Chương 263: Bại hoại không biết xấu hổ
Mọi người chỉ nghe được một tiếng rơi xuống nước, Doanh Dự biến mất không thấy. Nước dâng lên bao trùm thân người, chỉ còn thấy bọt nước. Doanh Dự một chút đã bị dòng nước nuốt hết, không nhìn thấy được nữa.
Ngô Củ giật mình, vội vã gọi người. Trên người Doanh Dự không có buột dây thừng, cũng không có biện pháp gì bảo vệ. Những sĩ phu Giang quốc bên cạnh cùng binh lính liền bị doạ cho bối rối, không biết làm sao, không ai đi kéo, cũng không có ai đi cứu Doanh Dự.
Vẫn là Đấu Liêm bình tỉnh nhất, liền xông tới. Trong khi tất cả mọi người thét kinh hãi, Đấu Liêm nhảy vào nước. Hắn như con báo, thân hình cao lớn trực tiếp nhảy vào dòng nước rít gào, cũng phát ra một tiếng động lớn.
Binh lính hô to:
"Tướng quân!"
Đấu Liêm rất nhanh đã chìm trong dòng nước, không thấy được bóng dáng. Chỉ có thể nhìn thấy sợi dây thừng nửa chìm vào dòng nước đang trôi đi. Sức nước quá lớn cơ hồ dây thừng không chịu nổi gánh nặng.
Tề Hầu vừa nhìn thấy, lập tức nói với Ngô Củ.
"Nhị ca, ngươi ở đây chờ. Cô đi cứu người!"
Hắn nói, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, trực tiếp quăng trên đất, lập tức nhanh chóng hướng về phía bờ sông.
Khi Tề Hầu chạy tới bờ nước, Đấu Liêm đã ló đầu ra khỏi dòng nước đang rít gào. Phút chốc mọi người lại kinh ngạc, bởi vì bọn họ không chỉ là thấy được Đấu Liêm, còn nhìn thấy Doanh Dự.
Sắc mặt Doanh Dự tái nhợt, bị sặc nước, ho khan không ngừng. Bởi vì sặc nước, hắn đã tỉnh lại, nhưng ý thức có chút mỏng manh, không tỉnh táo lắm. Tay Doanh Dự ôm lấy cổ Đấu Liêm không vững chắc. Đấu Liêm một tay ôm thật chặc eo Doanh Dự, tay còn lại tóm chặt lấy dây thừng. Hai người bị dòng nước cuốn trôi, thật giống bất cứ lúc nào cũng có thể bị chìm nghỉm.
Những người chứng kiến và binh lính Sở quốc xông tới, hô to:
"Nhanh cứu tướng quân!"
"Đấu xạ sư nắm chặt dây thừng!"
"Kéo dây thừng! Kéo dây thừng! Cứu tướng quân!"
Binh lính Sở quốc phản ứng nhanh hơn so với những người Giang quốc bị dọa. Bọn họ nhanh chóng chạy qua, trên người bọn họ đều có cột dây thừng bởi vậy cũng tương đối an toàn.
Chỗ đào kênh sụp xuống, đâu chỉ là vì bản vẽ sai lầm, công trình xây dựng cũng giống đậu hủ nát, đạp lên dễ dàng sụp đổ. Bất cứ lúc nào chỗ này cũng sẽ sụp đổ bị dòng nước dữ nuốt chửng. Nhiều binh lính không thể tiến lên cùng lúc.
"A a!!"
Một trận hô to, mấy người lính suýt nữa ngã xuống. Những người bên cạnh nhanh chóng chụp lại, lôi kéo dây thừng đem người rời khỏi chỗ nguy hiểm.
"Rầm rầm!"
Âm thanh đổ sụp. Đất đá chìm vào lòng sông khiến bờ sông mở rộng rất xa.
Các binh sĩ không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể để hai người đi qua nắm dây thừng kéo người bị nạn lên trên bờ. Tuy rằng trong nước chỉ có Doanh Dự cùng Đấu Liêm, thế nhưng dòng nước chảy siết, lực cản quá lớn, binh lính lôi kéo dây thừng cơ hồ không nhúc nhích. Bọn họ dùng sức túm chặt, giữ lại.
Doanh Dự ý thức mơ hồ, nửa hôn mê nửa tỉnh táo, bị nước đánh vào người. Hắn cảm giác có người ôm chặc chính mình, mơ hồ mở mắt ra, liền thấy mặt Đấu Liêm. Đấu Liêm dùng sức ôm lấy hắn, không buông tay, cánh tay bị dòng nước đánh run rẩy.
Doanh Dự thuận theo tay Đấu Liêm nhìn về phía trước. Dây thừng đã sắp không chịu nổi gánh nặng, phát ra âm thanh "rẹt rẹt... rẹt rẹt...". Dòng nước không ngừng kéo căng sợi dây quăng qua trái qua phải rất loạn. Dây thừng đã bắt đầu rạn đứt.
Doanh Dự cố gắng ngóng đầu lên, để mình có thể nói chuyện, suy yếu nói:
"Dây thừng... Dây thừng không chịu được sức nặng... mau buông tay..."
Đấu Liêm lúc này mới nhìn đến dây thừng. Dây thừng sắp đứt lìa. Nhiều chỗ trên dây thừng có những sợi nhỏ bị cọ đứt bung xòe nổi lên lay động theo dòng nước. Dây thừng đã sắp không chịu nổi gánh nặng và sức kéo căng liên tục. Đấu Liêm lại bất chấp, càng thêm ôm chặt Doanh Dự, nói:
"Ta sẽ không buông tay, ngươi nắm chặt."
Đôi mắt Doanh Dự nhìn Đấu Liêm tựa hồ có hơi phức tạp, thật giống nghe thấy hắn đang nói cái gì, nhưng mà không có hiểu rõ. Bên tai chỉ có tiếng nước rít gào.
"Bựt!"
Lúc này đột nhiên dây thừng đứt lìa rất rõ ràng. Dây thừng toác ra, cùng lúc đó binh lính hô to:
"Kéo!!! Kéo lại! Đừng buông tay! A a a a!"
Một binh lính lôi dây thừng bị ngã. Người phía trước té ngã, người phía sau nhào tới thật nhanh túm chặt đầu dây. Tình huống bất ngờ người bị ngã không ứng phó kịp, không có nắm giữ được dây thừng của người còn lại.
Người lính nắm đầu dây thừng đứt cũng bị kéo về phía dòng nước, tức khắc sẽ rơi vào trong dòng sông. Phía sau không có dây thừng giữ lại người lính sẽ nhanh chóng bị dòng nước bao phủ, một chút sẽ chìm vào nước.
Vào lúc này, người lính đang bị trượt đi đột nhiên cảm giác được níu lại. Lực kéo về phía trước phút chốc liền biến mất, đột nhiên được ghìm chặt.
Các binh sĩ chứng kiến kêu to. Binh lính nắm dây thừng quay đầu lại, liền thấy Tề Hầu đã nắm lưng áo hắn. Tề Hầu khàn giọng nói to với người còn lại:
"Nhanh túm dây thừng!"
Bởi vì bờ sông sụp xuống, đất đai quá rời rạc, căn bản không cho phép nhiều người giẫm đạp. Càng giẫm đạp càng tăng thêm sụp đổ, bởi vậy những binh lính bên cạnh không dám tiến lên, ngừng thở gắt gao tập trung nhìn bọn họ.
Trái tim Ngô Củ cũng nhảy lên tới cuống họng, nhìn Tề Hầu đột nhiên xông tới, bước lên bờ sông giống đậu hủ nát. Dòng nước còn điên cuồng vọt lên, không ngừng đánh vào mặt vào người Tề Hầu cùng hai binh sĩ kia. Tình cảnh quả thực chính là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Tề Hầu một tay tóm chặt lấy áo người lính, tay kia bám vào một thân cây khô bên cạnh. Ngón tay hắn bấu chặt chẽ thân cây, trên cây trong nháy mắt liền để lại một vết máu.
Tề Hầu nói:
"Động tác nhanh một chút. Dây thừng sắp không kềm được."
Các binh sĩ cũng căng thẳng, vội vã kéo dây thừng vào bờ. Đấu Liêm dần dần được dây thừng kéo lên trên.
Doanh Dự đã ngất đi, hoàn toàn không có sức lực. Đấu Liêm một tay ôm lấy hắn, một tay níu giữ dây thừng, để tránh khỏi chỉ dựa vào chỗ thắt ở trên eo, dây thừng sẽ bị đứt đoạn rất nhanh.
Đấu Liêm cùng Doanh Dự được kéo ra khỏi nước. Đấu Liêm ôm Doanh Dự nhanh chóng trèo lên chỗ bờ mềm nhũn. Các binh sĩ chuẩn bị đi hỗ trợ túm lấy hai người kéo đến chỗ an toàn.
Ngô Củ mới vừa thở ra một hơi, liền nghe tiếng sụp đổ lần thứ hai. Bờ sông mềm nhũn thuận theo dòng nước bùn lăn xuống dưới, nhanh chóng bị nuốt hết.
Đấu Liêm ôm Doanh Dự nằm trên bờ lại sụp xuống bị vùi lấp một chút. Tề Hầu còn đang bấu thân cây, đột ngột vươn tay ra một phát bắt được cánh tay Đấu Liêm. Bởi vì Đấu Liêm còn ôm một nam tử vóc người cũng không nhỏ, khung xương không nhẹ, cân nặng tất nhiên cũng không nhẹ. Nếu không phải Tề Hầu có sức mạnh, e rằng Đấu Liêm cùng Doanh Dự liền rơi vào trong nước.
Các binh sĩ nhanh chóng đến giúp đỡ. Những người đứng ở đằng xa ném qua dây thừng. Đấu Liêm nắm lấy dây thừng, được kéo lên. Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm, cũng lui khỏi chỗ bờ sông mềm nhũn.
Ngô Củ sợ đến sắc mặt tái nhợt. Nhiều lần tất cả mọi người suýt nữa ngã xuống, mà Ngô Củ không có biện pháp giúp đỡ. Dù sao nếu đi qua cũng là quấy rối, bờ sông mềm nhũn căn bản không chịu được người giẫm đạp.
Ngô Củ thấy Tề Hầu Đấu Liêm cùng Doanh Dự đều an toàn lên bờ, vội vã xông tới. Tề Hầu còn chưa kịp nói gì đã nghe âm thanh ngã nhào vào người. Ngô Củ đã xông lại, ôm lấy Tề Hầu.
Tề Hầu có chút choáng váng, bởi vì Ngô Củ ôm quá chặc, nhanh chóng nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì."
Ngô Củ lập tức nói:
"Có bị thương không, cho ta nhìn một chút!"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Không bị thương, chỉ là tay có trầy da."
Ngô Củ cúi đầu nhìn. Vừa mới rồi Tề Hầu dùng tay bám lấy thân cây. Ngón tay đều trầy da, cánh tay bàn tay vết thương loang lổ, còn có dầm đâm xước, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Ngô Củ kinh hãi. Tề Hầu thấy Ngô Củ lo lắng, nâng tay của chính mình, vẻ mặt đó thật là quá đáng yêu. Tề Hầu liền giả đáng thương.
"Ai ui! Đau quá, đau chết Cô."
Ngô Củ nghe hắn hô đau, càng là lo lắng. Đường Vu đang cấp cứu Doanh Dự. Doanh Dự đã hôn mê, còn sặc nước. Y quan nhanh chóng đến xem cho Tề Hầu. Trên tay Tề Hầu có không ít vết trầy xước, còn có dầm nhỏ cần phải lấy ra, những chỗ khác cũng không đáng ngại. Hắn là bị thương tổn da thịt trên ngón tay, bởi vậy cần băng bó, phải hạn chế cầm nằm đồ vật. Tiên Hiệp Hay
Ngô Củ sợ Tề Hầu không thành thật lộn xộn, liền nói:
"Bao kín một chút, tất cả đều bao lại."
Tề Hầu có chút dở khóc dở cười, nhìn tay mình. Tay hắn bị băng bó thành một cái kén lớn, căn bản không nhìn ra hình dáng, thật giống tay búp bê vải.
Ngô Củ xác định Tề Hầu không có chuyện gì, mới qua đi kiểm tra Đấu Liêm cùng Doanh Dự.
Đấu Liêm ngồi ở bên cạnh, cũng không có hình tượng gì. Toàn thân đều ướt đẫm, tóc tai ướt sũng, nước chảy tí tách xuống. Hắn ngồi bệch dưới đất, thở hổn hển. Nhưng đôi mắt hắn vẫn vững vàng nhìn chằm chằm Doanh Dự nằm trên đất, được Đường Vu cứu chữa.
Doanh Dự hô hấp có chút yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, phun ra không ít nước. Lúc này đã không còn nguy hiểm gì, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh. Tựa hồ là suy yếu, sắc mặt hắn khó coi cực kỳ. Đáy mắt bầm đen, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, giống như chạm mạnh vào sẽ vỡ ra.
Ngô Củ nhanh chóng đi tới, hỏi:
"Thế nào?"
Đường Vu cau mày, chẳng biết vì sao biểu tình có chút nghiêm nghị, nói:
"Vương thượng, Giang Công thân thể suy yếu, còn nhiễm phong hàn, xin mau chóng hồi cung thôi."
Ngô Củ lập tức gật đầu.
"Về cung trước."
Doanh Dự hôn mê. Khi tới bọn họ không có dùng xe, bởi vậy chỉ có thể cưỡi ngựa trở về. Đấu Liêm ôm Doanh Dự, đặt ở trên lưng ngựa, chính mình cũng nhảy lên lưng ngựa. Hắn ôm Doanh Dự cùng mọi người trở về Vương cung.
Đấu Liêm đem Doanh Dự vào tiểu tẩm cung, đặt trên giường. Tự nhân nhanh chóng mang tới nước nóng. Chẳng biết vì sao Doanh Dự vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại, sắc mặt cũng vô cùng tiều tụy.
Đường Vu nhanh chóng kê phương thuốc, cho người đi sắc thuốc. Ai cũng có chút lo lắng nhìn Doanh Dự.
Đường Vu châm cứu, những người khác cũng không dám lên tiếng, tất cả đều đứng ở một bên chờ. Yển Thượng đến, Ngô Củ nhìn Tề Hầu một cái, liền cùng đi ra ngoài điện. Yển Thượng chờ ở nơi đó.
Yển Thượng nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, liền vội vàng hành lễ.
"Quân thượng, Sở Vương."
Ngô Củ hỏi.
"Bản vẽ công trình thủy lợi đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Yển Thượng cau mày nói:
"Yển Thượng cũng đang muốn nói cái này. Quân thượng cùng Sở Vương còn chưa biết, ngoại trừ chi tiết trên bản vẽ có vấn đề, còn đã bị người đánh tráo. Nhân công vật liệu xây dựng cũng có vấn đề."
"Nhân công và vật liệu?"
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Ý của Yển tiên sinh là... Có người ăn bớt nguyên vật liệu?"
Yển Thượng gật gật đầu, nói:
"Yển Thượng mới đi nhìn một vòng, công trình kia mềm yếu như bùn. Nếu dựa theo bản vẽ xây dựng tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề sụp đổ như vậy."
Bản vẽ thiết kế công trình bị người đánh cắp tráo đổi, hơn nữa có chi tiết không hợp lý. Yển Thượng vô cùng buồn bực. Coi như quả thật là bị người đánh cắp thay đổi bản vẽ, thế nhưng điều không hợp lý rõ ràng như thế bộ phận chịu trách nhiệm thi công lẽ nào không nghi ngờ gì sao?
Còn có nguyên vật liệu bị ăn bớt rất nhiều, chỉ sợ là có người cố ý làm như vậy.
Yển Thượng thấy Tề Hầu cùng Ngô Củ cau mày, liền nói:
"Quân thượng, Sở Vương, công trình thủy lợi xảy ra sự cố cũng không thể là việc nhỏ. Nếu có người muốn ở giữa phá hoại, có thể nói là Tề quốc cùng Sở quốc muốn lường gạt Giang quốc. Hơn nữa hiện tại có thợ thủ công bị dòng nước cuốn đi, còn ảnh hưởng đến đồng ruộng, dinh thự một hộ gia đình thân hào quyền uy địa phương bị nhấn chìm. Việc này... E rằng không dễ dàng giải thích."
Yển Thượng lo lắng tuyệt đối là chính xác.
Bởi vì là công trình thủy lợi khởi công ở ngoại thành Phượng Hoàng Đài, ảnh hưởng này vô cùng lớn. Người dân Giang quốc cùng sĩ phu đều chú ý tới công trình lần này. Dù sao nếu thành công, bọn họ năm sau sẽ không gặp phải lũ lụt.
Thế nhưng có ai ngờ biến thành như vậy. Không chỉ là đề tài cho bách tính cùng sĩ phu bàn luận, thực tế còn nhấn chìm đồng ruộng, đắc tội thân hào địa phương. Chuyện này không dễ giải quyết. Nếu như không tra ra được lý do, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng danh tiếng Tề quốc cùng Sở quốc. Dù sao Yển Thượng là Tề Hầu cùng Ngô Củ mang tới.
Ngô Củ sắc mặt không dễ nhìn. Vào lúc này có âm thanh hỗn loạn, lập tức Tử Thanh vội vàng chạy vào nói:
"Vương thượng, Tề Công, thân hào có dinh thự bị nước tràn ngập kia tập hợp rất nhiều người đến muốn Giang Công bồi thường sự tổn thất của bọn họ. Ở cửa cung tụ tập rất nhiều người, cấm quân không chống đỡ nổi."
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Việc này không thể dùng vũ lực giải quyết. Truyền lệnh của Quả nhân, phát lượng thực cho bách tính bị nạn, nói thân hào trở về tính toán tổn thất của chính mình rồi báo lại. Bây giờ Giang Công còn chưa có tỉnh, bất kể là bỏ ra lương thực hay bồi thường tổn thất, Sở quốc đều chi trả."
Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Vâng."
Bởi vì chuyện này không thể chậm trễ được, chỉ sợ sẽ rối loạn, bởi vậy Tử Thanh nhanh chóng đi truyền lời. Nhóm sĩ phu Sở quốc đi lãnh lương thực, phân phát cho người dân gặp tai hoạ.
May mà người gặp tai hoạ cũng không nhiều lắm, lương thực bọn họ mang đến thừa sức phân phát. HunhHn786
Ngô Củ lại cho người mang theo binh lính đi hỗ trợ ngăn chặn nước sông tràn ngập. Mọi người lập tức phân công nhau hành động, rất nhanh liền mỗi người mỗi việc.
Ngô Củ ra lệnh còn chưa có kịp nghỉ thở lấy hơi, Đường Vu đã đi ra, tựa hồ có lời muốn nói. Ngô Củ nhìn Đường Vu, nói:
"Đường Nhi, có phải nói bệnh tình Giang Công?"
Đường Vu gật gật đầu. Ngô Củ cho tự nhân cung nữ lui, lúc này Đường Vu mới thấp giọng nói:
"Vương thượng, Tề Công... Giang Công rất có thể là trúng độc."
Ngô Củ nghe, giật mình, nói:
"Trúng độc?"
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy. Giang Công vẫn luôn sốt không lùi, Đường Nhi vốn tưởng rằng chỉ là phong hàn, cũng không có quá để ý. Nhưng bây giờ thoạt nhìn cũng không giống như là phong hàn."
Doanh Dự đột nhiên sinh bệnh, hơn nữa không tốt lên, cũng không biết là vấn đề gì. Hắn vốn không phải người yếu đuối dễ sinh bệnh, còn là người tập võ, cơ thể cũng không suy nhược, không biết vì sao. Ban đầu Đường Vu cũng không có để ý, còn tưởng rằng chỉ là phong hàn phát sốt, kết quả lại cho qua.
Cũng không phải Đường Vu y thuật có vấn đề, mà là Đường Vu căn bản không nghĩ phương diện kia. Bởi vì Doanh Dự trúng độc tương tự với thạch tín.
Thời đại này thạch tín tinh luyện không đủ, sẽ có mùi lưu huỳnh. Thứ này vốn khó lừa gạt người khác. Ai sẽ cho thứ có mùi lạ vào miệng?
Còn nữa, độc thạch tín ở nhà phú hào còn khả năng có đất dụng võ, thế nhưng ở trong cung, ngay lập tức sẽ bị tra được. Dù sao thời đại này đã có ngân châm thử độc, thạch tín còn tạp chất, chỉ cần thử độc, ngay lập tức sẽ bị phát hiện. Có thể nói thạch tín là độc dược cấp thấp, tỷ lệ thành công phi thường thấp.
Doanh Dự là vua của một nước, ăn uống tất nhiên có tự nhân thử độc, bởi vậy Đường Vu không nghĩ đến hắn trúng độc thạch tín. Thế nhưng Doanh Dự vẫn luôn bất tỉnh, hơn nữa dáng dấp vô cùng suy nhược, Đường Vu đã không thể không suy nghĩ.
Ngô Củ cau mày, nói:
"Có người hạ độc Giang Công?"
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Chỉ sợ là như vậy."
Là ai hại Doanh Dự? Chuyện Doanh Dự bị hạ độc cùng công trình thủy lợi bị sự cố có liên quan không, hay chỉ là trùng hợp?
Khiến Ngô Củ ngờ vực nhất chính là Doanh Dự rất cẩn trọng tương đối đề phòng. Hắn là người như thế chắc chắn sẽ không ăn thứ gì chưa có nghiệm độc. Hơn nữa độc dược này còn có mùi lưu huỳnh, sao có thể ăn?
Doanh Dự chưa tỉnh lại, Ngô Củ cũng không có cách nào hỏi. Hắn chưa tỉnh không chỉ là chuyện hạ độc không có cách nào hỏi, vấn đề công trình thủy lợi cũng không có cách nào hỏi. Nói cho cùng Ngô Củ cùng Tề Hầu đều là những người quốc gia khác, cũng không phải người Giang quốc, bởi vậy không có quyền hỏi công việc Tư Không.
Mọi người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chờ Doanh Dự tỉnh lại. May mà Đường Vu nói giải độc không khó. Đã phát hiện là độc gì, hơn nữa là độc thông thường, Đường Vu tất nhiên có biện pháp.
Yển Thượng trở về chỉnh sửa bản vẽ công trình một lần nữa. Ngô Củ cùng Tề Hầu ở tiểu tẩm cung cũng không có chuyện gì làm, bởi vậy liền xuất cung, chuẩn bị đi phát lương thực. Đấu Liêm ở lại chăm sóc Doanh Dự. Nếu Doanh Dự tỉnh rồi, hắn sẽ đi thông báo Ngô Củ cùng Tề Hầu.
Những người khác đều đi, để lại Đấu Liêm ở tiểu tẩm. Đường Vu cũng đi ra ngoài tự mình sắc thuốc, để tránh chén thuốc lại bị người động chân động tay.
Đấu Liêm ngồi ở bên giường nhìn Doanh Dự gương mặt trắng bệch ngủ mê man. Bởi vì bên cạnh không có ai, Đấu Liêm chậm rãi duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cùng tóc tai Doanh Dự.
Doanh Dự thoạt nhìn rất khéo đưa đẩy, thế nhưng chuyện gì cũng phải tụe gánh vác, tuyệt đối không chịu thua. Tóc dài rất mềm mại, Đấu Liêm tựa hồ vuốt nghiện, cứ vuốt nhè nhẹ. Rồi hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Doanh Dự.
Đấu Liêm làm xong chuyện này, mới có hơi kinh hoảng ngẩng đầu lên. Ánh mắt đều là khó mà tin nổi, đầy kinh ngạc, giống như không hiểu chính mình mới vừa rồi tại sao làm cái đó. Thế nhưng rất nhanh, Đấu Liêm liền trấn định lại, bình tĩnh nhìn Doanh Dự hôn mê.
"Để ta đi vào!"
"Ta là Công chúa, vì sao không thể tới gặp quân huynh?"
"Nơi này là Giang quốc, ta tiến vào tiểu tẩm còn bị người nước Sở ngăn chặn?"
Đấu Liêm nghe thấy âm thanh, nhanh chóng thu thần, đứng lên, cao giọng nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Lập tức liền thấy Công chúa Giang quốc cùng Đường Vu đi vào. Công chúa Giang quốc bưng một cái đậu, bên trong hẳn là canh. Nàng đi vào thấy được Đấu Liêm, liền nói:
"Đấu tướng quân, người nước Sở các ngươi muốn làm gì? Ta là Công chúa Giang quốc, tiến vào tiểu tẩm cung còn bị người nước Sở ngăn chặn, cũng quá bá đạo rồi?"
Đấu Liêm liền vội vàng đứng lên, chắp tay nói:
"Thật không phải, Đấu Liêm xin chịu tội. Bởi vì Giang Công trúng độc, bởi vậy Đường Vu mới cẩn thận như vậy."
Công chúa Giang quốc vừa nghe, vẻ mặt ngơ ngác nói:
"Trúng độc?!"
Công chúa Giang quốc nháy mắt đổi sắc mặt, nói:
"Trúng độc gì? Bắt được hung thủ chưa?"
Đấu Liêm nói:
"Thưa Công chúa, vẫn chưa có bắt được."
Công chúa Giang quốc có chút bồn chồn, còn nói:
"Như vậy... Quân huynh còn chưa có tỉnh lại, canh không thể uống rồi. Ta... Ta nên mang đi."
Đấu Liêm không nhìn ra sự khác thường của nàng, nói:
"Đường Vu nói Giang Công rất nhanh sẽ tỉnh lại. Công chúa có lòng, hay để canh lại, chờ Giang Công tỉnh rồi uống sau."
Công chúa Giang quốc lại nói:
"Không không không... Vẫn là... vẫn là thôi. Quân huynh bị bệnh, không nên ăn dầu mỡ, ta bưng đi thôi."
Công chúa Giang quốc nói, rất nhanh liền quay người rời khỏi. Đấu Liêm thấy có chút kỳ quái nhìn Công chúa Giang quốc đi vội vàng. Bất quá hắn không có thời gian nghĩ cái này, Đường Vu đã bưng chén thuốc lại đây.
Đấu Liêm đón lấy chén thuốc, đem Doanh Dự đỡ dậy, làm cho dựa vào ngực mình, sau đó chậm rãi đem thuốc đút hắn uống. Bởi vì Doanh Dự không có ý thức, không nuốt được, hơn nữa thuốc rất đắn, bởi vậy Doanh Dự không phối hợp. Đấu Liêm gấp đến độ một đầu mồ hôi, sau một hồi vất vả mới đút xong thuốc.
Cổ áo Doanh Dự đã ướt nước thuốc màu nâu. Đường Vu nhanh chóng đem khăn đến, Đấu Liêm tỉ mỉ giúp Doanh Dự lau khô ráo. Sửa sang xong xiêm y, hắn đem chăn đắp lên để Doanh Dự tiếp tục nghỉ ngơi.
Doanh Dự uống thuốc vô cùng hữu hiệu, thời điểm hoàng hôn sắc mặt đã tốt hơn rồi. Nhờ vào lần này là đúng bệnh hốt thuốc, độc tính khắc chế, bởi vậy Doanh Dự khôi phục rất nhanh. Mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt đã chuyển biến tốt, không còn thoi thóp.
Sắc trời mờ nhạt, Đấu Liêm vẫn luôn trông coi ở bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái trán Doanh Dự. Doanh Dự hôn mê, chỉ cảm thấy mình mơ một giấc mơ. Trong mộng hắn thấy khi còn bé, khi đó hắn còn nhỏ là một bánh bao thịt.
Hắn mơ tới cảnh nước lũ tràn đê. Hắn bị nước cuốn trôi, giống con thú nhỏ bị dã thú rít gào cắn nuốt. Ngay tại lúc đó, một nam nhân cao lớn không để ý gì hết nhảy vào trong nước bắt được hắn.
Doanh Dự mở mắt ra, muốn nhìn rõ mặt nam tử kia. Dung mạo cùng hắn tưởng tượng giống nhau như đúc. Trên gương mặt có vài vết sẹo, cũng không khó nhìn, trái lại thêm phần mạnh mẽ, thêm một chút dã tính. Người kia tóm chặt lấy Doanh Dự.
Doanh Dự bé nhỏ được giơ lên, nổi trên mặt nước. Doanh Dự bị giơ cao, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy gương mặt cương nghị, biểu tình đó là vĩnh viễn sẽ không chịu thua. Đó là anh hùng trong lòng hắn.
Anh hùng đem Doanh Dự nâng khỏi mặt nước. Bắt đầu từ thời khắc đó, như có hạt giống bỏ xuống, mọc rễ ăn sâu vào tiềm thức, vững vàng, chậm rãi sinh sôi, lan tràn trong lòng Doanh Dự. Toàn bộ trong lòng bị chiếm tràn đầy, những vật khác chen vào không được.
Từ khi đó Doanh Dự liến muốn khi lớn rồi, cũng phải giống như nam tử kia, làm một người anh hùng, làm người mà bách tính Giang quốc kính yêu, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Song mà hết thảy bị nước lũ nhấn chìm. Doanh Dự cảm giác mình hít thở không thông. Không biết vì sao, rõ ràng đã rời khỏi mặt nước, vẫn cứ có cảm giác nghẹn thở. Có thứ gì đó chặn cổ họng của hắn, áp chế hô hấp, làm cho hắn không ngừng sợ hãi.
Đấu Liêm đột nhiên nghe Doanh Dự nói mớ câu gì đó, lập tức thân thể có chút co giật. Doanh Dự không ngừng run rẩy, trán cũng ra rất nhiều mồ hôi, tựa hồ gặp ác mộng, tay quào loạn.
Đấu Liêm sốt ruột nắm chắc tay Doanh Dự, vội vàng nói:
"Giang Công! Giang Công! Ngài làm sao vậy? Tỉnh lại đi! Giang Công!"
Doanh Dự không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào, hô hấp khó khăn dường như thiếu không khí.
"Ôi!"
Đột nhiên hắn hút mạnh, thật giống muốn tắt thở, liền mở mắt ra.
Đấu Liêm thấy hắn mở mắt ra, liền vội vàng gọi.
"Giang Công?"
Ánh mắt Doanh Dự hết sức mê man, không có tiêu cự, chỉ là trừng to, còn giống như đắm chìm trong ác mộng. Rõ ràng là mùa đông lại ra một đầu mồ hôi, thở hổn hển.
Đấu Liêm thấy Doanh Dự vẻ mặt sợ hãi, duỗi tay vịn lại. Kết quả vào lúc này, đầu Doanh Dự lại tựa lệch qua ngực Đấu Liêm.
Đấu Liêm nửa ngồi nửa quỳ, Doanh Dự dựa như thế vô cùng vừa vặn. Hại Đấu Liêm cả kinh, cứng ngắc cũng không dám chuyển động. Không biết Doanh Dự có tỉnh mộng hay chưa, tay hắn liền ôm chặt eo Đấu Liêm.
Đấu Liêm càng là cứng ngắc không dám động, cúi đầu nhìn Doanh Dự. Doanh Dự ôm chặt không buông tay, mắt mở to, thế nhưng giống như chưa tỉnh táo.
Doanh Dự xác thực cho rằng đang nằm mơ, không thì Đấu Liêm sao sẽ ở trước mặt hắn. Doanh Dự ôm Đấu Liêm, vẫn nghĩ hiện ở trong mơ nên tùy ý một chút. Đấu Liêm cũng không dám động. Hai người cứ như vậy một lát sau. Đấu Liêm chậm rãi cũng nhẹ nhàng ôm Doanh Dự.
Doanh Dự được Đấu Liêm ôn nhu ôm vào trong ngực, càng xác định mình nằm mơ, lẩm bẩm nói:
"Ta mơ thấy mình bị nước lũ nhấn chìm, Đấu tướng quân giống khi ta còn bé, nhảy vào trong nước cứu người..."
Đấu Liêm nghe Doanh Dự nỉ non nói, kinh ngạc cúi đầu nhìn. Hắn tựa hồ không nhớ rõ Doanh Dự khi còn bé. Hắn đích xác trước đây đã tới Giang quốc, thế nhưng không nhớ rõ gặp được Doanh Dự. Năm ấy Doanh Dự phỏng chừng chưa mười tuổi.
Lúc này Doanh Dự rất ngoan ngoãn, dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ ngực Đấu Liêm. Động tác này khiến Đấu Liêm căng thẳng thân thể gồng lên không dám thả lỏng, cũng không dám thở mạnh.
Doanh Dự tiếp tục lẩm bẩm nói:
"Ta là người dối trá... Rõ ràng... Rõ ràng muốn độc chiếm Đấu tướng quân, mà còn đem em gái của mình giới thiệu cho ngươi..."
Doanh Dự nói, Đấu Liêm càng bị chấn động, cúi thấp đầu nhìn Doanh Dự. Doanh Dự còn không biết mình nói cái gì kinh thiên động địa. Dù sao hắn cũng cho là nằm mơ, nói cái gì cũng không sao cả.
Nhưng mà sau một khắc Đấu Liêm đột nhiên dùng hai tay nâng hai má Doanh Dự lên, để cho hắn ngẩng đầu nhìn chính mình, nói:
"Ngươi nói cái gì?!"
Doanh Dự có chút mê man ngước đầu, đối diện cùng Đấu Liêm. Trong mắt đối phương lập loè ánh sáng, dường như dã thú muốn ăn thịt người. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào ra cắn chặt cổ con mồi, khiến con mồi vĩnh viễn không thể chạy trốn.
Phút chốc ánh mắt Doanh Dự rơi vào đôi mắt thâm trầm của Đấu Liêm. Phảng phất rơi vào dòng chảy của cát, trong nháy mắt bị lún sâu. Doanh Dự chìm trong hố cát lún sợ hết hồn, đột nhiên tỉnh ngộ, khiếp sợ mở to hai mắt. Trong đôi mắt sáng lập loè tỉnh táo, nhận ra mình không phải nằm mơ.
Doanh Dự kinh hãi, vội vã thu hồi ánh mắt, muốn tránh né Đấu Liêm. Đấu Liêm lại giữ chặt gò má của hắn, không cho tránh né. Sau một khắc, Doanh Dự cảm giác mắt tối sầm lại. Đấu Liêm cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi Doanh Dự.
Doanh Dự bị dọa cho sợ, muốn giãy dụa, khước từ Đấu Liêm. Đấu Liêm lại như mãnh thú ngửi thấy được mùi máu tanh. Hắn đem Doanh Dự đè xuống giường, mạnh mẽ cướp đoạt đôi môi.
Doanh Dự cơ hồ nghẹt thở, bị Đấu Liêm điên cuồng cuốn sạch lấy. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở ồ ồ. Khi Doanh Dự sắp không tắt thở, Đấu Liêm mới buông lỏng môi lưỡi của hắn.
Doanh Dự thở hổn hển, khiếp sợ nhìn Đấu Liêm. Đấu Liêm ở trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lập loè dã tính, lại có chút trung hậu. Quả thực là mâu thuẫn, rồi lại bổ sung lẫn nhau.
Đấu Liêm cười nói:
"Ta nghĩ chỉ có mình tương tư đơn phương..."
Doanh Dự bị Đấu Liêm hung hăng hôn đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới Đấu Liêm nói lời như vậy, nhất thời mê man.
"Cái gì?"
Đấu Liêm ôm lấy Doanh Dự, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn, nói:
"Ta nghĩ chỉ có mình tương tư đơn phương, bất quá ngươi đã nói như vậy, ta có phải là có thể yên tâm?"
Đấu Liêm thực sự muốn nói uyển chuyển, bất quá cũng đủ Doanh Dự nghe hiểu. Hắn kinh ngạc nhìn Đấu Liêm. Đấu Liêm tựa hồ hết sức vui vẻ, lại hôn trán cùng sống mũi Doanh Dự, khàn khàn cười nói:
"Ngày đó ngươi giới thiệu Công chúa Giang quốc cho ta. Đấu Liêm đã tức giận. Chẳng qua là lúc đó chưa nghĩ thông vì sao nổi giận, bây giờ đã hiểu."
Doanh Dự vẻ mặt khiếp sợ, lập tức lẩm bẩm nói:
"Ta... Ta có phải là nằm mơ?"
Đấu Liêm cười một tiếng, nói:
"Có phải là nằm mơ hay không, thử chẳng phải sẽ biết?"
Đấu Liêm nói, cúi đầu xuống. Doanh Dự chủ động ôm lấy cổ Đấu Liêm, ngẩng đầu lên ngậm môi Đấu Liêm. Hai người hôn khí thế hừng hực. Đấu Liêm có chút giật mình, Doanh Dự hết sức chủ động, cũng không nhăn nhó, tựa hồ vô cùng khát vọng, chặt chẽ víu trụ chính mình.
"Soạt!"
Doanh Dự vươn mình vượt lên phía trên Đấu Liêm. Đấu Liêm lấy làm kinh hãi. Ánh mắt Doanh Dự mang theo si mê, còn có lo lắng.
Vì đã trễ, Ngô Củ cùng Tề Hầu đi giúp người bị nạn trở về, muốn đi tiểu tẩm cung xem Doanh Dự tỉnh chưa. Bọn họ đến cửa liền thấy Đường Vu.
Vừa rồi Đường Vu cũng ở trong tiểu tẩm. Bất quá bởi vì Doanh Dự tỉnh rồi, Đường Vu chạy ra, chuẩn bị đi thông báo Ngô Củ cùng Tề Hầu. Không nghĩ tới tại cửa gặp mặt, hắn liền cùng Ngô Củ Tề Hầu đi vào.
Ba người đi vào, liền nghe tiếng thở ồ ồ, nhìn thấy trên giường có hai người lăn lộn. Mới đầu là Đấu Liêm đè lên Doanh Dự. Hắn thật giống thú hoang săn mồi, phút chốc là có thể đem Doanh Dự xé tan xương nát thịt. Sau đó Doanh Dự vùng lên "phản kháng", vươn mình nằm trên Đấu Liêm, nhiệt tình cực kỳ.
Mí mắt Ngô Củ giật giật liên tục.
Doanh Dự trúng độc mới vừa tỉnh lại, hai người kia liền bắt đầu lật nướng bánh tráng. Cả khi có người đi vào, hai người kia cũng không phát hiện. Ngô Củ nhanh chóng ho khan một tiếng, để tránh khỏi thấy hiện trường tường thuật trực tiếp.
Doanh Dự cùng Đấu Liêm giật nảy mình. Vừa rồi hai người như hai con sư tử chiến đấu, bỗng sợ hãi đến buông lỏng tay ra, nhanh chóng ngồi dậy.
Đấu Liêm nhìn thấy Sở Vương cùng Tề Công. Sở Vương cùng Tề Công có vẻ mặt xem trò vui, nhất thời hắn nhịn không được xấu hổ, nhanh chóng làm lễ, sau đó lui sang một bên.
Doanh Dự da mặt dày hơn Đấu Liêm một ít. Dù sao hắn cũng là quốc quân trải qua muôn vàn thử thách. Đã vinh nhục không sợ hãi, gặp phải chuyện như vậy liền xem như không biết chuyện.
Ngô Củ ho khan một tiếng, cười híp mắt đi tới, nói:
"Giang Công thân thể như thế nào rồi?"
Doanh Dự vội vã cảm ơn Ngô Củ.
"Không có gì, đã tốt đẹp, cũng không còn sốt."
Ngô Củ nói:
"Giang Công biết chính mình trúng độc?"
Doanh Dự vừa nghe, lấy làm kinh hãi.
"Trúng độc?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Còn là độc hạc đỉnh hồng."
Doanh Dự biến sắc mặt, lập tức quyết đoán nói:
"Cái này không thể nào. Hạc đỉnh hồng có thể dùng ngân châm thử ra. Nước trà cùng đồ ăn Dự dùng đều trải qua nghiệm độc, tuyệt đối không thể có hạc đỉnh hồng."
Ngô Củ liếc mắt nhìn Đường Vu. Đường Vu giải thích một lần cho Doanh Dự nghe, quả thật là độc Hạc Đỉnh Hồng. Hạc Đỉnh Hồng chính là hồng thạch tín. Thạch tín này trong thành phần có tạp chất nên màu đỏ, bởi vậy người ta đặt cho cái tên văn nhã Hạc Đỉnh Hồng.
Đường Vu ban đầu cũng không tin, suy đoán giống Doanh Dự. Loại độc tố này nếu ở nhà thân hào còn có thể có ít tác dụng, dù sao không có nghiệm độc. Mà ở trong cung, quả thực chính là vô bổ. Nếu có người dùng Hạc Đỉnh Hồng, đó chính là không muốn sống. Một khi nghiệm độc, lập tức nghiệm ra. Đây là tội mất đầu diệt tộc.
Doanh Dự ngờ vực nói:
"Làm sao có khả năng, ai có thể tránh nghiệm độc?"
Tề Hầu nói.
"Giang Công ngoại trừ dùng bữa, còn ăn qua thứ gì, uống qua nước gì?"
Doanh Dự lắc đầu nói:
"Không có. Không ngại Sở Vương cùng Tề Công cười chê, Dự là người vô cùng sợ chết. Vì trước khi kế thừa vị trí tử tước, đã bị người mưu hại qua, thiếu chút bị độc chết. Bởi vậy bản tính đặc biệt cẩn thận, ăn uống nhất định trải qua nghiệm độc. Bên cạnh chỉ có thân tín. Nếu như nói ăn cái gì, cũng chỉ có uống một bát canh muội muội ruột nấu vào hai ngày trước. Cái đó không thể có vấn đề?"
Hắn vừa nói như thế, liền thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu đồng thời nhíu mày. Đấu Liêm thì lại nói:
"Đúng rồi, vừa nãy Công chúa cũng đã tới một chuyến, sau khi Vương thượng cùng Tề Công rời đi. Là đưa canh đến. Bất quá nghe nói Giang Công trúng độc, liền bưng canh đi."
Doanh Dự nhìn thấy biểu tình Ngô Củ cùng Tề Hầu, kinh ngạc nói:
"Chuyện này... Ý hai vị đây là gì? Dó là em gái ruột Dự, cùng một mẹ sinh ra, nhất định không có vấn đề."
Ngô Củ nói:
"Giang Công cũng đừng có nóng vội. Bây giờ tình huống còn chưa rõ ràng lắm, bất quá thật sự có người muốn hạ độc Giang Công. Giang Công bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, không biết đối phương còn tiếp tục hạ độc hay không. Mấy ngày gần đây Giang Công ăn uống, phàm là vật gì cho vào miệng nhất định tận lực cẩn thận."
Doanh Dự gật gật đầu, nói:
"Vâng, Sở Vương nói đúng lắm, Dự sẽ cẩn thận."
Ngô Củ còn nói:
"Mặt khác liên quan sự cố công trình thủy lợi, Quả nhân muốn nói cùng Giang Công một chút."
Ngô Củ đem sự tình nói cùng Doanh Dự một lần, chuyện bản vẽ bị trộm đổi, còn có chuyện ăn bớt nguyên vật liệu.
Doanh Dự vừa nghe, tức giận xanh cả mặt, nói:
"Lẽ nào có lí đó! Lại xảy ra chuyện như thế, còn ngay trước mặt Cô! Quả thực sao có thể như vậy!"
Doanh Dự tức giận bụng đau đớn, liền vội vàng ôm bụng. Đấu Liêm nhanh chóng nói:
"Không nên tức giận, cẩn thận thân thể."
Doanh Dự hít sâu hai hơi mới khá hơn một chút, trên trán cũng có chút đổ mồ hôi.
Ngô Củ nói:
"Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu có người ở giữa phá rối, liền gây trở ngại ban giao ba quốc gia Sở Tề Giang. Bởi vậy Quả nhân mong Giang Công tra rõ việc này, tuyệt đối đừng nhẹ nhàng cho qua."
Doanh Dự nói:
"Sở Vương yên tâm. Sở Vương cùng Tề Công có lòng tốt. Nếu không có Sở Vương cùng Tề Công, Giang quốc sớm đã bị Hoàng quốc dẫn nước nhấn chìm. Doanh Dự làm sao có khả năng hoài nghi Sở Vương cùng Tề Công. Nhất định sẽ đem việc này triệt để tra tới cùng."
Ngô Củ lại đem chuyện giúp người gặp nạn, còn có bồi thường cho thân hào nói ra. Doanh Dự cảm thấy xấu hổ. Sở Vương đã bỏ tiền ra, Giang quốc mặc dù là tiểu quốc, thế nhưng cũng không có tham tiền của Sở quốc. Doanh Dự vội vã hạ chiếu lệnh, từ quốc khố lấy tiền bạc cùng lương thực trả cho người Sở quốc.
Xử lý xong mọi việc, thân thể còn suy yếu, mới vừa giải độc, dễ dàng uể oải, rất nhanh Doanh Dự có chút không chống đỡ nổi.
Ngô Củ thấy hắn bộ dạng mệt mỏi, liền nói:
"Giang Công nghỉ ngơi. Quả nhân cùng Tề Công cáo từ trước."
Doanh Dự chắp tay nói:
"Đa tạ Sở Vương cùng Tề Công phí tâm."
Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị rời đi. Trước khi đi Ngô Củ cười cười với Đấu Liêm, nói:
"Đấu xạ sư, nếu thuận tiện liền ở lại chăm sóc Giang Công một chút."
Đấu Liêm nghe Ngô Củ nói như vậy, nhất thời trên mặt có chút không tự nhiên, nhanh chóng nói:
"Vâng."
Ngô Củ cùng Tề Hầu liền đi ra ngoài. Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Chúc mừng Nhị ca, nếu Đấu gia cùng Giang quốc thành thông gia, đây chính là việc tốt."
Ngô Củ cũng cười cười, nói:
"Quả nhân nào có gian xảo như thế? Chủ yếu nhất là hai bên tình nguyện."
Ngô Củ tuy rằng nói như vậy, bất quá cũng giống là lượm được của hời. Nếu Đấu Liêm thật cùng Doanh Dự thành đôi sẽ có lợi cho Sở quốc. Đừng thấy Giang quốc không lớn, rất là nhỏ yếu, thế nhưng phía trên Giang quốc là Trần quốc Sái quốc, cũng là quốc gia cửa ngõ đi vào Sở quốc, tất nhiên có thể dùng làm lá chắn phòng hộ cho Sở quốc.
Ngô Củ rất rõ ràng, nếu như ở niên đại này nói hoàn thành nhất thống thiên hạ là nói chuyện viễn vông. Làm không tốt còn có thể bị người hợp nhau tấn công. Chủ yếu nhất chính là Sở quốc cùng Tề quốc luôn mở rộng bành trướng thế lực, khó bảo đảm một ngày kia sẽ chính diện đối đầu. Lại thêm Chu quốc, Chu Thiên tử mặc dù uy lực không như thời Tây Chu, thế nhưng vẫn là chính thống. Sở quốc một khi bành trướng, nhất định sẽ uy hiếp sự thống trị Chu Thiên tử. Đừng thấy Cơ Lãng bây giờ cùng bọn họ liên hệ tốt, nếu thật có xung đột lợi ích, cũng không ai nói được quan hệ sẽ diễn biến thành loại gì. HunhHn786
Bởi vậy Ngô Củ rất rõ, việc mở rộng lãnh thổ không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là tạo nền tảng vững chắc. Muốn thế lực Sở quốc vững chắc tất nhiên phải thu phục các quốc gia chung quanh. Giang quốc là một bình phong rất tốt.
Bởi vậy nếu Đấu Liêm thật sự thành với Giang Công, đó là một chuyện rất tốt.
Sắc mặt Tề Hầu đột nhiên đọng lại, trầm xuống, thấp giọng nói:
"Nhị ca, ngươi cảm thấy chuyện hạ độc là ai làm?"
Ngô Củ nghe hắn nói cái này, liền nói:
"Quả nhân cũng không có chứng cứ, còn phải xem xét một chút mới biết."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Việc cấp bách là công trình thủy lợi. Chuyện này nếu xử lý không tốt, e rằng sẽ bị người có tâm tư xấu lợi dụng."
Hai người vừa nói, vừa đi trở về phòng. Bởi vì vẫn chưa có dùng bữa tối, sau khi trở về, Tử Thanh liền đem bữa tối đưa tới. Tề Hầu lập tức vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng nâng tay phải của chính mình lên. Bàn tay bị băng bó như một cái bánh bao lớn, tròn tròn trắng. Hắn cười híp mắt nói:
"Nhị ca, tay Cô đau quá, ngươi phải đút Cô ăn cơm."
Ngô Củ trợn tròn mắt, bất quá nhìn tay Tề Hầu băng bó như bánh bao lớn, vẫn để cho Tề Hầu ngồi xuống, sau đó tự mình bưng cái bát, cầm đũa đút cho Tề Hầu ăn cơm.
Tề Hầu vẻ mặt hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, khi nào nồi gốm sứ gì đó làm xong, Cô còn muốn ăn gà hầm."
Ngô Củ nói:
"Chỉ có biết ăn thôi."
Tề Hầu chính nghĩa nói:
"Dân dĩ thực vi thiên, ăn là gốc rễ thiên hạ."
Ngô Củ suýt nữa bị khuôn mặt chính nghĩa kia đầu độc. Nói thật ra, dù Tề Hầu sầm mặt hay nhíu mày đều hấp dẫn cực kỳ. Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:
"Nếu mà ngày mai không có việc gì, vừa vặn Giang Công thân thể yếu kém, Quả nhân liền nấu món gà hầm nồi sứ cho Giang Công bồi bổ thân thể."
Tề Hầu vừa nghe, không chịu được, nói:
"Nhị ca, ngươi bất công. Ngươi nên bồi bổ thân thể cho Cô."
Ngô Củ xem thường liếc mắt nhìn Tề Hầu từ trên xuống dưới một lần, nói:
"Ngươi còn cần bồi bổ thân thể sao? Mạnh đến có thể vật ngã trâu cày ruộng."
Tề Hầu cười gian. Nụ cười khiến Ngô Củ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi nói cái này sai rồi. Dù sao Cô mạnh được lợi nhất vẫn là Nhị ca. Lần trước Nhị ca uống rượu say, còn cùng Đấu tướng quân khen ngợi Cô. Nói mỗi lần Cô đều làm Nhị ca rất lâu."
Ngô Củ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tề Hầu, lập tức hai má đỏ lên. Mỗi lần uống rượu say Ngô Củ đều mượn rượu làm càn, còn mất trí nhớ khi tỉnh dậy. Bởi vậy Ngô Củ căn bản không biết mình đã nói chuyện kinh hãi thế tục gì. Vừa nghe Tề Hầu nói như vậy, Ngô Củ tin là thật, đương nhiên phải đỏ mặt. Đâu chỉ là đỏ mặt, quả thực không đất dung thân.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chính mình có phải bại hoại không biết xấu hỗ như thế hay không? Còn khen ngợi Tề Hầu vấn đề xấu hổ trước mặt Đấu Liêm? Không thể, tuyệt đối không thể...
Tề Hầu cười híp mắt. Kỳ thực hắn xuyên tạc ý tứ câu nói của Ngô Củ. Lần trước Ngô Củ uống rượu say, xác thực nói đến vấn đề đó, bất quá là than vãn oán hận với Đấu Liêm, cũng không phải khen Tề Hầu. Tề Hầu đã tự động lý giải thành khen. Nếu như nói về bại hoại không biết xấu hổ, vậy Tề Hầu chính xác là ngọn đuốc sáng.
Mặt già nua của Ngô Củ không chỗ đặt, xấu hổ không chịu nổi, cho nên khi đút cơm thiếu chút đút vào lỗ mũi Tề Hầu.
Ngô Củ giật mình, vội vã gọi người. Trên người Doanh Dự không có buột dây thừng, cũng không có biện pháp gì bảo vệ. Những sĩ phu Giang quốc bên cạnh cùng binh lính liền bị doạ cho bối rối, không biết làm sao, không ai đi kéo, cũng không có ai đi cứu Doanh Dự.
Vẫn là Đấu Liêm bình tỉnh nhất, liền xông tới. Trong khi tất cả mọi người thét kinh hãi, Đấu Liêm nhảy vào nước. Hắn như con báo, thân hình cao lớn trực tiếp nhảy vào dòng nước rít gào, cũng phát ra một tiếng động lớn.
Binh lính hô to:
"Tướng quân!"
Đấu Liêm rất nhanh đã chìm trong dòng nước, không thấy được bóng dáng. Chỉ có thể nhìn thấy sợi dây thừng nửa chìm vào dòng nước đang trôi đi. Sức nước quá lớn cơ hồ dây thừng không chịu nổi gánh nặng.
Tề Hầu vừa nhìn thấy, lập tức nói với Ngô Củ.
"Nhị ca, ngươi ở đây chờ. Cô đi cứu người!"
Hắn nói, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, trực tiếp quăng trên đất, lập tức nhanh chóng hướng về phía bờ sông.
Khi Tề Hầu chạy tới bờ nước, Đấu Liêm đã ló đầu ra khỏi dòng nước đang rít gào. Phút chốc mọi người lại kinh ngạc, bởi vì bọn họ không chỉ là thấy được Đấu Liêm, còn nhìn thấy Doanh Dự.
Sắc mặt Doanh Dự tái nhợt, bị sặc nước, ho khan không ngừng. Bởi vì sặc nước, hắn đã tỉnh lại, nhưng ý thức có chút mỏng manh, không tỉnh táo lắm. Tay Doanh Dự ôm lấy cổ Đấu Liêm không vững chắc. Đấu Liêm một tay ôm thật chặc eo Doanh Dự, tay còn lại tóm chặt lấy dây thừng. Hai người bị dòng nước cuốn trôi, thật giống bất cứ lúc nào cũng có thể bị chìm nghỉm.
Những người chứng kiến và binh lính Sở quốc xông tới, hô to:
"Nhanh cứu tướng quân!"
"Đấu xạ sư nắm chặt dây thừng!"
"Kéo dây thừng! Kéo dây thừng! Cứu tướng quân!"
Binh lính Sở quốc phản ứng nhanh hơn so với những người Giang quốc bị dọa. Bọn họ nhanh chóng chạy qua, trên người bọn họ đều có cột dây thừng bởi vậy cũng tương đối an toàn.
Chỗ đào kênh sụp xuống, đâu chỉ là vì bản vẽ sai lầm, công trình xây dựng cũng giống đậu hủ nát, đạp lên dễ dàng sụp đổ. Bất cứ lúc nào chỗ này cũng sẽ sụp đổ bị dòng nước dữ nuốt chửng. Nhiều binh lính không thể tiến lên cùng lúc.
"A a!!"
Một trận hô to, mấy người lính suýt nữa ngã xuống. Những người bên cạnh nhanh chóng chụp lại, lôi kéo dây thừng đem người rời khỏi chỗ nguy hiểm.
"Rầm rầm!"
Âm thanh đổ sụp. Đất đá chìm vào lòng sông khiến bờ sông mở rộng rất xa.
Các binh sĩ không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể để hai người đi qua nắm dây thừng kéo người bị nạn lên trên bờ. Tuy rằng trong nước chỉ có Doanh Dự cùng Đấu Liêm, thế nhưng dòng nước chảy siết, lực cản quá lớn, binh lính lôi kéo dây thừng cơ hồ không nhúc nhích. Bọn họ dùng sức túm chặt, giữ lại.
Doanh Dự ý thức mơ hồ, nửa hôn mê nửa tỉnh táo, bị nước đánh vào người. Hắn cảm giác có người ôm chặc chính mình, mơ hồ mở mắt ra, liền thấy mặt Đấu Liêm. Đấu Liêm dùng sức ôm lấy hắn, không buông tay, cánh tay bị dòng nước đánh run rẩy.
Doanh Dự thuận theo tay Đấu Liêm nhìn về phía trước. Dây thừng đã sắp không chịu nổi gánh nặng, phát ra âm thanh "rẹt rẹt... rẹt rẹt...". Dòng nước không ngừng kéo căng sợi dây quăng qua trái qua phải rất loạn. Dây thừng đã bắt đầu rạn đứt.
Doanh Dự cố gắng ngóng đầu lên, để mình có thể nói chuyện, suy yếu nói:
"Dây thừng... Dây thừng không chịu được sức nặng... mau buông tay..."
Đấu Liêm lúc này mới nhìn đến dây thừng. Dây thừng sắp đứt lìa. Nhiều chỗ trên dây thừng có những sợi nhỏ bị cọ đứt bung xòe nổi lên lay động theo dòng nước. Dây thừng đã sắp không chịu nổi gánh nặng và sức kéo căng liên tục. Đấu Liêm lại bất chấp, càng thêm ôm chặt Doanh Dự, nói:
"Ta sẽ không buông tay, ngươi nắm chặt."
Đôi mắt Doanh Dự nhìn Đấu Liêm tựa hồ có hơi phức tạp, thật giống nghe thấy hắn đang nói cái gì, nhưng mà không có hiểu rõ. Bên tai chỉ có tiếng nước rít gào.
"Bựt!"
Lúc này đột nhiên dây thừng đứt lìa rất rõ ràng. Dây thừng toác ra, cùng lúc đó binh lính hô to:
"Kéo!!! Kéo lại! Đừng buông tay! A a a a!"
Một binh lính lôi dây thừng bị ngã. Người phía trước té ngã, người phía sau nhào tới thật nhanh túm chặt đầu dây. Tình huống bất ngờ người bị ngã không ứng phó kịp, không có nắm giữ được dây thừng của người còn lại.
Người lính nắm đầu dây thừng đứt cũng bị kéo về phía dòng nước, tức khắc sẽ rơi vào trong dòng sông. Phía sau không có dây thừng giữ lại người lính sẽ nhanh chóng bị dòng nước bao phủ, một chút sẽ chìm vào nước.
Vào lúc này, người lính đang bị trượt đi đột nhiên cảm giác được níu lại. Lực kéo về phía trước phút chốc liền biến mất, đột nhiên được ghìm chặt.
Các binh sĩ chứng kiến kêu to. Binh lính nắm dây thừng quay đầu lại, liền thấy Tề Hầu đã nắm lưng áo hắn. Tề Hầu khàn giọng nói to với người còn lại:
"Nhanh túm dây thừng!"
Bởi vì bờ sông sụp xuống, đất đai quá rời rạc, căn bản không cho phép nhiều người giẫm đạp. Càng giẫm đạp càng tăng thêm sụp đổ, bởi vậy những binh lính bên cạnh không dám tiến lên, ngừng thở gắt gao tập trung nhìn bọn họ.
Trái tim Ngô Củ cũng nhảy lên tới cuống họng, nhìn Tề Hầu đột nhiên xông tới, bước lên bờ sông giống đậu hủ nát. Dòng nước còn điên cuồng vọt lên, không ngừng đánh vào mặt vào người Tề Hầu cùng hai binh sĩ kia. Tình cảnh quả thực chính là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Tề Hầu một tay tóm chặt lấy áo người lính, tay kia bám vào một thân cây khô bên cạnh. Ngón tay hắn bấu chặt chẽ thân cây, trên cây trong nháy mắt liền để lại một vết máu.
Tề Hầu nói:
"Động tác nhanh một chút. Dây thừng sắp không kềm được."
Các binh sĩ cũng căng thẳng, vội vã kéo dây thừng vào bờ. Đấu Liêm dần dần được dây thừng kéo lên trên.
Doanh Dự đã ngất đi, hoàn toàn không có sức lực. Đấu Liêm một tay ôm lấy hắn, một tay níu giữ dây thừng, để tránh khỏi chỉ dựa vào chỗ thắt ở trên eo, dây thừng sẽ bị đứt đoạn rất nhanh.
Đấu Liêm cùng Doanh Dự được kéo ra khỏi nước. Đấu Liêm ôm Doanh Dự nhanh chóng trèo lên chỗ bờ mềm nhũn. Các binh sĩ chuẩn bị đi hỗ trợ túm lấy hai người kéo đến chỗ an toàn.
Ngô Củ mới vừa thở ra một hơi, liền nghe tiếng sụp đổ lần thứ hai. Bờ sông mềm nhũn thuận theo dòng nước bùn lăn xuống dưới, nhanh chóng bị nuốt hết.
Đấu Liêm ôm Doanh Dự nằm trên bờ lại sụp xuống bị vùi lấp một chút. Tề Hầu còn đang bấu thân cây, đột ngột vươn tay ra một phát bắt được cánh tay Đấu Liêm. Bởi vì Đấu Liêm còn ôm một nam tử vóc người cũng không nhỏ, khung xương không nhẹ, cân nặng tất nhiên cũng không nhẹ. Nếu không phải Tề Hầu có sức mạnh, e rằng Đấu Liêm cùng Doanh Dự liền rơi vào trong nước.
Các binh sĩ nhanh chóng đến giúp đỡ. Những người đứng ở đằng xa ném qua dây thừng. Đấu Liêm nắm lấy dây thừng, được kéo lên. Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm, cũng lui khỏi chỗ bờ sông mềm nhũn.
Ngô Củ sợ đến sắc mặt tái nhợt. Nhiều lần tất cả mọi người suýt nữa ngã xuống, mà Ngô Củ không có biện pháp giúp đỡ. Dù sao nếu đi qua cũng là quấy rối, bờ sông mềm nhũn căn bản không chịu được người giẫm đạp.
Ngô Củ thấy Tề Hầu Đấu Liêm cùng Doanh Dự đều an toàn lên bờ, vội vã xông tới. Tề Hầu còn chưa kịp nói gì đã nghe âm thanh ngã nhào vào người. Ngô Củ đã xông lại, ôm lấy Tề Hầu.
Tề Hầu có chút choáng váng, bởi vì Ngô Củ ôm quá chặc, nhanh chóng nói:
"Nhị ca, không có chuyện gì."
Ngô Củ lập tức nói:
"Có bị thương không, cho ta nhìn một chút!"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Không bị thương, chỉ là tay có trầy da."
Ngô Củ cúi đầu nhìn. Vừa mới rồi Tề Hầu dùng tay bám lấy thân cây. Ngón tay đều trầy da, cánh tay bàn tay vết thương loang lổ, còn có dầm đâm xước, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Ngô Củ kinh hãi. Tề Hầu thấy Ngô Củ lo lắng, nâng tay của chính mình, vẻ mặt đó thật là quá đáng yêu. Tề Hầu liền giả đáng thương.
"Ai ui! Đau quá, đau chết Cô."
Ngô Củ nghe hắn hô đau, càng là lo lắng. Đường Vu đang cấp cứu Doanh Dự. Doanh Dự đã hôn mê, còn sặc nước. Y quan nhanh chóng đến xem cho Tề Hầu. Trên tay Tề Hầu có không ít vết trầy xước, còn có dầm nhỏ cần phải lấy ra, những chỗ khác cũng không đáng ngại. Hắn là bị thương tổn da thịt trên ngón tay, bởi vậy cần băng bó, phải hạn chế cầm nằm đồ vật. Tiên Hiệp Hay
Ngô Củ sợ Tề Hầu không thành thật lộn xộn, liền nói:
"Bao kín một chút, tất cả đều bao lại."
Tề Hầu có chút dở khóc dở cười, nhìn tay mình. Tay hắn bị băng bó thành một cái kén lớn, căn bản không nhìn ra hình dáng, thật giống tay búp bê vải.
Ngô Củ xác định Tề Hầu không có chuyện gì, mới qua đi kiểm tra Đấu Liêm cùng Doanh Dự.
Đấu Liêm ngồi ở bên cạnh, cũng không có hình tượng gì. Toàn thân đều ướt đẫm, tóc tai ướt sũng, nước chảy tí tách xuống. Hắn ngồi bệch dưới đất, thở hổn hển. Nhưng đôi mắt hắn vẫn vững vàng nhìn chằm chằm Doanh Dự nằm trên đất, được Đường Vu cứu chữa.
Doanh Dự hô hấp có chút yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, phun ra không ít nước. Lúc này đã không còn nguy hiểm gì, chỉ là vẫn hôn mê bất tỉnh. Tựa hồ là suy yếu, sắc mặt hắn khó coi cực kỳ. Đáy mắt bầm đen, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, giống như chạm mạnh vào sẽ vỡ ra.
Ngô Củ nhanh chóng đi tới, hỏi:
"Thế nào?"
Đường Vu cau mày, chẳng biết vì sao biểu tình có chút nghiêm nghị, nói:
"Vương thượng, Giang Công thân thể suy yếu, còn nhiễm phong hàn, xin mau chóng hồi cung thôi."
Ngô Củ lập tức gật đầu.
"Về cung trước."
Doanh Dự hôn mê. Khi tới bọn họ không có dùng xe, bởi vậy chỉ có thể cưỡi ngựa trở về. Đấu Liêm ôm Doanh Dự, đặt ở trên lưng ngựa, chính mình cũng nhảy lên lưng ngựa. Hắn ôm Doanh Dự cùng mọi người trở về Vương cung.
Đấu Liêm đem Doanh Dự vào tiểu tẩm cung, đặt trên giường. Tự nhân nhanh chóng mang tới nước nóng. Chẳng biết vì sao Doanh Dự vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại, sắc mặt cũng vô cùng tiều tụy.
Đường Vu nhanh chóng kê phương thuốc, cho người đi sắc thuốc. Ai cũng có chút lo lắng nhìn Doanh Dự.
Đường Vu châm cứu, những người khác cũng không dám lên tiếng, tất cả đều đứng ở một bên chờ. Yển Thượng đến, Ngô Củ nhìn Tề Hầu một cái, liền cùng đi ra ngoài điện. Yển Thượng chờ ở nơi đó.
Yển Thượng nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, liền vội vàng hành lễ.
"Quân thượng, Sở Vương."
Ngô Củ hỏi.
"Bản vẽ công trình thủy lợi đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Yển Thượng cau mày nói:
"Yển Thượng cũng đang muốn nói cái này. Quân thượng cùng Sở Vương còn chưa biết, ngoại trừ chi tiết trên bản vẽ có vấn đề, còn đã bị người đánh tráo. Nhân công vật liệu xây dựng cũng có vấn đề."
"Nhân công và vật liệu?"
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Ý của Yển tiên sinh là... Có người ăn bớt nguyên vật liệu?"
Yển Thượng gật gật đầu, nói:
"Yển Thượng mới đi nhìn một vòng, công trình kia mềm yếu như bùn. Nếu dựa theo bản vẽ xây dựng tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề sụp đổ như vậy."
Bản vẽ thiết kế công trình bị người đánh cắp tráo đổi, hơn nữa có chi tiết không hợp lý. Yển Thượng vô cùng buồn bực. Coi như quả thật là bị người đánh cắp thay đổi bản vẽ, thế nhưng điều không hợp lý rõ ràng như thế bộ phận chịu trách nhiệm thi công lẽ nào không nghi ngờ gì sao?
Còn có nguyên vật liệu bị ăn bớt rất nhiều, chỉ sợ là có người cố ý làm như vậy.
Yển Thượng thấy Tề Hầu cùng Ngô Củ cau mày, liền nói:
"Quân thượng, Sở Vương, công trình thủy lợi xảy ra sự cố cũng không thể là việc nhỏ. Nếu có người muốn ở giữa phá hoại, có thể nói là Tề quốc cùng Sở quốc muốn lường gạt Giang quốc. Hơn nữa hiện tại có thợ thủ công bị dòng nước cuốn đi, còn ảnh hưởng đến đồng ruộng, dinh thự một hộ gia đình thân hào quyền uy địa phương bị nhấn chìm. Việc này... E rằng không dễ dàng giải thích."
Yển Thượng lo lắng tuyệt đối là chính xác.
Bởi vì là công trình thủy lợi khởi công ở ngoại thành Phượng Hoàng Đài, ảnh hưởng này vô cùng lớn. Người dân Giang quốc cùng sĩ phu đều chú ý tới công trình lần này. Dù sao nếu thành công, bọn họ năm sau sẽ không gặp phải lũ lụt.
Thế nhưng có ai ngờ biến thành như vậy. Không chỉ là đề tài cho bách tính cùng sĩ phu bàn luận, thực tế còn nhấn chìm đồng ruộng, đắc tội thân hào địa phương. Chuyện này không dễ giải quyết. Nếu như không tra ra được lý do, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng danh tiếng Tề quốc cùng Sở quốc. Dù sao Yển Thượng là Tề Hầu cùng Ngô Củ mang tới.
Ngô Củ sắc mặt không dễ nhìn. Vào lúc này có âm thanh hỗn loạn, lập tức Tử Thanh vội vàng chạy vào nói:
"Vương thượng, Tề Công, thân hào có dinh thự bị nước tràn ngập kia tập hợp rất nhiều người đến muốn Giang Công bồi thường sự tổn thất của bọn họ. Ở cửa cung tụ tập rất nhiều người, cấm quân không chống đỡ nổi."
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Việc này không thể dùng vũ lực giải quyết. Truyền lệnh của Quả nhân, phát lượng thực cho bách tính bị nạn, nói thân hào trở về tính toán tổn thất của chính mình rồi báo lại. Bây giờ Giang Công còn chưa có tỉnh, bất kể là bỏ ra lương thực hay bồi thường tổn thất, Sở quốc đều chi trả."
Tử Thanh liền vội vàng nói:
"Vâng."
Bởi vì chuyện này không thể chậm trễ được, chỉ sợ sẽ rối loạn, bởi vậy Tử Thanh nhanh chóng đi truyền lời. Nhóm sĩ phu Sở quốc đi lãnh lương thực, phân phát cho người dân gặp tai hoạ.
May mà người gặp tai hoạ cũng không nhiều lắm, lương thực bọn họ mang đến thừa sức phân phát. HunhHn786
Ngô Củ lại cho người mang theo binh lính đi hỗ trợ ngăn chặn nước sông tràn ngập. Mọi người lập tức phân công nhau hành động, rất nhanh liền mỗi người mỗi việc.
Ngô Củ ra lệnh còn chưa có kịp nghỉ thở lấy hơi, Đường Vu đã đi ra, tựa hồ có lời muốn nói. Ngô Củ nhìn Đường Vu, nói:
"Đường Nhi, có phải nói bệnh tình Giang Công?"
Đường Vu gật gật đầu. Ngô Củ cho tự nhân cung nữ lui, lúc này Đường Vu mới thấp giọng nói:
"Vương thượng, Tề Công... Giang Công rất có thể là trúng độc."
Ngô Củ nghe, giật mình, nói:
"Trúng độc?"
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy. Giang Công vẫn luôn sốt không lùi, Đường Nhi vốn tưởng rằng chỉ là phong hàn, cũng không có quá để ý. Nhưng bây giờ thoạt nhìn cũng không giống như là phong hàn."
Doanh Dự đột nhiên sinh bệnh, hơn nữa không tốt lên, cũng không biết là vấn đề gì. Hắn vốn không phải người yếu đuối dễ sinh bệnh, còn là người tập võ, cơ thể cũng không suy nhược, không biết vì sao. Ban đầu Đường Vu cũng không có để ý, còn tưởng rằng chỉ là phong hàn phát sốt, kết quả lại cho qua.
Cũng không phải Đường Vu y thuật có vấn đề, mà là Đường Vu căn bản không nghĩ phương diện kia. Bởi vì Doanh Dự trúng độc tương tự với thạch tín.
Thời đại này thạch tín tinh luyện không đủ, sẽ có mùi lưu huỳnh. Thứ này vốn khó lừa gạt người khác. Ai sẽ cho thứ có mùi lạ vào miệng?
Còn nữa, độc thạch tín ở nhà phú hào còn khả năng có đất dụng võ, thế nhưng ở trong cung, ngay lập tức sẽ bị tra được. Dù sao thời đại này đã có ngân châm thử độc, thạch tín còn tạp chất, chỉ cần thử độc, ngay lập tức sẽ bị phát hiện. Có thể nói thạch tín là độc dược cấp thấp, tỷ lệ thành công phi thường thấp.
Doanh Dự là vua của một nước, ăn uống tất nhiên có tự nhân thử độc, bởi vậy Đường Vu không nghĩ đến hắn trúng độc thạch tín. Thế nhưng Doanh Dự vẫn luôn bất tỉnh, hơn nữa dáng dấp vô cùng suy nhược, Đường Vu đã không thể không suy nghĩ.
Ngô Củ cau mày, nói:
"Có người hạ độc Giang Công?"
Đường Vu gật gật đầu, nói:
"Chỉ sợ là như vậy."
Là ai hại Doanh Dự? Chuyện Doanh Dự bị hạ độc cùng công trình thủy lợi bị sự cố có liên quan không, hay chỉ là trùng hợp?
Khiến Ngô Củ ngờ vực nhất chính là Doanh Dự rất cẩn trọng tương đối đề phòng. Hắn là người như thế chắc chắn sẽ không ăn thứ gì chưa có nghiệm độc. Hơn nữa độc dược này còn có mùi lưu huỳnh, sao có thể ăn?
Doanh Dự chưa tỉnh lại, Ngô Củ cũng không có cách nào hỏi. Hắn chưa tỉnh không chỉ là chuyện hạ độc không có cách nào hỏi, vấn đề công trình thủy lợi cũng không có cách nào hỏi. Nói cho cùng Ngô Củ cùng Tề Hầu đều là những người quốc gia khác, cũng không phải người Giang quốc, bởi vậy không có quyền hỏi công việc Tư Không.
Mọi người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chờ Doanh Dự tỉnh lại. May mà Đường Vu nói giải độc không khó. Đã phát hiện là độc gì, hơn nữa là độc thông thường, Đường Vu tất nhiên có biện pháp.
Yển Thượng trở về chỉnh sửa bản vẽ công trình một lần nữa. Ngô Củ cùng Tề Hầu ở tiểu tẩm cung cũng không có chuyện gì làm, bởi vậy liền xuất cung, chuẩn bị đi phát lương thực. Đấu Liêm ở lại chăm sóc Doanh Dự. Nếu Doanh Dự tỉnh rồi, hắn sẽ đi thông báo Ngô Củ cùng Tề Hầu.
Những người khác đều đi, để lại Đấu Liêm ở tiểu tẩm. Đường Vu cũng đi ra ngoài tự mình sắc thuốc, để tránh chén thuốc lại bị người động chân động tay.
Đấu Liêm ngồi ở bên giường nhìn Doanh Dự gương mặt trắng bệch ngủ mê man. Bởi vì bên cạnh không có ai, Đấu Liêm chậm rãi duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cùng tóc tai Doanh Dự.
Doanh Dự thoạt nhìn rất khéo đưa đẩy, thế nhưng chuyện gì cũng phải tụe gánh vác, tuyệt đối không chịu thua. Tóc dài rất mềm mại, Đấu Liêm tựa hồ vuốt nghiện, cứ vuốt nhè nhẹ. Rồi hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Doanh Dự.
Đấu Liêm làm xong chuyện này, mới có hơi kinh hoảng ngẩng đầu lên. Ánh mắt đều là khó mà tin nổi, đầy kinh ngạc, giống như không hiểu chính mình mới vừa rồi tại sao làm cái đó. Thế nhưng rất nhanh, Đấu Liêm liền trấn định lại, bình tĩnh nhìn Doanh Dự hôn mê.
"Để ta đi vào!"
"Ta là Công chúa, vì sao không thể tới gặp quân huynh?"
"Nơi này là Giang quốc, ta tiến vào tiểu tẩm còn bị người nước Sở ngăn chặn?"
Đấu Liêm nghe thấy âm thanh, nhanh chóng thu thần, đứng lên, cao giọng nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Lập tức liền thấy Công chúa Giang quốc cùng Đường Vu đi vào. Công chúa Giang quốc bưng một cái đậu, bên trong hẳn là canh. Nàng đi vào thấy được Đấu Liêm, liền nói:
"Đấu tướng quân, người nước Sở các ngươi muốn làm gì? Ta là Công chúa Giang quốc, tiến vào tiểu tẩm cung còn bị người nước Sở ngăn chặn, cũng quá bá đạo rồi?"
Đấu Liêm liền vội vàng đứng lên, chắp tay nói:
"Thật không phải, Đấu Liêm xin chịu tội. Bởi vì Giang Công trúng độc, bởi vậy Đường Vu mới cẩn thận như vậy."
Công chúa Giang quốc vừa nghe, vẻ mặt ngơ ngác nói:
"Trúng độc?!"
Công chúa Giang quốc nháy mắt đổi sắc mặt, nói:
"Trúng độc gì? Bắt được hung thủ chưa?"
Đấu Liêm nói:
"Thưa Công chúa, vẫn chưa có bắt được."
Công chúa Giang quốc có chút bồn chồn, còn nói:
"Như vậy... Quân huynh còn chưa có tỉnh lại, canh không thể uống rồi. Ta... Ta nên mang đi."
Đấu Liêm không nhìn ra sự khác thường của nàng, nói:
"Đường Vu nói Giang Công rất nhanh sẽ tỉnh lại. Công chúa có lòng, hay để canh lại, chờ Giang Công tỉnh rồi uống sau."
Công chúa Giang quốc lại nói:
"Không không không... Vẫn là... vẫn là thôi. Quân huynh bị bệnh, không nên ăn dầu mỡ, ta bưng đi thôi."
Công chúa Giang quốc nói, rất nhanh liền quay người rời khỏi. Đấu Liêm thấy có chút kỳ quái nhìn Công chúa Giang quốc đi vội vàng. Bất quá hắn không có thời gian nghĩ cái này, Đường Vu đã bưng chén thuốc lại đây.
Đấu Liêm đón lấy chén thuốc, đem Doanh Dự đỡ dậy, làm cho dựa vào ngực mình, sau đó chậm rãi đem thuốc đút hắn uống. Bởi vì Doanh Dự không có ý thức, không nuốt được, hơn nữa thuốc rất đắn, bởi vậy Doanh Dự không phối hợp. Đấu Liêm gấp đến độ một đầu mồ hôi, sau một hồi vất vả mới đút xong thuốc.
Cổ áo Doanh Dự đã ướt nước thuốc màu nâu. Đường Vu nhanh chóng đem khăn đến, Đấu Liêm tỉ mỉ giúp Doanh Dự lau khô ráo. Sửa sang xong xiêm y, hắn đem chăn đắp lên để Doanh Dự tiếp tục nghỉ ngơi.
Doanh Dự uống thuốc vô cùng hữu hiệu, thời điểm hoàng hôn sắc mặt đã tốt hơn rồi. Nhờ vào lần này là đúng bệnh hốt thuốc, độc tính khắc chế, bởi vậy Doanh Dự khôi phục rất nhanh. Mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt đã chuyển biến tốt, không còn thoi thóp.
Sắc trời mờ nhạt, Đấu Liêm vẫn luôn trông coi ở bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái trán Doanh Dự. Doanh Dự hôn mê, chỉ cảm thấy mình mơ một giấc mơ. Trong mộng hắn thấy khi còn bé, khi đó hắn còn nhỏ là một bánh bao thịt.
Hắn mơ tới cảnh nước lũ tràn đê. Hắn bị nước cuốn trôi, giống con thú nhỏ bị dã thú rít gào cắn nuốt. Ngay tại lúc đó, một nam nhân cao lớn không để ý gì hết nhảy vào trong nước bắt được hắn.
Doanh Dự mở mắt ra, muốn nhìn rõ mặt nam tử kia. Dung mạo cùng hắn tưởng tượng giống nhau như đúc. Trên gương mặt có vài vết sẹo, cũng không khó nhìn, trái lại thêm phần mạnh mẽ, thêm một chút dã tính. Người kia tóm chặt lấy Doanh Dự.
Doanh Dự bé nhỏ được giơ lên, nổi trên mặt nước. Doanh Dự bị giơ cao, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy gương mặt cương nghị, biểu tình đó là vĩnh viễn sẽ không chịu thua. Đó là anh hùng trong lòng hắn.
Anh hùng đem Doanh Dự nâng khỏi mặt nước. Bắt đầu từ thời khắc đó, như có hạt giống bỏ xuống, mọc rễ ăn sâu vào tiềm thức, vững vàng, chậm rãi sinh sôi, lan tràn trong lòng Doanh Dự. Toàn bộ trong lòng bị chiếm tràn đầy, những vật khác chen vào không được.
Từ khi đó Doanh Dự liến muốn khi lớn rồi, cũng phải giống như nam tử kia, làm một người anh hùng, làm người mà bách tính Giang quốc kính yêu, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Song mà hết thảy bị nước lũ nhấn chìm. Doanh Dự cảm giác mình hít thở không thông. Không biết vì sao, rõ ràng đã rời khỏi mặt nước, vẫn cứ có cảm giác nghẹn thở. Có thứ gì đó chặn cổ họng của hắn, áp chế hô hấp, làm cho hắn không ngừng sợ hãi.
Đấu Liêm đột nhiên nghe Doanh Dự nói mớ câu gì đó, lập tức thân thể có chút co giật. Doanh Dự không ngừng run rẩy, trán cũng ra rất nhiều mồ hôi, tựa hồ gặp ác mộng, tay quào loạn.
Đấu Liêm sốt ruột nắm chắc tay Doanh Dự, vội vàng nói:
"Giang Công! Giang Công! Ngài làm sao vậy? Tỉnh lại đi! Giang Công!"
Doanh Dự không ngừng run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào, hô hấp khó khăn dường như thiếu không khí.
"Ôi!"
Đột nhiên hắn hút mạnh, thật giống muốn tắt thở, liền mở mắt ra.
Đấu Liêm thấy hắn mở mắt ra, liền vội vàng gọi.
"Giang Công?"
Ánh mắt Doanh Dự hết sức mê man, không có tiêu cự, chỉ là trừng to, còn giống như đắm chìm trong ác mộng. Rõ ràng là mùa đông lại ra một đầu mồ hôi, thở hổn hển.
Đấu Liêm thấy Doanh Dự vẻ mặt sợ hãi, duỗi tay vịn lại. Kết quả vào lúc này, đầu Doanh Dự lại tựa lệch qua ngực Đấu Liêm.
Đấu Liêm nửa ngồi nửa quỳ, Doanh Dự dựa như thế vô cùng vừa vặn. Hại Đấu Liêm cả kinh, cứng ngắc cũng không dám chuyển động. Không biết Doanh Dự có tỉnh mộng hay chưa, tay hắn liền ôm chặt eo Đấu Liêm.
Đấu Liêm càng là cứng ngắc không dám động, cúi đầu nhìn Doanh Dự. Doanh Dự ôm chặt không buông tay, mắt mở to, thế nhưng giống như chưa tỉnh táo.
Doanh Dự xác thực cho rằng đang nằm mơ, không thì Đấu Liêm sao sẽ ở trước mặt hắn. Doanh Dự ôm Đấu Liêm, vẫn nghĩ hiện ở trong mơ nên tùy ý một chút. Đấu Liêm cũng không dám động. Hai người cứ như vậy một lát sau. Đấu Liêm chậm rãi cũng nhẹ nhàng ôm Doanh Dự.
Doanh Dự được Đấu Liêm ôn nhu ôm vào trong ngực, càng xác định mình nằm mơ, lẩm bẩm nói:
"Ta mơ thấy mình bị nước lũ nhấn chìm, Đấu tướng quân giống khi ta còn bé, nhảy vào trong nước cứu người..."
Đấu Liêm nghe Doanh Dự nỉ non nói, kinh ngạc cúi đầu nhìn. Hắn tựa hồ không nhớ rõ Doanh Dự khi còn bé. Hắn đích xác trước đây đã tới Giang quốc, thế nhưng không nhớ rõ gặp được Doanh Dự. Năm ấy Doanh Dự phỏng chừng chưa mười tuổi.
Lúc này Doanh Dự rất ngoan ngoãn, dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ ngực Đấu Liêm. Động tác này khiến Đấu Liêm căng thẳng thân thể gồng lên không dám thả lỏng, cũng không dám thở mạnh.
Doanh Dự tiếp tục lẩm bẩm nói:
"Ta là người dối trá... Rõ ràng... Rõ ràng muốn độc chiếm Đấu tướng quân, mà còn đem em gái của mình giới thiệu cho ngươi..."
Doanh Dự nói, Đấu Liêm càng bị chấn động, cúi thấp đầu nhìn Doanh Dự. Doanh Dự còn không biết mình nói cái gì kinh thiên động địa. Dù sao hắn cũng cho là nằm mơ, nói cái gì cũng không sao cả.
Nhưng mà sau một khắc Đấu Liêm đột nhiên dùng hai tay nâng hai má Doanh Dự lên, để cho hắn ngẩng đầu nhìn chính mình, nói:
"Ngươi nói cái gì?!"
Doanh Dự có chút mê man ngước đầu, đối diện cùng Đấu Liêm. Trong mắt đối phương lập loè ánh sáng, dường như dã thú muốn ăn thịt người. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào ra cắn chặt cổ con mồi, khiến con mồi vĩnh viễn không thể chạy trốn.
Phút chốc ánh mắt Doanh Dự rơi vào đôi mắt thâm trầm của Đấu Liêm. Phảng phất rơi vào dòng chảy của cát, trong nháy mắt bị lún sâu. Doanh Dự chìm trong hố cát lún sợ hết hồn, đột nhiên tỉnh ngộ, khiếp sợ mở to hai mắt. Trong đôi mắt sáng lập loè tỉnh táo, nhận ra mình không phải nằm mơ.
Doanh Dự kinh hãi, vội vã thu hồi ánh mắt, muốn tránh né Đấu Liêm. Đấu Liêm lại giữ chặt gò má của hắn, không cho tránh né. Sau một khắc, Doanh Dự cảm giác mắt tối sầm lại. Đấu Liêm cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi Doanh Dự.
Doanh Dự bị dọa cho sợ, muốn giãy dụa, khước từ Đấu Liêm. Đấu Liêm lại như mãnh thú ngửi thấy được mùi máu tanh. Hắn đem Doanh Dự đè xuống giường, mạnh mẽ cướp đoạt đôi môi.
Doanh Dự cơ hồ nghẹt thở, bị Đấu Liêm điên cuồng cuốn sạch lấy. Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở ồ ồ. Khi Doanh Dự sắp không tắt thở, Đấu Liêm mới buông lỏng môi lưỡi của hắn.
Doanh Dự thở hổn hển, khiếp sợ nhìn Đấu Liêm. Đấu Liêm ở trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lập loè dã tính, lại có chút trung hậu. Quả thực là mâu thuẫn, rồi lại bổ sung lẫn nhau.
Đấu Liêm cười nói:
"Ta nghĩ chỉ có mình tương tư đơn phương..."
Doanh Dự bị Đấu Liêm hung hăng hôn đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới Đấu Liêm nói lời như vậy, nhất thời mê man.
"Cái gì?"
Đấu Liêm ôm lấy Doanh Dự, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn, nói:
"Ta nghĩ chỉ có mình tương tư đơn phương, bất quá ngươi đã nói như vậy, ta có phải là có thể yên tâm?"
Đấu Liêm thực sự muốn nói uyển chuyển, bất quá cũng đủ Doanh Dự nghe hiểu. Hắn kinh ngạc nhìn Đấu Liêm. Đấu Liêm tựa hồ hết sức vui vẻ, lại hôn trán cùng sống mũi Doanh Dự, khàn khàn cười nói:
"Ngày đó ngươi giới thiệu Công chúa Giang quốc cho ta. Đấu Liêm đã tức giận. Chẳng qua là lúc đó chưa nghĩ thông vì sao nổi giận, bây giờ đã hiểu."
Doanh Dự vẻ mặt khiếp sợ, lập tức lẩm bẩm nói:
"Ta... Ta có phải là nằm mơ?"
Đấu Liêm cười một tiếng, nói:
"Có phải là nằm mơ hay không, thử chẳng phải sẽ biết?"
Đấu Liêm nói, cúi đầu xuống. Doanh Dự chủ động ôm lấy cổ Đấu Liêm, ngẩng đầu lên ngậm môi Đấu Liêm. Hai người hôn khí thế hừng hực. Đấu Liêm có chút giật mình, Doanh Dự hết sức chủ động, cũng không nhăn nhó, tựa hồ vô cùng khát vọng, chặt chẽ víu trụ chính mình.
"Soạt!"
Doanh Dự vươn mình vượt lên phía trên Đấu Liêm. Đấu Liêm lấy làm kinh hãi. Ánh mắt Doanh Dự mang theo si mê, còn có lo lắng.
Vì đã trễ, Ngô Củ cùng Tề Hầu đi giúp người bị nạn trở về, muốn đi tiểu tẩm cung xem Doanh Dự tỉnh chưa. Bọn họ đến cửa liền thấy Đường Vu.
Vừa rồi Đường Vu cũng ở trong tiểu tẩm. Bất quá bởi vì Doanh Dự tỉnh rồi, Đường Vu chạy ra, chuẩn bị đi thông báo Ngô Củ cùng Tề Hầu. Không nghĩ tới tại cửa gặp mặt, hắn liền cùng Ngô Củ Tề Hầu đi vào.
Ba người đi vào, liền nghe tiếng thở ồ ồ, nhìn thấy trên giường có hai người lăn lộn. Mới đầu là Đấu Liêm đè lên Doanh Dự. Hắn thật giống thú hoang săn mồi, phút chốc là có thể đem Doanh Dự xé tan xương nát thịt. Sau đó Doanh Dự vùng lên "phản kháng", vươn mình nằm trên Đấu Liêm, nhiệt tình cực kỳ.
Mí mắt Ngô Củ giật giật liên tục.
Doanh Dự trúng độc mới vừa tỉnh lại, hai người kia liền bắt đầu lật nướng bánh tráng. Cả khi có người đi vào, hai người kia cũng không phát hiện. Ngô Củ nhanh chóng ho khan một tiếng, để tránh khỏi thấy hiện trường tường thuật trực tiếp.
Doanh Dự cùng Đấu Liêm giật nảy mình. Vừa rồi hai người như hai con sư tử chiến đấu, bỗng sợ hãi đến buông lỏng tay ra, nhanh chóng ngồi dậy.
Đấu Liêm nhìn thấy Sở Vương cùng Tề Công. Sở Vương cùng Tề Công có vẻ mặt xem trò vui, nhất thời hắn nhịn không được xấu hổ, nhanh chóng làm lễ, sau đó lui sang một bên.
Doanh Dự da mặt dày hơn Đấu Liêm một ít. Dù sao hắn cũng là quốc quân trải qua muôn vàn thử thách. Đã vinh nhục không sợ hãi, gặp phải chuyện như vậy liền xem như không biết chuyện.
Ngô Củ ho khan một tiếng, cười híp mắt đi tới, nói:
"Giang Công thân thể như thế nào rồi?"
Doanh Dự vội vã cảm ơn Ngô Củ.
"Không có gì, đã tốt đẹp, cũng không còn sốt."
Ngô Củ nói:
"Giang Công biết chính mình trúng độc?"
Doanh Dự vừa nghe, lấy làm kinh hãi.
"Trúng độc?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Còn là độc hạc đỉnh hồng."
Doanh Dự biến sắc mặt, lập tức quyết đoán nói:
"Cái này không thể nào. Hạc đỉnh hồng có thể dùng ngân châm thử ra. Nước trà cùng đồ ăn Dự dùng đều trải qua nghiệm độc, tuyệt đối không thể có hạc đỉnh hồng."
Ngô Củ liếc mắt nhìn Đường Vu. Đường Vu giải thích một lần cho Doanh Dự nghe, quả thật là độc Hạc Đỉnh Hồng. Hạc Đỉnh Hồng chính là hồng thạch tín. Thạch tín này trong thành phần có tạp chất nên màu đỏ, bởi vậy người ta đặt cho cái tên văn nhã Hạc Đỉnh Hồng.
Đường Vu ban đầu cũng không tin, suy đoán giống Doanh Dự. Loại độc tố này nếu ở nhà thân hào còn có thể có ít tác dụng, dù sao không có nghiệm độc. Mà ở trong cung, quả thực chính là vô bổ. Nếu có người dùng Hạc Đỉnh Hồng, đó chính là không muốn sống. Một khi nghiệm độc, lập tức nghiệm ra. Đây là tội mất đầu diệt tộc.
Doanh Dự ngờ vực nói:
"Làm sao có khả năng, ai có thể tránh nghiệm độc?"
Tề Hầu nói.
"Giang Công ngoại trừ dùng bữa, còn ăn qua thứ gì, uống qua nước gì?"
Doanh Dự lắc đầu nói:
"Không có. Không ngại Sở Vương cùng Tề Công cười chê, Dự là người vô cùng sợ chết. Vì trước khi kế thừa vị trí tử tước, đã bị người mưu hại qua, thiếu chút bị độc chết. Bởi vậy bản tính đặc biệt cẩn thận, ăn uống nhất định trải qua nghiệm độc. Bên cạnh chỉ có thân tín. Nếu như nói ăn cái gì, cũng chỉ có uống một bát canh muội muội ruột nấu vào hai ngày trước. Cái đó không thể có vấn đề?"
Hắn vừa nói như thế, liền thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu đồng thời nhíu mày. Đấu Liêm thì lại nói:
"Đúng rồi, vừa nãy Công chúa cũng đã tới một chuyến, sau khi Vương thượng cùng Tề Công rời đi. Là đưa canh đến. Bất quá nghe nói Giang Công trúng độc, liền bưng canh đi."
Doanh Dự nhìn thấy biểu tình Ngô Củ cùng Tề Hầu, kinh ngạc nói:
"Chuyện này... Ý hai vị đây là gì? Dó là em gái ruột Dự, cùng một mẹ sinh ra, nhất định không có vấn đề."
Ngô Củ nói:
"Giang Công cũng đừng có nóng vội. Bây giờ tình huống còn chưa rõ ràng lắm, bất quá thật sự có người muốn hạ độc Giang Công. Giang Công bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, không biết đối phương còn tiếp tục hạ độc hay không. Mấy ngày gần đây Giang Công ăn uống, phàm là vật gì cho vào miệng nhất định tận lực cẩn thận."
Doanh Dự gật gật đầu, nói:
"Vâng, Sở Vương nói đúng lắm, Dự sẽ cẩn thận."
Ngô Củ còn nói:
"Mặt khác liên quan sự cố công trình thủy lợi, Quả nhân muốn nói cùng Giang Công một chút."
Ngô Củ đem sự tình nói cùng Doanh Dự một lần, chuyện bản vẽ bị trộm đổi, còn có chuyện ăn bớt nguyên vật liệu.
Doanh Dự vừa nghe, tức giận xanh cả mặt, nói:
"Lẽ nào có lí đó! Lại xảy ra chuyện như thế, còn ngay trước mặt Cô! Quả thực sao có thể như vậy!"
Doanh Dự tức giận bụng đau đớn, liền vội vàng ôm bụng. Đấu Liêm nhanh chóng nói:
"Không nên tức giận, cẩn thận thân thể."
Doanh Dự hít sâu hai hơi mới khá hơn một chút, trên trán cũng có chút đổ mồ hôi.
Ngô Củ nói:
"Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu có người ở giữa phá rối, liền gây trở ngại ban giao ba quốc gia Sở Tề Giang. Bởi vậy Quả nhân mong Giang Công tra rõ việc này, tuyệt đối đừng nhẹ nhàng cho qua."
Doanh Dự nói:
"Sở Vương yên tâm. Sở Vương cùng Tề Công có lòng tốt. Nếu không có Sở Vương cùng Tề Công, Giang quốc sớm đã bị Hoàng quốc dẫn nước nhấn chìm. Doanh Dự làm sao có khả năng hoài nghi Sở Vương cùng Tề Công. Nhất định sẽ đem việc này triệt để tra tới cùng."
Ngô Củ lại đem chuyện giúp người gặp nạn, còn có bồi thường cho thân hào nói ra. Doanh Dự cảm thấy xấu hổ. Sở Vương đã bỏ tiền ra, Giang quốc mặc dù là tiểu quốc, thế nhưng cũng không có tham tiền của Sở quốc. Doanh Dự vội vã hạ chiếu lệnh, từ quốc khố lấy tiền bạc cùng lương thực trả cho người Sở quốc.
Xử lý xong mọi việc, thân thể còn suy yếu, mới vừa giải độc, dễ dàng uể oải, rất nhanh Doanh Dự có chút không chống đỡ nổi.
Ngô Củ thấy hắn bộ dạng mệt mỏi, liền nói:
"Giang Công nghỉ ngơi. Quả nhân cùng Tề Công cáo từ trước."
Doanh Dự chắp tay nói:
"Đa tạ Sở Vương cùng Tề Công phí tâm."
Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị rời đi. Trước khi đi Ngô Củ cười cười với Đấu Liêm, nói:
"Đấu xạ sư, nếu thuận tiện liền ở lại chăm sóc Giang Công một chút."
Đấu Liêm nghe Ngô Củ nói như vậy, nhất thời trên mặt có chút không tự nhiên, nhanh chóng nói:
"Vâng."
Ngô Củ cùng Tề Hầu liền đi ra ngoài. Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Chúc mừng Nhị ca, nếu Đấu gia cùng Giang quốc thành thông gia, đây chính là việc tốt."
Ngô Củ cũng cười cười, nói:
"Quả nhân nào có gian xảo như thế? Chủ yếu nhất là hai bên tình nguyện."
Ngô Củ tuy rằng nói như vậy, bất quá cũng giống là lượm được của hời. Nếu Đấu Liêm thật cùng Doanh Dự thành đôi sẽ có lợi cho Sở quốc. Đừng thấy Giang quốc không lớn, rất là nhỏ yếu, thế nhưng phía trên Giang quốc là Trần quốc Sái quốc, cũng là quốc gia cửa ngõ đi vào Sở quốc, tất nhiên có thể dùng làm lá chắn phòng hộ cho Sở quốc.
Ngô Củ rất rõ ràng, nếu như ở niên đại này nói hoàn thành nhất thống thiên hạ là nói chuyện viễn vông. Làm không tốt còn có thể bị người hợp nhau tấn công. Chủ yếu nhất chính là Sở quốc cùng Tề quốc luôn mở rộng bành trướng thế lực, khó bảo đảm một ngày kia sẽ chính diện đối đầu. Lại thêm Chu quốc, Chu Thiên tử mặc dù uy lực không như thời Tây Chu, thế nhưng vẫn là chính thống. Sở quốc một khi bành trướng, nhất định sẽ uy hiếp sự thống trị Chu Thiên tử. Đừng thấy Cơ Lãng bây giờ cùng bọn họ liên hệ tốt, nếu thật có xung đột lợi ích, cũng không ai nói được quan hệ sẽ diễn biến thành loại gì. HunhHn786
Bởi vậy Ngô Củ rất rõ, việc mở rộng lãnh thổ không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là tạo nền tảng vững chắc. Muốn thế lực Sở quốc vững chắc tất nhiên phải thu phục các quốc gia chung quanh. Giang quốc là một bình phong rất tốt.
Bởi vậy nếu Đấu Liêm thật sự thành với Giang Công, đó là một chuyện rất tốt.
Sắc mặt Tề Hầu đột nhiên đọng lại, trầm xuống, thấp giọng nói:
"Nhị ca, ngươi cảm thấy chuyện hạ độc là ai làm?"
Ngô Củ nghe hắn nói cái này, liền nói:
"Quả nhân cũng không có chứng cứ, còn phải xem xét một chút mới biết."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Việc cấp bách là công trình thủy lợi. Chuyện này nếu xử lý không tốt, e rằng sẽ bị người có tâm tư xấu lợi dụng."
Hai người vừa nói, vừa đi trở về phòng. Bởi vì vẫn chưa có dùng bữa tối, sau khi trở về, Tử Thanh liền đem bữa tối đưa tới. Tề Hầu lập tức vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng nâng tay phải của chính mình lên. Bàn tay bị băng bó như một cái bánh bao lớn, tròn tròn trắng. Hắn cười híp mắt nói:
"Nhị ca, tay Cô đau quá, ngươi phải đút Cô ăn cơm."
Ngô Củ trợn tròn mắt, bất quá nhìn tay Tề Hầu băng bó như bánh bao lớn, vẫn để cho Tề Hầu ngồi xuống, sau đó tự mình bưng cái bát, cầm đũa đút cho Tề Hầu ăn cơm.
Tề Hầu vẻ mặt hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, khi nào nồi gốm sứ gì đó làm xong, Cô còn muốn ăn gà hầm."
Ngô Củ nói:
"Chỉ có biết ăn thôi."
Tề Hầu chính nghĩa nói:
"Dân dĩ thực vi thiên, ăn là gốc rễ thiên hạ."
Ngô Củ suýt nữa bị khuôn mặt chính nghĩa kia đầu độc. Nói thật ra, dù Tề Hầu sầm mặt hay nhíu mày đều hấp dẫn cực kỳ. Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:
"Nếu mà ngày mai không có việc gì, vừa vặn Giang Công thân thể yếu kém, Quả nhân liền nấu món gà hầm nồi sứ cho Giang Công bồi bổ thân thể."
Tề Hầu vừa nghe, không chịu được, nói:
"Nhị ca, ngươi bất công. Ngươi nên bồi bổ thân thể cho Cô."
Ngô Củ xem thường liếc mắt nhìn Tề Hầu từ trên xuống dưới một lần, nói:
"Ngươi còn cần bồi bổ thân thể sao? Mạnh đến có thể vật ngã trâu cày ruộng."
Tề Hầu cười gian. Nụ cười khiến Ngô Củ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi nói cái này sai rồi. Dù sao Cô mạnh được lợi nhất vẫn là Nhị ca. Lần trước Nhị ca uống rượu say, còn cùng Đấu tướng quân khen ngợi Cô. Nói mỗi lần Cô đều làm Nhị ca rất lâu."
Ngô Củ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tề Hầu, lập tức hai má đỏ lên. Mỗi lần uống rượu say Ngô Củ đều mượn rượu làm càn, còn mất trí nhớ khi tỉnh dậy. Bởi vậy Ngô Củ căn bản không biết mình đã nói chuyện kinh hãi thế tục gì. Vừa nghe Tề Hầu nói như vậy, Ngô Củ tin là thật, đương nhiên phải đỏ mặt. Đâu chỉ là đỏ mặt, quả thực không đất dung thân.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chính mình có phải bại hoại không biết xấu hỗ như thế hay không? Còn khen ngợi Tề Hầu vấn đề xấu hổ trước mặt Đấu Liêm? Không thể, tuyệt đối không thể...
Tề Hầu cười híp mắt. Kỳ thực hắn xuyên tạc ý tứ câu nói của Ngô Củ. Lần trước Ngô Củ uống rượu say, xác thực nói đến vấn đề đó, bất quá là than vãn oán hận với Đấu Liêm, cũng không phải khen Tề Hầu. Tề Hầu đã tự động lý giải thành khen. Nếu như nói về bại hoại không biết xấu hổ, vậy Tề Hầu chính xác là ngọn đuốc sáng.
Mặt già nua của Ngô Củ không chỗ đặt, xấu hổ không chịu nổi, cho nên khi đút cơm thiếu chút đút vào lỗ mũi Tề Hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất