Vô Củ

Chương 237: Ngón tay mềm

Trước Sau
Triệu Gia chắp tay, nói:

"Vâng, Vương thượng, Gia cáo lui trước."

Triệu Gia lui ra khỏi lều, Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca càng ngày càng có dáng quốc quân."

Ngô Củ nhìn Triệu Gia biến mất khỏi cửa lều, lúc này mới trở lại ngồi vào chỗ ngồi. Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca, ngươi có thể khẳng định hắn làm Triệu tướng quân Sở quốc, mà không phải con tin Tần quốc sao?"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Tất nhiên. Triệu Gia là một người có dã tâm, hơn nữa có năng lực. Một người có năng lực có dã tâm làm sao cam tâm khuất phục với vị trí một con tin?"

Tề Hầu gật gật đầu, nói:

"Nhị ca nói phải."

Triệu Gia đi ra, rất nhanh liền thấy Công tử Bạch cùng thị vệ Ngô Đao. Công tử Bạch đã điều chỉnh tốt tâm tình, cười nghênh đón, chắp tay nói:

"Thúc phụ, quân phụ rất nhớ ngài, bởi vậy nói cháu trai lại đây mời thúc phụ đi ôn chuyện."

Hắn nói, Triệu Gia chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó cất bước đi mộ phủ.

Công tử Bạch cười lạnh một tiếng, theo ở phía sau. Hắn chờ một chốc xem trò vui, bởi vậy cũng không tức giận Triệu Gia ngạo mạn.

Triệu Gia tới mộ phủ, Tần Bá đang đợi. Nhìn thấy Triệu Gia, sắc mặt ông ta liền không tốt lắm.

Triệu Gia đi vào hành lễ Tần Bá, nói:

"Quân huynh."

"Rầm!"

Tần Bá vỗ bàn, tức giận nói:

"Ngươi còn biết Cô là quân huynh!?"

Triệu Gia nhàn nhạt nói:

"Quân huynh sao nói như vậy? Đệ đệ nghe không hiểu."

Tần Bá quát.

"Ngươi áng chừng giả bộ hồ đồ! Ngươi nói đi! Ngươi và gian thần Xích Địch Phong Thư đến cùng là quan hệ như thế nào?"

Triệu Gia vừa nghe, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Bá, sau đó liền quay đầu nhìn Công tử Bạch. Công tử Bạch rất an phận đứng ở một bên, mỉm cười. Triệu Gia lập tức hiểu được điều gì, nói:

"Quân huynh, người nào nói cùng ngài chuyện đó?"

Tần Bá lạnh giọng nói:

"Ngươi không cần quan tâm ai nói cùng Cô! Cô hỏi ngươi, có chuyện đó hay không?! Người Xích Địch là cái thá gì! Đều là mọi rợ, lòng lang dạ sói, ăn tươi nuốt sống, giết nữ tử trẻ nhỏ, không chuyện ác nào không làm! Mà ngươi thì sao! Thân là đệ đệ Cô, lại cùng một nịnh thần Xích Địch bên nhau, quan hệ không minh bạch, ám muội không rõ. Chuyện đó hiện tại đã truyền khắp Sở quốc, cũng truyền tới tai Cô! Ngươi đem thể diện Tần quốc ném ở đâu rồi? Thể diện Tần quốc đều vứt sạch, ngươi là muốn chọc Cô tức chết?"

Triệu Gia nghe Tần Bá mắng một hơi dài, nhàn nhạt nói:

"Phong Thư bây giờ chính là Hàm Doãn Sở quốc, cũng không phải là người Xích Địch. Xin quân huynh hiểu rõ điểm này. Dù sao hôm nay hoàng hôn yến tiệc, Hàm Doãn Sở quốc cũng có tham gia."

Tần Bá vừa nghe Triệu Gia chỉnh sửa lời mình, giận không nhịn nổi quát lên:

"Ngươi có thái độ gì đây? Ngươi vứt sạch thể diện Tần quốc, còn giáo huấn Cô? Ngươi ở Sở quốc một thời gian, thực sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Trong lòng ngươi còn có quân huynh này hay không?"

Triệu Gia ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Tần Bá. Tần Bá hết sức kích động, chỉ vào Triệu Gia chửi rủa. Triệu Gia hít sâu một hơi, nói:

"Quân huynh, xin tự hỏi chính ngài, trong lòng ngài còn có đệ đệ này hay không?"

Tần Bá sững sờ, lập tức nói:

"Ngươi có ý gì?"

Triệu Gia vô cùng bình tĩnh, nói:

"Gia là đệ đệ ruột của ngài. Qua nhiều năm như vậy, nếu không có công lao, cũng có khổ phiền, mà trong lòng Tần Công ngài, Gia rốt cuộc là cái gì? Một thanh kiếm sắc bén dùng chém giết kẻ địch, không còn sắc bén liền bỏ đi không thèm để ý?"

"Ngươi nói càn!! Ngươi sao nói chuyện như vậy với Cô!?"

Triệu Gia nhàn nhạt nói:

"Gia vô ý mạo phạm, chỉ nói lời trong lòng. Còn nữa... Gia cho là quân huynh đã sớm không coi ta là người nước Tần rồi."

Hắn nói, cười như không cười, xoay người rời khỏi lều. Lời này của Triệu Gia khiến Tần Bá sững sờ thất thần, chỉ biết nhìn Triệu Gia lạnh lùng quay người đi nhanh ra khỏi lều. Khi mành lều buông xuống tạo âm thanh lớn, đã ngăn cách bóng lưng cao lớn của Triệu Gia, Tần Bá mới bừng tỉnh. HunhHn786

"Khụ khụ khụ khụ!"

Tần Bá bắt đầu ho khan, khuôn mặt đỏ lên, hết sức kích động vỗ bàn, nói:

"Phản rồi!! Phản rồi!!!"

Đại Thứ Trưởng cùng Công tử Bạch đứng ở một bên. Công tử Bạch vội vã nói đỡ.

"Quân phụ, ngài đừng nóng giận, thúc phụ bất quá là nhất thời nói lời thiếu suy nghĩ."

Tần Bá dùng sức thở hổn hển, nói:

"Hắn là nhất thời thiếu suy nghĩ? Ta thấy hắn nói lời tự đáy lòng! Triệu Gia quá càn rỡ rồi. Hắn đã không còn xem mình là người Tần quốc!"

Công tử Bạch nhìn như động viên, kỳ thực có thâm ý khác nói:

"Quân phụ, ngài đừng nói như vậy. Thúc phụ cũng là trong lòng có chút oán hận, trách ngài đem hắn đến Sở quốc."

Đại Thứ Trưởng vào lúc này đổ thêm dầu vào lửa nói:

"Đúng đó quân thượng. Ngài ngẫm lại xem, Công tử Gia ở Tần quốc chiến công to lớn, biết bao nhiêu người ủng hộ. Ngài đột nhiên đem hắn đến Sở quốc, cái gì cũng không có, còn phải làm lại từ đầu. Công tử Gia sao có thể không oán hận ngài."

Tần Bá tức giận nói:

"Vậy là Cô có lỗi hay sao?"

Công tử Bạch nói:

"Sao là lỗi của quân phụ? Là thúc phụ nhất thời không biết quân phụ khổ tâm vì cơ nghiệp Tần quốc, chờ thúc phụ hiểu rõ sẽ tốt thôi."

Tần Bá cười lạnh nói:

"Cô thấy hắn cả đời cũng không hiểu!"

Công tử Bạch "an ủi" Tần Bá, rất nhanh liền đi ra, đúng lúc thấy Triệu Gia. Triệu Gia tức giận không thua Tần Bá. Hắn nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Nói đến cũng trùng hợp, Phong Thư vừa vặn từ lều bên cạnh đi ra, cũng thấy Triệu Gia.

Phong Thư cũng không biết Triệu Gia mới vừa bị chọc tức, còn cười nói:

"Triệu tướng quân, Phong Thư đang muốn tìm ngài."

Triệu Gia hiện tại vô vui, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Thư, nói:

"Chuyện gì?"

Phong Thư ngờ vực nhìn Triệu Gia, nói.

"Triệu tướng quân, bệnh sao? Có phải là cảm mạo, mặt rất đỏ."

Triệu Gia mặt đỏ bởi vì là tức giận, có chút sung huyết, máu nóng vọt tới đỉnh đầu. Dù sao cũng là Tần Bá đem hắn đi làm con tin, bây giờ lại nói hắn làm mất thể diện Tần quốc.

Phong Thư không biết Triệu Gia đang tức giận, còn nhấc tay định thử nhiệt độ Triệu Gia. Kết quả tay mới vừa nâng lên, liền bị đẩy ra. Triệu Gia lạnh lùng đánh tay Phong Thư.

Phong Thư kinh hãi, mu bàn tay cũng đỏ. Triệu Gia là võ tướng, Phong Thư chỉ là văn thần. Hắn bị đánh đau đến rên rỉ.

"Ui!"

Triệu Gia cũng kinh hãi. Hắn vừa rồi nổi giận cho nên chưa kịp thu tâm tình. Phong Thư bị Triệu Gia đánh một cái, cũng không chịu nổi, lập tức nói:

"Chó hoang nổi điên cái gì?"

Triệu Gia nghe Phong Thư chửi mình, cũng tức giận, vừa vặn trước đó còn tức chưa có chỗ xả giận, liền nói:

"Biết ta là chó hoang, ngươi còn chạy tới bám vào. Có vẻ Hàm Doãn đại nhân cũng không phải người thông minh."

Phong Thư quả thực bị chọc tức chết rồi, mặt cũng đỏ lên, thở phì phì. Nín một hồi, hắn mới nói:

"Ta có ý tốt quan tâm ngươi..."

Hắn còn chưa nói hết, Triệu Gia đã lạnh lùng nói:

"Không cần lòng tốt của Hàm Doãn đại nhân, không phải chuyện của ngươi."

Phong Thư lúc này thật bị tức chết rồi, cười lạnh nói:

"Được, ngươi liền đi chết đi, đồ chó hoang!"

Phong Thư nói, bước nhanh đi tới, trực tiếp va vào người Triệu Gia. Bất quá Triệu Gia vẫn vững vàng, Phong Thư ngược lại thiếu chút bị văng ra té ngã.

Triệu Gia kinh ngạc. Nào nghĩ tới Phong Thư tính trẻ con như vậy, muốn xô đối phương trái lại tự ngã. Hắn vội vã duỗi tay ôm lấy Phong Thư, để tránh cho Phong Thư té lăn trên đất, nói:

"Cẩn thận."

Phong Thư đứng vững xong lại đẩy tay Triệu Gia ra. Triệu Gia nhìn tình huống có chút bất ngờ. Phong Thư hấc cằm, vô cùng kiêu ngạo nói:

"Không cần Triệu tướng quân quan tâm, không phải chuyện của ngươi."

Hắn nói xong phất tay áo liền đi. Triệu Gia trừng to mắt nhìn bóng dáng Phong Thư như chim công kiêu ngạo xòe đuôi rời đi. Đột nhiên hắn cảm thấy lời Phong Thư nói rất quen tai, xác thực... Tổn thương người.

Công tử Bạch nhìn Triệu Gia cùng Phong Thư cãi nhau, cười khẽ một tiếng, híp mắt, thấp giọng nói:

"Ngô Đao."

Ngô Đao vẫn luôn không có lên tiếng, theo ở phía sau, nói:

"Dạ, Công tử."

"Đi điều tra cho ta Hàm Doãn Sở quốc thích gì... Triệu Gia không biết quý trọng, đồ vật của hắn đều là của ta."

Ánh mắt Ngô Đao dao động, bất quá vẫn không có nói lắp.

"Dạ, Công tử."

Hoàng hôn tiệc tối bắt đầu. Hôm nay Tần quốc dùng thân phận chủ nhà chiêu đãi Sở quốc, còn chưa phải tiệc mừng thọ.

Ngô Củ nghỉ ngơi một chốc, thay đổi xiêm y. Phong Thư tới thảo luận cùng Ngô Củ chuẩn bị cho đàm phán.

Tuy rằng hôm nay là tiệc đón khách, không phải tiệc mừng thọ, cũng không phải hội minh, thế nhưng Phong Thư dự định thử xem ý tứ của Tần quốc, xem bọn họ muốn phân chia địa bàn thế nào, để về sau dễ tính toán.

Ngô Củ nghe Phong Thư bẩm báo, gật gật đầu, nói:

"Được."

Phong Thư chắp tay, liền chuẩn bị đi, Ngô Củ nhíu mày, nói:

"Hàm Doãn, tâm tình của ngươi có phải là không tốt hay không?"

Phong Thư vừa nghe, sợ hết hồn, vội vã thu tâm tình của mình. Dù sao hắn mới vừa cùng Triệu Gia ầm ĩ một trận. Triệu Gia thực sự không thể nói lý, quả thực ngang ngược không biết lý lẽ.

Phong Thư cười khan một tiếng. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quả nhân thật sợ ngươi một chốc trên tiệc cãi nhau cùng người Tần quốc."

Phong Thư xấu hổ mặt đỏ chót, thật ngại ngùng nói:

"Phong Thư đáng chết. Phong Thư sẽ chú ý, cảm tạ Vương thượng nhắc nhở."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Đi đi, chuẩn bị một chút còn phải xem tài ăn nói của Hàm Doãn."

"Vâng, Phong Thư cáo lui trước."

Ngô Củ nhìn Phong Thư xin cáo lui, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Thượng Dung này không biết có phải có tà khí gì hay không, Triệu Gia âm u, Phong Thư cũng nóng nảy vô cùng. Ngô Củ lắc lắc đầu, nghĩ thầm mình là quốc quân Sở quốc còn phải kiêm chức cố vấn tâm lý.

Sắc trời tối dần, bên ngoài đã một mảnh náo nhiệt. Bởi vì khí trời đã ấm áp, tiệc cử hành ngoài trời cũng sẽ không cảm thấy lạnh, trái lại có gió vô cùng mát mẻ.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ra đầu tiên nhìn thấy chính là Lư Dương Song cùng Lư Tập Lê.

Bởi vì trước đó Ngô Củ "ám hại" Lư Dương Song, Lư Tập Lê trúng thuốc, quả nhiên hai người kia đã làm. Thế nhưng tình huống thực tế cùng hoàn toàn khác xa Ngô Củ tưởng tượng.

Lư Tập Lê ngày đó nghe Lư Dương Song say rượu dũng cảm biểu lộ, kỳ thực trong lòng đã mơ hồ có một chút đáp án. Ban đầu hắn chẳng qua là cảm thấy Lư Dương Song giống tông muội. Bất quá trong lòng hắn đối với tông muội chỉ có oán hận, hoàn toàn không còn yêu mến. Bằng không lúc tông muội khó sinh, hắn cũng sẽ không chọn đứa con, bỏ qua tông muội.

Lư Tập Lê là người nhẫn tâm, yêu mến đã sớm biến thành ghi hận. Bởi vì Lư Dương Song diện mạo giống mẫu thân hắn, Lư Tập Lê càng oán hận. Hắn cũng không có thông qua Lư Dương Song nhìn thấy người đã chết.

Ngày đó sau khi Lư Dương Song biểu lộ tình cảm, Lư Tập Lê chợt nhận ra mình ôm tâm tư như thế nào.

Lư Tập Lê mặc dù là đã rõ, thế nhưng trong lòng vẫn hết sức phản đối. Dù sao hắn là người cổ hủ, hơn nữa có chút cứng nhắc, tựa hồ khó tiếp thụ quan hệ của bọn họ.

Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song không có chung huyết thống, thế nhưng Lư Dương Song vẫn là con hắn. Cũng không biết có phải là thói quen hay không, Lư Dương Song vẫn gọi hắn là phụ thân, cũng không đổi. Vẻ mặt đặc biệt hưng phấn, như là chim nhỏ líu ra líu ríu xoay vòng tới lui gọi "phụ thân phụ thân". Lư Tập Lê vốn là người quy tắc, nghe đến mấy cái này, luôn cảm thấy thực sự kỳ quái, bởi vậy quan hệ của hai người cũng liền không rõ ràng.

Tuy rằng không rõ ràng, không có nghĩa là Lư Tập Lê không có cảm giác. Hắn vốn là nghẹn đến khó chịu, trong lòng lại cảm giác có tội quá lớn. Lần đầu tiên của Lư Dương Song rất thống khổ, khóc vô cùng thê thảm. Hơn nữa Lư Dương Song luôn vây quanh gọi phụ thân, Lư Tập Lê không thể làm gì khác hơn là kìm nén.

Đường Vu chế tạo thuốc thực sự tác dụng rất mạnh. Lư Tập Lê vốn là kìm nén, uống trà pha thuốc kia xong quả thực là đã không thể ngăn cản. Lư Dương Song bị hại thảm, nếu không phải ngày thứ hai gấp rút lên đường, Lư Dương Song cơ hồ không bò dậy nổi.

Đến hôm nay Lư Dương Song còn có chút đau đớn mệt mỏi. Nhìn thấy Ngô Củ, mặt Lư Dương Song đỏ lên.

Ngô Củ cũng không biết Lư Dương Song trong lòng có suy nghĩ gì, còn tưởng rằng Lư Dương Song đã thu phụ được Lư Tập Lê. Ngô Củ cười vô cùng hòa ái dễ gần, ánh mắt còn dò xét mông Lư Tập Lê.

Tề Hầu cùng Ngô Củ đi ra. Ngô Củ vẻ mặt "không có ý tốt" nhìn chằm chằm mông Lư Tập Lê, Tề Hầu nổi ghen kéo Ngô Củ qua thấp giọng nói:

"Nhị ca, Nhị ca, ngươi nhìn Cô."

Ngô Củ ngờ vực nói:

"Nhìn cái gì?"

"Không quản nhìn cái gì, không thể nhìn người khác."

Ngô Củ vừa nghe liền bật cười, nhìn Tề Hầu từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói:

"Ngoan, tối muộn Quả nhân thương ngươi."

Tề Hầu cũng không cảm giác xấu hổ, lập tức hưng phấn nói:

"Nhị ca phải chắc chắn đó nha."

Ngô Củ cười mắt cong cong, tự nhủ.

Chắc chắn phải vậy rồi. Thuốc Đường Vu lập tức liền sẽ có chỗ dùng. Thời điểm đó có thể đem Tề Hầu nhàu nặng vo tròn ấn bẹp đều được.

Ngô Củ vừa nghĩ tới Tề Hầu gương mặt vô cùng đẹp trai, vóc dáng cao to, người đầy cơ bắp, võ công cao cường, nhất thời cổ họng có chút lạnh lẽo. Tham vọng chinh phục của một quốc quân đều xuất phát từ trong tâm khảm.

Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ nhìn mình chằm chằm cười híp mắt. Chẳng biết vì sao, đột nhiên phía sau lưng hơi tê tê, hắn ngờ vực nói:

"Nhị ca?"

Ngô Củ lúc này mới từ trong mộng đẹp hoàn hồn, cười nói:

"Đi thôi."

Mọi người đi về phía trước, rất nhanh đã gặp Phong Thư cùng Triệu Gia. Hai người kia cũng không ai nhìn ai, như đối phương là không khí, cũng theo vào trong đội ngũ. Khoảng sân hành dinh đuốc sáng choang, một mảnh náo nhiệt.

Tần Bá còn chưa tới, thế nhưng Đại Thứ Trưởng đã đến, vội vã tiến ra đón, cười nói:

"Cung nghênh Sở Vương, cung nghênh Tề Công, cung nghênh các vị sứ thần Sở quốc, xin mời!"

Ngô Củ cười nói:

"Đại Thứ Trưởng hà tất khách khí như thế. Đại Thứ Trưởng chính là trưởng bối, thực sự là khiến bọn tiểu bối Quả nhân khó xử."

Đại Thứ Trưởng liền vội vàng nói:

"Không không không, đầu tiên là tôn ti tiếp đến mới là tuổi tác. Vẫn là tôn ti hàng đầu, già trẻ ở phía sau."

Ngô Củ nghe Đại Thứ Trưởng khiêm tốn cung kính nói, nhíu mày, cười nói:

"Vậy Quả nhân liền cung kính không bằng tòng mệnh. Đại Thứ Trưởng, mời."

Mọi người ngồi vào chỗ, rất nhanh, Tần Bá cũng đến. Đi cùng Tần Bá còn có Công tử Bạch. Công tử Bạch đi theo sau Tần Bá nhìn vô cùng an phận. Áo bào màu trắng, tay áo rộng lớn che giấu hai tay của hắn, thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, tuấn mỹ phi phàm.

Không thể không nói, Công tử Bạch tướng mạo tuấn mỹ, hơn nữa thân hình cao lớn, khí chất phi phàm, phong độ vô cùng.

Ngô Đao đeo bảo đao, hộ vệ ở một bên. Khuôn mặt giống pho tượng, không nói câu nào, thậm chí đôi mắt cũng không chớp mắt. Cả hô hấp cũng rất nhẹ, thật giống như một người đã chết, tổng thể u ám tang thương.

Tần Bá đi tới, cười nói:

"Sở Vương cùng Tề Công có thể nể tình đến, Cô thật mừng rỡ. Đến đến đến, Cô kính hai vị một ly, xin hai vị chớ nên ghét bỏ!"

Ngô Củ cùng Tề Hầu giơ ly rượu lên, cười đáp lễ Tần Bá. Ba người đầu tiên là nâng ly uống, cũng không vội vã nói chính sự.

Bởi vì Tần quốc Sở quốc liên minh, mọi người cũng là vui vẻ trò chuyện ăn uống, bầu không khí không tệ.

Ngô Củ liếc mắt nhìn Phong Thư. Phong Thư lập tức hiểu ý, cười đứng lên, chắp tay nói:

"Các vị quốc quân, các vị Khanh đại phu. Sở quốc cùng Tần quốc gặp nhau chính là vì tiêu diệt Dung quốc. Đứng đầu man di đã bị diệt, chắc chắn đã khiến man di bốn phương kinh sợ, quả thật đáng mừng."

Phong Thư nói lời mở màn khiến người thư thái, dù sao cũng là tâng bốc.

Phong Thư lập tức cười cười, nói:



"Dung quốc đã không còn tồn tại nữa, như vậy không bằng dựa vào ngày tốt này chúng ta thương thảo một chút nên làm sao phân chia Dung quốc?"

Tần Bá tỉ mỉ quan sát Phong Thư.

Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, khó trách ngày xưa là quyền thần Lộ Tử quốc. Khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp, có sức mê hoặc người, xác thực là mỹ nhân. Chính là gian thần như vậy đã đầu độc Triệu Gia.

Tần Bá cười lạnh, dựa vào rượu hồ đồ nói:

"Vị này, nếu Cô nhớ không lầm, chính là... gian thần Lộ Tử quốc...? Hôm nay Tần quốc cùng Sở quốc dự tiệc, sao có người Xích Địch Lộ Tử quốc? Người đâu, bắt hắn cho Cô!"

Phong Thư sợ hết hồn, mọi người cũng sợ hết hồn. Chung quanh lập tức phát ra âm thanh rút kiếm. Triệu Gia theo bản năng đặt tay lên bội kiếm, vừa muốn rút ra, Phong Thư vội vã ngăn lại hắn. Lập tức có tiếng ho khan, cười nói:

"Tần Công, ngài thật biết nói đùa. Phong Thư ngày xưa xác thực có mắt không tròng tận lực cho Lộ Tử quốc. Bất quá bây giờ Phong Thư đã bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, chính là Hàm Doãn dưới trướng Sở Vương."

Tần Bá cười ha ha, nói:

"Chó thì vẫn ăn cứt. Người Địch chung quy là người Địch, làm sao có khả năng sẽ thật tâm quy thuận?"

Triệu Gia sắc mặt không tốt, biết bởi vì mình làm phiền hà Phong Thư, trên mặt nổi đầy gân xanh. Sắc mặt Ngô Củ cũng không khá hơn chút nào. Phong Thư là Hàm Doãn Sở quốc, là Thượng đại phu Sở quốc, Tần Bá nói như vậy, chẳng phải cũng bôi nhọ Sở quốc?

Phong Thư cười híp mắt, cũng không tức giận, nói:

"Phong Thư nghe nói, ngày xưa khi Tề Công chưa làm quốc quân, từng bị Quản Di Ngô bắn trúng một mũi tên, suýt nữa chết. Nhưng sau khi Tề Công kế vị, lại trọng dụng Quản Di Ngô. Cũng không có tính toán mối thù xưa, trái lại cho Quản Di Ngô quyền giải quyết đại sự quốc gia. Bây giờ Quản đại phu tại Tề quốc đã gần như quốc tướng, vì Tề quốc tạo phúc rất nhiều. Tề Công cùng Sở Vương đều khí phách và độ lượng, chắc chắn Tần Công độ lượng, ngài cũng không đến nỗi bụng dạ hẹp hòi?"

Phong Thư rõ ràng là đang nói Tần Bá bụng dạ hẹp hòi. Tần Bá trừng hai mắt, thế nhưng bị ngăn chặn câu chuyện. Đại Thứ Trưởng cười ha ha lên, nói:

"Hàm Doãn Sở quốc bỏ qua cho, quả quân chỉ là nói đùa. Ai cũng biết quả quân bản tính hiền hoà."

Phong Thư cười cười, nói:

"Tất nhiên, tất nhiên."

Ngô Củ lúc này cười nói:

"Đúng vậy, chuyện cười bỏ qua, hay là chúng ta nói một chút vấn đề phân chia đất?"

Tần Bá lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng, nói:

"Theo ý Sở Vương đất này phân thế nào?"

Ngô Củ nhìn Phong Thư gật gật đầu. Phong Thư nói tiếp:

"Quý Tần quốc cùng Sở quốc giáp công, cho nên phá Phương thành, đánh hạ Dung quốc, bởi vậy hai nước đều vất vả, công lao đều lớn. Hay là chia đều Dung quốc. Phía bắc gần Tần quốc nên phân cho Tần quốc. Mặt nam giáp giới Sở quốc liền phân cho Sở quốc. Như vậy hợp tình hợp lý. Không biết Tần Công cùng các vị sứ thần Tần quốc có kiến giải gì khác không?"

Người Tần quốc vừa nghe đã thảo luận. Tần Bá vẫy tay đối với Đại Thứ Trưởng nói nhỏ mấy câu.

Đại Thứ Trưởng cười ha ha, nói:

"Hàm Doãn Sở quốc nói thật hay. Thế nhưng lão thần có mấy câu cũng muốn giảng giải một chút."

Ngô Củ nói:

"Đại Thứ Trưởng mời nói."

"Dựa theo nam bắc phân chia, Tần quốc không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ là mỗi bên một nửa... có vẻ..."

Ngô Củ cười nói:

"Ồ? Sở quốc cùng Tần quốc hợp tác công bằng, chẳng lẽ không nên mỗi bên một nửa?"

Đại Thứ Trưởng nói:

"Sở Vương lời ấy sai rồi. Thứ nhất phía nam Dung quốc có sông lớn chảy qua, diêm tuyền cũng vô cùng phong phú, bởi vậy thổ địa dồi dào. Mà phía bắc Dung quốc lại tương đối cằn cỗi. Bởi vì những nguyên nhân này, nếu như nói công bằng, phải chia mặt phía bắc nhiều hơn một ít, mặt nam giảm một ít, cũng không thể mỗi bên một nửa."

Đại Thứ Trưởng dừng một chút, lại nói:

"Thứ hai, Tần quốc xuất binh trước áp chế Dung quốc, Sở quốc mới thắng chiến dịch Phụ Sơn. Bởi vậy Tần quốc công lao càng to lớn hơn, cho nên cần phần lớn hơn một ít."

Ngô Củ nghe, không nói.

Đại Thứ Trưởng nói tiếp.

"Thứ ba, Tần quốc xuất binh không có yêu cầu Sở quốc chi phí lương bổng quân sự, hết thảy đều là Tần quốc tự cấp tự túc. Quả thật là cử chỉ hào phóng. Bởi vậy bây giờ, mong Sở Vương cũng hào phóng một chút."

Ngô Củ sau khi nghe xong, rốt cục minh bạch Tần quốc bắt đầu nâng giá.

Triệu Gia nghe Đại Thứ Trưởng nói, có chút nóng nảy. Thời điểm hắn đến Tần quốc đã thương lượng xong điều kiện. Tần quốc xuất binh, chiếm được Dung quốc mỗi bên một nửa. Sở quốc cũng có thể trả chi phí, nhưng Tần quốc chê ít. Bây giờ không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên Tần quốc đổi ý.

Triệu Gia trước đó làm sứ thần, bây giờ việc này bị nhắc lại một lần nữa, vẻ mặt không tốt, thật giống bị người oán hận đánh một cái tát mạnh.

Ngô Củ cười nói:

"Tần Công, ngài đây chính là... Cố tình tăng giá?"

Tần Bá cười cười, nói:

"Sao lại nói thế, bất quá là thương lượng buôn bán mà thôi."

"Nếu như buôn bán đều giống như ngài như vậy, chuyện làm ăn chẳng phải là thất bại?"

Tần Bá không nói gì. Ngô Củ chỉ là cười cười. Tề Hầu cũng nghe ra Tần quốc lòng tham không đáy. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì hay có người cố tình gây xích mích ly gián. Không phải Tần Bá đã đáp ứng, bây giờ lại đổi ý, cũng không phải tác phong của Triệu Thuyết.

Tề Hầu lúc này đứng ra điều đình, cười nói:

"Hôm nay là tiệc rượu, trước tiên ăn uống vui vẻ, chính sự đợi hội minh bàn lại cũng không muộn."

Tần Bá vừa nghe, cũng bật cười, nói:

"Tề Công nói phải."

Yến tiệc có thể nói là tan rã trong không vui, cũng tan sớm, từng người đi về lều nghỉ.

Tề Hầu cùng Ngô Củ trở về lều, oán giận nói:

"Tần quốc cố tình tăng giá, hại Cô không ăn no."

Ngô Củ vừa nghe bật cười, nhíu mày, ân cần nói:

"Hay là Quả nhân đi nấu cho ngươi bữa khuya?"

Tề Hầu được cưng chiều mà lo lắng nói:

"Chuyện đó... Không còn sớm, vẫn là ngày mai lại ăn đi. Cô lo Nhị ca mệt mỏi."

Ngô Củ lập tức nói:

"Không đâu. Quả nhân đi một chốc người liền có thể ăn."

Tề Hầu vô cùng ngờ vực, bất quá Ngô Củ kiên trì muốn làm bữa ăn khuya. Tề Hầu cũng thèm ăn, lập tức đáp ứng, hoàn toàn không biết mình nhảy vào hố của Ngô Củ.

Đường Vu mới vừa phối thuốc giao cho Ngô Củ. Ngô Củ tất nhiên muốn dùng "lúc còn nóng", bởi vậy mới đặc biệt ân cần với Tề Hầu. Hôm nay chưa thảo luận được gì, tiệc mừng thọ là mấy ngày sau. Sau tiệc mừng thọ mới là hội minh, bởi vậy khẳng định có mấy ngày rảnh rỗi.

Ngô Củ cười híp mắt đi ra. Tề Hầu nhìn bóng lưng Nhị ca nhà hắn, luôn cảm thấy phía trước có cái gì không hay đang chờ đợi, cũng không biết có phải tưởng tượng hay không.

Yến tiệc tan rã trong không vui, Ngô Củ cười híp mắt đi nấu bữa khuya. Ngược lại là Tần Bá vô cùng buồn bực, trở về mộ phủ, vỗ bàn nói:

"Ngươi cam đoan với Cô thế nào. Sở quốc vừa nhìn liền biết không đồng ý! Ngươi chắc chắn với Cô, hiện tại hay rồi, biện pháp đã thất bại, quan hệ cùng Sở quốc cũng cứng ngắc!"

Đại Thứ Trưởng bị mắng, không cao hứng, chắp tay nói:

"Quân thượng, vốn là Tần quốc xuất lực nhiều hơn, phải muốn phần hơn. Quân thượng nếu đồng ý cùng Sở quốc chia đều Dung quốc, vậy lần sau người Sở càng ngang ngược, không phải sẽ cưỡi ở trên đầu Tần quốc chúng ta?"

Tần Bá có chút tham lam muốn chiếm phần hơn, thế nhưng không dám trêu chọc Sở quốc.

Đại Thứ Trưởng thâm trầm nói:

"Quân thượng, nếu người nước Sở khăng khăng không cho chúng ta phần hơn, hoặc là không làm, hoặc trực tiếp một đao giết chết Sở Vương!"

"Tuyệt đối không thể!"

Tần Bá lập tức hô to:

"Tuyệt đối không thể. Ngươi không thấy Sở quốc bây giờ mạnh mẽ đến đâu sao? Còn có Tề quốc ở bên cạnh trợ uy. Hành dinh quả thật là của Tần quốc chúng ta, thế nhưng Sở quốc cũng mang đến không ít binh mã. Nhược Ngao Lục Binh không phải trò đùa? Nếu thật sự động đến Sở Vương, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương! Tử thương vẫn là binh lính Tần quốc!"

Đại Thứ Trưởng nói:

"Quân thượng, muốn thành đại nghiệp, không thể không hi sinh mạng người..."

"Được rồi!"

Tần Bá lập tức cắt ngang lời Đại Thứ Trưởng, nói:

"Được rồi, chuyện này Cô sẽ không đồng ý. Ngươi nghĩ biện pháp khác đi!"

Đại Thứ Trưởng bị mắng không lên tiếng, tựa hồ tức giận, đứng ở một bên không nói lời nào.

Công tử Bạch thấy tình cảnh có chút giằng co, liền đứng ra nói:

"Quân phụ, ngài không nên tức giận. Con nghe nói thúc phụ bây giờ rất được Sở Vương yêu thích. Trước thúc phụ còn giúp Sở Vương đánh bại người Bách Bộc. Nếu quân phụ nói thúc phụ tới thuyết phục Sở Vương phân chia chúng ta phần nhiều hơn. Chỉ cần thúc phụ ra tay, Sở Vương sẽ đáp ứng."

Tần Bá híp mắt, nói:

"Chỉ là... trước bữa tiệc Triệu Gia giận dữ rời đi. Chuyện này..."

Công tử Bạch cười cười, nói:

"Quân phụ, dù sao ngài cùng thúc phụ cũng là huynh đệ ruột thịt, gãy xương còn gân, sao thúc phụ oán hận quân phụ được chứ?"

Tần Bá tựa hồ nghĩ thật sự là có đạo lý này. Dù sao năm đó Triệu Gia vì bảo đảm huynh trưởng thượng vị, bị trọng thương cũng không nói một câu. Chỉ là Tần Bá không biết, Triệu Gia nhiều năm ra sức bảo vệ ông ta, sớm đã bị bệnh đa nghi của ông ta san bằng.

Tần Bá không nghe ra Công tử Bạch đặt bẫy Triệu Gia. Ông ta cảm thấy Công tử Bạch nói có lý, cũng lập tức cho người đi mời Triệu Gia.

Triệu Gia mới trở về lều. Hắn hôm nay không vui. Sở Vương không có gọi hắn đi trách cứ, Triệu Gia đã vô cùng vui mừng. Dù sao thời điểm bàn điều kiện là Triệu Gia tự thân xuất mã. Hắn nào có biết đại ca trở tay cho hắn một cái tát mạnh, khiến Triệu Gia khó có thể làm người, cảm giác mình cũng không còn tiền đồ.

Triệu Gia cảm giác năm nay là vận xui xẻo, chuyện xấu chạy tới cùng lúc. Nào có biết vào lúc này Tần Bá phái người đến mời hắn.

Triệu Gia cố nhịn xuống đi cùng tự nhân đến mộ phủ.

Tại mộ phủ, thái độ Tần Bá hoàn toàn khác trước, cười híp mắt nói:

"Nhị đệ, nhanh ngồi."

Triệu Gia ngờ vực ngồi xuống, Tần Bá nói:

"Cô biết Nhị đệ ở tại Sở quốc như cá gặp nước, Sở Vương rất nghe lời đệ."

Triệu Gia càng ngờ vực.

Một con tin như cá gặp nước?

Hắn không biết đại ca hắn có phải là đang trêu chọc hắn hay không. HunhHn786 Bây giờ thân phận tướng quân của Triệu Gia là dùng mạng chiến đấu với người Bách Bộc, bị trúng tên bắn lén, phục vụ quên mình đổi lại. Tần Bá lại nói hắn như cá gặp nước.

Tần Bá còn nói:

"Hôm nay cùng Sở quốc đàm phán cũng chưa có thống nhất. Cô muốn ngươi thuyết phục Sở Vương. Sở Vương rất nghe ngươi. Ngươi nói Sở Vương, Tần quốc tấn công Dung quốc tốn rất nhiều khổ công, dùng nhiều khổ tâm. Khổ công cùng khổ tâm nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên nhận nhiều hơn sao?"

Triệu Gia xem như là nghe rõ, nói:

"Quân huynh, trước khi xuất đánh Dung quốc, chẳng lẽ không phải ngài tự mình đáp ứng Tần quốc cùng Sở quốc mỗi bên một nửa sao?"

Tần Bá vừa nghe, cũng có chút lúng túng. Đại Thứ Trưởng liền vội vàng nói:

"Lúc đó còn chưa có xuất binh? Bây giờ ra binh mới biết tấn công Dung quốc khó khăn bao nhiêu. Tần quốc ra nhiều lực như vậy, chẳng lẽ không nên được phần nhiều hơn? Công tử, ngài là người Tần quốc, phải làm sao suy tính cho Tần quốc được nhiều mới phải."

Triệu Gia nói:

"Gia quả thật là người Tần quốc. Quân huynh cùng Đại Thứ Trưởng đều biết Gia chỉ là một con tin Tần quốc, làm sao nói như cá gặp nước vậy? Sở Vương chẳng hề hiền lành như quân huynh cùng các vị nhìn thấy, cũng là người thâm độc thủ đoạn. Đừng nói Gia chỉ là một con tin thấp kém như giun dế, chuyện này ai nói cũng vô dụng, Sở Vương sẽ không đồng ý."

Đại Thứ Trưởng cười dài một hơi, nói:

"Công tử, ngài sao còn chưa đi mà quả quyết như vậy. Không phải là không muốn giúp Tần quốc, không muốn phân ưu cho quân thượng?"

Triệu Gia trừng Đại Thứ Trưởng cố ý gây xích mích ly gián, đối với Tần Bá nói:

"Đại ca, đệ đệ là hạng người gì, lẽ nào ngài không rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, đệ đệ..."

Hắn còn chưa nói hết, Tần Bá đã vỗ vào bàn, quát lên:

"Ngươi là hạng người gì, Cô rõ ràng nhất! Nếu không phải ngươi lòng lang dạ thú, kết bè kết cánh, Cô có thể đưa đệ đệ ruột thịt tới Sở quốc làm con tin sao? Lâu như vậy rồi còn không có tỉnh táo, bây giờ trái lại càng giống như người Sở quốc? Giỏi lắm, Triệu Gia, nếu ngươi hôm nay không đi thuyết phục Sở Vương, ngươi liền không còn là người Tần! Cũng vĩnh viễn đừng trở về gặp Cô!"

Tần Bá vừa nói như thế, Triệu Gia nhất thời sững sờ tại chỗ. Sau một chốc có chút thất thần, hắn tựa hồ trả lại lời Tần Bá, cười khổ nói.

"Lòng lang dạ thú... Kết bè kết cánh? Đại ca, qua nhiều năm Triệu Gia chảy máu bán mạng, đệ đệ trong lòng huynh lại chính là một loạn thần tặc tử?"

Triệu Gia nói, chậm rãi đứng lên, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút sốt ruột. Tần Bá để tay lên bảo kiếm của mình, thật giống e sợ Triệu Gia lại đột nhiên đến tập kích.

Triệu Gia chỉ là đứng lên, lạnh lùng nhìn Tần Bá, nói:

"Được được được, nếu đại ca nói ta không phải người Tần, vậy thì không phải đi!"

Hắn nói, lập tức quay người nhanh chân đi ra ngoài. Tần Bá nghe hắn nói tức muốn chết, một cước đá văng bàn.

"Loảng xoảng!!!"

Triệu Gia từ mộ phủ đi ra cũng không trở về lều nghỉ ngơi, mà là đi khu bếp ăn.

Ngô Củ đang nấu ăn không nghĩ tới thấy được Triệu Gia. Triệu Gia từ bên ngoài tiến vào, tựa hồ phi thường tức giận. Sau khi đi vào, hắn gạt ngã củi chất đống ở cửa.

Củi bay ra, có thanh củi nện ở bên chân Ngô Củ. Ngô Củ sợ hết hồn. Đâu chỉ là Ngô Củ sợ hết hồn, Triệu Gia cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới Sở Vương ở đây. Triệu Gia vội vàng nói:

"Gia không biết Vương thượng ở đây. Va chạm phải Vương thượng thực sự tội đáng muôn chết!"

Ngô Củ thấy Triệu Gia sắc mặt hồng biến thành đen, nhíu mày nói:

"Triệu tướng quân cũng không ăn no? Đến ăn sao?"

Triệu Gia lúng túng, chần chờ nói:

"Dạ... Phải "

Ngô Củ cười cười, nói:

"Vậy à, Quả nhân thấy ngươi giống tới tìm rượu uống? Bất quá mượn rượu tiêu sầu tựa rút đao chém xuống nước, phí công thôi."

Triệu Gia bị Ngô Củ nói trúng, lộ vẻ xấu hổ. Nào có biết Ngô Củ vào lúc này nháy mắt một cái, cười híp mắt nói:

"Nhưng mà, hôm nay cùng Tần quốc không đàm phán thuận lợi, e sợ mấy ngày kế tiếp cũng sẽ không bàn lại. Cũng là thanh nhàn, không thừa dịp mấy ngày nay uống rượu, sau liền không có nhàn rỗi để uống."

Ngô Củ nói, nắm lên một vò rượu lớn ném qua. Triệu Gia vội vã tiếp đón, kinh ngạc nói:

"Vương thượng?"

Ngô Củ cười nói:

"Có lúc xác thực cần mượn rượu tiêu sầu. Mặc dù biết chỉ là phí công, thế nhưng người sống một đời, không phí công mấy lần, thực sự không có gì thú vị."

Triệu Gia nhìn Ngô Củ, cổ họng lăn lộn đến mấy lần, rốt cục vẫn là không thể nói. Nhận được vò rượu, hắn nói:

"Gia... Cáo lui trước."

Ngô Củ gật gật đầu, xoay người, thật giống đang chuyên chú xử lý món ăn. Triệu Gia đi tới cửa, quay lại nhìn một chốc, lúc này mới ôm vò rượu đi.

Triệu Gia vẫn không có về lều, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh mát mẻ ngồi xuống bắt đầu uống rượu.

Trời đã khuya càng tối, xòe bàn tay không thấy được ngón. Vò rượu của Triệu Gia uống đã nhiều rồi. Đêm khuya, hết thảy đều rất yên tĩnh, cả tiếng bước chân tuần tra cũng nghe không được.

Triệu Gia nhìn mặt hồ không chút gợn sóng, tựa như rơi vào trầm tư.

Nhưng mà đúng vào lúc này phía sau Triệu Gia đột nhiên đi ra một người. Hắn đến lặng lẽ, không một tiếng động. Bộ mặt giấu ở trong bóng tối, không có tiếng bước chân, thậm chí không có âm thanh hô hấp.

Hắn đứng ở phía sau Triệu Gia, trên eo là bảo đao, cũng không mở miệng nói chuyện. Triệu Gia uống rượu, xiêm y cũng bị làm ướt, tóc cũng ướt, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Triệu Gia nói.

"Ngươi không nên tới."

Người kia từ đầu đến cuối không có lộ mặt, tiếng bước chân tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng Triệu Gia không cần quay đầu lại đã nhận ra hắn.

Giọng nói khàn khàn thô ráp cất lên.

"Công tử."

Triệu Gia lại lặp lại.

"Ngươi không nên tới nơi này, ngươi đã có một Công tử."

"Ta không dám quên ân cứu mạng của Công tử. Trong lòng ta, Công tử chỉ có một mình ngài."

Triệu Gia cười một tiếng, nói:

"Ta đã không còn là Công tử Tần quốc. Từ nay về sau, Tần quốc chỉ có một Công tử là Công tử Bạch."

"Công tử, rượu hại thân, cẩn thận thân thể. Ngài hà tất vì tức giận nhất thời tổn thương thân thể của chính mình?"

Triệu Gia nhìn vò rượu trong tay, trầm mặc một lúc lâu, chậm chậm nói:

"Ngươi nói đúng."

Hắn nói, ngẩng đầu lên, híp mắt nói:

"Có người đến, ngươi trở về đi."

"Vâng, Công tử."

Bóng người màu đen phút chốc biến mất phảng phất là ảo giác.

Quả nhiên có người đi tới. Chỗ này rất hẻo lánh, thời gian đã trễ, sẽ không có người lại đây. Không ngờ có người đi tới, hơn nữa tìm Triệu Gia, chính là Phong Thư.



Phong Thư một thân áo lót, trên vai khoác một cái áo choàng, mặt ngái ngủ. Triệu Gia ngờ vực liếc mắt nhìn hắn.

Phong Thư đi tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh Triệu Gia, rất không hình tượng mắng một câu.

"Đêm khuya, ngươi trúng gió thì sao?"

"Gia uống rượu không liên quan tới ngươi. Ngươi tới làm cái gì?"

Phong Thư tức giận đoạt vò rượu, nói:

"Xác thực không là chuyện của ta. Ta đang ngủ ngon, bị tự nhân Vương thượng phái tới đánh thức, lệnh ta tới quan tâm săn sóc ngươi. Nói ta là Hàm Doãn cần quan tâm Khanh đại phu."

Triệu Gia lấy làm kinh hãi, nói:

"Vương thượng?"

Phong Thư ôm vò rượu uống một hớp, lau miệng, nói:

"Vương thượng có phải là sợ ngươi say rượu chết? Một cái vò lớn sắp thấy đáy."

Phong Thư vỗ vỗ vò rượu, đột nhiên nói:

"Vừa rồi ai ở đây?"

"Không có ai, Hàm Doãn đại nhân còn chưa tỉnh ngủ, trở về đi. Chuyện của Gia không có quan hệ gì với ngươi."

Phong Thư đứng lên. Triệu Gia cho là hắn phải đi về. Nào có biết Phong Thư đột nhiên nắm miệng của hắn kéo ra. Triệu Gia kinh hãi, vội vã đưa tay chặn. Phong Thư như chó hoang, thật giống đàn bà chanh chua đánh nhau, đè Triệu Gia trên đất, thiếu chút túm tóc Triệu Gia.

Triệu Gia trải qua nhiều lần chinh chiến xa trường cũng không sợ sệt, nhìn thấy tư thế đánh nhau này lại bị doạ bối rối, nói:

"Ngươi làm cái gì?"

Phong Thư ngồi ở trên người, xé miệng Triệu Gia, nói:

"Làm cái gì? Lão tử hôm nay dạy dỗ ngươi nói tiếng người. Lão tử đang ngủ say, bị Vương thượng kêu đi nhìn mặt thối của ngươi. Không thể đối với Vương thượng làm gì, còn không được xé mặt thối mặt của ngươi?"

"Cũng không phải ta gọi ngươi tới. Ngươi có thể đi... Không ai có thể... Không ai có thể lĩnh hội thống khổ bị quốc gia ruồng bỏ của ta."

Phong Thư nghe, đột nhiên rống giận nói:

"Ta hiểu! Ta biết! Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi là bị quốc gia của mình bán đứng? Phong Thư ta cũng vậy, bị trói gô đem làm vật cầu hoà, hiến tặng cho Sở Vương!"

Phong Thư dùng sức gào, đè lên Triệu Gia. Triệu Gia híp mắt nhìn chằm chằm Phong Thư ở trên cao nhìn xuống.

Phong Thư cười lạnh nói:

"Ngươi nói ta không hiểu? Nhưng có thể thế nào đây? Ta hiện tại trái lại sống càng tốt hơn! Không giống ngươi là kẻ nhu nhược!"

"Ngươi nói ai là kẻ nhu nhược?"

Phong Thư mười phần phấn khích nói:

"Ngươi!"

Triệu Gia mặt âm trầm, nói:

"Ngươi lặp lại lần nữa?"

Phong Thư lập tức nói:

"Nói mười lần cũng được. Ngươi! Chính là ngươi, ngươi là... A!"

Phong Thư còn chưa nói hết, liền bị Triệu Gia xoay người đổi chủ thành khách. Phong Thư sợ hết hồn, lúc này mới biết Triệu Gia là con chó điên. Hắn muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi. Triệu Gia khống chế Phong Thư.

Bất quá Triệu Gia cũng không có đánh người, mà là cúi đầu hôn Phong Thư. Phong Thư chỉ là hơi sửng sốt một chút, lập tức kéo níu vai Triệu Gia hôn đáp trả.

Triệu Gia đem người hôn thở hồng hộc, lập tức cười nói:

"Vậy ngươi chịu ở bên cạnh ta? Ta đã bị vứt bỏ, ngươi vẫn ở cùng ta?"

Phong Thư nghe Triệu Gia nói, ánh mắt kia rất chân thành, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh hơn, nói lắp.

"Quỷ... Ở cùng ngươi. Ngươi tránh ra, ta đi về."

Triệu Gia cười một tiếng, thật sự buông người đứng lên. Điều này làm cho Phong Thư có chút mất mát, ho khan một tiếng, cũng đứng lên.

Triệu Gia lại kéo tay hắn, nói:

"Đi theo ta."

Phong Thư có chút khẩn trương, còn tưởng rằng Triệu Gia muốn mang hắn về lều làm một ít việc không thể miêu tả. Kết quả đi đi đột nhiên hắn cảm thấy không đúng. Phong Thư ngẩng đầu nhìn.

Tại sao là lều Sở Vương?!

Phong Thư lập tức kéo Triệu Gia, thấp giọng nói:

"Đi làm gì?"

"Ngươi không phải ở bên cạnh ta sao? Ta hiện tại muốn đi gặp Vương thượng."

Phong Thư lập tức có một loại cảm giác thấy quỷ, nói:

"Ta mặc áo lót. Ngươi buông tay. Y quan không chỉnh tề làm sao diện kiến quân. Ngươi có phải là cố ý?"

Triệu Gia chỉ là cười cười, nhất định muốn kéo hắn theo, đã cao giọng nói:

"Vương thượng, Triệu Gia cùng Hàm Doãn cầu kiến."

Phong Thư cảm giác chính mình chết chắc rồi. Đi gặp mặt quốc quân mà mặc áo lót, phỏng chừng từ xưa đến nay hắn là người đâu tiên.

Ngô Củ ở bếp làm món ăn có thịt, hơn nữa đặc biệt bổ dưỡng, là cơm cá chình.

Ngô Củ khẳng định Tề Hầu chưa từng ăn cơm cá chình. Cá chình tươi mới có mùi tanh, Ngô Củ đối với mùi vị đặc biệt mẫn cảm, bởi vậy không thể khoan dung mùi tanh.

Ngô Củ làm cá sạch sẽ, xử lý mùi tanh bằng rượu. Thời điểm ướp muối cá chình, Ngô Củ bắt đầu chuẩn bị nước dùng. Có thể nói thời đại này cũng không có sẵn nước sốt, tất cả đều do Ngô Củ dùng gia vị chắp vá lung tung, điều phối khẩu vị. Cái cảm giác này giống với phối màu, cũng là có kiến thức nhất định.

Ngô Củ trước tiên ướp muối cá chình, điều phối nước dùng, liền lấy chút cơm tẻ đến. Đem cơm tẻ cho vào trong một cái tô, tỉ mỉ bày trí.

Tề Hầu chờ không nhịn được. Ngô Củ đi đã lâu, bụng Tề Hầu cũng gào thét. Mà bởi vì Nhị ca nói làm bữa ăn khuya, bởi vậy Tề Hầu liền nhẫn nhịn không ăn thứ khác.

Tề Hầu đói bụng sắp hôn mê, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân. Quả nhiên là Ngô Củ trở về.

Ngô Củ bưng một cái tô lớn có nắp, thế nhưng mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm, khẳng định có cá. Ngô Củ giỏi về dùng gia vị, cái này Tề Hầu biết rõ, mùi vị đặc biệt tươi mới.

Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa đi tiếp nhận, đặt ở trên bàn, cười nói:

"Nhị ca cực khổ rồi."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Không có gì."

Ngô Củ quả nhiên là cực khổ rồi, nhọc nhằn khổ sở làm cơm cá chình. Làm cá chình phải rất chú ý, cá chình khó nhất là lọc xương. Ngô Củ lại có chút chứng cầu toàn, tuyệt đối không thể có xương, còn phải bảo đảm da thịt cá không chia cách, thậm chí da không nổi nhăn. Nếu nhăn da đó chính là thất bại, dùng đũa kẹp sẽ rời rạc, e rằng đó là chuyện không nên xảy ra khi ăn cá chình.

Trong sách cổ Thực đơn Tùy Viên từng ghi chép: "Vật tính tanh không thể nấu quá mức, sẽ mất độ tươi ngon". Cá chình mùi tanh rất nặng, nấu quá mức sẽ không che mùi tanh, ngược lại sẽ làm nổi bật mùi tanh, hoàn toàn phản tác dụng. Bởi vậy lửa nước dùng cũng phải chú ý.

Thật ra cũng không phải nấu món rất cực khổ, cực khổ nhất chính là Ngô Củ còn muốn đem thuốc Đường Vu đưa cho vào món ăn. Hơn nữa phải bảo đảm không thể mất đi hương vị, bởi vậy Ngô Củ càng là cực khổ rồi.

Tề Hầu căn bản không biết bên trong cơm cá chình có thứ gì kỳ quái. Xốc cái nắp, một hương vị phả vào mặt. Nước sốt màu hổ phách óng ánh long lanh. Từng khối cá chình cắt chỉnh tề. Da cá bóng mỡ, thịt dày tươi mới. Nhìn đã chảy nước miếng muốn ăn không nhịn được.

Phía dưới là cơm trắng như tuyết. Một lớp trứng gà mỏng bày trí phía dưới cá chình. Có thể thấy được dụng tâm bao nhiêu.

Tề Hầu vội vã cầm lấy đũa gắp lên một khối cá chình cho vào miệng. Cá chình thịt dày mềm mại, vừa vào miệng liền tan ra. Nước sốt càng kinh diễm kích thích miệng lưỡi. Tề Hầu hận không thể ăn luôn đũa.

Một khối cá chình vào bụng, ngon không tả được. Nếu như không phải bởi vì vị cá, e rằng Tề Hầu đã cho là mình ăn một miếng thịt heo, mà không phải là cá.

Nước sốt cực kỳ bắt cơm. Tề Hầu ăn một khối cá chình, ăn ba ngụm cơm. Đúng như câu nói ăn không kịp nói, ăn như hùm như sói.

Ngô Củ cười híp mắt nhìn Tề Hầu ăn cơm cá chình vào bụng. Nụ cười kia rất quỷ dị. Tề Hầu bởi vì ăn hưng phấn, căn bản không chú ý quá nhiều. Đường Vu nhìn thấy Ngô Củ cười liền biết Ngô Củ khẳng định làm chuyện xấu. Hắn cảm giác có chút mồ hôi lạnh, nhanh chóng kéo Tử Thanh đi ra.

Tử Thanh không rõ vì sao, Đường Vu không thể làm gì khác hơn là nói:

"Tối hôm nay khả năng chúng ta không cần trực đêm."

Đường Vu cùng Tử Thanh lặng lẽ lui ra. Ngô Củ cho Đường Vu ánh mắt khen ngợi.

Tề Hầu ăn hăng say, hoàn toàn không chú ý tới trong lều chỉ còn lại hai người.

Không bao lâu, một bát to cơm cá chình đã bị Tề Hầu ăn sạch, một hạt cơm cũng không để lại. Lúc này Tề Hầu mới tao nhã lau miệng, cười nói:

"Tay nghề Nhị ca thực sự là tuyệt."

Ngô Củ cười nói:

"Ăn ngon không?"

Tề Hầu lập tức gật đầu, nói:

"Ăn ngon, tất nhiên ăn ngon!"

Ngô Củ càng cười hơn nữa, nói:

"Ừm... Vậy ăn xong có cảm thụ gì?"

Tề Hầu lần đầu bị yêu cầu nói cảm thụ sau khi ăn, từ ngữ của hắn có chút nghèo nàn, nói:

"Mỹ vị nhân gian."

Ngô Củ cười ha ha, gật đầu nói:

"Ừm, Tề Công hưởng dụng mỹ vị nhân gian rồi, vậy có phải nên tới lượt Quả nhân hưởng dụng mỹ vị nhân gian?"

Tề Hầu sững sờ, lập tức liền thấy Ngô Củ chậm rãi đứng dậy, đi tới ngồi xuống giường. Sau đó mở khóa đai lưng.

"Vèo!"

Dây lưng bị ném qua một bên. Hướng bào màu đen trượt xuống dưới, lộ ra đường cong kiều diễm.

Tề Hầu vừa thấy, ánh mắt liền thâm trầm. Hắn cũng không biết cơm cá chình có trộn "Viagra". Tề Hầu cảm thấy hô hấp có chút hỗn loạn, còn tưởng rằng là vì động tác mời gọi của Nhị ca nhà mình.

Tề Hầu cười. Nhị ca chủ động, hắn được lợi, chậm rãi đi tới bên giường. Tay nâng cằm Ngô Củ lên, hắn nói:

"Nhị ca, không kịp đợi?"

Ngô Củ cười híp mắt, một bộ đắc ý vô cùng, dáng dấp như nhất định sẽ thành công.

"Dĩ nhiên."

Tề Hầu nghe càng là nhiệt huyết sôi trào. Không biết Nhị ca hôm nay làm sao lại muốn trêu ghẹo người. Tề Hầu đem Ngô Củ đè trên giường.

Ngô Củ sợ hết hồn, luôn cảm thấy động tác này có chút hung hãn hơn ngày thường. Không phải nên... Chim nhỏ nép vào lòng? Lẽ nào dược tính còn chưa có tác dụng? Hình như thuốc Đông y dược hiệu đều hơi chậm thì phải?

Ngô Củ nghĩ như thế để tự an ủi mình. Bất quá Tề Hầu phản ứng càng ngày càng hung hãn làm Ngô Củ sợ. Ngô Củ bị hắn gặm đến miệng lưỡi đau đớn.

Ngô Củ đột nhiên hoảng loạn, trong lòng run rẩy, nghĩ thầm.

Chuyện gì xảy ra. Dương Song đã nói dùng rất tốt. Sao Tề Hầu đột nhiên như sói phát rồ. Chính mình ngược lại như là quả hồng mềm bị bắt nạt?

Ngô Củ cảm giác sự tình không đúng lắm, muốn chạy trốn, thình lình nghe bên ngoài truyền đến âm thanh.

"Vương thượng, Triệu Gia cùng Hàm Doãn cầu kiến."

Ngô Củ vừa nghe, phải nói là gặp cứu tinh, đẩy đẩy Tề Hầu, nói:

"Triệu tướng quân khẳng định có chuyện quan trọng bẩm báo, vẫn là chính sự quan trọng."

Tề Hầu cảm thấy đặc biệt khô nóng. Không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là khí trời, hơn nữa càng ngày càng nóng. Hắn muốn mạnh mẽ cướp đoạt Ngô Củ. Bất quá vào lúc này Triệu Gia đến, Tề Hầu không muốn làm trễ nãi chính sự. Hắn hít thật sâu một hơi, đè xuống lửa nóng.

Ngô Củ nhanh chóng mặc xiêm y, sửa sang lại một chút, cao giọng nói:

"Triệu tướng quân, Hàm Doãn, mời vào."

Ngô Củ coi chính mình rất chật vật. Kết quả Triệu Gia cùng Phong Thư đi vào, Ngô Củ thấy Phong Thư mặc áo lót khoác áo choàng, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, có một loại cảm giác giải thoát. Bởi vì có người so với mình còn chật vật hơn.

Phong Thư nhìn thấy ánh mắt Ngô Củ, đã hiểu sai. Hắn cảm giác không đất dung thân, nhéo mạnh Triệu Gia một cái.

Triệu Gia chắp tay nói:

"Vương thượng, Triệu Gia có chuyện quan trọng bẩm báo. À... Liên quan tới Tần quốc."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Ồ? Triệu tướng quân cứ nói đừng ngại."

Tề Hầu ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện. Triệu Gia đem chuyện Tần Bá tìm hắn, muốn hắn thuyết phục Ngô Củ đồng ý biện pháp chia địa bàn Dung quốc, Tần quốc đã đề nghị.

Tề Hầu ngồi nghe, cảm thấy thực sự là quá nóng, ra một đầu mồ hôi. Tề Hầu bưng một chén trà uống nhưng cũng không có tác dụng, vẫn là nóng muốn chết, như là ngồi trên lò lửa, nổ tung bất cứ lúc nào.

Ngô Củ cùng Triệu Gia còn nói chính sự. Ngô Củ nghe Triệu Gia nói quên mất Tề Hầu ăn cơm cá chình bỏ thuốc.

Ngô Củ cười, nói:

"Tần quốc xác thực xuất lực lớn, cũng tốn nhiều tâm tư, muốn chia thêm phần lãnh thổ Quả nhân có thể hiểu. Không sao cả, có bất đồng là bình thường, thời điểm hội minh sẽ bàn lại. Triệu tướng quân có phần tâm ý này, Quả nhân rất vui mừng."

Triệu Gia chắp tay nói:

"Vương thượng, tham lam vốn là bản tính con người, Gia cũng từng tham lam. Chỉ mong Vương thượng cẩn thận Đại Thứ Trưởng Tần quốc."

Ngô Củ nhíu mày, nói:

"Ồ? Triệu tướng quân hình như có ý gì?"

Triệu Gia nói:

"Đại Thứ Trưởng ở Tần quốc chính là dưới một người, trên vạn người. Từ khi Gia đến Sở quốc, Đại Thứ Trưởng càng kiêu ngạo. Hơn nữa người này lòng dạ độc ác, vì đạt đến mục đích không chừa thủ đoạn nào. Gia chỉ sợ hắn đòi không được chỗ tốt, có thể... Chó cùng rứt giậu."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Quả nhân biết, cũng cảm tạ Triệu tướng quân có lòng thành."

Triệu Gia chắp tay nói:

"Gia không dám. Gia chỉ là... nghĩ thông suốt một ít chuyện. Có một số việc cưỡng cầu không được."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Không còn sớm, Triệu tướng quân cùng Hàm Doãn cũng về nghỉ ngơi đi."

Phong Thư thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng lên chắp tay nói:

"Phong Thư xin cáo lui."

Triệu Gia cũng chắp tay nói:

"Gia xin cáo lui."

Hai người cung kính lui ra. Ngô Củ còn muốn cùng Tề Hầu thảo luận về Tần quốc. Trước đây Tần Bá rõ ràng đã đáp ứng, đột nhiên thay đổi, Ngô Củ cảm thấy nhất định là có người gây xích mích ly gián. Bây giờ Triệu Gia nhắc nhở, ý tứ kia chính là Đại Thứ Trưởng ở giữa phá hoại, Ngô Củ cần chú ý Đại Thứ Trưởng.

Ngô Củ còn chưa mở miệng, thình lình nghe một tiếng động lớn.

"Rầm!!"

Ngô Củ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn. Tề Hầu đột nhiên đứng dậy rất mạnh, làm cái bàn bên cạnh ngã lăn. Đồ vật trên bàn như bát đũa chưa thu dọn rơi lăn lóc. Bởi vì là đồ vật bằng đồng thau cũng không có bị vỡ nát. Bên trong không còn thức ăn thừa, bởi vậy cũng không có làm bẩn chiếu.

"Lọc cọc lọc cọc."

Nhìn cái bát quay cuồng một hồi, Ngô Củ lại nhìn Tề Hầu vẻ mặt muốn ăn thịt người đi tới. Hắn đột nhiên đem người ôm ngang lên, vứt trên giường.

Ngô Củ kinh hãi, cảm giác không đúng, vươn mình muốn chạy. Tề Hầu một phát bắt được người. Tề Hầu dùng dư quang liếc cái bát không, giọng khàn khàn nói:

"Nhị ca, ngươi có phải là..."

Ngô Củ lập tức chột dạ nói:

"Không phải. Không có. Quả nhân không hề làm gì cả!"

Tề Hầu cười khẽ một tiếng, híp mắt nói:

"Thì ra Nhị ca ghét bỏ Cô không đủ sức? Cô thực sự là uổng công lo lắng Nhị ca thân thể không xong. Hôm nay tiểu nhân sẽ ra sức hầu hạ Vương thượng."

Ngô Củ không có cách nào chạy trốn. Tề Hầu như gông cùm xích sắt trói chặt. Ngô Củ trong lòng mắng Đường Vu vài câu, suy nghĩ thuốc đã bị bào chế hỏng.

Vì sao Lư Dương Song thân thể nhỏ nhắn có thể thành công áp đảo Lư Tập Lê, chính mình tại sao không thể thành công áp đảo Tề Hầu? Lẽ nào Tề Hầu thể chất biến dị?

Ngô Củ cuối cùng đã rõ ràng cái gì gọi là tự làm tự chịu. Đúng là đào hố nhọc nhằn khổ sở, thế nhưng đào xong chính mình nhảy xuống. Ăn dưa bở là Tề Hầu!

Đầu tiên Tề Hầu ăn bữa khuya no nê, tiếp theo ăn Nhị ca no nê. Mãi cho đến hừng đông dược hiệu coi như hết, lúc này Tề Hầu mới buông tha Ngô Củ. Ngô Củ uể oải mệt mỏi ngủ rồi, khóe mắt còn nước mắt, ở trong mơ nói mê xin tha.

Tề Hầu nhẹ nhàng hôn khóe mắt Ngô Củ một cái, thấp giọng nói:

"Tiểu bại hoại, xem ngươi còn dám làm chuyện xấu."

Ngô Củ ở trong mơ kháng nghị rụt cổ một cái, co rúc ở trong chăn, đem đầu che kín, cũng không tỉnh lại, vẫn cứ nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tử Thanh cùng Đường Vu lại hầu hạ. Còn bên ngoài chưa vào đã nghe Ngô Củ xin tha, Tử Thanh cùng Đường Vu da mặt cũng mỏng, yên lặng lui về. Xem tình thế, vẫn là buổi trưa trở lại thôi.

Tử Thanh cùng Đường Vu buổi trưa đến, Ngô Củ còn chưa có tỉnh lại. Tề Hầu đã dậy rửa mặt. Nhìn thấy Đường Vu, hắn liền cười híp mắt thấp giọng nói:

"Đường Nhi, ngươi không cảm thấy nên thành thật với Cô sao?"

Đường Vu đổ mồ hôi lạnh, không chịu nổi Tề Hầu bức cung, chỉ có thể nói thật. Bất quá mục đích của Ngô Củ là biến Tề Hầu thành ngón tay mềm, nhưng cố tình Tề Hầu không có biến thành ngón tay mềm, mà là biến thành một con sói ăn thịt người.

Tề Hầu vừa nghe, không khỏi cười, nói:

"Thôi đi, loại thuốc này... cũng không tệ lắm. Bất quá Cô không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau