốc đều tại tây bắc tây nam, làm sao tự cứu?"
Hắn vừa nói, mọi người lập tức ồn ào lên. Phàn Sùng sắc mặt cũng trong nháy mắt tái nhợt. Hắn lắc lắc đầu, nghĩ thầm Bành Trọng Sảng có sách lược thực sự lợi hại.
Phải biết ở thời đại này, còn chưa có nhiều mưu kế. Cái gì giương đông kích tây, rút củi dưới đáy nồi này nọ đều quá âm hiểm giả dối, căn bản không thích hợp với lễ nghĩa.
Có lẽ cùng Phàn Sùng nghĩ giống nhau, nhóm Khanh đại phu tuy rằng cảm thấy có đạo lý, thế nhưng đều dồn dập lắc đầu. Bọn họ cảm thấy Ba quốc cùng Dung quốc hẳn là sẽ không làm như thế.
Ngay tại lúc mọi người lừa mình dối người, thình lình nghe tiếng bước chân dồn dập. Một người lính thở hồng hộc chạy vào, ngã quỳ trên mặt đất, hô to:
"Báo!!! Vương thượng, văn kiện khẩn cấp!! Đan Dương thành, di dân La quốc tạo phản!! Bọn họ phá hủy đê nhánh sông, nước thuận dòng chảy xuống, đã tràn ngập ngoại thành Đan Dương. Bây giờ là mùa lũ định kỳ, Đan Dương thành mấy ngày liền trời mưa, thế nước không thể khống chế, lập tức sắp tràn đến Dĩnh rồi!"
Mọi người vừa nghe đều kinh hoàng.
"Ôi!!!"
Mọi người đều khiếp sợ nhìn Bành Trọng Sảng, không nghĩ tới tất cả đều bị Bành Trọng Sảng nói đúng.
Còn chưa có ai phản ứng, liền có binh lính thứ hai xông tới. Bên ngoài đột nhiên mưa to, trên người binh lính đều ướt hết. Hắn quỳ trên mặt đất nước còn chảy tí tách, gấp gáp nói:
"Vương thượng! Đan Dương thành cấp báo!! Quốc quân La quốc Vạn Thông đột nhiên xuất hiện, đã lãnh đạo người La chiếm Đan Dương thành. Người trông coi Đan Dương thành bị giết, đầu lâu liền treo ở cửa thành. Vạn Thông tuyên bố muốn đánh vào Dĩnh thành!"
Lời của binh lính vừa ra, mọi người càng là hít vào một ngụm khí lạnh. Đấu Kỳ trong nháy mắt muốn ngất, ngã ở trên mặt đất. Sĩ phu bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Đấu Kỳ.
Đấu Kỳ không nghĩ tới, chỉ là cùng Vương thượng đấu khí, kết quả vào lúc này người La đánh tới. Người La chiếm Đan Dương thành, còn cho nước tràn tới đây. Thời điểm đó Dĩnh thành chắc là phải bị ngập lụt. Tuy rằng kinh đô không đến nỗi bị chìm, thế nhưng vùng ngoại thành sẽ bị hủy hoại, còn có đồng ruộng bên cạnh.
Người La nhân cơ hội tạo phản. Đan Dương thành chính là cố đô Sở quốc. Tuy rằng bây giờ đã không phải là kinh đô, nhưng quan to quý nhân, phú thân hào kiệt ở đó rất nhiều. Đã như thế, người La tùy tiện cướp mấy nhà giàu là có thể mở rộng quân bị. Thời điểm đó lại đánh đến Dĩnh thành, nhiều nhất là thời gian nửa tháng.
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời căng thẳng. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Tề Hầu tuy rằng đã sớm phát binh, thế nhưng đại quân Tề quốc đến chỉ có thể ngăn cản Ba quốc cùng Dung quốc, tuyệt đối không kịp giúp Dĩnh thành ngăn người La từ Đan Dương đến.
Người La nếu dốc toàn lực tới, chỉ cần mấy ngày. Nước xa không cứu được lửa gần, muốn binh mã của Tề Hầu hỗ trợ, nhất định là không thể nào.
Vào lúc này có người nói:
"Đúng rồi! Đúng rồi! Hỏa dược. Vương thượng nhanh lấy ra hỏa dược là có thể đối phó người La."
Ngô Củ nheo mắt. Không phải không nghĩ tới, thế nhưng tuyệt đối không thể dùng.
Bành Trọng Sảng cũng lập tức nói:
"Vị đại phu này nói không có lý. Nếu dùng hỏa dược đối phó Ba quốc cùng Dung quốc, Trọng Sảng không lời nào để nói. Đó là chiến trường, vốn nên cống hiến. Bây giờ người La tại Đan Dương thành, nếu Vương thượng dùng hỏa dược đối phó người La, chẳng phải là Đan Dương thành cũng bị nổ? Thời điểm đó bách tính cũng bị ảnh hưởng, Vương thượng mất đi dân tâm, cái được không đủ bù đắp cái mất."
Có người hô to:
"Vậy phải như thế nào!?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ cũng rối rắm, bất quá rất bình tĩnh nói:
"Phàn Sùng, bây giờ Dĩnh thành còn bao nhiêu binh mã, người La tập hợp có bao nhiêu binh mã. Ngươi đi điều tra kỹ, sau đó trở về phục mệnh."
Phàn Sùng sắc mặt trắng bệch, lập tức nói:
"Dạ!"
Phàn Sùng lập tức lùi ra, nhanh chân đi ra khỏi Lộ Tẩm cung thăm dò. Bởi vì chuyện này không thể định, Ngô Củ chỉ là trấn an triều thần, lập tức liền lệnh bãi triều.
Phàn Sùng lui ra Lộ Tẩm cung, một đường chạy như bay, căn bản không quản lễ nghĩa. Nhanh chóng chạy về Chính Sự Đường, hắn điều khiển người bộ Tư Mã đi thống kê trong thành còn bao nhiêu binh mã.
Phàn Sùng đi đến bộ Tư Mã. Trong bộ Tư Mã cũng nhận được tin cấp báo từ Đan Dương thành, đang thương nghị đối sách. Phàn Sùng cho người tỉ mỉ kiểm tra, tổng cộng gộp lại có thể bảo vệ thành là hơn 20 ngàn binh.
Phàn Sùng nghe con số này, hơi thở phào nhẹ nhõm. Hơn 20 ngàn binh, con số này tuyệt không nhỏ. Người La tuy rằng chiếm Đan Dương thành, ý đồ nhấn chìm Dĩnh thành, nhưng mà di dân không nhiều, coi như Vạn Thông tự mình nắm giữ ấn soái, cũng tuyệt đối không có nhiều hơn 20 ngàn người.
Phàn Sùng hơi thả lỏng một chút, nhanh chóng cho người đi tra xét tình huống Đan Dương thành, xem người La đến cùng có bao nhiêu binh mã.
Nửa ngày tin tức liền truyền tới, cơ bản người La chỉ có hơn 10 ngàn người. Phàn Sùng càng là thở phào nhẹ nhõm. Hắn lệnh người đi triệu Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn tiến cung, tự mình đi gặp mặt Sở Vương.
Phàn Sùng đi đến cửa tiểu tẩm cung. Ngô Củ đang triệu kiến Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng mặc dù là văn nhân, lại am hiểu sâu sắc đạo lý đánh trận, đang cùng Ngô Củ đồng thời phân tích Đan Dương thành cùng Dĩnh thành, chuẩn bị làm các loại phòng bị.
Phàn Sùng vội vã tiến vào hành lễ, nói:
"Vương thượng."
Ngô Củ phất tay nói:
"Đừng nói lòng vòng, tình huống như thế nào?"
Phàn Sùng lập tức nói:
"Vương thượng, người La ở Đan Dương thành ước chừng 10 ngàn binh. Trong 10 ngàn binh mã có không ít là di dân, cũng không phải La binh. Mà Dĩnh thành có thể điều phối các loại tinh binh, bao gồm binh lính thủ thành cùng thị vệ các vòng Vương cung, tổng cộng hơn 20 ngàn người, đủ chống lại người La tiến công. Coi như Ba quốc cùng Dung quốc lúc này tiến công Sở quốc, cũng nhất định có thể chống lại, xin Vương thượng yên tâm."
Ngô Củ gật gật đầu, Phàn Sùng còn nói:
"Phàn Sùng tự chủ trương, đã lệnh Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn tiến cung gặp mặt Vương thượng cùng thương nghị bảo vệ Dĩnh thành."
Ngô Củ nói:
"Tốt, Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn đến liền trực tiếp tiến vào."
Bọn họ đang nói, đã thấy Bành Trọng Sảng cau mày. Hắn cau mày, Ngô Củ cùng Phàn Sùng đều sợ hãi. Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Bành khanh có nghĩ tới điều gì?"
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Chỉ là suy đoán. Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên đến có chuẩn bị, còn liên hiệp người La tạo phản, có thể nói là khí thế hùng hổ. Mà bây giờ người La thế hung mãnh, cũng chỉ có 10 ngàn người, còn là di dân già yếu, chuyện này... vô cùng không hợp lý. Nếu thật sự là như thế, người La tại sao lại có sức lực lớn như vậy, ngay cả Vạn Thông lưu vong ở bên ngoài cũng chạy tới tìm cái chết chứ?"
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Bành khanh ý là..."
Bành Trọng Sảng nói:
"E sợ người La còn có hậu chiêu."
Hắn nói xong, Phàn Sùng kinh hồn bạt vía.
Bành Trọng Sảng vừa nói dứt liền nghe có người tới. Là Tử Thanh từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói:
"Vương thượng, có cấp báo."
Hắn nói, phía sau là một người lính. Binh sĩ kia một thân khôi giáp, tiến vào quỳ xuống vội vàng nói:
"Vương thượng, việc lớn không tốt, Hoàn liệt Doãn ngã bệnh!"
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Làm sao đột nhiên bị bệnh?"
Người binh sĩ kia nói:
"Chẳng biết vì sao, sáng hôm nay đột nhiên bị thổ tả, bị bệnh liệt giường, dậy không nổi, căn bản là không có cách tiến cung."
Hắn đang nói, liền có binh lính vội vã tiến vào. Ngô Củ không cần hắn nói chuyện, lập tức biết có việc đến.
Liền nghe người binh sĩ kia nói:
"Vương thượng, Môn Doãn... sáng nay bệnh qua đời..."
Ngô Củ vừa nghe, càng là kinh ngạc. Hai vị trí đầu não canh giữ Dĩnh thành, một canh giữ cửa thành, một bảo vệ các vòng quanh Vương cung. Người bệnh nặng liệt giường, không thể vào cung, người bệnh qua đời?
Ngô Củ cau mày, nói:
"Môn Doãn vì sao đột nhiên bệnh chết?"
Người binh sĩ kia nói:
"Ti chức cũng không rõ. Môn Doãn trước đó vài ngày còn rất khỏe, đêm hôm qua đột nhiên không khỏe, sáng sớm không có tin tức. Vừa mới rồi Phàn đại phu tìm Môn Doãn, lúc này mới truyền đến tin tức nói Môn Doãn đã qua đời, là vào sáng nay."
Phàn Sùng vừa nghe, nhất thời lòng lạnh xuống. Chuyện này quá đột ngột, người bệnh thổ tả, người trực tiếp chết, lời Bành Trọng Sảng nói tựa hồ ứng nghiệm. Ba quốc Dung quốc không có sợ hãi, người La chắc chắn sẽ không đánh mà không chuẩn bị. Bây giờ không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn đột nhiên đều xảy ra chuyện.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Đi, theo Quả nhân đi xem xem."
Ngô Củ lập tức đứng lên, lệnh binh lính dẫn đường, chuẩn bị tự mình đi gặp Hoàn liệt Doãn bệnh nặng.
Đường Vu am hiểu y thuật, nhanh chóng đi theo Ngô Củ. Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng cũng đi cùng. Mọi người ra khỏi cung lên ngựa, chạy tới phủ của Hoàn liệt Doãn.
"Ly cơ là ái thiếp Vương huynh yêu nhất trên đời, Quả nhân không đành lòng xử chết ngươi. Bây giờ ngươi tội quá nặng, để ngươi đi trông coi mộ Vương huynh đã là hết lòng. Ngươi tự mình lo lấy... Mang đi."
Ngô Củ nói, binh lính lập tức mang Ly cơ đi. Ly cơ cũng không có phản kháng, chỉ là run lẩy bẩy.
Rất nhanh hỗn loạn tưng bừng liền bị Ngô Củ khống chế. Nhóm Khanh đại phu vây xem cũng nhanh chóng tản ra. Tự nhân cung nữ bắt đầu thu dọn tàn cục. Rất nhanh liền trở về bình thường. Bởi vì là đêm khuya, tất cả mọi người ai trở về phòng nấy.
Bởi vì việc hôn nhân Ly cơ cùng Khánh Phủ thất bại, đội ngũ Lỗ quốc ảo não chuẩn bị rời đi. Ngô Củ giam giữ Khánh Phủ, để đội ngũ người Lỗ quốc mang thư về cho Lỗ Công, chuẩn bị cùng Lỗ quốc hội đàm chuyện này.
Tuy rằng gả Ly cơ đã thất bại, thế nhưng Ngô Củ vẫn mang theo đội ngũ lên đường đưa tiễn Tề Hầu.
Đội ngũ lại xuất phát, tiếp tục đi đến biên giới Sở quốc. Ngô Củ mới vừa đăng cơ, thân là quốc vương Sở quốc, vẫn đưa Tề Hầu đến biên giới.
Tuy rằng Tề Hầu dùng đủ cách mượn cớ, muốn chậm lại cước trình. Thế nhưng dù tốc độ đã chậm như ốc sên, đội ngũ sứ thần Lỗ quốc về Lỗ quốc cũng sắp vòng trở lại. Tề Hầu ngày hôm qua đau dạ dày, ngày hôm nay say xe, vẫn cứ giở trò kéo dài như thế, nhưng rồi cũng đã đi tới biên giới Sở quốc.
Tại biên giới Ngô Củ nhìn thấy đội binh mã Tề Hầu mang đến còn trú đóng tại đây không khỏi cười cười. Ngô Củ là người xuống xe trước, sau đó xoay người lại, ngước đầu nhìn Tề Hầu còn trong buồng xe không muốn xuống dưới. Duỗi tay, Ngô Củ ra hiệu muốn dìu hắn xuống xe.
Tề Hầu hết cách rồi, lúc này mới đem tay đặt vào tay Ngô Củ. Ngô Củ đỡ hắn từ trên xe bước xuống, hai người vai sóng vai đi về phía trước.
Ngô Củ không để cho người theo, mà là cùng Tề Hầu đi thẳng đến bên cạnh ranh giới. Chỉ bước một bước liền ra khỏi Sở quốc, Ngô Củ lúc này mới dừng, cười cười, nói:
"Chia tay tại đây, Củ chỉ có thể đưa Quân thượng đến nơi này. E sợ đi thêm một bước, sẽ đưa tới phiền phức không đáng có cho Quân thượng."
Tề Hầu nhìn biên giới Sở quốc, còn có đội binh mã Tề quốc trú quân, nheo mắt. Hắn cũng không quản đứng ở phía sau cách đó không xa là nhóm đại phu Sở quốc, nắm chặt tay Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, bảo trọng chính mình."
Ngô Củ gật gật đầu, cười nói:
"Lời này phải là Củ nói. Quân thượng cũng bảo trọng, một ngày ba bữa phải ăn uống đủ."
Tề Hầu cười nói:
"Cô dùng bữa còn cần Nhị ca lo lắng? Ngược lại là Nhị ca, đừng để mình bị mệt."
"Củ là sợ mình nuôi Quân thượng đến kén ăn."
Tề Hầu cười nói:
"Đúng là như thế, Cô không có Nhị ca là không được."
Ngô Củ cười cười, nhìn phía ranh giới, nói:
"Quân thượng, đây không phải là như ngài mong muốn sao? Kế hoạch lớn bá nghiệp của Quân thượng vừa mới bắt đầu, Tề quốc cùng Sở quốc liên hợp, trong thiên hạ không có ai không e ngại Quân thượng. Đây không phải là tâm nguyện của Quân thượng sao?"
Tề Hầu cúi đầu nhìn Ngô Củ. Biên giới gió hơi lớn, Tề Hầu chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Củ, vén ở sau tai, thở dài nói:
"Là tâm nguyện của Cô, nhưng mà trong lòng Cô bây giờ không thoải mái."
"Quân thượng đừng không thoải mái. Dù sao Lữ Củ mà Quân thượng lưu ý kia... đã không tồn tại nữa. Bây giờ làm Sở Vương, hắn ngoại trừ còn làm món ăn ngon, đã không phải là người Quân thượng từng biết. Một quân vương hung tàn độc ác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào..."
Ngô Củ lời còn chưa nói hết, đã bị Tề Hầu đột nhiên ôm vào trong ngực. Ngô Củ lấy làm kinh hãi. Đâu chỉ là Ngô Củ giật mình, phía sau các đại phu Sở quốc cũng giật mình. Dù sao người Sở quốc còn chưa biết quan hệ của Tề Hầu cùng Sở Vương. Mặc dù có vài người biết, thế nhưng cũng không có nói ra ngoài. Không giống người Tề quốc, cơ bản đều biết mối quan hệ này.
Tề Hầu ôm Ngô Củ, không buông tay, dùng sức ôm vào trong ngực. Ngô Củ vùng vẫy một hồi, nói:
"Quân thượng..."
Tề Hầu gắt gao ôm người, nói:
"Nhị ca, Cô không cho ngươi nói câu nói như thế... Nhị ca vẫn là Nhị ca trong lòng Cô. Không quản ngươi có là Sở Vương hay không, cũng chưa từng thay đổi."
Ngô Củ cười, nói:
"Tạ ơn Quân thượng."
"Là Cô tạ ơn Nhị ca tác thành cho Cô."
Hắn nói dừng một chút, còn nói:
"Cô là người có lòng tham, bây giờ liền không nỡ xa Nhị ca. Cô hiện tại mới hiểu được, nếu như có thể quay lại một lần nữa, nhất định sẽ không để cho ngươi đi làm Sở Vương."
"Quân thượng nói sao như trẻ con? Quân thượng nhìn xem, nếu biên giới này là Sở quốc giáp giới Tề quốc thì sao? Củ cũng không cần lưu luyến chia tay Quân thượng. Lúc đó chẳng phải là hoàn thành tâm nguyện của Quân thượng?"
Tề Hầu chặt chẽ đem người ôm vào trong ngực, nói:
"Vâng, là tâm nguyện của Cô... Nhị ca yên tâm, rất nhanh thôi."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Không còn sớm, Quân thượng còn phải gấp rút lên đường, mau xuất phát thôi."
Tề Hầu cũng gật gật đầu, chậm rãi buông Ngô Củ ra. Trong khoảng cách buông ra kia, Tề Hầu lại làm bộ quay đầu, lơ đãng đem môi chạm môi Ngô Củ một cái.
Ngô Củ giật mình, mở to hai mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười "ha ha", nói:
"Nhị ca cứ nhìn Cô như vậy, có tin Cô công khai hôn ngươi trước mặt các Khanh đại phu Sở quốc?"
Ngô Củ vội vàng đem ánh mắt thu hồi, ho khan một tiếng, chắp tay cao giọng nói:
"Tề Công, khởi hành thôi."
Tề Hầu đối với Ngô Củ chắp tay, cao giọng nói:
"Đa tạ Sở Vương đưa tiễn, xin Sở Vương dừng chân. Ngày khác Cô lại đến bái phỏng... bảo trọng."
Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu nói xong, Ngô Củ phất phất tay. Phàn Sùng từ bên cạnh dắt tới một con ngựa trắng như tuyết, là Củ Mặc. Phàn Sùng đem Củ Mặc giao cho Tề Hầu.
Tề Hầu vuốt ve lông bờm Củ Mặc, cười cười, nói:
"Đa tạ Sở Vương tặng ngựa."
Hắn nói, duỗi tay nắm lấy hàm thiếc và dây cương, vươn mình nhảy lên lưng Củ Mặc. Củ Mặc hướng về phía Ngô Củ phì phì mũi. Ngô Củ hướng Tề Hầu chắp tay, Tề Hầu cũng đáp lễ lại, lập tức quay người cao giọng nói:
"Khởi hành!"
Binh sĩ Tề quốc lập tức truyền lời xuống. Khởi hành... liên tiếp vang dội. Rất nhanh đại quân đi về phía trước. Tề Hầu cũng thúc ngựa lên phía trước, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Củ.
Ngô Củ một thân hướng bào màu đen. Hôm nay gió hơi lớn thổi ống tay áo rộng lớn bay phất phơ. Ngô Củ hiện ra cao gầy lại không yếu ớt, thoạt nhìn có chút uy nghiêm không nói ra được.
Đội ngũ Tề Hầu chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt, hướng về Lâm Truy thành. Ngô Củ vẫn đứng tại biên giới, yên lặng nhìn, mãi đến tận không thấy rõ. Cuối cùng không nhìn thấy, Ngô Củ vẫn cứ đứng ở đó, phảng phất sáp nhập vào trong mảnh mờ nhạt...
Nhóm Khanh đại phu Sở quốc đứng ở phía sau Ngô Củ, cũng không ai nói chuyện. Lần này vốn là việc vui gả dâu, bởi vậy thân là Nhạc Doãn, Bành Trọng Sảng cũng tuỳ tùng đến. Hắn đứng ở trong đội ngũ Khanh đại phu Sở quốc, vị trí khá cao. Nhìn thấy bóng lưng Ngô Củ, hắn có chút cảm thán nói:
"Hơi, không nghĩ tới Vương thượng cùng Tề Công giao tình sâu sắc như vậy, Trọng Sảng chưa từng thấy qua."
Hắn nói, Phàn Sùng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn. Đương nhiên là dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn. Không biết Bành Trọng Sảng trong đầu có phải chỉ là rơm rạ, không thì sao nhìn thấy được là giao tình?
Bành Trọng Sảng khó giải thích được tại sao bị Phàn Sùng nhìn như vậy, cũng không biết mình nói sai cái gì. Hắn cảm thấy mình nói không có sai. Phóng tầm mắt nhìn, thiên hạ này quốc quân các nước chư hầu có ai không phải một mất một còn? Hôm nay liên hợp, ngày mai bội ước, hôm nay ký minh thư ngày mai đánh trận, căn bản không hề có chữ tín. Mà Tề Hầu cùng Sở Vương lưu luyến chia tay, Bành Trọng Sảng lại vô cùng cảm khái. Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi, đây cũng không phải là giao tình của bạn hữu, mà là tình cảm của cặp đôi.
Phàn Sùng liếc mắt nhìn Bành Trọng Sảng, khó giải thích được có chút muốn thở dài. Cũng không phải là thở dài Bành Trọng Sảng nói tới giao tình bạn hữu, mà là muốn thở dài vì tình cảm này không biết có thể duy trì bao lâu.
Trên đời này tình cảm, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu, gặp phải quyền quý cùng quyền mưu đều sẽ sụp đổ. Mà loại chia ly này chỉ là sớm muộn mà thôi. Dù yêu thương như thế nào, đều sẽ đi đến một bước này.
Tuy rằng bây giờ Tề quốc cùng Sở quốc là liên minh, thế nhưng hai nước mạnh mẽ lên, không ngừng va chạm, cuối cùng có một ngày bọn họ sẽ phân ranh giới. Thời điểm đó bọn họ không còn là liên minh, mà là quan hệ đối địch.
Phàn Sùng cười một tiếng. Đó là lý do vì sao hắn tin tưởng quyền lợi, mà không tin tình cảm.
Bành Trọng Sảng thấy hắn cười quỷ dị, không biết đang cười cái gì, liền nói:
"Trọng Sảng đã nói sai cái gì, kính xin Phàn đại phu chỉ giáo?"
Phàn Sùng nhíu mày, vẻ mặt bình thản không có gì lạ, thậm chí có chút tinh thần phấn chấn. Bành Trọng Sảng phút chốc choáng váng. Phàn Sùng cũng không phải là dung mạo không xuất sắc, mà là ngày thường không lộ ra ngoài, lúc cười lên vô cùng loá mắt.
Phàn Sùng cảm thán nói:
"Thật ước ao a, là một người ngốc."
Bành Trọng Sảng liền bị "mắng". Bất quá hắn nghe quen rồi. Rất nhiều người nói hắn là tên ngốc, ngu đần, còn có lời khó nghe hơn. Cả người Bành gia cũng cho là như thế. Bởi vậy Bành Trọng Sảng cũng không có gì phản cảm.
Ngô Củ đứng ở biên giới cực kỳ lâu, lâu đến sắc trời tối đen. Phàn Sùng chắp tay nói:
"Vương thượng, sắc trời tối rồi, kính xin Vương thượng về dịch quán nghỉ ngơi."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Trở về thôi."
Ngô Củ nói, đi đến truy xe, chuẩn bị về dịch quán. Cách đây không lâu, Ngô Củ còn chưa từng cân nhắc chuyện ly biệt thống khổ, tựa hồ cảm thấy không có gì. Dù sao Ngô Củ rất bình tĩnh đối với tình cảm. Nhưng mà đến thời khắc này, Ngô Củ đột nhiên cảm thấy mình cũng trở nên khác lạ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Nhìn bóng dáng Tề Hầu phi ngựa đi xa, lòng Ngô Củ có cảm giác nói không ra lời.
Tề Hầu rời Sở quốc, đội ngũ Sở quốc cũng chuẩn bị đi trở về Dĩnh thành. Bọn họ vừa tới Dĩnh thành, hồi âm của Lỗ quốc cũng tới. Ngô Củ không rảnh thương cảm Tề Hầu rời đi, lệnh người đem công văn trình lên.
Lỗ Công đối với chuyện Sở quốc giam giữ Khánh Phủ trả lời rất qua loa. Nói Khánh Phủ là đặc sứ của Thiên tử, không phải của Lỗ quốc, bởi vậy hắn lần này có chuyện, lẽ ra phải do Thiên tử chịu trách nhiệm, Lỗ quốc không có nửa phần can hệ.
Lỗ Công đem quả bóng đá vào mặt Thiên tử. Ngô Củ không cảm thấy phiền phức, liền cho người đem công văn đưa đến Lạc Sư, đòi Thiên tử giải thích.
Thiên tử hồi âm cũng vô cùng nhanh, đều là cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới Sở quốc. Ngô Củ mở thư xem, lập tức cười, nói:
"Hồ Tề quả nhiên coi trọng Lỗ quốc, bởi vì Chu quốc cùng Lỗ quốc rõ ràng là một cái khuôn đúc đi ra."
Thiên tử đáp lời cùng Lỗ Công không sai biệt lắm, đều là đá bóng. Thiên tử nói tuy rằng Khánh Phủ đại diện Thiên tử, thế nhưng hắn là người Lỗ quốc. Hắn thiếu giáo dưỡng tuyệt đối không phải chính mình bày mưu đặt kế, bởi vậy cần tìm người Lỗ quốc hỏi chuyện này.
Thiên tử đá bóng trở lại mặt Lỗ Công, hơn nữa Thiên tử làm tương đối dứt khoát. Hắn sợ Lỗ Công lại đá trở về, bởi vậy trực tiếp tìm biện pháp. Ra lệnh Lỗ Công cắt đất cho Sở quốc, còn trách mắng Lỗ quốc cùng Khánh Phủ làm ảnh hưởng việc hôn sự không thành.
Lỗ Công cũng nhận được công văn trách móc Hồ Tề đưa tới, đồng thời yêu cầu cắt đất cho Sở quốc. Lỗ Công vừa nhìn, tức giận trực tiếp nổ tung, thiếu chút đem tiểu tẩm cung hủy đi. Trên đất đầy mảnh vỡ, Lỗ Công còn đập đồ vật.
Lỗ Công thời điểm lên triều cũng phát hỏa, từ trên cầm đồ vật ném xuống, cũng không để ý tới đập phải ai, ngược lại có người kêu to.
"Ai ui!"
Lỗ Công tức giận nói:
"Thiên tử đây là ý gì?! Lỗ quốc dễ bắt nạt như vậy, mặc hắn đè xẹp vò tròn hành hạ như thế?!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người khuyên Lỗ Công cẩn thận lời của mình, cẩn thận bị Thiên tử biết đến. Lỗ Công tức giận hơn, nói:
"Lãnh thổ Lỗ quốc đã cắt ra một phần đưa cho Tề quốc, bây giờ còn muốn cắt đất. Rất nhanh Lỗ quốc liền chia năm xẻ bảy rồi!"
Hắn vừa nói như thế, có Khanh đại phu bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp, nói:
"Quân thượng bình tĩnh đừng nóng. Thiên tử muốn Lỗ quốc chúng ta cắt đất cho Sở quốc, đơn giản là sợ sệt Sở quốc thế lực mạnh, không dám gây sự với bọn họ. Thân quốc bây giờ là địa bàn của Sở quốc, Sở quốc cùng Lạc Sư cũng coi như là giáp giới. Nhưng mà Sở quốc vẫn chưa có vươn đến các nước phía đông, Lỗ quốc chúng ta không cần sợ Sở quốc."
Lỗ Công gật đầu nói:
"Đúng vậy, ái khanh có chủ ý gì?"
Khanh đại phu kia còn nói:
"Theo ngu kiến của thần, Quân thượng ngài liền cắt một mảnh đất cách xa Sở quốc. Sở quốc xa xôi, căn bản là không có cách phái binh trú binh. Coi như phái binh trú binh, cũng ngay lập tức sẽ bị đánh về sào huyệt. Cứ như vậy, Quân thượng đem đất đã cắt cho Tề quốc... Quân thượng ngẫm lại xem, Tề quốc ngay bên cạnh chúng ta, có thêm một miếng đất, có thể không vui lòng nhận sao? Thời điểm đó Tề quốc cùng Sở quốc tranh đoạt mảnh đất này, Lỗ quốc chúng ta có thể ngồi thu ích lợi."
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy rất tốt.
Cũng có người nói:
"Thần nghe nói Tề Công cùng Sở Vương ngày xưa quan hệ không minh bạch, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, việc này... e rằng không được đâu?"
Đại thần bày mưu tính kế lại nói:
"Ngày xưa không minh bạch là vì bọn họ đều là người Tề quốc. Sở Vương ngày xưa là Đại Tư Đồ Tề quốc, mà bây giờ hắn là Sở Vương. Một người Sở quốc một người Tề quốc, bởi vì tranh giành một mảnh đất Lỗ quốc mà đấu đá, đánh cho da tróc thịt bong. Thời điểm đó, Lỗ quốc thừa dịp hai phe phân cao thấp tấn công Tề quốc. Như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"
Hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người dồn dập đồng ý. Trong thiên hạ, căn bản không có chư hầu không vì địa bàn mà đánh nhau. Coi như mảnh đất này xa Sở quốc, thế nhưng người nước Sở cũng tuyệt đối nuốt không trôi cơn giận này.
Ngô Củ không nghĩ tới Lỗ quốc nhanh như vậy nên đáp ứng cắt đất. Ngô Củ nhìn điều khoản cắt đất cảm thấy có chút không thích hợp. Lỗ quốc sợ là có hậu chiêu gì.
Khi Ngô Củ đang suy nghĩ, quả nhiên liền thấy Mạc Ngao Đấu Kỳ vội vã đi vào Lộ Tẩm cung, trong tay cầm một phần công văn, nói:
"Vương thượng, đại sự không ổn. Lỗ quốc quả nhiên là nham hiểm giả dối."
Hắn nói, đem công văn đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ mở ra nhìn, vừa nghĩ tới Lỗ quốc có phải là có hậu chiêu, kết quả hậu chiêu Lỗ quốc đã tới.
Chính như Đấu Kỳ nói, Lỗ Công quả nhiên nham hiểm giả dối. Hắn trước đem đất cắt cho Sở quốc, điều khoản cũng đưa tới, liền chuẩn bị hội minh. Kết quả đột nhiên đổi ý đem khối đất này cho Tề quốc.
Cứ như vậy, Sở quốc cùng Tề quốc liền biến thành xung đột lợi ích quốc gia. Ánh mắt Ngô Củ liền trầm xuống, rõ ràng ý tứ Lỗ quốc.
Lỗ quốc là muốn mình và Tề Hầu đối đầu, bọn họ ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Đấu Kỳ nói:
"Vương thượng, việc này làm như thế nào cho phải?"
Ngô Củ cũng không có tỏ thái độ, bởi vì cũng muốn biết Tề Hầu đến cùng định thế nào về chuyện này.
Ngô Củ buổi tối hôm đó ngủ không được ngon giấc. Trong mơ thấy mình làm bánh ông xã. Làm từng cái từng cái bánh rất mệt, thế nhưng vẫn cứ làm không xong, vẫn cứ làm. Sau đó đem bánh thả vào trong nồi, rất nhanh liền biến thành từng cái từng cái bánh vàng rực rỡ. Bánh cũng không biết làm sao đột nhiên liền mọc ra mắt mũi miệng, biến thành những đứa bé tròn vo, còn giống hệt Tề Hầu. Chính là bản thu nhỏ đáng yêu mà thôi. Từng cái bánh nhảy ra, dùng giọng điệu ngọt ngào gọi.
"Ông xã, ông xã, ông xã..."
Ngô Củ một buổi tối có giấc mơ kỳ quái, nghe bên tai có người đang gọi mình, lúc mở mắt ra liền thấy Tử Thanh cùng Đường Vu đã nâng hướng bào đợi.
Tử Thanh nói:
"Vương thượng, lập tức sẽ vào triều, không dậy chỉ sợ bị muộn."
Ngô Củ lúc này mới tỉnh, cũng không quản hạ đường huyết, vội vã bò dậy, vội vàng rửa mặt, cũng không ăn, mà đi đến đại điện Lộ Tẩm cung.
Trong đại điện, triều thần đã có mặt. Mọi người hành lễ xong ngồi xuống, Ngô Củ không cần mở miệng, đã có người khởi bẩm tin tức hôm qua của Lỗ quốc
Một Khanh đại phu nói:
"Lỗ quốc thực sự khinh người quá đáng, rõ ràng đã đem đất cắt cho Sở quốc, công văn cũng đưa tới. Đột nhiên đổi ý, lại đem đất cắt cho Tề quốc. Đây còn thể thống gì, lẽ nào có lí đó!"
Hắn vừa nói chuyện, có rất nhiều người hùa theo gật đầu nói Lỗ quốc nham hiểm.
Ngô Củ nghe Lộ Tẩm cung như hầm chứa ếch. Các đại thần dồn dập bàn luận, không khỏi cảm thấy đau đầu, Ngô Củ xoa xoa thái dương của chính mình, nhàn nhạt nói:
"Vậy ý Tề quốc thì sao?"
Vừa nghe nói như thế, Đấu Kỳ liền đứng lên đáp.
"Tề quốc tạm thời vẫn chưa có tỏ thái độ. Chỉ là bởi vì đường xá xa xôi, tin tức này vẫn chưa có truyền tới, Kỳ khẩn cầu Vương thượng sớm có dự định. Tề quốc gần Lỗ quốc, Sở quốc ta xa Lỗ quốc, nếu tin tức từ Tề quốc truyền tới, khả năng đã trễ."
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Xin Vương thượng sớm có dự tính!"
"Tề quốc nhất định sẽ muốn đất của Lỗ quốc, đây còn phải nói sao?!"
Các đại thần lại bắt đầu ngươi một lời ta một lời. Ngô Củ nhức đầu lắm, lại đưa tay ấn ấn thái dương của chính mình.
Không phải Ngô Củ không tin Tề Hầu, nhưng mưu kế của Lỗ công lần này rất hiểm. Hắn tác động chia rẽ quan hệ Sở Tề. Ngô Củ tin tưởng Tề Hầu tuyệt đối sẽ không trở mặt với Sở quốc, nhưng mà nhóm đại phu Tề quốc nghĩ như thế nào? Có một miếng đất bày trước mặt bọn họ, còn ngay bên cạnh. Ngô Củ xem rồi, mảnh đất này đối với Tề quốc phi thường có lợi, vừa có thể đóng quân, có thể trồng trọt, hơn nữa tương đối màu mỡ. Có một miếng bánh ngon đặt trước mặt, coi như Tề Hầu không muốn, đại thần Tề quốc có thể không muốn sao?
Bây giờ Lộ Tẩm cung Sở quốc lộn xộn như vậy, Ngô Củ tin tưởng Lộ Tẩm cung Tề quốc cũng sẽ như vậy.
Ngô Củ thấy các đại thần nói nhao nhao ồn ào, nhàn nhạt nói:
"Còn ý kiến khác không?"
Ngô Củ nói như vậy, Bành Trọng Sảng quả nhiên đứng dậy, chắp tay nói:
"Vương thượng, Trọng Sảng cho là Lỗ quốc muốn Sở quốc ta cùng Tề quốc sinh ngăn cách, ở giữa kiếm lời. Các vị Khanh đại phu nói rất đúng, nhưng mà không khỏi trúng kế sách Lỗ quốc."
Mọi người sao không biết chuyện này. Thế nhưng lợi ích trước mặt, vẫn là muốn lợi ích. Thế nhưng Bành Trọng Sảng đột nhiên nói như vậy, thật giống mọi người không hiểu biết. Bởi vậy nhóm Khanh đại phu trong lòng đều hết sức khó chịu, nghe Bành Trọng Sảng nói chuyện liền không vui. Có người phản bác.
"Bành đại phu từng nói, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu. Nhưng mà hiểu là một chuyện, làm liền là một chuyện khác. Bành đại nhân có dám bảo đảm Tề quốc không muốn mảnh đất của Lỗ quốc?"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Tề quốc nếu muốn đất của Lỗ quốc cho, vậy thì giống Lỗ quốc, đều đáng ghét. Chúng ta cũng không có gì có thể nói."
"Phát binh thôi! Phát binh thôi! Sớm tính toán mới được. Vương thượng phát binh thôi!"
Ngô Củ nghe ý kiến chúng thần, nhìn trên điện một mảnh náo loạn, trong lòng có chút cảm thán.
Đây chỉ là khó khăn ban đầu, sau này còn rất nhiều khó khăn như vậy. Lỗ quốc chỉ là tùy tiện nói một câu, có thể khiến Tề quốc cùng Sở quốc chiến tranh, vậy tương lai thì sao?
Ngô Củ thở dài, cũng không nói lời nào, để các đại thần nói nhao nhao một hồi rồi lại nói. Vừa lúc đó, đột nhiên có người vọt vào Lộ Tẩm cung, nói:
"Báo!! Tề quốc có công văn!!"
Ngô Củ vừa nghe, nheo mắt.
Công văn Tề quốc đến nhanh như vậy, chỉ sợ là văn kiện khẩn cấp. Nhất định là biết tin Lỗ quốc cắt đất cho Tề quốc, Tề Hầu liền lập tức phái người lại đây.
Ngô Củ vẫy tay nói:
"Trình lên."
Tự nhân vội vã tiếp nhận công văn, sau đó nhanh chóng trình lên. Ngô Củ mở ra xem. Đầu tiên là cau mày, lập tức nở nụ cười, biểu tình liền thả lỏng.
Công văn là Tề Hầu tự tay viết. Bút tích của Tề Hầu, Ngô Củ vẫn là nhận ra.
Tề Hầu nói, bọn họ đã tiếp nhận đất của Lỗ quốc. Lỗ quốc cố ý cho một vùng đất đai phì nhiêu để dụ dỗ Tề quốc, nếu không mắc câu, liền không phải là Tề quốc. Nhưng mà Tề quốc chiếm được đất Lỗ quốc, liền sợ khiến cho quan hệ cùng Sở quốc cứng ngắc. Bởi vậy coi như đất này là người Sở cho Tề quốc. Mà Tề quốc cũng sẽ lấy thứ khác trao đổi đất này.
Lấy thứ gì?
Vật này người nước Sở nhất định muốn. Đó chính là thứ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật, hỏa dược.
Tề Hầu để người đưa đến hỏa dược cho Ngô Củ. Dùng hỏa dược đổi lấy một mảnh đất cách xa Sở quốc, căn bản là không có cách trú binh.
Ngô Củ vừa xem, liền bật cười. Tề Hầu cũng xem như là thông minh. Đã như thế, coi như Tề quốc chiếm mảnh đất màu mỡ, người nước Sở cũng sẽ không cùng bọn họ so đo. Dù sao Sở quốc muốn chính là thu lợi ích về mình, một mảnh đất xa xôi căn bản không phải lợi ích lâu dài.
Phần cuối công văn, Tề Hầu dĩ nhiên còn viết nhớ Ngô Củ. Gần đây không có ăn được món ngon Ngô Củ làm, bị đói bụng cũng gầy.
Ngô Củ không tin Tề Hầu đói bụng gầy đâu, chỉ là nhìn công văn nở nụ cười.
Ngô Củ nở nụ cười, nhóm Khanh đại phu đều nín thở, không biết chuyện gì xảy ra. Dù sao Vương thượng vừa mới rồi nhíu lông mày, một mặt không cao hứng, lập tức sẽ phát hỏa. Bây giờ lại đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa cười thực sự ôn nhu, vẻ mặt đó vừa ôn nhu vừa dễ nhìn. Mấy Khanh đại phu đều ngây ngẩn cả người.
Ngô Củ tất nhiên không thể đem thư cho bọn họ xem. Dù sao Tề Hầu ở phía cuối thư không đứng đắn làm nũng, bởi vậy Ngô Củ chỉ là đem đại ý nói cùng mọi người.
Trên điện lập tức liền trở nên huyên náo. Ngô Củ nói:
"Các vị ái khanh, việc này mọi người thấy thế nào? Quả nhân mặc dù là Sở Vương, nhưng mà mới vừa đăng cơ, kinh nghiệm cũng không đủ, không biết việc này có thỏa đáng hay không? Sở quốc có chịu thiệt hay không? Chư vị định đoạt sẽ tốt hơn."
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Người Đấu gia toàn bộ đều nhìn về Đấu Kỳ, cũng muốn hỏi ý Đấu Kỳ. Mà một số người lại nhìn về phía Phàn Sùng. Dù sao Phàn Sùng trước mắt là tâm phúc của Sở Vương. Phần nhiều là nhìn về phía Ngô Củ, muốn từ vẻ mặt Ngô Củ có đáp án.
Đấu Kỳ chắp tay nói:
"Xin hỏi Vương thượng, trong công văn nói... hỏa dược khi nào đưa tới?"
Ngô Củ cười cười, nhấc ngón tay chỉ binh lính đưa công văn đến. Binh lính lập tức nói:
"Hồi bẩm Mạc Ngao đại nhân, sứ thần Tề quốc đưa công văn đến đồng thời cũng đưa tới mười chiếc xe lớn. Sứ thần nói trong xe chính là hỏa dược. Bởi vì chưa có mệnh lệnh Vương thượng, xe dừng ở biên cảnh Sở quốc, vẫn chưa có vào thành."
Mọi người vừa nghe, quả thực là nhảy cẫng hoan hô. Hỏa dược đã đến, nói rõ Tề quốc rất có thành ý.
Ngô Củ cười nói:
"Các vị thấy sao?"
Vừa mới rồi nhóm sĩ phu nhằm vào Tề quốc dồn dập chắp tay nói:
"Tề Công thâm minh đại nghĩa, quả thật là muốn cùng Sở quốc kết thâm giao."
Ngô Củ nghe bọn họ nói như vậy, cười cười, nói:
"Như vậy, Quả nhân hồi âm chấp nhận thành ý của Tề Công, đa tạ ý tốt của Tề Công. Đất đai liền để Lỗ quốc cắt cho Tề quốc thôi... À, suýt nữa quên mất, còn Khánh Phủ kia cũng thả thôi, đưa trở về, chớ để ở Sở quốc lãng phí lương thực."
Ngô Củ nói như vậy, vài Khanh đại phu bật cười, vội vã chắp tay nói phải.
Chuyện này cứ như vậy giải quyết.
Lỗ quốc muốn ly gián Tề quốc cùng Sở quốc. Nào có biết Tề Hầu hào phóng như vậy, cho Sở quốc rất nhiều hỏa dược, đổi lấy một mảnh đất.
Lỗ quốc vào lúc này muốn đổi ý, đã không còn kịp rồi. Bởi vì Tề quốc cùng Sở quốc đã trao đổi. Nếu hắn đổi ý không cho Tề quốc đất, như vậy Tề quốc cùng Sở quốc nhất định đồng thời phát binh thảo phạt Lỗ quốc.
Lỗ Công tức giận gần chết, mà căn bản hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cùng Tề quốc ký kết điều ước. Vô duyên vô cớ cắt đất cho không.
Ngô Củ tiếp thu hỏa dược xong, cũng làm thả Khánh Phủ về Lỗ quốc.
Khánh Phủ trở lại Lỗ quốc, bị Lỗ Công mắng một trận. Bởi vì Khánh Phủ cùng Ly cơ gây chuyện mất mặt, Lỗ quốc đánh mất một mảnh đất đai phì nhiêu. Lỗ Công tức đến nổ phổi, đem chuyện này quy tội trên đầu Khánh Phủ, muốn đuổi hắn ra khỏi Lỗ thị, giáng thành thứ dân.
Khánh Phủ vừa nghe sợ hãi, vội vã quỳ xuống cầu xin.
"Quân đệ, việc này chính là Sở Vương hại ta. Khánh Phủ có biện pháp khiến Sở quốc chịu không nổi. Xin Quân đệ cho ta một cơ hội."
Lỗ Công sắc mặt hết sức khó coi, nói:
"Biện pháp gì, ngươi hãy nói xem."
Khánh Phủ liền vội vàng nói:
"Quân đệ đã quên sao? Thiên tử đã liên lạc Ba quốc cùng Dung quốc, muốn hai mặt giáp công Sở quốc. Bây giờ Khánh Phủ nguyện ý đi đến Lạc Sư, thuyết phục Thiên tử. Sở Vương mới vừa đăng cơ, trong quá trình chấn chỉnh, lúc này giáp công Sở quốc là tốt không thể tốt nữa... Dân La quốc bây giờ đã bị đem đến Đan Dương xây dựng thành trì. Khoảng cách Đan Dương thành gần Dĩnh thành như vậy, chỉ cần một ít thủ đoạn, Dĩnh thành có thể bị hủy hoại trong một ngày, căn bản không cần chúng ta tự mình động thủ..."
Khánh Phủ rất nhanh đã khởi hành đi tới Lạc Sư, chuẩn bị thuyết phục Thiên tử đi.
Hồ Tề tuy rằng sợ sệt Sở quốc, thế nhưng với Ngô Củ ghi hận trong lòng, cảm thấy việc Ly cơ nhất định là Ngô Củ giở trò. Nghe Khánh Phủ nói, hắn ngay lập tức liền cho người đi liên lạc Ba quốc cùng Dung quốc, sau đó liền lén lút liên lạc người La quốc.
La quốc tại thời điểm Sở Vũ Vương tại vị đã quy thuận. Bất quá quốc quân La quốc đang chạy trốn. Vũ Vương đem người dân La quốc chuyển đến mở rộng Đan Dương thành. Đến thời Sở Văn Vương Hùng Dĩnh, đã dời đô đến Dĩnh thành. Đan Dương thành mặc dù đã không phải thủ đô, thế nhưng Đan Dương thành gần sông lớn, bởi vậy người dân La quốc vẫn đang xây dựng thủy lợi bên cạnh Đan Dương.
Thủy lợi Sở quốc vô cùng dồi dào, sông chảy qua Sở quốc ngoài Dương Tử (Trường Giang) còn có thật nhiều nhánh sông khác. Bởi vậy Sở quố là một trong những quốc gia chú trọng sử dụng sức nước. Ngày trước Yển Thượng, cũng từng muốn làm việc cho Sở quốc, nhưng mà Hùng Dĩnh không biết trọng dụng tài năng của Yển Thượng để xây dựng thuỷ lợi. Trái lại để Yển Thượng đi làm nằm vùng, lãng phí nhân tài một cách vô ích.
Người dân La quốc những năm này luôn luôn ở phụ cận Đan Dương thành. Kỳ thực Đan Dương thành cách đô thành mới Dĩnh thành cũng không quá xa, vẫn là mầm họa.
Ngô Củ muốn đem dân La quốc chuyển đi, dù sao người La quốc ở gần Dĩnh thành, trước sau cũng là mầm họa. Nhưng mà có rất nhiều người phản đối việc đem người La quốc di chuyển đi. Dù sao Đan Dương thành trước là kinh đô Sở quốc, bên trong ở đều là quan to quý nhân, hoặc là thân hào phú thương nhân, căn bản không có nhiều người dân thường. Nếu người La quốc bị chuyển đi, ai xây dựng thủy lợi? Trong lúc nhất thời không tìm được nhiều dân để xây dựng thuỷ lợi.
Chuyện này Ngô Củ trên triều thảo luận hai lần, bất quá đều không có thông qua. Cuối cùng mọi người vẫn cho là ưu tiên việc xây dựng thủy lợi. Sắp tới mùa hè lũ định kỳ, nếu thủy lợi không ổn, e rằng sẽ xuất hiện tai hoạ, bởi vậy việc di chuyển người La quốc chưa thành công.
Ngô Củ luôn cảm thấy mầm họa này sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện này thảo luận hai lần, hai lần không thành công, sau đó lại tới sự việc càng lớn hơn nữa đem sự tình người La quốc lui về sau.
Ba quốc cùng Dung quốc đồng thời gửi chiến thư cho Sở quốc. Chuyện này có thể nói là công lao của Thiên tử.
Ngô Củ lập tức mở thảo luận gấp, văn võ đại thần đều đến Lộ Tẩm cung. Mọi người đều nghe nói Ba quốc cùng Dung quốc truyền đạt chiến thư, lòng ai cũng bàng hoàng.
Ba quốc cùng Dung quốc là những nước kề sát Sở quốc, cũng khá là mạnh mẽ. Ba quốc ở mặt tây nam, mà Dung quốc phía tây bắc Sở quốc. Hai quốc gia này địa bàn không hề lớn, thế nhưng dũng mãnh thiện chiến.
Thời điểm Vũ Vương tại vị đã từng nếm trải thất bại trước hai quốc gia này, chớ nói chi là bây giờ.
Nhóm Khanh đại phu dồn dập chắp tay nói:
"Bây giờ Sở quốc mới vừa trải qua chiến loạn, binh lực không đủ, căn bản là không có cách giao chiến đồng thời Ba quốc cùng Dung quốc. Vương thượng, hai quốc gia này hiển nhiên đến có chuẩn bị, một trận chúng ta cũng không thể đánh a!"
"Đúng đó Vương thượng, đặc biệt là hiện tại trong triều còn chưa có Lệnh Doãn cùng Tư Mã, chia năm sẻ bảy, làm sao có thể nghênh chiến?"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Người Đấu gia nghe đến đó, lập tức chắp tay nói:
"Xin Vương thượng trước tiên phong Lệnh Doãn cùng Tư Mã."
Ngô Củ vừa nghe, liền biết người Đấu gia còn chưa quên vị trí Lệnh Doãn cùng Tư Mã. Vì để tránh cho Đấu thị chuyên quyền, Ngô Củ lúc này căn bản không có thể lập Lệnh Doãn cùng Tư Mã.
Tất cả mọi người bắt đầu dồn dập ủng hộ. Bành Trọng Sảng nghe đến đó, chắp tay nói:
"Chư vị Khanh đại phu, Ba quốc cùng Dung quốc đã muốn đánh đến cửa nhà, lẽ nào lúc này không phải nên thảo luận làm sao xuất binh, ai làm tướng quân đối phó với địch sao? Coi như bây giờ vội vàng lập Lệnh Doãn cùng Tư Mã, lẽ nào Lệnh Doãn cùng Tư Mã tự mình đi đối phó với địch?"
Lời của hắn là lời nói thật, như một quyền đánh trên mặt mấy người vừa nói. Nhưng mà người Đấu gia nhân cơ hội tranh quyền làm sao chịu đồng ý lối nói của hắn?
Một Khanh đại phu nói:
"Bành đại phu lời ấy sai rồi. Bành đại phu mới vừa đến quan trường liền là Nhạc Doãn, hiểu được đại sự quốc gia sao? Không cần nói chuyện là tốt nhất, để tránh khỏi làm trò cười cho mọi người!"
Ngô Củ nghe bọn họ thảo luận cũng liền thôi, bây giờ lại trở thành trào phúng, sắc mặt hết sức khó coi. Phàn Sùng vừa nhìn, lập tức minh bạch tâm tư Ngô Củ, chắp tay nói:
"Bây giờ đối đầu kẻ địch mạnh, Khanh đại phu Sở quốc trước mặt Vương thượng chỉ trí lẫn nhau, nghi kị lẫn nhau, làm sao có thể đối mặt liệt tổ liệt tông Sở quốc? HunhHn786 Các vị Khanh đại phu, nghe Sùng một lời, Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên đến có chuẩn bị, bây giờ trước thương nghị kế sách đối địch mới phải."
Phàn Sùng nói như vậy, Đấu Kỳ không nói lời nào, liền đứng ở một bên, tựa hồ không nghĩ ra lực. Người Đấu gia liền nói:
"Vậy Phàn đại nhân có kế sách gì đối phó với địch?"
Ngô Củ sắc mặt hết sức khó coi, nhìn bọn họ đấu đến đấu đi, cuối cùng cũng không có kế sách đối phó với địch. Ngô Củ rất phiền chán, không nói tiếng nào trực tiếp đứng lên đi vào bên trong điện. Mọi người vừa thấy trợn tròn mắt, chỉ sợ là Vương thượng đã nổi giận.
Nhóm Khanh đại phu đứng ở Lộ Tẩm cung nửa canh giờ, cuối cùng Tử Thanh mới đi ra nói Vương thượng thân thể không khỏe, mời các vị Khanh đại phu tan triều.
Điều này hiển nhiên là ra uy. Mọi người cứ như vậy đứng nửa canh giờ, cuối cùng bị Ngô Củ nói một câu đuổi đi.
Mọi người tan triều, dồn dập đi đến Chính Sự Đường làm việc. Người Đấu gia tụ tập cùng nhau, một vãn bối trong Đấu gia nói:
"Mạc Ngao đại nhân, ngài rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vừa mới rồi vì sao ngài không nói câu nào, bọn tiểu bối cũng không biết như thế nào cho phải."
Đấu Kỳ nghe những người kia hỏi mình, có chút cao thâm khó dò nhắm mắt lại, nói:
"Các ngươi không nhìn ra? Tân Vương kiêu ngạo không nhỏ, tất nhiên là cảm thấy Đấu gia chúng ta thế lực quá lớn. Chần chừ không chọn Lệnh Doãn cùng Tư Mã, là muốn chèn ép Đấu gia chúng ta. Ta nói lời nào, Vương thượng e rằng lại càng không thích."
Mọi người vừa nghe, dồn dập nói:
"Có biện pháp gì? Ai bảo thiên hạ Sở quốc đều là Đấu thị chúng ta nắm giữ? Đấu thị chúng ta thế lực lớn. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Sở quốc, còn có ai trung tâm hơn so với chúng ta? Có năng lực hơn chúng ta? Lệnh Doãn cùng Tư Mã, không phải dành cho người có năng lực, lẽ nào để đứa bé miệng còn hôi sữa tới làm?"
Hắn vừa nói như thế, vài người Đấu thị bắt đầu cười ha hả. Đấu Kỳ nghe bọn họ nói quá mức, tuy rằng bọn họ nói đều là lời trong lòng Đấu Kỳ, thế nhưng e sợ người khác nghe được sẽ xuyên tạc sự thật. Hắn vừa định nói bọn họ dừng, kết quả là nghe một giọng nói chen vào.
"Các vị Đấu đại phu lời ấy sai rồi."
Mọi người vừa quay đầu lại. Thì ra là tên ngốc. Bọn họ vừa đi vừa nói, lời này bị Bành Trọng Sảng nghe được.
Bành Trọng Sảng đi tới, chắp tay nói
"Đấu đại phu nói như thế, chính là đối với Vương thượng bất kính. Còn nữa, thiên hạ Sở quốc cũng không hoàn toàn là công lao Đấu thị. Phóng tầm mắt nhìn, Sở quốc ta..."
Hắn nói còn chưa hết, người Đấu gia không thích nghe, đẩy Bành Trọng Sảng một cái. Bành Trọng Sảng không có võ nghệ, là con mọt sách, bị đẩy một cái lùi lại mấy bước, không có phòng bị, suýt nữa té. Không nghĩ tới phía sau có người, một người ngăn chặn Bành Trọng Sảng khỏi ngã sấp xuống, là Phàn Sùng.
Phàn Sùng cau mày. Hắn vốn là tiểu đội trưởng trong cung, bởi vậy võ nghệ không kém. Tuy rằng vóc người cũng không cao lớn, có chút gầy, thế nhưng đỡ người thân hình cao lớn Bành Trọng Sảng hoàn toàn là vững chắc.
Phàn Sùng cau mày nói:
"Các vị Khanh đại phu, bây giờ đối đầu kẻ địch mạnh, các vị Khanh đại phu lại ở đây đánh người mình. Việc này nếu truyền ra, mặt mũi Đấu gia cũng khó nhìn?"
Người Đấu gia nhìn thấy Phàn Sùng không thuận mắt. Dù sao bọn họ cảm thấy Phàn Sùng trước kia là theo phe Bành gia, ít nhất là làm việc cho Bành gia. Phàn Sùng lại làm mật thám đạp đổ Bảo Thân. Bởi vậy người Đấu gia xem thường Phàn Sùng nham hiểm tàn nhẫn.
Có người chỉ vào Phàn Sùng nói:
"Ngươi tính là thứ gì? Còn dám cùng với Đấu gia chúng ta nói người mình? Đừng tự dát vàng lên mặt! Chỉ vì Vương thượng sủng tín ngươi, ngươi liền đắc ý? Nói không chừng Vương thượng sủng tín ngươi, là coi trọng cái mông của ngươi..."
Những người kia nói chuyện vô cùng khó nghe, Đấu Kỳ nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
"Im miệng! Không có quy tắc, là tác phong Đấu gia sao?"
Đấu Kỳ đột nhiên lên tiếng, người Đấu gia vừa nghe, nhất thời liền ủ rũ. Rất nhiều người thật ra là dựa vào thế lực Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ mà ỷ thế hiếp người. Nhưng mà Đấu Kỳ làm danh sĩ, vẫn muốn mặt mũi của chính mình, tất nhiên không thể khoan dung người khác làm hư hỏng danh tiếng Đấu gia.
Đấu Kỳ sắc mặt không dễ nhìn, dứt lời liền phất tay áo đi.
Bành Trọng Sảng vốn muốn cùng bọn họ lý luận một phen, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Phàn Sùng thấy người Đấu gia đi rồi, cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, quay người cũng muốn đi.
Bành Trọng Sảng vội vã ngăn cản hắn, nói:
"Phàn đại phu, chờ một chút. Cảm tạ Phàn đại phu mới vừa ra tay giúp đỡ."
Phàn Sùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng rõ ràng là con mọt sách, vóc người lại cao to, tướng mạo cũng anh tuấn, có một loại cảm giác ở trên cao nhìn xuống.
Phàn Sùng nhíu mày nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ nói cảm tạ?"
Bành Trọng Sảng có chút ngượng ngùng, nói:
"Phàn đại phu giúp Trọng Sảng giải vây. Trọng Sảng cũng không phải không biết phân biệt, đương nhiên phải cảm tạ Phàn đại phu."
Phàn Sùng nói:
"Ngươi là tên ngốc, cũng không biết Vương thượng nhìn trúng ngươi chỗ nào. Nếu ngươi ở đây cứ không rõ đầu đuôi, e rằng chết như thế nào cũng không biết. Ngày nào đó bị người Đấu gia vặn rơi mất đầu cũng không chừng."
Bành Trọng Sảng tựa hồ cảm thấy không thích hợp, nói:
"Phàn đại nhân nói lời ấy không đúng. Người Đấu gia tuy rằng thực lực lớn, thế nhưng Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ đều là nguyên lão, tất nhiên sẽ không làm loại việc thấp hèn này."
Phàn Sùng vừa nghe, bắt đầu cười ha hả, nói:
"Ngươi nói tốt Đấu gia như vậy, Đấu gia cũng sẽ không thích miệng thối của ngươi. Còn nữa, ngươi cũng thấy đấy, Đấu Bá Bỉ cùng Đấu Kỳ là danh sĩ, nhưng người Đấu gia không phải ai cũng như vậy, chẳng phải đều là danh sĩ. Ngươi vẫn là tự mình cẩn thận đi."
Phàn Sùng nói xong phải đi. Bành Trọng Sảng vội vàng nhảy tới trước một bước, vẫn cứ ngăn Phàn Sùng, tựa hồ có lời muốn nói. Hắn ấp úng, có chút kỳ quái. Phan Sùng nhíu mày nói:
"Muốn nói liền nói, không nói mời Bành đại nhân nhường đường. Ta muốn đi Chính Sự Đường."
Bành Trọng Sảng lúc này mới nói:
"Vừa mới rồi người Đấu gia nói Trọng Sảng không quá có để ý... Trọng Sảng muốn hỏi Phàn đại phu. Phàn đại phu cùng Vương thượng, thật... thật sự là loại quan hệ đó?"
Phàn Sùng sửng sốt một chút, lập tức mới hiểu được Bành Trọng Sảng nói gì. Thì ra vừa mới rồi người Đấu gia nói lời nói thô tục đó. Phàn Sùng nhịn không được lườm một cái, đạp Bành Trọng Sảng một cái, nói:
"Bành đại phu có thời gian hỏi những thứ này, còn không bằng đi làm chính sự."
Bành Trọng Sảng bị hắn đạp một cước, cúi đầu nhìn áo choàng dính vết chân, có chút ngây ra, liền nhìn Phàn Sùng đã đi xa.
Ngô Củ nghỉ ngơi tại tiểu tẩm cung, một lát sau, Phàn Sùng liền tới yết kiến. Ngô Củ cho hắn tiến vào. Phàn Sùng đem chuyện vừa mới gặp phải người Đấu gia bắt nạt Bành Trọng Sảng nói một lần. Ngô Củ nghe chỉ là híp mắt. Phan Sùng nói:
"Vương thượng, chuyện Ba quốc cùng Dung quốc đến cùng phải làm như thế nào? Ngài nói Đấu Kỳ là ý kiến gì? Vừa mới trên triều, Đấu Kỳ căn bản không có lên tiếng."
Ngô Củ cười cười, nói:
"Còn có thể là ý kiến gì? Lần này Đấu Kỳ không đếm xỉa đến, hoàn toàn im lặng. Không phải là muốn ra uy với Quả nhân?"
Ngô Củ chậm rãi từ xuống giường, đi đến bên bàn, mở tay áo bào màu đen ngồi xuống. Nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Ngô Củ híp mắt cười nói:
"Đấu Kỳ cảm thấy Quả nhân là đứa trẻ chưa dứt sữa. Ba quốc cùng Dung quốc lần này thế tới hung hăng, Đấu Kỳ muốn mọi người biết không có Đấu gia, thiên hạ Sở quốc căn bản không phải của Quả nhân."
Phàn Sùng không lên tiếng, Ngô Củ còn nói:
"Đấu Kỳ muốn dùng chuyện lần này cho Quả nhân một bài học. Đợi đến Quả nhân đi cầu xin hắn, Đấu gia mới sẽ ra tay."
Phàn Sùng cau mày nói:
"Chuyện này... phải như thế nào cho phải?"
Ngô Củ cười liếc mắt nhìn Phàn Sùng, nói:
"Phàn Sùng, ngươi từng nắm binh, mặc dù chỉ là đội thị vệ trong cung. Quả nhân nếu phong ngươi là Tư Mã, ngươi có dám làm hay không."
Phàn Sùng trong lúc nhất thời bị vui sướng làm đầu óc choáng váng.
Tư Mã?
Tư Mã là chức vị quan trọng thứ 2 ở Sở quốc, hơn nữa còn là nắm binh quyền. Phải biết rằng không chỉ là tại Sở quốc, quốc gia nào Tư Mã cũng quan trọng. Phàn Sùng bây giờ chỉ là quan khuyên can. Mặc dù là Thượng đại phu, nhưng căn bản không có thực quyền trong tay, chức vị bị người khác chán ghét. Bởi vì là quan khuyên can luôn kể tội người khác, hơn nữa còn không có thực quyền, có phải là chọc người chán ghét? Ai cũng muốn giẫm đạp hắn.
Phàn Sùng vừa nghe, suýt nữa kinh hỉ quá mức, vội vã quỳ trên mặt đất, nói:
"Phàn Sùng tạ ơn ân điển Vương thượng nâng đỡ!"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Đừng vội tạ ơn. Quả nhân trước tiên phải biết ngươi có dám làm chức vị Tư Mã hay không? Bây giờ Đấu gia như hổ rình mồi, ngươi không thể nào không biết? Bành Trọng Sảng chỉ là nói vài câu, mà ngươi lại muốn cướp thứ Đấu gia muốn. Ngươi ngồi ở vị trí Tư Mã, người Đấu gia có thể sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Phàn Sùng vừa nghe, lập tức dập đầu lạy nói:
"Phàn Sùng chỉ biết phân ưu, tận trung với Vương thượng, không sợ quyền thế Đấu gia. Nếu như có thể phân ưu cho Vương thượng, Phàn Sùng nguyện máu chảy đầu rơi!"
Ngô Củ nghe liền nở nụ cười, nói:
"Tốt, Tư Mã xin đứng lên đi."
Phàn Sùng nghe Ngô Củ gọi như vậy càng cảm thấy vui sướng xông lên đỉnh đầu, có chút chóng mặt. Phải biết rằng hắn chỉ là một tiểu đội trưởng nho nhỏ, bởi vì đứng đúng đội ngũ biến thành đại thần khuyên can, đã là quan nhất phẩm Thượng đại phu. Bây giờ lại thăng chức trở thành Tư Mã quản lý binh quyền Sở quốc, Phan Sùng làm sao có thể không cao hứng, đây có thể nói là một bước lên mây HunhHn786.
Ngô Củ cười nói:
"Phan Sùng, ngươi nhớ kỹ. Chỉ cần có Quả nhân một ngày, ngươi tất nhiên quyền quý một ngày. Ngươi trung thành tuyệt đối, có thể đổi lấy cơm ngon áo đẹp, được cả danh và lợi. Quả nhân không quản ngươi mục đích là gì, chỉ cần ngươi trung thành với Quả nhân, vậy liền đủ rồi. Ngươi là người thông minh, chắc chắn hiểu được."
Phàn Sùng vừa nghe, vui sướng đồng thời đột nhiên cảm giác phía sau lưng phát lạnh. Có một cảm giác lạnh thấu xương bao phủ sau lưng, Phàn Sùng liền vội vàng nói:
"Vâng, Sùng nhất định trung thành tuyệt đối, vì Vương thượng cống hiến!"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Một chốc Quả nhân liền chiêu cáo thiên hạ, phong ngươi làm Tư Mã Sở quốc. Hôm nay là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Phàn Sùng, trận chiến Ba quốc cùng Dung quốc bắt buộc phải làm, Quả nhân liền xem Tư Mã đánh thế nào."
Phàn Sùng gật đầu, chắp tay nói:
"Vâng, Phàn Sùng nhất định không làm hổ thẹn Vương thượng!"
Ngô Củ phất phất tay, liền để Phàn Sùng rời đi. Rất nhanh chiếu chỉ liền tới Chính Sự Đường. Tự nhân ở trước mặt mọi người tuyên đọc chiếu chỉ, Sở Vương phong Phàn Sùng làm Tư Mã.
Mọi vừa nghe, nhất thời ồ lên một mảnh, đặc biệt là người Đấu gia. Mọi người đều biết Phàn Sùng bây giờ được sủng ái, cũng không biết đến mức như vậy, vượt qua người Đấu gia trực tiếp thành Tư Mã.
Đấu Kỳ là Mạc Ngao, cấp bậc dưới Tư Mã. Sở quốc vốn chưa có Lệnh Doãn cùng Tư Mã, Mạc Ngao chính là quan chức cao nhất trong triều. Bây giờ đột nhiên lập Tư Mã, Đấu Kỳ bị người đè ép, Đấu gia dồn dập ồn ào, tất nhiên không phục Phàn Sùng.
Phàn Sùng cũng mới hai mươi mấy tuổi, ở trong mắt bọn họ là đứa trẻ chưa cai sữa. Hắn còn trẻ như vậy, không nói kinh nghiệm quan trường, đột nhiên biến thành Tư Mã cao cao tại thượng, tay cầm binh quyền, ai có thể phục?
Người Đấu gia không phục, âm thầm tìm Đấu Kỳ. Đấu Kỳ trong lòng cũng không thoải mái, nhưng bởi vì Đấu gia là trung tâm, không thể cùng Sở Vương đối nghịch, bởi vậy chỉ là cười cười, nói:
"Năng lực Đấu thị mọi người rõ như ban ngày, tân Vương mới tới cái gì cũng không hiểu, liền để hắn cân nhắc đi. Thời điểm Ba quốc cùng Dung quốc thật đánh tới, đứa trẻ kia cũng phải biết lợi hại, sẽ hướng chúng ta cầu xin."
Đấu Kỳ nói như vậy, mọi người cũng chỉ đành nghe lời. Không biết kỳ thực Ngô Củ đã thăm dò rõ ràng tánh khí Đấu Kỳ. Ngô Củ sớm biết Đấu Kỳ muốn ra uy, lần này đương nhiên phải phân cao thấp đến cùng, xem rốt cục là ai thua ai thắng.
Ba quốc cùng Dung quốc theo xúi giục của Thiên tử, hạ chiến thư. Ngô Củ lại không thèm để ý, còn lập Phàn Sùng là Tư Mã, để cho hắn điều phối binh quyền là vì sao?
Tất nhiên là vì nắm chắc lá bài tẩy.
Lá bài tẩy thứ nhất là hỏa dược. Tề Hầu đưa tới hỏa dược, tuy rằng không phải quá nhiều, thế nhưng đủ đánh một trận chiến. Chỉ cần bọn họ có thể ra đòn chớp nhoáng khiến Ba quốc cùng Dung quốc thấy kinh sợ, khiến cho bọn họ biết khó mà lui.
Lá bài tẩy thứ hai càng đơn giản, đó chính là Tề quốc. Sau khi tiếp nhận chiến thư của Ba quốc cùng Dung quốc không bao lâu, Tề quốc liền phái sứ thần tới. Tề Hầu đã biết được Ba quốc cùng Dung quốc là do Thiên tử Hồ Tề bày mưu đặt kế. Tề Hầu lo lắng Ngô Củ mới vừa đăng cơ, bên trong triều đình Sở quốc rắc rối, không chỗ tốt, bởi vậy phái binh viện trợ. Lúc này binh mã Tề quốc đang tới Sở quốc.
Ngô Củ đối với cái này vốn không quá tán thành. Dù sao phát binh lao sư động chúng, hơn nữa đây là sự tình của Sở quốc sao Tề quốc phải bỏ tiền bỏ sức. Thế nhưng không ngăn được Tề Hầu, Tề Hầu đã lệnh Tào Quế lên đường.
Vì hai lá bài tẩy này, Ngô Củ căn bản không sợ sệt Ba quốc cùng Dung quốc. Hơn nữa còn có thể thừa cơ hội này nâng cao uy tín.
Ba quốc cùng Dung quốc sắp phát binh đánh tới. Phàn Sùng mới nhậm chức, động tác phi thường ác liệt, hoàn toàn không để Ngô Củ thất vọng. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã chỉnh đốn xong binh mã Sở quốc. Vì Phàn Sùng trước đây có một ít kinh nghiệm nắm binh, tuy rằng cũng không phải ra trận giết địch, mà là bảo vệ Vương cung, bất quá cũng vô cùng hữu dụng.
Phàn Sùng bắt đầu điều binh khiển tướng, tất cả chuẩn bị cũng ổn thỏa. Đem binh mã tăng mạnh ở tây nam tây bắc, phái binh tiếp viện, đã bày ra thế trận.
Ngày hôm đó Ngô Củ như thường lệ đến Lộ Tẩm cung vào triều sớm. Phàn Sùng trên triều báo cáo một chút công tác chuẩn bị gần đây. Ba quốc cùng Dung quốc tuy rằng hạ chiến thư, thế nhưng kỳ thực vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng, chỉ là trước tiên dọa Sở quốc. Bởi vậy bọn họ vẫn chưa có chính thức phát binh, mà Phàn Sùng đã hoàn toàn có đối sách.
Trên triều hắn liệt kê chi tiết, nói năng mạch lạc rõ ràng.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Phàn Sùng là người không lộ ra ngoài. Trước đây Sở Vương sủng tín Phàn Sùng, mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao Phàn Sùng là muốn mặt mũi không mặt mũi, cũng không nói lời nói dễ nghe, không biết tân Vương vì sao sủng tín hắn. Mà bây giờ mọi người đều biết, Phan Sùng thủ đoạn lợi hại như vậy.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Phan Sùng chưa kịp đắc ý, liền thấy Bành Trọng Sảng đi ra. Hắn vừa ra tới, Phan Sùng nhất thời đau đầu, không biết Bành Trọng Sảng muốn nói cái gì không đúng lúc.
Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:
"Vương thượng, Trọng Sảng cảm thấy cách bày binh của Tư Mã có chút không thích hợp."
Phàn Sùng vừa nghe, càng là đau đầu Bành Trọng Sảng này không biết muốn cái quỷ gì. Trước hắn còn giải vây cho Bành Trọng Sản, Bành Trọng Sảng cũng không biết cảm ơn, lúc này còn đến phá.
Ngô Củ không có ngăn cản hắn, nói:
"Bành khanh mời nói."
Bành Trọng Sảng ngược lại là cung cung kính kính, nói:
"Vương thượng, Ba quốc cùng Dung quốc vội vã hạ chiến thư, lại chậm chạp không động, Trọng Sảng e sợ trong đó có trò lừa gạt."
Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ nhíu nhíu mày, kỳ thực cũng nghĩ như vậy. Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên không có làm bất kỳ chuẩn bị gì, liền không lo lắng hạ chiến thư. Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, người nước Sở đã đem binh mã điều phối chờ nghênh chiến. Vậy mà lúc này Ba quốc cùng Dung quốc lại vẫn cứ không có động tĩnh, Ngô Củ cũng vô cùng hoài nghi.
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Vương thượng, nếu như Trọng Sảng là người Ba quốc cùng Dung quốc, vội vã hạ chiến thư, lại chậm chạp bất động, kỳ thực chỉ có một nguyên nhân, hơn nữa quá rõ ràng."
Bành Trọng Sảng là người vô cùng tài hoa, lại bị người xem thành ngu dại. Bây giờ hắn nói thẳng như vậy, nhóm Khanh đại phu không rõ ràng, rõ ràng chính là bị làm nhục.
Nhóm Khanh đại phu dồn dập nói:
"Rõ ràng cái gì. Bành đại phu chỉ giáo a."
Bành Trọng Sảng không nhanh không chậm nói:
"Ba quốc cùng Dung quốc hạ chiến thư, hiển nhiên chỉ là giả tạo. Mục đích của bọn họ cũng không phải là phát binh, mà là yểm trợ cho chuyện khác."
Bành Trọng Sảng vừa nói như thế, mọi người bắt đầu bàn luận, tựa hồ cảm thấy có đạo lý. Ngô Củ cau mày nói:
"Dựa theo Bành khanh, Ba quốc cùng Dung quốc đang yểm trợ cái gì?"
Bành Trọng Sảng nói:
"Vương thượng lẽ nào quên mất người La? Nếu như Trọng Sảng muốn giả tạo tấn công, nhất định sẽ cùng người La hợp tác. Người La bây giờ ở phụ cận Đan Dương thành, nếu có Ba quốc cùng Dung quốc yểm trợ, chỉ cần động chút tay chân, tỷ như hủy hoại đê đập, thay đổi dòng chảy nhánh sông. Đã như thế, nước sông thuận chảy xuống vùng bên cạnh như Dĩnh thành, chẳng phải là lập tức Dĩnh thành bị nước nhấn chìm? Thời điểm đó người La lại phát binh đánh tới, binh lực Sở quốc đều tại tây bắc tây nam, làm sao tự cứu?"
Hắn vừa nói, mọi người lập tức ồn ào lên. Phàn Sùng sắc mặt cũng trong nháy mắt tái nhợt. Hắn lắc lắc đầu, nghĩ thầm Bành Trọng Sảng có sách lược thực sự lợi hại.
Phải biết ở thời đại này, còn chưa có nhiều mưu kế. Cái gì giương đông kích tây, rút củi dưới đáy nồi này nọ đều quá âm hiểm giả dối, căn bản không thích hợp với lễ nghĩa.
Có lẽ cùng Phàn Sùng nghĩ giống nhau, nhóm Khanh đại phu tuy rằng cảm thấy có đạo lý, thế nhưng đều dồn dập lắc đầu. Bọn họ cảm thấy Ba quốc cùng Dung quốc hẳn là sẽ không làm như thế.
Ngay tại lúc mọi người lừa mình dối người, thình lình nghe tiếng bước chân dồn dập. Một người lính thở hồng hộc chạy vào, ngã quỳ trên mặt đất, hô to:
"Báo!!! Vương thượng, văn kiện khẩn cấp!! Đan Dương thành, di dân La quốc tạo phản!! Bọn họ phá hủy đê nhánh sông, nước thuận dòng chảy xuống, đã tràn ngập ngoại thành Đan Dương. Bây giờ là mùa lũ định kỳ, Đan Dương thành mấy ngày liền trời mưa, thế nước không thể khống chế, lập tức sắp tràn đến Dĩnh rồi!"
Mọi người vừa nghe đều kinh hoàng.
"Ôi!!!"
Mọi người đều khiếp sợ nhìn Bành Trọng Sảng, không nghĩ tới tất cả đều bị Bành Trọng Sảng nói đúng.
Còn chưa có ai phản ứng, liền có binh lính thứ hai xông tới. Bên ngoài đột nhiên mưa to, trên người binh lính đều ướt hết. Hắn quỳ trên mặt đất nước còn chảy tí tách, gấp gáp nói:
"Vương thượng! Đan Dương thành cấp báo!! Quốc quân La quốc Vạn Thông đột nhiên xuất hiện, đã lãnh đạo người La chiếm Đan Dương thành. Người trông coi Đan Dương thành bị giết, đầu lâu liền treo ở cửa thành. Vạn Thông tuyên bố muốn đánh vào Dĩnh thành!"
Lời của binh lính vừa ra, mọi người càng là hít vào một ngụm khí lạnh. Đấu Kỳ trong nháy mắt muốn ngất, ngã ở trên mặt đất. Sĩ phu bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Đấu Kỳ.
Đấu Kỳ không nghĩ tới, chỉ là cùng Vương thượng đấu khí, kết quả vào lúc này người La đánh tới. Người La chiếm Đan Dương thành, còn cho nước tràn tới đây. Thời điểm đó Dĩnh thành chắc là phải bị ngập lụt. Tuy rằng kinh đô không đến nỗi bị chìm, thế nhưng vùng ngoại thành sẽ bị hủy hoại, còn có đồng ruộng bên cạnh.
Người La nhân cơ hội tạo phản. Đan Dương thành chính là cố đô Sở quốc. Tuy rằng bây giờ đã không phải là kinh đô, nhưng quan to quý nhân, phú thân hào kiệt ở đó rất nhiều. Đã như thế, người La tùy tiện cướp mấy nhà giàu là có thể mở rộng quân bị. Thời điểm đó lại đánh đến Dĩnh thành, nhiều nhất là thời gian nửa tháng.
Ngô Củ vừa nghe, nhất thời căng thẳng. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Tề Hầu tuy rằng đã sớm phát binh, thế nhưng đại quân Tề quốc đến chỉ có thể ngăn cản Ba quốc cùng Dung quốc, tuyệt đối không kịp giúp Dĩnh thành ngăn người La từ Đan Dương đến.
Người La nếu dốc toàn lực tới, chỉ cần mấy ngày. Nước xa không cứu được lửa gần, muốn binh mã của Tề Hầu hỗ trợ, nhất định là không thể nào.
Vào lúc này có người nói:
"Đúng rồi! Đúng rồi! Hỏa dược. Vương thượng nhanh lấy ra hỏa dược là có thể đối phó người La."
Ngô Củ nheo mắt. Không phải không nghĩ tới, thế nhưng tuyệt đối không thể dùng.
Bành Trọng Sảng cũng lập tức nói:
"Vị đại phu này nói không có lý. Nếu dùng hỏa dược đối phó Ba quốc cùng Dung quốc, Trọng Sảng không lời nào để nói. Đó là chiến trường, vốn nên cống hiến. Bây giờ người La tại Đan Dương thành, nếu Vương thượng dùng hỏa dược đối phó người La, chẳng phải là Đan Dương thành cũng bị nổ? Thời điểm đó bách tính cũng bị ảnh hưởng, Vương thượng mất đi dân tâm, cái được không đủ bù đắp cái mất."
Có người hô to:
"Vậy phải như thế nào!?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ cũng rối rắm, bất quá rất bình tĩnh nói:
"Phàn Sùng, bây giờ Dĩnh thành còn bao nhiêu binh mã, người La tập hợp có bao nhiêu binh mã. Ngươi đi điều tra kỹ, sau đó trở về phục mệnh."
Phàn Sùng sắc mặt trắng bệch, lập tức nói:
"Dạ!"
Phàn Sùng lập tức lùi ra, nhanh chân đi ra khỏi Lộ Tẩm cung thăm dò. Bởi vì chuyện này không thể định, Ngô Củ chỉ là trấn an triều thần, lập tức liền lệnh bãi triều.
Phàn Sùng lui ra Lộ Tẩm cung, một đường chạy như bay, căn bản không quản lễ nghĩa. Nhanh chóng chạy về Chính Sự Đường, hắn điều khiển người bộ Tư Mã đi thống kê trong thành còn bao nhiêu binh mã.
Phàn Sùng đi đến bộ Tư Mã. Trong bộ Tư Mã cũng nhận được tin cấp báo từ Đan Dương thành, đang thương nghị đối sách. Phàn Sùng cho người tỉ mỉ kiểm tra, tổng cộng gộp lại có thể bảo vệ thành là hơn 20 ngàn binh.
Phàn Sùng nghe con số này, hơi thở phào nhẹ nhõm. Hơn 20 ngàn binh, con số này tuyệt không nhỏ. Người La tuy rằng chiếm Đan Dương thành, ý đồ nhấn chìm Dĩnh thành, nhưng mà di dân không nhiều, coi như Vạn Thông tự mình nắm giữ ấn soái, cũng tuyệt đối không có nhiều hơn 20 ngàn người.
Phàn Sùng hơi thả lỏng một chút, nhanh chóng cho người đi tra xét tình huống Đan Dương thành, xem người La đến cùng có bao nhiêu binh mã.
Nửa ngày tin tức liền truyền tới, cơ bản người La chỉ có hơn 10 ngàn người. Phàn Sùng càng là thở phào nhẹ nhõm. Hắn lệnh người đi triệu Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn tiến cung, tự mình đi gặp mặt Sở Vương.
Phàn Sùng đi đến cửa tiểu tẩm cung. Ngô Củ đang triệu kiến Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng mặc dù là văn nhân, lại am hiểu sâu sắc đạo lý đánh trận, đang cùng Ngô Củ đồng thời phân tích Đan Dương thành cùng Dĩnh thành, chuẩn bị làm các loại phòng bị.
Phàn Sùng vội vã tiến vào hành lễ, nói:
"Vương thượng."
Ngô Củ phất tay nói:
"Đừng nói lòng vòng, tình huống như thế nào?"
Phàn Sùng lập tức nói:
"Vương thượng, người La ở Đan Dương thành ước chừng 10 ngàn binh. Trong 10 ngàn binh mã có không ít là di dân, cũng không phải La binh. Mà Dĩnh thành có thể điều phối các loại tinh binh, bao gồm binh lính thủ thành cùng thị vệ các vòng Vương cung, tổng cộng hơn 20 ngàn người, đủ chống lại người La tiến công. Coi như Ba quốc cùng Dung quốc lúc này tiến công Sở quốc, cũng nhất định có thể chống lại, xin Vương thượng yên tâm."
Ngô Củ gật gật đầu, Phàn Sùng còn nói:
"Phàn Sùng tự chủ trương, đã lệnh Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn tiến cung gặp mặt Vương thượng cùng thương nghị bảo vệ Dĩnh thành."
Ngô Củ nói:
"Tốt, Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn đến liền trực tiếp tiến vào."
Bọn họ đang nói, đã thấy Bành Trọng Sảng cau mày. Hắn cau mày, Ngô Củ cùng Phàn Sùng đều sợ hãi. Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Bành khanh có nghĩ tới điều gì?"
Bành Trọng Sảng chắp tay nói:
"Chỉ là suy đoán. Ba quốc cùng Dung quốc hiển nhiên đến có chuẩn bị, còn liên hiệp người La tạo phản, có thể nói là khí thế hùng hổ. Mà bây giờ người La thế hung mãnh, cũng chỉ có 10 ngàn người, còn là di dân già yếu, chuyện này... vô cùng không hợp lý. Nếu thật sự là như thế, người La tại sao lại có sức lực lớn như vậy, ngay cả Vạn Thông lưu vong ở bên ngoài cũng chạy tới tìm cái chết chứ?"
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Bành khanh ý là..."
Bành Trọng Sảng nói:
"E sợ người La còn có hậu chiêu."
Hắn nói xong, Phàn Sùng kinh hồn bạt vía.
Bành Trọng Sảng vừa nói dứt liền nghe có người tới. Là Tử Thanh từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói:
"Vương thượng, có cấp báo."
Hắn nói, phía sau là một người lính. Binh sĩ kia một thân khôi giáp, tiến vào quỳ xuống vội vàng nói:
"Vương thượng, việc lớn không tốt, Hoàn liệt Doãn ngã bệnh!"
Ngô Củ kinh ngạc nói:
"Làm sao đột nhiên bị bệnh?"
Người binh sĩ kia nói:
"Chẳng biết vì sao, sáng hôm nay đột nhiên bị thổ tả, bị bệnh liệt giường, dậy không nổi, căn bản là không có cách tiến cung."
Hắn đang nói, liền có binh lính vội vã tiến vào. Ngô Củ không cần hắn nói chuyện, lập tức biết có việc đến.
Liền nghe người binh sĩ kia nói:
"Vương thượng, Môn Doãn... sáng nay bệnh qua đời..."
Ngô Củ vừa nghe, càng là kinh ngạc. Hai vị trí đầu não canh giữ Dĩnh thành, một canh giữ cửa thành, một bảo vệ các vòng quanh Vương cung. Người bệnh nặng liệt giường, không thể vào cung, người bệnh qua đời?
Ngô Củ cau mày, nói:
"Môn Doãn vì sao đột nhiên bệnh chết?"
Người binh sĩ kia nói:
"Ti chức cũng không rõ. Môn Doãn trước đó vài ngày còn rất khỏe, đêm hôm qua đột nhiên không khỏe, sáng sớm không có tin tức. Vừa mới rồi Phàn đại phu tìm Môn Doãn, lúc này mới truyền đến tin tức nói Môn Doãn đã qua đời, là vào sáng nay."
Phàn Sùng vừa nghe, nhất thời lòng lạnh xuống. Chuyện này quá đột ngột, người bệnh thổ tả, người trực tiếp chết, lời Bành Trọng Sảng nói tựa hồ ứng nghiệm. Ba quốc Dung quốc không có sợ hãi, người La chắc chắn sẽ không đánh mà không chuẩn bị. Bây giờ không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, Môn Doãn cùng Hoàn liệt Doãn đột nhiên đều xảy ra chuyện.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Đi, theo Quả nhân đi xem xem."
Ngô Củ lập tức đứng lên, lệnh binh lính dẫn đường, chuẩn bị tự mình đi gặp Hoàn liệt Doãn bệnh nặng.
Đường Vu am hiểu y thuật, nhanh chóng đi theo Ngô Củ. Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng cũng đi cùng. Mọi người ra khỏi cung lên ngựa, chạy tới phủ của Hoàn liệt Doãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất