Vô Củ

Chương 217: Lư hương

Trước Sau
Ngô Củ thấy Tề Hầu vừa ăn vừa vỗ tay, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương của chính mình, nói:

"Đừng ăn nữa, đi gọi Vương tử Trịnh đến."

Tề Hầu không có thả muỗng trong tay xuống, uống hai ngụm, mới nói:

"Nhị ca, ngươi chờ một chút, để Cô uống xong canh."

Tề Hầu còn muốn làm nũng. Ngô Củ trừng hắn một cái. Tề Hầu vội vàng đem muỗng ném, nói:

"Được được được, Cô đi ngay."

Hắn nói, đứng lên, gọi Tử Thanh vào dặn dò đi tìm Tả Tư Mã Cơ Trịnh.

Rất nhanh Tử Thanh đã dẫn Cơ Trịnh tới. Cơ Trịnh bái kiến Ngô Củ.

"Không biết Vương thượng tìm Trịnh đến có việc gì?"

"Không phải việc khác, chính là chuyện sứ thần Vân quốc. Vân quốc bắt nạt Sở quốc, phiền Tả Tư Mã đi Lạc Sư một chuyến, xin Thiên tử giữ gìn lẽ phải."

Để hắn đi sứ Lạc Sư, cái này Cơ Trịnh đồng ý, dù sao phụ thân hắn còn ở Lạc Sư làm Chu Thiên tử, cũng đã lâu không gặp.

Ngô Củ cười nói:

"Đừng có gấp, còn có những việc khác. Trước vốn chỉ muốn Vân quốc bồi thường tiền là được rồi, bất quá bây giờ Quả nhân thay đổi chủ ý. Không chỉ là muốn Vân quốc bồi thường tiền, hơn nữa còn phải công khai nhận lỗi, không thì khó giải mối hận trong lòng Quả nhân. Còn nữa... Quả nhân xin Thiên tử chủ hôn cho quốc lão Sở quốc."

Cơ Trịnh ghi nhớ từng cái, nói:

"Vâng, Trịnh nhất định truyền lời lại!"

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Làm phiền Tả Tư Mã. Chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành đi sứ."

Cơ Trịnh cúi lạy một chút, rất nhanh cung kính lùi ra.

Ngô Củ xử lý xong chuyện đi sứ gặp Thiên tử Cơ Lãng đòi lẽ phải. Dù sao Vân quốc là Tử tước Chu quốc, Vân quốc không nghe Sở quốc, có thể không nghe Thiên tử sao? Nếu không nghe Thiên tử, Sở quốc càng danh chính ngôn thuận phát binh thảo phạt.

Ngô Củ vừa quay đầu lại thấy Tề Hầu ngồi ở chiếu ăn uống. Tất cả đều ăn sạch sẻ, đồ vật trên bàn bị hắn ăn sạch sành sanh, một hạt gạo cũng không còn lại.

Ngô Củ nhìn mà con ngươi thiếu chút rơi xuống. Tề Hầu ăn xong mới chậm rãi đứng lên, nói:

"Ợ, no rồi."

Ngô Củ phút chốc có chút cảm giác Sở quốc chẳng mấy chốc sẽ không nuôi nổi Tề Hầu dạ dày vương.

Ngô Củ để Cơ Trịnh đi Lạc Sư cáo trạng Vân quốc, đồng thời cũng phải thảo phạt Dung quốc. Trước đó Tề Hầu thẩm vấn mật thám, kết quả chính là người Dung quốc. Ngô Củ chuẩn bị cho người đi Dung quốc chất vấn, đang xem xét ứng cử viên. Ngô Củ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn Bành Trọng Sảng.

Hôm nay Ngô Củ ở Lộ Tẩm cung nghe Phàn Sùng báo cáo việc chuẩn bị phát binh tấn công Vân quốc. Bọn họ tuy rằng đã đi cáo trạng, thế nhưng cũng phải chuẩn bị, không có chuẩn bị là không được. Đặc biệt là đánh trận cần chuẩn bị rất nhiều. Phàn Sùng đã chuẩn bị xong, có thể phát binh bất kỳ lúc nào.

Phàn Sùng đang bẩm báo, liền nghe Tử Thanh nói:

"Vương thượng, Nhạc Doãn đại nhân đến rồi."

Phàn Sùng kinh ngạc.

Tại sao gọi Bành Trọng Sảng?

Ngô Củ nói:

"Mời Nhạc Doãn tiến vào."

Bành Trọng Sảng đi vào nhìn thấy Phàn Sùng liền liếc mắt nhìn hắn. Phàn Sùng bị liếc mắt nhìn, nhất thời mặt đỏ chót, cũng không biết chuyện gì xảy ra. HunhHn786

Ngô Củ nhìn hai người, sờ sờ cằm. Phàn Sùng bị Ngô Củ nhìn, cũng không biết làm như thế nào cho phải.

Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:

"Vương thượng, không biết có chuyện gì cần sai phái Trọng Sảng."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn Bành khanh làm sứ thần đi Dung quốc."

Phàn Sùng vừa nghe kinh ngạc, nói:

"Đi Dung quốc?"

Ngô Củ gật gật đầu. Phàn Sùng nhất thời lau một vệt mồ hôi. Ngô Củ cho người đi Dung quốc mục đích rất rõ ràng, tất nhiên là chất vấn việc Dung quốc mưu đồ ám sát Đấu Bá Bỉ. Tiệc mừng thọ Đấu gia có nhiều sứ thần cùng quốc quân tới tham gia, gây hỗn loạn lớn như vậy, Sở quốc làm sao có khả năng giảng hoà?

Xác thực nên phái người tới chất vấn mới được.

Chỉ là...

Phàn Sùng vội vã chắp tay nói:

"Vương thượng, Sùng cho là chuyện này... Nhạc Doãn cũng không thích hợp đi sứ. Hắn... Hắn nói chuyện không xem sắc mặt người. Sùng e sợ Nhạc Doãn sơ sẩy, khả năng..."

Phàn Sùng chưa nói xong, Bành Trọng Sảng ngược lại nhàn nhạt tiếp lời.

"Một đi không trở lại?"

Phàn Sùng vừa nghe, trừng Bành Trọng Sảng một cái, chắp tay nói:

"Vương thượng, Sùng nguyện đi sứ Dung quốc."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Đại Tư Mã, ngươi không phải rồi."

Phàn Sùng nhanh chóng thỉnh tội.

"Không biết Vương thượng có ý gì."

Ngô Củ cười nói:

"Ngươi cùng Nhạc Doãn cộng sự lâu như vậy rồi, sao còn không hiểu Nhạc Doãn chứ? Nhạc Doãn so với ngươi thận trọng hơn nhiều lắm, tại thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ có chừng mực."

Bành Trọng Sảng vào lúc này chắp tay nói:

"Hiểu Trọng Sảng chỉ có Vương thượng."

Phàn Sùng vừa nghe, trong lòng chua lòm, nghĩ thầm.

Ta có ý tốt, kết quả Bành Trọng Sảng ngươi không biết cảm kích!

Bành Trọng Sảng còn nói:

"Trọng Sảng nguyện đi, xin Vương thượng yên tâm."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Quả nhân tin tưởng Nhạc Doãn có thể làm tốt."

Phàn Sùng cũng không lên tiếng.

Khi hai người đi ra ngoài, Phàn Sùng nói:

"Ta cũng không định cướp công lao."

Bành Trọng Sảng hiếm thấy cười cười. Phàn Sùng lộ vẻ mặt trời long đất lở. Bành Trọng Sảng nói:

"Trọng Sảng biết, Tư Mã là quan tâm Trọng Sảng."

Phàn Sùng sau khi nghe có chút ngượng ngùng, liền vội vàng nói:

"Phi, ai quan tâm ngươi. Ta sợ ngươi phá đại sự, thời điểm đó làm lỡ sự tình!"

Bành Trọng Sảng chỉ cười cười. Ngày hôm nay như khuyến mãi nụ cười, mua một tặng một. Phàn Sùng cảm thấy phía sau lưng ngứa ngáy, có một loại dự cảm xấu.

Hai người đi khỏi Lộ Tẩm cung, Bành Trọng Sảng đột nhiên ngoéo ngón tay của Phan Sùng. Hắn sợ hết hồn, vừa muốn bỏ qua, Bành Trọng Sảng liền nói:

"Ống tay áo rộng, không thể nhìn thấy. Nếu Tư Mã bỏ ra như thế mới có thể bị người khác phát hiện."

Phàn Sùng vừa nghe liền dừng lại, quay đầu trừng Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng nhỏ giọng nói:

"Qua mấy ngày Trọng Sảng liền xuất phát đi Dung quốc. Hôm nay Tư Mã có thể tới quý phủ?"

Phàn Sùng vừa nghe, tim như gõ trống, nói lắp.

"Ngươi... Ngươi... nơi đó nghèo nàn, ta đi làm gì."

Bành Trọng Sảng nhíu mày. Phàn Sùng càng thấy phía sau lưng ngứa ngáy. Đến phía trước hai người liền phải tách ra, Bành Trọng Sảng nhận nhiệm vụ sứ thần, chuẩn bị đi tìm Tả Đồ, mà Phàn Sùng về Chính Sự Đường tiếp tục công việc. Bành Trọng Sảng buông tay Phan Sùng, nói:

"Nhớ tối đến đó."

Phàn Sùng trừng mắt nói:

"Ta không đáp ứng."

Bành Trọng Sảng cũng không để ý đến hắn, giơ tay chào từ biệt liền đi. Phan Sùng tức giận trừng bóng lưng Bành Trọng Sảng đi vô cùng tiêu sái, căn bản không nhìn lại phía sau.

Bành Trọng Sảng đi sứ Dung quốc. Dung quốc ở ngay bên cạnh Sở quốc, đường xá chẳng hề xa xôi, Bành Trọng Sảng chỉ một tháng sẽ trở lại.

Không chỉ là Bành Trọng Sảng trở về, còn có người khác. Đó chính là sứ thần Dung quốc. Bành Trọng Sảng bị phái đi chất vấn Dung quốc, Dung quốc thái độ không giống Vân quốc hung hăng, vô cùng khiêm tốn xin lỗi.

Không chỉ là xin lỗi Bành Trọng Sảng, Vân quốc còn phái sứ thần hộ tống Bành Trọng Sảng về nước, đồng thời đưa tới rất nhiều sơn hào hải vị ngọc đẹp kim ngân châu báu.

Sứ thần Dung quốc đến Sở quốc xin lỗi. Ngô Củ xếp đặt tiệc tiếp đãi, bất quá cũng không có quá phô trương, chỉ là có lễ nghi.

Đấu Kỳ cũng tiếp khách, dù sao chuyện Dung quốc, Đấu gia cũng có quan hệ. Đấu gia là có quyền lên tiếng nhất. Sau một tháng, Đấu Bá Bỉ vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn.

Sứ thần Dung quốc đi vào. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sứ thần Dung quốc hành đại lễ với Ngô Củ. Hắn dập đầu lạy, nói:

"Sứ thần Dung quốc bái kiến Sở Vương."

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngô Củ nói:

"Sứ thần Dung quốc hà tất hành đại lễ như vậy?"

Sứ thần Dung quốc lại cung kính nói:

"Đây là quả quân cố ý dặn dò, nhất định ngoại thần phải cung kính với Sở Vương, không được chậm trễ chút nào."

Ngô Củ nở nụ cười. Sứ thần Dung quốc hiển nhiên là có tật giật mình.

Ngô Củ nói:

"Mời vào chỗ thôi, vừa uống vừa nói."

Sứ thần Dung quốc nhanh chóng cung kính ngồi vào vị trí. Hắn tỏ vẻ vô cùng thấp kém, thoạt nhìn không phải là sứ thần, chớ nói chi là vênh vang đắc ý.



Sứ thần Dung quốc vội vàng nói:

"Sở Vương, chuyện mật thám chỉ sợ là người Vân quốc cố ý gây xích mích quan hệ Dung quốc cùng Sở quốc. Mong Sở Vương minh xét. Dung quốc đời đời cùng Sở quốc giao hảo, làm sao có khả năng làm loại chuyện thấp hèn ám sát quốc lão Sở quốc?"

Ngô Củ cười nói:

"Ồ? Ý của ngươi là Quả nhân lầm?"

Sứ thần Dung quốc liền vội vàng nói:

"Không không không. Tuyệt đối là người Vân quốc nham hiểm giả dối lừa gạt Sở Vương ngài. Dung quốc tuyệt đối không có ý bất kính Sở quốc, bất kính Sở Vương. Quả quân vì biểu hiện thành ý, cố ý mang đến vô số sơn hào hải vị, ngọc thạch, mỹ nhân, ngựa chiến, tất cả đều hiến cho Sở Vương."

Hắn nói, vẫy tay, có người Dung quốc vội vàng đem một cái rương lớn vào. Mở rương ra, phút chốc quả thực chói mù ánh mắt của mọi người. Ngoài châu báo ngọc sáng lấp lánh, còn có rất nhiều đồ vật chế tác tinh xảo.

Thợ thủ công Dung quốc tay nghề xuất chúng, rất nổi danh. Rất nhiều quốc gia trả giá cao mua vật phẩm hoặc thuê thợ thủ công Dung quốc chế tác vật dụng, chính là bởi vì tay nghề bọn họ rất tốt.

Một hòm châu báu, và những đồ vật quý hiếm, quốc gia khác khó tìm thấy.

Tỷ như chân đèn không khói. Là vật hình dạng chim bạch hạc, điêu khắc rất sống động, chất liệu vàng rực rỡ. Thời đại này chất liệu đốt cháy dễ sản sinh khói đen. Cứ như vậy thời gian dài đốt đèn trong phòng không khí sẽ bị ô nhiễm. Chân đèn không khói hình dáng chim hạc đèn đặt trên lưng. Miệng cùng cái cổ là một đường ống rỗng. Khói đen theo đường ống trực tiếp đi vào trong bụng bạch hạc. Trong bụng chứa chất lỏng dung khói, cứ như vậy liền không có khói tỏa khắp phòng.

Bạch hạc nhìn giống y như thật, thiết kế đẹp, chất liệu quý. Trên thân bạch hạc khảm các loại đá quý. Có thể thấy người Dung quốc tốn không ít công phu.

Ngoại trừ chân đèn không khói, còn có rất nhiều vật quý giá khác. Tỷ như lư hương, đỉnh,... Người Dung quốc còn biết Sở Vương thích nấu nướng, cố ý đưa tới dụng cụ dùng nấu ăn.

Mọi người nhìn hoa cả mắt. Sở quốc cũng quốc gia lớn, kim ngân châu báu cái gì chưa từng thấy, thế nhưng chưa từng thấy những thứ thiết kế đẹp mắt này.

Sứ thần Dung quốc liền vội vàng nói:

"Dung quốc tuyệt đối không trở mặt cùng Sở quốc, kính xin Sở Vương minh giám."

Mọi người thấy đồ vật hoa cả mắt, Ngô Củ cười cười, nói:

"Thoạt nhìn Dung quốc cũng coi như là bỏ ra vốn lớn."

Sứ thần Dung quốc cười khan một tiếng, nói:

"Dù sao Dung quốc cùng Sở quốc là lân bang, cũng không muốn phát sinh chiến tranh. Nếu chiến tranh xảy ra, khổ cũng là bách tính, không phải sao? Vì dân chúng, Dung quốc rất có thành ý cầu hoà, chỉ cần Dung quốc có thể làm được."

Ngô Củ nhíu mày nói:

"Chỉ cần là có thể làm được? Chư vị có ý kiến gì không?"

Sứ thần Dung quốc tuy rằng vẫn luôn nói bọn họ là bị Vân quốc hãm hại. Nhưng tặng đồ, lại muốn cầu hoà, chính là nhận tội còn gì. Chỉ là bọn họ không muốn đánh trận mà thôi.

Tề Hầu ngồi ở bên cạnh ăn uống, tao nhã lau miệng mình, sau đó nói:

"Chuyện này hoàn không đơn giản? Cắt đất liền có thể giải quyết."

Hắn vừa nói như thế, sắc mặt sứ thần Dung quốc nhất thời cứng đờ. Nhóm Khanh đại phu Sở quốc lại vô cùng tán thành.

Ngô Củ cười cười, đối với sứ thần Dung quốc nói: . Đam Mỹ Hài

"Sứ thần thấy thế nào?"

Sứ thần Dung quốc vẫn cứ vô cùng thấp kém, cười nói:

"Chuyện này... ngọai thần là một tiểu nhân, cắt đất là đại sự. Xin cho ngoại thần về nước bẩm báo quả quân. Thế nhưng Sở Vương yên tâm, nếu đã cho Dung quốc một cơ hội, quả quân sẽ không bỏ qua. Ngài cứ yên tâm."

Ngô Củ cười nói:

"Nếu sứ thần Dung quốc có thành ý như vậy, Quả nhân kính sứ thần Dung quốc một ly."

Sứ thần Dung quốc thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nâng ly nói:

"Là tiểu nhân nên kính Sở Vương, sao có thể để Sở Vương kính tiểu nhân chứ?"

Người Dung quốc hạ thấp mình, dâng lên các loại đồ vật quý, vẫn luôn nói chuyện dễ nghe. Có câu nói thật đúng, không ai đánh người vui vẻ với mình. Đạo lý này người Dung quốc hẳn biết rõ, bởi vậy sứ thần Dung quốc không có ngu xuẩn như sứ thần Vân. Hắn luôn một mực cung kính, làm cho Khanh đại phu Sở quốc đều không có gì bất mãn.

Tiệc tan, sứ thần Dung quốc trở về dịch quán nghỉ ngơi, cũng không dự định ở Dĩnh thành lâu mà là chuẩn bị hai ngày sau về nước.

Ngô Củ cùng Tề Hầu trở về tiểu tẩm cung, dặn dò Tử Thanh.

"Những thứ Dung quốc đưa tới đều cho Công Chính Ngọc Doãn kiểm tra, nhìn xem có gì bất thường hay không."

Tử Thanh lập tức gật đầu, nói:

"Vâng, tiểu thần đi ngay."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Nhị ca, ngươi sợ Dung quốc giở thủ đoạn?"

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Vẫn là cẩn thận mới tốt. Dung quốc hạ thấp mình, Quả nhân luôn cảm thấy có chút kỳ lạ."

Tử Thanh đi thông báo người Công Chính Ngọc Doãn đến kiểm tra đồ vật. Công Chính quản lý xây kiến trúc Sở quốc. Ngọc Doãn là quản lý chế tác ngọc thạch điêu khắc các loại. Hai nơi này đều có thợ thủ công tay nghề cao nhất Sở quốc, để cho bọn họ kiểm tra những thứ đồ Dung quốc xem có ẩn chứa cơ quan gì hay không.

Bởi vì người Dung quốc đưa tới nhiều đồ vật, bởi vậy Công Chính cùng Ngọc Doãn điều đến nhiều người tới kiểm tra. Kết quả kiểm tra cả một ngày rốt cục xem như là kiểm tra xong.

Tử Thanh đem kết quả kiểm tra trình lên Ngô Củ. Ngô Củ cầm công văn nhìn một chút. Từng cái từng cái đều có ghi chú rõ, không có bất kỳ bất thường nào, hơn nữa người Dung quốc quả thực là dốc hết vốn liếng. Như chân đèn không khói kia thiếp vàng còn khảm đá quý, đều là loại quý hiếm nhất.

Ngô Củ thấy không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tề Hầu liếc mắt một cái liền chọn trúng cái bát lớn bằng ngọc. Hắn cười cầm lấy cái bát đến dưới ánh đèn xem.

Ngô Củ thấy Tề Hầu nhìn nhập thần. Đèn không khói chiếu sáng vô cùng tốt, vừa vặn dùng rọi sáng cho Tề Hầu.

Ngô Củ cười nói:

"Thì ra Tề Công cũng là người thô tục, yêu thích kim ngân châu báu như thế?"

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Cô tất nhiên là thô tục, thích nhất vật đẹp, bởi vậy Cô thích nhất Nhị ca."

Ngô Củ nghe hắn tân bốc mình nhất thời có chút ngượng ngùng. Dù sao tiểu tẩm cung còn có nhiều tự nhân cung nữ, tất cả đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tề Hầu lại hoàn toàn không có gì không tiện. Hắn giơ bát to ngọc thạch, cười nói:

"Nhị ca, ngươi thấy cái bát này được không. Cô muốn dùng cái bát này ăn thịt dê. Đúng là rất thích hợp!"

Ngô Củ vừa nghe mất thăng bằng, thiếu chút ngã. Bởi vì Tề Hầu cũng không phải yêu thích cái bát điêu khắc tinh xảo, chất liệu quý giá, mà là thích chứa đựng dung lượng lớn. Không nói khoa trương, cái bát được điêu khắc tỉ mỉ, chất liệu tốt, rất to, Ngô Củ dùng hai tay mới có thể nâng lên. Hơn nữa miệng bát khá lớn, có thể chứa hai cái mặt Ngô Củ.

Ngô Củ luôn cảm thấy nếu như Tề Hầu mỗi ngày dùng bát này ăn thịt dê... Có thể chết vì no không?

Dạ dày Tề Hầu đến cùng lớn bao nhiêu, Ngô Củ cảm thấy là một câu đố.

Người Dung quốc rất mau đã trở về nước. Cơ Trịnh còn chưa có từ Lạc Sư trở về. Bởi vì Đấu Kỳ một lần nữa lập ra chế độ lương bổng, bởi vậy nhóm đại phu Sở quốc cũng vô cùng an phận. Ngô Củ được thanh nhàn.

Ngô Củ mỗi ngày không ai đến gây sự. Dung quốc cùng Vân quốc cũng an phận. Chỉ có Tiểu Bạch càng ngày càng không an phận. Mỗi ngày hắn đều muốn Ngô Củ làm thịt dê ăn, hơn nữa nhất định phải dùng cái bát lớn kia. Tề Hầu nói không dùng cái bát lớn cũng được, đổi một cái càng to hơn cũng không thành vấn đề.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Đổi cái càng to hơn? E sợ chỉ có thể lấy đỉnh dùng tế tự cho hắn ăn!

Tiểu tẩm cung, lượn lờ khói trầm hương, Ngô Củ ngồi phê xem công văn, cũng không biết sao liền ngủ.

Ngô Củ xem công văn, Tề Hầu liền đi tìm Tử Văn cùng Đại Bạch chơi. Tử Văn càng ngày càng thích Tề Hầu, bởi vì Tề Hầu luôn có trò chơi mới mẻ, đương nhiên còn giúp che giấu Vương phụ, không bị phát hiện, không bị mắng.

Tề Hầu chơi cùng Tử Văn một chốc, liền trở về tiểu tẩm cung. Ngô Củ trước đó còn xem công văn, lúc này lười biếng, tay chống cằm ngủ gật.

Mỹ nhân ngủ, Tề Hầu nhìn thấy cười híp mắt, rón rén đi vào. Hắn phất tay cho tự nhân cung nữ lui xuống. Tử Thanh cùng Đường Vu vội vàng mang theo tất cả lui ra, còn đóng kỹ cửa điện.

Tề Hầu đi tới, Ngô Củ không tỉnh lại. Không biết có phải quá buồn ngủ, bây giờ chính là trời thu, Ngô Củ ngủ rất say. Hai gò má hơi ửng hồng, Tề Hầu nhìn trong lòng nhất thời ngứa. Hắn ôm Ngô Củ lên, sau đó vững vàng đi vào bên trong điện, đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Tề Hầu vốn muốn cho Ngô Củ nằm ngủ một hồi. Mấy ngày nay thanh nhàn, vừa vặn dưỡng thân thể. Nào có biết hắn đem Ngô Củ đặt ở trên giường, Ngô Củ lại ôm tay áo của hắn, còn dùng hai má nhẹ nhàng cà cà, dáng dấp ỷ lại.

Tề Hầu chậm rãi cúi đầu, hôn trộm một cái trên môi Ngô Củ. Kết quả Ngô Củ nói mê, nhỏ giọng nỉ non:

"Tiểu Bạch..."

Tim Tề Hầu đập "thình thịch" khẩn trương, cả người cũng không tốt.

Ngô Củ ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác mình trôi bồng bềnh trên mặt nước. Hơn nữa sóng gió rất lớn, không có cách hô hấp, chốc chốc bị nhấn chìm. Ngô Củ muốn bắt cọng cỏ cứu mạng lại không làm được, chỉ có thể theo sóng gió chìm nổi.

Ngô Củ cảm giác rất kỳ quái, cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại. Ngô Củ mở mắt mê man, kết quả nghe bên tai có tiếng cười, nói:

"Nhị ca, tỉnh rồi?"

Ngô Củ nghe âm thanh kia phút chốc muốn mắng. Bởi vì căn bản không phải bị sóng gió vùi dập, mà là Tề Hầu không làm chuyện tốt.

Tề Hầu một mặt khoe khoang nói:

"Nhị ca, ngươi ngủ đặc biệt thành thực."

Ngô Củ không biết mình thời điểm ngủ nói cái gì, bất quá khẳng định không là lời hay, bởi vậy mới thành công lấy lòng Tề Hầu.

Ngô Củ mới vừa tỉnh lại, cũng không biết sao đột nhiên hít vào một hơi liền lâm vào hôn mê.

Tề Hầu thấy Ngô Củ tỉnh rồi, vốn vẫn vui vẻ, kết quả đột nhiên thấy Ngô Củ hôn mê bất tỉnh. Hắn nhanh chóng vỗ vỗ hai má Ngô Củ, sốt ruột nói:

"Nhị ca? Nhị ca!"

Sắc mặt Ngô Củ trắng bệch, lâm vào hôn mê, Tề Hầu gọi sao vỗ sao cũng đều bất tỉnh. Hắn nhanh chóng kéo chăn đắp cho Ngô Củ, lập tức tròng xiêm y lao ra gọi:

"Đường Vu! Mau tới!"

Đường Vu không biết chuyện gì xảy ra, bất quá mỗi lần Ngô Củ cùng Tề Hầu gọi hắn là không có chuyện gì tốt. Đường Vu chạy vào. Tề Hầu nói hắn xem Ngô Củ. HunhHn786

Đường Vu kiểm tra tình huống. Ngô Củ còn hôn mê, Tề Hầu ở một bên lo lắng, nói:

"Thế nào? Nhị ca thế nào?"

Đường Vu kiểm tra một lần, thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói:

"Không có việc gì, chỉ là thân thể suy yếu. Tề Công, khi ngài làm việc kia, mong ôn nhu một ít."

Đường Vu nói nhàn nhạt, vẻ mặt than. Tề Hầu nghe sững sờ, lập tức trong lòng kêu oan. Hắn căn bản không có thô lỗ.

Tử Thanh nghe Đường Vu nói như vậy, nhất thời trong lòng hiểu rõ, lén lút dùng ánh mắt nhìn cầm thú đánh giá Tề Hầu.

Tề Hầu bị Tử Thanh nhìn như vậy cảm thấy chính mình càng oan uổng.

Cũng không biết có phải do Ngô Củ gần đây luôn làm việc quá sức, bởi vậy ảnh hưởng thân thể. Đường Vu nói mấy ngày này cần bồi bổ thân thể, chuyện phòng the tạm thời miễn được thì miễn.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ ngất đi, nào còn dám làm chuyện như vậy, vội vã bảo đảm. Tử Thanh lấy chút nước ấm lại lau chùi cho Ngô Củ.

Ngô Củ mơ mơ màng màng, cảm giác vô cùng uể oải, vẫn luôn ngủ. Không biết ngủ bao lâu, rốt cục mở mắt ra, vẫn cứ thấy vô cùng uể oải, tựa hồ động tác mở mắt cũng phí toàn bộ khí lực.

Ngô Củ mở mắt ra, Tề Hầu ở một bên, liền vội vàng nói:



"Nhị ca, ngươi đã tỉnh?"

Ngô Củ vừa mở mắt liền thấy Tề Hầu lo lắng, nói:

"Làm sao vậy?"

Giọng khàn đặt mệt mỏi. Có thể là bởi vì ngủ quá lâu, vẫn chưa uống nước. Tề Hầu thấy Ngô Củ tỉnh rồi, thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Còn hỏi làm sao vậy. Ngươi ngủ mê man cả ngày! Hiện tại trời cũng tối rồi."

Ngô Củ kinh ngạc. Chính mình giống như tỉnh lại rồi ngất đi, cũng không biết vì sao, không có dấu hiệu nào.

Tề Hầu vội vã đỡ Ngô Củ ngồi dậy, đút cho một nước. Ngô Củ uống một chút, cảm giác nuốt không trôi. Tuy rằng cổ họng khô, thế nhưng không muốn uống nước, uống vào không thoải mái.

Ngô Củ uống một chút, lắc đầu không uống nữa. Tề Hầu đỡ người nằm xuống, nói:

"Có đói bụng hay không, thiện phòng có cháo."

Ngô Củ nghe nói mình hôn mê một ngày, dù sao cũng nên ăn chút gì, liền gật gật đầu. Tề Hầu vội vã gọi Tử Thanh đi bưng cháo. Cháo này là Tề Hầu nấu. Tề Hầu đã nấu nhiều lần, cuối cùng đã thành công. Bởi vì trước khi thành công, thất bại khoảng chừng năm, sáu lần. Rốt cục hắn đã thành công nấu một bát cháo trắng. Cháo vẫn luôn được đặt trên bếp với lửa nhỏ, lúc này đã rất nhừ.

Tề Hầu lại đỡ Ngô Củ ngồi dậy, cho dựa vào ngực hắn. Một tay nâng bát cháo, một tay cầm muỗng nhỏ múc cháo. Hắn thổi nguội, cẩn thận đút cho Ngô Củ ăn.

Ngô Củ dựa vào ghế sô pha người, hưởng thụ dịch vụ chăm sóc của Tề Hầu. Miệng không có vị gì, bất quá cháo trắng cũng ăn không ra vị gì. Nuốt vào mấy ngụm, cảm giác từ cổ họng tiến vào trong dạ dày lại đặc biệt khó chịu.

Ngô Củ sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên đẩy tay Tề Hầu ra, nằm nhoài bên mép giường nôn.

Tề Hầu không có phòng bị, còn đang đút cháo, bị Ngô Củ đẩy một cái, nhất thời bát cháo đổ. Bát rơi trên đất vỡ nát, có một ít cháo bắn lên mu bàn tay Tề Hầu.

Tề Hầu nóng giật mình, trên mu bàn tay liền nổi lên bong bóng. Tề Hầu cũng không nhìn cái đó, nhanh chóng vẩy vẩy tay cho cháo rơi, sau đó tới đỡ Ngô Củ.

Ngô Củ nằm ở bên mép giường ói, đem cháo vừa mới ăn cùng nước phun ra ngoài, sắc mặt tái xanh.

Tề Hầu vội vàng đỡ Ngô Củ, hô to:

"Tử Thanh, nhanh đi gọi Đường Vu đến!"

Tử Thanh không biết Ngô Củ bị làm sao, nhanh chóng đi gọi Đường Vu. Đường Vu đang sắc thuốc, bị Tử Thanh kéo về. Khi Đường Vu đến tiểu tẩm cung, Ngô Củ đã ói xong, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường. Tề Hầu gọi cung nữ quét dọn, đem áo bẩn cởi ra vứt ở bên cạnh.

Đường Vu mau chóng tới kiểm tra, nhưng cũng không có kiểm tra ra nguyên nhân. Ngô Củ cũng không có sinh bệnh, cũng không có trúng độc, thoạt nhìn càng giống không quen khí hậu, thân thể suy yếu.

Nhưng Ngô Củ đến Sở quốc lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại không quen?

Ngô Củ ói tiêu hao sức lực, uể oải nhắm mắt lại thiếp đi.

Ngô Củ sắc mặt khó coi. Tề Hầu đưa tay sờ trán của Ngô Củ. Mồ hôi rất nhiều, hắn vội vàng dùng khăn lau. Đường Vu cũng không biết là bệnh gì, người khác càng không có biện pháp.

Sau mấy ngày, Ngô Củ đều không khỏe, ăn liền muốn nôn ói, không có tinh thần, xem công văn trực tiếp ngủ. Tề Hầu hoàn toàn không làm gì quá phận. Sự thực đã chứng minh kỳ thực không phải do Tề Hầu làm Ngô Củ mệt mỏi. Có lúc hạ triệu rời Lộ Tẩm cung về tiểu tẩm cung, Ngô Củ bất ngờ té xỉu. Tề Hầu bị dọa hoảng sợ.

Ngô Củ mấy ngày đã rất gầy, đôi mắt trũng xuống, hai má hóp sâu, vành mắt đen, không tinh thần.

Tề Hầu không biết vấn đề ở chỗ nào, Đường Vu cũng không biết vấn đề ở chỗ nào. Liên tiếp mấy ngày, Tề Hầu vẫn luôn chăm sóc Ngô Củ, quả thực là săn sóc tỉ mỉ chu đáo.

Tề Hầu chăm sóc Ngô Củ, dĩ nhiên cũng gầy đi. Ngô Củ còn nghe Tử Thanh nói cháo ngày đó bị đánh đổ là do Tề Hầu mất rất nhiều công sức nấu ra. Hắn thất bại rất nhiều lần, cuối cùng rốt cục nấu được một nồi cháo thành công, tràn đầy phấn khởi muốn Ngô Củ dùng. Bất quá Ngô Củ ngày đó mắc ói, còn đẩy đổ.

Ngô Củ nghe cái này cảm thấy có chút hổ thẹn. Tuy rằng hắn sẽ không chăm sóc người khác, hơn nữa bản thân là quốc quân. Nhưng Tề Hầu quả thật là người ôn nhu, Ngô Củ có thể cảm giác được.

Ngô Củ nhìn Tề Hầu gầy, muốn làm gì đó ngon cho Tề Hầu ăn. Tề Hầu vẫn luôn muốn ăn thịt dê nấu lẩu, Ngô Củ lại không thời gian làm cho hắn ăn lần thứ hai. Ngày hôm nay Ngô Củ liền chuẩn bị đi thiện phòng một chuyến. Tử Thanh không yên lòng, dù sao Ngô Củ bệnh còn chưa hết, liền đi cùng Ngô Củ đến thiện phòng.

Tề Hầu tiến vào tiểu tẩm cung, không nhìn thấy Ngô Củ, cũng không thấy Tử Thanh cùng Đường Vu, không biết tất cả mọi người đi nơi nào. Hắn hỏi cung nữ mới biết Ngô Củ mang theo Tử Thanh đi thiện phòng. Tề Hầu nhíu nhíu mày. Tuy rằng hắn rất thích ăn, thế nhưng bây giờ Nhị ca đang bệnh, đặc biệt tiều tụy, Tề Hầu sao cam lòng để Nhị ca lao lực?

Tề Hầu nhanh chóng đi thiện phòng. Mới vừa đi tới cửa, hắn liền nghe bên trong có tiếng động lớn.

"Xoảng!!!"

Nhóm thiện phu kinh sợ, còn Tử Thanh hô to.

"Vương thượng!"

Tề Hầu vừa nghe, lập tức vọt vào, liền thấy Ngô Củ ngã trên mặt đất, bên cạnh còn có bát lớn vỡ nát. Tề Hầu nhanh chóng ôm lấy Ngô Củ, hô to.

"Nhị ca?"

Ngô Củ đã bất tỉnh nhân sự, sắc mặt khó coi, thân thể cũng nhẹ. Tề Hầu ôm chặt Ngô Củ xông ra ngoài, nói:

"Nhanh đi gọi Đường Vu đến tiểu tẩm!"

Tử Thanh vội vã chạy đi tìm Đường Vu. Tề Hầu ôm Ngô Củ vào tiểu tẩm cung.

Ngô Củ nằm ở trên giường, tỉnh một lần, đột nhiên ho khan vài tiếng, lại muốn nôn. Tề Hầu cho là Ngô Củ nôn thức ăn trong dạ dày, kết quả không nghĩ tới Ngô Củ phun máu, hơn nữa còn là máu đen.

Tề Hầu kinh hãi. Máu này hiển nhiên là trúng độc. Tề Hầu càng sốt ruột, vội vàng hướng tự nhân nói:

"Đi mời Đường Vu, sao còn chưa tới!?"

Tử Thanh đầu đầy mồ hôi chạy vào, không kịp hành lễ, nói:

"Việc lớn không tốt, Đường Vu... Đường Vu phun máu ngã bệnh!"

Phun máu? Cũng ngã bệnh?

Thì ra Tử Thanh đi tìm Đường Vu, không nghĩ tới Đường Vu té xỉu trong phòng, bên cạnh đều là vết máu. Đường Vu trên mặt cũng có máu. Máu thuận khóe miệng chảy xuống. Tử Thanh nhanh đi gọi y quan xem Đường Vu, cũng gọi y quan đến tiểu tẩm cung cấp xem bệnh Sở Vương, bởi vậy thời gian mới dài như vậy.

Y quan vô cùng lo lắng bắt mạch cho Ngô Củ, lại nhìn máu, nói:

"Chuyện này... Đây là trúng độc!"

Tề Hầu trong lòng "lộp bộp", nói:

"Là độc gì? Có nghiêm trọng không?"

Y quan là người giỏi nhất trong các y sư ở Vương cung Sở quốc. Lão y quan, nói:

"Độc này có nguồn gốc tại Bộc tộc phía nam. Là một loại độc mãn tính, dùng lượng ít khó có cách phát hiện, chỉ cảm thấy choáng váng đầu buồn nôn, không muốn ăn uống, không có chuyện gì quá lớn. Thế nhưng trúng độc sâu một chút, ngay lập tức sẽ ói máu hôn mê, nghiêm trọng trực tiếp mất mạng!"

Tề Hầu nghe cũng nghe không hiểu, nói:

"Có thể giải không?"

Y quan vội vàng gật đầu nói:

"Có thể giải, có thể giải. Chỉ là cần thời gian rất dài. Giải độc xong vẫn cần tỉ mỉ điều dưỡng."

Tề Hầu nhanh chóng nói:

"Trước tiên giải độc cho Sở Vương."

Y quan nhanh chóng giúp Ngô Củ giải độc. Bất quá độc này vốn không thể một lần là giải sạch sẽ, cần mỗi ngày uống thuốc, hơn nữa còn dùng kim châm cứu.

Đường Vu cũng trúng độc. Tề Hầu cùng Tử Thanh đều bận rộn. Vào lúc này Tử Thanh đột nhiên ho khan hai tiếng, che miệng quay đầu đi chỗ khác. Hắn phát hiện trong lòng bàn tay mình có một ít màu đen. Tử Thanh lấy làm kinh hãi.

Y quan vừa vặn nhìn thấy, kinh hãi đến biến sắc, nhanh chóng nói:

"Ngươi... Ngươi cũng trúng độc. Nhanh để lão phu bắt mạch."

Y quan nhanh chóng bắt mạch cho Tử Thanh. Quả nhiên, Tử Thanh cũng trúng độc này, giống Ngô Củ và Đường Vu. Vì Ngô Củ cùng Đường Vu tố chất thân thể không quá tốt, Tử Thanh mặc dù coi như gầy gò, nhưng kỳ thực chính là người tập võ, thân thể rất rắn chắc, bởi vậy mới chỉ là ho ra máu.

Y quan xem xong mạch, sắc mặt không tốt, vội vàng hướng Tề Hầu nói:

"Tề Công, lão phu cả gan cũng muốn xem mạch Tề Công."

Tề Hầu vội vã đem tay đưa qua. Tề Hầu cũng không có cảm giác không khỏe, chỉ là lòng buồn bực. Hắn còn tưởng rằng là Ngô Củ thân thể không tốt, chính mình bận trước bận sau sốt ruột, có một chút không thấy ngon miệng. Tề Hầu cũng cho là chính mình bận rộn không tâm tư ăn uống. Nào có biết y quan bắt mạch xong, nói:

"Tề Công mạch tượng bình thường. Thế nhưng nếu như lão phu đoán không lầm, Tề Công cũng đã trúng loại độc này. Chỉ là Tề Công thân thể tốt, độc tố phát tác chậm, mấy ngày nữa cũng sẽ có biểu hiện giống Vương thượng!"

Tề Hầu cùng Tử Thanh vừa nghe, trong lòng đều lạnh. Bọn họ đều trúng độc. Ngô Củ cùng Đường Vu thân thể không tốt, trực tiếp phát tác. Mà Tề Hầu thân thể cường tráng, cho nên trúng độc nhẹ nhất. Tử Thanh đã bắt đầu ho ra máu đen.

Tề Hầu cau mày, lập tức nhìn chung quanh một vòng. Bốn người bọn họ có một chung điểm, đó chính là ở tiểu tẩm thời gian dài nhất. Ngô Củ không thích người xa lạ hầu hạ. Đặc biệt là Sở quốc còn chưa có yên ổn, e sợ có người tâm địa xấu, bởi vậy lúc thường không cho tự nhân cung nữ hầu hạ, đều là Tử Thanh cùng Đường Vu tự thân làm.

Bởi vậy bốn người bọn họ ở tiểu tẩm cung thời gian dài nhất. Tề Hầu híp mắt tìm kiếm khắp nơi, e sợ độc kia giấu ở tiểu tẩm cung cũng không chừng.

Tề Hầu nhanh chóng nhìn thấy lư hương nhỏ trên bàn Ngô Củ. Lư hương kia chính là người Dung quốc dâng tặng. Giống chân đèn không khói, lư hương được làm rất đẹp.

Bất quá khi đó Ngô Củ đã cho người kiểm tra. Lư hương không có vấn đề, bởi vậy mới đặt ở tiểu tẩm cung.

Tề Hầu lúc này nhìn chằm chằm lư hương. Tự tay dập tắt khói, hắn đem lư hương đưa cho y quan xem. Y quan dùng thẻ tre vói vào bên trong lấy ít hương liệu đốt dở dang. Y quan đem hương liệu lấy ra xem, lập tức sợ hãi nói:

"Đúng đúng đúng, chính là cái này! Vật này xuất xứ Bộc tộc. Chỉ dùng một chút có thể đuổi côn trùng, số lượng lớn sẽ trí mạng!"

Tử Thanh lập tức nói:

"Chuyện này... Sao có khả năng?"

Tử Thanh liền vội vàng đem báo cáo kiểm tra của Công Chính cùng Ngọc Doãn đưa tới. Mặt trên cũng ghi chép cái lư hương này có khảm đá quý, bởi vậy Công Chính kiểm tra xong đến Ngọc Doãn kiểm tra. Hai lần kiểm tra đều không phát hiện có độc.

Thế nhưng Tử Thanh nói "sao có khả năng", không phải là bởi vì sao có khả năng có độc, mà là bởi vì lư hương không đúng.

Tử Thanh vội vã chỉ vào bản báo cáo. Trong đó có ghi chép hình thái thể tích lư hương, loại hương liệu dùng bên trong. Tử Thanh nói:

"Là phấn hương, không phải cao hương, sao biến thành cao hương?"

Y quan kinh ngạc nói:

"Lẽ nào tiểu tẩm có mật thám đổi?"

Chỉ có điều tiểu tẩm cung đề phòng nghiêm ngặt. Từ khi Ngô Củ vào Sở quốc, Sở quốc không yên tĩnh, bởi vậy Ngô Củ cố ý tăng cường đề phòng. Vòng ngoài đều là thân tín Phàn Sùng bảo vệ, mà bên trong Ngô Củ không cho cung nữ tự nhân tiến vào, căn bản không có cơ hội đổi hương liệu.

Tề Hầu híp mắt đánh giá lư hương, đột nhiên duỗi tay cầm lư hương.

"Xoảng!!

Lư hương bị bóp mạnh, đá quý khảm trên lư hương rơi đầy đất.

Lư hương vỏ rất mỏng, Tề Hầu dùng tay không đã bẻ ra. Bên trong là hai quả cầu chạm rỗng lồng vào nhau. Hai quả cầu có một thanh kim loại xuyên qua tạo thành con quay.

Trong quả cầu thứ nhất chứa hương dạng bột, giống văn bản ghi chép. Y quan sau khi kiểm tra, phát hiện bột này không có độc. Mà quả cầu còn lại giống Tử Thanh nói, chứa hương liệu dạng cao, cao này có độc.

(Cao là dạng bào chế bằng cách cô hoặc sấy dịch chiết từ dược liệu hoặc động vật với dung môi thích hợp đến thể chất nhất định. Có 3 loại cao: Cao lỏng, cao đặc, cao khô.)

Con quay dạng cân bằng, nói cách khác, thời điểm người Dung quốc đưa tới bột còn nhiều, như vậy bất kể xoay chuyển lư hương thế nào cũng không thấy được cao độc giấu bên trong. HunhHn786

Thế nhưng một khi lư hương đốt lên, hương liệu dạng cao cùng dạng bột đồng thời bốc hơi. Tốc độ bốc hơi hương liệu dạng cao chậm hơn hương liệu dạng bột. Trọng lượng thay đổi, con quay sẽ đem hương liệu dạng cao chuyển lên, trái lại hương liệu dạng bột chuyển xuống ở phía dưới. Sẽ không như mọi người lần thứ nhất nhìn thấy chỉ có hương vị dạng bột, mà lúc này mở ra sẽ nhìn thấy hương liệu dạng cao.

Sắc mặt Tề Hầu khó coi. Ngô Củ cùng Đường Vu trúng độc, hiển nhiên là bởi vì hương liệu trong lư hương. Đặc biệt Ngô Củ mỗi ngày làm việc, phê duyệt công văn, luôn đặt lư hương ở bên cạnh, hít khí độc nhiều nhất, bởi vậy tổn hại cũng nặng nhất.

Tề Hầu tức giận đem lư hương ném xuống đất. Khó trách người Dung quốc hạ thấp mình cung kính. Nói cắt đất liền cắt đất, thì ra âm thầm làm chuyện xấu. Người Dung quốc muốn thần không biết quỷ không hay hạ độc Sở Vương. Cứ như vậy Sở quốc là rắn mất đầu, Dung quốc thực lực cũng không tệ, còn có người Bách Bộc hỗ trợ, thời điểm đó có thể cùng Sở quốc đánh một trận.

Dung quốc dù lãnh thổ nhỏ hơn Sở quốc nhiều, thế nhưng có Bộc tộc quy thuận, thực lực không thể khinh thường. Có thể nói bất kể là Sở quốc mạnh mẽ ra sao, Sở quốc muốn dựa vào thực lực của chính mình tiêu diệt Dung quốc là chuyện khó khăn.

Trong lịch sử, Sở quốc cũng phải hợp tác cùng Tần quốc và những quốc gia khác mới tiêu diệt được Dung quốc.

Dung quốc không có sợ hãi, ỷ vào binh lực mạnh mẽ, còn có Bộc tộc hỗ trợ, bây giờ còn nhiễu loạn Sở quốc. Sở Vương vừa chết, bọn họ liền có thể tiến quân thần tốc. Nói không chừng còn có thể nuốt Sở quốc. Người Dung quốc dụng tâm đã rất rõ ràng. Bọn họ dùng tay nghề giỏi làm cơ quan ám toán, bây giờ mưu kế đã thực hiện được, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ có hành động mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau