Vô Củ

Chương 202: Ăn bám

Trước Sau
Ngô Củ không có chuyện gì làm, nên nghĩ nấu món ngon con Tề Hầu ăn.

Ngô Củ giao phó Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha trông coi mấy đứa nhỏ, chính mình liền đi thiện phòng chuẩn bị làm món gà. Dùng gà làm nguyên liệu nấu món gì vừa ngon vừa có thể no bụng, hơn nữa Tề Hầu tuyệt đối chưa từng ăn, ăn còn phải vỗ tay khen.

Vậy dĩ nhiên là... gà hầm!

Ngô Củ đi vào thiện phòng, không nghĩ tới nhóm thiện phu không có thay đổi. Vừa thấy Ngô Củ tiến vào, toàn bộ đều kinh hãi, đều dừng động tác, nói:

"Sở Vương! Sở Vương là Sở Vương a!"

Thật nhiều thiện phu dừng việc, lại đây bái kiến Ngô Củ. Ngô Củ nhất thời bị nhiệt tình làm sợ hãi, nhanh chóng cho mọi người đứng dậy, cười nói:

"Quả nhân chỉ là tùy tiện đến một chút, mọi người làm việc của mình đi, cẩn thận đồ ăn bị cháy khét."

Nhóm thiện phu tản ra đi làm việc. Ngô Củ lần này đến mục đích làm món gà cho Tề Hầu ăn, đương nhiên phải tìm một ít nguyên liệu nấu ăn. Nhóm thiện phu vô cùng nhiệt tình, Ngô Củ muốn cái gì, ngay lập tức liền đưa tới cái đó.

Bởi vì Ngô Củ ở thiện phòng Tề cung thời gian rất dài, nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị nơi này cũng tương đối phong phú. Ngô Củ muốn tìm cái gì cũng có.

Ngô Củ chọn lựa thịt gà tươi. Có thiện phu hỗ trợ Ngô Củ xử lý, còn tri kỷ cắt thành khối nhỏ. Ngô Củ chỉ cần đùi gà. Bộ phận này chất thịt tốt, hơn nữa ăn ngon, thích hợp làm món hầm.

Niên đại này không có đúng gia vị Ngô Củ cần dùng, cũng không có khoai tây, bởi vậy Ngô Củ tìm tới một ít nguyên liệu thay thế. Làm xong nguyên liệu nấu ăn, liền chuẩn bị sợi miến. Gà hầm ăn cùng miến, như vậy mới chính tông. Sợi miến gạo cùng thịt gà dính nước sốt đồng thời đưa vào trong miệng ngon khó tả. Sợi miến cũng có vị thịt, dư vị vô cùng tốt.

Ngô Củ làm sợi miến một lát đặt ở phía dưới gà. Sợi miến sẽ thấm nước thịt, ăn vừa thơm ngon mềm mại dễ nuốt. Ngô Củ khi ăn gà hầm, thích ăn sợi miến.

Ngô Củ đem gà ướp muối cùng gia vị đi hầm một hồi, bảo đảm thịt gà mềm, hơn nữa ngon miệng. Trong thời gian này cũng bắt tay làm miến.

Khí trời còn lạnh, Ngô Củ bận rộn thật lâu, cảm thấy ra một đầu mồ hôi nóng. Cuối cùng món ăn đã hoàn thành, được đổ vào cái đĩa. Màu sắc bắt mắt, hương thơm theo khí nóng tỏa ra vô cùng hấp dẫn.

Ngô Củ bưng món gà mới ra lò đi hướng tiểu tẩm cung. Đúng lúc Công Tôn Thấp Bằng cũng từ tiểu tẩm cung đi ra. Công Tôn Thấp Bằng lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngát mùi. Mùi vị này rất kỳ dị, không nói ra được, thế nhưng vô cùng thơm ngon. Công Tôn Thấp Bằng cười nói:

"Quân thượng đang rảnh rỗi, Sở Vương tới thật đúng lúc."

Ngô Củ liền đi vào tiểu tẩm cung. Tề Hầu đang xem công văn, bên cạnh một đống công văn. Ngô Củ vừa đi vào, Tề Hầu lập tức ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói:

"Nhị ca lại làm cái gì, thơm quá."

Ngô Củ đem đĩa đặt ở trên bàn, sau đó xốc lên cái nắp. Bên trong đùi gà màu vàng ươm, còn rất nhiều đồ ăn, một mùi thơm vô cùng bá đạo xông vào mũi. HunhHn786

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Là thịt gà Quân thượng muốn ăn."

Tề Hầu vừa nghe, mới nhớ ra. Ngày đó Cơ Lãng mời bọn họ dự tiệc, có một món thịt gà. Chỉ là món gà bình thường, bất quá Tề Hầu thèm cái này, sau đó liền quên. Nào có biết Ngô Củ để bụng.

Tề Hầu vừa nghe, nhất thời không khỏi cao hứng, nói Ngô Củ ngồi ở bên cạnh mình, cười nói:

"Nhị ca quan tâm Cô như vậy, Cô rất vui."

Ngô Củ đem đũa giao cho Tề Hầu, nói:

"Vậy Quân thượng nếm thử mùi vị. Xem Củ làm ăn ngon, hay là Vương cung Lạc Sư làm ăn ngon."

Tề Hầu cười nói:

"Nhất định là Nhị ca làm ăn ngon hơn."

Hắn nói, gắp lên một khối đùi gà. Đùi gà ngày hôm nay Ngô Củ làm không phải là bình thường, mỗi một cái đùi gà đều là Ngô Củ tuyển chọn tỉ mỉ. Tề Hầu gắp lên một khối thả vào trong miệng, chỉ là mới vừa cắn xuống, cũng cảm giác khác với tất cả những gì đã từng ăn. Món gà ở Vương cung khó có thể so sánh với món gà Ngô Củ làm.

Thịt gà không biết dùng phương pháp gì xử lý mà không hề cứng. Hương vị thịt thực ngon, có thể cảm giác ra được chất thịt phi thường tốt. Hơn nữa phối liệu tốt, trải qua thời gian nấu dài, nước sốt cô đọng chặt chẽ bao vây lấy thịt gà. Mỗi một khối thịt đều đầy đủ tư vị.

Đôi mắt Tề Hầu đột nhiên liền sáng. Không lên tiếng, ăn liên tục hai khối, đem xương cốt phun ra, lúc này hắn mới hàm hồ nói:

"Nhị ca ăn ngon thật, Nhị ca ăn ngon thật!"

Ngô Củ không cần nghe hắn nói, chỉ nhìn ánh mắt kia liền biết. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quân thượng chớ nóng vội ăn thịt, phía dưới còn có miến."

Sợi miến phía dưới cũng gọi là sợi mì vì kích cỡ lớn, ăn như vậy mới đủ sảng khoái.

Tề Hầu không biết phía dưới thịt gà còn có thứ khác. Dù sao thoạt nhìn chỉ thấy có thịt. Tề Hầu liền cầm đũa đẩy thịt ra một chút. Quả nhiên thấy phía dưới còn bày một tầng màu trắng.

Miến này trắng mềm, trong mắt Tề Hầu thật giống như hai gò mà Nhị ca nhà hắn. Sợi miến dính nước tương hồng hồng, Tề Hầu vừa nhìn, rất muốn ăn.

Tề Hầu là loại người rất điển hình, dùng bữa nhất định phải có món chính. Món gà hầm này của Ngô Củ thực sự quá ngon, khẩu vị thích hợp với Tề Hầu, hơn nữa có miến ăn kèm món chính, ăn không đơn điệu.

Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa đem gắp miến lên. Sợi miến mềm dai không bị đứt đoạn, đưa vào trong miệng chỉ cảm thấy trơn tru không vướng víu. Hơn nữa sợi miến thật giống như chủ động chạy vào cuống họng.

Tề Hầu không nói chuyện, luôn vùi đầu ăn. Ngô Củ nhìn Tề Hầu ăn liền cảm thấy thành công. Căn bản không cần hỏi, tự nhiên biết tay nghề mình tốt cỡ nào.

Tề Hầu một hơi ăn sạch thịt gà cùng miến, cả phối liệu cũng ăn, còn thiếu đem nước tương dư thừa uống. Có một loại cảm giác chưa hết thòm thèm.

Tề Hầu ăn xong, uống một hớp trà, tựa hồ còn dư vị của món gà kia. Ngô Củ thấy bên miệng hắn dính bẩn liền lấy cái khăn muốn lau giúp. Nếu để cho người khác thấy được, uy danh Tề Hầu bị vứt đi.

Tề Hầu duỗi tay nắm lấy tay Ngô Củ. Không có mép dính bẩn, lại biến thành quốc quân Tề quốc tuấn mỹ vô cùng, hắn thấp giọng cười nói:

"Nhị ca, ngươi nói Cô có nên thoái vị, đem Hầu vị nhượng cho Chiêu Nhi, sau đó theo ngươi đi Sở quốc làm kẻ ăn bám hay không?"

Ngô Củ nghe mà run lên bần bật, khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt. Lời này nửa thật nửa giả, bất quá Ngô Củ biết chỉ cần mình nói "được", Tề Hầu có khả năng thật sự thoái vị.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Công Tôn Thấp Bằng đã trở lại. Hắn vội vã chạy vào, nói:

"Quân thượng!! Quân thượng tin chiến thắng! Tiền tuyến có tin chiến thắng!"

Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên chạy vào, Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra, nói:

"Ồ? Nhanh như vậy đã có tin chiến thắng?"

Công Tôn Thấp Bằng liền vội vàng đem công văn đưa cho Tề Hầu. Tề Hầu liếc mắt nhìn, lập tức cười ha ha, sau đó đưa cho Ngô Củ, nói:

"Nhị ca xem, Lỗ quốc kinh hãi rồi!"

Ngô Củ tiếp nhận công văn xem. Vương tử Trịnh mặc dù là lần đầu lĩnh binh, thế nhưng đánh bại Lỗ quân. Tại núi Giáp Cốc hắn đã nổ tường thành tro bụi khiến Lỗ quân chạy trối chết. Lỗ quân căn bản không dám tiến lên. Tào Mạt ở phía sau không có đất dụng võ. Đại quân Đan Tử Chính rất nhanh cũng tới trợ giúp. Lỗ quân là quăng mũ cởi giáp lui trở lại sau trường thành.

Công văn còn viết, Lỗ quốc không còn dám chiến, có ý định đàm phán hòa bình, ít ngày nữa sẽ phái sứ thần đến đây nói chuyện.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Đây là chuyện tất nhiên."

Quả nhiên ngày thứ hai, Chu Phủ liền đến bái kiến Tề Hầu, đưa tới công văn chính thức cùng văn thư cầu hòa của Lỗ quốc. Công văn viết, Lỗ quốc có ý định cầu hoà, quốc mẫu Văn Khương trách cứ Lỗ Công cử chỉ lỗ mãng, cố ý hướng Tề Hầu xin lỗi. Nói là xem xét Tề quốc cùng Lỗ quốc vốn là đời đời quan hệ thông gia, muốn Tề Hầu cho Lỗ quốc một con đường.

Không chỉ như vậy, bọn họ nguyện ý đưa tới sứ thần Công tử Quý, biểu đạt thành ý. Muốn mời Tề Hầu đến Giáp Cốc hội minh.

Nói là sứ thần, kỳ thực cũng không phải là sứ thần, nói trắng ra chính là con tin.

Công tử Quý thân phận vô cùng cao quý, chính là huynh đệ ruột của quốc quân đương nhiệm Lỗ quốc, cũng chính là con trai của Văn Khương. Công tử Quý tuổi khá nhỏ, bất quá có thành tựu, là danh sĩ. Công tử Quý không giống Công tử Khánh Phủ. Lỗ Công trọng dụng Công tử Khánh Phủ, là bởi vì Công tử Khánh Phủ có thể lợi dụng. HunhHn786 Mà Lỗ Công trọng dụng Công tử Quý, chính là bởi vì Công tử Quý là cùng cha cùng mẹ, không cần lo lắng.

Lần này Lỗ Công phái Công tử Quý đến đàm phán, đồng thời làm con tin, tựa hồ bỏ ra vốn lớn.

Tề Hầu triệu tập thảo luận, cùng mọi người thương nghị rốt cuộc muốn cùng Lỗ quốc hội minh hay không. Kết quả dĩ nhiên nhất trí, tất cả mọi người lựa chọn không cùng Lỗ quốc chính diện giao tranh, đồng ý hội minh hoà đàm.

Dù sao Lỗ quốc là quốc gia lớn phía đông, bên cạnh còn có Cử quốc như hổ rình mồi. Nếu Tề quốc trực tiếp cùng Lỗ quốc chính diện giao chiến, tuy rằng nhất định có thể tiêu diệt Lỗ quốc. Thế nhưng Tề quốc có thể phải mất ít nhất vài năm thời gian để khôi phục sức lực. Đây chẳng phải là cho các nước chung quanh cơ hội lợi dụng?

Nếu như trong mấy năm này cần dùng khôi phục, những quốc gia khác cũng tiến bộ, bởi vậy liền không đơn thuần chỉ là mấy năm sự tình.

Cứ như vậy, tất cả mọi người cảm thấy phải cùng Lỗ quốc giảng hòa tạm thời, chuyên tâm đối phó những nước nhỏ chung quanh. Thôn tính tất cả những tiểu quốc, chậm rãi tăng cường thực lực của chính mình. Ăn miếng nhỏ trước lại đi ăn miếng lớn, đây mới là chiến lược chính xác.

Tề Hầu cũng nghĩ đến điểm này. Ngô Củ cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Kỳ thực Ngô Củ yên tâm là bởi vì Lỗ Công cùng Văn Khương đưa Công tử Quý làm con tin. Lỗ Công coi như nham hiểm, cũng không thể dùng mạng đệ đệ ruột thịt của mình ra đùa giỡn.

Vào đầu xuân, Công tử Quý tiến vào Lâm Truy thành, Tề Hầu vô cùng rộng lượng xếp đặt tiệc đón chào. Công tử Quý hoàn toàn không có bị đối xử như con tin, trái lại dùng lễ tiết sứ thần đối xử.

Sau khi Công tử Quý đi vào Tề quốc, Tề quốc liền bắt đầu chuẩn bị hội minh ở Giáp Cốc. Giáp Cốc tại biên giới Tề quốc cùng Lỗ quốc, ở đây hội minh là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng Giáp Cốc là một ngọn núi, ở đây hội minh cần phải bố trí.

Công Tôn Thấp Bằng thân là Đại Tư Hành cần đến Giáp Cốc bố trí tế đàn hội minh. Hắn mang theo Tề quân xuất phát sớm.

Từ khi Công tử Quý đi vào Tề quốc, Lỗ quốc liền an tĩnh xuống, cũng không có bất kỳ động tác gì, hoàn toàn không quấy rầy Tề quốc. Công tử Quý mang đến rất nhiều ngân lượng châu báu cầu hoà.

Tề Hầu chờ Công Tôn Thấp Bằng bố trí xong xuôi cũng phải động thân đi Giáp Cốc. Thời điểm đó Ngô Củ sẽ cùng Tề Hầu đi Giáp Cốc, chứng kiến hội minh. Chờ hội minh hoàn tất, Ngô Củ liền dự định tiện đường về Sở quốc.

Bởi vì Ngô Củ đã lên lịch trình về Sở quốc cho nên dự định ở cùng Địch Nhi nhiều hơn. Địch Nhi dù sao cũng là con Dịch Nha, phải ở chung Dịch Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng. Dịch Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng sau này không thể lại có thêm con, mà Ngô Củ cũng có Tử Văn, tất nhiên không thể đem Địch Nhi đi.

Ngày hôm nay Dịch Nha dẫn Địch Nhi đến cửa cung liền muốn rời khỏi, lại nhìn thấy một con sói trắng xông tới. Dịch Nha sợ hết hồn. Địch Nhi lại không sợ, lập tức bi bô nói:

"Phụ thân xem! Chó ngoan chó ngoan!"

Địch Nhi nói, chạy tới muốn ôm lấy cổ Đại Bạch. Đại Bạch hoảng sợ tháo chạy, trốn phía sau Tử Văn.

Tử Văn từ cửa cung đi ra. Mặc dù mới sáu tuổi, thế nhưng bộ dáng Tử Văn vô cùng thành thục. Không ngây thơ như Địch Nhi, cũng không giảo hoạt một bụng ý nghĩ xấu như Ninh Thích, Tử Văn thoạt nhìn có chút lạnh lùng, bất quá lạnh lùng vô cùng non nớt.

Tử Văn liếc mắt nhìn Đại Bạch bị doạ kinh sợ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nha, nói:

"Phụ thân muốn gặp ngươi, Tử Văn ở đây dẫn đường."

Dịch Nha nghe Tử Văn nói, biết mình không đi được, liền không thể làm gì khác hơn là cùng Địch Nhi tiến vào cung. Địch Nhi không biết chuyện gì xảy ra, còn thật vui vẻ vì phụ thân có thể cùng mình tiến cung.

Mọi người cùng Tử Văn đi vào trong. Địch Nhi dọc theo đường đi đều muốn nắm Đại Bạch. Đại Bạch rõ ràng sợ hãi, vẫn luôn trốn ở bên cạnh Tử Văn.

Mọi người rất đi mau đã đến hoa viên. Bây giờ chính là mùa xuân, thời điểm hoa nở. Ngô Củ tại Lâm Truy thành ở hơn một tháng, khí trời ấm lên, trong hoa viên hoa cũng nở không ít. Một không khí mùa xuân dạt dào, cùng gió xuân, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.

Ngô Củ ngồi ở trong đình bên bờ hồ, đang thưởng thức trà. Nhìn thấy bọn họ tới, Ngô Củ liền cười nói:

"Mời ngồi, không cần khách khí."

Dịch Nha cung kính cảm ơn Ngô Củ, lúc này mới đi tới ngồi xuống. Địch Nhi ngồi ở trong lòng Dịch Nha, nhìn thấy trên bàn có bánh hoa tươi, nhất thời thèm, lấy một cái, bi bô nói:

"Phụ thân, cái này ngon."

Tử Văn cũng ngồi xuống ở bên cạnh Ngô Củ, cũng cầm một cái bánh hoa tươi. Bất quá Tử Văn không có ăn, mà là bẻ nhỏ ra. Lập tức Đại Bạch chạy lại liếm tay Tử Văn, ăn không còn biết trời đâu đất đâu.

Ngô Củ cười cười, nói:

"Chuyện của ngươi, Quả nhân đều biết. Ngươi nghĩ như thế nào, Quả nhân cũng biết. Nếu như không phải là bởi vì Đại Tư Hành, ngươi có thể sẽ cả đời giả câm vờ điếc."

Dịch Nha nghe Ngô Củ nói, không nói gì, chỉ là cúi đầu, nhìn tay áo màu đỏ.

Ngô Củ nói:

"Quả nhân có thể rõ ràng tâm tình của ngươi, cũng có thể rõ ràng ngươi làm mọi thứ vì Đại Tư Hành. Ung Vu, Quả nhân có thể nói cho ngươi biết, chỉ cần ngày nào ngươi còn vì Đại Tư Hành mà ra sức, thì ngày đó ngươi vẫn có thể lưu lại bên cạnh hắn."

Dịch Nha có chút giật mình, còn tưởng rằng Sở Vương là vì trị tội mình, mới gọi mình tiến cung. Thế nhưng không nghĩ tới Ngô Củ lại nói lời như vậy. Dịch Nha giật mình nói:

"Sở Vương?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quả nhân cũng không phải là không có tình người. Đại Tư Hành yêu thích ngươi, xem ngươi như báu vật. Địch Nhi cũng vui. Như vậy rất tốt, không có gì không được. Tề Công, ngươi cũng không cần lo lắng, nhớ kỹ lời Quả nhân là đủ."

Dịch Nha càng là giật mình, một mặt khiếp sợ nhìn Ngô Củ. Ngô Củ nói:

"Đúng rồi, ngươi có biết Đại Tư Hành vì ngươi, đã từng phát huyết thệ với Tề Công."

Dịch Nha cúi thấp đầu, thấp giọng nói:

"Biết."

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Đại Tư Hành đối với ngươi là không giữ lại chút nào, chắc chắn nói với ngươi. Bây giờ Quả nhân cũng muốn ngươi phát thề, ngươi có dám hay không?"

Dịch Nha chậm rãi ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, nói:

"Ung Vu không dám không theo."

Ngô Củ gật gật đầu, nhấc cằm, ra hiệu Dịch Nha. Dịch Nha lập tức từ ngồi đổi thành quỳ xuống, hai tay chắp lại nâng lên, muốn phát thệ. Kết quả Tử Thanh cùng Đường Vu nhanh chóng từ đàng xa chạy tới.

Tử Thanh cùng Đường Vu một mặt mồ hôi nóng, vô cùng lo lắng. Một đường xông lại, nhìn thấy Ngô Củ cũng không kịp hành lễ, Tử Thanh nói:

"Vương thượng, việc lớn không tốt!"



Hắn nói, liếc mắt nhìn Dịch Nha. Dịch Nha có chút ngờ vực, còn tưởng rằng có cái gì không thể ở trước mặt mình nói.

Ngô Củ cau mày nói:

"Chuyện gì?"

Tử Thanh nói:

"Là... Là liên quan tới hội minh với Lỗ quốc."

Tử Thanh chần chờ một chút, cắn răng một cái, nói:

"Đại Tư Hành mang binh đi tới Giáp Cốc bố trí tế đàn, nào biết nửa đường... Nửa đường gặp Lỗ quân mai phục, đội ngũ bị đánh bất ngờ tan rã hoàn toàn. Đại Tư hành bị trúng tên, đến nay tung tích không rõ, không biết sống chết..."

"Loảng xoảng!!"

Dịch Nha thân thể đột nhiên lệch đi đụng phải bàn. Ấm trà bị hắn xô đẩy xuống đất vỡ nát...

Lời của Công Tôn Thấp Bằng vang lên.

"Thấp Bằng dùng danh nghĩa tằng tôn Trang Công tuyên thề. Kể từ hôm nay, đối với Ung Vu không còn nửa phần ái mộ tưởng niệm. Nếu như vi phạm lời thề... vạn tiễn xuyên tâm!"

Dịch Nha ngồi dưới đất, ánh mắt có chút sững sờ, nghe Tử Thanh nói, trong đầu không khỏi nhớ lại lời Công Tôn Thấp Bằng đã từng phát thện. Hắn không biết làm sao, mi mắt mỏi, dòng nước nóng hầm hập từ trong đôi mắt trào ra.

Dịch Nha lẩm bẩm nói:

"Đều là Ung Vu có lỗi. Trời cao vì sao ứng nghiệm trên người tướng quân..."

Địch Nhi không biết chuyện gì xảy ra, hoàn nghe không hiểu. Nhìn thấy Dịch Nha ngã xuống đất, Địch Nhi nhanh chóng ôm cổ Dịch Nha, dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, khóc thút thít, nói:

"Phụ thân! Phụ thân làm sao vậy? Tại sao khóc!"

Dịch Nha đương nhiên sẽ không trả lời Địch Nhi. Ngô Củ nghe đến tin tức này, trong đầu cũng "ầm" một tiếng, lập tức ôm lấy tiểu Địch Nhi, đem tiểu Địch Nhi để ở một bên, đối với Tử Văn nói:

"Tử Văn, mang đệ đệ đi bên cạnh chơi một chốc, nhanh đi."

Tử Văn lớn tuổi hơn, cũng tương đối trưởng thành sớm, Ngô Củ nói như vậy, Tử Văn liền biết Ngô Củ không muốn Địch Nhi nghe, mau chóng nói:

"Địch Nhi, chúng ta đi bên kia chơi."

Địch Nhi lại khóc nói:

"Địch Nhi muốn ở cùng phụ thân..."

Địch Nhi tuy rằng không hiểu, nhưng nhìn Dịch Nha dáng vẻ đó, cũng trong nháy mắt khóc lên. Dịch Nha trong lòng bây giờ rất loạn, nhất thời không để ý tới tiểu Địch Nhi, ngơ ngác xuất thần. Ngô Củ vừa muốn an ủi hắn một tiếng, đột nhiên hô to:

"Ung Vu!"

Dịch Nha đột nhiên ngã xuống, ngất đi.

Tiểu Địch Nhi sợ hãi, hô to "phụ thân" chạy tới, ôm Dịch Nha dùng sức lay động. Đường Vu nhanh chóng xông tới kiểm tra, rồi thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Không có gì, chỉ là bi thương quá độ, nghỉ ngơi là được rồi."

Ngô Củ nhanh chóng gọi tự nhân đem Dịch Nha đến phòng trước đây mình ở, cũng bên cạnh tiểu tẩm.

Địch Nhi vẫn nước mắt đầm đìa, khóc thở không ra hơi. Tử Văn cũng không biết làm sao an ủi.

Ninh Thích nghe nói Công Tôn Thấp Bằng có chuyện, rất nhanh liền từ ngoài cung chạy đến. Địch Nhi thấy Ninh Thích, chạy tới, chui vào trong lồng ngực, khóc lớn nói:

"Ninh Thích ca ca, phụ thân làm sao vậy! Địch Nhi muốn phụ thân..."

Ninh Thích nhanh chóng ôm tiểu Địch Nhi, cũng không như ngày thường bắt nạt người, an ủi nói:

"Địch Nhi, sẽ không có chuyện gì. Địch Nhi đừng khóc. Chờ phụ thân tỉnh rồi, nhìn thấy đệ khóc thành như vậy, là đau lòng hơn. Địch Nhi làm bé ngoan."

Tiểu Địch Nhi gật gật đầu, vẫn nước mắt ròng ròng, thế nhưng đã không khóc, mím môi ngóng, một mặt kìm nén.

Ngô Củ để Ninh Thích an ủi Địch Nhi, Tử Văn nhìn nơi này, Đường Vu lưu lại trị liệu Dịch Nha, lập tức liền ra khỏi phòng đi tiểu tẩm cung.

Ngô Củ đi vào tiểu tẩm cung. Vào nơi này, Ngô Củ căn bản không cần thông báo, trực tiếp tiến vào. Sau khi đi vào, thật xa Ngô Củ liền nghe được Tề Hầu gào thét, nói:

"Lẽ nào có lí đó! Thực sự làm càn! Lỗ quốc không xem Cô ra gì rồi! Giả ý cầu hoà, lại đùa giỡn Cô giống thằng ngốc! Đi tìm! Coi như lục lọi hết núi Giáp Cốc từ gốc lên ngọn, cũng phải đem Đại Tư Hành tìm trở về cho Cô!"

"Dạ!"

Ngô Củ đi vào, đúng dịp thấy Chu Phủ đi ra. Chu Phủ thần sắc cũng có chút ảm đạm. Chỉ sợ là mới vừa bẩm báo Tề Hầu sự tình Công Tôn Thấp Bằng.

Ngô Củ vội vã tỉ mỉ hỏi thăm. Chu Phủ thở dài nói:

"Có binh lính may mắn trốn thoát về bẩm báo. Đại Tư Hành gặp phải mai phục, bởi vì đi đầu đội ngũ, cơ hồ bị tiễn xuyên tim. Binh lính kia chỉ là nhìn thấy Đại Tư Hành ngã khỏi lưng ngựa, rơi vào dòng nước chảy dọc theo sườn núi Giáp Cốc. Lúc đó truy binh quá nhiều, căn bản không có biện pháp đi tìm Đại Tư Hành. Đợi truy binh đều tán đi, có người đi tìm, chỉ là..."

Chỉ là khi đó không tìm thấy Công Tôn Thấp Bằng. Bên bờ sông có một mảnh máu nhuộm đỏ. Binh lính nói, Công Tôn Thấp Bằng bị trúng mấy mũi tên, cái dáng vẻ kia chỉ sợ là không có cách nào còn sống. Bất quá Tề Hầu không tin. Tề Hầu tức giận, lệnh đi tìm người, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.

Lần này Lỗ quốc thực sự chọc giận Tề Hầu rồi.

Chu Phủ thấp giọng nói:

"Quân thượng rất phẫn nộ. Vương thượng nếu như có thể khuyên nhủ, xin khuyên nhủ. Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp..."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Quả nhân biết."

Ngô Củ đi vào tiểu tẩm cung. Tề Hầu vẫn đang phát hỏa.

"Xoảng!!"

Một vật trang trí bằng ngọc vừa vặn ném xuống đất nát tan. Mảnh vụn bắn tóe, suýt nữa trúng mặt Ngô Củ.

Tề Hầu mất hứng ngồi ở tại chỗ, nhìn thấy Ngô Củ đi tới, chỉ là liếc mắt một cái, cũng không có nhúc nhích. Bên trong tiểu tẩm, đồ vật có thể đập nát đều bị vỡ, căn bản không có cái gì có thể lưu.

Tề Hầu ngồi ở trong một mảnh nát tan, phát quan cũng nát nằm trên đất. Tóc tai rối bời buông xuống dưới. Biểu tình vô cùng dữ tợn, lại lộ ra sự thất vọng cực độ.

Tề Hầu thấy Ngô Củ chậm rãi đến gần, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

"Là lỗi của Cô. Cô tự tay hại chết Thấp Bằng. Nếu năm đó Cô không buộc Thấp Bằng lập lời thề..."

Ngô Củ nghe hắn nói đến cái này, liền vội vàng đi tới, ngồi chồm hỗm xuống ôm đầu Tề Hầu, nói:

"Không phải lỗi của Quân thượng. Quân thượng không nên đổ lỗi cho mình."

Tề Hầu dựa vào lồng ngực Ngô Củ, không nói gì, qua rất lâu chỉ nói là:

"Thấp Bằng hắn... Hắn theo Cô hai mươi mấy năm. Nếu hắn thật biến mất, Cô... Cô..."

Ngô Củ vội vã vỗ vỗ lưng Tề Hầu, nói:

"Quân thượng, lúc này không phải thời điểm ăn năn hối hận. Ngài quên mất, kẻ cầm đầu hại Đại Tư Hành lúc này còn đang ung dung tự tại. Lỗ quốc có khả năng đang cười nhạo chúng ta!"

Tề Hầu nghe Ngô Củ nói như vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, híp mắt nói:

"Lỗ quốc..."

Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu rời khỏi lồng ngực Ngô Củ, chậm rãi đứng dậy, nói:

"Đúng, Lỗ quốc... Lỗ quốc có con tin trong tay Cô. Nhị ca theo Cô đi gặp Công tử Quý!"

Tề Hầu chuẩn bị đi gặp Công tử Quý, đương nhiên phải đổi xiêm y. Không thì tóc tai bù xù y quan không chỉnh ảnh hưởng uy nghiêm Tề quốc.

Ngô Củ nhanh chóng giúp Tề Hầu chỉnh lý. Hai người liền xuất phát.

Công tử Quý vào Tề quốc, bởi vì là làm con tin cũng không ở tại dịch quán, mà là ở trong cung.

Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng có chuyện, Công tử Quý ngay lập tức liền bị bắt. Chuyện này không nhỏ. Nếu như không phải Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng đi trước tới Giáp Cốc bố trí, như vậy bây giờ khả năng bị hại chính là Tề Hầu.

Lỗ quốc rõ ràng chính là trá hàng, mà Công tử Quý bị đưa tới làm con tin, từ đầu tới đuôi bất quá là một quả mù che mắt mà thôi. Bọn họ bởi vì nghĩ Công tử Quý và Lỗ Công là anh em ruột liền tin Lỗ Công trọng tình thân.

Tề Hầu mang theo Ngô Củ đi phòng giam trong cung. Phòng giam này đã lâu không sử dụng. Dù sao Tề quốc vẫn luôn rất thái bình, cũng không có người nào gây sự. Bây giờ trong phòng giam đột nhiên có người, còn là quý tộc cao quý Lỗ quốc.

Tề Hầu cùng Ngô Củ đi vào, rất nhanh liền ngửi thấy được mùi máu tanh. Hai người liếc nhìn nhau, không biết là ai đối với Công tử Quý dùng cực hình, mùi máu tanh nồng như thế.

Tề Hầu cùng Ngô Củ đi vào, liền thấy Công tử Quý cởi trần, thân thể đã loang lổ vết tích. Công tử Quý trên người đã không có một chỗ lành lặn, trên mặt cũng có vết roi đánh. Hắn bị trói trên cột gỗ, đầu rũ xuống, tựa hồ không có ý thức.

Ngô Củ có chút giật mình, nói:

"Ai tới?"

Quan cai ngục có chút không dám nói, ngập ngừng:

"Là... Là phu nhân Đại Tư Hành đã vừa tới... Chỉ tới một chốc, rất nhanh liền đi... Tiểu thần cũng không nghĩ tới sẽ như vậy..."

Tề Hầu cùng Ngô Củ vừa nghe, nhất thời liền hiểu. Thì ra là Dịch Nha đã tới. Dịch Nha đối với người bên ngoài chính là phu nhân của Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng. Bây giờ Công Tôn Thấp Bằng sống chết chưa biết, Dịch Nha đến phòng giam, quan binh canh tù cũng không tiện ngăn cản.

Dịch Nha chỉ là ở trong phòng giam một hồi liền đi ra ngoài. Binh lính canh tù trở lại xem, kinh ngạc phát hiện Công tử Quý đã biến thành dáng dấp này, nhất thời đều là một trận nghĩ đến mà sợ hãi. Bất quá Dịch Nha đúng mực, Công tử Quý chỉ là da thịt thương tổn, không có thương tổn gân cốt hay gãy xương, cũng không có nội thương, chỉ là chịu không ít khổ.

Công tử Quý ý thức mơ hồ, nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói, mê man mở mắt ra. Trên người đau rát, đã không chỉ là đau còn có tê dại, ra một đầu mồ hôi lạnh. Máu thuận theo mặt chảy xuống.

Tề Hầu nhìn thấy Công tử Quý dáng dấp này, hoàn toàn không có trách tội Dịch Nha. Bởi vì Tề Hầu biết, nếu hắn tự ra tay, Công tử Quý hiện tại e sợ đã chết.

Tề Hầu đi vào, Công tử Quý chậm rãi ngẩng đầu lên. Công tử Quý rất trẻ, chưa tới hai mươi tuổi. Hắn là con trai thứ của Văn Khương, em trai Lỗ Công. Bởi vì Lỗ Công chỉ có một đứa em trai cùng mẹ, bởi vậy Công tử Quý có thể nói là quý tộc hiển hách nhất Lỗ quốc, nhìn ra được vẫn luôn quen sống trong nhung lụa.

Công tử Quý nheo mắt, dòng máu từ trên trán chảy xuống mắt. Công tử Quý lắc đầu, nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu đi vòng quanh Công tử Quý, cười lạnh, nói:

"Lỗ công tử, không biết là trước khi đi vào Tề quốc đã biết, hay là bây giờ mới biết. Thì ra Lỗ công tử thanh danh hiển hách kỳ thực chính là đứa con bị Lỗ quốc bỏ rơi."

Công tử Quý hô hấp đột nhiên có chút gấp gáp. Có thể là bởi vì bị Tề Hầu nói trúng, hắn ho sặc sụa. Bất quá ho xong, hơi thở bình ổn, hắn cất giọng khàn khàn cực kỳ nói:

"Quý có thể vì nước mà chết, rất là vinh dự."

Tề Hầu chỉ là cười lạnh, nheo mắt lại, lớn tiếng nói:

"Cô hỏi ngươi trước đó có biết mình bị vứt bỏ hay không!"

Công tử Quý không nói lời nào, sắc mặt cũng vô cùng dữ tợn. Thoạt nhìn gương thanh tú trải qua nhẫn nại mà lộ gân xanh. Khuôn mặt đã nhăn nhó khó coi, không biết bởi vì đau đớn, hay là bởi vì Tề Hầu hỏi câu tàn nhẫn.

Công tử Quý không lên tiếng. Tề Hầu đi tới sau lưng, mạnh mẽ chọc vào chỗ thịt bong tróc. Công tử Quý không có phòng bị, lập tức phát ra tiếng rống giận giống tiếng kêu thảm thiết.

Tề Hầu rút tay về, vẩy vẩy máu trên ngón tay, cười nói:

"Xem ra ngươi không biết chuyện, cũng là người đáng thương. Bị ca ca ruột thịt lừa tới Tề quốc, kết quả lại bị bỏ rơi."

Công tử Quý đau kêu thảm thiết, chậm rãi đoán bình ổn lại. Dường như sắp chịu không nổi, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngớt, hắn thở hổn hển, tựa hồ không chịu thua, đứt quãng nói:

"Quý... có thể vì nước mà chết, chết không đáng tiếc!"

Ngô Củ nghe đến đó, chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Công tử Quý. Máu Công tử Quý dính vào áo bào, Ngô Củ cũng không chê, cũng không tránh ra, chỉ là nhìn Công tử Quý, nhàn nhạt nói:

"Ngươi nói đúng."

Công tử Quý đột nhiên nghe Ngô Củ nói chuyện, hơn nữa không hiểu ra sao, không biết là có ý gì, kinh ngạc nhìn.

Ngô Củ nói tiếp:

"Ngươi nói rất đúng, chết không đáng tiếc. Vì căn bản không có người thương tiếc ngươi. Ca ca sẽ không, mẫu thân càng sẽ không. Vừa bắt đầu đã không có người để ý con tin, ngoại trừ vì nước mà chết, ngươi còn có thể làm những gì?"

Công tử Quý nghe Ngô Củ bình tĩnh nói. Mỗi một câu, mặt Công tử Quý co giật một lần, cuối cùng sắc mặt dữ tợn gào thét:

"Không phải... Không nên nói nữa, muốn giết muốn lăng trì đều tùy các ngươi!"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Vì sao không nên nói nữa? Lỗ công tử trong lòng rõ ràng. Bởi vì Quả nhân nói không sai, đều là sự thật. Lúc này cũng chỉ có chúng ta cùng chung kẻ địch, mới có thể thương hại ngươi một chút. Trung tâm của ngươi hoàn toàn bị ném cho chó ăn."

Công tử Quý nghe được, cả người run lên, mãnh liệt giằng co. Máu trong người như sôi sục, từ vết thương cũng chảy máu không ngừng, trong cổ họng phát ra âm thanh ồ ồ. Cuối cùng Công tử Quý thể lực không chống đỡ nổi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tề Hầu có thể coi là xả được cơn giận, quay người đi ra khỏi phòng giam, đối với thị vệ bên cạnh nói:

"Lập tức thông báo Khanh đại phu, Cô muốn tổ chức thảo luận."



"Vâng, Quân thượng!"

Bởi vì Công Tôn Thấp Bằng xảy ra chuyện, Tề hầu muốn tổ chức thảo luận, chuẩn bị phản kích Lỗ quốc.

Mọi người đều nghe nói Công Tôn Thấp Bằng bị mai phục, sống chết không rõ. Quần thần Tề quốc đều bị chọc giận, mọi người rất nhanh đã tụ lại tại Lộ Tẩm cung. Tề Hầu cùng Ngô Củ từ trong điện đi ra, Khanh đại phu không kịp quỳ lạy, đã sục sôi nói:

"Thỉnh cầu Quân thượng phát binh!"

"Thỉnh cầu Quân thượng thảo phạt Lỗ quốc!"

"Thảo phạt Lỗ quốc! Lỗ quốc khinh người quá đáng!"

"Báo!!!"

Tề Hầu cùng Ngô Củ đều không nói gì, quần thần phấn khởi. Liền nghe binh lính vội vã xông vào đại điện, chắp tay nói:

"Quân thượng, tiền tuyến cấp báo! Yến quốc đột nhiên phát binh tấn công Toại ấp Tề quốc. Đại Tư Mã trú binh tại Toại ấp bị trọng thương!"

Tề Hầu vừa nghe, mạnh mẽ vỗ bàn. Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ trong lòng lộp bộp. Đột nhiên cảm thấy Lỗ quốc trở mặt mai phục Công Tôn Thấp Bằng, nguyên do là bởi vì không có sợ hãi. Bọn họ đã sớm nghĩ xong làm như thế nào đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng.

Tại thời kỳ đầu và giữa Xuân Thu, tổng cộng có hai Yến quốc. Một Yến quốc ở cực bắc Chu Triều, cũng chính là vị trí Bắc Kinh bây giờ. Một Yến quốc ở mặt nam, nằm ở Hà Nam. Đời sau vì phân biệt hai quốc gia nên phía bắc gọi Bắc Yến, phía nam gọi là Nam Yến.

Nam Yến cùng Lỗ quốc đều ở phía nam Tề quốc, vừa vặn bao vây Tề quốc. Thời điểm Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ mang binh giáp công Lỗ quốc. Lỗ Công đã lặng lẽ phái người liên lạc quốc quân Nam Yến là Yến Bá Trọng Văn để hợp tác, đồng ý cho Yến Bá rất nhiều thứ tốt.

Vì vậy Yến Bá Trọng Văn thu thứ tốt, liền xuất binh đánh lén Toại ấp. Đại Tư Mã đem tất cả binh mã giáp công Lỗ quốc, Toại ấp đột nhiên bị đánh lén. Thương vong tuy rằng không lớn, thế nhưng một mảnh ngổn ngang. Đại Tư Mã bị ép triệt binh, bởi vậy Lỗ quốc hiện tại chiếm thượng phong.

Mọi người vừa nghe, nhất thời liền một mảnh phẫn hận. Vẫn chưa có mắng xong, kết quả lại thấy có người vội vội vàng vàng vào đại điện. Là Triển Hùng.

Triển Hùng đầy mặt mồ hôi, đi rất gấp, sau khi đi vào chắp tay nói:

"Quân thượng, Tống quốc cấp báo! Yến Bá Trọng Văn tự mình suất binh đánh lén Tống. Tống cùng Lỗ giao chiến, quân đội thương vong nặng nề, đã triệt binh."

Nghe đến đó, Lộ Tẩm cung nhất thời xôn xao, tất cả mọi người giật mình. Thì ra Lỗ Công đưa Công tử Quý thật sự không phải là đùa bỡn che mắt người Tề quốc, mà mục đích là vì để Nam Yến làm yểm trợ. Lỗ quốc cùng Nam Yến một mặt tấn công Toại quốc, mặt khác cũng đột kích Tống quốc, đội binh Công Tôn Thấp Bằng cũng bị mai phục.

Trong thời gian này, Lỗ quốc đã ba lần thắng lợi, có thể nói là lập đi lập lại nhiều lần đánh phủ đầu Tề quốc.

Quần thần vừa mới xúc động phẫn nộ, tựa hồ bị tin tức liên tiếp làm sợ cháng váng. Ngẫm lại xem, Tề quốc từ thời Tề Trang Công bắt đầu, chưa từng bị đánh bại như vậy. Tổ phụ Tề Hầu là Tề Trang Công mở ra con đường cường thịnh. Tới Tề Hầu chính là cường thịnh chưa từng có. Quốc gia chung quanh không phải là cùng Tề quốc kết thân, chính là cầu cạnh Tề quốc, bởi vậy đều phi thường cung kính.

Tại thời điểm Tề quốc mạnh mẽ không ai bì kịp, Lỗ quốc đột nhiên cho Tề quốc một đòn phủ đầu. Đả kích này là chưa bao giờ có, quần thần làm sao có thể không giật mình. Lần thứ nhất là tức giận, lần thứ hai là phẫn nộ, lần thứ ba biến thành sợ sệt cùng khủng hoảng.

Tề Hầu nhìn chúng thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đã không có như vừa rồi tức giận cùng khí thế kêu đánh kêu giết. Hắn không khỏi híp mắt.

Ngô Củ vào lúc này đứng lên, nói:

"Lỗ quốc đơn giản là muốn muốn đánh bại Tề quốc. Ba lần đánh phủ đầu. Coi như Tề quốc phát binh nghênh chiến Lỗ quốc, bất quá bởi vì mở đầu không tốt, trận chiến cũng chú định trước tiên thất bại một nửa..."

Ngô Củ nói như vậy, quả thực chọt trúng tâm tư quần thần. Mọi nghe Ngô Củ nói, từng người từng người cúi thấp đầu không nói lời nào. Ngô Củ vào lúc này, cười lạnh một tiếng, nói:

"Vậy hãy để cho Lỗ quốc càng thêm đắc ý, không bằng bại triệt để hơn đi."

Tề Hầu quay đầu nhìn về phía Ngô Củ, luôn cảm thấy Ngô Củ lại nói có ẩn ý bên trong, chỉ là nhất thời không nghĩ ra, liền nói:

"Ý của Nhị ca phải..?"

Ngô Củ cười cười, bất quá ý cười không có đạt đến đáy mắt. Ngô Củ vẫy tay lệnh người đem bản đồ tới.

Rất nhanh có binh lính mang bản đồ tới. Ngô Củ chậm chậm rãi bước xuống bậc thang, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ gõ bản đồ bằng gỗ, nói:

"Bây giờ tình thế trước mắt, Lỗ quốc liên hiệp Yến quốc, từ phía nam tấn công Tề quốc. Bọn họ trước tiên mai phục Đại Tư Hành, cho Tề quốc một đòn bất ngờ. Đây là đả kích thứ nhất. Sau đó đánh lén Đại Tư Mã trú binh tại Toại quốc. Bây giờ Đại Tư Mã phải tự lo, bởi vậy không có cách nào gây nhiễu loạn Lỗ quốc. Đây là đả kích thứ hai. Còn có đả kích thứ ba, đó chính là Tống quân cùng Tề quốc liên hợp. Tống quân bây giờ cũng bị Yến quốc gây tổn thương, bởi vậy không thể cùng Tề quốc liên hợp. Ba đả kích đều tại phía nam Tề quốc. Lỗ quốc tất nhiên sẽ nhân cơ hội từ mặt nam đánh mạnh tới..."

Ngô Củ dừng một chút, tay vẽ mặt nam Tề quốc, nói:

"Bây giờ Lỗ quốc thế như chẻ tre, trước tiên chiếm được ba thắng lợi, Lỗ quân tất nhiên khí thế tăng cao. HunhHn786 Mà Tề quốc ba lần bị đánh bại, tất nhiên không hề có ý chí chiến đấu. Theo các vị đang ngồi ở đây... trận chiến này có phải là từ khi mở đầu liền thua một nửa không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ nói có lý. Sĩ phu trên triều đình đều là tài ba trải qua thử thách chọn lựa, mà bây giờ nghe đến tin tức Lỗ quốc cùng Nam Yến đều đánh mất ý chí chiến đấu, chớ nói chi là các binh sĩ đang ở tiền tuyến. Bọn họ đều là người dân thường tuyển vào quân, giác ngộ cũng không cao lắm, dễ dàng bị ảnh hưởng tâm lý. Bởi vậy lúc này cùng Lỗ quốc giao chiến, binh sĩ sẽ không thấy cơ hội thắng lợi, có thể nói là hoàn toàn không có...

Ngô Củ lại không vội vã, nói tiếp:

"Nếu chúng ta đã không có cơ hội thắng, như vậy liền bại triệt để hơn..."

Ngô Củ nói, ngón tay tìm tới một chỗ trên lãnh thổ Tề quốc, nói:

"Vượt qua trường thành cùng núi Giáp Cốc, Lỗ quân cùng Yến quân nhất định hội họp cùng tấn công Lịch Hạ. Quả nhân kiến nghị, chúng ta có thể để cho Lỗ quốc cùng Yến quốc tiến quân thần tốc, một đường thắng trận đến nơi này."

Lịch Hạ là ấp lớn, cửa thành kiên cố, dễ thủ khó công. Thời điểm đó bố trí trọng binh, đem Lỗ quân cùng Yến quân nhốt bên trong lãnh thổ Tề quốc, đóng cửa đánh chó.

Mà trong lúc Lỗ quân và Yến quân tiến quân thần tốc, Ngô Củ chủ trương truyền tin để quốc quân Tào quốc Tào Khắc dẫn dắt quân đội âm thầm từ phía tây tiến vào, trực tiếp tập kích Trâu thành. Trâu thành không xa Khúc Phụ thành kinh đô Lỗ quốc.

Nếu Tào Khắc thành công, dụng binh mã vây quanh Trâu thành, vậy liền có thể trực tiếp tiến vào Khúc Phụ thành. Phảng phất như một kiếm đâm vào trái tim Lỗ quốc.

Bởi vậy Ngô Củ nói, nếu Lỗ quốc muốn thắng, liền cho bọn họ thắng được triệt để. Tề quốc bại triệt để, một mặt có thể mê hoặc Lỗ quân, khiến Lỗ quân kiêu ngạo. Kiêu binh tất bại là đạo lý đơn giản. Mặt khác cũng có thể cho Tào Khắc tranh thủ thời gian. Đợi đến khi Tào Khắc vây Trâu thành, cũng chính là ngày Tề quốc đóng cửa đánh chó.

Mọi người nghe Ngô Củ kiến nghị, cơ hồ đều vỗ tay bảo hay. Nhưng mà có một vấn đề cần phải giải quyết, đó chính là bây giờ toàn bộ Tề quốc đều nằm ở giai đoạn thất bại, ý chí chiến đấu giảm sút, phái ai làm tướng quân, lĩnh binh Lịch Hạ ấp mới được?

Người này cần có mưu tính sâu xa, có thể nắm bắt thời cơ cùng quốc quân Tào Khắc phối hợp. Nếu phối hợp thoả đáng, bọn họ có thể đến thẳng Khúc Phụ thành. Nếu phối hợp không thoả đáng, Tào Khắc khả năng không thể vây Trâu thành, mà Lịch Hạ ấp cũng có thể không bảo đảm. Thời điểm đó cũng là dã tràng xe cát.

Bởi vậy người này phải rất dũng cảm, có mưu lược, cũng không phải người tùy tiện liền có thể đảm nhiệm được. Đặc biệt là hiện tại trong tình trạng đã bại ba lần.

Mọi người trong lúc nhất thời không nói gì. Tề Hầu nói:

"Ai nguyện ý đi giết giặc?"

Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, Ngô Củ lại đứng lên, chắp tay nói:

"Nếu như Tề Công không ngại, Quả nhân nguyện ý xin đi giết giặc."

Mọi người một trận giật mình, trên cung điện trong nháy mắt xôn xao. Tuy rằng trên triều đình có gần nửa sĩ phu là do một tay Ngô Củ nâng đỡ lên. Nhưng mà Ngô Củ thân phận hôm nay là Sở Vương. Cũng không phải mọi người không tín nhiệm Ngô Củ, mà là cảm thấy thân phận Ngô Củ hiện tại rất cao quý, làm sao có thể mang binh thân chinh?

Nếu Ngô Củ mang binh thân chinh, vạn nhất có chuyện bất trắc thì làm sao đây?

Tề Hầu cũng nhíu nhíu mày, nói:

"Nhị ca, chuyện này..."

Hắn nói, Ngô Củ lại cười một tiếng, nói:

"Quân thượng, chuyện này không phải Quả nhân thì không còn ai khác. Quả nhân nghĩ ra biện pháp đóng quân ở Lịch Hạ, không có ai so với Quả nhân hiểu rõ phải làm sao đóng cửa đánh chó. Hơn nữa Lịch Hạ thành trì kiên cố, Quả nhân tự có biện pháp vận dụng hỏa dược. Chắc chắn trong triều đình này, không có ai so với Quả nhân hiểu rõ làm sao mới vận dụng hỏa dược phát huy uy lực lớn nhất?"

Ngô Củ nói như vậy, dĩ nhiên Tề Hầu á khẩu không trả lời được. Mà tình thế vô cùng gấp gáp, Lỗ quốc đã ba lần đánh bại Tề quốc, Tề quốc ý chí chiến đấu không đủ. Ngô Củ còn muốn đem Lỗ quân dẫn vào trong lãnh thổ Tề quốc. Cứ như vậy nếu thất bại, Lỗ quân cùng Yến quân phá cửa mà vào, thời điểm thế không thể đỡ, Tề Hầu cũng e sợ Ngô Củ có chuyện.

Ngô Củ thấy Tề Hầu trầm ngâm không nói, liền nói:

"Chiến sự như lửa. Quân thượng cũng hiểu rõ Củ. Nếu Củ xin đi giết giặc, tức là có 120 biện pháp khiến Lỗ quốc cùng Yến quốc chịu không nổi. Xin Quân thượng yên tâm, hạ chiếu đi!"

Tề Hầu bị Ngô Củ thúc giục. Vào lúc này Quản Di Ngô trước tiên đi ra, chắp tay nói:

"Xin Quân thượng hạ chiếu!"

Tề Hầu không nghĩ tới, cư nhiên còn có người giục chính mình. Quản Di Ngô nói:

"Di Ngô tin tưởng Sở Vương."

Quản Di Ngô nói như vậy, Bảo Thúc Nha cũng đứng dậy, lập tức là Thiệu Hốt. Sau đó lục tục có thật nhiều người đều đứng dậy cầu xin Tề Hầu hạ chiếu.

Tề Hầu không là không tin Ngô Củ, mà là quá tin tưởng Ngô Củ. Thế nhưng hắn cũng quá lo lắng cho Ngô Củ, chỉ lo có chuyện bất trắc. Không phải là không thể đối với Sở quốc có bàn giao, mà là không thể đối với mình bàn giao.

Tề Hầu cổ họng lăn lộn hai lần, lập tức nghẹn ứ nói:

"Được, Cô hiện tại liền hạ chiếu. Sở Vương hết sức giúp đỡ, Cô vô cùng cảm kích!"

Ngô Củ chắp tay, nhíu mày nói:

"Tề quốc cùng Sở quốc đời đời giao hảo. Huống hồ đây cũng không phải là trận chiến vô nghĩa. Lỗ quốc bất kính tiên Vương trước, trái với giao ước, nham hiểm giả dối. Quả nhân xuất chinh có danh nghĩa, còn phải tạ ơn Tề quốc cho cơ hội này."

Ngô Củ chuẩn bị xuất chinh. Xuất chinh lần này tương đối bí mật, bởi vậy chỉ có triều thần biết, còn hoàn toàn bảo mật. Tư Mã Chu Phủ nhanh chóng điểm binh, nhanh chóng chuẩn bị lương bổng, tất cả cũng đều bí mật tiến hành.

Ngô Củ sắp xuất chinh, Tề Hầu mấy ngày nay cũng phi thường bận rộn. Bởi vì Tề quân liên tục bại lui, đã bại lui qua núi Giáp Cốc. Quân đội Lỗ quốc cùng Yến quốc đã vượt qua trường thành, đang chuẩn bị đi tới Lịch Hạ. Hết thảy đều như Ngô Củ nói.

Quân đội Lỗ quốc càng ngày càng kiêu căng, càng ngày càng không chú ý. Mà bọn họ thắng được càng ngày càng nhiều, lập tức liền có thể thu lưới.

Ngô Củ chuẩn bị xuất phát. Mấy ngày nay tất cả mọi người bề bộn nhiều việc. Đã lâu rồi cũng chưa gặp Tề Hầu, Ngô Củ muốn thừa dịp trước khi lên đường đi gặp Tề Hầu, liền đến tiểu tẩm cung.

Ngô Củ đến tiểu tẩm cung, kết quả là gặp Dịch Nha trên đường.

Dịch Nha đứng ở ven đường, nhìn thấy Ngô Củ đi tới, chắp tay nói:

"Sở Vương, Ung Vu nghe nói Sở Vương lập tức sẽ xuất binh đi Lịch Hạ, bởi vậy muốn Sở Vương ân điển, cho phép đi cùng đội quân."

Ngô Củ nheo mắt nhìn Dịch Nha, nở nụ cười, nói:

"Đóng quân ở Lịch Hạ là bảo mật, ngươi làm sao biết được?"

Dịch Nha nhàn nhạt nói:

"Không liên quan bảo mật, Ung Vu chỉ là đoán. Quân ta liên tục bại lui, Lỗ quốc cùng Yến quốc liên tiếp tiến sát, lập tức liền thẳng tới Lịch Hạ. Lịch Hạ chính là ấp lớn của Tề quốc. Nơi này thành trì kiên cố, dễ thủ khó công, mà phía sau lại có núi Giáp Cốc cùng trường thành làm bình phong. Đó là nơi tuyệt vời để vây ráp. Bởi vậy Ung Vu chỉ là tùy tiện đoán."

Ngô Củ biết Dịch Nha thông minh. Người này không chỉ là xinh đẹp, trời sinh có đầu óc, hơn nữa vô cùng khôn khéo, cũng kiên cường can đảm.

Ngô Củ cũng vô cùng vui mừng. Dịch Nha thích Công Tôn Thấp Bằng, hơn nữa không có cách nào tự kiềm chế. Nếu Ngô Củ cùng Dịch Nha là địch, cũng sẽ vô cùng đau đầu.

Ngô Củ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dịch Nha, cũng không có từ chối hắn, mà nói:

"Ngày mai bình minh xuất phát, tối hôm nay ở cùng Địch Nhi lâu một chút."

Dịch Nha không nghĩ tới Ngô Củ thoải mái đáp ứng, lúc này một trận mừng rỡ, vội vã chắp tay nói:

"Tạ ơn Sở Vương!"

Ngô Củ nói:

"Không cần tạ ơn Quả nhân."

Nói xong, Ngô Củ quay đầu đi hướng tiểu tẩm cung.

Ngô Củ tiến vào tiểu tẩm cung. Bên trong tiểu tẩm cung vô cùng yên tĩnh, Tề Hầu đang phê duyệt công văn, thoạt nhìn rất vội vàng. Bên cạnh hắn có rất nhiều cuộn thẻ gỗ chờ hắn phê duyệt, rất nhiều công văn là quân báo tiền tuyến đưa tới báo bại lui.

Ngô Củ đi vào. Tề Hầu nghe âm thanh, ngẩng đầu lên, cố nở nụ cười, nói:

"Nhị ca đến, nhanh ngồi."

Ngô Củ đi tới, ngồi cạnh Tề Hầu, nói:

"Quân thượng, Củ ngày mai bình minh liền phải lên đường."

Tề Hầu nghe thế, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Mấy ngày nay hắn quá bận, thực sự thời gian quá nhanh, suýt nữa quên mất Ngô Củ ngày mai liền xuất phát.

Tề Hầu vội vã thả công văn xuống, ôm Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, ngày mai Cô đưa ngươi."

Ngô Củ lắc đầu một cái, nói:

"Lần này đóng quân vô cùng cơ mật. Nêu Quân thượng tiễn đưa, chẳng phải là công bố với dân chúng? Quân thượng vẫn là đàng hoàng ở trong cung tọa trấn là tốt rồi."

Tề Hầu cũng biết đạo lý này. Thế nhưng nếu Ngô Củ xuất chinh mà hắn không thể đưa, hắn vẫn cảm thấy vô cùng không an lòng.

Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói:

"Vậy Cô ở trong cung tiễn Nhị ca."

Ngô Củ gật gật đầu nói:

"Không có gì ghê gớm, Quân thượng đừng lo. Củ có niềm tin tất thắng, lần này Lỗ quốc sẽ thất bại thảm hại."

Ngô Củ nói, liền thấp giọng hỏi:

"Đại Tư Hành có tin tức không?"

Tề Hầu nghe thế, tay ôm Ngô Củ cứng đờ một chút, chậm rãi lắc lắc đầu, thở dài, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau